Chương 490: Một Mặt Anh Quan Tâm
Vô Danh Thí Chủ
23/02/2021
Người phụ nữ cũng không cho rằng Lâm Táp sẽ làm
gì cô vì An Nhã, chí ít cô ta cũng vào được hai năm,
vẫn luôn giữ chức ở công ty Lâm Táp, công việc cũng
không tính là quá kém: "Chỉ là do cô nghĩ mà thôi, cô
ngoại trừ tố cáo và bán thảm cũng không thể làm gì
khác. Tiền mua cơm cái gì cùng ngày chúng tôi đều
đưa cho cô, ngược lại bây giờ cô lừa gạt chúng tôi.
Thật may mắn chúng tôi chưa dạy cô học thiết ké,
không lại phí sức mà không được cảm ơn. Lâm tổng,
anh cũng đừng quá mềm lòng đi, đừng có đồ vứt đi gì
cũng kéo lên người, một người không quen không biết
ỷ lại vào anh, nhất định có mục đích gì đó không thể
cho người ta biết."
An Nhã gắng gượng tức khóc, bị đổi trắng thay đen thì
thôi, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng có ý nghĩ gì
với Lâm Táp, bây giờ từ trong miệng người khác nói
ra, lại khó nghe như vậy!
Lâm Táp giận đến sắc mặt tái xanh: "Tôi cần cô dạy
tôi làm người thế nào sao? Các cô thật may mắn, hôm
nay là để tôi giải quyết chuyện này, không phải Trần
Mộng Dao và Ôn Ngôn. Các cô ấy một người là người
của Kính gia, một người là người của Mục gia, các cô
một người cũng không chọc nỏi. “Đồ vô dụng” trong
miệng cô, mạnh hơn các cô nhiều lắm, chí ít cô ấy có
con mắt tinh tường nhìn người, bạn cô ấy quen đều là
người tốt nhất, hai người bạn đứng bên cạnh cô một
lời cũng không dám nói chỉ như là phế vật bắt nạt
người yếu!"
Quan hệ của Lâm Táp với Mục Đình Sâm và Kính
Thiếu Khanh không phải bí mật gì, ở trong giới kinh
doanh mọi người đều biết, ba người phụ nữ vô cùng
không ngờ An Nhã với Kính gia và Mục gia cũng có
quan hệ, cho rằng chỉ là nóng nảy phản lại vài đôi câu,
muốn bóp thế nào thì bóp thế đó, nghe được lời của
Lâm Táp, sắc mặt họ nhất thời trắng bệch, một chữ
cũng không dám nói.
Cuối cùng, vẫn là người phụ nữ bạt tai An Nhã đó
nhắm mắt nhận sai: "Thật sự xin lỗi... An Nhã, là
chúng tôi không tốt, cô nói cô muốn giải quyết như thế
nào đi."
An Nhã mắt đỏ đưa tay: "Trả lại tiền cho tôi!"
Người phụ nữ quả thực không nghĩ ra An Nhã nghèo
nàn trước mắt làm sao có quan hệ với Kính gia và
Mục gia, bị đánh cũng không tính toán, mở miệng chỉ
là đòi lại tiền, chút tiền đó căn bản không bao nhiêu...
cô ta cười gượng móc tiền ra đặt ở trong lòng bàn tay
An Nhã: "Đủ chưa?"
An Nhã trợn mắt: "Mỗi người 367, không quen không
biết, tôi cũng không giảm giá và bớt số lẻ cho các cô!"
Người phụ nữ căn bản không biết mình bình thường
bảo An Nhã mua bao nhiêu thứ, cũng chưa từng nghĩ
trả lại tiền, nghe được hơn ba trăm, theo bản năng cô
ta cảm thấy mình bị lừa gạt: "Đâu có nhiều như vậy?
Cô cũng không thể thừa nước đục thả câu chứ?"
An Nhã đem lời ghi chú trên điện thoại di động đưa
tới: "Tự các cô xem đi, mỗi một khoản cũng đâu có
nhớ! Các cô chưa từng nghĩ sẽ trả tiền lại, đương
nhiên không biết mình tiêu bao nhiêu!"
Chứng cớ ở trước mắt, ba người phụ nữ chỉ có thể
ngoan ngoãn đem tiền một phần không thiếu trả lại.
