Quyển 20 - Chương 20
Hắc Sắc Hoả Chủng
13/06/2018
Chương 20 q20
"Đây là cái gì?" Trịnh kiện nhặt quyển nhật ký lên, nắm chặt cổ áo Trịnh Đại Hổ, nói: "Tranh này ngươi vẽ cái gì?"
Trịnh Đại Hổ chỉ nhìn thoáng qua, quay mình trở lại, miệng tùy tiện ứng phó nói: "Khi còn nhỏ đã vẽ nó, có làm sao không?"
"Ngươi đã vẽ bức tranh này ở nơi nào? Sao lại vẽ ra hình ảnh quái dị này?" Trịnh kiện ném quyển nhật ký qua, nổi giận mắng: "Ngươi trả lờicho ta!"
" Cha thật là phiền phức!" Trịnh Đại Hổ nổi giận đùng đùng quay đầu lại, quát: " Là khi còn học cấp hai đã vẽ nó, có một lần trong cầu thang bộ tầng nămthấy có đặt một bức tranh như thế, nên tiện tay vẽ xuống không được sao?"
"Trong cầu thang tầng năm?"
"Đúng vậy! Đó là một bức tranh sơn dầuđược phủ vải che lại, con đi qua tiện tay kéo ra, cảm giác rất có ý tứ nên vẽ lại. Có vấn đề gì không?"
"Đây là... Đây là..." Trịnh kiện cầm quyển Notebook, lúc này cũng cảm giác hồ đồ rồi.
"Đúng rồi!" Trịnh Đại Hổ như nhớ ra cái gì đó, bổ sung một câu: " Con nhớ được ngày đó..."
Hiện tại ở lầu bốn.
Chiến Thiên Lân ngẩng đầu nhìn trần nhà. Phía trên là Hoàng Phủ Hác, chỉ sợ dữ nhiều lành ít rồi. Nếu hắn đã chết, cũng có thể giảm bớt một tí áp lực.
Nhưng trọng điểm là sinh lộ ở đâu?
Tuy bào chế các loại độc dược hắn có phần có tâm đắc, nhưng hiện tại chỉ thị huyết tự lần này hung cát khó lường. Mặc dù mới chỉ là lần đầu tiên chấp hành, nhưng hắn đã cảm thấy chính thức tuyệt vọng.
Đúng, tuyệt vọng.
Giống với khi đó.
Đã nhiều năm trôi qua, Chiến Thiên Lân cho đến hôm nay vẫn chưa quên được cái danh sát nhân mà ngày nào hắn cũng không ngại cõng trên người.
Trước kia những người mà hắn dùng để thử độc dược chết cũng không ít, nhưng bây giờ hắn chỉ muốn sống sót thôi. Tất cả những tin tức mà hắn có thể tập hợp đều đã gửi cho thần cốc Tiểu Dạ Tử. Nhưng trước mắt vẫn chưa có bất kỳ hồi âm nào. Bùi Thanh Y cũng giống như vậy, đang cầu trợ ở chỗ Ngân Dạ, hi vọng có thể tìm ra sinh lộ.
Về phần Lý Ẩn, tất cả mọi người đều không trông cậy vào nữa rồi, vì nam nhân này hiện tại ngay cả ý chí mưu cầu sự sống cũng đã đánh mất, thì ai có thể trông cậy vào hắn giúp đỡ những người khác bày mưu tính kế tìm đường sống?
Trước mắt, không có Hoàng Phủ Hác, nên không ai biết lúc nào thì con quỷ kia sẽ đặt tay lên sau bờ vai mình. Nội dung huyết tự, cùng nhắc nhở sinh lộ trước mắt đều đã tập hợp chung một chỗ, nhưng vẫn không hề nghĩ ra phương pháp khả thi.
Đến tột phải làm cái gì bây giờ?
Chiến Thiên Lân, Bùi Thanh Y, Tô Tiểu Mạt ba người, đều cảm thấy tuyệt vọng chưa từng có.
Nhưng đúng vào lúc này, điện thoại của Chiến Thiên Lân vang lên!
Hắn lập tức nhận điện!
"Này, Thần Cốc tiểu thư?" Chiến Thiên Lân nghe được thanh âm quen thuộckia, lập tức hỏi: "Ngươi..."
"Ân, ta vừa mới suy luận." Thần cốc Tiểu Dạ Tử dùng bả vai kẹp lấy điện thoại, đối diện nàng là Roland, trên mặt bàn trước mặt hai người là một đống lớn giấy tờ xếp chồng chéo lên nhau.
Cầm một trang giấy, thần cốc Tiểu Dạ Tử nói: "Ta hiện tại ước chừng sáu phần chắc chắn có thể suy luận ra sinh lộ. Đương nhiênđiều kiện tiên quyết là phải đi tới tầng năm. Ngươi suy nghĩ kỹ càng chưa?"
"Ta hiểu được. Sáu phần sao? So với ta dự đoán cao hơn một điểm." Chiến Thiên Lân nghe được "Sáu phần" thật cũng không thể nào bất mãn, tất cả cơ hồ đã tuyệt vọng, chỉ cần một phần hi vọng cũng tốt lắm rồi.
"Ngươi đã biết rõ cái gọi là ' tư thái bình thường ' sao?" Chiến Thiên Lân tiếp tục hỏi.
Thần cốc gật gật đầu, nói: "Ta cùng Roland phân tích huyết tự, rất lâu mới có thể đưa ra kết luận này. Cái ' tư thái bình thường " hẳn là..."
"Là cái gì?"
"Ân..." Thần cốc nói đến đây, lại lâm vào một hồi trầm mặc, sau đó mới mở miệng nói: "Kỳ thật, nội dung huyết tự dùng từ ' tư thái bình thường " là đã mê hoặc các ngươi ngay từ đầu đấy. Bởi vì các ngươi một khi cân nhắc đến 'tư thái " sẽ lưu ý tất cả con người cùng đồ vật có thể ‘ chứng kiến’."
"Đồ vật có thể 'chứng kiến'?" Chiến Thiên Lân mở điện loại ra loa ngoài cho Bùi Thanh Y cùng Tô Tiểu Mạt cũng có thể nghe được.
"Đúng, " thần cốc Tiểu Dạ Tử vuốt vuốt huyệt Thái Dương, nói: " Nói rằng 'Quỷ' là dùng ' tư thái bình thường' xuất hiện, ngược lại có thể nói là...'Quỷ' sẽ không xuất hiện một cách vô hình trước mặt mọi người. Ngươi đừng ngắt máy, hãy nghe ta nói. Mọi người cho rằng 'Bình thường " chỉ có thể là thoát khỏi khống chế của nhà trọ, dùng duy tâm để tìm duy vật, cái kia tức là cái 'bình thường' . Nói cách khác, các ngươi hoài nghi quỷ giở trò ẩn núp hoặc biến thân thành đồ vật, nhưng điều này mới khó có khả năng là bình thường."
Dừng một chút, thần cốc Tiểu Dạ Tử lại tiếp tục bổ sung nói: "Cho nên, cái huyết tự này là một cái bẩy rập, Hoàng Phủ Hác cùng mẫu thân hắn có thể nhìn thấy Huyết Thủ, điểm này không phải vì do hai người đó có thể chất linh dị."
Chiến Thiên Lân nghe thế đã có chút đã minh bạch, ánh mắt âm trầm nhìn lên tầng trên nói: "Ngươi nói, Hoàng Phủ Hác có thể nhìn thấy bàn tay của Quỷ chính là nhắc nhở sinh lộ của nhà trọ?"
"Xác thực mà nói, các ngươi cho rằng quỷ có thể xuất hiện dưới một hình thể, nên theo đó các người phải chú ý tới cái gọi là ' tư thái bình thường' . Đúng vậy, cho nên mọi người hoàn toàn rơi vào bẫy của nhà trọ. Và các ngươi hoàn toàn không để ý đến một cái khả năng, chính là..."
"Cái gọi là 'tư thái bình thường' căn bản không phải là làm cho các ngươi tìm thấy một đồ vật hay cái gì đó.Ví dụ... giống như đi săn thú người ta sẽ đào một cái hố rồi ngụy trang bằng những cành cây bụi cỏ, chỉ có con mồi giẫm lên mới biết được phía dưới có một cái hố sâu.Nhưng trước lúc ấy, con mồi đều cho rằng cái 'hố sâu' kia là không tồn tại,nhà trọ bẩy rập ở ngay chỗ này."
Chiến Thiên Lân thanh âm băng lãnh chút ít: "Thần cốc Tiểu Dạ Tử, nói cho ta điểm chính! Ta không có thời gian nghe quá trình suy luận của ngươi!"
"Được rồi, ta lo lắng ngươi sẽ không tin ta nên mới giải thích qua. Con quỷ kia hiện tại có lẽ ở ngay tại —— một không gian hư vô kẹp giữa hai phòng 501 cùng 502!"
Những lời này, Chiến Thiên Lân, Bùi Thanh Y, Tô Tiểu Mạt ba người đều nghe rất rõ ràng rành mạch.
"Nội dung cốt truyện của mấy bộ phim kinh dị thường xuyên có kiểu này a? Không gian hư ảo không nơi chốn, thậm chí không có bất cứ hình dạng kiến trúc nào. Đúng vậy, nằm giữa phòng 501 nhà Hoàng Phủ Hác, cùng phòng 502 nhà Lương Tuyết Chân thật sự có tồn tại một không gian! Nếu bỏ qua quan điểm duy vật tất cả sẽ minh bạch, chỉ còn một khả năng đấy. Tồn tại hay khôngtồn tại,giống như cái bẫy bắt thú vậy, chính giữa phòng 501 và 502 quả thật không có khả năng tồn tại một căn phòng khác. Nhưng nếu đó là sự thật thì sao? Thứ mà các ngươi cho rằng nó bình thường có thể chính là một bức tường".
"Này!" Bùi Thanh Y hô lớn vào điện thoại: "Ngươi nói đùa sao? Thần cốc Tiểu Dạ Tử? đây là phỏng đoán lung tung hão huyền của ngươi a? Có chứng cớ gì?"
"Đương nhiên là có." giọng điệu Thần cốc Tiểu Dạ Tử tràn ngập tự tin trả lời: "Ta đã xem qua tất cả tư liệu Chiến Thiên Lân gửi tới, sau khi ghi chép cẩn thận toàn bộ. Ta phát hiện một việc, chính làthời điểm vị Phương lão sư kia chết, Lương Tuyết Chânở trong thư phòng nghe được thanh âm từ vách tường đối diện truyền đến a? Nghe được tiếng kêu cứu đúng không? Sau đó các ngươi liền chạy qua,chứng kiến Phương lão sư chết tại đó. Các ngươi tự nhiên cho rằngPhương lão sư là đã chết ở phòng 501, đúng không?"
Nói đến đây mà còn không hiểu ý của nàng thì quả thật ngu ngốc.
"Nhưng, sự thật là Phương lão sư chết phòng 501sao? Chưa một ai thấy quỷ trong phòng 501, và cũng chưa một ai tận mắt thấy Phương lão sư bị giết ngay tại đó?"
"Ngươi là nói..." Chiến Thiên Lân thủy chung ngửa đầu nhìn trần nhà nói: "Nàng chết ở gian phòng không tồn tại giữa 501 cùng 502 kia " sau đó mới bị quỷ đưa đến phòng 501?"
"Đúng. Các ngươi không một ai hoài nghi điểm này, bởi vì không có lý do gì mà Phương lão sư lại không phải chết ở phòng 501. Thế nhưng nếu chú ý đến nhắc nhở huyết tự 'tư thái bình thường’ mà nói thì sao? Các ngươi cho rằng thế nào? địa điểm Phương lão sư chết chưa hẳn trong phòng 501 rồi. Đồng dạng, Tư Tiêu Tiêu cũng giống như vậy,không ai tận mắt thấy nàng chết ở phòng 501 , cũng là nghe được thanh âm bên vách tường mà thôi. Các ngươi đều cho rằng nàng không kịp rời khỏi phòng 501 mới chết. Thế nhưng nếu cân nhắc lại, nàng thực tế đã đi ra khỏi phòng 501, sắp tới phòng 502 bên cạnh, đột nhiên cái chỗ trống vốn làvách tường lại nhiều hơn một cánh cửasau đóQuỷ thò tay bắt nàng bỏ vào gian phòng kia, nên mới nghe thanh âm trên vách tường tạo ra, sau đó mang thi thể của nàng trả về phòng 501."
Gian phòngkhông tồn tạigiữa phòng 501 cùng 502 chính là nơi con quỷ ẩn náu! Mà đây cũng chính là nguyên nhân vì sao chưa một ai có thể thấy được bóng dáng của con quỷ đó.
"Ta hiểu rồi!" Bùi Thanh Y lập tức thông suốt, hô to: "Cho nên, lúc chúng ta nhảy vào phòng 502 không thể trông thấy Lương Tuyết Chân là vì..."
Lúc ấy, Chiến Thiên Lân dùng độc dược phá cửa, Hoàng Phủ Hác xông vào, nhưng lại không có chứng kiến Lương Tuyết Chân ở đâu. Nhưng quỷ luôn trả thi thể về phòng 501 tại sao lần này lại ngoại lệ?
"Như vậy" Tô Tiểu Mạt bỗng nhiên bổ sung một câu: "Thần Cốc tiểu thư, ngươi biết bác sĩ Hứa nhìn thấy là cái gì không? Hắn nói 'Không giống" là nói cái gì?"
"Cái kia, ta đại khái biết rõ." Thần cốc đi đến trước bàn sách, bật máy tính lên, phát đoạn hình ảnh Chiến Thiên Lân gửi tới, nói"bác sĩ Hứa hẳn là trong lúc vô tình nhìn thấy được cánh cửa kia? thời điểm chuẩn bị đi xuống dưới tầng trệt, hắn nhìn thấy... Giữa phòng 501 cùng 502 bỗng nhiên nhiều hơn một cánh cửa. Hẳn là con quỷ mới hiện ra trong tích tắc. Bác sĩ Hứa có thể trông thấy có lẽ là may mắn. Sau đó hắn muốn xem xét lại hình ảnh thu được, vì muốn xác nhận khoảng cách giữa hai phòng 501 cùng 502. Bởi vì nhiều hơn một cánh cửa, nên khoảng cách giữa các cánh cửa có chút bất đồng. Hắn lúc ban đầu tưởng rằng chính mình nhìn lầm rồi, thế nhưng một khi xác nhận lại vấn đề khoảng cách, hắn có thể rõ ràng nhìn thấu... Cho nên, hắn nói 'Không giống với " ý tức là nói những khoảng cách với nhau!"
Cùng lúc đó, trên tầng năm. Vách tường giữaphòng 501 cùng 502, đột nhiên xuất hiện một khe hởrất nhỏ màu đen. Khe hở bắt đầu mở rộng ra hai bên, sau đómột cánh cửa hoàn toàn đồng dạng với những cái khác xuất hiện. Đối với những người không sống trên tầng năm mà nói, hẳn sẽ không chú ý, bước qua phòng 502 thì tất nhiên sẽ phải đến phòng 501. Vụ án năm đó ảnh hưởng rất lớn đến người dân và giới truyền thông, hộ gia đình bình thường cũng biết Lương Thiên Tường bịhung thủ làTôn tâm Điệp sát hại chỉ cách nhau một bức vách.
Cánh cửa kia được mở ra. Một bàn tay đầy máu tươi xuất hiện,mà ở trên cánh cửa kia, rõ ràng có thể thấy rõ một bàn tay máu ấn trên đó!
Trương Mộng Hà cùng La Hảo Nghiênđi vào chính là gian phòng này. La Hảo Nghiên lúc ấy muốn đi tới cửa sổ kêu cứu mới chú ý tới, phía bên ngoài cửa sổ căn bản không có phong cảnh, chỉ có một vách tườngmàu đen kín bưng!
Chờ đợi nàng , tất nhiên là Quỷ hồn vô cùng khủng bố!
Kế tiếp, một cánh tay nữa vươn ra, lần này nó cầm theo một nữ nhân. Nữ nhân kia đúng là Lương Tuyết Chân! Nàng tất nhiên đã sớm chết rồi.
Thi thể của nàng bị đẩy vào phòng 501. Mà nằm gần ngay trước cửa chính là Hoàng Phủ Hác. Hoàng Phủ Hácchết hai mắt vẫn trợn tròn, tựa hồ muốn nhìn rõ thủ phạm sát hại hắn và mẫu thân của mình. Hắn vẫn còn chưa hoàn thành tâm nguyện của mình, chưa kịp báo thù rửa hận cho mẫu thân, cứ như vậy chết không nhắm mắt.
Hắn rốt cuộc vẫn chưa chỉ ra được hung phạm, và trả lại cho mẫu thân một sự trong sạch.
Thi thể Lương Tuyết Chân bị ném xuống chính giữa phòng khách, cùng thi thể của Hoàng Phủ Hác nằm chung một chỗ. Mà bên cạnh Lương Tuyết Chân chính là Hứa hùng!
Vô số thi thể, tựa như cảnh tượng chỉ có trong ác mộng, quả thực làm cho người ta cảm giác sởn hết cả gai ốc!
Mà trong đó, rất nhanh cũng sẽ có thêm những thi thể mới!
Chiến Thiên Lân, Bùi Thanh Y, Tô Tiểu Mạt ba người đều chậm rãi hướng lên lầu năm đi tới. Giờ phút này cả ba người biểu lộ tràn đầy quyết liệt, người sợ nhất là Tô Tiểu Mạt, ánh mắt cũng rất kiên định... nhưng mới chỉ bắt đầu.
"Không thể tha thứ cho ác ma này..." Tô Tiểu Mạt nhớ lại vừa rồi, gọi điện thoại cho Hoàng Phủ Hác nhưng thủy chung không ai nhấc máy, đã biết rõ hắn dữ nhiều lành ít.
Nhớ tới tâm trí hào hùng quyết liệt thay mẫu thân tẩy sạch mọi oan uổng, nàng cũng cảm giác được một hồi chua xót. Nghĩ vậy nàng cũng dũng cảm thêm vài phần. Dù sao tất cả chỉ có chết thì...không bằng liều mạng là được rồi.
Cuối cùng, ba người một lần nữa trở về tầng năm.
Căn phòng của Hoàng Phủ Hác bình thường không mở cửa, giờ phút này lại mở rộng ra,phảng phất như hoan nghênh ba vị khách nhân này, đến thăm địa ngục.
Mọi người rất cẩn thận trênhành langhẹp dài.
"Hoàng Phủ Hác có lẽ đã chết rồi." Bùi Thanh Yở bên cạnh Chiến Thiên Lân, bỗng nhiên hữu cảm nói: "Chúng ta thì sao? Có thể hay không theo gót hắn, vậy phải xem tình huống tiếp theo rồi."
Phòng 501 cùng 502 đã gần ngay trước mắt. Lúc này vách tường rất bình thường, không có nửa điểm cổ quái.
Chiến Thiên Lân lúc này đang cầm điện thoại, gắt gao chăm chú nhìn phía trước mắt, điện thoại đã có người bắt máy hắn lập tức nói: "Nghe. Ta hiện tại không biết có thể còn sống trở về hay không."
Đầu dây bên kia dĩ nhiên là Phàm Hiên Kỳ rồi.
Chiến Thiên Lân xem không có gì dị thường, nhanh chóng hỏi: "Tĩnh Đình... nàng như thế nào rồi?"
Phàm Hiên Kỳ hồi đáp: "Bác sĩ nói, tình huống chuyển biến rất xấu."
"Nếu như ta chết, ngươi trở về nhà của ta, mangống nghiệm số 0489 đưa cho nàng uống. Cái này là vạn bất đắc dĩ mới dùng đến, giờ không còn cách nào khác rồi."
"Ta đã hiểu... Dù sao, tình huống củaTĩnh Đình thật sự đã..."
"Tốt rồi, nhớ kỹ, hảo hảo chiếu cố nàng. Tóm lại... sau này cám ơn ngươi rồi."
Phàm Hiên Kỳ rất kinh ngạc, "Cảm ơn" đây là lần đầu tiên hắn nói với nàng như vậy.
Cái nàycái gọi là thiện ý trước khi chết sao?
Chiến Thiên Lân dập máy điện thoại, lấy ra cái bình nhỏ có thể làm tan chẩy tất cả mọi loại vật chất. Cái bình này hắn cố ý dùng một loại kim loại đặc thù chế tác, cho nên không bị độc dược phá hư.
Kế tiếp bọn hắn dựa vào kế hoạch của thần cốc Tiểu Dạ Tử mà hành động.
Đợi trên vách tường xuất hiện thêm một cánh cửa, liền đem cái này triệt để phá hủy không gian hư vô cùng ác quỷ bên trong đó!
"Đây là cái gì?" Trịnh kiện nhặt quyển nhật ký lên, nắm chặt cổ áo Trịnh Đại Hổ, nói: "Tranh này ngươi vẽ cái gì?"
Trịnh Đại Hổ chỉ nhìn thoáng qua, quay mình trở lại, miệng tùy tiện ứng phó nói: "Khi còn nhỏ đã vẽ nó, có làm sao không?"
"Ngươi đã vẽ bức tranh này ở nơi nào? Sao lại vẽ ra hình ảnh quái dị này?" Trịnh kiện ném quyển nhật ký qua, nổi giận mắng: "Ngươi trả lờicho ta!"
" Cha thật là phiền phức!" Trịnh Đại Hổ nổi giận đùng đùng quay đầu lại, quát: " Là khi còn học cấp hai đã vẽ nó, có một lần trong cầu thang bộ tầng nămthấy có đặt một bức tranh như thế, nên tiện tay vẽ xuống không được sao?"
"Trong cầu thang tầng năm?"
"Đúng vậy! Đó là một bức tranh sơn dầuđược phủ vải che lại, con đi qua tiện tay kéo ra, cảm giác rất có ý tứ nên vẽ lại. Có vấn đề gì không?"
"Đây là... Đây là..." Trịnh kiện cầm quyển Notebook, lúc này cũng cảm giác hồ đồ rồi.
"Đúng rồi!" Trịnh Đại Hổ như nhớ ra cái gì đó, bổ sung một câu: " Con nhớ được ngày đó..."
Hiện tại ở lầu bốn.
Chiến Thiên Lân ngẩng đầu nhìn trần nhà. Phía trên là Hoàng Phủ Hác, chỉ sợ dữ nhiều lành ít rồi. Nếu hắn đã chết, cũng có thể giảm bớt một tí áp lực.
Nhưng trọng điểm là sinh lộ ở đâu?
Tuy bào chế các loại độc dược hắn có phần có tâm đắc, nhưng hiện tại chỉ thị huyết tự lần này hung cát khó lường. Mặc dù mới chỉ là lần đầu tiên chấp hành, nhưng hắn đã cảm thấy chính thức tuyệt vọng.
Đúng, tuyệt vọng.
Giống với khi đó.
Đã nhiều năm trôi qua, Chiến Thiên Lân cho đến hôm nay vẫn chưa quên được cái danh sát nhân mà ngày nào hắn cũng không ngại cõng trên người.
Trước kia những người mà hắn dùng để thử độc dược chết cũng không ít, nhưng bây giờ hắn chỉ muốn sống sót thôi. Tất cả những tin tức mà hắn có thể tập hợp đều đã gửi cho thần cốc Tiểu Dạ Tử. Nhưng trước mắt vẫn chưa có bất kỳ hồi âm nào. Bùi Thanh Y cũng giống như vậy, đang cầu trợ ở chỗ Ngân Dạ, hi vọng có thể tìm ra sinh lộ.
Về phần Lý Ẩn, tất cả mọi người đều không trông cậy vào nữa rồi, vì nam nhân này hiện tại ngay cả ý chí mưu cầu sự sống cũng đã đánh mất, thì ai có thể trông cậy vào hắn giúp đỡ những người khác bày mưu tính kế tìm đường sống?
Trước mắt, không có Hoàng Phủ Hác, nên không ai biết lúc nào thì con quỷ kia sẽ đặt tay lên sau bờ vai mình. Nội dung huyết tự, cùng nhắc nhở sinh lộ trước mắt đều đã tập hợp chung một chỗ, nhưng vẫn không hề nghĩ ra phương pháp khả thi.
Đến tột phải làm cái gì bây giờ?
Chiến Thiên Lân, Bùi Thanh Y, Tô Tiểu Mạt ba người, đều cảm thấy tuyệt vọng chưa từng có.
Nhưng đúng vào lúc này, điện thoại của Chiến Thiên Lân vang lên!
Hắn lập tức nhận điện!
"Này, Thần Cốc tiểu thư?" Chiến Thiên Lân nghe được thanh âm quen thuộckia, lập tức hỏi: "Ngươi..."
"Ân, ta vừa mới suy luận." Thần cốc Tiểu Dạ Tử dùng bả vai kẹp lấy điện thoại, đối diện nàng là Roland, trên mặt bàn trước mặt hai người là một đống lớn giấy tờ xếp chồng chéo lên nhau.
Cầm một trang giấy, thần cốc Tiểu Dạ Tử nói: "Ta hiện tại ước chừng sáu phần chắc chắn có thể suy luận ra sinh lộ. Đương nhiênđiều kiện tiên quyết là phải đi tới tầng năm. Ngươi suy nghĩ kỹ càng chưa?"
"Ta hiểu được. Sáu phần sao? So với ta dự đoán cao hơn một điểm." Chiến Thiên Lân nghe được "Sáu phần" thật cũng không thể nào bất mãn, tất cả cơ hồ đã tuyệt vọng, chỉ cần một phần hi vọng cũng tốt lắm rồi.
"Ngươi đã biết rõ cái gọi là ' tư thái bình thường ' sao?" Chiến Thiên Lân tiếp tục hỏi.
Thần cốc gật gật đầu, nói: "Ta cùng Roland phân tích huyết tự, rất lâu mới có thể đưa ra kết luận này. Cái ' tư thái bình thường " hẳn là..."
"Là cái gì?"
"Ân..." Thần cốc nói đến đây, lại lâm vào một hồi trầm mặc, sau đó mới mở miệng nói: "Kỳ thật, nội dung huyết tự dùng từ ' tư thái bình thường " là đã mê hoặc các ngươi ngay từ đầu đấy. Bởi vì các ngươi một khi cân nhắc đến 'tư thái " sẽ lưu ý tất cả con người cùng đồ vật có thể ‘ chứng kiến’."
"Đồ vật có thể 'chứng kiến'?" Chiến Thiên Lân mở điện loại ra loa ngoài cho Bùi Thanh Y cùng Tô Tiểu Mạt cũng có thể nghe được.
"Đúng, " thần cốc Tiểu Dạ Tử vuốt vuốt huyệt Thái Dương, nói: " Nói rằng 'Quỷ' là dùng ' tư thái bình thường' xuất hiện, ngược lại có thể nói là...'Quỷ' sẽ không xuất hiện một cách vô hình trước mặt mọi người. Ngươi đừng ngắt máy, hãy nghe ta nói. Mọi người cho rằng 'Bình thường " chỉ có thể là thoát khỏi khống chế của nhà trọ, dùng duy tâm để tìm duy vật, cái kia tức là cái 'bình thường' . Nói cách khác, các ngươi hoài nghi quỷ giở trò ẩn núp hoặc biến thân thành đồ vật, nhưng điều này mới khó có khả năng là bình thường."
Dừng một chút, thần cốc Tiểu Dạ Tử lại tiếp tục bổ sung nói: "Cho nên, cái huyết tự này là một cái bẩy rập, Hoàng Phủ Hác cùng mẫu thân hắn có thể nhìn thấy Huyết Thủ, điểm này không phải vì do hai người đó có thể chất linh dị."
Chiến Thiên Lân nghe thế đã có chút đã minh bạch, ánh mắt âm trầm nhìn lên tầng trên nói: "Ngươi nói, Hoàng Phủ Hác có thể nhìn thấy bàn tay của Quỷ chính là nhắc nhở sinh lộ của nhà trọ?"
"Xác thực mà nói, các ngươi cho rằng quỷ có thể xuất hiện dưới một hình thể, nên theo đó các người phải chú ý tới cái gọi là ' tư thái bình thường' . Đúng vậy, cho nên mọi người hoàn toàn rơi vào bẫy của nhà trọ. Và các ngươi hoàn toàn không để ý đến một cái khả năng, chính là..."
"Cái gọi là 'tư thái bình thường' căn bản không phải là làm cho các ngươi tìm thấy một đồ vật hay cái gì đó.Ví dụ... giống như đi săn thú người ta sẽ đào một cái hố rồi ngụy trang bằng những cành cây bụi cỏ, chỉ có con mồi giẫm lên mới biết được phía dưới có một cái hố sâu.Nhưng trước lúc ấy, con mồi đều cho rằng cái 'hố sâu' kia là không tồn tại,nhà trọ bẩy rập ở ngay chỗ này."
Chiến Thiên Lân thanh âm băng lãnh chút ít: "Thần cốc Tiểu Dạ Tử, nói cho ta điểm chính! Ta không có thời gian nghe quá trình suy luận của ngươi!"
"Được rồi, ta lo lắng ngươi sẽ không tin ta nên mới giải thích qua. Con quỷ kia hiện tại có lẽ ở ngay tại —— một không gian hư vô kẹp giữa hai phòng 501 cùng 502!"
Những lời này, Chiến Thiên Lân, Bùi Thanh Y, Tô Tiểu Mạt ba người đều nghe rất rõ ràng rành mạch.
"Nội dung cốt truyện của mấy bộ phim kinh dị thường xuyên có kiểu này a? Không gian hư ảo không nơi chốn, thậm chí không có bất cứ hình dạng kiến trúc nào. Đúng vậy, nằm giữa phòng 501 nhà Hoàng Phủ Hác, cùng phòng 502 nhà Lương Tuyết Chân thật sự có tồn tại một không gian! Nếu bỏ qua quan điểm duy vật tất cả sẽ minh bạch, chỉ còn một khả năng đấy. Tồn tại hay khôngtồn tại,giống như cái bẫy bắt thú vậy, chính giữa phòng 501 và 502 quả thật không có khả năng tồn tại một căn phòng khác. Nhưng nếu đó là sự thật thì sao? Thứ mà các ngươi cho rằng nó bình thường có thể chính là một bức tường".
"Này!" Bùi Thanh Y hô lớn vào điện thoại: "Ngươi nói đùa sao? Thần cốc Tiểu Dạ Tử? đây là phỏng đoán lung tung hão huyền của ngươi a? Có chứng cớ gì?"
"Đương nhiên là có." giọng điệu Thần cốc Tiểu Dạ Tử tràn ngập tự tin trả lời: "Ta đã xem qua tất cả tư liệu Chiến Thiên Lân gửi tới, sau khi ghi chép cẩn thận toàn bộ. Ta phát hiện một việc, chính làthời điểm vị Phương lão sư kia chết, Lương Tuyết Chânở trong thư phòng nghe được thanh âm từ vách tường đối diện truyền đến a? Nghe được tiếng kêu cứu đúng không? Sau đó các ngươi liền chạy qua,chứng kiến Phương lão sư chết tại đó. Các ngươi tự nhiên cho rằngPhương lão sư là đã chết ở phòng 501, đúng không?"
Nói đến đây mà còn không hiểu ý của nàng thì quả thật ngu ngốc.
"Nhưng, sự thật là Phương lão sư chết phòng 501sao? Chưa một ai thấy quỷ trong phòng 501, và cũng chưa một ai tận mắt thấy Phương lão sư bị giết ngay tại đó?"
"Ngươi là nói..." Chiến Thiên Lân thủy chung ngửa đầu nhìn trần nhà nói: "Nàng chết ở gian phòng không tồn tại giữa 501 cùng 502 kia " sau đó mới bị quỷ đưa đến phòng 501?"
"Đúng. Các ngươi không một ai hoài nghi điểm này, bởi vì không có lý do gì mà Phương lão sư lại không phải chết ở phòng 501. Thế nhưng nếu chú ý đến nhắc nhở huyết tự 'tư thái bình thường’ mà nói thì sao? Các ngươi cho rằng thế nào? địa điểm Phương lão sư chết chưa hẳn trong phòng 501 rồi. Đồng dạng, Tư Tiêu Tiêu cũng giống như vậy,không ai tận mắt thấy nàng chết ở phòng 501 , cũng là nghe được thanh âm bên vách tường mà thôi. Các ngươi đều cho rằng nàng không kịp rời khỏi phòng 501 mới chết. Thế nhưng nếu cân nhắc lại, nàng thực tế đã đi ra khỏi phòng 501, sắp tới phòng 502 bên cạnh, đột nhiên cái chỗ trống vốn làvách tường lại nhiều hơn một cánh cửasau đóQuỷ thò tay bắt nàng bỏ vào gian phòng kia, nên mới nghe thanh âm trên vách tường tạo ra, sau đó mang thi thể của nàng trả về phòng 501."
Gian phòngkhông tồn tạigiữa phòng 501 cùng 502 chính là nơi con quỷ ẩn náu! Mà đây cũng chính là nguyên nhân vì sao chưa một ai có thể thấy được bóng dáng của con quỷ đó.
"Ta hiểu rồi!" Bùi Thanh Y lập tức thông suốt, hô to: "Cho nên, lúc chúng ta nhảy vào phòng 502 không thể trông thấy Lương Tuyết Chân là vì..."
Lúc ấy, Chiến Thiên Lân dùng độc dược phá cửa, Hoàng Phủ Hác xông vào, nhưng lại không có chứng kiến Lương Tuyết Chân ở đâu. Nhưng quỷ luôn trả thi thể về phòng 501 tại sao lần này lại ngoại lệ?
"Như vậy" Tô Tiểu Mạt bỗng nhiên bổ sung một câu: "Thần Cốc tiểu thư, ngươi biết bác sĩ Hứa nhìn thấy là cái gì không? Hắn nói 'Không giống" là nói cái gì?"
"Cái kia, ta đại khái biết rõ." Thần cốc đi đến trước bàn sách, bật máy tính lên, phát đoạn hình ảnh Chiến Thiên Lân gửi tới, nói"bác sĩ Hứa hẳn là trong lúc vô tình nhìn thấy được cánh cửa kia? thời điểm chuẩn bị đi xuống dưới tầng trệt, hắn nhìn thấy... Giữa phòng 501 cùng 502 bỗng nhiên nhiều hơn một cánh cửa. Hẳn là con quỷ mới hiện ra trong tích tắc. Bác sĩ Hứa có thể trông thấy có lẽ là may mắn. Sau đó hắn muốn xem xét lại hình ảnh thu được, vì muốn xác nhận khoảng cách giữa hai phòng 501 cùng 502. Bởi vì nhiều hơn một cánh cửa, nên khoảng cách giữa các cánh cửa có chút bất đồng. Hắn lúc ban đầu tưởng rằng chính mình nhìn lầm rồi, thế nhưng một khi xác nhận lại vấn đề khoảng cách, hắn có thể rõ ràng nhìn thấu... Cho nên, hắn nói 'Không giống với " ý tức là nói những khoảng cách với nhau!"
Cùng lúc đó, trên tầng năm. Vách tường giữaphòng 501 cùng 502, đột nhiên xuất hiện một khe hởrất nhỏ màu đen. Khe hở bắt đầu mở rộng ra hai bên, sau đómột cánh cửa hoàn toàn đồng dạng với những cái khác xuất hiện. Đối với những người không sống trên tầng năm mà nói, hẳn sẽ không chú ý, bước qua phòng 502 thì tất nhiên sẽ phải đến phòng 501. Vụ án năm đó ảnh hưởng rất lớn đến người dân và giới truyền thông, hộ gia đình bình thường cũng biết Lương Thiên Tường bịhung thủ làTôn tâm Điệp sát hại chỉ cách nhau một bức vách.
Cánh cửa kia được mở ra. Một bàn tay đầy máu tươi xuất hiện,mà ở trên cánh cửa kia, rõ ràng có thể thấy rõ một bàn tay máu ấn trên đó!
Trương Mộng Hà cùng La Hảo Nghiênđi vào chính là gian phòng này. La Hảo Nghiên lúc ấy muốn đi tới cửa sổ kêu cứu mới chú ý tới, phía bên ngoài cửa sổ căn bản không có phong cảnh, chỉ có một vách tườngmàu đen kín bưng!
Chờ đợi nàng , tất nhiên là Quỷ hồn vô cùng khủng bố!
Kế tiếp, một cánh tay nữa vươn ra, lần này nó cầm theo một nữ nhân. Nữ nhân kia đúng là Lương Tuyết Chân! Nàng tất nhiên đã sớm chết rồi.
Thi thể của nàng bị đẩy vào phòng 501. Mà nằm gần ngay trước cửa chính là Hoàng Phủ Hác. Hoàng Phủ Hácchết hai mắt vẫn trợn tròn, tựa hồ muốn nhìn rõ thủ phạm sát hại hắn và mẫu thân của mình. Hắn vẫn còn chưa hoàn thành tâm nguyện của mình, chưa kịp báo thù rửa hận cho mẫu thân, cứ như vậy chết không nhắm mắt.
Hắn rốt cuộc vẫn chưa chỉ ra được hung phạm, và trả lại cho mẫu thân một sự trong sạch.
Thi thể Lương Tuyết Chân bị ném xuống chính giữa phòng khách, cùng thi thể của Hoàng Phủ Hác nằm chung một chỗ. Mà bên cạnh Lương Tuyết Chân chính là Hứa hùng!
Vô số thi thể, tựa như cảnh tượng chỉ có trong ác mộng, quả thực làm cho người ta cảm giác sởn hết cả gai ốc!
Mà trong đó, rất nhanh cũng sẽ có thêm những thi thể mới!
Chiến Thiên Lân, Bùi Thanh Y, Tô Tiểu Mạt ba người đều chậm rãi hướng lên lầu năm đi tới. Giờ phút này cả ba người biểu lộ tràn đầy quyết liệt, người sợ nhất là Tô Tiểu Mạt, ánh mắt cũng rất kiên định... nhưng mới chỉ bắt đầu.
"Không thể tha thứ cho ác ma này..." Tô Tiểu Mạt nhớ lại vừa rồi, gọi điện thoại cho Hoàng Phủ Hác nhưng thủy chung không ai nhấc máy, đã biết rõ hắn dữ nhiều lành ít.
Nhớ tới tâm trí hào hùng quyết liệt thay mẫu thân tẩy sạch mọi oan uổng, nàng cũng cảm giác được một hồi chua xót. Nghĩ vậy nàng cũng dũng cảm thêm vài phần. Dù sao tất cả chỉ có chết thì...không bằng liều mạng là được rồi.
Cuối cùng, ba người một lần nữa trở về tầng năm.
Căn phòng của Hoàng Phủ Hác bình thường không mở cửa, giờ phút này lại mở rộng ra,phảng phất như hoan nghênh ba vị khách nhân này, đến thăm địa ngục.
Mọi người rất cẩn thận trênhành langhẹp dài.
"Hoàng Phủ Hác có lẽ đã chết rồi." Bùi Thanh Yở bên cạnh Chiến Thiên Lân, bỗng nhiên hữu cảm nói: "Chúng ta thì sao? Có thể hay không theo gót hắn, vậy phải xem tình huống tiếp theo rồi."
Phòng 501 cùng 502 đã gần ngay trước mắt. Lúc này vách tường rất bình thường, không có nửa điểm cổ quái.
Chiến Thiên Lân lúc này đang cầm điện thoại, gắt gao chăm chú nhìn phía trước mắt, điện thoại đã có người bắt máy hắn lập tức nói: "Nghe. Ta hiện tại không biết có thể còn sống trở về hay không."
Đầu dây bên kia dĩ nhiên là Phàm Hiên Kỳ rồi.
Chiến Thiên Lân xem không có gì dị thường, nhanh chóng hỏi: "Tĩnh Đình... nàng như thế nào rồi?"
Phàm Hiên Kỳ hồi đáp: "Bác sĩ nói, tình huống chuyển biến rất xấu."
"Nếu như ta chết, ngươi trở về nhà của ta, mangống nghiệm số 0489 đưa cho nàng uống. Cái này là vạn bất đắc dĩ mới dùng đến, giờ không còn cách nào khác rồi."
"Ta đã hiểu... Dù sao, tình huống củaTĩnh Đình thật sự đã..."
"Tốt rồi, nhớ kỹ, hảo hảo chiếu cố nàng. Tóm lại... sau này cám ơn ngươi rồi."
Phàm Hiên Kỳ rất kinh ngạc, "Cảm ơn" đây là lần đầu tiên hắn nói với nàng như vậy.
Cái nàycái gọi là thiện ý trước khi chết sao?
Chiến Thiên Lân dập máy điện thoại, lấy ra cái bình nhỏ có thể làm tan chẩy tất cả mọi loại vật chất. Cái bình này hắn cố ý dùng một loại kim loại đặc thù chế tác, cho nên không bị độc dược phá hư.
Kế tiếp bọn hắn dựa vào kế hoạch của thần cốc Tiểu Dạ Tử mà hành động.
Đợi trên vách tường xuất hiện thêm một cánh cửa, liền đem cái này triệt để phá hủy không gian hư vô cùng ác quỷ bên trong đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.