Quyển 15 - Chương 3: làm bạn với anh, đến chết không rời!
Hắc Sắc Hoả Chủng
08/04/2018
"Chuyện ma quái?"
Tinh Viêm sửng sờ, hắn dường như bị mấy cái vấn đề này làm cho hồ đồ, cả buổi mới kịp phản ứng: "Tinh thần, ngươi hỏi cái này là có ý gì?" Đối với ca ca, người chuyên nghiên cứu khoa học mà nói, hiện tượng tự linh dị nhiên bị coi là mê tín. Tinh thần cũng biết điều này, nhưng hắn vẫn có ý định hỏi một câu. Dù sao, căn cứ vào lời nói của Lý Ẩn..., trong biệt thự có khả năng đã từng xuất hiện tung tích của quỷ hồn.
Bất quá nhìn phản ứng của ca ca, có vẻ hắn không chú ý tới vấn đề này.
Tinh Thần cũng cảm thấy may mắn, hắn và ca ca vẫn có thể còn sống tới giờ phút này.
"Ngươi vào trước đi." Tinh Viêm vội vàng chỉ cửa phòng làm việc của hắn nói: " Tiến vào văn phòng rồi nói."
Được Ưng Bác trao tặng chức vụ giáo thụ vinh dự, thậm chí còn cấp cho Tinh Viêm một văn phòng riêng. Sau khi hai người đi vào văn phòng, hắn đóng cửa lại, nói thẳng vào vấn đề: "Tinh Thần, ngươi có chuyện gạt ta phải không? Rốt cuộc là cái gì?"
"Không, không có." Tinh Thần lắc đầu: "Lời vừa rồi ta hỏi ngươi chỉ là nói giỡn mà thôi..., ngươi không cần để ý đâu, hõi nãy không phải ngươi có chuyện muốn nói sao?"
"Ah, ba ba nói, hắn và mụ mụ, sẽ trở về Trung Quốc, đoán chừng ngày mai là tới. Nghe nói, là vì bệnh tình của mẫu thân, còn cả sự tình liên quan tới căn biệt thự."
Ngày mai... không phải là ngày thực hiện huyết tự chỉ thị sao?
"Không được!" Tinh Thần hét lớn một tiếng: "Ba ba mụ mụ không thể đến Trung Quốc!"
Nói đùa gì vậy? Tại lúc phát sinh huyết tự chỉ thị mà trở về biệt thự, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì đây, ngẫm cũng làm Tinh Thần cảm thấy khủng bố, nhưng biết nói như thế nào đây?
"Vì cái gì? Tinh Thần?" Tinh Viêm thoạt nhìn rất nghi hoặc: "Có phải bởi vì ngươi vẫn oán hận mụ mụ hay không?"
"Ta... Không phải, ca ca..."
Tinh Thần biết rõ giờ không phải là thời điểm nói những chuyện này, việc cấp bách là phải liên lạc ngay với cha mẹ! Dù thế nào cũng không thể để bọn hắn trở về trung quốc, việc đầu tiên hai người đó trở về chắc chắn sẽ tới biệt thự!
Hơn nữa phụ thân đang rất hi vọng có thể điều tra sự tình về Bồ Mỹ Linh!
Nếu như làm như vậy, chắc chắn sẽ phải tiến vào nhà trọ, sự tình như vậy hắn không thể để xảy ra!
Thật vất vả mới khuyên được ca ca ngày đó không nên ở trong nhà, nhưng cha mẹ đến mà nói...
Tinh Thần càng nghĩ càng lo lắng, hắn lập tức đứng lên lao ra khỏi văn phòng, lấy điện thoại gọi ngay cho phụ thân. Hắn chạy vội trên hành lang trường học, nội tâm không ngừng hô to: "Nhanh tiếp, nhanh tiếp ah!"
Lúc này, Thâm Vũ đang đứng ở cổng trường đại học Ưng Bác.
Nơi này là đại học hàng hiệu nổi tiếng, có thể nói trong phạm vi cả nước ai cũng biết.
Đi vào trường đại học, Thâm Vũ nhìn kỹ nơi này, hai bên con đường trồng rất nhiều cây xanh, từng tòa nhà dạy học chạy ngút tầm mắt, học sinh tụ lại từng tốp 5 tốp 3 đi lại.
