Nhà Có Phu Nô

Chương 7

Mạc Nhan

10/12/2013

Cô có lẽ là một cảnh sát hình sự ưu tú, kĩ năng chiến đấu xuất sắc, tư duy phá án nhạy bén, thế nhưng sống trên đời hai mươi lăm năm vẫn là cái dạng tomboy thô lỗ, nay đột nhiên trở lại thành phụ nữ, lý thuyết thì có thể nhưng thực tế quả là khó khăn a.

Vốn chỉ muốn cho Sử Văn Triết nhìn mình với cặp mắt khác xưa, để cho hắn ta thấy được nét hấp dẫn và hương vị nữ tính của cô qua cách ăn mặc.

Kết quả là biến khéo thành vụng, chuyến đi chơi vườn thú khiến cô thật mất mặt, may mắn thay người chứng kiến cũng chỉ có hai cha con bọn họ.

Sau khi về đến nhà, cô tắm rửa qua một cái, chiếc váy vân báo liền thân bị cô quẳng sang một bên

Sau khi đổi lại quần áo thể thao giản dị, cô thoải mái thở ra một hơi, quả nhiên vẫn là trang phục này hợp với mình nhất, sự kiện lần này đã khiến cho cô hết hy vọng, mặc áo thun với quần jean thì dù cho chạy nhảy cỡ nào cũng không sao hết.

Như thường lệ cô có thói quen sang nhà hàng xóm, vừa vào tới cửa đối mặt với Sử Văn Triết đang ngồi trên ghế salon, hắn phi một tiếng lại bắt đầu cười tiếp.

“ Anh cười đủ chưa?”

Cái tên đáng chết! Lúc trên đường trở về cười chưa đủ? Về đến nhà vẫn còn muốn tiếp tục cười?! Mà thôi, cô cũng lười tính toán cùng hắn nhiều như vậy.

“ Hừ, anh muốn cười thì cười đi, chuyện đã là quá khứ rồi, dẫu sao cũng chẳng để lại chứng cứ gì.”

“Cũng không hẳn vậy.”

Vẻ mặt cô nghi ngờ, không rõ lời nói này của hắn có ý tứ gì, cho đến khi hắn lấy ra cái máy ảnh kĩ thuật số, trên màn hình chính là hình ảnh chật vật của cô trong vườn bách thú ngày hôm nay, thoáng cái sắc mặt liền biến đổi chỉ vào hắn mắng.

“Thật to gan, anh cư nhiên chụp ảnh tôi.”

“Không như thế thì sao có ảnh kỉ niệm được?”

“Đưa máy ảnh đây!” không nói tiếng thứ hai, cả người cô đã lao đến sôpha, sẵn sàng cùng hắn ẩu đả.

Luận tài ăn nói hắn tuyệt đối có thể nói hơn cô, thế nhưng luận thân thủ, hắn đương nhiên không phải là đối thủ của cô, qua một hồi hắn bị Niêm Tự Cường ấn chặt trên ghế sô pha không nhúc nhích được.

“ Oaoa oa ~~ nhẹ tay, nhẹ tay!”

Niệm Tự Cường không chút khách khí đặt mông ngồi trên lưng hắn, kéo hai tay hắn vòng ra sau, dễ dàng đoạt lấy máy ảnh.

“Ba ba thua!” bên kia tiểu Quai vỗ tay cười ha ha

Thực sự là chật vật a, hắn đường đường là một thằng đàn ông, vậy mà đánh không lại một phụ nữ? Không chỉ nằm úp sấp còn bị cô cưỡi lên, ngay cả tiểu Quai cũng cười hắn, hắn ít ra vẫn muốn giữ mặt mũi trước mặt con gái.

“Có nhận thua hay không?” cô hắc hắc cười hỏi.

“Nhìn xem cô thô lỗ như thế này váy mới có thể bị thủng ~~ oa oa oa~”

Ếch bốn mắt thối tha, cô mặc váy ngắn còn không phải vì hắn? Người khác nói cô thô lỗ mặc kệ, nói cô giống đàn ông cũng mặc kệ, thế nhưng những lời này từ miệng hắn nói ra làm cho cô rất khó chịu.

“Nói tôi thô lỗ hả? Tôi càng thô lỗ cho anh xem!” Cô dùng sức vặn lại đùi hắn làm hắn đau đến kêu oa oa.

