Chương 34: Biến cố (2)
Thập Bát Kinh
21/01/2017
Edit: Miho
"Cha, thả con ra." Cam Đường bị Chu Hoài Sơn túm gắt gao kéo đi phía trước, nội tâm sốt ruột, tay giãy dụa không ra, miệng chỉ có thể liều mạng kêu.
"Nhạc phụ, người thả nương tử, không phải người đã đáp ứng đem nương tử gả cho chúng con, như thế nào lại đổi ý đây." Đại Lang cũng sốt ruột, mắt thấy nương tử bị kéo vào phòng, ngữ khí có chút ảo não.
Chu Hoài Sơn vừa nghe liền dừng lại động tác, đè thấp âm thanh quở trách nói: "Ngươi còn có mặt mũi nói, ta đem nữ nhi gả cho ngươi, không phải gả cho ba huynh đệ các ngươi, hừ." Mắng liên tiếp xong liền kéo Cam Đường trở về.
"Cha, là con tự nguyện, cha để con trở về." Cam Đường hô lên.
Chu Hoài Sơn nhất thời khó thở, nâng tay hướng Cam Đường, ở trên mặt nàng hung hăng rút một cái tát, miệng mắng chửi nói: "Ngươi câm miệng cho ta, ngươi muốn làm mất hết mặt mũi Chu gia."
Cam Đường kinh hô lên tiếng, một tay bưng kín mặt, chỉ cảm thấy trên mặt nóng bỏng đau rát, một chưởng này làm Đại Lang bốc hỏa, ngày thường ba bọn họ đau nương tử đều không kịp, không động một ngón tay, trên mặt trắng nõn của nương tử lập tức nổi lên mảnh hồng, thật đau lòng, lửa nóng chạy qua nội tâm, không nhịn được nữa, hung ác bắt lấy cánh tay Chu Hoài Sơn, một tay giữ, một tay cứng rắn, đem Cam Đường ôm vào trong ngực.
"Nương tử, nàng thế nào, có đau không?." Miệng vội vàng hỏi, đôi tay nâng mặt của nàng lên, nhìn vào gương mặt, chỉ thấy trên gương mặt in rõ ràng năm ngón tay, Đại Lang cắn chặt hàm răng, nếu Chu Hoài Sơn không phải là cha của nương tử, hắn đã sớm trả lại một quyền rồi.
Chu Hoài Sơn bị Đại Lang kiềm chế, cảm giác mất sĩ diện không nhịn được, giận dữ quát: "Ngươi cư nhiên dám động thủ, chẳng lẽ ngươi muốn cướp nữ nhi của ta."
"Nàng là nương tử của con, vốn là của con, căn bản sẽ không cướp, động thủ phải là nhạc phụ, chẳng qua con muốn cứu nương tử." Đại Lang cũng không biết không nên tranh chấp, nhưng phải tranh cãi đạo lý rõ ràng.
"Ngươi, ngươi, ngươi..." Chu Hoài Sơn chỉ ngón tay vào Đại Lang, tức giận đến phát run.
"Con không biết rốt cuộc nhạc phụ nghĩ như thế nào, người vì không cho nương tử đi theo con, liền động thủ đánh nàng, người cũng biết, ba huynh đệ chúng con đều đối với nương tử rất tốt, không dám động nàng một chút, chẳng lẽ chúng con như vậy không xem là tốt cho nàng, ngược lại người đánh nàng mới là vì tốt cho nàng, con thật sự không hiểu." Đại Lang nóng nảy bốc trên đầu, cũng không quản có thể hay không đắc tội với ông, chỉ là không quan tâm tới cái gì.
Hắn nói lời này xong, Cam Đường không khỏi ghé mắt, ngày thường ít nói nhất, Đại Lang luôn có vẻ ngọng nghịu, cư nhiên có thể giảng ra một chuỗi dài như vậy làm cho người ta không có cách gì phản bác lại lời nói, thật sự làm cho nàng không thể tưởng tượng được, xem ra bình thường thật sự là quá coi thường hắn.
Chu Hoài Sơn bị nói không ra lời, kỳ thật nội tâm ông cũng không dễ chịu, lúc ấy khó chịu mới có thể đánh một cái tát, nội tâm cũng có chút hối hận, bị Đại Lang nói những câu trách móc chống đối, ông lại không phục, phản bác không được chỉ có thể không phân rõ phải trái, quát: "Ta không giảng nhiều như vậy với ngươi, tóm lại một ngày Tiểu Đường họ Chu, liền là nữ nhi của Chu Hoài Sơn ta, ta không cho phép ai cũng đừng nghĩ mang nó đi."
