Chương 31
Thập Bát Kinh
21/01/2017
Edit: Miho
Cam Đường đứng ở phía sau cánh cửa, bởi vì cách cánh cửa, âm thanh bên ngoài nghe không rõ lắm, nàng có thể khẳng định, Đại Lang nhất định không có tiến vào trong sân nhỏ, bất giác có chút nóng vội, suy nghĩ hắn một mình ở bên ngoài, làm thế nào để qua đêm.
Đợi một hồi lâu, cảm thấy bên ngoài im lặng không nhúc nhích, Cam Đường mới lặng lẽ kéo cửa hở ra một đường, nhìn ra bên ngoài, dưới ánh trăng mỏng manh, trong sân nhỏ không có một bóng người, thế này nàng mới nhô đầu ra dò xét, nhìn phía cửa đông của lão cha, thấy trong phòng không có ánh sáng lộ ra, hẳn là lên giường đi ngủ rồi.
"Chi nha" một tiếng mở cửa, Cam Đường nhanh chóng chuồn ra cửa, rón ra rón rén hướng cửa viện tới gần, dọc theo đường đi đều nhìn chằm chằm cửa phòng lão cha, lại im lặng không hề động đậy, nàng rốt cục cũng yên tâm, đến phía sau cửa viện, kéo then cửa, mở cửa hé ra một khoảng, liền chạy trốn ra ngoài.
Khép cửa lại, dựa vào bên cạnh Đại Lang liền tỉnh dậy, cho nên vừa nhìn thấy bóng người nhỏ nhắn chạy đến, hắn lập tức nhảy dựng lên, một tay liền đem Cam Đường chặn ngang ôm lấy, miệng kêu: "Nương tử, có thể gặp được nàng rồi."
Hơi thở Đại Lang lập tức vây quanh Cam Đường, lúc này, nàng mới thấy, nội tâm rất nhớ bọn hắn, so với tưởng tượng của nàng còn nhớ bọn hắn hơn, nàng lúc này, hốc mắt ẩm ướt, rất muốn khóc.
Đại Lang gắt gao ôm lấy, đem toàn bộ mặt Cam Đường vùi vào trong ngực hắn, mặt Đại Lang nhích lại gần, ở bên tai nàng lẩm bẩm nói: "Nương tử, rất nhớ nàng, về sau không cần rời khỏi chúng ta nữa."
"Vâng." Trong lòng Cam Đường gật đầu, miệng nhẹ đáp một tiếng.
Đại Lang được nương tử trả lời khẳng định thuyết phục, nội tâm rất là vui vẻ, ôm nàng ở bên tai thì thào một hồi lâu, mới buông ra.
Cam Đường rời khỏi ôm ấp của hắn, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ở dưới ánh trăng như nước, mặt hắn mang theo ý cười thỏa mãn, cũng đồng dạng mang theo thâm trầm mệt mỏi, không khỏi có chút đau lòng, bàn tay dịu dàng vuốt ve khóe mắt đuôi lông mày của hắn: "Như thế nào, sáng mai lại không đến đây."
"Ha ha, nàng đi không bao lâu, ta liền ra cửa, chỉ là không biết đường, cho nên quay đến quay đi, đến tối mới tìm được đến đây, đều do ta ngốc, để cho nàng lo lắng." Đại Lang có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, ha ha nở nụ cười.
"Huynh thế nào ngốc, nếu ngốc làm sao còn biết truy nương tử." Lúc này tâm tình Cam Đường cực tốt, bất giác trêu ghẹo hắn.
"Ha ha, ha ha." Đại Lang bị trêu ghẹo, còn rất vui vẻ, ngây ngô cười.
Cam Đường bị vẻ mặt ngốc của hắn làm cho che miệng nở nụ cười, cười một hồi mới nói: "Tốt lắm, đừng cố gắng cười ngây ngô, hai người bọn họ sao rồi?" Cam Đường không thấy Nhị Lang, Tam Lang, đã có chút lo lắng.
"Nhị đệ cùng tam đệ không đến, cha nói, nhiều người sợ cha nàng cho rằng chúng ta tới cướp cô dâu, để cho ta đến trước giải hòa tốt, rồi cầu cha nàng gật đầu đem nàng gả cho chúng ta." Đại Lang đem ý tứ mọi người nói ra.
Cam Đường vừa nghe cũng hiểu, Lang lão cha dù sao lo lắng có vẻ chu đáo, phải thỏa đáng chớ làm cho cha phản cảm, vì thế gật gật đầu, nói: "Ừm, cha huynh nói rất có đạo lý." Khi nói chuyện ngẩng đầu thấy vẻ mặt hắn mỏi mệt, liền cười dắt tay hắn: "Không nói chuyện nữa, chẳng lẽ huynh muốn ở bên ngoài chờ một đêm sao, theo ta đi vào thôi." Nói xong, liền kéo hắn hướng trong viện mang đi.
