Quyển 13 - Chương 6: bản thể
Hắc Sắc Hoả Chủng
16/03/2018
Hắc thuyền rốt cục đã tiếp cận chiếc thuyền gỗ nhỏ!
Vô luận Liên Thành ra sức chèo như thế nào vẫn là không thể tránh khỏi.
Mà thời điểm Hắc thuyền tiếp cận, Liên Thành cảm giác toàn thân như bị định trụ. Nỗi sợ hãi như suối trào phun ra khắp nơi trên cơ thể, hai tay căn bản không nghe sai sử, muốn động cũng không thể động.
Theo Hắc bào nhân đột nhiên ngừng lại mái chèo, Liên thành cảm thấy thân thể phát lạnh, sau đó liền chứng kiến, từ trong kiến trúc lầu các trên hắc thuyền bay ra một cái bóng đen to lớn.
Bóng đen càng không ngừng phiêu tán, càng ngày càng trở nên khổng lồ.
Sau đó, dần dần tạo nên một gương mặt nhân loại!
"Cái này... Là cái này..." Liên thành nhìn khuôn mặt kia, thanh âm run rẩy thốt lên: "Ma Vương sao?"
Trong nháy mắt gương mặt kia xuất hiện, dòng nước hắc hà đang chậm dãi chuyển động dường như ngừng lại! thời gian giống như bị ngưng đọng, gương mặt màu đen đứng ở đó, làm cho tất cả hy vọng tan biến, diệt sạch mọi ý niệm muốn phản kháng.
Cái đó, giống như là nỗi sợ hãi căn bản nhất của nhân loại!
Tề Mỹ Thiện cũng không ngăn được mà run rẩy, nỗi sợ hãi bóp méo cả gương mặt nàng.
Đã từng có người nói qua một câu. Cái gọi là khủng bố, chính là một sự vật vặn vẹo phối hợp với đặc thù của nhân loại. Tưởng tượng một chút, những quái thú hung ác trong《 Siêu Nhân Điện Quang 》, người bình thường nhìn thấy cũng không cảm giác sợ hãi; nhưng nếu là một con đại xà có gương mặt người, như vậy có thể làm cho nhân loại sởn hết gai ốc lên không? Đáp án chính xác là nhất định.
Cũng đồng dạng với hiện tại, gương mặt đó dùng một hình thức quỷ dị xuất hiện, khiến cho ai cũng không thể không sinh ra nỗi sợ hãi.
Mặc dù cái gương mặt cực lớn này cũng không làm gì, nhưng sự xuất hiện của nó vẫn làm cho người khác kinh sợ không thôi!
Bỗng nhiên Liên thành giật mình một cái, nhìn kỹ lại, trên hắc thuyền ngoại trừ lầu các, cái gì cũng không có. Gương mặt cực lớn vừa rồi dường như chỉ là ảo giác.
Nhưng mặc kệ có phải là ảo giác hay không, cũng làm cho Liên thành cảm nhận được, vật tồn lại trong lầu các kia là tồn tại đáng sợ đến bực nào!
Chính mình căn bản không thể nào đối kháng!
Rốt cục, hắc thuyền hung hăng đánh lên thuyền gỗ!
Ngay lúc Hoa Liên thành và Tề Mỹ thiện lâm vào bước đường cùng, bỗng một thanh âm truyền tới: "Mỹ thiện! Đi lên nhanh một chút!"
Liên thành cùng Tề Mỹ Thiện lập tức quay về hướng ngọn nguồn âm thanh nhìn lại, đó là một con thuyền lớn hơn còn thuyền gỗ này rất nhiều. so sánh ra nó phải to gấp 3~4 lần thuyền gỗ, bên trên ngồi bốn người, trong tay đều cầm mái chèo.
Mà người phát ra âm thanh là một nữ nhân xinh đẹp, cực kỳ tương tự Tề Mỹ Thiện.
"Tỷ... Tỷ tỷ!" Tề Mỹ Thiện tức khắc mừng rỡ, vội vàng hô: "Tỷ tỷ, cứu ta!"
Con thuyền kia cách nơi này khoảng 10m, đang dốc sức liều mạng chèo qua.
Mà đúng lúc này trên đầu hắc thuyền, xuất hiện một Hắc bào nhân.
Những Hắc bào nhân kia tựa hồ không phải người cũng không phải quỷ, mà là một dạng tồn tại tâm linh. Liên thành cho rằng, Hắc bào nhân có khả năng là hình tượng của tâm ma.
Thuyền gỗ hướng về phía lâu thuyền kia chèo tới!
Nhưng mà hắc thuyền sau lưng đã vô cùng tiếp cận!
"Liên thành!" Tề Mỹ Thiện bỗng nhiên hét lớn: "Con thuyền kia... !"
Liên thành nghe vậy nhìn lại, hắn cảm giác không thể tin nổi vào hai mắt mình nữa!
Cái hắc thuyền cực lớn kia đã biến mất vô tung vô ảnh, phảng phất như chưa từng tồn tại!
Đây là chuyện gì?
Chiếc thuyền kia đi nơi nào rồi?
"Bất kể, trước chèo thuyền rồi nói sau!"
Liên thành cắn răng tiếp tục huy động mái chèo, vô luận như thế nào, hắn cũng không thể để mình chết ở đây! Chỉ cần nhịn tới sáu giờ tối trở về nhà trọ, là hắn có thể vĩnh viễn rời xa cái nơi chỉ mang lại khủng bố kia rồi!
Hắc thuyền biến mất, ngược lại còn cảm giác đáng sợ hơn là nó hiện hữu. Ảo giác gương mặt người cực lớn vẫn như trước ám ảnh trong đầu óc Liên thành.
Kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì đây?
Nhưng chuyện gì cũng không xảy ra, hai người bọn hắn rất thuận lợi tiếp cận chiếc thuyền lớn kia.
Trên thuyền có bốn người, ngoại trừ tỷ tỷ của Tề Mỹ Thiện, còn có hai nam một nữ. Một nam nhân rất cao, thoạt nhìn khá vô lại, còn một nam nhân khác nhìn rất khôn khéo, ăn mặc một thân âu phục, còn nữ tử kia mặc một bộ đồ khá khiêu khích, áo trễ ngực, gương mặt trang điểm đậm.
Tỷ tỷ của Tề Mỹ Thiện ôm nàng trong lòng khóc ròng: "Thật tốt quá... Mỹ thiện, ngươi còn sống, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết rồi..."
Liên thành quan sát cẩn thận tỷ tỷ của Tề Mỹ Thiện. Bản thân Tề Mỹ thiện lớn lên đã rất xinh đẹp, mà tỷ tỷ của nàng lại còn hơn nàng một bậc, bộ dáng dịu dàng đoan trang, lại mỹ mạo lộ ra một phần khí chất, nếu thật sự trong cuộc sống mà gặp được nữ nhân này, sẽ làm nhiều nam nhân khuynh đảo.
"Hắn là..." tỷ tỷ của Mỹ Thiện nhìn Hoa Liên thành hỏi: "Mỹ thiện, hắn cũng là du khách tiến vào đây?"
"Đúng." Tề Mỹ Thiện lau nước mắt: "Tỷ tỷ, hắn gọi Hoa Liên thành, dường như cũng không cẩn thận mà tiến vào nơi này. Liên thành, nàng là chị của ta, Tề Mỹ Hoa."
Liên thành hướng Tề Mỹ Hoa nhẹ gật đầu, lại chú ý đến mặt nướcphụ cận nói: "Tề tiểu thư... vừa rồi ngươi có chú ý tới hắc thuyền đã biến mất hay không?"
"Ta không nhớ rõ..." Nàng nói: "Vừa rồi chỉ chú ý tới các ngươi, liền trong khoảnh khắc nõ đã biến mất tăm hơi."
Lần này, không khí trở nên áp lực.
"Ta giới thiệu với các ngươi, " Tề Mỹ Hoa chỉ ba người sau lưng nàng nói: "Vị này là Triệu Vũ liệt tiên sinh, Lưu hạ san tiểu thư. Còn một vị khác... là Xa Trí Bân tiên sinh."
Triệu Vũ liệt là thanh niên bộ dáng vô lại, Lưu hạ san dĩ nhiên là nữ nhân ăn mặc khêu gợi, mà Xa Trí Bân là nam tử mặc âu phục bộ dáng khôn khéo.
"Xa... Xa Trí Bân?" Nghe đến cái tên này, Liên Thành cũng không khỏi ngạc nhiên một hồi, nhìn nam tử thân mặc âu phục: "Ngươi chính là Xa Trí Bân?"
Xa Trí Bân, có thể nóilà nhân vật cấp bậc huyền thoại rồi. Hắn là một tên tội phạm lừa gạt, đã từng liên tục lừa đảo hơn hai mươi xí nghiệp, tổng số tiền hắn lừa được phải lên tới mấy ngàn vạn đồng. Hành tung của hắn bất định, rất giỏi nhìn mặt nói chuyện và ngụy trang, sử dụng vô số tên giả, thủ đoạn lừa gạt cao siêu. Năm trước rốt cục đã bị bắt, tuyên án bỏ tủ. Nhưng mà đầu năm nay hắn lại thành công vượt ngục. Lúc đó vừa vặn xảy ra vụ án ma chặt đầu, lựclượng cảnh sát đều tập trung cho vụ án đó, nên mới để hắn có khả năng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Liên thành nhìn kỹ một chút, đúng thật là giống y hệt ảnh chụp Xa Trí bân trên báo chí!
"Ta thật là vinh hạnh a, " cái tên tội phạm chuyên lừa đảo nói: "Nhiều người biết ta như vậy."
"Ngươi như thế nào lại xuất hiện ở nơi này?" Liên thành hỏi.
"Thời điểm bị cảnh sát đuổi bắt liền chạy vào đây." Xa Trí Bân nói: "Ta nghĩ các ngươi cũng sẽ không báo động chứ? Dù sao ở nơi này không có cách nào liên hệ với ngoại giới, huống chi trong tình cảnh này..."
Ai sẽ để ý những điều này, hắn lại cũng không phải là tội phạm giết người, mà coi như hắn là tội phạm giết người thì trong tình cảnh bây giờ ai cũng chỉ cố gắng giữ mạng sống của bản thân mà thôi.
"Bọn họ đều là những người ta gặp được sau khi tiến vào tòa lâu đài này, " Tề mỹ hoa nói: "Mọi người chúng ta tụ tập cùng một chỗ, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp rời khỏi nơi đây! Mặt khác, Mỹ Thiện, người cũng đừng ôm địch ý với Xa tiên sinh, trên thực tế, rất nhiều lần đều là Xa tiên sinh cứu chúng ta."
"Không có gì." Xa Trí Bân bộ dáng lạnh nhạt nói: "Chúng ta tổng nên nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này, nơi này quá tà môn rồi."
Mà Triệu Vũ liệt và Lưu hạ san ngược lại luôn bảo trì trầm mặc, dường như hai người sợ hãi quá mà không nói nên lời.
"Hãy nghe ta nói." Tề Mỹ hoa phát biểu: "Kế tiếp, chúng ta phải nghĩ biện pháp tìm ra căn phòng ở nơi tận cùng của tòa lâu đài, ở nơi đó có để một cỗ quan tài. Nó cũng đồng dạng với những gian phòng có gạch men đen trắng mà chúng ta đã từng vào. Trong cỗ quan tài ở trung tâm toát ra một cái bóng đen đều có tương thông với cỗ quan tài đặt ở nơi sâu nhất. Chỉ có nghĩ biện pháp đem cỗ quan tài đó dịch chuyển ra khỏi trận đồ màu đen thì chúng ta mới được cứu vớt."
"Cái gì?" Liên thành và Tề Mỹ Thiện đều rất kinh ngạc, nói: "Thật vậy chăng?"
"Ta không rõ. "
Tề Mỹ Thiện hỏi: "Chuyện này làm sao suy đoán ra được?"
Xa Trí Bân nói chuyện: "Lại nói... Các ngươi dường như cũng không chú ý tới tấm vé vào?"
"Ân?" Liên thành nhớ rõ có mang theo, nên từ trong túi áo lôi tấm vé ra.
"Lật mặt sau nhìn xem." Xa Trí Bân nói: "Đằng sau có ghi chú."
Lật ra mặt sau xem xét, quả nhiên trên đó có viết: "Điều cần biết khi du ngoạn Lâu đài cổ: du khách sau khi tiến vào lâu đài cổ tuyệt đối không được đụng vào cỗ quan tài. Cỗ quan tài duy nhất có thể đụng chính là cỗ quan tài ở tầng chót nhất dưới cùng, nó liên thông với tất cả cỗ quan tài khác thông qua đồ án hình tròn màu đen. Du khách chỉ cần tiến vào nơi chót nhất, đem cỗ quan tài di chuyển ra khỏi đồ án thì trò chơi sẽ kết thúc. Cánh cửa ly khai khỏi lâu đài sẽ tự động mở ra."
"Căn cứ vào suy đoán của ta, " Xa Trí Bân nói: "Những cái bóng đen thoát ra trong những quan tài kia căn bản chỉ là hình chiếu, không phải bản thể. Mà bản thể tồn tại ở trong quan tài ở tầng dưới cùng."
Hình chiếu?
Cái bóng đen cự đại, còn có ảo giác về gương mặt người kia, tất cả đều là hình chiếu? Hay nói chỉ là một cái phân thân?
Liên thành cảm thấy khắp người mồ hôi lạnh đầm đìa. Chỉ là hình chiếu mà đã đáng sợ như vậy, thì bản thể sẽ như thế nào?
Chẳng lẽ cái gọi là "Bản thể", chính là chân thân của Ma Vương sao?
Văn tự đằng sau vé vào cửa chính là sinh lộ? Bởi vì Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị rất rất khó khăn, nên nhà trọ trực tiếp đem sinh lộ nói ra rồi hả? Hoặc là nói, tất cả nội dung này đều là giả dối?
Nhưng hiện tại, Liên thành hắn không có đường để đi. Cái gì cũng không làm thì giống nhau đều là chết. Đã như vầy không bằng đánh cuộc một keo!
Lúc này, hắn thuận tiện nhìn đồng hồ trên tay, đã gần hai giờ chiều.
Thời gian đang dần dần tiếp cận chung kết!
Nhưng cái hắc thuyền biến mất vẫn làm cho tim hắn đập rất nhanh.
"Thế nhưng mà, " Liên thành đưa ra một loạt câu hỏi: "Các ngươi biết phải tìm kiếm như thế nào sao? Gian phòng nào là gian phòng ở tầng chót? Đầu hắc hà này căn bản nhìn không thấy giới hạn, làm như thế nào để đi tìm đây?"
"Không biết." Tề mỹ hoa cũng là sầu mi khổ kiểm: "Chúng ta vẫn là đang nghĩ biện pháp."
Lúc này nữ nhân tên Lưu Hạ San nói: "Cái lâu đài cổnày, có thể là một hoạt động của đài truyền hình nào đó? Ta nghĩ những điều chúng ta nhìn thấy có thể là kỹ xảo đặc biệt, chung quanh nhất định có cameras ẩn núp..."
Nghe được câu này, Liên thành thiếu chút nữa thổ huyết! Chân nhân tú! Đây là câu nói thường xuyên của những hộ gia đình mới gia nhập vào nhà trọ, cho rằng nhà trọ là một rạp quay phim điện ảnh gì đó… Quỷ hồn đều là những diễn viên có kỹ năng đặc biệt, cameras ẩn chung quanh...
Như thế nào mà thiếu con mắt nhìn tới như vậy! Kỹ năng đặc biệt cũng có hạn độ ah! Cho dù là Hollywood, có thể làm được thật đến loại chình độ này sao? Đây là tràng cảnh thật sự, không phải là phim kinh dị trên màn ảnh ah!
"Lưu tiểu thư, thỉnh ngươi không nên nói những câu lạc quan thái quá như vậy." Xa Trí Bân lại lạnh lùng trả lời: "Ta không cho rằng, những thứ chúng ta chứng kiến, khoa học kỹ thuật có thể làm được đâu. Mượn việc vừa rồi hắc thuyền kia biến mất, cái đó không phải là kỹ thuật ngày nay có thể làm được."
Nghe mấy câu đó, Lưu hạ san cũng không nói chuyện nữa, nhưng trong miệng vẫn lầm bầm điều gì đó.
"Các ngươi từ đâu chèo thuyền tới?" Tề Mỹ Thiện lại hỏi: "Là phương hướng nào?"
"Phương hướng..." Tề mỹ hoa cười khổ mà nói: "Ta cũng chẳng biết là phương hướng nào. Trên đầu sông này căn bản không thể phân biệt được nơi nào là nơi nào."
Điểm này, Liên thành cũng thấy đồng cảm. Cái đầu Minh Hà này thật sự quá rộng lớn rồi, hơn nữa kim chỉ nam cũng không thể sử dụng.
Để tìm được gian phòng kia thì phải đi dọc dòng sông này, không ngừng tiến xuống phía dưới, thử xem có thể tìm ra được gian phòng đó hay không.
Lúc này, trong lúc vô tình con mắt Liên Thành lướt qua mặt nước.
Sau đó hắn liền nhìn thấy một vật mà khiến hắn trừng mắt muốn nứt!
Ánh sáng ở trên thuyền chiếu rọi xuống mặt nước, trong đó nhiều ra một cái bóng, rõ ràng là bộ dạng của Hắc bào nhân!
Liên thành lập tức nhìn lại, nhưng căn bản không thấy cái gì nữa.
Hắn tiếp tục hướng mặt nước tìm kiếm, nhưng bóng dáng kia dường như đã biến mất.
Đây là chuyện gì?
Đột nhiên, Liên thành minh bạch, vì cái gì mà hắc thuyền lại biến mất.
Hắn nhớ rất rõ, lúc đó có một hắc bào nhân đi tới đầu thuyền. sau đó, hắc thuyền liền biến mất.
Nói cách khác, lúc này trên thuyền nhiều ra một hắc bào nhân! Nhưng lại không ai nhìn thấy nó!
Thế nhưng Liên thành không có cách nào trốn! chiếc thuyền gỗ vừa rồi đã cách hắn rất xa. Hắn cũng không dám nói trên thuyền có một Hắc bào nhân, lúc trước nghe Ngân Dạ nói lại, Ngô Hiểu Hà bởi vì phát hiện ra chân thân của Lệ Quỷ lập tức bị giết! Cho nên, trước mắt hắn tự nhiên không thể nói ra! Nếu không, hắc bào nhân kia sẽ giết hắn, rồi sau đó bóp méo trí nhớ của mọi người.
Nhưng, kế tiếp nên làm cái gì đây? Ly khai khỏi những người này sao? Nếu như mình làm ra cử động quái dị, chắc chắn hắc bào nhân cũng sẽ giết mình! Trọng yếu hơn là hắn đang trôi nổi trên dòng hắc hà này, muốn trốn cũng không có chỗ trốn!
Hắn mở to con mắt nhìn về phía trước, toàn thân không ngừng run rẩy.
Ở đâu?
Hắc bào nhân... Đến cùng ở nơi nào?
Vô luận Liên Thành ra sức chèo như thế nào vẫn là không thể tránh khỏi.
Mà thời điểm Hắc thuyền tiếp cận, Liên Thành cảm giác toàn thân như bị định trụ. Nỗi sợ hãi như suối trào phun ra khắp nơi trên cơ thể, hai tay căn bản không nghe sai sử, muốn động cũng không thể động.
Theo Hắc bào nhân đột nhiên ngừng lại mái chèo, Liên thành cảm thấy thân thể phát lạnh, sau đó liền chứng kiến, từ trong kiến trúc lầu các trên hắc thuyền bay ra một cái bóng đen to lớn.
Bóng đen càng không ngừng phiêu tán, càng ngày càng trở nên khổng lồ.
Sau đó, dần dần tạo nên một gương mặt nhân loại!
"Cái này... Là cái này..." Liên thành nhìn khuôn mặt kia, thanh âm run rẩy thốt lên: "Ma Vương sao?"
Trong nháy mắt gương mặt kia xuất hiện, dòng nước hắc hà đang chậm dãi chuyển động dường như ngừng lại! thời gian giống như bị ngưng đọng, gương mặt màu đen đứng ở đó, làm cho tất cả hy vọng tan biến, diệt sạch mọi ý niệm muốn phản kháng.
Cái đó, giống như là nỗi sợ hãi căn bản nhất của nhân loại!
Tề Mỹ Thiện cũng không ngăn được mà run rẩy, nỗi sợ hãi bóp méo cả gương mặt nàng.
Đã từng có người nói qua một câu. Cái gọi là khủng bố, chính là một sự vật vặn vẹo phối hợp với đặc thù của nhân loại. Tưởng tượng một chút, những quái thú hung ác trong《 Siêu Nhân Điện Quang 》, người bình thường nhìn thấy cũng không cảm giác sợ hãi; nhưng nếu là một con đại xà có gương mặt người, như vậy có thể làm cho nhân loại sởn hết gai ốc lên không? Đáp án chính xác là nhất định.
Cũng đồng dạng với hiện tại, gương mặt đó dùng một hình thức quỷ dị xuất hiện, khiến cho ai cũng không thể không sinh ra nỗi sợ hãi.
Mặc dù cái gương mặt cực lớn này cũng không làm gì, nhưng sự xuất hiện của nó vẫn làm cho người khác kinh sợ không thôi!
Bỗng nhiên Liên thành giật mình một cái, nhìn kỹ lại, trên hắc thuyền ngoại trừ lầu các, cái gì cũng không có. Gương mặt cực lớn vừa rồi dường như chỉ là ảo giác.
Nhưng mặc kệ có phải là ảo giác hay không, cũng làm cho Liên thành cảm nhận được, vật tồn lại trong lầu các kia là tồn tại đáng sợ đến bực nào!
Chính mình căn bản không thể nào đối kháng!
Rốt cục, hắc thuyền hung hăng đánh lên thuyền gỗ!
Ngay lúc Hoa Liên thành và Tề Mỹ thiện lâm vào bước đường cùng, bỗng một thanh âm truyền tới: "Mỹ thiện! Đi lên nhanh một chút!"
Liên thành cùng Tề Mỹ Thiện lập tức quay về hướng ngọn nguồn âm thanh nhìn lại, đó là một con thuyền lớn hơn còn thuyền gỗ này rất nhiều. so sánh ra nó phải to gấp 3~4 lần thuyền gỗ, bên trên ngồi bốn người, trong tay đều cầm mái chèo.
Mà người phát ra âm thanh là một nữ nhân xinh đẹp, cực kỳ tương tự Tề Mỹ Thiện.
"Tỷ... Tỷ tỷ!" Tề Mỹ Thiện tức khắc mừng rỡ, vội vàng hô: "Tỷ tỷ, cứu ta!"
Con thuyền kia cách nơi này khoảng 10m, đang dốc sức liều mạng chèo qua.
Mà đúng lúc này trên đầu hắc thuyền, xuất hiện một Hắc bào nhân.
Những Hắc bào nhân kia tựa hồ không phải người cũng không phải quỷ, mà là một dạng tồn tại tâm linh. Liên thành cho rằng, Hắc bào nhân có khả năng là hình tượng của tâm ma.
Thuyền gỗ hướng về phía lâu thuyền kia chèo tới!
Nhưng mà hắc thuyền sau lưng đã vô cùng tiếp cận!
"Liên thành!" Tề Mỹ Thiện bỗng nhiên hét lớn: "Con thuyền kia... !"
Liên thành nghe vậy nhìn lại, hắn cảm giác không thể tin nổi vào hai mắt mình nữa!
Cái hắc thuyền cực lớn kia đã biến mất vô tung vô ảnh, phảng phất như chưa từng tồn tại!
Đây là chuyện gì?
Chiếc thuyền kia đi nơi nào rồi?
"Bất kể, trước chèo thuyền rồi nói sau!"
Liên thành cắn răng tiếp tục huy động mái chèo, vô luận như thế nào, hắn cũng không thể để mình chết ở đây! Chỉ cần nhịn tới sáu giờ tối trở về nhà trọ, là hắn có thể vĩnh viễn rời xa cái nơi chỉ mang lại khủng bố kia rồi!
Hắc thuyền biến mất, ngược lại còn cảm giác đáng sợ hơn là nó hiện hữu. Ảo giác gương mặt người cực lớn vẫn như trước ám ảnh trong đầu óc Liên thành.
Kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì đây?
Nhưng chuyện gì cũng không xảy ra, hai người bọn hắn rất thuận lợi tiếp cận chiếc thuyền lớn kia.
Trên thuyền có bốn người, ngoại trừ tỷ tỷ của Tề Mỹ Thiện, còn có hai nam một nữ. Một nam nhân rất cao, thoạt nhìn khá vô lại, còn một nam nhân khác nhìn rất khôn khéo, ăn mặc một thân âu phục, còn nữ tử kia mặc một bộ đồ khá khiêu khích, áo trễ ngực, gương mặt trang điểm đậm.
Tỷ tỷ của Tề Mỹ Thiện ôm nàng trong lòng khóc ròng: "Thật tốt quá... Mỹ thiện, ngươi còn sống, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết rồi..."
Liên thành quan sát cẩn thận tỷ tỷ của Tề Mỹ Thiện. Bản thân Tề Mỹ thiện lớn lên đã rất xinh đẹp, mà tỷ tỷ của nàng lại còn hơn nàng một bậc, bộ dáng dịu dàng đoan trang, lại mỹ mạo lộ ra một phần khí chất, nếu thật sự trong cuộc sống mà gặp được nữ nhân này, sẽ làm nhiều nam nhân khuynh đảo.
"Hắn là..." tỷ tỷ của Mỹ Thiện nhìn Hoa Liên thành hỏi: "Mỹ thiện, hắn cũng là du khách tiến vào đây?"
"Đúng." Tề Mỹ Thiện lau nước mắt: "Tỷ tỷ, hắn gọi Hoa Liên thành, dường như cũng không cẩn thận mà tiến vào nơi này. Liên thành, nàng là chị của ta, Tề Mỹ Hoa."
Liên thành hướng Tề Mỹ Hoa nhẹ gật đầu, lại chú ý đến mặt nướcphụ cận nói: "Tề tiểu thư... vừa rồi ngươi có chú ý tới hắc thuyền đã biến mất hay không?"
"Ta không nhớ rõ..." Nàng nói: "Vừa rồi chỉ chú ý tới các ngươi, liền trong khoảnh khắc nõ đã biến mất tăm hơi."
Lần này, không khí trở nên áp lực.
"Ta giới thiệu với các ngươi, " Tề Mỹ Hoa chỉ ba người sau lưng nàng nói: "Vị này là Triệu Vũ liệt tiên sinh, Lưu hạ san tiểu thư. Còn một vị khác... là Xa Trí Bân tiên sinh."
Triệu Vũ liệt là thanh niên bộ dáng vô lại, Lưu hạ san dĩ nhiên là nữ nhân ăn mặc khêu gợi, mà Xa Trí Bân là nam tử mặc âu phục bộ dáng khôn khéo.
"Xa... Xa Trí Bân?" Nghe đến cái tên này, Liên Thành cũng không khỏi ngạc nhiên một hồi, nhìn nam tử thân mặc âu phục: "Ngươi chính là Xa Trí Bân?"
Xa Trí Bân, có thể nóilà nhân vật cấp bậc huyền thoại rồi. Hắn là một tên tội phạm lừa gạt, đã từng liên tục lừa đảo hơn hai mươi xí nghiệp, tổng số tiền hắn lừa được phải lên tới mấy ngàn vạn đồng. Hành tung của hắn bất định, rất giỏi nhìn mặt nói chuyện và ngụy trang, sử dụng vô số tên giả, thủ đoạn lừa gạt cao siêu. Năm trước rốt cục đã bị bắt, tuyên án bỏ tủ. Nhưng mà đầu năm nay hắn lại thành công vượt ngục. Lúc đó vừa vặn xảy ra vụ án ma chặt đầu, lựclượng cảnh sát đều tập trung cho vụ án đó, nên mới để hắn có khả năng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Liên thành nhìn kỹ một chút, đúng thật là giống y hệt ảnh chụp Xa Trí bân trên báo chí!
"Ta thật là vinh hạnh a, " cái tên tội phạm chuyên lừa đảo nói: "Nhiều người biết ta như vậy."
"Ngươi như thế nào lại xuất hiện ở nơi này?" Liên thành hỏi.
"Thời điểm bị cảnh sát đuổi bắt liền chạy vào đây." Xa Trí Bân nói: "Ta nghĩ các ngươi cũng sẽ không báo động chứ? Dù sao ở nơi này không có cách nào liên hệ với ngoại giới, huống chi trong tình cảnh này..."
Ai sẽ để ý những điều này, hắn lại cũng không phải là tội phạm giết người, mà coi như hắn là tội phạm giết người thì trong tình cảnh bây giờ ai cũng chỉ cố gắng giữ mạng sống của bản thân mà thôi.
"Bọn họ đều là những người ta gặp được sau khi tiến vào tòa lâu đài này, " Tề mỹ hoa nói: "Mọi người chúng ta tụ tập cùng một chỗ, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp rời khỏi nơi đây! Mặt khác, Mỹ Thiện, người cũng đừng ôm địch ý với Xa tiên sinh, trên thực tế, rất nhiều lần đều là Xa tiên sinh cứu chúng ta."
"Không có gì." Xa Trí Bân bộ dáng lạnh nhạt nói: "Chúng ta tổng nên nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này, nơi này quá tà môn rồi."
Mà Triệu Vũ liệt và Lưu hạ san ngược lại luôn bảo trì trầm mặc, dường như hai người sợ hãi quá mà không nói nên lời.
"Hãy nghe ta nói." Tề Mỹ hoa phát biểu: "Kế tiếp, chúng ta phải nghĩ biện pháp tìm ra căn phòng ở nơi tận cùng của tòa lâu đài, ở nơi đó có để một cỗ quan tài. Nó cũng đồng dạng với những gian phòng có gạch men đen trắng mà chúng ta đã từng vào. Trong cỗ quan tài ở trung tâm toát ra một cái bóng đen đều có tương thông với cỗ quan tài đặt ở nơi sâu nhất. Chỉ có nghĩ biện pháp đem cỗ quan tài đó dịch chuyển ra khỏi trận đồ màu đen thì chúng ta mới được cứu vớt."
"Cái gì?" Liên thành và Tề Mỹ Thiện đều rất kinh ngạc, nói: "Thật vậy chăng?"
"Ta không rõ. "
Tề Mỹ Thiện hỏi: "Chuyện này làm sao suy đoán ra được?"
Xa Trí Bân nói chuyện: "Lại nói... Các ngươi dường như cũng không chú ý tới tấm vé vào?"
"Ân?" Liên thành nhớ rõ có mang theo, nên từ trong túi áo lôi tấm vé ra.
"Lật mặt sau nhìn xem." Xa Trí Bân nói: "Đằng sau có ghi chú."
Lật ra mặt sau xem xét, quả nhiên trên đó có viết: "Điều cần biết khi du ngoạn Lâu đài cổ: du khách sau khi tiến vào lâu đài cổ tuyệt đối không được đụng vào cỗ quan tài. Cỗ quan tài duy nhất có thể đụng chính là cỗ quan tài ở tầng chót nhất dưới cùng, nó liên thông với tất cả cỗ quan tài khác thông qua đồ án hình tròn màu đen. Du khách chỉ cần tiến vào nơi chót nhất, đem cỗ quan tài di chuyển ra khỏi đồ án thì trò chơi sẽ kết thúc. Cánh cửa ly khai khỏi lâu đài sẽ tự động mở ra."
"Căn cứ vào suy đoán của ta, " Xa Trí Bân nói: "Những cái bóng đen thoát ra trong những quan tài kia căn bản chỉ là hình chiếu, không phải bản thể. Mà bản thể tồn tại ở trong quan tài ở tầng dưới cùng."
Hình chiếu?
Cái bóng đen cự đại, còn có ảo giác về gương mặt người kia, tất cả đều là hình chiếu? Hay nói chỉ là một cái phân thân?
Liên thành cảm thấy khắp người mồ hôi lạnh đầm đìa. Chỉ là hình chiếu mà đã đáng sợ như vậy, thì bản thể sẽ như thế nào?
Chẳng lẽ cái gọi là "Bản thể", chính là chân thân của Ma Vương sao?
Văn tự đằng sau vé vào cửa chính là sinh lộ? Bởi vì Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị rất rất khó khăn, nên nhà trọ trực tiếp đem sinh lộ nói ra rồi hả? Hoặc là nói, tất cả nội dung này đều là giả dối?
Nhưng hiện tại, Liên thành hắn không có đường để đi. Cái gì cũng không làm thì giống nhau đều là chết. Đã như vầy không bằng đánh cuộc một keo!
Lúc này, hắn thuận tiện nhìn đồng hồ trên tay, đã gần hai giờ chiều.
Thời gian đang dần dần tiếp cận chung kết!
Nhưng cái hắc thuyền biến mất vẫn làm cho tim hắn đập rất nhanh.