Đại Lang đang định mở miệng, lại bị Cam Đường ngăn cản, nhẹ nhàng tránh ra ôm ấp của hắn, đi lên, trầm giọng nói: "Cha, con biết người là đau lòng cho con, sợ con chịu thiệt, sợ con bị người ta chỉ trỏ, nhưng, nữ nhi thật sự cam tâm tình nguyện, bọn họ đối với nữ nhi rất tốt, con không cần ai khác, con chỉ biết, bọn họ đối với con tốt như vậy, con sẽ qua thật sự vui vẻ."
Cam Đường nói một phen rất thành khẩn, Chu Hoài Sơn nhất thời cũng có chút động lòng, có thể tưởng tượng trong thôn sẽ có lời nói khó nghe, nhưng cảm thấy nữ nhi là một cô nương gia tốt, không nên trải qua lời đồn đãi chuyện nhảm, cũng sợ sau này nữ nhi sẽ hối hận, nhưng vẫn còn khẽ cắn môi, bàn tay lại túm nàng, muốn đem nàng kéo trở về.
Đại Lang bước xa xông về phía trước, giữ cánh tay Chu Hoài Sơn, không cho ông nhúc nhích, nhất thời hai bên giằng co, Cam Đường sốt ruột nói: "Cha, người còn lôi kéo như vậy nữa, sớm hay muộn sẽ làm kinh động mọi người, đến lúc đó chỉ sợ trong thôn lại truyền khắp nơi, không phải lại uổng phí khổ tâm của người, còn không bằng im lặng tha cho con đi, trong thôn sẽ không có người loan truyền."
Chu Hoài Sơn lại ngây ngẩn cả người, lực đạo trên tay chậm rãi buông ra, Cam Đường thừa dịp này, tránh thoát ra: "Chúng ta đi." Nói xong, liền kéo Đại Lang đi ra ngoài, Chu Hoài Sơn nhìn nữ nhi đi, nội tâm giãy dụa không thôi, không biết chết sống giữ chặt nàng, lại vẫn nhắm mắt để nàng đi. Trong lúc ông giãy dụa, Cam Đường kéo Đại Lang đã ra cửa viện, chỉ chớp mắt bóng dáng hai người liền biến mất khỏi tầm mắt.
Coi như hết, nữ nhi nói nàng vui vẻ, liền tin tưởng nữ nhi một lần đi. Chu Hoài Sơn nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, nội tâm yên lặng có âm thanh an ủi, trừ lần đó ra, ông không biết nên làm như thế nào mới là tốt nhất cho nữ nhi.
Cam Đường cùng Đại Lang hai người nắm tay, cũng không quay đầu lại hướng thôn ngoại đi đến, thời điểm đi đến đầu thôn, phía sau truyền đến tiếng gọi: "Tỷ, tỷ..."
Là âm thanh Chu Tiểu Cúc, Cam Đường lập tức dừng bước, quay đầu nhìn lại, thân ảnh nhỏ bé của Chu Tiểu Cúc đang chạy tới chỗ bọn họ, rất nhanh liền đến trước mặt.
Chu Tiểu Cúc dừng lại trước mặt bọn họ, miệng thở phì phò, hai mắt gắt gao nhìn tỷ tỷ, sau một lúc lâu mới bình tĩnh hơi thở: "Tỷ, tỷ cùng cha không phải cãi nhau chứ, tỷ không phải là... Không phải về sau sẽ không trở lại chứ?" Chu Tiểu Cúc còn chưa hiểu lão cha cùng tỷ tỷ vì sao mà tranh chấp, nàng chỉ biết, bọn họ rất hung hãn, nàng cho rằng tỷ tỷ làm cha tức giận, cũng rất sợ tỷ tỷ giống lần trước, bỏ nhà đi sẽ không quay trở lại nữa.
Bàn tay Cam Đường sờ sờ khuôn mặt muội muội, nội tâm có chút lưu động, ôn nhu trả lời nàng: "Muội muội ngốc, làm gì có chuyện này, chờ thêm chút thời gian nữa, cha hết giận, tỷ sẽ về với muội và cha." Kỳ thật nàng rất tin tưởng, nội tâm lão cha vì quá khẩn trương cho hạnh phúc của nàng, cho nên mới như vậy, chỉ cần ông nhìn thấy chính mình rất tốt, tự nhiên sẽ không so đo nữa, nhận ba huynh đệ bọn hắn.