An Nhã thu tiền lại, lau nước mắt: "Ngày hôm qua, các
cô nhốt tôi ở phòng vệ sinh, còn tát tôi một cái. Lòng
dạ tôi rộng rãi, bị chó cắn cũng sẽ không cắn lại,
nhưng tôi muốn một lời xin lỗi, thành khẩn nói xin lỗi."
Bị chửi làm chó, sắc mặt ba người phụ nữ rất khó coi,
lại tự biết đuối lý, bằng không chịu phục, cũng nói một
câu: "Thật sự xin lỗi."
Lâm Táp vẫy tay một cái: "Được rồi, các cô đi ra ngoài
đi, đi tới bộ phận tài vụ lĩnh lương, thu dọn đồ đạc đi.
Nơi này tôi không cần người như các cô, làm hỏng
nếp sống công ty."
Ba người phụ nữ trọn mắt há miệng, cũng bởi vì
không muốn bị sa thải mới nhượng bộ nói xin lỗi, mặt
đều mát hết, công việc bây giờ lại còn không dám
chắc. Bọn họ nổi giận đùng đùng trợn mắt nhìn An
Nhã, giống như cũng bởi vì An Nhã bọn họ mới mắt
việc, sự thật vốn cũng là bởi vì An Nhã, chẳng qua là
bản thân bọn họ tự tìm chỗ chết.
An Nhã biết một phần công việc tốt sẽ khó tìm, cũng
không ngờ Lâm Táp sẽ sa thải bọn họ, có chút mềm
lòng: "Tiểu Táp... hay là bỏ qua đi? Bọn họ cũng đem
tiền trả lại cho tôi rồi, cũng nói xin lỗi..."
Khóe miệng Lâm Táp giật một cái, lúc riêng tư được
gọi là Tiểu Táp cũng được, bây giờ ngay trước mặt
nhân viên cấp dưới cũng bị gọi như vậy, cả người anh
không vui: "Cô quá nhẹ dạ rồi... Đây là đáng đời bọn
họ. Thế đạo này có quyền có tiền mới có thể diệu võ
dương oai, cô có điều kiện đó không lợi dụng, khom
lưng khụy gối không đổi được bắt kỳ lợi ích, lần sau
đừng ngu ngốc cho rằng ai cũng là người tốt. Cô nhớ
rằng, ở Đế Đô, Mục gia độc quyền, Kính gia cũng
không phải là đơn giản, có hai người bạn Trần Mộng
Dao và Ôn Ngôn, đủ cho cả đời cô mọi chuyện không
trở ngại."
Mục Trạch, Ôn Ngôn ngủ một giấc đến lúc tự nhiên
tỉnh, lúc xuống lầu má Lưu thận trọng đỡ cô: "Phu
nhân, thiếu gia ở phòng ăn chờ con ăn chung bữa ăn
sáng, nói là chờ lát nữa đưa con đi khám thai."
Ôn Ngôn cảm thấy má Lưu có chút cẩn thận quá mức,
nhưng nghĩ lại hai đứa con đã mắt lúc trước, cô cũng
không nói gì, cần thận muôn năm, lúc này thật sự
không phải là cô yếu ớt.
Đến phòng ăn, Mục Đình Sâm đem một chén cháo
cạnh mình đầy tới trước mặt cô: "Nhiệt độ vừa rồi,
mau ăn đi."
Cô nhìn tôm trong cháo, hoàn toàn không có khẩu VÌ,
thứ trước kia thích ăn, đột nhiên ngửi vào muốn ói, cô
cũng rất tan vỡ: "Tôi... Không muốn ăn cái này, cháo
trắng là được rồi."
Má Lưu có chút kinh ngạc: "Trước kia không phải là
con thích ăn tôm sao? Con tôm này đều là tôm tươi lột
vỏ, bóc ra cũng không quá nhỏ. Ăn cháo trắng nhiều
không có dinh dưỡng, so với cái này kém xa, trong
bụng con còn có bảo bảo, nghe lời, ăn hai miếng đi.
Cháo vừa nấu không lâu, thiếu gia giúp con bới một
chén chưa lâu đâu, chỉ sợ lúc con thức dậy ăn quá nóng."
Ôn Ngôn nhanh chóng quét mắt nhìn Mục Đình Sâm,
không ngờ anh cũng có một mặt quan tâm như vậy.