“ Oa– cẩn thận thắt lưng của tôi, thắt lưng của tôi nha-“

“Cầu hay không cầu?”

Cô cứ như thế vặn xuống dưới, thắt lưng hắn gần như bị chặt đứt, cái gọi là thức thời mới là trang tuấn kiệt liền được áp dụng, hắn vội vàng: “ Tôi chịu thua là được, cầu xin tha thứ là được…. đừng vặn nữa, ôi mẹ ơi -“

Hừ, đây không khác nhau lắm!

Cô buông tay ra, bỏ qua cho hắn lần này.

Ếch bốn mắt cầu xin tha thứ, làm cho cô nhất thời buông lỏng, không phát hiện hắn đang tính kế, cũng bởi vì sơ suất quá, trăm triệu lần cũng không nghĩ tới tên ếch bốn mắt lại phản kích lại mình, vì vậy lúc cô buông tay đứng dậy thì bị một cánh tay bất ngờ từ phía sau hạ gục.

“ A!”

Niệm Tự Cường cảm thấy phía sau có một lực lớn đặt trên lưng mình, lúc này cô ở thế hạ phong, cả người dính trên thảm, phong thủy luân chuyển, Sử Văn Triết giờ lại đặt mông trên người cô.

“ Ếch bốn mắt thối tha, anh dám đánh lén tôi!”

“ Cái này gọi là binh bất yếm trá.” Hắn hắc hắc cười gian, cuối cùng thì cũng báo thù được, hắn ép chặt cô trên mặt đất, tựa như bạch tuộc khóa cứng người cô, làm cho cô có xoay thế nào cũng không được.

Bất đắc dĩ, Niệm Tự Cường không thể làm gì khác hơn là cầu cứu người bạn tốt của mình.

“ Tiểu Quai, mau tới cứu chị nào.”

Nhưng lúc này, người bạn tốt của cô đang hết sức chăm chú nhìn chằm chằm tivi, hoàn toàn thờ ơ với lời cầu cứu của cô.

“Cô thật không có khí phách nha, còn dám cầu cứu một đứa bé năm tuổi? thật sự là quá mất mặt.” Sử Văn Triết vừa nói xong, còn đánh mông cô một cái.

Bình thường bị cô khi dễ hết mức đã lâu rồi, khó có được cơ hội báo thù, bây giờ có được, cảm giác thực sự rất đã ghiền.

Ai nha người này không muốn sống, còn dám đánh mông cô? Tốt! Cô đem hết ý chí chiến đấu trong đầu xuất ra hết! Muốn đánh đến như vậy? Cô sẽ cho hắn biết khiêu khích cô sẽ rước lấy hậu quả gì.

Hai người giống như hai đứa trẻ to xác, ai cũng không chịu thua, từ đông đánh đến tây, lại từ tây xoay vặn đánh đến đông, đụng ngã bàn, đá ngã ghế, phòng khách vừa mới được dọn dẹp ngăn nắp giờ lại bị hai người làm lộn xộn cả lên.

Chết tiệt! Niệm Tự Cường rủa thầm, bình thường hai người đánh nhau đùa giỡn, cô luôn luôn là người thắng, nhưng ngày hôm nay không biết chuyện gì xảy ra, ếch bốn mắt vô cùng khỏe mạnh, mặc kệ cô giãy giụa thế nào, từ đầu đến cuối vẫn bị hắn chế trụ không thoát ra được.

Tại trong quá trình vật lộn, thân thể hai người không ngừng ma sát… là ảo giác sao? Cô cảm giác được lồng ngực Sử Văn Triết so với tưởng tượng của mình càng rắn chắc mạnh mẽ, cánh tay hắn vững vàng ôm chặt bả vai cô cùng thắt lưng, mà hơi thở hắn nhẹ phẩy qua bên tai mang chút nhiệt khí.

Cô luôn đem hắn trở thành anh em kề vai sát cánh, có đụng chạm cô cũng không thèm để ý, nhưng vào giờ khắc này cô ý thức rõ ràng chính mình đang bị một hơi thở nam tính xa lạ vây quanh.

Hai gò má cô không hiểu vì sao mà nóng lên, có chút luống cuống. Đây là chuyện gì? Hình như có cái gì khiến cả người cô rối bời, tim đập nhanh, huyết áp lên cao.

