Quyển 12 - Chương 12: hồi âm không ngừng
Hắc Sắc Hoả Chủng
10/01/2018
Phong thư này được tống xuất vào rạng sang hai giờ , nói cách khác năm giờ sáng cần thu được hồi âm.
Đem sáu con mèo mở ngực bể bụng không tính, còn chặt bỏ từng cái đầu, loại hành vi huyết tinh biến thái như thếnày, thật sự rất khó có thể lập tức tha thứ. Nếu như trong hồi âm lại hoàn toàn thông cảm sẽ lộ ra rất mất tự nhiên.
Bất quá Lý Ẩn không cho rằng đây là độ khó của hồi âm được nâng lên.
Lý Ẩn rất rõ ràng sở dĩ xuất hiện loại thư tín bạo lộ những điều không thể nói này, mục đích rất đơn giản, chính là bức bách hộ gia đình giả tạo hồi âm. Nói cách khác, trong quá trình giả tạo hồi âm có thể gây ra một sai lầm nào đó, điều đó có thể dẫn tới quỷ hồn ly khai tầng hầm. Nói cách khác, gây ra tử lộ.
Đây cũng là điều Lý Ẩn lo lắngnhất.
Cùng một thời gian, Tử Dạ cũng đang tiến hành giả tạo hồi âm.
Trong thư Vị hạnh chủ động thổ lộ chính mình bất trung, mà ngay cả tên của đối phương cũng không nói ra. Bất luận một người bình thường nào nhìn thấy lá thư này nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Hồi âm gửi lại mà có chút nhẹ nhàng thì lại lộ ra quá giả dối rồi.
Đã viết rất nhiều lần đều cảm giác không hài lòng.
"Thẳng thắn mà nói, " Bạch Vũ nhìngiấy viết thư vứt đầy đất nói: "Nếu như đổi lại là ta, sẽ trực tiếp hưng sư vấn tội rồi. Còn ghi cái gì mà ôn với hòa, nghĩ như thế nào cũng đều là không thể."
"Trên thực tế, " Tử Dạ nhìn giấy viết thưtrên tay nói: "Đối với một người nam nhân, cho dù người yêu của mình phát sinh quan hệ với một người lạ hay là người quen cũng là điều không thể nào chấp nhận được. Phong thư này muốn viết ra rất khó khăn. Không thể quá dịu dàng ngoan ngoãn, cũng không thể quá chỉ trích."
Bất quá chỉ số thông minh của Tử Dạ vẫn còn đó, rất nhanh nàng bắt đầu đặt bút viết:
"Vị hạnh:
Nhìn thấy thư của ngươi, lúc đầu ta không thể nào tin tưởng được, ta hi vọng đây không phải là sự thật. Nhưng ta biết ngươi không phải loại người sẽ nói giỡn về chuyện này.
Ngươi phải biết ta yêu ngươi cỡ nào, cho nên ta thật sự rất khó chấp nhận được hết thảy. Bất quá ta cẩn thận tỉnh táo phân tích một chút, đây không phải lỗi của ngươi. Tuy ta không biết người kia là ai, thế nhưng ta tin tưởng là do người kia chủ động, ngươi mới có thể phạm phải sai lầm này. Về phần người kia là ai ngươi không muốn nói ta cũng sẽ không hỏi.
Dù sao ta rất yêu ngươi, tuy rất khó chịu, thế nhưng nghĩ tới việc mất đi ngươi ta lại càng không thể chịu đựng được. Vị hạnh, ngươi có thể nói cho ta biết những điều này, chứng tỏ ngươi đã hối hận. Ta nguyện ý tha thứ cho ngươi, hy vọng ngươi sẽ không vấp phải sai lầm tương tự.
Yêu ngươi Lý Ngang "
Đem trách nhiệm đổ hết lên người kia, giảm bớt sai lầm của Vị Hạnh. Hơn nữa lý do là vì quá yêu mà không muốn mất đi nàng.
Tuy có chút gượng ép, nhưng đã là hồi âm tốt nhất Tử Dạ có thể viết ra.
Sau khi viết xong Tử Dạ cẩn thận xem xét lại phong thư một lần nữa.
Nội dung thư tín đột nhiên phát sinh đột biến bức bách hộ gia đình phải giả tạo hồi âm. Nói cách khác, hộ gia đình giả tạo hồi âm sẽ có khả năng xuất hiện tình huống gây ra tử lộ.
Trong thư có nên hỏi thân phận của người kia hay không? Đây có lẽ là điểm mấu chốt. Nhưng rõ ràng Vị Hạnh không muốn nói, nếu tùy tiện hỏi… rất có thể sẽ lâm vào tình trạng xấu.
Ngược lại tình huống của Lý Ẩn bết bát hơn.
Tuy Vị Hạnh có loại hành vi này nhưng cũng là do bị người khác dụ dỗ, có thể tha thứ. Nhưng hành vi Lý Ngang giết mèo thật sự quá tàn nhẫn và biến thái rồi, vô luận yêu hắn sâu đậm như thế nào, nhưng biết đối phương là một người có tâm lý biến thái, không thể nào không phẫn nộ và sợ hãi được.
