Chương 12:
Ngũ Thải Đích Bạch Chỉ
25/08/2024
Mã Tứ với lính canh ngục là chỗ quen biết nên chỉ đơn giản dặn dò vài câu rồi lại nhét thêm một thỏi bạc cho hắn.
Tên lính canh ngục xem xét Tống Vân Ngừng và đám người đi cùng, xác nhận trên người các nàng không có vũ khí thì thả đi.
Tống Vân Ngưng kéo tay áo Ngô thị, thấp giọng nói: "Cữu mẫu, nơi này là địa bàn của Cẩm Y Vệ, chúng ta không nên ở lại lâu, lát nữa khi gặp được cữu phụ, đầu tiên phải hỏi tình tiết vụ án, những thứ khác nói sau.”
Ngô thị đồng ý.
Mã Tứ dẫn ba người xuống bậc thang, từng bước vào ngục giam.
Ngục giam âm u ẩm ướt, trong không khí tràn ngập một mùi mốc khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.
Ngô thị lấy khăn tay che mũi cùng miệng, Tống Vân Ngưng cũng cúi đầu, nhắm mắt theo sau Mã Tứ.
Trong phòng giam hai bên có không ít phạm nhân, thỉnh thoảng truyền đến tiếng rên rỉ. Tiếng ngâm và chửi rủa khiến người nghe được sởn gai ốc.
Bọn họ không dám nhìn nhiều, không tự chủ bước đi nhanh hơn.
Một lúc sau, Mã Tứ dẫn đám người Tống Vân Ngưng tới một phòng giam.
Trong phòng giam không có cửa sổ, bên trong vừa hẻo lánh lại u ám và bẩn thỉu không chịu nổi, có một người đang nằm với thân thể toàn máu.
Ngô thị nhìn một cái liền nhận ra Vương Bác, lập tức khóc ra tiếng: "Lão gia!"
Tống Vân Ngưng nhờ chút ánh sáng ít ỏi từ ánh lửa nhìn sang, thấy Vương Bác nằm trên mảnh cỏ khô, phần lưng cùng phía trên đùi đều chảy không ít vết máu, vành mắt liền đỏ.
"Cữu phụ, người tỉnh lại đi!" Tống Vân Ngưng khóc lóc, lên tiếng kêu Vương Bác.
Vương Bác bị tra tấn và thẩm vấn cả một đêm, bây giờ đang thoi thóp, ông ấy nghe được tiếng Tống Vân Ngưng và Ngô thị, cố hết sức ngẩng đầu nhìn.
Vương Bác yếu ớt : "Các người .. Sao lại tới đây?"
Ngô thị nghẹn ngào nói: "Lão gia, bây giờ ông thấy thế nào? Bọn hắn thật đáng chết ngàn lần, sao có thể ra tay ác độc đến vậy!"
Vương Bác thở dài: "Ài... Đừng lo lắng, ta không sao..."
Tống Vân Ngưng liền vội vàng hỏi: "Cữu phụ, nghe nói Tri phủ Bình Dương Trương Du Lâm báo với ngự hình rằng người tham ô ngân sách cứu trợ thiên tai, chuyện này rốt cuộc là sao vậy ạ?"
Sắc mặt Vương Bác trở nên phức tạp, thì thào mở miệng: "A Ngưng... Cữu phụ bị oan! Nhưng hôm nay hắn ta nói chắc như đinh đóng cột, lại có chứng cứ gây bất lợi cho ta, chỉ sợ..."
Vương Bác vừa nói vừa ho dữ dội.
Vương Bác run rẩy: "Bây giờ bọn hắn là dao là thớt, ta chỉ là cá... Việc này không phải việc mà các người có thể nhúng tay, các người mau đi đi!"
Ngô thị liền khóc kể lể: "Ngài còn ở nơi này, chúng ta có thể đi nơi nào đây? Sao tên họ Trương kia lại muốn hãm hại ngài thế chứ?"
"Hắn, hắn cũng chỉ là một quân cờ mà thôi! Khụ khụ khụ..." Vương Bác ho đến mức không thở nổi, nói không ra lời.
Tống Vân Ngưng hỏi: "Cữu phụ, ý của người là còn người đứng sau?"
Câu hỏi này lại không có được câu trả lời, Vương Bác ho khan đã động đến vết thương, sau đó đau đến mức hôn mê bất tỉnh.
"Lão gia!" Ngô thị ôm thanh gỗ của cửa lao ngục, than thở khóc lóc.