Thâm Vũ chưa từng học đại học, lúc trước nàng không hề hứng thú với việc thi đại học, chỉ dành thời gian để vẽ tranh. Cho nên, cuộc sống đại học như thế nào, làm nàng rất tò mò.
Nhưng hôm nay, nàng có thể sống sót được hay không cũng không thể chắc chắn.
Cho dù vậy nàng cũng không cảm thấy hối hận. Cùng Tinh Thần ở chung mấy ngày qua là quãng thời gian trân quý nhất trong cuộc đời nàng. Dù quãng thời gian đó vô cùng ngắn ngủi, nhưng đối với nàng là hạnh phúc trân chính.
Giá trị của tánh mạng không phải dài hay ngắn, mà là trôi qua Vô Hối.
Phụ thân Tinh Thần nhận điện thoại, hắn nhanh chóng nói: "Ba ba, ngươi tuyệt đối đừng đến Trung Quốc! Tuyệt đối đừng đến!"
"Chuyện gì xảy ra?" Lúc này Biện Hoằng Thành đang đứng trong thang máy, cú điện thoại này của nhi tử làm hắn hiểu không thấu: "Vì cái gì ngươi lại nói như vậy? Là ngươi nói tình huống của mẹ ngươi có liên quan tới chủ nhân cũ của biệt thự. Ta muốn mang nàng đến Trung Quốc nhìn xem..."
"Lúc đó là ta tùy tiện nói bậy thôi, ba ba ngươi đừng tin lời ta, ba ba, ngươi ngàn vạn lần đừng đến!"
Biện Hoằng Thành lăn lộn thương trường nhiều năm sớm đã thành tinh , giọng nói của nhi tử bối rối như vậy... quá mức giấu đầu lòi đuôi rồi.
Hắn lập tức truy vấn: "Ngươi không phải nói bậy! Ta nghe được, ngươi có chuyện gạt ta! Đến cùng là chuyện gì đang xảy ra?"
"Không phải, ba ba, ngươi hãy nghe ta nói ah..."
"Đã đủ rồi! Ta đã điều tra người tên Bồ Mỹ Linh, hắn đã chết 20 năm, làm sao có thể ảnh hưởng tới mẹ ngươi ta cũng không biết được, nhưng nhất định có ẩn tàng bí mật, vô luận như thế nào ta cũng muốn tới Trung Quốc một lần!"
"Hãy nghe ta nói, ba ba! Ngươi, ngươi đừng đến, nếu như đến sẽ..." trong lúc nhất thời Tinh Thần không biết phải nói như thế nào, chỉ có thể nói: "Vô luận như thế nào, ba ba, ta thỉnh ngươi đừng tới đây, xem như ta van ngươi, được không?"
Sự quan tâm của hắn tới cha mẹ, qua lỗ tai của Biện Hoằng Thành biến ra một ý vị khác.
Biện Hoằng Thành biết rõ, Tinh Thần đối với thê tử vẫn luôn ôm hận, nhất là lúc trước hắn bị mất đi mắt phải, hắn vẫn luôn cho rằng đó là trách nhiệm của nàng. Đương nhiên sau khi hắn biết rõ việc này cũng nghĩ rằng thê tử làm việc không thỏa đáng, nhưng trong nội tâm cũng ẩn ẩn cho rằng, Tinh Viêm chính xác quan trọng hơn Tinh Thần, dù sao Tinh Viêm cũng là người thừa kế tương lai của tập đoàn, hắn tuyệt đối không thể có bất kỳ tổn thương , cho dù một đầu ngón tay cũng không được! Tập đoàn Biện Thị là tâm huyết của Biện Hoằng Thành, vô luận như thế nào hắn đều hi vọng do Tinh Viêm tiếp tục phát dương quang đại! Cho nên, đối với cách làm của thê tử hắn cũng không nói nhiều.
Nhưng khi nghe thấy Tinh Thần bối rối như thế, hắn ẩn ẩn có suy đoán không tốt.
Chẳng lẽ... căn bệnh tâm thần phân liệt của thê tử có liên quan tới Tinh Thần? Bởi vì hắn oán hận mẫu thân nên đã làm ra cái gì sao? Hắn sợ hãi nếu mình đến trung quốc sẽ điều tra được điều gì đó, cho nên mới sợ hãi như vậy, không muốn mình đến?