Sử Văn Triết không nhận thấy được sự khác thường của cô, vẫn ôm chặt cô như cũ, dào dạt đắc ý nói: “Có đầu hàng hay không? Không đầu hàng sẽ không buông cô ra.”

“Được rồi được rồi, tôi đầu hàng, anh mau thả tôi ra .”

A? Dễ dàng như vậy chịu thua sao? Nhất định là có âm mưu.

“ Muốn cố ý đầu hàng để gạt tôi sao? ha ha, tôi sẽ không mắc lừa đâu.”

Đáng chết, nói đầu hàng cũng cũng không được?

Cô có chút nóng nảy, khuôn mặt càng ngày càng nóng, cô ghét loại cảm giác kỳ quái này, bởi vì cô chưa bao giờ gặp phải trường hợp như vậy, tim sẽ không đập nhanh một cách khó hiểu, khuôn mặt cũng sẽ không vì vậy mà nóng ran, cô thầm nghĩ phải mau mau khiến hai người tách nhau ra, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là xuất ra đòn sát thủ.

Khuỷu tay cô thúc mạnh về phía sau, trực tiếp trúng mục tiêu Sử Văn Triết, cú va chạm vào bụng dưới khiến hắn đau đến kêu ai một tiếng, cánh tay cũng bởi vậy mà buông ra.

Nhân cơ hội này, cô vội vàng thoát khỏi ngực hắn, không ngờ vừa mới đứng dậy lại bất cẩn, khiến cho hai người lại lại té ngã vào nhau, hắn vừa mở miệng vừa vặn thế nào lại dán khít lên môi cô.

Đây là ngoài ý muốn tiếp xúc, khiến cả hai người đông cứng lại.

Bọn họ kinh ngạc trừng mắt nhìn đối phương, thời gian như dừng lại.

Niêm Tự Cường nằm trên thảm nhìn hắn ngây ngốc, hắn cũng ngơ ngác y chang, hai tay đặt ngay hai bên người cô, hai bên còn cảm giác được hơi thở của đối phương phả trên mặt mình, tuy rằng đụng chạm chỉ một giây nhưng cảm giác mềm mại này lại thật như vậy.



Bọn họ vừa rồi bất cẩn đã hôn nhau.

Sử Văn Triết không có cách nào dời mắt khỏi khuôn mặt cô. Khuôn mặt lúc nào cũng hiện nét anh khí quật cường, nay lại xuất hiện một chút đỏ ửng nhợt nhạt, cử chỉ dù thô lỗ cũng chỉ là bề ngoài nhưng bên trong vẫn là một cô gái e thẹn, khiến ánh mắt hắn như đóng đinh nhìn chằm chằm cô.

Giữa hai người trong lúc đó sản sinh một không khí vi diệu, giống như bị thôi miên, không cách nào thoát ra được.

A? Hắn muốn làm gì?

Cô phát hiện mặt hắn đang chậm rãi tiếp cận lại gần, một mối nguy cơ đang dần dần áp sát đến,cảnh báo vang lên, phòng tuyến cuối cùng đang bị công phá, trong đầu cô như vang lên từng trận từng trận còi cảnh sát cảnh báo, thế nhưng cô nhúc nhích không được, giống như…. giống như cô đang mong chờ hành động kế tiếp của hắn, muốn biết hắn rốt cuộc muốn làm gì.

Cô chưa từng thấy qua vẻ mặt chăm chú này của hắn, giống như thay đổi thành một người khác, vì vậy hắn khiến tim cô đập nhanh hơn, không lẽ hắn muốn hôn cô….

Muốn hôn cô? Trời ơi! Hắn thật sự hôn cô!

Khi hai môi chạm nhau, cô như bị điện giật không thể động đậy được, một phản ứng hóa học chậm rãi kết tủa khiến bọn họ bị cuốn vào một cuộc phiêu lưu không thể thoát ra được.

Hai gò má của cô phút chốc đã đỏ bừng.

Người này thật to gan, dám đè cô trên mặt đất, không chỉ công chiếm môi cô, lại còn to gan thâm nhập trong miệng cô dây dưa không ngừng.