"Tỷ, tỷ nói là thật, không cho phép tỷ chống chế, nhất định phải sớm trở về xem muội." Chu Tiểu Cúc vừa nghe, rốt cục vui vẻ lên, bàn tay kéo tay Cam Đường qua, làm ra bộ dáng ngoéo tay, Cam Đường cười cười, giơ lên ngón út, cùng nàng kéo, cũng coi như cho nàng cam đoan, tiểu nha đầu lập tức lộ ra tươi cười.
"Tốt lắm, ta và tỷ phu muội phải đi rồi, về nhà sẽ muộn mất, muội mau trở về đi, chăm sóc cha thật tốt, không cần chọc cha tức giận, biết không." Cam Đường buông lỏng ngón út ra, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của muội muội, liền kéo Đại Lang xoay người rời đi.
Chu Tiểu Cúc vỗ về khuôn mặt, cũng không oán trách, vẫn nhìn theo hai người, còn vẫy vẫy tay, miệng la hét: "Tỷ, sớm trở về nha." Thẳng đến khi không nhìn thấy thân ảnh hai người nữa, mới quay trở về.
Cam Đường chân ngắn đi chậm, lại dễ dàng mệt, mới đi không được bao lâu, Đại Lang lại cho nàng lên lưng, một đường cõng nàng hướng thôn Trịnh đi, Đại Lang đã đi qua một lần, biết đường rồi, cho nên trở về không có đi nhầm đường, dù sao đường xá xa xôi, cũng đi thật lâu mới nhìn thấy thôn Trịnh, thời điểm về đến trước cửa sân nhỏ, ánh chiều tà đã nghiêng về phía tây.
"Nương tử, đã về nhà." Đại Lang nhẹ nhàng đặt Cam Đường xuống, kéo nàng vào trong ngực, miễn cho nàng té ngã, bởi vì ở trên đường đi nàng bất tri bất giác lại ngủ.
Cam Đường lúc này mới xa xăm tỉnh lại, đưa tay xoa xoa đôi mắt, mơ hồ nhìn bốn phía, vô ý thức hỏi một câu: "Đây là đâu a?"
"Ha ha, nương tử, đây là nhà chúng ta a, nàng ngủ tới hồ đồ rồi." Lang quân cười lớn xoa xoa sợi tóc của nàng, khẩu khí có chút sủng nịch, đang nói chuyện, lại bắt đầu hô lên: "Nhị đệ, tam đệ, nương tử trở lại."
Này một câu, Cam Đường mới hoàn toàn tỉnh táo lại, quay đầu nhìn cửa viện, cửa rộng mở, nội tâm suy nghĩ đợi Nhị Lang, Tam Lang từ bên trong lao ra, nghĩ tới hình ảnh này nàng lại muốn cười, mới tách biệt không đến 3 ngày, nội tâm đã muốn bọn hắn, đợi nhìn thấy, nhất định sẽ ôm mỗi người bọn hắn một chút, an ủi thương tâm chia lìa bọn hắn.
Nội tâm Cam Đường suy nghĩ, trên mặt không tự giác lộ ra tươi cười, chờ mong bọn hắn nhiệt liệt hoan nghênh, nhưng đợi một hồi lâu, trong nhà vẫn không hề động tĩnh, Đại Lang cùng Cam Đường hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết sảy ra chuyện gì, chẳng lẽ bọn họ đuổi theo?
Cam Đường tin tưởng như vậy, nội tâm không yên tâm, nếu Nhị Lang, Tam Lang thật là đuổi theo tới thôn Hà Chu, lão cha có thể nổi trận Lôi Đình không, nàng thật vất vả mới qua một cửa của lão cha, cũng không muốn lại bị hai người bọn hắn làm cho thất bại.
Nội tâm càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, kéo Đại Lang đi đến cửa viện, mới vừa đi đến cửa, phía sau truyền đến tiếng hô vang trời: "Nương tử, là nương tử, nương tử trở lại."
Cam Đường và Đại Lang quay đầu nhìn, chỉ thấy Nhị Lang cùng Tam Lang lấy tốc độ bay nhanh hướng về bọn họ chạy tới, phía sau còn có Lang lão cha đang hừng hực đuổi theo.