Biện Hoằng Thành kỳ thật cũng chưa từng thích đứa con Tinh Thần này. Tuy trước kia thê tử quá nghiêm khắc với Tinh Thần hắn cũng có chút đồng tình, nhưng hắn chưa từng nói chuyện với Tinh Thần, cũng chưa từng chính thức quan tâm đến Tinh Thần, hắn chỉ lo lắng làm thế nào để giao phó tập đoàn cho Tinh Viêm mà thôi. Sự phát triển của tập đoàn Biện thị vẫn luôn là nhất, Tinh Thần căn bản không thể kế thừa tập đoàn, tương lai cho hắn một chức vụ trong công ty là được. Dù sao, gia tộc nuôi hắn, cũng không trông cậy hắn cống hiến được cái gì cho gia tộc, hắn còn đòi hỏi gì nữa?
"Tinh Thần, ngươi..." Biện Hoằng Thành cau mày: "Ngươi nói một cái lý do đi, vì cái gì chúng ta không nên đến?"
Lý do?
Lý do có thể nói sao? Chẳng lẽ nói, ta tiến vào một cái nhà trọ linh dị, nhà trọ này chuyên đưa chúng ta tới những địa phương xuất hiện quỷ hồn, mà biệt thự nhà chúng ta cũng là một trong những nơi đó, ngày mai ở đó sẽ xuất hiện quỷ hồn?
Làm như vậy, phản ứng đầu tiên của phụ thân chính là nói hắn bị tâm thần phân liệt.
Trí tuệ của Tinh Thần so ra kém với Lý Ẩn, Ngân Dạ hai kiểu yêu nghiệt kia, trong nháy mắt phải tìm ra một cái lý do logic không có lỗ thủng thuyết phục phụ thân, đúng là làm khó hắn. Cho nên, hắn tự nhiên lắp bắp. Mà cái này ngược lại càng làm cho Biện Hoằng Thành cảm giác hắn đang chột dạ, càng kiên định muốn tới Trung Quốc.
"Tốt rồi! Ta đã quyết định, Tinh Thần! Ta sẽ mang mẹ ngươi đến Trung Quốc, đến lúc đó, ta sẽ biết ngay ngươi đang nghĩ gì, làm gì!"
Những lời này làm Tinh Thần lâm vào một mảnh băng lãnh.
Cái gì gọi là "Nghĩ gì, làm gì" ? Phụ thân dường như đang ý chỉ hắn mưu đồ cái gì đó?
"Cha! Ngươi đây là ý gì?" Tinh Thần không cam lòng nói: "Ta là vì các ngươi ah, khi đó..."
"Vậy sao?" Phụ thân lạnh lùng: "Ngươi đã ở đó một năm rồi, không hảo hảo mà học tập, cũng không chịu tìm việc, cả ngày mò mẫm với những người không rõ lai lịch, ngươi cho rằng ta không hỏi đến, liền đại biểu ngươi có thể tùy tiện ném đi mặt mũi của gia tộc rồi hả? Ngươi là người Biện Gia, ở bên ngoài phải cân nhắc tới danh dự gia tộc! Biện Gia chúng ta trong giới hoa kiều, thanh danh cũng rất nổi tiếng đấy! Nếu ngươi làm ra chuyện gì làm gia tộc hổ thẹn, đến lúc đó đừng trách ta vô tình!"
"Đã đủ rồi!" Tinh Thần hô lớn: "Ta biết rồi, ngươi và mụ mụ đồng dạng, đều xem thường ta! Bởi vì ta không bằng ca ca, so sánh với ca ca ta cái gì cũng không phải, chỉ là một người dư thừa trong gia tộc mà thôi! Biện gia, ngươi cho rằng ta rất lưu luyến sao? Ngươi cho rằng ta thích làm người Biện gia sao? Cũng chỉ vì sinh ra trong hào phú mà phải tranh đoạt di sản, các ngươi cả ngày lục đục với nhau, trong đầu chỉ có tiền tài mà thôi! Như vậy ta là cái gì? Đối với các ngươi mà nói, ta xem như là gì?"
Biện Hoằng Thành giận dữ, quát: "Phóng tứ! Đây là thái độ ngươi nói chuyện với phụ thân sao?"