Mục Đình Sâm cảm thấy có chút lúng túng: "Má Lưu,
dì đi làm việc đi, ở đây không sao rồi... cô ấy muốn ăn
cháo trắng dì liền đi làm điểm cháo trắng đi, chỉ cần ăn
được không ói là được.”
Má Lưu gật đầu một cái, xoay người vào phòng bếp.
Ôn Ngôn do dự nếm miếng cháo tôm, mùi tanh nhàn
nhạt dường như bị phóng đại vô hạn vậy, kích thích vị
giác của cô, còn chưa kịp nuốt xuống cô liền che
miệng chạy vào phòng vệ sinh. Gần đây mỗi sáng
sớm hầu như cô đều diễn cảnh tượng như vậy mấy
lần, thời điểm đánh răng cũng ói, lúc ăn cơm cũng
vậy, thậm chí ngay cả bụng đói cũng vậy...
Mục Đình Sâm theo kịp nhẹ nhàng võ sau lưng giúp
cô: "Đỡ hơn chút nào chưa? Không ăn được thì đừng
ăn, chờ má Lưu chuẩn bị cháo trắng. Nếu như em
muốn ăn gì thì nói với anh, liên tục ăn như vậy vẫn
không ói nhiều là được."
Chờ thong thả lại sức, cả người Ôn Ngôn uễ oải
không ít: "Tôi không sao... qua đợt này sẽ tốt, rất
nhiều người mang thai đều như vậy."
Cô bị dày vò gầy đi một chút, mỗi lần Mục Đình Sâm
thấy cô bị dày vò đều thấy hối hận khi đồng ý giữ lại
đứa bé này, đối với anh mà nói, chỉ cần cô khỏe mạnh
là được.
Chờ cháo trắng làm xong, cô ăn chút tượng trưng,
cũng không có khẩu vị gì. Trên đường đi bệnh viện, cô
cảm thấy trong xe oi bức, mở cửa sổ ra hóng mát một
chút. Đột nhiên mùi thơm xông vào lỗ mũi gợi lên tính
thèm ăn của cô, cô vội vàng kêu lên: "Dừng xe!"
Trần Nặc ở ghế điều khiển vững vàng dừng xe ở ven
đường, Mục Đình Sâm cho rằng cô không thoải mái,
khẩn trương hỏi: "Sao thế?"
gì cô vì An Nhã, chí ít cô ta cũng vào được hai năm,
vẫn luôn giữ chức ở công ty Lâm Táp, công việc cũng
không tính là quá kém: "Chỉ là do cô nghĩ mà thôi, cô
ngoại trừ tố cáo và bán thảm cũng không thể làm gì
khác. Tiền mua cơm cái gì cùng ngày chúng tôi đều
đưa cho cô, ngược lại bây giờ cô lừa gạt chúng tôi.
Thật may mắn chúng tôi chưa dạy cô học thiết ké,
không lại phí sức mà không được cảm ơn. Lâm tổng,
anh cũng đừng quá mềm lòng đi, đừng có đồ vứt đi gì
cũng kéo lên người, một người không quen không biết
ỷ lại vào anh, nhất định có mục đích gì đó không thể
cho người ta biết."
An Nhã gắng gượng tức khóc, bị đổi trắng thay đen thì
thôi, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng có ý nghĩ gì
với Lâm Táp, bây giờ từ trong miệng người khác nói
ra, lại khó nghe như vậy!
Lâm Táp giận đến sắc mặt tái xanh: "Tôi cần cô dạy
tôi làm người thế nào sao? Các cô thật may mắn, hôm
nay là để tôi giải quyết chuyện này, không phải Trần
Mộng Dao và Ôn Ngôn. Các cô ấy một người là người
của Kính gia, một người là người của Mục gia, các cô
một người cũng không chọc nỏi. “Đồ vô dụng” trong
miệng cô, mạnh hơn các cô nhiều lắm, chí ít cô ấy có
con mắt tinh tường nhìn người, bạn cô ấy quen đều là
người tốt nhất, hai người bạn đứng bên cạnh cô một
lời cũng không dám nói chỉ như là phế vật bắt nạt
người yếu!"