Nhưng Cam Đường vừa hướng trong bước đi, Đại Lang lại không động đậy, Cam Đường kéo hắn không nhúc nhích, tự nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía hắn, không hiểu nói: "Động? Còn không đi vào."
"Nương tử..." Đại Lang chờ tại chỗ, miệng nhỏ giọng ngập ngừng, lại vẫn không đi vào, Cam Đường liền quay người lại, nói: "Huynh muốn nói gì, nói đi."
Đại Lang nhìn trộm, thấy nương tử không tức giận, mới dám nhẹ giọng nói: "Nương tử, nhạc phụ vừa rồi đi ra, ông ấy không cho ta đi vào, nếu ta đi vào, ông ấy có thể hay không tức giận, sẽ không đem nàng gả cho chúng ta, vậy làm sao có thể a."
Mệt hắn lúc này còn có thể nghĩ đến cha nàng, Cam Đường nhìn hắn vừa buồn cười vừa tức giận, bàn tay không khỏi chọc chọc ót hắn, cười nói: "Có tà tâm không dám nhận, mệt huynh như vậy, còn dám nhớ thương khuê nữ người ta."
"Nương tử, nàng đừng nóng giận." Đại Lang còn cho rằng nàng tức giận, vừa nói chuyện, hai mắt lấy lòng nhìn thẳng nàng.
Thấy hắn như vậy, Cam Đường không đành lòng hắn, hé miệng cười nói: "Được rồi, lại không cho huynh thế nào, chỉ là mượn nhà tranh cho huynh ở một đêm, cha sẽ không sao."
Thấy nương tử không tức giận, Đại Lang nhẹ nhàng thở ra, bất quá hắn vẫn cảm thấy vi phạm ý tứ nhạc phụ là không tốt, vì thế nói: "Nương tử, hay là thôi đi, ta ở bên ngoài cả đêm cũng không sao, dù sao ở trên núi, đều đã ngủ qua, cũng không kém đêm nay, sáng sớm ngày mai, ta phải đi cầu nhạc phụ, có lẽ ngày mai nàng có thể theo ta trở về, như vậy ta ở ngoài một đêm cũng đáng."
Cam Đường thấy hắn bướng bỉnh như thế, suy nghĩ chuyện mấu chốt, không cần phức tạp, cũng đã làm thỏa mãn ý của hắn, nói hắn cẩn thận một chút, liền xoay người đóng cửa, hướng trong phòng đi.
Nàng bên này vừa mới vào phòng ở, bên kia cửa phía đông lại mở, Chu Hoài Sơn đi ra khỏi phòng, mắt hướng về phòng nữ nhi nhìn, rồi quay đầu nhìn về phía cửa viện, khóe miệng bất giác nâng lên, cười cười sờ soạng vuốt cằm, xoay người về phòng ngủ.
Hôm sau, gà vừa gáy, Chu Hoài Sơn đã đi ra, thu thập thỏa đáng xong rồi ra mở cửa viện, ngoài cửa Đại Lang tỉnh ngủ nhảy dựng lên, nhìn thấy Chu Hoài Sơn, rất cung kính kêu: "Nhạc phụ."
Chu Hoài Sơn chưa nói gì, xoay người đi vào trong, Đại Lang sửng sốt, sau phản ứng lại, đi vào cửa viện rộng mở, đi theo phía sau Chu Hoài Sơn vào phòng phía đông.
Hai người vào phòng xong, Chu Hoài Sơn liền đóng cửa lại, hai người ở bên trong thật lâu cũng chưa đi ra, ai cũng không biết đã nói chuyện gì.
Cam Đường cũng không biết, vẫn là Chu Tiểu Cúc sáng sớm chuẩn bị đi nấu bữa sáng, ở trong sân nhỏ vừa vặn nhìn thấy một màn này, tiểu nha đầu lập tức chạy về phòng, đem nàng còn đang ngủ lay tỉnh, oa oa đem chuyện này nói với nàng.
Vừa nghe xong, Cam Đường không buồn ngủ nữa, vội vàng đứng dậy, thu thập rửa mặt xong, chạy đến cửa phòng phía đông, nhất thời cũng không dám đẩy mạnh cửa, chỉ có thể vểnh tai nghe động tĩnh bên trong, sau một lúc lâu chỉ nghe âm thanh mơ hồ, một câu đầy đủ cũng không nghe thấy.