Cam Đường không hề ngoài ý muốn lại bị Nhị Lang bế lên quay một chút, tiểu tử này hưng phấn miệng nga nga gọi, chỉ kém không đem phá vỡ màng tai Cam Đường, một bên kêu một bên đem nàng ôm vào nhà chính, thế này mới đặt nàng ngồi xuống ghế, Đại Lang, Tam Lang theo sát đi vào.
Biết Lang lão cha ở phía sau, Cam Đường đương nhiên không dám giương oai với ba bọn hắn, đành phải cười hỏi: "Mọi người đi đâu vậy?"
Không nói thì thôi, Cam Đường vừa nhắc tới, Nhị Lang như nghĩ đến cái gì, quay đầu đối với Tam Lang hô lên: "Đều là đệ, muốn đi đường kia, nếu trực tiếp từ đầu thôn đi ra, chúng ta đã sớm nhìn thấy nương tử."
"Đệ nào biết, không phải sợ cha phát hiện sao." Tam Lang biện giải nói.
"Đổi đường thì sao, còn không phải vẫn bị cha tìm thấy." Nhị Lang lại nói.
"Các ngươi còn không biết xấu hổ, nếu chuồn êm mới trở về, thật muốn đem lão tử ta mệt chết sao." Lang lão cha la hét đi vào.
Cam Đường nhất thời hắc tuyến, nàng thật đúng là đoán trúng, hai người bọn hắn thật sự muốn đuổi theo, chỉ là hiểu con chỉ có cha, bọn hắn thoát không khỏi lòng bàn tay Lang lão cha, thế này mới không nói qua, nếu không lại muốn úp cái sọt lớn rồi.
Lang lão cha tiến vào, nhìn nhìn Đại Lang cùng Cam Đường, cũng không nói gì, chỉ nói: "Trở về là được." Cam Đường nghe nói như thế, vui vẻ nhìn về hướng Lang lão cha cười cười.
Từ khi nhìn thấy nương tử, Nhị Lang, Tam Lang liền vây quanh nàng cùng Đại Lang hỏi đông hỏi tây, từ miệng Đại Lang mới biết hai người đã bái đường thành thân, hai huynh đệ vừa vui vẻ lại vừa không được tự nhiên, vui vẻ vì nàng rốt cục danh chính ngôn thuận là nương tử bọn hắn, không được tự nhiên là cảm thấy chỉ có một người Đại Lang bái đường, nội tâm không khỏi có chút cảm thấy chịu thiệt, cân nhắc trước sau, qua hai ngày bọn hắn cũng phải bái đường một lần.
Lang lão cha nghe xong lời này, trên mặt có chút thâm trầm, hướng tới Tam Lang nhìn thoáng qua, nửa ngày mới phun ra một câu: "Đêm nay Tiểu Đường ngủ phòng phía tây, đại tiểu tử cùng nhị tiểu tử ngủ phòng phía đông, tam tiểu tử con cùng ta ngủ phòng chính."
"Tại sao?" Lang lão cha vừa nói lời này, ba huynh đệ dừng lại nói chuyện, nhắm thẳng lão cha nhìn, trăm miệng một lời hô lên, bọn hắn thật sự không hiểu, nương tử đã danh chính ngôn thuận là nương tử rồi, như thế nào còn không thể ngủ cùng nhau?
"Ta nói cái gì chính là cái đó, không cho phép phản bác." Lang lão cha sắc mặt trầm xuống, có mấy phần nghiêm khắc, ba huynh đệ tất nhiên là không phục, đang định tranh cãi, lại bị Cam Đường ngăn cản, vội nói: "Cha nói gì các huynh nghe đi, không cần ồn ào."
Nương tử đã mở miệng, bọn hắn còn có thể nói gì, chỉ có thể phẫn nộ ở trong miệng.
Nội tâm Cam Đường có mấy phần rõ ràng, Lang lão cha làm như vậy sợ là vì Tam Lang, nàng không hiểu vì sao Lang lão cha không đồng ý nàng cùng Tam Lang, bất quá nàng biết, nếu muốn ông gật đầu đồng ý không phải ngày một ngày hai có thể thành, chỉ có thể từ từ đợi rồi sẽ đến.
Ăn xong cơm chiều, mọi người đều đi nghỉ ngơi, ba huynh đệ nhìn nương tử đi vào phòng phía tây, nội tâm khó chịu. Tam Lang bị Lang lão cha nhìn gắt gao, tự nhiên không thể nhúc nhích, nhưng Nhị Lang bất đồng, đến nửa đêm, chỉ một chút xoay người rời giường, rón ra rón rén đi đến cửa bên kia.