Cũng không biết hắn nói cái gì, vậy mà cô không thể chống đỡ được toàn thân mềm nhũn vô lực phản kháng, và điều khoa trương nhất là bản thân cô cũng không tự chủ được đáp lại hắn, không rõ là hắn khiêu khích cô hay chính cô dụ dỗ hắn.

Nói chung, lúc bắt đầu là đấu võ mồm bây giờ trở thành môi lưỡi không ngừng quấn nhau, ôm nhau lăn lộn trên nền nhà.

“Hai người đang làm gì vậy?”

Một tiếng nói ngây thơ khiến hai thân thể dính sát nhau đình chỉ động tác.

Tiểu Quai hiếu kỳ mở to đôi mắt ngồi chồm hổm bên cạnh, hai tay tỳ chống lên khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn bọn hắn chằm chằm.

Mà tay Sử Văn Triết vẫn còn đang đặt trên ngực của Niêm Tự Cường.

Gần như cùng một lúc, phản xạ đầu tiên của hai người là tách xa ra, giật mình lẫn hoảng hốt, chỉ chút xíu nữa trước mặt tiểu Quai bày ra cảnh xuân cung sống, khuôn mặt đỏ rực muốn bốc khói, bầu không khí trở nên vô cùngxấu hổ.

Tiểu Quai vẫn ngây thơ như cũ khua khua tay khó hiểu.

“Hai người chơi trò hôn nhẹ sao? Con cũng muốn hôn nhẹ.”

Hôn nhẹ? trời ơi, bọn họ đâu chỉ hôn nhẹ, quần áo xém chút đã cởi luôn rồi.

“Thời gian không còn sớm, tôi, tôi trở về đây.” Cô vội vàng đứng lên, chỉnh sửa lại quần áo rồi quay đầu chạy ra cửa không dám ngoảnh lại nhìn.

Trở lại nhà mình đóng cửa lại, lưng tựa vào cánh cửa, sờ sờ vào cánh môi, không thể tin được chuyện vừa xảy ra.

Trời ơi! Cô lại dám hôn môi với người đàn ông có vợ!

Ngoài ý muốn! Đây thật sự là ngoài ý muốn! Ếch bốn mắt đã có vợ, cô không thể suy nghĩ bậy bạ. Bọn họ chỉ là bạn tốt, là anh em, hai người chỉ là tình bạn thân thiết thôi, mà cô cũng tin tưởng ếch bốn mắt vẫn coi cô như đàn ông.

Cô tự nói với chính mình lửa này đã đi quá xa, là sai, nhưng trong đầu vẫn nhớ kỹ nụ hôn của hắn có bao nhiêu ngọt ngào như là thịt kho tàu, cho vào miệng liền tan biến, đậm đà khiến người ta yêu thích, làm cho cô nhớ…. muốn đem hắn áp ở trên giường, với hắn…

Trời ơi- lau! Lau!

Cô bắt mình vứt bỏ đi hình ảnh khó xử ấy, cũng ghét chính mình không khống chế được dục vọng, phát sinh ra chuyện xấu hổ như vậy, bảo hai người sau đó thế nào gặp mặt nhau?

Tự mình bảo mình phải cố gắng, mình sao lại xúc động như thế? May mà dừng lại đúng lúc, bằng không khẳng định bị nội thương.

Cô hít sâu một hơi, nỗ lực làm bản thân bình tâm lại, nhưng mà nói thì dễ làm thì khó, hắn sao lại hôn cô, tại sao giở trò với cô, bây giờ không xua đi được khuôn mặt hắn trong đầu cô.

Chết tiệt!

Cô quyết định đi vào phòng tắm, quyết định dùng nước lạnh giúp mình bình tĩnh lại.

Hôm nay trời đẹp nắng ấm, trên đường đông người qua lại, nhiều cặp tình nhân tay trong tay ngọt ngào.

Lúc trước cô thấy người ta thân mật hôn nhau trên đường sẽ cảm thấy hành vi này thấy gớm, nhưng hôm nay nhìn cảnh này, tâm trạng không còn như trước.

Cô không còn cười nhạt như trước, mà lại còn ao ước…

“Người này phải lựa mãi mới được đấy, là một đầu bếp, nấu ăn rất ngon—”

Đúng vậy, hắn biết nấu ăn, hơn nữa ăn ngon tới nỗi nửa đêm nghĩ tới cũng chảy nước miếng.