Cam Đường rất muốn đẩy mạnh cửa ra, lại sợ bọn họ đang nói chuyện rất tốt, nhìn thấy nàng đi vào, lại phản lại lão cha cố chấp, do dự nửa ngày, vẫn là từ bỏ, quên đi, dù sao nghe động tĩnh bên trong cũng không có gì lớn, hẳn là đàm phán hoà bình đi, không đến mức động tay chân, chính mình nên kiên nhẫn đợi đi.
Liền như vậy, từ buổi sáng đợi tới gần buổi trưa, cửa phòng mới mở ra, Đại Lang đi theo phía sau Chu Hoài Sơn đi ra.
Cam Đường ở trong sân nhỏ chạy lên, cũng không dám rành trước hỏi tình huống, chỉ gọi một tiếng: "Cha." Sau luôn luôn nháy mắt Đại Lang ra dấu, đáng tiếc hắn là một ngốc tử, căn bản không hiểu nhìn ánh mắt người khác, sau một lúc lâu cũng không biết nương tử nháy mắt là ý tứ gì.
Chu Hoài Sơn ở một bên nhìn có chút buồn cười, trên mặt lại không hiện ra, chỉ nói câu: "Chúng ta ra đi." Sau, liền đi nhanh ra ngoài, Đại Lang nhìn mắt nương tử xong, cũng đi ra theo.
Ách, như thế nào đi ra ngoài? Cam Đường nhất thời quay quay bất quá, cha đây là ý tứ gì, đồng ý hay không đồng ý đây? Sốt ruột, nàng đuổi theo, hô lên: "Cha, cha dẫn huynh ấy đi ra làm gì?"
Chu Hoài Sơn dừng bước, quay đầu nhìn về phía nàng, đột nhiên cười nói: "Xem con gấp kìa, sợ cha đối với vị hôn phu của con bất lợi sao, thật sự là nữ sinh hướng ngoại, câu này nói một chút cũng không sai. Yên tâm, cha chỉ dẫn hắn đi trấn trên mua ít đồ, muốn thành thân, dù sao cũng phải đặt mua chút vật dùng chứ."
Thành... Thân...
Cam Đường bị hai chữ này làm chấn động, chuyển biến này cũng quá lớn, hoàn toàn ngoài dự kiến của nàng, hiển nhiên Đại Lang cũng không biết sự tình, nghe nói như thế, cũng ngốc một hồi lâu, còn không kịp cao hứng, đã bị Chu Hoài Sơn kéo đi.
Chu Hoài Sơn bước ra phía sau cửa viện, mới quát: "Con cùng Tiểu Cúc làm chút hỷ thiếp đi, con lấy đồ trước kia ra, đem đồ trước kia mẹ con gả mặc vào, đêm nay liền cho các con thành thân." Một phen rống xong liền quay đầu bước đi, Đại Lang mừng rỡ suýt chút nữa Phi Thiên, cả người như bay đi theo.
Cam Đường bên này cũng không biết đi thế nào, cả người như dẫm phải bông gòn, một chút cảm giác chân thật đều không có, Chu Tiểu Cúc cũng ngây ngốc rồi hoan hô một tiếng, ôm nàng một cái cười lớn, cười xong liền kéo nàng vào trong phòng, lục tung tìm ra bộ đồ của mẹ để mặc, so đo vóc người, lớn nhỏ dài ngắn rất thích hợp, xem ra bộ đồ của mẹ trước kia gả đi lưu trữ thật cẩn thận.
Cam Đường hơn nửa ngày mới tỉnh lại, khóe miệng không kìm được nhếch lên, cùng Chu Tiểu Cúc, bố trí việc đông việc tây, trong lúc đó, Chu Tiểu Quế cũng đi đến phía ngoài phòng nhìn lại, nhìn bộ dạng các nàng vui mừng, rất là trướng mắt, không khỏi hừ lạnh một tiếng, xoay người quay đi.
Chuyện này Cam Đường cũng nhìn thấy, đối với tính trẻ con khiêu khích này căn bản không để vào mắt, đảo mắt liền quên, vì chuyện thành thân này mà bận rộn lên, đến chạng vạng Chu Hoài Sơn cùng Đại Lang mới trở về, trong phòng ngoài phòng đã bố trí đều rất tốt rồi.
Chu Hoài Sơn trở về, Cam Đường thật xa chợt nghe thấy động tĩnh, chạy ra ngoài viện nhìn lại, quả nhiên là bọn họ, thấy bọn họ mỗi người cầm hai cái sọt, mặt trên đều vây khăn đỏ Hồng Trù, phía sau còn theo mấy người, cũng ôm rất nhiều sọt, nâng thùng, ôm hộp gỗ, còn đi theo đội tấu nhạc diễn tấu sáo và trống, nhìn trận trận rất lớn, chả trách theo sát xem náo nhiệt không hề ít hơn mười người.