"Cha, thả con ra." Cam Đường bị Chu Hoài Sơn túm gắt gao kéo đi phía trước, nội tâm sốt ruột, tay giãy dụa không ra, miệng chỉ có thể liều mạng kêu.
"Nhạc phụ, người thả nương tử, không phải người đã đáp ứng đem nương tử gả cho chúng con, như thế nào lại đổi ý đây." Đại Lang cũng sốt ruột, mắt thấy nương tử bị kéo vào phòng, ngữ khí có chút ảo não.
Chu Hoài Sơn vừa nghe liền dừng lại động tác, đè thấp âm thanh quở trách nói: "Ngươi còn có mặt mũi nói, ta đem nữ nhi gả cho ngươi, không phải gả cho ba huynh đệ các ngươi, hừ." Mắng liên tiếp xong liền kéo Cam Đường trở về.
"Cha, là con tự nguyện, cha để con trở về." Cam Đường hô lên.
Chu Hoài Sơn nhất thời khó thở, nâng tay hướng Cam Đường, ở trên mặt nàng hung hăng rút một cái tát, miệng mắng chửi nói: "Ngươi câm miệng cho ta, ngươi muốn làm mất hết mặt mũi Chu gia."
Cam Đường kinh hô lên tiếng, một tay bưng kín mặt, chỉ cảm thấy trên mặt nóng bỏng đau rát, một chưởng này làm Đại Lang bốc hỏa, ngày thường ba bọn họ đau nương tử đều không kịp, không động một ngón tay, trên mặt trắng nõn của nương tử lập tức nổi lên mảnh hồng, thật đau lòng, lửa nóng chạy qua nội tâm, không nhịn được nữa, hung ác bắt lấy cánh tay Chu Hoài Sơn, một tay giữ, một tay cứng rắn, đem Cam Đường ôm vào trong ngực.
"Nương tử, nàng thế nào, có đau không?." Miệng vội vàng hỏi, đôi tay nâng mặt của nàng lên, nhìn vào gương mặt, chỉ thấy trên gương mặt in rõ ràng năm ngón tay, Đại Lang cắn chặt hàm răng, nếu Chu Hoài Sơn không phải là cha của nương tử, hắn đã sớm trả lại một quyền rồi.
Chu Hoài Sơn bị Đại Lang kiềm chế, cảm giác mất sĩ diện không nhịn được, giận dữ quát: "Ngươi cư nhiên dám động thủ, chẳng lẽ ngươi muốn cướp nữ nhi của ta."
"Nàng là nương tử của con, vốn là của con, căn bản sẽ không cướp, động thủ phải là nhạc phụ, chẳng qua con muốn cứu nương tử." Đại Lang cũng không biết không nên tranh chấp, nhưng phải tranh cãi đạo lý rõ ràng.
"Ngươi, ngươi, ngươi..." Chu Hoài Sơn chỉ ngón tay vào Đại Lang, tức giận đến phát run.
"Con không biết rốt cuộc nhạc phụ nghĩ như thế nào, người vì không cho nương tử đi theo con, liền động thủ đánh nàng, người cũng biết, ba huynh đệ chúng con đều đối với nương tử rất tốt, không dám động nàng một chút, chẳng lẽ chúng con như vậy không xem là tốt cho nàng, ngược lại người đánh nàng mới là vì tốt cho nàng, con thật sự không hiểu." Đại Lang nóng nảy bốc trên đầu, cũng không quản có thể hay không đắc tội với ông, chỉ là không quan tâm tới cái gì.
Hắn nói lời này xong, Cam Đường không khỏi ghé mắt, ngày thường ít nói nhất, Đại Lang luôn có vẻ ngọng nghịu, cư nhiên có thể giảng ra một chuỗi dài như vậy làm cho người ta không có cách gì phản bác lại lời nói, thật sự làm cho nàng không thể tưởng tượng được, xem ra bình thường thật sự là quá coi thường hắn.
Chu Hoài Sơn bị nói không ra lời, kỳ thật nội tâm ông cũng không dễ chịu, lúc ấy khó chịu mới có thể đánh một cái tát, nội tâm cũng có chút hối hận, bị Đại Lang nói những câu trách móc chống đối, ông lại không phục, phản bác không được chỉ có thể không phân rõ phải trái, quát: "Ta không giảng nhiều như vậy với ngươi, tóm lại một ngày Tiểu Đường họ Chu, liền là nữ nhi của Chu Hoài Sơn ta, ta không cho phép ai cũng đừng nghĩ mang nó đi."
