Chương 48: Phát tài
Thập Bát Kinh
21/01/2017
Ở hiện đại Cam Đường dùng quen băng vệ sinh, đến cổ đại này cái gì cũng
không có, chỉ cảm thấy không tiện, hơn nữa đại di giá lâm cũng làm cho
bụng nàng rất khó chịu, bất quá, trong mấy ngày này, ba huynh đệ thật
cẩn thận, hầu hạ thật ân cần, cho dù cả ngày đảo quanh bên người nàng,
cũng không dám có hành vi gì, xem ra lần này thật sự là bị doạ, không
nói từ nay về sau, tối thiểu ngắn ngày thôi cũng được, nàng có thể yên
tâm không lo nghĩ.
Tuy Cam Đường bị đại di ép buộc quá mức, nhưng cũng không muốn trì hoãn đại kế phát tài, cho nên cho dù Đại Lang, Nhị Lang không tình nguyện, mỗi ngày nàng đều phải oanh tạc bọn hắn đi lên núi săn thú, sau đó bảo bọn hắn cầm lên trấn trên bán, hy vọng thu được chút tiền, để có thể sớm đi bán thịt chín.
Bảy ngày sau, đại di bị tiễn bước, đã nhiều ngày bán thịt thú tiền bạc cũng thu được rất nhiều, bởi vậy sáng sớm hôm nay, Cam Đường xắn tay áo vào phòng bếp. Chuyện này dọa đến ba huynh đệ lang quân gia, đều kéo theo vào phòng bếp, lôi lôi, kéo kéo, ngăn trở nàng.
"Nương tử, nàng làm bị thương thì sao, làm sao có thể quay lại." Đại Lang chau mày lên.
"Nương tử, để cho chúng ta làm đi, nàng nhanh đi nghỉ ngơi." Nhị Lang cũng rất sốt ruột.
"Nương tử, theo ta về phòng đi." Tam Lang kéo cánh tay của nàng, khuyên.
Cam Đường không có cách gì giải thích với bọn hắn, chỉ có thể đưa tay đẩy bọn hắn ra nói: "Ta khỏi bị thương rồi, thật không có việc gì, các huynh buông tay."
Vừa nghe nương tử nói, ba huynh đệ thở ra hơi, nhưng cũng không muốn nàng dính vào, Đại Lang vẫn nói: "Cho dù đã khỏi, chảy nhiều máu như vậy, khẳng định thân mình còn chưa khỏi hẳn, điều dưỡng vài ngày nữa mới được."
"Đúng vậy, lần này nàng nghe chúng ta đi, thân mình của mình cũng không thể không để ý." Nhị Lang cũng khuyên can nói.
Tam Lang chẹp miệng, nói: "Đúng vậy, nương tử, ta đã thấy nhiều ngày, đến hôm qua vẫn thấy tiết khố của nàng có máu, hôm nay hoạt động được sao?"
"Thật sao? Mấy ngày nay vội vàng săn thú cùng đi trấn trên, thời gian ở bên nương tử rất ít, ít nhiều tam đệ vẫn ở cùng nương tử, tam đệ nói như vậy, nương tử nàng không cẩn thận thân mình, hôm qua vẫn còn có máu, hôm nay sao có thể xuống bếp làm việc, đừng làm nữa, về phòng nghỉ ngơi đi." Đại Lang nói chuyện, đứng dậy bế Cam Đường lên, đi nhanh khỏi phòng bếp.
Mọi việc đều có tính hai mặt, tuy Cam Đường dùng đại di doạ ba huynh đệ, tránh được nỗi sợ bị cùng ngủ, nhưng di chứng cũng hiện ra đây, bị bọn hắn coi là nhân sĩ bị thương tàn, để nàng cả ngày nằm trên giường, không cho nàng bước ra khỏi phạm vi chiếc giường, nàng tức giận, náo loạn, cầu xin đều vô dụng, khi Đại Lang, Nhị Lang ra khỏi cửa, đều có Tam Lang nhìn chằm chằm, tuy hắn không khó đối phó như Đại Lang, Nhị Lang, nhưng có như thế nào cũng không nhượng bộ, còn lập tức khôn khéo đứng lên, muốn lừa cũng không lừa được.