Mã Tứ nhíu mày lại, nói: "Đã đến lúc rồi, chúng ta đi thôi!"
Tên lính canh ngục xem xét Tống Vân Ngừng và đám người đi cùng, xác nhận trên người các nàng không có vũ khí thì thả đi.
Tống Vân Ngưng kéo tay áo Ngô thị, thấp giọng nói: "Cữu mẫu, nơi này là địa bàn của Cẩm Y Vệ, chúng ta không nên ở lại lâu, lát nữa khi gặp được cữu phụ, đầu tiên phải hỏi tình tiết vụ án, những thứ khác nói sau.”
Ngô thị đồng ý.
Mã Tứ dẫn ba người xuống bậc thang, từng bước vào ngục giam.
Ngục giam âm u ẩm ướt, trong không khí tràn ngập một mùi mốc khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.
Ngô thị lấy khăn tay che mũi cùng miệng, Tống Vân Ngưng cũng cúi đầu, nhắm mắt theo sau Mã Tứ.
Trong phòng giam hai bên có không ít phạm nhân, thỉnh thoảng truyền đến tiếng rên rỉ. Tiếng ngâm và chửi rủa khiến người nghe được sởn gai ốc.
Bọn họ không dám nhìn nhiều, không tự chủ bước đi nhanh hơn.
Một lúc sau, Mã Tứ dẫn đám người Tống Vân Ngưng tới một phòng giam.
Trong phòng giam không có cửa sổ, bên trong vừa hẻo lánh lại u ám và bẩn thỉu không chịu nổi, có một người đang nằm với thân thể toàn máu.
Ngô thị nhìn một cái liền nhận ra Vương Bác, lập tức khóc ra tiếng: "Lão gia!"
Tống Vân Ngưng nhờ chút ánh sáng ít ỏi từ ánh lửa nhìn sang, thấy Vương Bác nằm trên mảnh cỏ khô, phần lưng cùng phía trên đùi đều chảy không ít vết máu, vành mắt liền đỏ.
"Cữu phụ, người tỉnh lại đi!" Tống Vân Ngưng khóc lóc, lên tiếng kêu Vương Bác.
Vương Bác bị tra tấn và thẩm vấn cả một đêm, bây giờ đang thoi thóp, ông ấy nghe được tiếng Tống Vân Ngưng và Ngô thị, cố hết sức ngẩng đầu nhìn.
Vương Bác yếu ớt : "Các người .. Sao lại tới đây?"
Ngô thị nghẹn ngào nói: "Lão gia, bây giờ ông thấy thế nào? Bọn hắn thật đáng chết ngàn lần, sao có thể ra tay ác độc đến vậy!"
Vương Bác thở dài: "Ài... Đừng lo lắng, ta không sao..."
Tống Vân Ngưng liền vội vàng hỏi: "Cữu phụ, nghe nói Tri phủ Bình Dương Trương Du Lâm báo với ngự hình rằng người tham ô ngân sách cứu trợ thiên tai, chuyện này rốt cuộc là sao vậy ạ?"
Sắc mặt Vương Bác trở nên phức tạp, thì thào mở miệng: "A Ngưng... Cữu phụ bị oan! Nhưng hôm nay hắn ta nói chắc như đinh đóng cột, lại có chứng cứ gây bất lợi cho ta, chỉ sợ..."
Vương Bác vừa nói vừa ho dữ dội.
Vương Bác run rẩy: "Bây giờ bọn hắn là dao là thớt, ta chỉ là cá... Việc này không phải việc mà các người có thể nhúng tay, các người mau đi đi!"
Ngô thị liền khóc kể lể: "Ngài còn ở nơi này, chúng ta có thể đi nơi nào đây? Sao tên họ Trương kia lại muốn hãm hại ngài thế chứ?"
"Hắn, hắn cũng chỉ là một quân cờ mà thôi! Khụ khụ khụ..." Vương Bác ho đến mức không thở nổi, nói không ra lời.
Tống Vân Ngưng hỏi: "Cữu phụ, ý của người là còn người đứng sau?"
Câu hỏi này lại không có được câu trả lời, Vương Bác ho khan đã động đến vết thương, sau đó đau đến mức hôn mê bất tỉnh.
"Lão gia!" Ngô thị ôm thanh gỗ của cửa lao ngục, than thở khóc lóc.
Mã Tứ nhíu mày lại, nói: "Đã đến lúc rồi, chúng ta đi thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.