Đại Lang đang định mở miệng, lại bị Cam Đường ngăn cản, nhẹ nhàng tránh ra ôm ấp của hắn, đi lên, trầm giọng nói: "Cha, con biết người là đau lòng cho con, sợ con chịu thiệt, sợ con bị người ta chỉ trỏ, nhưng, nữ nhi thật sự cam tâm tình nguyện, bọn họ đối với nữ nhi rất tốt, con không cần ai khác, con chỉ biết, bọn họ đối với con tốt như vậy, con sẽ qua thật sự vui vẻ."
Cam Đường nói một phen rất thành khẩn, Chu Hoài Sơn nhất thời cũng có chút động lòng, có thể tưởng tượng trong thôn sẽ có lời nói khó nghe, nhưng cảm thấy nữ nhi là một cô nương gia tốt, không nên trải qua lời đồn đãi chuyện nhảm, cũng sợ sau này nữ nhi sẽ hối hận, nhưng vẫn còn khẽ cắn môi, bàn tay lại túm nàng, muốn đem nàng kéo trở về.
Đại Lang bước xa xông về phía trước, giữ cánh tay Chu Hoài Sơn, không cho ông nhúc nhích, nhất thời hai bên giằng co, Cam Đường sốt ruột nói: "Cha, người còn lôi kéo như vậy nữa, sớm hay muộn sẽ làm kinh động mọi người, đến lúc đó chỉ sợ trong thôn lại truyền khắp nơi, không phải lại uổng phí khổ tâm của người, còn không bằng im lặng tha cho con đi, trong thôn sẽ không có người loan truyền."
Chu Hoài Sơn lại ngây ngẩn cả người, lực đạo trên tay chậm rãi buông ra, Cam Đường thừa dịp này, tránh thoát ra: "Chúng ta đi." Nói xong, liền kéo Đại Lang đi ra ngoài, Chu Hoài Sơn nhìn nữ nhi đi, nội tâm giãy dụa không thôi, không biết chết sống giữ chặt nàng, lại vẫn nhắm mắt để nàng đi. Trong lúc ông giãy dụa, Cam Đường kéo Đại Lang đã ra cửa viện, chỉ chớp mắt bóng dáng hai người liền biến mất khỏi tầm mắt.
Coi như hết, nữ nhi nói nàng vui vẻ, liền tin tưởng nữ nhi một lần đi. Chu Hoài Sơn nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, nội tâm yên lặng có âm thanh an ủi, trừ lần đó ra, ông không biết nên làm như thế nào mới là tốt nhất cho nữ nhi.
Cam Đường cùng Đại Lang hai người nắm tay, cũng không quay đầu lại hướng thôn ngoại đi đến, thời điểm đi đến đầu thôn, phía sau truyền đến tiếng gọi: "Tỷ, tỷ..."
Là âm thanh Chu Tiểu Cúc, Cam Đường lập tức dừng bước, quay đầu nhìn lại, thân ảnh nhỏ bé của Chu Tiểu Cúc đang chạy tới chỗ bọn họ, rất nhanh liền đến trước mặt.
Chu Tiểu Cúc dừng lại trước mặt bọn họ, miệng thở phì phò, hai mắt gắt gao nhìn tỷ tỷ, sau một lúc lâu mới bình tĩnh hơi thở: "Tỷ, tỷ cùng cha không phải cãi nhau chứ, tỷ không phải là... Không phải về sau sẽ không trở lại chứ?" Chu Tiểu Cúc còn chưa hiểu lão cha cùng tỷ tỷ vì sao mà tranh chấp, nàng chỉ biết, bọn họ rất hung hãn, nàng cho rằng tỷ tỷ làm cha tức giận, cũng rất sợ tỷ tỷ giống lần trước, bỏ nhà đi sẽ không quay trở lại nữa.
Bàn tay Cam Đường sờ sờ khuôn mặt muội muội, nội tâm có chút lưu động, ôn nhu trả lời nàng: "Muội muội ngốc, làm gì có chuyện này, chờ thêm chút thời gian nữa, cha hết giận, tỷ sẽ về với muội và cha." Kỳ thật nàng rất tin tưởng, nội tâm lão cha vì quá khẩn trương cho hạnh phúc của nàng, cho nên mới như vậy, chỉ cần ông nhìn thấy chính mình rất tốt, tự nhiên sẽ không so đo nữa, nhận ba huynh đệ bọn hắn.