Cam Đường bị bọn hắn nhìn chăm chú làm cho ủ rũ, tâm vẫn không thể chết, thời cơ phát tài tốt như vậy sao có thể lãng phí, chính mình không thể động thủ, đành dạy bọn hắn làm, chính xác mà nói, là dạy Đại Lang làm, tay nghề Nhị Lang không được, Tam Lang lớn như vậy cũng chưa bao giờ vào bếp, nàng còn không thể ra tay làm đầu bếp, cho nên, trọng trách liền đặt trên thân Đại Lang.
Do lần trước Cam Đường kho tàu thịt hươu rất thành công, nên lúc này nàng vẫn làm thịt hươu để bán, nàng đem đồ gia vị, dụng cụ cho Đại Lang, lúc Nhị Lang đi trấn trên đều chọn mua đầy đủ mang về, tất cả đều chuẩn bị tốt xong, là có thể bắt đầu động thủ.
Hôm nay buổi sáng tỉnh lại, Đại Lang chuyển ghế bành vào phòng bếp, bọn hắn không cho nàng động tay, vậy nàng an vị ngồi trên ghế tại hiện trường chỉ đạo, như vậy mới được ba huynh đệ cho phép.
Cam Đường đi vào phòng bếp ngồi xuống ghế, nhìn cái thớt gỗ, một khối thịt hươu đã thái thật tốt, đúng yêu cầu của nàng, cắt bốn phía vuông góc như đậu phụ khô, một ít hành, gừng, tỏi, hạt tiêu, hoa tiêu, hoa hồi, quế đồ gia vị đều đầy đủ, nước tương, rượu gia vị đó cũng đều có, vì món này, cố ý đặt bát tô to ở bếp, ba huynh đệ đều theo nàng phân phó mà bố trí thỏa đáng, không khỏi vừa lòng gật gật đầu.
"Tất cả đều chuẩn bị xong, còn có củi lửa đã được chưa? Có cần lấy thêm củi không?" Cam Đường lại nhân tiện hỏi một câu.
"Nương tử yên tâm, chúng ta đã bổ mấy cái sọt, đều đặt ở phía sau phòng bếp, khi nào muốn dùng xách lại đây là được." Nhị Lang lớn tiếng nói.
"Ưm, vậy là được, Đại Lang, nhóm lửa đi." Cam Đường muốn chuẩn bị, liền quay đầu hô Đại Lang, Đại Lang liền đi đến cửa bếp, ngồi xuống ghế con đốt lửa thiêu bếp.
Lửa rất nhanh liền cháy lên, Cam Đường lại nói tiếp, một bước nên làm như thế nào, nên bỏ gia vị gì vào, Cam Đường ở một bên cẩn thận phân phó, Đại Lang cũng làm theo phân phó của nàng, từng bước một đi làm, đun nước xong, theo ý nương tử bỏ thịt hươu vào trong nồi, đậy vung lại, giờ chỉ cần đun sôi lên, thêm củi, khống chế lửa.
Vì đây là lần đầu tiên thí nghiệm, hơn nữa chưa bao giờ nấu thịt hươu, Cam Đường không biết hương vị sẽ thế nào, cho nên cũng không nấu nhiều lắm, chỉ non nửa nồi, cứ như vậy, cũng mất không ít thời gian, đợi cho mùi thơm nồng đậm bay khắp phòng bếp, Cam Đường thoáng yên tâm một ít, thấy mùi thơm không sai biệt lắm, chỉ là không biết ăn lên hương vị có khác hay không so với mùi ngửi thấy.
Đại Lang lau mồ hôi, hướng lòng bếp rút bớt củi, đại gia đều kiễng chân chờ đợi nồi thịt đầu tiên, trong phòng bếp nhất thời không có người nói chuyện, trừ bỏ âm thanh tiếng nước cô lỗ cô lỗ lỗ trong nồi lăn lộn, một mảnh yên tĩnh, không có tiếng động.
"Hương vị thật sự rất thơm, lang quân huynh đệ, tẩu tử, mọi người đang nấu gì vậy, nghe thật khiến cho người thèm nhỏ dãi." Đang yên tĩnh đột nhiên có người nói tiến vào, nhất thời đánh vỡ im lặng trong bếp.
Đoàn người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tạ Chí Dận bước chậm đi tới phòng bếp, miệng khen ngợi mùi thịt hươu.