"Thế nhưng mà, " Liên thành đưa ra một loạt câu hỏi: "Các ngươi biết phải tìm kiếm như thế nào sao? Gian phòng nào là gian phòng ở tầng chót? Đầu hắc hà này căn bản nhìn không thấy giới hạn, làm như thế nào để đi tìm đây?"
"Không biết." Tề mỹ hoa cũng là sầu mi khổ kiểm: "Chúng ta vẫn là đang nghĩ biện pháp."
Lúc này nữ nhân tên Lưu Hạ San nói: "Cái lâu đài cổnày, có thể là một hoạt động của đài truyền hình nào đó? Ta nghĩ những điều chúng ta nhìn thấy có thể là kỹ xảo đặc biệt, chung quanh nhất định có cameras ẩn núp..."
Nghe được câu này, Liên thành thiếu chút nữa thổ huyết! Chân nhân tú! Đây là câu nói thường xuyên của những hộ gia đình mới gia nhập vào nhà trọ, cho rằng nhà trọ là một rạp quay phim điện ảnh gì đó… Quỷ hồn đều là những diễn viên có kỹ năng đặc biệt, cameras ẩn chung quanh...
Như thế nào mà thiếu con mắt nhìn tới như vậy! Kỹ năng đặc biệt cũng có hạn độ ah! Cho dù là Hollywood, có thể làm được thật đến loại chình độ này sao? Đây là tràng cảnh thật sự, không phải là phim kinh dị trên màn ảnh ah!
"Lưu tiểu thư, thỉnh ngươi không nên nói những câu lạc quan thái quá như vậy." Xa Trí Bân lại lạnh lùng trả lời: "Ta không cho rằng, những thứ chúng ta chứng kiến, khoa học kỹ thuật có thể làm được đâu. Mượn việc vừa rồi hắc thuyền kia biến mất, cái đó không phải là kỹ thuật ngày nay có thể làm được."
Nghe mấy câu đó, Lưu hạ san cũng không nói chuyện nữa, nhưng trong miệng vẫn lầm bầm điều gì đó.
"Các ngươi từ đâu chèo thuyền tới?" Tề Mỹ Thiện lại hỏi: "Là phương hướng nào?"
"Phương hướng..." Tề mỹ hoa cười khổ mà nói: "Ta cũng chẳng biết là phương hướng nào. Trên đầu sông này căn bản không thể phân biệt được nơi nào là nơi nào."
Điểm này, Liên thành cũng thấy đồng cảm. Cái đầu Minh Hà này thật sự quá rộng lớn rồi, hơn nữa kim chỉ nam cũng không thể sử dụng.
Để tìm được gian phòng kia thì phải đi dọc dòng sông này, không ngừng tiến xuống phía dưới, thử xem có thể tìm ra được gian phòng đó hay không.
Lúc này, trong lúc vô tình con mắt Liên Thành lướt qua mặt nước.
Sau đó hắn liền nhìn thấy một vật mà khiến hắn trừng mắt muốn nứt!
Ánh sáng ở trên thuyền chiếu rọi xuống mặt nước, trong đó nhiều ra một cái bóng, rõ ràng là bộ dạng của Hắc bào nhân!
Liên thành lập tức nhìn lại, nhưng căn bản không thấy cái gì nữa.
Hắn tiếp tục hướng mặt nước tìm kiếm, nhưng bóng dáng kia dường như đã biến mất.
Đây là chuyện gì?
Đột nhiên, Liên thành minh bạch, vì cái gì mà hắc thuyền lại biến mất.
Hắn nhớ rất rõ, lúc đó có một hắc bào nhân đi tới đầu thuyền. sau đó, hắc thuyền liền biến mất.
Nói cách khác, lúc này trên thuyền nhiều ra một hắc bào nhân! Nhưng lại không ai nhìn thấy nó!
Thế nhưng Liên thành không có cách nào trốn! chiếc thuyền gỗ vừa rồi đã cách hắn rất xa. Hắn cũng không dám nói trên thuyền có một Hắc bào nhân, lúc trước nghe Ngân Dạ nói lại, Ngô Hiểu Hà bởi vì phát hiện ra chân thân của Lệ Quỷ lập tức bị giết! Cho nên, trước mắt hắn tự nhiên không thể nói ra! Nếu không, hắc bào nhân kia sẽ giết hắn, rồi sau đó bóp méo trí nhớ của mọi người.
Nhưng, kế tiếp nên làm cái gì đây? Ly khai khỏi những người này sao? Nếu như mình làm ra cử động quái dị, chắc chắn hắc bào nhân cũng sẽ giết mình! Trọng yếu hơn là hắn đang trôi nổi trên dòng hắc hà này, muốn trốn cũng không có chỗ trốn!
Hắn mở to con mắt nhìn về phía trước, toàn thân không ngừng run rẩy.
Ở đâu?
Hắc bào nhân... Đến cùng ở nơi nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.