Thời điểm đội ngũ đi đến gần, Cam Đường đi ra đón, cười nói: "Cha, trấn động lớn như vậy, nhà chúng ta cũng không phải nhà giàu, không cần phô trương như vậy đi."
"Con biết gì, ta muốn cho bọn họ nhìn một chút, khuê nữ nhà ta hôm nay chính thức đứng đắn lập gia đình, cho bọn họ đều đem miệng ngậm lại, không ăn nói linh tinh nữa." Chu Hoài Sơn có chút căm giận nói.
Nguyên lai lão cha đánh vào chủ ý này, chả trách bốn phía tuyên dương, còn làm cho bọn họ đêm nay thành thân vội vàng như vậy, xem ra vì vãn hồi thanh danh nữ nhi, ông cũng hao hết tâm tư.
Tuy rằng Cam Đường không để ý lời đồn đãi chuyện nhảm như vậy, nhưng trong tâm vẫn rất cảm kích khổ tâm của lão cha, cho nên cái gì cũng không nói, liền theo tâm tư của ông để làm, vài người cùng nhau động thủ, đem tất cả làm thỏa đáng xong, cũng muốn tối rồi.
Chu Hoài Sơn ở trong sân nhỏ đặt vài cái bàn tròn lớn, cũng không mời bao nhiêu người, chỉ vài người hàng xóm ngày thường thân cận nhất cùng thân thích, vài người ngồi thành một bàn, vì người mới chúc mừng.
Cam Đường cũng không hóa trang gì, chỉ mặc áo cưới đỏ thắm, dựa vào trí nhớ bộ dáng mẹ búi tóc, đem tóc vấn sơ lên, cài cây trâm bằng đồng mà Đại Lang mới mua ở trấn trên lên, soi hình vào trong chậu nước, không có gì không ổn, liền đội khăn voan đỏ lên, để cho Chu Tiểu Cúc đưa ra khỏi phòng.
Trong sân nhỏ, Đại Lang đã mặc quần áo đỏ chót hôm nay mua ở trấn trên, ngực buộc hoa tơ đỏ chót, cười cười chờ để bái đường, đợi cho Cam Đường đi tới, Đại Lang nắm tay nàng, không buông ra nữa.
"Tốt lắm, tỷ phu, đừng cố gắng nở nụ cười, nhanh chóng đưa đại tỷ vào bái đường đi." Chu Tiểu Cúc thấy Đại Lang chỉ cười cười nhìn tỷ tỷ, lên tiếng nhắc nhở.
Đại Lang thế này mới nắm tay Cam Đường, cẩn thận đi vào nhà chính, nhà chính Chu Hoài Sơn đã ngồi chỗ ngồi, mặt sau trên tường dán chữ hỷ thật to, bên cạnh bát tiên trên bàn đốt nến đỏ long phượng, một mảnh ý vui mừng.
Hai người đi đến trước mặt Chu Hoài Sơn, quỳ xuống bái thiên địa, bái cao đường, vợ chồng đối bái xong, lễ bái đường hoàn thành, Chu Tiểu Cúc lại nắm tay Cam Đường trở về phòng.
Đại Lang buông nương tử ra, trố mắt nhìn, bị Chu Hoài Sơn kéo vào trong viện, cùng tất cả mọi người uống rượu, trước đó Cam Đường đã nói qua với lão cha, nói Đại Lang không uống được rượu, cho nên mọi người kính rượu Chu Hoài Sơn chắn đi hơn phân nửa, cứ như vậy, Đại Lang cũng uống ít rượu đến hồng đỏ mặt, có chút ngây ngô.
Tiệc rượu tan, Chu Hoài Sơn lại chắn trước mọi người muốn náo động phòng, đẩy mạnh Đại Lang vào phòng tân hôn.
Trong phòng Chu Tiểu Cúc nhìn thấy tỷ phu lảo đảo tiến vào, liền thức thời đi ra, trong phòng chỉ còn lại hai người mới, Đại Lang chậm rãi đến gần bên giường, nhìn nương tử ha ha thở nở nụ cười một hồi lâu, bàn tay mới vén khăn voan lên.
Khăn voan bị kéo ra, khuôn mặt hồng của Cam Đường liền lộ ra, Đại Lang nhìn nương tử kiều diễm ướt át, cả người nhìn tới ngây ngốc, một hồi lâu mới cúi người xuống, bắt lấy môi mọng của nàng, bởi vì hơi say, cước bộ có chút lảo đảo, nhất thời lực đạo cúi người quá mức, chân Đại Lang đứng không nổi ngã lên Cam Đường, hai người cứ như vậy lăn ở trên giường.