Từ lần trước Tạ Chí Dận hỗ trợ lên núi tìm Cam Đường, nàng không chán ghét hắn như vậy nữa, đại gia nếu đối mặt, cũng có thể nói vài câu: "Chúng ta đang nấu thịt hươu, mùi rất tốt, nhưng không biết nếm thử hương vị sẽ như thế nào, nếu hương vị ngon, tất nhiên sẽ lấy một chút cho ngươi nếm thử, nếu không tốt, vậy cũng muốn mọi người hỗ trợ giải quyết."
Nếu thất bại, như vậy một bát tô thịt, dù sao cũng phải cùng nhau tiêu diệt, bằng không khi ăn lại không biết ăn cái gì, dù sao Tạ Chí Dận cũng có phần.
Tạ Chí Dận vừa nghe, ha ha cười nói: "Vậy ta còn trông cậy vào mọi người nấu ăn ngon chút, nếu không đầu lưỡi và bụng phải chịu tội rồi."
"Có ăn thì tốt rồi, còn soi mói gì." Nhị Lang và hắn luôn luôn không ngồi cùng bàn, liền cướp một câu.
"Nhị Lang huynh đệ nói sai rồi, thô thực cùng mỹ thực sao có thể đánh đồng, nào có người nguyện ý bỏ mỹ thực mà theo thô thực." Tạ Chí Dận cũng không tức giận, chắp tay sau lưng mặt đầy ý cười nói.
"Không nên ra vẻ nho nhã như vậy, chúng ta là người thô tục, chỉ cần có thể lấp đầy bụng, không như ngươi chú ý nhiều như vậy." Nhị Lang một bộ không có chút kiên nhẫn như hắn.
Hai người đang nói chuyện, sau lưng truyền đến một đạo nũng nịu: "Đại ca, heo tới là ăn heo, có thể ăn no là được, làm sao biết cái gì nhân gian mỹ vị." Lời này vừa nghe là biết xuất từ miệng Tạ Tư Nhã, Cam Đường quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Tạ Tư Nhã không biết gì đi ra từ phòng phía tây, đang hướng phòng bếp bên này đi tới, nghĩ đến chắc là bị mùi hấp dẫn đi tới đây.
"Ngươi, ngươi như thế nào lại mắng người, ngươi muốn lấy lời này nói chuyện gì a." Nhị Lang bị Tạ Tư Nhã mắng trở về, thật sự là bị tức quá mức.
"Hừ, nói đến khi ta hết giận mới thôi." Tạ Tư Nhã cũng không che giấu giấu giếm, trực tiếp liền đem lời nói làm rõ, nàng chính là lấy hắn chút giận, sẽ như thế nào sao.
"Ta, ta, quên đi, ta không nói chuyện cùng với ngươi." Nhị Lang xoay người vượt quá sức chịu đựng rồi, ngồi xuống ghế con giúp Đại Lang giữ củi, không quan tâm Tạ Tư Nhã nữa.
Tạ Tư Nhã làm như vậy vì muốn hết giận, Nhị Lang không cãi không mắng, nàng thấy không được tự nhiên, cảm giác không giận được đến hắn, ngược lại chính mình thấy không thoải mái liền đứng lên, lại mắng nói: "Hừ, vô dụng, nữ nhân cũng không đấu lại được."
Ra phép khích tướng lập tức thu được hiệu quả, Nhị Lang ném củi trên tay, đứng dậy, cả giận nói: "Ngươi nói lại thử xem, xem ta có đánh ngươi không."
"Vậy cũng phải xem đánh qua mới được, ngươi đến thử xem xem, xem ta vặn gãy tay ngươi không." Tạ Tư Nhã coi như có chút thân thủ, đối phó với tiểu tử không võ công ở nông thôn, dư dả.
Nhị Lang vốn xúc động, bị kích như vậy, làm sao còn nhẫn nại được, thân thủ liền chém ra một quyền, bất quá hắn còn không tức giận đến mất đi lý trí, động thủ đánh nữ nhân, hắn chỉ là hướng về đầu Tạ Tư Nhã chém ra một quyền, thầm nghĩ dọa nàng, thuận tiện dùng nắm đấm nói với nàng, hắn không phải sợ.