“Vẻ ngoài cũng khá được, tình tính rất tốt—-”

Ngẫm lại cho kỹ thì hắn cũng khá đẹp trai, tuy rằng mang mắt kính nhưng không hề ảnh hưởng phong độ, hơi ba phải nhưng phẩm chất đạt tiêu chuẩn.

“Hơn nữa hắn rất thích phụ nữ mạnh mẽ có năng lực, tui nghĩ hai người nên gặp thử xem sao, biết đâu hắn phù hợp với tiêu chuẩn của bà.”

Đúng rồi mặc kệ nhìn thế nào thì càng thấy hắn phù hợp điều kiện tìm chồng của mình. Nấu ăn, làm việc nhà đều không chê được, bề ngoài cũng khá ổn, càng nhìn càng vừa ý.

Vì sao? Vì sao hết lần này tới lần khác là hắn chứ?

Một người đàn ông có vợ thì không nên nghĩ tới, ai….

“ Bà nghĩ hắn có được không?

“Được…” Sao không được cơ chứ? Đương nhiên là được, hắn là người đàn ông được nhất mà cô từng gặp

“Thật tốt quá! Tui lập tức sắp xếp cho hai ngưới gặp mặt, tui biết là bà chắc chắn sẽ thích ảnh người đàn ông này.”

Niêm Tự Cường lúc này mới hoàn hồn, nhìn tiểu Huân

“Bà nói người nào a?”

Lạc Tiểu Huân cũng sửng sốt nhìn bạn tốt với vẻ khó hiểu, mới biết được nãy giờ chỉ có mình nói mình nghe thôi.

“Tui nói là người đàn ông trong bức ảnh chính là đối tượng gặp mặt kế tiếp của bà, bà rốt cuộc có đang nghe không hả?”

Vào buổi trưa, cô có hẹn cùng với tiểu Huân tại quán cơm Tây, Lạc Tiểu Huân đem những người xuất sắc được lựa chọn kỹ trong mấy ngày liên tiếp cho bạn tốt là cô xem qua.

Cô ấy thật không hổ danh là bí thư yêu đương giúp khách hàng tìm kiếm nhân duyên và hơn hết là luôn tận lực, mà cô lại là bạn thân nhất của Tiểu Huân nên đương nhiên cô ấy càng thêm ra sức vì bạn chí cốt tìm kiếm một đối tượng thật xuất sắc, tốt nhất.

Niêm Tự Cường trừng mắt nhìn ảnh chụp, lập tức nhíu mày rồi thẳng thừng cự tuyệt. “Không gặp, người này nhìn không ổn, tui không thích.”

“Hử? Không phải bà vừa mới nói tốt sao?”

“Người tui nói không phải là hắn.”

Lạc Tiểu Huân nghi hoặc tròn mắt hỏi. “Vậy là ai?”

Niêm Tự Cường thở một hơi dài, thoạt nhìn phảng phất tâm sự nặng nề, khiến cho tiểu Huân cảm thấy ngoài ý muốn.



“Bà làm sao vậy? Hôm nay nhìn bà có vẻ rất trầm trọng, có phải là công việc có vấn đề?”

Niêm Tự Cường lắc đầu, ngoắc ngoắc tay ý bảo đem tai ghé sát vào. “ Trên thực tế….”

“Hả?”

Lạc Tiểu Huân nghẹn họng nhìn trân trối bạn tốt của mình, sau khi nghe Niệm Tự Cường thuật lại sự tình từ đầu đến cuối khiến cho cô quả thực muốn nổ banh cả kính mắt.

“Bà cùng hắn…. trời ơi!”

Niệm Tự Cường có vẻ ngại ngùng “ Tui hiểu chuyện này có vẻ không đúng chuẩn mực, nhưng quả thật là đã xảy ra.” Cô rốt cuộc cũng hiểu rõ, người chồng mà chính mình mơ ước lại là người hàng xóm sát ngay cạnh mình, sự thật này cũng quá tàn nhẫn đi.

Sử Văn Triết nấu ăn là hạng nhất, lại còn biết làm việc nhà, lớn lên nhìn cũng khá tốt, tính tình lại được, không phải chính là phù hợp với điều kiện chọn chồng của cô sao?

Nhưng một người đàn ông tốt như vậy tiếc là đã thuộc về người khác.