Quan hệ của Lâm Táp với Mục Đình Sâm và Kính
Thiếu Khanh không phải bí mật gì, ở trong giới kinh
doanh mọi người đều biết, ba người phụ nữ vô cùng
không ngờ An Nhã với Kính gia và Mục gia cũng có
quan hệ, cho rằng chỉ là nóng nảy phản lại vài đôi câu,
muốn bóp thế nào thì bóp thế đó, nghe được lời của
Lâm Táp, sắc mặt họ nhất thời trắng bệch, một chữ
cũng không dám nói.
Cuối cùng, vẫn là người phụ nữ bạt tai An Nhã đó
nhắm mắt nhận sai: "Thật sự xin lỗi... An Nhã, là
chúng tôi không tốt, cô nói cô muốn giải quyết như thế
nào đi."
An Nhã mắt đỏ đưa tay: "Trả lại tiền cho tôi!"
Người phụ nữ quả thực không nghĩ ra An Nhã nghèo
nàn trước mắt làm sao có quan hệ với Kính gia và
Mục gia, bị đánh cũng không tính toán, mở miệng chỉ
là đòi lại tiền, chút tiền đó căn bản không bao nhiêu...
cô ta cười gượng móc tiền ra đặt ở trong lòng bàn tay
An Nhã: "Đủ chưa?"
An Nhã trợn mắt: "Mỗi người 367, không quen không
biết, tôi cũng không giảm giá và bớt số lẻ cho các cô!"
Người phụ nữ căn bản không biết mình bình thường
bảo An Nhã mua bao nhiêu thứ, cũng chưa từng nghĩ
trả lại tiền, nghe được hơn ba trăm, theo bản năng cô
ta cảm thấy mình bị lừa gạt: "Đâu có nhiều như vậy?
Cô cũng không thể thừa nước đục thả câu chứ?"
An Nhã đem lời ghi chú trên điện thoại di động đưa
tới: "Tự các cô xem đi, mỗi một khoản cũng đâu có
nhớ! Các cô chưa từng nghĩ sẽ trả tiền lại, đương
nhiên không biết mình tiêu bao nhiêu!"
Chứng cớ ở trước mắt, ba người phụ nữ chỉ có thể
ngoan ngoãn đem tiền một phần không thiếu trả lại.
An Nhã thu tiền lại, lau nước mắt: "Ngày hôm qua, các
cô nhốt tôi ở phòng vệ sinh, còn tát tôi một cái. Lòng
dạ tôi rộng rãi, bị chó cắn cũng sẽ không cắn lại,
nhưng tôi muốn một lời xin lỗi, thành khẩn nói xin lỗi."
Bị chửi làm chó, sắc mặt ba người phụ nữ rất khó coi,
lại tự biết đuối lý, bằng không chịu phục, cũng nói một
câu: "Thật sự xin lỗi."
Lâm Táp vẫy tay một cái: "Được rồi, các cô đi ra ngoài
đi, đi tới bộ phận tài vụ lĩnh lương, thu dọn đồ đạc đi.
Nơi này tôi không cần người như các cô, làm hỏng
nếp sống công ty."
Ba người phụ nữ trọn mắt há miệng, cũng bởi vì
không muốn bị sa thải mới nhượng bộ nói xin lỗi, mặt
đều mát hết, công việc bây giờ lại còn không dám
chắc. Bọn họ nổi giận đùng đùng trợn mắt nhìn An
Nhã, giống như cũng bởi vì An Nhã bọn họ mới mắt
việc, sự thật vốn cũng là bởi vì An Nhã, chẳng qua là
bản thân bọn họ tự tìm chỗ chết.
An Nhã biết một phần công việc tốt sẽ khó tìm, cũng
không ngờ Lâm Táp sẽ sa thải bọn họ, có chút mềm
lòng: "Tiểu Táp... hay là bỏ qua đi? Bọn họ cũng đem
tiền trả lại cho tôi rồi, cũng nói xin lỗi..."
Khóe miệng Lâm Táp giật một cái, lúc riêng tư được
gọi là Tiểu Táp cũng được, bây giờ ngay trước mặt
nhân viên cấp dưới cũng bị gọi như vậy, cả người anh
không vui: "Cô quá nhẹ dạ rồi... Đây là đáng đời bọn
họ. Thế đạo này có quyền có tiền mới có thể diệu võ
dương oai, cô có điều kiện đó không lợi dụng, khom
lưng khụy gối không đổi được bắt kỳ lợi ích, lần sau
đừng ngu ngốc cho rằng ai cũng là người tốt. Cô nhớ
rằng, ở Đế Đô, Mục gia độc quyền, Kính gia cũng
không phải là đơn giản, có hai người bạn Trần Mộng
Dao và Ôn Ngôn, đủ cho cả đời cô mọi chuyện không
trở ngại."