Cam Đường đứng ở phía sau cánh cửa, bởi vì cách cánh cửa, âm thanh bên ngoài nghe không rõ lắm, nàng có thể khẳng định, Đại Lang nhất định không có tiến vào trong sân nhỏ, bất giác có chút nóng vội, suy nghĩ hắn một mình ở bên ngoài, làm thế nào để qua đêm.
Đợi một hồi lâu, cảm thấy bên ngoài im lặng không nhúc nhích, Cam Đường mới lặng lẽ kéo cửa hở ra một đường, nhìn ra bên ngoài, dưới ánh trăng mỏng manh, trong sân nhỏ không có một bóng người, thế này nàng mới nhô đầu ra dò xét, nhìn phía cửa đông của lão cha, thấy trong phòng không có ánh sáng lộ ra, hẳn là lên giường đi ngủ rồi.
"Chi nha" một tiếng mở cửa, Cam Đường nhanh chóng chuồn ra cửa, rón ra rón rén hướng cửa viện tới gần, dọc theo đường đi đều nhìn chằm chằm cửa phòng lão cha, lại im lặng không hề động đậy, nàng rốt cục cũng yên tâm, đến phía sau cửa viện, kéo then cửa, mở cửa hé ra một khoảng, liền chạy trốn ra ngoài.
Khép cửa lại, dựa vào bên cạnh Đại Lang liền tỉnh dậy, cho nên vừa nhìn thấy bóng người nhỏ nhắn chạy đến, hắn lập tức nhảy dựng lên, một tay liền đem Cam Đường chặn ngang ôm lấy, miệng kêu: "Nương tử, có thể gặp được nàng rồi."
Hơi thở Đại Lang lập tức vây quanh Cam Đường, lúc này, nàng mới thấy, nội tâm rất nhớ bọn hắn, so với tưởng tượng của nàng còn nhớ bọn hắn hơn, nàng lúc này, hốc mắt ẩm ướt, rất muốn khóc.
Đại Lang gắt gao ôm lấy, đem toàn bộ mặt Cam Đường vùi vào trong ngực hắn, mặt Đại Lang nhích lại gần, ở bên tai nàng lẩm bẩm nói: "Nương tử, rất nhớ nàng, về sau không cần rời khỏi chúng ta nữa."
"Vâng." Trong lòng Cam Đường gật đầu, miệng nhẹ đáp một tiếng.
Đại Lang được nương tử trả lời khẳng định thuyết phục, nội tâm rất là vui vẻ, ôm nàng ở bên tai thì thào một hồi lâu, mới buông ra.
Cam Đường rời khỏi ôm ấp của hắn, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ở dưới ánh trăng như nước, mặt hắn mang theo ý cười thỏa mãn, cũng đồng dạng mang theo thâm trầm mệt mỏi, không khỏi có chút đau lòng, bàn tay dịu dàng vuốt ve khóe mắt đuôi lông mày của hắn: "Như thế nào, sáng mai lại không đến đây."
"Ha ha, nàng đi không bao lâu, ta liền ra cửa, chỉ là không biết đường, cho nên quay đến quay đi, đến tối mới tìm được đến đây, đều do ta ngốc, để cho nàng lo lắng." Đại Lang có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, ha ha nở nụ cười.
"Huynh thế nào ngốc, nếu ngốc làm sao còn biết truy nương tử." Lúc này tâm tình Cam Đường cực tốt, bất giác trêu ghẹo hắn.
"Ha ha, ha ha." Đại Lang bị trêu ghẹo, còn rất vui vẻ, ngây ngô cười.
Cam Đường bị vẻ mặt ngốc của hắn làm cho che miệng nở nụ cười, cười một hồi mới nói: "Tốt lắm, đừng cố gắng cười ngây ngô, hai người bọn họ sao rồi?" Cam Đường không thấy Nhị Lang, Tam Lang, đã có chút lo lắng.
"Nhị đệ cùng tam đệ không đến, cha nói, nhiều người sợ cha nàng cho rằng chúng ta tới cướp cô dâu, để cho ta đến trước giải hòa tốt, rồi cầu cha nàng gật đầu đem nàng gả cho chúng ta." Đại Lang đem ý tứ mọi người nói ra.
Cam Đường vừa nghe cũng hiểu, Lang lão cha dù sao lo lắng có vẻ chu đáo, phải thỏa đáng chớ làm cho cha phản cảm, vì thế gật gật đầu, nói: "Ừm, cha huynh nói rất có đạo lý." Khi nói chuyện ngẩng đầu thấy vẻ mặt hắn mỏi mệt, liền cười dắt tay hắn: "Không nói chuyện nữa, chẳng lẽ huynh muốn ở bên ngoài chờ một đêm sao, theo ta đi vào thôi." Nói xong, liền kéo hắn hướng trong viện mang đi.