Tạ Tư Nhã hừ lạnh đang chuẩn bị thân thủ xoay cánh tay Nhị Lang, lại bị Tạ Chí Dận xen vào, chỉ thấy hắn đưa tay kéo đầu vai Nhị Lang sang một bên, cười nói: "Nhị Lang huynh đệ, muội tử ta không lớn không nhỏ, coi như nể mặt ta, đừng so đo với nàng."
"Nào có đại ca như huynh chứ, huynh để cho hắn ra tay a, xem muội đánh rơi cánh tay của hắn hay không, làm sao che chở hắn để làm thấp muội muội chính mình." Bị Tạ Chí Dận chặn ngang một đòn, Tạ Tư Nhã càng thêm tức giận, đối với đại ca oán hận nói.
"Đúng vậy, ngươi làm sao ngăn ta lại, đi, sang một bên đi." Nhị Lang cũng không cảm kích, lấy tay xô đẩy Tạ Chí Dận.
Tạ Chí Dận thấy hắn không nên đưa chính mình lên để bị đánh, cũng từ từ tránh ra, cười cười hướng bên cạnh đi, không ngăn trở nữa. Nhị Lang thấy hắn tránh ra, liền hướng về phía Tạ Tư Nhã đi đến, xúc động rất muốn đánh người.
"Nhị Lang, đừng náo loạn, sao có thể đánh nữ nhân, mau trở lại." Lúc này Cam Đường lên tiếng, vừa bị Tạ Chí Dận ngăn cản một tay như vậy, nàng liền nhìn ra, huynh muội Tạ gia biết võ công, căn bản Nhị Lang không phải đối thủ, tuy nói là chỉ trách hắn, thực tế mà nói, là giúp hắn, miễn cho hắn đưa vào trong tay Tạ Tư Nhã, người bị thương không tính, sĩ diện không nhịn được.
Cam Đường vừa nói xong, Nhị Lang liền dừng bước, đi lên không được, lui xuống cũng không được, quay đầu nhìn về phía nương tử, thấy nàng lắc đầu, hắn do dự một phen, nhưng vẫn nhẫn nại được, giọng căm hận nói: "Nể mặt nương tử, lần này sẽ không so đo với ngươi."
"Ngươi đến so đo a, ta chờ." Tạ Tư Nhã tiếp tục khiêu khích nói.
Nhị Lang mặt đỏ lên, đang chuẩn bị nói gì, Cam Đường lại giành trước nói: "Tạ cô nương, cũng mời ngươi tự trọng, chớ quên thân phận mình là một cô nương."
Cam Đường nhắc tới, Tạ Tư Nhã cũng ý thức được chính mình thất thố, có thể còn vì muốn sĩ diện, bị Cam Đường chọc phá như vậy, nội tâm không ưng thuận, mắt lạnh nhìn Cam Đường, lại đối Nhị Lang hừ lạnh 1 tiếng, nói: "Tạm thời buông tha cho ngươi." Sau liền quay đầu rời đi.
Tạ Tư Nhã đi rồi, Nhị Lang cũng dần dần tỉnh táo lại, cảm thấy mình rất xúc động, có chút ngượng ngùng nhìn nhìn nương tử, thấy nàng không tức giận, mới nhẹ nhàng thở ra, đi đến bên người Đại Lang, ngồi xổm xuống giúp đỡ hắn đút củi vào.
Thịt hươu trong nồi lăn tăn một hồi lâu, thẳng đến khi nước bị thịt hút gần khô, Cam Đường bảo Đại Lang tắt lửa trong lòng bếp, mở nắp nồi, mùi thơm mê người bổ nhào vào mũi, Đại Lang gắp một miếng đưa lại đây, dùng tay xé một mảnh nhỏ xuống, thịt hươu xem ra rất nát, rất dễ dàng có thể kéo xuống, đem miếng thịt nhỏ đưa vào miệng chậm rãi ăn.
Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang nhìn chằm chằm nàng, thẳng đến khi đem thịt nuốt xuống bụng xong, Cam Đường không khỏi đưa đầu lưỡi liếm liếm khóe môi, chỉ cảm thấy xỉ giáp lưu hương, thật sự rất thơm.
Cam Đường đem miếng thịt đến, cho bọn hắn nếm thử, Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang còn có Tạ Chí Dận, nếm thử xong khen không dứt miệng, có thể thấy được hương vị vô cùng tốt.