“Bà thích hắn sao?”

Niệm Tự Cường trả lời không chút do dự: “Đương nhiên thích nha, ta thích canh sườn, thích thịt kho tàu của hắn, thích hắn có thể quét tước sạch sẽ căn nhà không còn hạt bụi, thích hắn còn có thể nấu thức ăn khuya thỏa mãn cái bụng đói của tui, tui quả thật thích thích thích hắn — không được nha, tui thương hắn thì có ích lợi gì? Hắn là chồng của người khác rồi a.” Nói xong liền thở dài một hơi.

Lạc Tiểu Huân đồng tình cầm tay bạn tốt chân thành khuyên nhủ: “Tự Cường, hắn là người mà ngươi không được đụng đến nha.”

“Tui hiểu rõ, bả yên tâm, tuy rằng thương hắn nhưng hoàn toàn không đến mức yêu mất lý trí, tui nhất định sẽ giữ khoảng cách với hắn.”

Tiểu Huân yên lặng nhìn cô, không nói thêm gì nữa, qua nhiều năm như vậy cô cũng chưa từng thấy Niệm Tự Cường vì người đàn ông nào phiền não, có thể thấy được Niệm Tự Cường thật sự thích đối phương.

Về chuyện này, bí thư yêu đương như cô cũng không có biện pháp giúp, chỉ có thể mau chóng giúp Niệm Tự Cường tìm một mối lương duyên tốt.

Đêm đó, Niệm Tự Cương về đến nhà thì cũng hơn mười giờ đêm.

Liên tục ba ngày cô không có qua nhà Sử Văn Triết, luôn luôn đi sớm về trễ, tận lực tránh chạm mặt hắn.

Thông thường lúc này tiểu Quai đã ngủ sẽ không nghe thấy tiếng mở cửa của cô,

Vừa nghĩ đến tiểu Quai, cô có chút không đành lòng, vài ngày không tìm cô chơi, không biết tiểu Quai có buồn không? Có giận cô không? Nghĩ đến đây, nhịn không được cảm thấy hổ thẹn,

Cô nhẹ nhàng lấy ra cái chìa khóa, cố gắng không tạo ra bất kì âm thanh nào, sau đó cẩn thận tra khóa vào, nhẹ nhàng xoay….

Sát vách đột nhiên có tiếng mở cửa khiến toàn thân cô cứng đờ, ngượng ngùng xoay đầu lại thì đối mặt với ánh mắt đang trừng to của tiểu Quai.

Nguy rồi! Bị phát hiện rồi! Tiểu quỷ này sao mà thính tai như vậy? Cái lỗ tai thật linh a.

“Ba Ba! Chị đã trở về!”

“Ha ha -“ bên trong nhà truyền đến một tiếng cười, khiến Niệm Tự Cường không khỏi sửng sốt.

Tiếng cười này rất quen thuộc a, cô tò mò quá liền bước vào trong nhà Sử Văn Triết, vừa nhìn liền khiến cô kinh ngạc đến trợn mắt bởi vì chủ nhân tiếng cười không ai khác chính là ba và mẹ cô, họ đang ngồi trong phòng khách Sử Văn Triết vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.

“ Ba, Mẹ ?”

“A, Tự Cường, con về rồi! Đến đến đây, mau tới uống trà.”

“Bây giờ sao?”

Được rồi, cô đã quên, ngày hôm nay chính là ngày ba mẹ trở về, nhìn qua ly tách hỗn độn trên bàn khiến cô không nhịn được nhắc lại: “ hai người cũng thật là, chạy qua nhà người ta ngồi trên ghế sa lon ăn hạt dưa, uống trà ô long không sợ quấy rối gia đình người ta sao?”

Khi cô đang nói với bố mẹ chuyện như thế này như thế kia thì dường như cũng quên mất chính cô cũng từng chạy qua nhà người ta ăn uống còn nhiều hơn.

Niệm ba ôm lấy tiểu Quai cười hì hì: “ Bởi vì tiểu Quai thật đáng yêu nha, chúng ta thật không ngờ sát vách lại có một tiểu thiên sứ đáng yêu như vậy.”

Hai người vừa nhìn thấy tiểu Quai liền yêu thích ngay, tranh nhau ôm cô bé, hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn, quả thực muốn đem bé trở thành cháu gái đích tôn vây.