Nhưng Cam Đường vừa hướng trong bước đi, Đại Lang lại không động đậy, Cam Đường kéo hắn không nhúc nhích, tự nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía hắn, không hiểu nói: "Động? Còn không đi vào."
"Nương tử..." Đại Lang chờ tại chỗ, miệng nhỏ giọng ngập ngừng, lại vẫn không đi vào, Cam Đường liền quay người lại, nói: "Huynh muốn nói gì, nói đi."
Đại Lang nhìn trộm, thấy nương tử không tức giận, mới dám nhẹ giọng nói: "Nương tử, nhạc phụ vừa rồi đi ra, ông ấy không cho ta đi vào, nếu ta đi vào, ông ấy có thể hay không tức giận, sẽ không đem nàng gả cho chúng ta, vậy làm sao có thể a."
Mệt hắn lúc này còn có thể nghĩ đến cha nàng, Cam Đường nhìn hắn vừa buồn cười vừa tức giận, bàn tay không khỏi chọc chọc ót hắn, cười nói: "Có tà tâm không dám nhận, mệt huynh như vậy, còn dám nhớ thương khuê nữ người ta."
"Nương tử, nàng đừng nóng giận." Đại Lang còn cho rằng nàng tức giận, vừa nói chuyện, hai mắt lấy lòng nhìn thẳng nàng.
Thấy hắn như vậy, Cam Đường không đành lòng hắn, hé miệng cười nói: "Được rồi, lại không cho huynh thế nào, chỉ là mượn nhà tranh cho huynh ở một đêm, cha sẽ không sao."
Thấy nương tử không tức giận, Đại Lang nhẹ nhàng thở ra, bất quá hắn vẫn cảm thấy vi phạm ý tứ nhạc phụ là không tốt, vì thế nói: "Nương tử, hay là thôi đi, ta ở bên ngoài cả đêm cũng không sao, dù sao ở trên núi, đều đã ngủ qua, cũng không kém đêm nay, sáng sớm ngày mai, ta phải đi cầu nhạc phụ, có lẽ ngày mai nàng có thể theo ta trở về, như vậy ta ở ngoài một đêm cũng đáng."
Cam Đường thấy hắn bướng bỉnh như thế, suy nghĩ chuyện mấu chốt, không cần phức tạp, cũng đã làm thỏa mãn ý của hắn, nói hắn cẩn thận một chút, liền xoay người đóng cửa, hướng trong phòng đi.
Nàng bên này vừa mới vào phòng ở, bên kia cửa phía đông lại mở, Chu Hoài Sơn đi ra khỏi phòng, mắt hướng về phòng nữ nhi nhìn, rồi quay đầu nhìn về phía cửa viện, khóe miệng bất giác nâng lên, cười cười sờ soạng vuốt cằm, xoay người về phòng ngủ.
Hôm sau, gà vừa gáy, Chu Hoài Sơn đã đi ra, thu thập thỏa đáng xong rồi ra mở cửa viện, ngoài cửa Đại Lang tỉnh ngủ nhảy dựng lên, nhìn thấy Chu Hoài Sơn, rất cung kính kêu: "Nhạc phụ."
Chu Hoài Sơn chưa nói gì, xoay người đi vào trong, Đại Lang sửng sốt, sau phản ứng lại, đi vào cửa viện rộng mở, đi theo phía sau Chu Hoài Sơn vào phòng phía đông.
Hai người vào phòng xong, Chu Hoài Sơn liền đóng cửa lại, hai người ở bên trong thật lâu cũng chưa đi ra, ai cũng không biết đã nói chuyện gì.
Cam Đường cũng không biết, vẫn là Chu Tiểu Cúc sáng sớm chuẩn bị đi nấu bữa sáng, ở trong sân nhỏ vừa vặn nhìn thấy một màn này, tiểu nha đầu lập tức chạy về phòng, đem nàng còn đang ngủ lay tỉnh, oa oa đem chuyện này nói với nàng.
Vừa nghe xong, Cam Đường không buồn ngủ nữa, vội vàng đứng dậy, thu thập rửa mặt xong, chạy đến cửa phòng phía đông, nhất thời cũng không dám đẩy mạnh cửa, chỉ có thể vểnh tai nghe động tĩnh bên trong, sau một lúc lâu chỉ nghe âm thanh mơ hồ, một câu đầy đủ cũng không nghe thấy.