"Nha, thành công." Cam Đường hoan hô đứng lên, Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang phụ họa hoan hô, còn không quên lấy ra miếng thịt hươu nguyên vẹn đến, thật sự là ăn quá ngon, bọn hắn lập tức không dừng được miệng.
Thí nghiệm thành công, Cam Đường liền chuẩn bị hướng về đường đi phát tài rảo nhanh bước tiến lên.
Tuy Cam Đường bị đại di ép buộc quá mức, nhưng cũng không muốn trì hoãn đại kế phát tài, cho nên cho dù Đại Lang, Nhị Lang không tình nguyện, mỗi ngày nàng đều phải oanh tạc bọn hắn đi lên núi săn thú, sau đó bảo bọn hắn cầm lên trấn trên bán, hy vọng thu được chút tiền, để có thể sớm đi bán thịt chín.
Bảy ngày sau, đại di bị tiễn bước, đã nhiều ngày bán thịt thú tiền bạc cũng thu được rất nhiều, bởi vậy sáng sớm hôm nay, Cam Đường xắn tay áo vào phòng bếp. Chuyện này dọa đến ba huynh đệ lang quân gia, đều kéo theo vào phòng bếp, lôi lôi, kéo kéo, ngăn trở nàng.
"Nương tử, nàng làm bị thương thì sao, làm sao có thể quay lại." Đại Lang chau mày lên.
"Nương tử, để cho chúng ta làm đi, nàng nhanh đi nghỉ ngơi." Nhị Lang cũng rất sốt ruột.
"Nương tử, theo ta về phòng đi." Tam Lang kéo cánh tay của nàng, khuyên.
Cam Đường không có cách gì giải thích với bọn hắn, chỉ có thể đưa tay đẩy bọn hắn ra nói: "Ta khỏi bị thương rồi, thật không có việc gì, các huynh buông tay."
Vừa nghe nương tử nói, ba huynh đệ thở ra hơi, nhưng cũng không muốn nàng dính vào, Đại Lang vẫn nói: "Cho dù đã khỏi, chảy nhiều máu như vậy, khẳng định thân mình còn chưa khỏi hẳn, điều dưỡng vài ngày nữa mới được."
"Đúng vậy, lần này nàng nghe chúng ta đi, thân mình của mình cũng không thể không để ý." Nhị Lang cũng khuyên can nói.
Tam Lang chẹp miệng, nói: "Đúng vậy, nương tử, ta đã thấy nhiều ngày, đến hôm qua vẫn thấy tiết khố của nàng có máu, hôm nay hoạt động được sao?"
"Thật sao? Mấy ngày nay vội vàng săn thú cùng đi trấn trên, thời gian ở bên nương tử rất ít, ít nhiều tam đệ vẫn ở cùng nương tử, tam đệ nói như vậy, nương tử nàng không cẩn thận thân mình, hôm qua vẫn còn có máu, hôm nay sao có thể xuống bếp làm việc, đừng làm nữa, về phòng nghỉ ngơi đi." Đại Lang nói chuyện, đứng dậy bế Cam Đường lên, đi nhanh khỏi phòng bếp.
Mọi việc đều có tính hai mặt, tuy Cam Đường dùng đại di doạ ba huynh đệ, tránh được nỗi sợ bị cùng ngủ, nhưng di chứng cũng hiện ra đây, bị bọn hắn coi là nhân sĩ bị thương tàn, để nàng cả ngày nằm trên giường, không cho nàng bước ra khỏi phạm vi chiếc giường, nàng tức giận, náo loạn, cầu xin đều vô dụng, khi Đại Lang, Nhị Lang ra khỏi cửa, đều có Tam Lang nhìn chằm chằm, tuy hắn không khó đối phó như Đại Lang, Nhị Lang, nhưng có như thế nào cũng không nhượng bộ, còn lập tức khôn khéo đứng lên, muốn lừa cũng không lừa được.
Cam Đường bị bọn hắn nhìn chăm chú làm cho ủ rũ, tâm vẫn không thể chết, thời cơ phát tài tốt như vậy sao có thể lãng phí, chính mình không thể động thủ, đành dạy bọn hắn làm, chính xác mà nói, là dạy Đại Lang làm, tay nghề Nhị Lang không được, Tam Lang lớn như vậy cũng chưa bao giờ vào bếp, nàng còn không thể ra tay làm đầu bếp, cho nên, trọng trách liền đặt trên thân Đại Lang.