Lý Ẩn cẩn thận phân tích, hắn có một cái phỏng đoán.
Rất rõ ràng, hồi âm có thể sẽ chạm vào điểm mấu chốt nào đó, khiến quỷ hồn rời khỏi tầng hầm. Cái này mấu chốt ngay ở trong hồi âm, một khi ghi vào tình báo giả, thì xong rồi.
Nếu như muốn viết hồi âm, phải nhất định tỏ thái độ về hành vi giết mèo ....nhưng trong này chắc chắn có tồn tại lừa gạt.
Vậy lừa gạt đó là gì?
Vô luận Lý Ẩn suy nghĩ như thế nào đều không thể giải thích được.
Mà cái phong hồi âm này càng khó tả tới cực điểm. Nghĩ coi, người bình thường đều khó có khả năng tha thứ cho Lý Ngang. Không tha thứ thì có rất nhiều lý do. Nhưng đơn giản mà tha thứ, lại thấy quá giả tạo.
Cho nên, không thể tha thứ cho Lý Ngang, nhưng nếu không tha thứ sẽ dẫn đến tình trạng rất khó chấp nhận cho hộ gia đình, nên làm cái gì bây giờ?
Cuối cùng, Lý Ẩn ghi như vậy:
"Lý Ngang:
Ngươi nói là sự thật sao? Ta rất khó tin tưởng ngươi lại làm ra sự việc tàn nhẫn như vậy.
Nếu là sự thật, ta cảm thấy thật đáng tiếc, ngươi như thế nào có thể đối với những tiểu động vật làm ra hành vi như thế? cho dù ngươi hận mèo cũng không nên làm như vậy.
Bất quá, ngươi thoạt nhìn đã rất hối hận, ta có thể cảm thấy được. Chỉ cần ngươi về sau đừng làm những chuyện đáng sợ như vậy, ta có thể bỏ qua cho ngươi. Dù sao, ta vẫn rất yêu ngươi.
Yêu ngươi Vị Hạnh "
Lý Ẩn và Tử Dạ cùng đem thư tín của mình tới tầng hầm, đều đã làm tốt chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.
Kỳ thật, nhà trọ không có khả năng an bài một con đường hẳn phải chết. Nhưng vấn đề sinh lộ là cái gì đây này? Đối với hành vi của hai người, bọn họ cũng phân tích qua, nhưng dường như điều đó không phải trọng tâm.
Vô luận như thế nào, hiện tại chỉ có thể đánh cuộc.
Lý Ẩn tiến vào nhà trọ đến nay cũng không phải chưa từng đánh bạc qua. Thậm chí có thể nói, hắn trong huyết tự chỉ thị là thường xuyên đánh bạc.
Nhưng canh bạc ngày hôm nay làm hắn run như cầy sấy.
Tiếp đó kết quả lại thuận lợi ngoài ý định.
Quầng dương quán và Nguyệt Ánh quán đều đưa ra hồi âm.
Mà hai phong hồi âm này làm Lý Ẩn và Tử Dạ lâm vào biên giới sụp đổ.
Lý Ngang hồi âm là:
"Vị hạnh:
Rất cảm tạ ngươi có thể hiểu được ta, ngươi thông cảm làm ta phi thường cao hứng. Nhưng ta vẫn phải tiếp tục thẳng thắn với ngươi.
Trên thực tế, ta rất thích đánh bạc.
Hồi học tại trường đại học ta thường xuyên ra vào sòng bài. Lúc ấy còn trộm không ít tiền của gia đình, nhưng tất cả đều là thua nhiều thắng ít.
Còn nhớ rõ chứ? Có một đoạn thời gian ta một mực hướng ngươi vay tiền, nói là muốn báo danh học vi tính, nhưng thật ra tất cả đều ném vào sòng bài.
Kết quả, ta càng ngày nợ nần càng nhiều. Đến cuối cùng, đã phát triển tới một con số kinh người.
Ta liên tục thỉnh cầu họ trì hoãn kỳ hạn trả tiền, nhưng người tới đòi nợ càng ngày lại càng tăng. Cuối cùng, họ còn chạy tới ký túc xá tìm ta, còn nói nếu ta không chịu trả tiền sẽ đem ta phế đi.
Lúc đó ta thật sự rất rất cần tiền. Nếu như không có tiền mà nói..., ta thật sự lo lắng bọn hắn sẽ làm hại ta.
Vì vậy ta tìm một người vay tiền, người kia... Ngươi cũng quen biết.
Người kia nói với ta, cho ta mượn tiền cũng có thể, nhưng muốn ta đáp ứng một điều kiện. Chính là muốn thân thể ngươi. Muốn ta lựa chọn một thời gian dẫn ngươi ra ngoài, sau đó tìm lý do rời đi để ngươi lại một mình, sau đó người kia sẽ xuất hiện trước mặt ngươi...
Ta biết ta làm như vậy rất hèn hạ. Vì nguyên nhân đó mà ngươi bị người kia...
Thỉnh ngươi nhất định phải tha thứ cho ta, ta quả thực không có biện pháp khác.
Yêu ngươi Lý Ngang "
Mà Vị hạnh thì hồi âm là:
"Lý Ngang:
Ngươi có thể lại tha thứ cho ta làm ta cảm thấy rất rất cao hứng, nhưng chuyện ta dấu ngươi không phải chỉ có như thế.
Trên thực tế ta còn làm một chuyện rất có lỗi với ngươi.
Kỳ thật, trước kia ta có một đoạn thời gian thường xuyên ra vào sòng bạc. Lúc ban đầu, ta chỉ làm một người chia bài mà thôi. Nhưng càng về sau ta lại càng cảm thấy đánh bạc là một chuyện phi thường kích thích, sau đó ta cũng dần bắt đầu đánh bạc.
Cuối cùng, thắng được không ít tiền, ta lấy những số tiền kia tiếp tục đánh bạc, cuối cùng thu được một khoản tiền không nhỏ. Vì vậy khi đó lão bản sòng bạc mời ta trở thành người cầm trịch tại sòng bài ngầm, bắt đầu tiến hành giao dịch.
Nhưng đoạn thời gian đó ngươi cũng tới đánh bạc, ta thật sự không ngờ đấy. Nguyên nhân vì vậy khiến cho ngươi thua rất nhiều tiền, cũng khiến ngươi bị không ít người đuổi theo đòi nợ a?
Ta hiện tại đã mở được sòng bạc rồi, thỉnh ngươi tin tưởng ta. Hi vọng có thể tha thứ cho ta.
Yêu ngươi Vị Hạnh "
Hai phong thư này gửi ra cơ hồ cùng một khoảng thời gian.
Khi Lý Ẩn cùng Tử Dạ xem xong thư, trên mặt biểu lộ không ít ưu sầu lo lắng.
Lại có chuyện như vậy?
Vì nợ nần bài bạc không tiếc đem nữ nhân của mình cho một nam nhân khác?
Làm người cầm trịch sòng bài ngầm?
Hơn nữa, ai biết đằng sau còn có thể lộ ra chuyện gì đáng sợ hơn không. Nếu cứ tiếp tục như vậy mà vẫn tha thứ cho đối phương thì quả thực không thể nói nổi.
Không thể tìm được sinh lộ... thì chỉ có thể bước vào tử lộ mà thôi!
Đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!
Điều này giống như một cơn ác mộng giáng xuống, làm Lý Ẩn dần dần khó có thể thừa nhận.
Sau đó, hai người bắt đầu giả tạo hồi âm. Không có biện pháp, chỉ có thể tiếp tục tha thứ và tha thứ. Nếu không còn có thể nói được điều gì?
Tâm lực của Lý Ẩn và Tử Dạ quả thực là lao lực quá độ rồi.
Cảm giác đến ngay bản thân mình cũng không thể nào nói nổi lời tha thứ, thậm chí cảm thấy người viết ra được những văn tự này thần kinh không còn bình thường nữa, nhưng lại chẳng thể thay đổi được gì, nếu không gửi hồi âm, tất cả sẽ kết thúc.
Nhất định phải gửi hồi âm.
Chẳng lẽ nói, đến một điểm cực hạn không thể nào tha thứ được nữa, sẽ bị hoài nghi sao? Nhưng bản thân phong thư hồi âm không thể nào chỉ trích đối phương. Nếu làm như vậy đó căn bản cũng là con đường chết!
Ác mộng bao phủ lấy Quầng Dương quán và Nguyệt Ảnh quán.
Sau khi sửa đổi vô số lần, hồi âm cũng coi như viết xong, Lý Ẩn và Tử Dạ cảm giác toàn thân mình vô lực. Biết rõ là bẫy rập nhưng lại nhất định phải trèo vào. Bây giờ cũng chỉ có thể giao thư cho quỷ hồn dưới tầng hầm mà thôi.
Kế tiếp, lại run như cầy sấy chờ đợi.
Mà nội dung những phong thư sau đó càng ngày càng đáng sợ. Nội dung bên trong đem sức thừa nhận tâm lý của Lý Ẩn và Tử Dạ trùng kích muốn hỏng. Một vòng lại một vòng giả tạo hồi âm, mỗi một lần tha thứ, sẽ đổi lấy một sự thật càng thêm kinh khủng.
Cuối cùng, hai người thậm chí không thể không ghi trong hồi âm: "Ta biết ngươi rất thành thật, nhưng thỉnh không cần tiếp tục ghi ra những điều tư ẩn nữa. Còn có, tạm thời đừng nên gửi hồi âm cho ta."
Thế nhưng vô dụng thôi. Tối nhiều nửa giờ, sẽ xuất hiện hồi âm mới.
Đến cuối cùng Lý Ẩn và Tử Dạ đều cơ hồ chết lặng. Mà bọn người Phong Dục Hiển, Bạch Vũ, cũng dần dần tiến vào Thâm UyênTuyệt Vọng.
Thời điểm ba giờ chiều.
"Đã xong." Trong Nguyệt Ảnh quán, Bạch Vũ sắc mặt trắng bệch ngồi bệt trên sàn nhà, hắn gần như đã buông tha.
"Kế tiếp chúng ta nhất định sẽ chết, loại hồi âm này không ngừng gửi tới chúng ta nhất định sẽ chết!" Bạch Vũ khóc rống lên: "Doanh tiểu thư, ngươi còn ghi sao? Ghi cái gì! Phong hồi âm tiếp theo họ có nói giết người ta cũng không cảm thấy lạ. Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Chúng ta nhất định đều sẽ chết..."
Tử Dạ lúc này cũng cảm giác được một cỗ trầm trọng.
Chẳng lẽ, thật không có hi vọng sao?
Hơn nữa nàng còn biết rõ, mình cứ tiếp tục ghi hồi âm chẳng khác nào tự mình dùng bút giết chết chính mình!
"Ta vẫn là tha thứ cho ngươi, Lý Ngang."
Sau khi viết xong thư tín, Tử Dạ bỏ vào bao định xuống tầng hầm giao cho nữ quỷ. Bạch Vũ liền ngăn nàng lại: "Doanh tiểu thư, ngươi đừng đi nữa! Nội dung lá thứ vừa rồi cho dù là ai cũng không thể nào tha thứ! Cứ như vậy dứt khoát sẽ bị đối phương hoài nghi đấy! Cầu ngươi đừng gửi nữa!"
"Không gửi mà nói..., chúng ta sẽ bị bóng dáng của mình giết chết.", " Nếu gửi thư qua, còn có một tia hi vọng."
"Hi vọng?" Bạch Vũ cười rộ lên, tinh thần của hắn đã sắp hỏng mất rồi: "Ở đâu có hi vọng! Chúng ta nhất định chết rồi! Doanh tiểu thư ngươi biết chứ! Ngươi và Lý lầu trưởng suy nghĩ muốn phá đầu cũng không tìm ra sinh lộ? Chúng ta căn bản là không có hi vọng!"
Không có biện pháp viết tha thứ, cũng không có biện pháp viết không tha thứ.
Bạch Vũ rất rõ ràng tử kỳ của bọn hắn đã đến.
Mà lúc này, trong tầng hầm Nguyệt Ảnh quán.
Thượng Quan Miên gắt gao nhìn chằm chằm lên cửa sắt trước mắt.
Rất rõ ràng, vấn đề quỷ hồn đi ra chỉ là thời gian mà thôi. Mỗi một lần hồi âm đều là rộng lượng tha thứ cho đối phương, rõ ràng điều này không hề thực tế chút nào.
Giờ phút này, trong cặp mắt nàng phát ra sát ý mãnh liệt. Tất cả vũ khí đều đã chuẩn bị tốt. Một khi cửa sắt bị mở ra, nàng sẽ lập tức hành động.
Nàng là "Thụy mỹ nhân", cho nên nàng sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để giết đối phương!
Mặc dù đối phương là Quỷ hồn!
Mà ở Quầng Dương quán.
"Thú vị, thú vị, rất thú vị."
Mộ Dung Thận nhìn phong hồi âm cảm thán: "Đúng là cái 'Mỹ' của nhân loại ah, chính là sự chân thật ẩn dấu ở sau lưng. Lầu trưởng, rất thú vị, loại hoàn cảnh khủng bố, quỷ hồn có thể tùy thời xuất hiện làm ta cao hứng quả thực muốn giết người ah!"
Lý Ẩn căn bản không để ý tới tên biến thái kia. Hắn đang tiếp tục tìm lý do để tha thứ.
Lúc này, hắn tuy còn chưa muốn buông tha, vẫn liên tục suy nghĩ tìm ra sinh lộ, nhưng trong nội tâm cũng cảm giác được một loại khủng bố trước nay chưa từng có.
Phong Dục Hiển lúc này vẫn còn trong tầng hầm.
"Huỳnh..."
Hắn nhìn phiến cửa sắt trước mắt, biết rõ không lâu sau mình sẽ đối mặt với cái gì.
Hắn vẫn là muốn dùng phương pháp này đi gặp Huỳnh sao?
Được rồi, cũng tốt. Dù sao hắn cũng vốn định làm như vậy.
Khi còn sống không thể trị liệu tốt tâm bệnh của thê tử, điều này luôn giày vò Phong Dục Hiển. Hắn thời khắc nghĩ tới muốn gặp gỡ thê tử. Vốn hắn nghĩ rằng có thể thông qua nhà trọ mà có thể nhìn thấy nàng trên dương gian này. Nhưng hiện tại xem ra chỉ có sau khi chết đi mới gặp được nàng.
Hắn nghĩ rõ ràng như vậy...
Thế nhưng mà, vì cái gì nước mắt lại không ngừng chảy xuống? Vì cái gì thân thể không ngừng run rẩy?
Vốn hắn nghĩ có lẽ đã hoàn toàn buông tha.
Thế nhưng cảm giác sợ hãi không ngừng áp tới làm dũng khí của hắn nhũn ra, hai tay không ngừng ôm lấy cơ thể!
Không muốn chết... Ta còn chưa muốn chết...
Cho dù có thể nhìn thấy Huỳnh ta cũng không muốn chết...
Đem sáu con mèo mở ngực bể bụng không tính, còn chặt bỏ từng cái đầu, loại hành vi huyết tinh biến thái như thếnày, thật sự rất khó có thể lập tức tha thứ. Nếu như trong hồi âm lại hoàn toàn thông cảm sẽ lộ ra rất mất tự nhiên.
Bất quá Lý Ẩn không cho rằng đây là độ khó của hồi âm được nâng lên.
Lý Ẩn rất rõ ràng sở dĩ xuất hiện loại thư tín bạo lộ những điều không thể nói này, mục đích rất đơn giản, chính là bức bách hộ gia đình giả tạo hồi âm. Nói cách khác, trong quá trình giả tạo hồi âm có thể gây ra một sai lầm nào đó, điều đó có thể dẫn tới quỷ hồn ly khai tầng hầm. Nói cách khác, gây ra tử lộ.
Đây cũng là điều Lý Ẩn lo lắngnhất.
Cùng một thời gian, Tử Dạ cũng đang tiến hành giả tạo hồi âm.
Trong thư Vị hạnh chủ động thổ lộ chính mình bất trung, mà ngay cả tên của đối phương cũng không nói ra. Bất luận một người bình thường nào nhìn thấy lá thư này nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Hồi âm gửi lại mà có chút nhẹ nhàng thì lại lộ ra quá giả dối rồi.
Đã viết rất nhiều lần đều cảm giác không hài lòng.
"Thẳng thắn mà nói, " Bạch Vũ nhìngiấy viết thư vứt đầy đất nói: "Nếu như đổi lại là ta, sẽ trực tiếp hưng sư vấn tội rồi. Còn ghi cái gì mà ôn với hòa, nghĩ như thế nào cũng đều là không thể."
"Trên thực tế, " Tử Dạ nhìn giấy viết thưtrên tay nói: "Đối với một người nam nhân, cho dù người yêu của mình phát sinh quan hệ với một người lạ hay là người quen cũng là điều không thể nào chấp nhận được. Phong thư này muốn viết ra rất khó khăn. Không thể quá dịu dàng ngoan ngoãn, cũng không thể quá chỉ trích."
Bất quá chỉ số thông minh của Tử Dạ vẫn còn đó, rất nhanh nàng bắt đầu đặt bút viết:
"Vị hạnh:
Nhìn thấy thư của ngươi, lúc đầu ta không thể nào tin tưởng được, ta hi vọng đây không phải là sự thật. Nhưng ta biết ngươi không phải loại người sẽ nói giỡn về chuyện này.
Ngươi phải biết ta yêu ngươi cỡ nào, cho nên ta thật sự rất khó chấp nhận được hết thảy. Bất quá ta cẩn thận tỉnh táo phân tích một chút, đây không phải lỗi của ngươi. Tuy ta không biết người kia là ai, thế nhưng ta tin tưởng là do người kia chủ động, ngươi mới có thể phạm phải sai lầm này. Về phần người kia là ai ngươi không muốn nói ta cũng sẽ không hỏi.
Dù sao ta rất yêu ngươi, tuy rất khó chịu, thế nhưng nghĩ tới việc mất đi ngươi ta lại càng không thể chịu đựng được. Vị hạnh, ngươi có thể nói cho ta biết những điều này, chứng tỏ ngươi đã hối hận. Ta nguyện ý tha thứ cho ngươi, hy vọng ngươi sẽ không vấp phải sai lầm tương tự.
Yêu ngươi Lý Ngang "
Đem trách nhiệm đổ hết lên người kia, giảm bớt sai lầm của Vị Hạnh. Hơn nữa lý do là vì quá yêu mà không muốn mất đi nàng.
Tuy có chút gượng ép, nhưng đã là hồi âm tốt nhất Tử Dạ có thể viết ra.
Sau khi viết xong Tử Dạ cẩn thận xem xét lại phong thư một lần nữa.
Nội dung thư tín đột nhiên phát sinh đột biến bức bách hộ gia đình phải giả tạo hồi âm. Nói cách khác, hộ gia đình giả tạo hồi âm sẽ có khả năng xuất hiện tình huống gây ra tử lộ.
Trong thư có nên hỏi thân phận của người kia hay không? Đây có lẽ là điểm mấu chốt. Nhưng rõ ràng Vị Hạnh không muốn nói, nếu tùy tiện hỏi… rất có thể sẽ lâm vào tình trạng xấu.
Ngược lại tình huống của Lý Ẩn bết bát hơn.
Tuy Vị Hạnh có loại hành vi này nhưng cũng là do bị người khác dụ dỗ, có thể tha thứ. Nhưng hành vi Lý Ngang giết mèo thật sự quá tàn nhẫn và biến thái rồi, vô luận yêu hắn sâu đậm như thế nào, nhưng biết đối phương là một người có tâm lý biến thái, không thể nào không phẫn nộ và sợ hãi được.
Lý Ẩn cẩn thận phân tích, hắn có một cái phỏng đoán.
Rất rõ ràng, hồi âm có thể sẽ chạm vào điểm mấu chốt nào đó, khiến quỷ hồn rời khỏi tầng hầm. Cái này mấu chốt ngay ở trong hồi âm, một khi ghi vào tình báo giả, thì xong rồi.
Nếu như muốn viết hồi âm, phải nhất định tỏ thái độ về hành vi giết mèo ....nhưng trong này chắc chắn có tồn tại lừa gạt.
Vậy lừa gạt đó là gì?
Vô luận Lý Ẩn suy nghĩ như thế nào đều không thể giải thích được.
Mà cái phong hồi âm này càng khó tả tới cực điểm. Nghĩ coi, người bình thường đều khó có khả năng tha thứ cho Lý Ngang. Không tha thứ thì có rất nhiều lý do. Nhưng đơn giản mà tha thứ, lại thấy quá giả tạo.
Cho nên, không thể tha thứ cho Lý Ngang, nhưng nếu không tha thứ sẽ dẫn đến tình trạng rất khó chấp nhận cho hộ gia đình, nên làm cái gì bây giờ?
Cuối cùng, Lý Ẩn ghi như vậy:
"Lý Ngang:
Ngươi nói là sự thật sao? Ta rất khó tin tưởng ngươi lại làm ra sự việc tàn nhẫn như vậy.
Nếu là sự thật, ta cảm thấy thật đáng tiếc, ngươi như thế nào có thể đối với những tiểu động vật làm ra hành vi như thế? cho dù ngươi hận mèo cũng không nên làm như vậy.
Bất quá, ngươi thoạt nhìn đã rất hối hận, ta có thể cảm thấy được. Chỉ cần ngươi về sau đừng làm những chuyện đáng sợ như vậy, ta có thể bỏ qua cho ngươi. Dù sao, ta vẫn rất yêu ngươi.
Yêu ngươi Vị Hạnh "
Lý Ẩn và Tử Dạ cùng đem thư tín của mình tới tầng hầm, đều đã làm tốt chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.
Kỳ thật, nhà trọ không có khả năng an bài một con đường hẳn phải chết. Nhưng vấn đề sinh lộ là cái gì đây này? Đối với hành vi của hai người, bọn họ cũng phân tích qua, nhưng dường như điều đó không phải trọng tâm.
Vô luận như thế nào, hiện tại chỉ có thể đánh cuộc.
Lý Ẩn tiến vào nhà trọ đến nay cũng không phải chưa từng đánh bạc qua. Thậm chí có thể nói, hắn trong huyết tự chỉ thị là thường xuyên đánh bạc.
Nhưng canh bạc ngày hôm nay làm hắn run như cầy sấy.
Tiếp đó kết quả lại thuận lợi ngoài ý định.
Quầng dương quán và Nguyệt Ánh quán đều đưa ra hồi âm.
Mà hai phong hồi âm này làm Lý Ẩn và Tử Dạ lâm vào biên giới sụp đổ.
Lý Ngang hồi âm là:
"Vị hạnh:
Rất cảm tạ ngươi có thể hiểu được ta, ngươi thông cảm làm ta phi thường cao hứng. Nhưng ta vẫn phải tiếp tục thẳng thắn với ngươi.
Trên thực tế, ta rất thích đánh bạc.
Hồi học tại trường đại học ta thường xuyên ra vào sòng bài. Lúc ấy còn trộm không ít tiền của gia đình, nhưng tất cả đều là thua nhiều thắng ít.
Còn nhớ rõ chứ? Có một đoạn thời gian ta một mực hướng ngươi vay tiền, nói là muốn báo danh học vi tính, nhưng thật ra tất cả đều ném vào sòng bài.
Kết quả, ta càng ngày nợ nần càng nhiều. Đến cuối cùng, đã phát triển tới một con số kinh người.
Ta liên tục thỉnh cầu họ trì hoãn kỳ hạn trả tiền, nhưng người tới đòi nợ càng ngày lại càng tăng. Cuối cùng, họ còn chạy tới ký túc xá tìm ta, còn nói nếu ta không chịu trả tiền sẽ đem ta phế đi.
Lúc đó ta thật sự rất rất cần tiền. Nếu như không có tiền mà nói..., ta thật sự lo lắng bọn hắn sẽ làm hại ta.
Vì vậy ta tìm một người vay tiền, người kia... Ngươi cũng quen biết.
Người kia nói với ta, cho ta mượn tiền cũng có thể, nhưng muốn ta đáp ứng một điều kiện. Chính là muốn thân thể ngươi. Muốn ta lựa chọn một thời gian dẫn ngươi ra ngoài, sau đó tìm lý do rời đi để ngươi lại một mình, sau đó người kia sẽ xuất hiện trước mặt ngươi...
Ta biết ta làm như vậy rất hèn hạ. Vì nguyên nhân đó mà ngươi bị người kia...
Thỉnh ngươi nhất định phải tha thứ cho ta, ta quả thực không có biện pháp khác.
Yêu ngươi Lý Ngang "
Mà Vị hạnh thì hồi âm là:
"Lý Ngang:
Ngươi có thể lại tha thứ cho ta làm ta cảm thấy rất rất cao hứng, nhưng chuyện ta dấu ngươi không phải chỉ có như thế.
Trên thực tế ta còn làm một chuyện rất có lỗi với ngươi.
Kỳ thật, trước kia ta có một đoạn thời gian thường xuyên ra vào sòng bạc. Lúc ban đầu, ta chỉ làm một người chia bài mà thôi. Nhưng càng về sau ta lại càng cảm thấy đánh bạc là một chuyện phi thường kích thích, sau đó ta cũng dần bắt đầu đánh bạc.
Cuối cùng, thắng được không ít tiền, ta lấy những số tiền kia tiếp tục đánh bạc, cuối cùng thu được một khoản tiền không nhỏ. Vì vậy khi đó lão bản sòng bạc mời ta trở thành người cầm trịch tại sòng bài ngầm, bắt đầu tiến hành giao dịch.
Nhưng đoạn thời gian đó ngươi cũng tới đánh bạc, ta thật sự không ngờ đấy. Nguyên nhân vì vậy khiến cho ngươi thua rất nhiều tiền, cũng khiến ngươi bị không ít người đuổi theo đòi nợ a?
Ta hiện tại đã mở được sòng bạc rồi, thỉnh ngươi tin tưởng ta. Hi vọng có thể tha thứ cho ta.
Yêu ngươi Vị Hạnh "
Hai phong thư này gửi ra cơ hồ cùng một khoảng thời gian.
Khi Lý Ẩn cùng Tử Dạ xem xong thư, trên mặt biểu lộ không ít ưu sầu lo lắng.
Lại có chuyện như vậy?
Vì nợ nần bài bạc không tiếc đem nữ nhân của mình cho một nam nhân khác?
Làm người cầm trịch sòng bài ngầm?
Hơn nữa, ai biết đằng sau còn có thể lộ ra chuyện gì đáng sợ hơn không. Nếu cứ tiếp tục như vậy mà vẫn tha thứ cho đối phương thì quả thực không thể nói nổi.
Không thể tìm được sinh lộ... thì chỉ có thể bước vào tử lộ mà thôi!
Đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!
Điều này giống như một cơn ác mộng giáng xuống, làm Lý Ẩn dần dần khó có thể thừa nhận.
Sau đó, hai người bắt đầu giả tạo hồi âm. Không có biện pháp, chỉ có thể tiếp tục tha thứ và tha thứ. Nếu không còn có thể nói được điều gì?
Tâm lực của Lý Ẩn và Tử Dạ quả thực là lao lực quá độ rồi.
Cảm giác đến ngay bản thân mình cũng không thể nào nói nổi lời tha thứ, thậm chí cảm thấy người viết ra được những văn tự này thần kinh không còn bình thường nữa, nhưng lại chẳng thể thay đổi được gì, nếu không gửi hồi âm, tất cả sẽ kết thúc.
Nhất định phải gửi hồi âm.
Chẳng lẽ nói, đến một điểm cực hạn không thể nào tha thứ được nữa, sẽ bị hoài nghi sao? Nhưng bản thân phong thư hồi âm không thể nào chỉ trích đối phương. Nếu làm như vậy đó căn bản cũng là con đường chết!
Ác mộng bao phủ lấy Quầng Dương quán và Nguyệt Ảnh quán.
Sau khi sửa đổi vô số lần, hồi âm cũng coi như viết xong, Lý Ẩn và Tử Dạ cảm giác toàn thân mình vô lực. Biết rõ là bẫy rập nhưng lại nhất định phải trèo vào. Bây giờ cũng chỉ có thể giao thư cho quỷ hồn dưới tầng hầm mà thôi.
Kế tiếp, lại run như cầy sấy chờ đợi.
Mà nội dung những phong thư sau đó càng ngày càng đáng sợ. Nội dung bên trong đem sức thừa nhận tâm lý của Lý Ẩn và Tử Dạ trùng kích muốn hỏng. Một vòng lại một vòng giả tạo hồi âm, mỗi một lần tha thứ, sẽ đổi lấy một sự thật càng thêm kinh khủng.
Cuối cùng, hai người thậm chí không thể không ghi trong hồi âm: "Ta biết ngươi rất thành thật, nhưng thỉnh không cần tiếp tục ghi ra những điều tư ẩn nữa. Còn có, tạm thời đừng nên gửi hồi âm cho ta."
Thế nhưng vô dụng thôi. Tối nhiều nửa giờ, sẽ xuất hiện hồi âm mới.
Đến cuối cùng Lý Ẩn và Tử Dạ đều cơ hồ chết lặng. Mà bọn người Phong Dục Hiển, Bạch Vũ, cũng dần dần tiến vào Thâm UyênTuyệt Vọng.
Thời điểm ba giờ chiều.
"Đã xong." Trong Nguyệt Ảnh quán, Bạch Vũ sắc mặt trắng bệch ngồi bệt trên sàn nhà, hắn gần như đã buông tha.