Cam Đường rất muốn đẩy mạnh cửa ra, lại sợ bọn họ đang nói chuyện rất tốt, nhìn thấy nàng đi vào, lại phản lại lão cha cố chấp, do dự nửa ngày, vẫn là từ bỏ, quên đi, dù sao nghe động tĩnh bên trong cũng không có gì lớn, hẳn là đàm phán hoà bình đi, không đến mức động tay chân, chính mình nên kiên nhẫn đợi đi.
Liền như vậy, từ buổi sáng đợi tới gần buổi trưa, cửa phòng mới mở ra, Đại Lang đi theo phía sau Chu Hoài Sơn đi ra.
Cam Đường ở trong sân nhỏ chạy lên, cũng không dám rành trước hỏi tình huống, chỉ gọi một tiếng: "Cha." Sau luôn luôn nháy mắt Đại Lang ra dấu, đáng tiếc hắn là một ngốc tử, căn bản không hiểu nhìn ánh mắt người khác, sau một lúc lâu cũng không biết nương tử nháy mắt là ý tứ gì.
Chu Hoài Sơn ở một bên nhìn có chút buồn cười, trên mặt lại không hiện ra, chỉ nói câu: "Chúng ta ra đi." Sau, liền đi nhanh ra ngoài, Đại Lang nhìn mắt nương tử xong, cũng đi ra theo.
Ách, như thế nào đi ra ngoài? Cam Đường nhất thời quay quay bất quá, cha đây là ý tứ gì, đồng ý hay không đồng ý đây? Sốt ruột, nàng đuổi theo, hô lên: "Cha, cha dẫn huynh ấy đi ra làm gì?"
Chu Hoài Sơn dừng bước, quay đầu nhìn về phía nàng, đột nhiên cười nói: "Xem con gấp kìa, sợ cha đối với vị hôn phu của con bất lợi sao, thật sự là nữ sinh hướng ngoại, câu này nói một chút cũng không sai. Yên tâm, cha chỉ dẫn hắn đi trấn trên mua ít đồ, muốn thành thân, dù sao cũng phải đặt mua chút vật dùng chứ."
Thành... Thân...
Cam Đường bị hai chữ này làm chấn động, chuyển biến này cũng quá lớn, hoàn toàn ngoài dự kiến của nàng, hiển nhiên Đại Lang cũng không biết sự tình, nghe nói như thế, cũng ngốc một hồi lâu, còn không kịp cao hứng, đã bị Chu Hoài Sơn kéo đi.
Chu Hoài Sơn bước ra phía sau cửa viện, mới quát: "Con cùng Tiểu Cúc làm chút hỷ thiếp đi, con lấy đồ trước kia ra, đem đồ trước kia mẹ con gả mặc vào, đêm nay liền cho các con thành thân." Một phen rống xong liền quay đầu bước đi, Đại Lang mừng rỡ suýt chút nữa Phi Thiên, cả người như bay đi theo.
Cam Đường bên này cũng không biết đi thế nào, cả người như dẫm phải bông gòn, một chút cảm giác chân thật đều không có, Chu Tiểu Cúc cũng ngây ngốc rồi hoan hô một tiếng, ôm nàng một cái cười lớn, cười xong liền kéo nàng vào trong phòng, lục tung tìm ra bộ đồ của mẹ để mặc, so đo vóc người, lớn nhỏ dài ngắn rất thích hợp, xem ra bộ đồ của mẹ trước kia gả đi lưu trữ thật cẩn thận.
Cam Đường hơn nửa ngày mới tỉnh lại, khóe miệng không kìm được nhếch lên, cùng Chu Tiểu Cúc, bố trí việc đông việc tây, trong lúc đó, Chu Tiểu Quế cũng đi đến phía ngoài phòng nhìn lại, nhìn bộ dạng các nàng vui mừng, rất là trướng mắt, không khỏi hừ lạnh một tiếng, xoay người quay đi.
Chuyện này Cam Đường cũng nhìn thấy, đối với tính trẻ con khiêu khích này căn bản không để vào mắt, đảo mắt liền quên, vì chuyện thành thân này mà bận rộn lên, đến chạng vạng Chu Hoài Sơn cùng Đại Lang mới trở về, trong phòng ngoài phòng đã bố trí đều rất tốt rồi.
Chu Hoài Sơn trở về, Cam Đường thật xa chợt nghe thấy động tĩnh, chạy ra ngoài viện nhìn lại, quả nhiên là bọn họ, thấy bọn họ mỗi người cầm hai cái sọt, mặt trên đều vây khăn đỏ Hồng Trù, phía sau còn theo mấy người, cũng ôm rất nhiều sọt, nâng thùng, ôm hộp gỗ, còn đi theo đội tấu nhạc diễn tấu sáo và trống, nhìn trận trận rất lớn, chả trách theo sát xem náo nhiệt không hề ít hơn mười người.