Do lần trước Cam Đường kho tàu thịt hươu rất thành công, nên lúc này nàng vẫn làm thịt hươu để bán, nàng đem đồ gia vị, dụng cụ cho Đại Lang, lúc Nhị Lang đi trấn trên đều chọn mua đầy đủ mang về, tất cả đều chuẩn bị tốt xong, là có thể bắt đầu động thủ.
Hôm nay buổi sáng tỉnh lại, Đại Lang chuyển ghế bành vào phòng bếp, bọn hắn không cho nàng động tay, vậy nàng an vị ngồi trên ghế tại hiện trường chỉ đạo, như vậy mới được ba huynh đệ cho phép.
Cam Đường đi vào phòng bếp ngồi xuống ghế, nhìn cái thớt gỗ, một khối thịt hươu đã thái thật tốt, đúng yêu cầu của nàng, cắt bốn phía vuông góc như đậu phụ khô, một ít hành, gừng, tỏi, hạt tiêu, hoa tiêu, hoa hồi, quế đồ gia vị đều đầy đủ, nước tương, rượu gia vị đó cũng đều có, vì món này, cố ý đặt bát tô to ở bếp, ba huynh đệ đều theo nàng phân phó mà bố trí thỏa đáng, không khỏi vừa lòng gật gật đầu.
"Tất cả đều chuẩn bị xong, còn có củi lửa đã được chưa? Có cần lấy thêm củi không?" Cam Đường lại nhân tiện hỏi một câu.
"Nương tử yên tâm, chúng ta đã bổ mấy cái sọt, đều đặt ở phía sau phòng bếp, khi nào muốn dùng xách lại đây là được." Nhị Lang lớn tiếng nói.
"Ưm, vậy là được, Đại Lang, nhóm lửa đi." Cam Đường muốn chuẩn bị, liền quay đầu hô Đại Lang, Đại Lang liền đi đến cửa bếp, ngồi xuống ghế con đốt lửa thiêu bếp.
Lửa rất nhanh liền cháy lên, Cam Đường lại nói tiếp, một bước nên làm như thế nào, nên bỏ gia vị gì vào, Cam Đường ở một bên cẩn thận phân phó, Đại Lang cũng làm theo phân phó của nàng, từng bước một đi làm, đun nước xong, theo ý nương tử bỏ thịt hươu vào trong nồi, đậy vung lại, giờ chỉ cần đun sôi lên, thêm củi, khống chế lửa.
Vì đây là lần đầu tiên thí nghiệm, hơn nữa chưa bao giờ nấu thịt hươu, Cam Đường không biết hương vị sẽ thế nào, cho nên cũng không nấu nhiều lắm, chỉ non nửa nồi, cứ như vậy, cũng mất không ít thời gian, đợi cho mùi thơm nồng đậm bay khắp phòng bếp, Cam Đường thoáng yên tâm một ít, thấy mùi thơm không sai biệt lắm, chỉ là không biết ăn lên hương vị có khác hay không so với mùi ngửi thấy.
Đại Lang lau mồ hôi, hướng lòng bếp rút bớt củi, đại gia đều kiễng chân chờ đợi nồi thịt đầu tiên, trong phòng bếp nhất thời không có người nói chuyện, trừ bỏ âm thanh tiếng nước cô lỗ cô lỗ lỗ trong nồi lăn lộn, một mảnh yên tĩnh, không có tiếng động.
"Hương vị thật sự rất thơm, lang quân huynh đệ, tẩu tử, mọi người đang nấu gì vậy, nghe thật khiến cho người thèm nhỏ dãi." Đang yên tĩnh đột nhiên có người nói tiến vào, nhất thời đánh vỡ im lặng trong bếp.
Đoàn người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tạ Chí Dận bước chậm đi tới phòng bếp, miệng khen ngợi mùi thịt hươu.
Từ lần trước Tạ Chí Dận hỗ trợ lên núi tìm Cam Đường, nàng không chán ghét hắn như vậy nữa, đại gia nếu đối mặt, cũng có thể nói vài câu: "Chúng ta đang nấu thịt hươu, mùi rất tốt, nhưng không biết nếm thử hương vị sẽ như thế nào, nếu hương vị ngon, tất nhiên sẽ lấy một chút cho ngươi nếm thử, nếu không tốt, vậy cũng muốn mọi người hỗ trợ giải quyết."
Nếu thất bại, như vậy một bát tô thịt, dù sao cũng phải cùng nhau tiêu diệt, bằng không khi ăn lại không biết ăn cái gì, dù sao Tạ Chí Dận cũng có phần.
Tạ Chí Dận vừa nghe, ha ha cười nói: "Vậy ta còn trông cậy vào mọi người nấu ăn ngon chút, nếu không đầu lưỡi và bụng phải chịu tội rồi."
"Có ăn thì tốt rồi, còn soi mói gì." Nhị Lang và hắn luôn luôn không ngồi cùng bàn, liền cướp một câu.
"Nhị Lang huynh đệ nói sai rồi, thô thực cùng mỹ thực sao có thể đánh đồng, nào có người nguyện ý bỏ mỹ thực mà theo thô thực." Tạ Chí Dận cũng không tức giận, chắp tay sau lưng mặt đầy ý cười nói.
"Không nên ra vẻ nho nhã như vậy, chúng ta là người thô tục, chỉ cần có thể lấp đầy bụng, không như ngươi chú ý nhiều như vậy." Nhị Lang một bộ không có chút kiên nhẫn như hắn.
Hai người đang nói chuyện, sau lưng truyền đến một đạo nũng nịu: "Đại ca, heo tới là ăn heo, có thể ăn no là được, làm sao biết cái gì nhân gian mỹ vị." Lời này vừa nghe là biết xuất từ miệng Tạ Tư Nhã, Cam Đường quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Tạ Tư Nhã không biết gì đi ra từ phòng phía tây, đang hướng phòng bếp bên này đi tới, nghĩ đến chắc là bị mùi hấp dẫn đi tới đây.
"Ngươi, ngươi như thế nào lại mắng người, ngươi muốn lấy lời này nói chuyện gì a." Nhị Lang bị Tạ Tư Nhã mắng trở về, thật sự là bị tức quá mức.
"Hừ, nói đến khi ta hết giận mới thôi." Tạ Tư Nhã cũng không che giấu giấu giếm, trực tiếp liền đem lời nói làm rõ, nàng chính là lấy hắn chút giận, sẽ như thế nào sao.
"Ta, ta, quên đi, ta không nói chuyện cùng với ngươi." Nhị Lang xoay người vượt quá sức chịu đựng rồi, ngồi xuống ghế con giúp Đại Lang giữ củi, không quan tâm Tạ Tư Nhã nữa.
Tạ Tư Nhã làm như vậy vì muốn hết giận, Nhị Lang không cãi không mắng, nàng thấy không được tự nhiên, cảm giác không giận được đến hắn, ngược lại chính mình thấy không thoải mái liền đứng lên, lại mắng nói: "Hừ, vô dụng, nữ nhân cũng không đấu lại được."
Ra phép khích tướng lập tức thu được hiệu quả, Nhị Lang ném củi trên tay, đứng dậy, cả giận nói: "Ngươi nói lại thử xem, xem ta có đánh ngươi không."
"Vậy cũng phải xem đánh qua mới được, ngươi đến thử xem xem, xem ta vặn gãy tay ngươi không." Tạ Tư Nhã coi như có chút thân thủ, đối phó với tiểu tử không võ công ở nông thôn, dư dả.
Nhị Lang vốn xúc động, bị kích như vậy, làm sao còn nhẫn nại được, thân thủ liền chém ra một quyền, bất quá hắn còn không tức giận đến mất đi lý trí, động thủ đánh nữ nhân, hắn chỉ là hướng về đầu Tạ Tư Nhã chém ra một quyền, thầm nghĩ dọa nàng, thuận tiện dùng nắm đấm nói với nàng, hắn không phải sợ.
Tạ Tư Nhã hừ lạnh đang chuẩn bị thân thủ xoay cánh tay Nhị Lang, lại bị Tạ Chí Dận xen vào, chỉ thấy hắn đưa tay kéo đầu vai Nhị Lang sang một bên, cười nói: "Nhị Lang huynh đệ, muội tử ta không lớn không nhỏ, coi như nể mặt ta, đừng so đo với nàng."