Mục Trạch, Ôn Ngôn ngủ một giấc đến lúc tự nhiên
tỉnh, lúc xuống lầu má Lưu thận trọng đỡ cô: "Phu
nhân, thiếu gia ở phòng ăn chờ con ăn chung bữa ăn
sáng, nói là chờ lát nữa đưa con đi khám thai."
Ôn Ngôn cảm thấy má Lưu có chút cẩn thận quá mức,
nhưng nghĩ lại hai đứa con đã mắt lúc trước, cô cũng
không nói gì, cần thận muôn năm, lúc này thật sự
không phải là cô yếu ớt.
Đến phòng ăn, Mục Đình Sâm đem một chén cháo
cạnh mình đầy tới trước mặt cô: "Nhiệt độ vừa rồi,
mau ăn đi."
Cô nhìn tôm trong cháo, hoàn toàn không có khẩu VÌ,
thứ trước kia thích ăn, đột nhiên ngửi vào muốn ói, cô
cũng rất tan vỡ: "Tôi... Không muốn ăn cái này, cháo
trắng là được rồi."
Má Lưu có chút kinh ngạc: "Trước kia không phải là
con thích ăn tôm sao? Con tôm này đều là tôm tươi lột
vỏ, bóc ra cũng không quá nhỏ. Ăn cháo trắng nhiều
không có dinh dưỡng, so với cái này kém xa, trong
bụng con còn có bảo bảo, nghe lời, ăn hai miếng đi.
Cháo vừa nấu không lâu, thiếu gia giúp con bới một
chén chưa lâu đâu, chỉ sợ lúc con thức dậy ăn quá nóng."
Ôn Ngôn nhanh chóng quét mắt nhìn Mục Đình Sâm,
không ngờ anh cũng có một mặt quan tâm như vậy.
Mục Đình Sâm cảm thấy có chút lúng túng: "Má Lưu,
dì đi làm việc đi, ở đây không sao rồi... cô ấy muốn ăn
cháo trắng dì liền đi làm điểm cháo trắng đi, chỉ cần ăn
được không ói là được.”
Má Lưu gật đầu một cái, xoay người vào phòng bếp.
Ôn Ngôn do dự nếm miếng cháo tôm, mùi tanh nhàn
nhạt dường như bị phóng đại vô hạn vậy, kích thích vị
giác của cô, còn chưa kịp nuốt xuống cô liền che
miệng chạy vào phòng vệ sinh. Gần đây mỗi sáng
sớm hầu như cô đều diễn cảnh tượng như vậy mấy
lần, thời điểm đánh răng cũng ói, lúc ăn cơm cũng
vậy, thậm chí ngay cả bụng đói cũng vậy...
Mục Đình Sâm theo kịp nhẹ nhàng võ sau lưng giúp
cô: "Đỡ hơn chút nào chưa? Không ăn được thì đừng
ăn, chờ má Lưu chuẩn bị cháo trắng. Nếu như em
muốn ăn gì thì nói với anh, liên tục ăn như vậy vẫn
không ói nhiều là được."
Chờ thong thả lại sức, cả người Ôn Ngôn uễ oải
không ít: "Tôi không sao... qua đợt này sẽ tốt, rất
nhiều người mang thai đều như vậy."
Cô bị dày vò gầy đi một chút, mỗi lần Mục Đình Sâm
thấy cô bị dày vò đều thấy hối hận khi đồng ý giữ lại
đứa bé này, đối với anh mà nói, chỉ cần cô khỏe mạnh
là được.
Chờ cháo trắng làm xong, cô ăn chút tượng trưng,
cũng không có khẩu vị gì. Trên đường đi bệnh viện, cô
cảm thấy trong xe oi bức, mở cửa sổ ra hóng mát một
chút. Đột nhiên mùi thơm xông vào lỗ mũi gợi lên tính
thèm ăn của cô, cô vội vàng kêu lên: "Dừng xe!"
Trần Nặc ở ghế điều khiển vững vàng dừng xe ở ven
đường, Mục Đình Sâm cho rằng cô không thoải mái,
khẩn trương hỏi: "Sao thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.