Thời điểm đội ngũ đi đến gần, Cam Đường đi ra đón, cười nói: "Cha, trấn động lớn như vậy, nhà chúng ta cũng không phải nhà giàu, không cần phô trương như vậy đi."
"Con biết gì, ta muốn cho bọn họ nhìn một chút, khuê nữ nhà ta hôm nay chính thức đứng đắn lập gia đình, cho bọn họ đều đem miệng ngậm lại, không ăn nói linh tinh nữa." Chu Hoài Sơn có chút căm giận nói.
Nguyên lai lão cha đánh vào chủ ý này, chả trách bốn phía tuyên dương, còn làm cho bọn họ đêm nay thành thân vội vàng như vậy, xem ra vì vãn hồi thanh danh nữ nhi, ông cũng hao hết tâm tư.
Tuy rằng Cam Đường không để ý lời đồn đãi chuyện nhảm như vậy, nhưng trong tâm vẫn rất cảm kích khổ tâm của lão cha, cho nên cái gì cũng không nói, liền theo tâm tư của ông để làm, vài người cùng nhau động thủ, đem tất cả làm thỏa đáng xong, cũng muốn tối rồi.
Chu Hoài Sơn ở trong sân nhỏ đặt vài cái bàn tròn lớn, cũng không mời bao nhiêu người, chỉ vài người hàng xóm ngày thường thân cận nhất cùng thân thích, vài người ngồi thành một bàn, vì người mới chúc mừng.
Cam Đường cũng không hóa trang gì, chỉ mặc áo cưới đỏ thắm, dựa vào trí nhớ bộ dáng mẹ búi tóc, đem tóc vấn sơ lên, cài cây trâm bằng đồng mà Đại Lang mới mua ở trấn trên lên, soi hình vào trong chậu nước, không có gì không ổn, liền đội khăn voan đỏ lên, để cho Chu Tiểu Cúc đưa ra khỏi phòng.
Trong sân nhỏ, Đại Lang đã mặc quần áo đỏ chót hôm nay mua ở trấn trên, ngực buộc hoa tơ đỏ chót, cười cười chờ để bái đường, đợi cho Cam Đường đi tới, Đại Lang nắm tay nàng, không buông ra nữa.
"Tốt lắm, tỷ phu, đừng cố gắng nở nụ cười, nhanh chóng đưa đại tỷ vào bái đường đi." Chu Tiểu Cúc thấy Đại Lang chỉ cười cười nhìn tỷ tỷ, lên tiếng nhắc nhở.
Đại Lang thế này mới nắm tay Cam Đường, cẩn thận đi vào nhà chính, nhà chính Chu Hoài Sơn đã ngồi chỗ ngồi, mặt sau trên tường dán chữ hỷ thật to, bên cạnh bát tiên trên bàn đốt nến đỏ long phượng, một mảnh ý vui mừng.
Hai người đi đến trước mặt Chu Hoài Sơn, quỳ xuống bái thiên địa, bái cao đường, vợ chồng đối bái xong, lễ bái đường hoàn thành, Chu Tiểu Cúc lại nắm tay Cam Đường trở về phòng.
Đại Lang buông nương tử ra, trố mắt nhìn, bị Chu Hoài Sơn kéo vào trong viện, cùng tất cả mọi người uống rượu, trước đó Cam Đường đã nói qua với lão cha, nói Đại Lang không uống được rượu, cho nên mọi người kính rượu Chu Hoài Sơn chắn đi hơn phân nửa, cứ như vậy, Đại Lang cũng uống ít rượu đến hồng đỏ mặt, có chút ngây ngô.
Tiệc rượu tan, Chu Hoài Sơn lại chắn trước mọi người muốn náo động phòng, đẩy mạnh Đại Lang vào phòng tân hôn.
Trong phòng Chu Tiểu Cúc nhìn thấy tỷ phu lảo đảo tiến vào, liền thức thời đi ra, trong phòng chỉ còn lại hai người mới, Đại Lang chậm rãi đến gần bên giường, nhìn nương tử ha ha thở nở nụ cười một hồi lâu, bàn tay mới vén khăn voan lên.
Khăn voan bị kéo ra, khuôn mặt hồng của Cam Đường liền lộ ra, Đại Lang nhìn nương tử kiều diễm ướt át, cả người nhìn tới ngây ngốc, một hồi lâu mới cúi người xuống, bắt lấy môi mọng của nàng, bởi vì hơi say, cước bộ có chút lảo đảo, nhất thời lực đạo cúi người quá mức, chân Đại Lang đứng không nổi ngã lên Cam Đường, hai người cứ như vậy lăn ở trên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.