Biện Hoằng Thành là nhân vật bậc nào? Là một đại hào phú chưởng quản cả Biện thị gia tộc và một tập đoàn xí nghiệp lớn, vô luận ở nhà hay trong công ty , người nào nhìn thấy hắn mà chẳng không cúi đầu sợ hãi, nguyên một đám chẳng phải đều tâng bốc mã thí hắn sao? Ngay cả mấy vị thúc công trong gia tộc cũng phải cho hắn ba phần mặt mũi! Tinh Thần rõ ràng dám rống hắn? Lật trời rồi!
"Ngươi nghe kỹ cho ta, Tinh Thần! Lần này ta về nước, cũng sẽ đưa ngươi sang mỹ! Đến lúc đó ta sẽ an bài cho ngươi một công việc ở trong công ty, hi vọng ngươi sẽ an phận cho ta một chút, ta không trông cậy ngươi có thể phụ tá ca ca, chỉ yêu cầu ngươi đừng có bôi đen mặt mũi gia tộc!"
Điện thoại trong tay Tinh thần không ngừng run rẩy.
Lúc này hắn hoàn toàn không chú ý tới, Thâm Vũ đang đứng ngay sau lưng hắn.
"Cha... Tính là ta cầu ngươi, đừng đến Trung Quốc, hoặc là, cho dù đến, ngươi và mụ mụ nên ở khách sạn đừng tới biệt thự được không? Cả đời này ta chỉ một lần duy nhất cầu ngươi..."
"Ngươi đừng ra lệnh cho ta! Ta mới là Gia chủ Biện gia! Ta xem, ngươi chính là làm việc trái với lương tâm, sợ ta vạch trần ngươi! Lúc đầu ta cho ngươi tới trung quốc học hành, Đại học thi không đậu, hiện tại trong xã hội rảnh rỗi không việc làm, học xấu rồi sao? Ta biết ngươi oán hận mẹ ngươi, ngươi cho rằng người làm mắt phải ngươi bị mù là mụ mụ, nhưng ta xem đây là ngươi ganh tỵ. Nếu như ngươi so với Tinh Viêm càng thêm tài hoa, đương nhiên sẽ ưu tiên cứu ngươi! Huống chi ngươi chỉ mù một mắt phải, ngươi phải hiểu, không có thực lực, ngươi cái gì cũng không xứng!"
Bởi vì tiếng nói rất lớn, Thâm Vũ đứng đằng sau cũng có thể nghe được.
Nàng nhớ tới, lúc trước, Mẫn chán ghét, căm hận nàng như thế nào, thậm chí trước mặt mọi người nhục mạ nàng là "Ác ma chi tử", còn nói nếu không sinh ra nàng thì thật tốt...
Tinh Thần, hắn cũng phải đối mặt với ác mộng như vậy sao? Đây chính là phụ thân hắn sao?
"Cha... Tính là ta van ngươi, đừng đến..." Tinh Thần lúc này đã chảy nước mắt: "Nếu như các ngươi tới, sẽ gặp một cơn ác mộng cực kỳ đáng sợ, ngôi biệt thự kia tồn tại một thứ rất quỷ dị, nếu các ngươi tới mà nói..., sẽ phát sinh chuyện rất đáng sợ đó..."
"Ta xem là ngươi đầu óc không bình thường rồi! Nói chuyện bừa bãi như vậy!" Biện Hoằng Thành càng nghe càng tức giận, đứa con trai này nói chuyện cũng không sạch sẽ, không chịu học hành lại tin ba cái thứ mê tín! Lần này về nước, nhất định phải mang hắn về mỹ!
Lúc này cửa thang máy rốt cục mở ra, hắn đi bước ra ngoài, nói: "Tóm lại, ngươi nhớ kỹ cho ta, lần này ta nhất định sẽ đến! Đến lúc đó ta sẽ biết ngươi đang làm cái gì! Còn mối quan hệ giữa ngươi và Bồ Mỹ Linh, ta cũng sẽ tra ra manh mối! Ngươi chuẩn bị tâm lý cho thật tốt đi!"
"Ba ba!"
Tinh Thần liều mạng hô lớn: "Không muốn, tuyệt đối đừng tới! Ta đã van ngươi như vậy, chẳng lẽ trong lòng ngươi, ta không có vị trí nào hay sao? Đối với ngươi mà nói, ta không phải là con của ngươi sao?"