Tiểu Quai ngồi chính giữa cũng cười khanh khách, cả khuôn mặt tròn hồng hồng trông thật đáng yêu, thấy hai chén trà của họ đã trống rỗng liền chủ động thêm trà khiến cho hai ông bà vui vẻ mát ruột.

Một ly trà đưa tới trước mặt cô, khiến cô sửng sốt, quay đầu liền thấy khuôn mặt tuấn tú của Sử Văn Triết

“Uống trà.” Vẻ mặt hắn tự nhiên không có chút xấu hổ, thoạt nhìn rất bình thường, giống như chuyện phát sinh giữa bọn họ lúc đó đều là ngoài ý muốn.

Cô nhận lấy chén trà cuối đầu uống thẳng một hơi, cũng không nhìn hắn một lần, cho đến khi hắn bỏ đi bắt chuyện người khác cô mới len lén ngẩng đầu lên.

Ếch bốn mắt nhìn không có gì khác hết, cũng giống như trước đây nói nói cười cười.

Hóa ra người ta căn bản không thèm để ý, ngược lại là cô quá kinh ngạc, suy diễn nhiều đến nỗi không dám trở về sớm, càng nghĩ càng thấy mình ngốc.

Cũng khó trách, người ta đã có vợ nên sẽ không để ý cô, trong mắt hắn cô chỉ là một người hàng xóm, một người phụ nữ như đàn ông mà thôi.

Nghĩ đến đây, cô hẳn là buông bỏ được tức giận mới đúng nhưng không hiểu sao lại có cảm giác mất mác cùng trống trải, ê ẩm rầu rĩ, đè nặng trên ngực như một khối đá, rất khó chịu.

Đáng ghét! Cô ghét loại cảm giác này!

“Tôi trở về đây.” Cô đặt chén trà xuống.

“A? Con gái, ngồi lại một lát nữa đi.” Mẹ cô nói.

“ Con cần phải về, mệt muốn chết, muốn đi tắm rửa ngủ một giấc, hơn nữa ngày mai nghỉ lại còn phải dậy sớm nữa.”

“Lại muốn tăng ca sao?”

“Đều không phải, ngày mai có một cuộc hẹn xem mắt.” Lời này là cố ý nói cho hắn nghe.

Sử Văn Triết tay cầm chén trà hơi khựng lại một chút, nhưng động tác này rất nhẹ nên không ai phát hiện, rất nhanh khôi phục hắn lại tiếp lục rót trà cho hai ông bà. Đôi mắt rủ xuống giấu đi một chút buỗn bã nhất thời.

Hắn biết cô giận hắn, trong lòng cũng thầm trách mình quá kích động. Thái độ của cô rõ ràng là không chấp nhận, cũng khó trách, hắn dù sao cũng là baa của một đứa nhỏ, khó tránh bị cô ghét bỏ.

Hôm nay lại nghe được tin tức cô muốn đi xem mắt, khiến tâm tình hắn càng thêm trầm xuống, càng hiểu rõ cô đang cự tuyệt hắn.

Niệm Tự Cường rất tự nhiên xoay người rời đi, mà khi cô xoay người đi những người kia lại càng hăng hái tiếp tục hỉ hả nói chuyện phiếm.

“….” cô quay đầu lại, nhìn cảnh hòa thuận vui vẻ kia, quả nhiên không có nửa phân muốn giữ cô lại.

Nửa tháng không gặp ba mẹ, vậy mà không hề nhớ con gái còn vội vàng cùng hàng xóm tranh luận, dính lấy tiểu Quai, mà con bé cũng không thèm mình, chỉ ngồi giữa ba mẹ ăn vặt mà thôi.

Ếch bốn mắt thì không cần phải nói, cười vui vẻ bắt chuyện ba mẹ, cùng nhau thưởng thức trà ngon cùng chút bánh ngọt.

Cô bỗng cảm giác vắng vẻ, tâm tình càng đi xuống.

Đáng chết, cô phải về tắm xem tivi ăn uống từ từ mà hưởng thụ

Lúc cô quay người đi khỏi không biết được có một đôi mắt thâm tình vô cùng dọi theo bóng lưng mình, cho đến khi bóng dáng cô biến mất ở ngoài cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Có Phu Nô

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook