Quyển 13 - Chương 9: điểm đen
Hắc Sắc Hoả Chủng
16/03/2018
Xa Trí Bân biểu lộ bình tĩnh, khiến năm người khác
có chút an tâm. Con người chính là như vậy, một khi lâm vào hoàn cảnh
tuyệt vọng liền sẽ tin tưởng mù quáng, nếu không tinh thần tan dã, không còn ý chí sống sót.
Liên thành cảm giác con người Xa Trí Bân có chút cùng loại với Lý Ẩn và Ngân Dạ.
Không... Ngược lại phải nói, giống Doanh Tử Dạ nhiều hơn một chút.
Người nam nhân này, căn cứ tin tức đưa tin, ngụy trang thành nhân vật nào cũng đều rất nhanh chóng nhập vai, vô luận gặp tình huống nào cũng tùy trí ứng biến, không ngừng sắp đặt, thiết kế bẫy rập, lừa gạt rất nhiều tài chính của các công ty lớn.
Bởi vậy, hắn bị coi là tên tội phạm lừa gạt lãnh huyết. Mà sau khi hắn bị bắt, không hề thừa nhận bất kỳ tình tiết phạm tội nào, thậm chí tài chính hắn lừa gạt được, cảnh sát vẫn chưa tra ra nơi ẩn giẩu.
" Trò chơi Sinh tử?" Tề Mỹ Hoa nhìn về phía Xa Trí Bân nói: "Ngươi cho rằng đây là một 'Trò chơi' ?"
"Nhân sinh vốn chính là trò chơi." Xa Trí Bân chậm rãi đứng dậy nói: "Vô luận là lâu đài cổ này hay xã hội bên ngoài, đối với ta mà nói đều là trò chơi sinh tử. Nắm giữ tiền tài chính là chúa tể quyết định vận mệnh của kẻ khác, trái lại, chỉ có thể làm đối tượng bị xâu xé. Thủ đoạn không trọng yếu, quan trọng chính là kết quả."
Hắn nói điều này, cũng không ai dám phản bác. Thân đang ở trong tuyệt cảnh, không có ai rảnh rỗi bàn chuyện nhân sinh với hắn.
Sau đó, hắn liền nói chuyện về mê cung: "Vừa rồi từ trên hắc hà rơi xuống, ta cũng có quan sát, quả thật mê cung này rất rắc rối, không có quy luật, nhưng các ngươi đừng nên quên một việc..."
Lần này tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, phải biết rằng, tiến vào trong cái mê cung khổng lồ này, ai cũng đều tuyệt vọng, không biết nên thoát ra như thế nào!
"Mê cung chính là một kiến trúc đặc sắc do con người tạo ra. Hơn nữa, còn là một trò chơi để khảo nghiệm trí tuệ con người. Không phải đem chúng ta ném vào địa phương nào khác mà là ném vào một cái mê cung. Nói cách khác, nơi này chính là nơi khảo nghiệm chúng ta, coi chúng ta có thể tìm ra được căn phòng cuối cùng hay không."
"Nếu ngươi nói như vậy..." Liên thành vừa muốn phản bác, lại trông thấy Xa Trí Bân lấy ra một vật.
Đó là điện thoại di động của hắn.
"Cái điện thoại di động không thấm nước này tính năng rất mạnh." Xa Trí Bân mở điện thoại nói: "Hơn nữa chụp ảnh cũng vô cùng rõ ràng. Lúc ta mới rơi xuống, đã dùng điện thoại chụp hình lại mê cung. Chụp được tổng cộng mười một tấm. Đương nhiên, bởi vì không ngừng hạ xuống cho nên những bức ảnh sau phạm vi khá nhỏ. Bất quá, như vậy cũng tốt, có thể nắm chặt bố cục mê cung quanh đây."
"Thế nhưng mà..." Tề Mỹ Thiện nói: "Cái mê cung này căn bản tìm không thấy cửa ra, cho dù có ảnh chụp..."
"Đừng vội kết luận như vậy." Xa Trí Bân mở điện thoại di động chọn ra một tấm hình.
Trình độ Pixel cực kỳ rõ ràng, tấm ảnh chụp phạm vi mấy trăm thước trên không trung, có thể nói là cảnh đại khái toàn bộ mê cung.
"Đây là..." Liên thành nhìn kỹ lại, bỗng nhiên hắn há to miệng!
"Các ngươi cũng phát hiện chứ?" Xa Trí Bân chỉ vào tấm ảnh trên màn hình nói: "Nhìn đi, cái này, cái này, còn có cái này... đều là những điểm đen a? Phân bố ở các nơi trong mê cung, tuy phân tán nhưng chính xác là có."
Điểm đen...
Những điểm đen này, là vật gì?
Liên thành tự nhiên so với ai khác đều tinh tường hơn!
Có thể là Hắc bào nhân, cũng có thể là... Quỷ hồn!
Mà những người khác khi ở trên không trung không chú ý những điểm đen này cũng không kỳ quái. Tất cả mọi người đều bị sự rộng lớn của mê cung này chấn nhiếp, tự nhiên sẽ không chú ý tới những điểm đen này. Hơn nữa, tốc dộ rớt xuống mê cung cũng khồng hề chậm, căn bản không kịp quan sát.
Sau đó là tấm hình thứ hai, rõ ràng hơn so với tấm thứ nhất. Mà những điểm đen vừa rồi có di động. Tuy vậy, chưa thể tìm ra được quy luật chuyển động nào đáng nói.
Xem lần lượt từng cái ảnh chụp, điểm đen cũng ngày càng rõ ràng.
Mà đến tấm hình thứ bảy đã không còn nhìn thấy điểm đen nữa rồi. Dù sao điểm đen vẫn là tương đối phân tán , chỉ bởi vì mê cung rất to lớn, nên điểm đen nhìn mới nhiều như vậy.
"Những cái... điểm đen kia..." sắc mặt Lưu hạ san rất yếu ớt: "Số lượng thiệt nhiều! Ta, chúng ta... Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Cho dù mê cung này khổng lồ, điểm đen có phân tán thì cũng có lúc sẽ phải đụng độ với nó.
Một khi gặp được mà nói... Hậu quả thiết tưởng không chịu nổi! Triệu Vũ liệt cũng sợ tới mức hồn phi phách tán, tỷ muội Tề gia sắc mặt cũng không tốt hơn chút nào.
Ánh mắt của mọi người, tập trung trên người Xa Trí Bân. Bởi vì sau khi nhìn những bức ảnh này hắn vẫn biểu hiện khá bình tĩnh, đoán chừng hắn đã có biện pháp chạy trốn, vì vậy mọi người đều là đặt hy vọng lên mình hắn.
"Xa... Xa tiên sinh..." Triệu Vũ liệt nịnh nọt nói: "Vừa rồi thật là thực xin lỗi, ngài đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân a..."
"Đơn giản mà nói, chính là chúng ta cần phải tìm phương pháp rời khỏi mê cung." Xa Trí Bân tiếp tục: "Ảnh chụp từ trên cao nhìn xuống cho thấy mê cung này rất rắc rối hầu như không hề có bất kỳ quy luật gì, nhưng đáng nói tới chính là, không hề có bất luận một con đường cụt nào. Trên một con đường, hoặc là có một lối đi hoặc là có vài đường rẽ. Vô luận ở nơi nào cũng không hề gặp ngõ cụt. Điểm này, các ngươi có phát hiện chứ?"
Mê cung giống nhau, đều vì nhầm đường mà nhiều lần tiến vào ngõ cụt. Một khi rẽ vào ngõ cụt, dĩ nhiên mà minh bạch mình đã đi nhầm đường. Nhưng cái mê cung này không hề tồn tại ngõ cụt.
"Đúng vậy, thật sự chính là..." Tề Mỹ Thiện nhìn kỹ một bức ảnh chụp, lại hỏi: "Thế nhưng mà, điều này đại biểu rằng..."
"Đơn giản..." Xa Trí Bân tiếp lời: "Đây là 'Sinh lộ' an bài cho chúng ta."
Nghe thấy hai chữ "Sinh lộ" này, Liên Thành tức khắc rất kích động, thậm chí còn cẩn thận nhìn về phía Xa Trí Bân , hắn hoài nghi nam nhân này có phải một hộ gia đình hay không? Gần đây người gia nhập nhà trọ ngày càng nhiều, có vài người không nhớ rõ cũng là điều bình thường.
Nhưng hắn lập tức cho rằng điều đó không có khả năng. Xa Trí Bân dù sao cũng là tội phạm bị truy nã. Một nhân vật như vậy tiến vào nhà trọ, nhất định sẽ rất oanh động, dù sao ảnh chụp truy nã của hắn cho rất nhiều người nhìn thấy, không thể không nhận ra.
Nói như vậy, trí tuệ của nam nhân này, quả thật có thể cùng Lý Ẩn, Doanh Tử Dạ liều mạng được đấy! Vậy mà có thể nhận ra được "Sinh lộ" tồn tại!
Qua vô số lần huyết tự chỉ thị đã chứng minh, muốn sống qua huyết tự, trọng yếu nhất chính là chỉ số thông minh. Hoặc cũng có thể nói là năng lực phân tích, sức phán đoán v ..v .... Tứ đại trí nang của nhà trọ, Lý Ẩn, Doanh Tử Dạ, Kha Ngân dạ cùng Kha Ngân vũ, chính là dựa vào chỉ số thông minh siêu phàm để sống được tới bây giờ.
Có lẽ... Có thể sống được đi!
Hi vọng trong Liên Thành bắt đầu tăng lên. Xa Trí Bân, người nam nhân này có thể làm cho hắn sống qua được huyết tự này chăng?
"Các ngươi xem, " Xa Trí Bân chỉ vào mê cung trên tấm ảnh nói: "Không tồn tại ngõ cụt, nói cách khác, chỉ cần trước và sau con đường không bị phá hủy thì chúng ta cũng không đến mức lâm vào tuyệt cảnh. Cho dù có gặp phải những điểm đen này, chúng ta vẫn có khả năng chạy trốn. Hơn nữa trong mê cung này có vô số lối rẽ, trong tình huống phải chạy trốn, chúng chính là điều kiện nâng cao tỷ lệ sinh tồn. Nhìn kỹ, lối rẽ xác thực có rất nhiều a. Cho nên ta kiến nghị, chúng ta nên tiến tới những địa Phuong có khá nhiều lối rẽ mà tới, nếu như gặp phải điểm đen truy đuổi liền phân tán ra các ngã rẽ mà chạy! Sau đó, nghĩ biện pháp tìm tới gian phòng kia! Chỉ cần đem quan tài dịch chuyển đi, là chúng ta được cứu!"
Nghe hắn nói như vậy, trong nội tâm mỗi người đều rấy lên hy vọng.
Thế nhưng Tề Mỹ Thiện lại đưa ra hai vấn đề: "Đầu tiên, Xa tiên sinh, ngươi xác định những gì viết trên tấm vé vào là thật? Có lẽ nó là một cái bẫy thì sao? Người sáng tạo ra lâu đài cổ này là một tồn tại siêu việt xa xa chúng ta có thể tưởng tượng, có lẽ là người ngoài hành tinh, hay ác ma, tóm lại, không phải tồn tại chúng ta có thể kháng cự. Còn có, ngươi vững tin, có thể thông qua cái mê cung này tìm được gian phòng kia sao?"
"Ta xác thực không thể xác định nội dung sau tấm vé có phải là thật hay không." Xa Trí Bân nói: "Nhưng càng là những tồn tại cao cao tại thượng lại càng không thích nói dối. Bởi vì, năng lực của bọn họ đã siêu phàm tới nỗi con người chúng ta không thể chống lại. Đứng ở trên cao như vậy, vô luận là thần côn hay là ác ma đều sẽ cảm thấy nhàm chán. Đương nhiên chúng ta trong mắt mấy đại năng này, không khác gì con kiến, có giết đi cũng không chút thú vị. Cho nên... liền dứt khoát thiết kế ra một trò chơi sinh tử, để chúng ta tiến vào trong đó, xem ai có thể còn sống đến cuối cùng."
Nhàm chán?
Điều này làm Liên Thành nhớ tới một bộ manga Nhật Bản, chính là một tử thần bởi vì nhàm chán, liền đem một cuốn notebook chỉ cần viết tên lên đó là có thể sát hại người khác, đem giao cho con người, tiếp đó là một câu chuyện khiến trời long đất lở.
Nói như vậy, điều này cũng có thể là thật.
Trở thành thần, là mộng tưởng chung cực của nhân loại. Có thể vĩnh sinh bất tử, có lực lượng tùy ý thao túng thế giới, phàm trần và tục nhân trong mắt họ cũng không khác rơm rác, họ có thể xây dựng hết thảy, thì cũng có thể hủy diệt hết thảy.
Nhưng Xa Trí Bân nói như vậy, thì sau khi trở thành những tồn tại như vậy còn có ý nghĩa gì?
Đã không còn có thể tiến bộ thêm bước nữa, đã không còn có những tồn tại phải ngưỡng mộ, muốn cái gì cũng có thể đạt được, phàm là những đồ vật mình không thích đều có thể làm biến mất. Loại tồn tại được coi là "Hoàn mỹ", nhưng so với bất cứ thứ gì đều khủng bố hơn.
Trở thành Thần, thậm chí còn không bằng một phàm nhân tay trắng.
Cho nên, vì nhàm chán, muốn nhìn xem bọn hắn, những con người này có thể sống sót trong bẫy rập mà Thần đã an bài hay không.
Có lẽ, đây cũng là ý đồ của Ma Vương!
"Cho nên..." Hắn nói: "Ta cho rằng, ở trong mê cung này chúng ta có thể tìm ra phương pháp tới được gian phòng kia. Nếu như muốn giết chết chúng ta, vì cái gì còn để chúng ta tiến vào trong mê cung này, thậm chí an bài 'Sinh lộ' có lợi cho chúng ta ? Cho nên, chỉ có thể cho rằng, chúng ta thật sực được trao khả năng, tìm tới gian phòng kia."
Lời Xa Trí Bân nói..., làm nội tâm của 5 người khác lại nhiều thêm chút hy vọng.
Liên thành thầm nghĩ: đúng vậy, coi như là Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị, cũng chưa chắc sẽ không có sinh lộ! Địa ngục khế ước, có lẽ chỉ là một cái máy gian lận, nhưng không có nghĩa là cách duy nhất thành công chấp hành ma vương cấp huyết tự!
Việc này không nên chậm trễ, sáu người lập tức căn cứ vào tấm hình, bắt đầu di động.
Sau khi vượt qua một đầu hành lang, phía trước xuất hiện sáu đầu đường rẽ. Rồi lại căn cứ vào ảnh chụp, chọn lấy một con đường. Thời điểm sau người di chuyển, không dám đi quá nhanh cũng không dám đi quá chậm.
Liên thành lúc này nghĩ: có lẽ nhà trọ đã cho những điểm đen kia "Hạn chế", ví dụ như không thể tìm được vị trí chính xác của bọn họ. Một khi bọn hắn chạy trốn vào một đầu đường rẽ sẽ không thể tìm ra bọn hắn. Từ điểm đó phán đoán, xuất hiện đồng thời hai chấm đen chắn đường chỉ là vấn đề xác suất mà thôi, cũng không phải là tuyệt đối. Hơn nữa càng nhiều đường rẽ mà nói, lại càng không dễ bị chặn. Vấn đề duy nhất là...
Tốc độ!
Lúc trước bọn hắn đã tiêu hao khá nhiều thể lực. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Liên thành không biết hắn có thể chịu đựng được bao lâu nữa. Nếu bây giờ mà phải chạy trốn, tốc độ không thể mau nổi.
Nhà trọ phải chăng có hạn chế tốc độ của những điểm đen này?
Nếu như không tiến hành hạn chế tốc độ, như vậy đối với bọn hắn mà nói là cực kỳ nguy hiểm! Vạn nhất tốc độ cực nhanh, thì đối với bọn hắn chính là diệt vong!
Dựa vào những tấm ảnh chụp để phán đoán tốc tộc của điểm đen cũng không được, bởi vì không thể xác định đó có phải là tốc độ cực hạn của nó hay không.
Mà Liên Thành chỉ có thể cầu nguyện, nhà trọ đối với tốc độ của bọn chúng nên có hạn chế ít nhiều, giống như lần bác sĩ Đường trơi chò trốn tìm.
Kế tiếp, đi chừng hai mươi phút đồng hồ cũng không gặp bất kỳ vật gì.
Nhưng tinh thần của mọi người cũng không buông lỏng cảnh giác. Bởi vì ai cũng đều rất rõ ràng, chưa gặp được điểm đen là vì mê cung này phi thường lớn, cho nên không phải rất dễ dàng gặp được.
Thế nhưng điểm đen là một mực di động, chắc chắn sẽ đến lúc phải đụng độ!
Một khi gặp phải, lập tức thông qua lối rẽ mà bỏ trốn! Mà trong sáu người, đi tuốt ở đằng trước là Xa Trí Bân, hắn rất cảnh giác nhìn quanh bốn phương tám hướng. Nói thực ra, hắn không thể xác định, những điểm đen kia có khả năng xuyên tường hay không. Chính vì vậy, vách tường cũng phải chú ý.
Tiếp tục đi tới, nội tâm của ai cũng đều phi thường áp lực, nỗi sợ hãi chập chờn không yên.
Tất cả mọi người đều ôm tâm lý may mán, hy vọng không phải gặp những điểm đen kia.
Mà liên thành và Tề Mỹ Thiện đi song song cùng một chỗ. Hai người dù sao cũng từng đồng sinh cộng tử, tình cảm tất nhiên hơn hẳn những người khác.
"Đúng rồi, Mỹ thiện, " bỗng nhiên Tề Mỹ hoa quay đầu nói với muội muội nói: "Ngươi hẳn nên cám ơn Hoa tiên sinh đây. Lúc ấy hắn nhẩy xuống thuyền muốn cứu ngươi, thật sự rất rất giỏi... Lúc đó, ta cũng không dám."
"Cái gì?" Tề Mỹ Thiện không tin được nhìn về phía Liên thành hỏi: "Ngươi... Lúc ấy là muốn tới cứu ta?"
"Đúng vậy," Lưu hạ san đi ở phía sau nói: "Lúc đó hắn thực sự là không muốn sống nữa rồi, quan hệ giữa hai người thật ra là gì đây? Thật sự sau khi tiến vào lâu đài mới quen nhau sao? Ngay cả tỷ tỷ ngươi cũng không có nhảy xuống cứu ngươi đi nha."
Tề Mỹ Thiện đối với tỷ tỷ không xuống cứu nàng, cũng không ôm hận ý gì cả. Tề Mỹ hoa là con vịt trên cạn, điều này Tề Mỹ Thiện rất rõ ràng. Nhưng Liên thành lại nhẩy xuống cứu nàng là sự tình nàng không thể nào tưởng tượng được.
Tuy lúc trước thật sự có cứu hắn mấy lần, nhưng trong xã hội này, Tề Mỹ Thiện đã sớm không tin có người vì báo ân mà bỏ qua tánh mạng của mình. Nàng thuần túy là bởi vì bản thân thiện lương, nên mới cứu Liên Thành. Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, Liên thành vì phần ân tình này mà tới cứu nàng?
"Liên thành..." Nàng nhìn về hắn, ánh mắt cũng không giống lúc trước, phi thường kích động và cảm kích.
Vừa định nói cái gì đó, bỗng nhiên...
Ở vách tường đối diện truyền đến tiếng bước chân dồn dập!
Liên thành cảm giác con người Xa Trí Bân có chút cùng loại với Lý Ẩn và Ngân Dạ.
Không... Ngược lại phải nói, giống Doanh Tử Dạ nhiều hơn một chút.
Người nam nhân này, căn cứ tin tức đưa tin, ngụy trang thành nhân vật nào cũng đều rất nhanh chóng nhập vai, vô luận gặp tình huống nào cũng tùy trí ứng biến, không ngừng sắp đặt, thiết kế bẫy rập, lừa gạt rất nhiều tài chính của các công ty lớn.
Bởi vậy, hắn bị coi là tên tội phạm lừa gạt lãnh huyết. Mà sau khi hắn bị bắt, không hề thừa nhận bất kỳ tình tiết phạm tội nào, thậm chí tài chính hắn lừa gạt được, cảnh sát vẫn chưa tra ra nơi ẩn giẩu.
" Trò chơi Sinh tử?" Tề Mỹ Hoa nhìn về phía Xa Trí Bân nói: "Ngươi cho rằng đây là một 'Trò chơi' ?"
"Nhân sinh vốn chính là trò chơi." Xa Trí Bân chậm rãi đứng dậy nói: "Vô luận là lâu đài cổ này hay xã hội bên ngoài, đối với ta mà nói đều là trò chơi sinh tử. Nắm giữ tiền tài chính là chúa tể quyết định vận mệnh của kẻ khác, trái lại, chỉ có thể làm đối tượng bị xâu xé. Thủ đoạn không trọng yếu, quan trọng chính là kết quả."
Hắn nói điều này, cũng không ai dám phản bác. Thân đang ở trong tuyệt cảnh, không có ai rảnh rỗi bàn chuyện nhân sinh với hắn.
Sau đó, hắn liền nói chuyện về mê cung: "Vừa rồi từ trên hắc hà rơi xuống, ta cũng có quan sát, quả thật mê cung này rất rắc rối, không có quy luật, nhưng các ngươi đừng nên quên một việc..."
Lần này tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, phải biết rằng, tiến vào trong cái mê cung khổng lồ này, ai cũng đều tuyệt vọng, không biết nên thoát ra như thế nào!
"Mê cung chính là một kiến trúc đặc sắc do con người tạo ra. Hơn nữa, còn là một trò chơi để khảo nghiệm trí tuệ con người. Không phải đem chúng ta ném vào địa phương nào khác mà là ném vào một cái mê cung. Nói cách khác, nơi này chính là nơi khảo nghiệm chúng ta, coi chúng ta có thể tìm ra được căn phòng cuối cùng hay không."
"Nếu ngươi nói như vậy..." Liên thành vừa muốn phản bác, lại trông thấy Xa Trí Bân lấy ra một vật.
Đó là điện thoại di động của hắn.
"Cái điện thoại di động không thấm nước này tính năng rất mạnh." Xa Trí Bân mở điện thoại nói: "Hơn nữa chụp ảnh cũng vô cùng rõ ràng. Lúc ta mới rơi xuống, đã dùng điện thoại chụp hình lại mê cung. Chụp được tổng cộng mười một tấm. Đương nhiên, bởi vì không ngừng hạ xuống cho nên những bức ảnh sau phạm vi khá nhỏ. Bất quá, như vậy cũng tốt, có thể nắm chặt bố cục mê cung quanh đây."
"Thế nhưng mà..." Tề Mỹ Thiện nói: "Cái mê cung này căn bản tìm không thấy cửa ra, cho dù có ảnh chụp..."
"Đừng vội kết luận như vậy." Xa Trí Bân mở điện thoại di động chọn ra một tấm hình.
Trình độ Pixel cực kỳ rõ ràng, tấm ảnh chụp phạm vi mấy trăm thước trên không trung, có thể nói là cảnh đại khái toàn bộ mê cung.
"Đây là..." Liên thành nhìn kỹ lại, bỗng nhiên hắn há to miệng!
"Các ngươi cũng phát hiện chứ?" Xa Trí Bân chỉ vào tấm ảnh trên màn hình nói: "Nhìn đi, cái này, cái này, còn có cái này... đều là những điểm đen a? Phân bố ở các nơi trong mê cung, tuy phân tán nhưng chính xác là có."
Điểm đen...
Những điểm đen này, là vật gì?
Liên thành tự nhiên so với ai khác đều tinh tường hơn!
Có thể là Hắc bào nhân, cũng có thể là... Quỷ hồn!
Mà những người khác khi ở trên không trung không chú ý những điểm đen này cũng không kỳ quái. Tất cả mọi người đều bị sự rộng lớn của mê cung này chấn nhiếp, tự nhiên sẽ không chú ý tới những điểm đen này. Hơn nữa, tốc dộ rớt xuống mê cung cũng khồng hề chậm, căn bản không kịp quan sát.
Sau đó là tấm hình thứ hai, rõ ràng hơn so với tấm thứ nhất. Mà những điểm đen vừa rồi có di động. Tuy vậy, chưa thể tìm ra được quy luật chuyển động nào đáng nói.
Xem lần lượt từng cái ảnh chụp, điểm đen cũng ngày càng rõ ràng.
Mà đến tấm hình thứ bảy đã không còn nhìn thấy điểm đen nữa rồi. Dù sao điểm đen vẫn là tương đối phân tán , chỉ bởi vì mê cung rất to lớn, nên điểm đen nhìn mới nhiều như vậy.
"Những cái... điểm đen kia..." sắc mặt Lưu hạ san rất yếu ớt: "Số lượng thiệt nhiều! Ta, chúng ta... Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Cho dù mê cung này khổng lồ, điểm đen có phân tán thì cũng có lúc sẽ phải đụng độ với nó.
Một khi gặp được mà nói... Hậu quả thiết tưởng không chịu nổi! Triệu Vũ liệt cũng sợ tới mức hồn phi phách tán, tỷ muội Tề gia sắc mặt cũng không tốt hơn chút nào.
Ánh mắt của mọi người, tập trung trên người Xa Trí Bân. Bởi vì sau khi nhìn những bức ảnh này hắn vẫn biểu hiện khá bình tĩnh, đoán chừng hắn đã có biện pháp chạy trốn, vì vậy mọi người đều là đặt hy vọng lên mình hắn.
"Xa... Xa tiên sinh..." Triệu Vũ liệt nịnh nọt nói: "Vừa rồi thật là thực xin lỗi, ngài đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân a..."
"Đơn giản mà nói, chính là chúng ta cần phải tìm phương pháp rời khỏi mê cung." Xa Trí Bân tiếp tục: "Ảnh chụp từ trên cao nhìn xuống cho thấy mê cung này rất rắc rối hầu như không hề có bất kỳ quy luật gì, nhưng đáng nói tới chính là, không hề có bất luận một con đường cụt nào. Trên một con đường, hoặc là có một lối đi hoặc là có vài đường rẽ. Vô luận ở nơi nào cũng không hề gặp ngõ cụt. Điểm này, các ngươi có phát hiện chứ?"
Mê cung giống nhau, đều vì nhầm đường mà nhiều lần tiến vào ngõ cụt. Một khi rẽ vào ngõ cụt, dĩ nhiên mà minh bạch mình đã đi nhầm đường. Nhưng cái mê cung này không hề tồn tại ngõ cụt.
"Đúng vậy, thật sự chính là..." Tề Mỹ Thiện nhìn kỹ một bức ảnh chụp, lại hỏi: "Thế nhưng mà, điều này đại biểu rằng..."
"Đơn giản..." Xa Trí Bân tiếp lời: "Đây là 'Sinh lộ' an bài cho chúng ta."
Nghe thấy hai chữ "Sinh lộ" này, Liên Thành tức khắc rất kích động, thậm chí còn cẩn thận nhìn về phía Xa Trí Bân , hắn hoài nghi nam nhân này có phải một hộ gia đình hay không? Gần đây người gia nhập nhà trọ ngày càng nhiều, có vài người không nhớ rõ cũng là điều bình thường.
Nhưng hắn lập tức cho rằng điều đó không có khả năng. Xa Trí Bân dù sao cũng là tội phạm bị truy nã. Một nhân vật như vậy tiến vào nhà trọ, nhất định sẽ rất oanh động, dù sao ảnh chụp truy nã của hắn cho rất nhiều người nhìn thấy, không thể không nhận ra.
Nói như vậy, trí tuệ của nam nhân này, quả thật có thể cùng Lý Ẩn, Doanh Tử Dạ liều mạng được đấy! Vậy mà có thể nhận ra được "Sinh lộ" tồn tại!
Qua vô số lần huyết tự chỉ thị đã chứng minh, muốn sống qua huyết tự, trọng yếu nhất chính là chỉ số thông minh. Hoặc cũng có thể nói là năng lực phân tích, sức phán đoán v ..v .... Tứ đại trí nang của nhà trọ, Lý Ẩn, Doanh Tử Dạ, Kha Ngân dạ cùng Kha Ngân vũ, chính là dựa vào chỉ số thông minh siêu phàm để sống được tới bây giờ.
Có lẽ... Có thể sống được đi!
Hi vọng trong Liên Thành bắt đầu tăng lên. Xa Trí Bân, người nam nhân này có thể làm cho hắn sống qua được huyết tự này chăng?
"Các ngươi xem, " Xa Trí Bân chỉ vào mê cung trên tấm ảnh nói: "Không tồn tại ngõ cụt, nói cách khác, chỉ cần trước và sau con đường không bị phá hủy thì chúng ta cũng không đến mức lâm vào tuyệt cảnh. Cho dù có gặp phải những điểm đen này, chúng ta vẫn có khả năng chạy trốn. Hơn nữa trong mê cung này có vô số lối rẽ, trong tình huống phải chạy trốn, chúng chính là điều kiện nâng cao tỷ lệ sinh tồn. Nhìn kỹ, lối rẽ xác thực có rất nhiều a. Cho nên ta kiến nghị, chúng ta nên tiến tới những địa Phuong có khá nhiều lối rẽ mà tới, nếu như gặp phải điểm đen truy đuổi liền phân tán ra các ngã rẽ mà chạy! Sau đó, nghĩ biện pháp tìm tới gian phòng kia! Chỉ cần đem quan tài dịch chuyển đi, là chúng ta được cứu!"
Nghe hắn nói như vậy, trong nội tâm mỗi người đều rấy lên hy vọng.
Thế nhưng Tề Mỹ Thiện lại đưa ra hai vấn đề: "Đầu tiên, Xa tiên sinh, ngươi xác định những gì viết trên tấm vé vào là thật? Có lẽ nó là một cái bẫy thì sao? Người sáng tạo ra lâu đài cổ này là một tồn tại siêu việt xa xa chúng ta có thể tưởng tượng, có lẽ là người ngoài hành tinh, hay ác ma, tóm lại, không phải tồn tại chúng ta có thể kháng cự. Còn có, ngươi vững tin, có thể thông qua cái mê cung này tìm được gian phòng kia sao?"
"Ta xác thực không thể xác định nội dung sau tấm vé có phải là thật hay không." Xa Trí Bân nói: "Nhưng càng là những tồn tại cao cao tại thượng lại càng không thích nói dối. Bởi vì, năng lực của bọn họ đã siêu phàm tới nỗi con người chúng ta không thể chống lại. Đứng ở trên cao như vậy, vô luận là thần côn hay là ác ma đều sẽ cảm thấy nhàm chán. Đương nhiên chúng ta trong mắt mấy đại năng này, không khác gì con kiến, có giết đi cũng không chút thú vị. Cho nên... liền dứt khoát thiết kế ra một trò chơi sinh tử, để chúng ta tiến vào trong đó, xem ai có thể còn sống đến cuối cùng."
Nhàm chán?
Điều này làm Liên Thành nhớ tới một bộ manga Nhật Bản, chính là một tử thần bởi vì nhàm chán, liền đem một cuốn notebook chỉ cần viết tên lên đó là có thể sát hại người khác, đem giao cho con người, tiếp đó là một câu chuyện khiến trời long đất lở.
Nói như vậy, điều này cũng có thể là thật.
Trở thành thần, là mộng tưởng chung cực của nhân loại. Có thể vĩnh sinh bất tử, có lực lượng tùy ý thao túng thế giới, phàm trần và tục nhân trong mắt họ cũng không khác rơm rác, họ có thể xây dựng hết thảy, thì cũng có thể hủy diệt hết thảy.
Nhưng Xa Trí Bân nói như vậy, thì sau khi trở thành những tồn tại như vậy còn có ý nghĩa gì?
Đã không còn có thể tiến bộ thêm bước nữa, đã không còn có những tồn tại phải ngưỡng mộ, muốn cái gì cũng có thể đạt được, phàm là những đồ vật mình không thích đều có thể làm biến mất. Loại tồn tại được coi là "Hoàn mỹ", nhưng so với bất cứ thứ gì đều khủng bố hơn.
Trở thành Thần, thậm chí còn không bằng một phàm nhân tay trắng.
Cho nên, vì nhàm chán, muốn nhìn xem bọn hắn, những con người này có thể sống sót trong bẫy rập mà Thần đã an bài hay không.
Có lẽ, đây cũng là ý đồ của Ma Vương!
"Cho nên..." Hắn nói: "Ta cho rằng, ở trong mê cung này chúng ta có thể tìm ra phương pháp tới được gian phòng kia. Nếu như muốn giết chết chúng ta, vì cái gì còn để chúng ta tiến vào trong mê cung này, thậm chí an bài 'Sinh lộ' có lợi cho chúng ta ? Cho nên, chỉ có thể cho rằng, chúng ta thật sực được trao khả năng, tìm tới gian phòng kia."
Lời Xa Trí Bân nói..., làm nội tâm của 5 người khác lại nhiều thêm chút hy vọng.
Liên thành thầm nghĩ: đúng vậy, coi như là Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị, cũng chưa chắc sẽ không có sinh lộ! Địa ngục khế ước, có lẽ chỉ là một cái máy gian lận, nhưng không có nghĩa là cách duy nhất thành công chấp hành ma vương cấp huyết tự!
Việc này không nên chậm trễ, sáu người lập tức căn cứ vào tấm hình, bắt đầu di động.
Sau khi vượt qua một đầu hành lang, phía trước xuất hiện sáu đầu đường rẽ. Rồi lại căn cứ vào ảnh chụp, chọn lấy một con đường. Thời điểm sau người di chuyển, không dám đi quá nhanh cũng không dám đi quá chậm.
Liên thành lúc này nghĩ: có lẽ nhà trọ đã cho những điểm đen kia "Hạn chế", ví dụ như không thể tìm được vị trí chính xác của bọn họ. Một khi bọn hắn chạy trốn vào một đầu đường rẽ sẽ không thể tìm ra bọn hắn. Từ điểm đó phán đoán, xuất hiện đồng thời hai chấm đen chắn đường chỉ là vấn đề xác suất mà thôi, cũng không phải là tuyệt đối. Hơn nữa càng nhiều đường rẽ mà nói, lại càng không dễ bị chặn. Vấn đề duy nhất là...
Tốc độ!
Lúc trước bọn hắn đã tiêu hao khá nhiều thể lực. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Liên thành không biết hắn có thể chịu đựng được bao lâu nữa. Nếu bây giờ mà phải chạy trốn, tốc độ không thể mau nổi.
Nhà trọ phải chăng có hạn chế tốc độ của những điểm đen này?
Nếu như không tiến hành hạn chế tốc độ, như vậy đối với bọn hắn mà nói là cực kỳ nguy hiểm! Vạn nhất tốc độ cực nhanh, thì đối với bọn hắn chính là diệt vong!
Dựa vào những tấm ảnh chụp để phán đoán tốc tộc của điểm đen cũng không được, bởi vì không thể xác định đó có phải là tốc độ cực hạn của nó hay không.
Mà Liên Thành chỉ có thể cầu nguyện, nhà trọ đối với tốc độ của bọn chúng nên có hạn chế ít nhiều, giống như lần bác sĩ Đường trơi chò trốn tìm.
Kế tiếp, đi chừng hai mươi phút đồng hồ cũng không gặp bất kỳ vật gì.
Nhưng tinh thần của mọi người cũng không buông lỏng cảnh giác. Bởi vì ai cũng đều rất rõ ràng, chưa gặp được điểm đen là vì mê cung này phi thường lớn, cho nên không phải rất dễ dàng gặp được.
Thế nhưng điểm đen là một mực di động, chắc chắn sẽ đến lúc phải đụng độ!
Một khi gặp phải, lập tức thông qua lối rẽ mà bỏ trốn! Mà trong sáu người, đi tuốt ở đằng trước là Xa Trí Bân, hắn rất cảnh giác nhìn quanh bốn phương tám hướng. Nói thực ra, hắn không thể xác định, những điểm đen kia có khả năng xuyên tường hay không. Chính vì vậy, vách tường cũng phải chú ý.
Tiếp tục đi tới, nội tâm của ai cũng đều phi thường áp lực, nỗi sợ hãi chập chờn không yên.
Tất cả mọi người đều ôm tâm lý may mán, hy vọng không phải gặp những điểm đen kia.
Mà liên thành và Tề Mỹ Thiện đi song song cùng một chỗ. Hai người dù sao cũng từng đồng sinh cộng tử, tình cảm tất nhiên hơn hẳn những người khác.
"Đúng rồi, Mỹ thiện, " bỗng nhiên Tề Mỹ hoa quay đầu nói với muội muội nói: "Ngươi hẳn nên cám ơn Hoa tiên sinh đây. Lúc ấy hắn nhẩy xuống thuyền muốn cứu ngươi, thật sự rất rất giỏi... Lúc đó, ta cũng không dám."
"Cái gì?" Tề Mỹ Thiện không tin được nhìn về phía Liên thành hỏi: "Ngươi... Lúc ấy là muốn tới cứu ta?"
"Đúng vậy," Lưu hạ san đi ở phía sau nói: "Lúc đó hắn thực sự là không muốn sống nữa rồi, quan hệ giữa hai người thật ra là gì đây? Thật sự sau khi tiến vào lâu đài mới quen nhau sao? Ngay cả tỷ tỷ ngươi cũng không có nhảy xuống cứu ngươi đi nha."
Tề Mỹ Thiện đối với tỷ tỷ không xuống cứu nàng, cũng không ôm hận ý gì cả. Tề Mỹ hoa là con vịt trên cạn, điều này Tề Mỹ Thiện rất rõ ràng. Nhưng Liên thành lại nhẩy xuống cứu nàng là sự tình nàng không thể nào tưởng tượng được.
Tuy lúc trước thật sự có cứu hắn mấy lần, nhưng trong xã hội này, Tề Mỹ Thiện đã sớm không tin có người vì báo ân mà bỏ qua tánh mạng của mình. Nàng thuần túy là bởi vì bản thân thiện lương, nên mới cứu Liên Thành. Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, Liên thành vì phần ân tình này mà tới cứu nàng?
"Liên thành..." Nàng nhìn về hắn, ánh mắt cũng không giống lúc trước, phi thường kích động và cảm kích.
Vừa định nói cái gì đó, bỗng nhiên...
Ở vách tường đối diện truyền đến tiếng bước chân dồn dập!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.