"Kế tiếp chúng ta nhất định sẽ chết, loại hồi âm này không ngừng gửi tới chúng ta nhất định sẽ chết!" Bạch Vũ khóc rống lên: "Doanh tiểu thư, ngươi còn ghi sao? Ghi cái gì! Phong hồi âm tiếp theo họ có nói giết người ta cũng không cảm thấy lạ. Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Chúng ta nhất định đều sẽ chết..."
Tử Dạ lúc này cũng cảm giác được một cỗ trầm trọng.
Chẳng lẽ, thật không có hi vọng sao?
Hơn nữa nàng còn biết rõ, mình cứ tiếp tục ghi hồi âm chẳng khác nào tự mình dùng bút giết chết chính mình!
"Ta vẫn là tha thứ cho ngươi, Lý Ngang."
Sau khi viết xong thư tín, Tử Dạ bỏ vào bao định xuống tầng hầm giao cho nữ quỷ. Bạch Vũ liền ngăn nàng lại: "Doanh tiểu thư, ngươi đừng đi nữa! Nội dung lá thứ vừa rồi cho dù là ai cũng không thể nào tha thứ! Cứ như vậy dứt khoát sẽ bị đối phương hoài nghi đấy! Cầu ngươi đừng gửi nữa!"
"Không gửi mà nói..., chúng ta sẽ bị bóng dáng của mình giết chết.", " Nếu gửi thư qua, còn có một tia hi vọng."
"Hi vọng?" Bạch Vũ cười rộ lên, tinh thần của hắn đã sắp hỏng mất rồi: "Ở đâu có hi vọng! Chúng ta nhất định chết rồi! Doanh tiểu thư ngươi biết chứ! Ngươi và Lý lầu trưởng suy nghĩ muốn phá đầu cũng không tìm ra sinh lộ? Chúng ta căn bản là không có hi vọng!"
Không có biện pháp viết tha thứ, cũng không có biện pháp viết không tha thứ.
Bạch Vũ rất rõ ràng tử kỳ của bọn hắn đã đến.
Mà lúc này, trong tầng hầm Nguyệt Ảnh quán.
Thượng Quan Miên gắt gao nhìn chằm chằm lên cửa sắt trước mắt.
Rất rõ ràng, vấn đề quỷ hồn đi ra chỉ là thời gian mà thôi. Mỗi một lần hồi âm đều là rộng lượng tha thứ cho đối phương, rõ ràng điều này không hề thực tế chút nào.
Giờ phút này, trong cặp mắt nàng phát ra sát ý mãnh liệt. Tất cả vũ khí đều đã chuẩn bị tốt. Một khi cửa sắt bị mở ra, nàng sẽ lập tức hành động.
Nàng là "Thụy mỹ nhân", cho nên nàng sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để giết đối phương!
Mặc dù đối phương là Quỷ hồn!
Mà ở Quầng Dương quán.
"Thú vị, thú vị, rất thú vị."
Mộ Dung Thận nhìn phong hồi âm cảm thán: "Đúng là cái 'Mỹ' của nhân loại ah, chính là sự chân thật ẩn dấu ở sau lưng. Lầu trưởng, rất thú vị, loại hoàn cảnh khủng bố, quỷ hồn có thể tùy thời xuất hiện làm ta cao hứng quả thực muốn giết người ah!"
Lý Ẩn căn bản không để ý tới tên biến thái kia. Hắn đang tiếp tục tìm lý do để tha thứ.
Lúc này, hắn tuy còn chưa muốn buông tha, vẫn liên tục suy nghĩ tìm ra sinh lộ, nhưng trong nội tâm cũng cảm giác được một loại khủng bố trước nay chưa từng có.
Phong Dục Hiển lúc này vẫn còn trong tầng hầm.
"Huỳnh..."
Hắn nhìn phiến cửa sắt trước mắt, biết rõ không lâu sau mình sẽ đối mặt với cái gì.
Hắn vẫn là muốn dùng phương pháp này đi gặp Huỳnh sao?
Được rồi, cũng tốt. Dù sao hắn cũng vốn định làm như vậy.
Khi còn sống không thể trị liệu tốt tâm bệnh của thê tử, điều này luôn giày vò Phong Dục Hiển. Hắn thời khắc nghĩ tới muốn gặp gỡ thê tử. Vốn hắn nghĩ rằng có thể thông qua nhà trọ mà có thể nhìn thấy nàng trên dương gian này. Nhưng hiện tại xem ra chỉ có sau khi chết đi mới gặp được nàng.
Hắn nghĩ rõ ràng như vậy...
Thế nhưng mà, vì cái gì nước mắt lại không ngừng chảy xuống? Vì cái gì thân thể không ngừng run rẩy?
Vốn hắn nghĩ có lẽ đã hoàn toàn buông tha.
Thế nhưng cảm giác sợ hãi không ngừng áp tới làm dũng khí của hắn nhũn ra, hai tay không ngừng ôm lấy cơ thể!
Không muốn chết... Ta còn chưa muốn chết...
Cho dù có thể nhìn thấy Huỳnh ta cũng không muốn chết...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.