"Tỷ, tỷ nói là thật, không cho phép tỷ chống chế, nhất định phải sớm trở về xem muội." Chu Tiểu Cúc vừa nghe, rốt cục vui vẻ lên, bàn tay kéo tay Cam Đường qua, làm ra bộ dáng ngoéo tay, Cam Đường cười cười, giơ lên ngón út, cùng nàng kéo, cũng coi như cho nàng cam đoan, tiểu nha đầu lập tức lộ ra tươi cười.
"Tốt lắm, ta và tỷ phu muội phải đi rồi, về nhà sẽ muộn mất, muội mau trở về đi, chăm sóc cha thật tốt, không cần chọc cha tức giận, biết không." Cam Đường buông lỏng ngón út ra, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của muội muội, liền kéo Đại Lang xoay người rời đi.
Chu Tiểu Cúc vỗ về khuôn mặt, cũng không oán trách, vẫn nhìn theo hai người, còn vẫy vẫy tay, miệng la hét: "Tỷ, sớm trở về nha." Thẳng đến khi không nhìn thấy thân ảnh hai người nữa, mới quay trở về.
Cam Đường chân ngắn đi chậm, lại dễ dàng mệt, mới đi không được bao lâu, Đại Lang lại cho nàng lên lưng, một đường cõng nàng hướng thôn Trịnh đi, Đại Lang đã đi qua một lần, biết đường rồi, cho nên trở về không có đi nhầm đường, dù sao đường xá xa xôi, cũng đi thật lâu mới nhìn thấy thôn Trịnh, thời điểm về đến trước cửa sân nhỏ, ánh chiều tà đã nghiêng về phía tây.
"Nương tử, đã về nhà." Đại Lang nhẹ nhàng đặt Cam Đường xuống, kéo nàng vào trong ngực, miễn cho nàng té ngã, bởi vì ở trên đường đi nàng bất tri bất giác lại ngủ.
Cam Đường lúc này mới xa xăm tỉnh lại, đưa tay xoa xoa đôi mắt, mơ hồ nhìn bốn phía, vô ý thức hỏi một câu: "Đây là đâu a?"
"Ha ha, nương tử, đây là nhà chúng ta a, nàng ngủ tới hồ đồ rồi." Lang quân cười lớn xoa xoa sợi tóc của nàng, khẩu khí có chút sủng nịch, đang nói chuyện, lại bắt đầu hô lên: "Nhị đệ, tam đệ, nương tử trở lại."
Này một câu, Cam Đường mới hoàn toàn tỉnh táo lại, quay đầu nhìn cửa viện, cửa rộng mở, nội tâm suy nghĩ đợi Nhị Lang, Tam Lang từ bên trong lao ra, nghĩ tới hình ảnh này nàng lại muốn cười, mới tách biệt không đến 3 ngày, nội tâm đã muốn bọn hắn, đợi nhìn thấy, nhất định sẽ ôm mỗi người bọn hắn một chút, an ủi thương tâm chia lìa bọn hắn.
Nội tâm Cam Đường suy nghĩ, trên mặt không tự giác lộ ra tươi cười, chờ mong bọn hắn nhiệt liệt hoan nghênh, nhưng đợi một hồi lâu, trong nhà vẫn không hề động tĩnh, Đại Lang cùng Cam Đường hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết sảy ra chuyện gì, chẳng lẽ bọn họ đuổi theo?
Cam Đường tin tưởng như vậy, nội tâm không yên tâm, nếu Nhị Lang, Tam Lang thật là đuổi theo tới thôn Hà Chu, lão cha có thể nổi trận Lôi Đình không, nàng thật vất vả mới qua một cửa của lão cha, cũng không muốn lại bị hai người bọn hắn làm cho thất bại.
Nội tâm càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, kéo Đại Lang đi đến cửa viện, mới vừa đi đến cửa, phía sau truyền đến tiếng hô vang trời: "Nương tử, là nương tử, nương tử trở lại."
Cam Đường và Đại Lang quay đầu nhìn, chỉ thấy Nhị Lang cùng Tam Lang lấy tốc độ bay nhanh hướng về bọn họ chạy tới, phía sau còn có Lang lão cha đang hừng hực đuổi theo.