"Nào có đại ca như huynh chứ, huynh để cho hắn ra tay a, xem muội đánh rơi cánh tay của hắn hay không, làm sao che chở hắn để làm thấp muội muội chính mình." Bị Tạ Chí Dận chặn ngang một đòn, Tạ Tư Nhã càng thêm tức giận, đối với đại ca oán hận nói.
"Đúng vậy, ngươi làm sao ngăn ta lại, đi, sang một bên đi." Nhị Lang cũng không cảm kích, lấy tay xô đẩy Tạ Chí Dận.
Tạ Chí Dận thấy hắn không nên đưa chính mình lên để bị đánh, cũng từ từ tránh ra, cười cười hướng bên cạnh đi, không ngăn trở nữa. Nhị Lang thấy hắn tránh ra, liền hướng về phía Tạ Tư Nhã đi đến, xúc động rất muốn đánh người.
"Nhị Lang, đừng náo loạn, sao có thể đánh nữ nhân, mau trở lại." Lúc này Cam Đường lên tiếng, vừa bị Tạ Chí Dận ngăn cản một tay như vậy, nàng liền nhìn ra, huynh muội Tạ gia biết võ công, căn bản Nhị Lang không phải đối thủ, tuy nói là chỉ trách hắn, thực tế mà nói, là giúp hắn, miễn cho hắn đưa vào trong tay Tạ Tư Nhã, người bị thương không tính, sĩ diện không nhịn được.
Cam Đường vừa nói xong, Nhị Lang liền dừng bước, đi lên không được, lui xuống cũng không được, quay đầu nhìn về phía nương tử, thấy nàng lắc đầu, hắn do dự một phen, nhưng vẫn nhẫn nại được, giọng căm hận nói: "Nể mặt nương tử, lần này sẽ không so đo với ngươi."
"Ngươi đến so đo a, ta chờ." Tạ Tư Nhã tiếp tục khiêu khích nói.
Nhị Lang mặt đỏ lên, đang chuẩn bị nói gì, Cam Đường lại giành trước nói: "Tạ cô nương, cũng mời ngươi tự trọng, chớ quên thân phận mình là một cô nương."
Cam Đường nhắc tới, Tạ Tư Nhã cũng ý thức được chính mình thất thố, có thể còn vì muốn sĩ diện, bị Cam Đường chọc phá như vậy, nội tâm không ưng thuận, mắt lạnh nhìn Cam Đường, lại đối Nhị Lang hừ lạnh 1 tiếng, nói: "Tạm thời buông tha cho ngươi." Sau liền quay đầu rời đi.
Tạ Tư Nhã đi rồi, Nhị Lang cũng dần dần tỉnh táo lại, cảm thấy mình rất xúc động, có chút ngượng ngùng nhìn nhìn nương tử, thấy nàng không tức giận, mới nhẹ nhàng thở ra, đi đến bên người Đại Lang, ngồi xổm xuống giúp đỡ hắn đút củi vào.
Thịt hươu trong nồi lăn tăn một hồi lâu, thẳng đến khi nước bị thịt hút gần khô, Cam Đường bảo Đại Lang tắt lửa trong lòng bếp, mở nắp nồi, mùi thơm mê người bổ nhào vào mũi, Đại Lang gắp một miếng đưa lại đây, dùng tay xé một mảnh nhỏ xuống, thịt hươu xem ra rất nát, rất dễ dàng có thể kéo xuống, đem miếng thịt nhỏ đưa vào miệng chậm rãi ăn.
Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang nhìn chằm chằm nàng, thẳng đến khi đem thịt nuốt xuống bụng xong, Cam Đường không khỏi đưa đầu lưỡi liếm liếm khóe môi, chỉ cảm thấy xỉ giáp lưu hương, thật sự rất thơm.
Cam Đường đem miếng thịt đến, cho bọn hắn nếm thử, Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang còn có Tạ Chí Dận, nếm thử xong khen không dứt miệng, có thể thấy được hương vị vô cùng tốt.
"Nha, thành công." Cam Đường hoan hô đứng lên, Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang phụ họa hoan hô, còn không quên lấy ra miếng thịt hươu nguyên vẹn đến, thật sự là ăn quá ngon, bọn hắn lập tức không dừng được miệng.
Thí nghiệm thành công, Cam Đường liền chuẩn bị hướng về đường đi phát tài rảo nhanh bước tiến lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.