Cam Đường không hề ngoài ý muốn lại bị Nhị Lang bế lên quay một chút, tiểu tử này hưng phấn miệng nga nga gọi, chỉ kém không đem phá vỡ màng tai Cam Đường, một bên kêu một bên đem nàng ôm vào nhà chính, thế này mới đặt nàng ngồi xuống ghế, Đại Lang, Tam Lang theo sát đi vào.
Biết Lang lão cha ở phía sau, Cam Đường đương nhiên không dám giương oai với ba bọn hắn, đành phải cười hỏi: "Mọi người đi đâu vậy?"
Không nói thì thôi, Cam Đường vừa nhắc tới, Nhị Lang như nghĩ đến cái gì, quay đầu đối với Tam Lang hô lên: "Đều là đệ, muốn đi đường kia, nếu trực tiếp từ đầu thôn đi ra, chúng ta đã sớm nhìn thấy nương tử."
"Đệ nào biết, không phải sợ cha phát hiện sao." Tam Lang biện giải nói.
"Đổi đường thì sao, còn không phải vẫn bị cha tìm thấy." Nhị Lang lại nói.
"Các ngươi còn không biết xấu hổ, nếu chuồn êm mới trở về, thật muốn đem lão tử ta mệt chết sao." Lang lão cha la hét đi vào.
Cam Đường nhất thời hắc tuyến, nàng thật đúng là đoán trúng, hai người bọn hắn thật sự muốn đuổi theo, chỉ là hiểu con chỉ có cha, bọn hắn thoát không khỏi lòng bàn tay Lang lão cha, thế này mới không nói qua, nếu không lại muốn úp cái sọt lớn rồi.
Lang lão cha tiến vào, nhìn nhìn Đại Lang cùng Cam Đường, cũng không nói gì, chỉ nói: "Trở về là được." Cam Đường nghe nói như thế, vui vẻ nhìn về hướng Lang lão cha cười cười.
Từ khi nhìn thấy nương tử, Nhị Lang, Tam Lang liền vây quanh nàng cùng Đại Lang hỏi đông hỏi tây, từ miệng Đại Lang mới biết hai người đã bái đường thành thân, hai huynh đệ vừa vui vẻ lại vừa không được tự nhiên, vui vẻ vì nàng rốt cục danh chính ngôn thuận là nương tử bọn hắn, không được tự nhiên là cảm thấy chỉ có một người Đại Lang bái đường, nội tâm không khỏi có chút cảm thấy chịu thiệt, cân nhắc trước sau, qua hai ngày bọn hắn cũng phải bái đường một lần.
Lang lão cha nghe xong lời này, trên mặt có chút thâm trầm, hướng tới Tam Lang nhìn thoáng qua, nửa ngày mới phun ra một câu: "Đêm nay Tiểu Đường ngủ phòng phía tây, đại tiểu tử cùng nhị tiểu tử ngủ phòng phía đông, tam tiểu tử con cùng ta ngủ phòng chính."
"Tại sao?" Lang lão cha vừa nói lời này, ba huynh đệ dừng lại nói chuyện, nhắm thẳng lão cha nhìn, trăm miệng một lời hô lên, bọn hắn thật sự không hiểu, nương tử đã danh chính ngôn thuận là nương tử rồi, như thế nào còn không thể ngủ cùng nhau?
"Ta nói cái gì chính là cái đó, không cho phép phản bác." Lang lão cha sắc mặt trầm xuống, có mấy phần nghiêm khắc, ba huynh đệ tất nhiên là không phục, đang định tranh cãi, lại bị Cam Đường ngăn cản, vội nói: "Cha nói gì các huynh nghe đi, không cần ồn ào."
Nương tử đã mở miệng, bọn hắn còn có thể nói gì, chỉ có thể phẫn nộ ở trong miệng.
Nội tâm Cam Đường có mấy phần rõ ràng, Lang lão cha làm như vậy sợ là vì Tam Lang, nàng không hiểu vì sao Lang lão cha không đồng ý nàng cùng Tam Lang, bất quá nàng biết, nếu muốn ông gật đầu đồng ý không phải ngày một ngày hai có thể thành, chỉ có thể từ từ đợi rồi sẽ đến.
Ăn xong cơm chiều, mọi người đều đi nghỉ ngơi, ba huynh đệ nhìn nương tử đi vào phòng phía tây, nội tâm khó chịu. Tam Lang bị Lang lão cha nhìn gắt gao, tự nhiên không thể nhúc nhích, nhưng Nhị Lang bất đồng, đến nửa đêm, chỉ một chút xoay người rời giường, rón ra rón rén đi đến cửa bên kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.