" Chính vì ngươi là con ta cho nên cơm áo không phải lo! Nếu như ngươi là nhi tử nhà khác, người chuyện gì cũng không làm, không có nửa điểm tài năng như ngươi, đã sớm lăn lộn không ngóc đầu lên nổi, ngay cả ấm no cũng thành vấn đề rồi! Ngươi nên cảm kích mình sinh ra ở Biện gia, nếu không ngươi cũng chỉ là một tên phế vật!" Bỗng nhiên điện thoại của Tinh Thần bị Thâm Vũ nhảy lên đoạt mất! Sau đó nàng lạnh lùng nói với đầu dây bên kia: "Ngươi là phụ thân của Tinh Thần?"
"Ân? Ngươi là ai?" Biện Hoằng Thành ngây ngẩn cả người, như thế nào lại đổi sang một giọng nữ?
"Tuy ngươi là phụ thân của Tinh Thần, nhưng ngươi cũng không có tư cách vũ nhục hắn!" Thâm Vũ nói trong cơn tức giận: "Ta không biết Biện gia các ngươi có bao nhiêu cường đại, các ngươi vĩ đại đến cỡ nào, ca ca của Tinh Thần tài năng ra sao, nhưng, ta nói cho ngươi biết, trong mắt ta, tất cả các ngươi cộng lại, còn không bằng một phần của Tinh Thần! Ngươi thực sự hiểu rõ con của ngươi sao? Ta có thể nói cho ngươi biết!"
Khi nói những lời này, hai mắt Thâm Vũ nhìn thẳng vào Tinh Thần, muốn hắn lắng nghe những lời từ đáy lòng nàng!
"Hắn là người thiện lương nhất, ôn nhu nhất! Các ngươi căn bản không có tư cách vũ nhục hắn!"
Sau đó, nàng hít sâu một hơi, tiếp tục nói: " Nếu ngươi có ý định muốn tới Trung Quốc thì tới đi, nhưng ta nói cho ngươi biết, ngươi... Nhất định sẽ phải hối hận!"
Sau đó nàng lập tức cúp điện thoại, lao tới ôm chặt Tinh Thần!
" Đem toàn bộ những lời vừa rồi quên hết đi! Tinh Thần, cho dù cha mẹ ngươi, gia tộc ngươi không để ý tới ngươi, nhưng ta nhất định sẽ ở bên cạnh ngươi! Ta sẽ cùng ngươi, vĩnh viễn trở thành hẫu thuận cho ngươi..."
"Đến chết không từ!"
Tinh Viêm sửng sờ, hắn dường như bị mấy cái vấn đề này làm cho hồ đồ, cả buổi mới kịp phản ứng: "Tinh thần, ngươi hỏi cái này là có ý gì?" Đối với ca ca, người chuyên nghiên cứu khoa học mà nói, hiện tượng tự linh dị nhiên bị coi là mê tín. Tinh thần cũng biết điều này, nhưng hắn vẫn có ý định hỏi một câu. Dù sao, căn cứ vào lời nói của Lý Ẩn..., trong biệt thự có khả năng đã từng xuất hiện tung tích của quỷ hồn.
Bất quá nhìn phản ứng của ca ca, có vẻ hắn không chú ý tới vấn đề này.
Tinh Thần cũng cảm thấy may mắn, hắn và ca ca vẫn có thể còn sống tới giờ phút này.
"Ngươi vào trước đi." Tinh Viêm vội vàng chỉ cửa phòng làm việc của hắn nói: " Tiến vào văn phòng rồi nói."
Được Ưng Bác trao tặng chức vụ giáo thụ vinh dự, thậm chí còn cấp cho Tinh Viêm một văn phòng riêng. Sau khi hai người đi vào văn phòng, hắn đóng cửa lại, nói thẳng vào vấn đề: "Tinh Thần, ngươi có chuyện gạt ta phải không? Rốt cuộc là cái gì?"
"Không, không có." Tinh Thần lắc đầu: "Lời vừa rồi ta hỏi ngươi chỉ là nói giỡn mà thôi..., ngươi không cần để ý đâu, hõi nãy không phải ngươi có chuyện muốn nói sao?"
"Ah, ba ba nói, hắn và mụ mụ, sẽ trở về Trung Quốc, đoán chừng ngày mai là tới. Nghe nói, là vì bệnh tình của mẫu thân, còn cả sự tình liên quan tới căn biệt thự."
Ngày mai... không phải là ngày thực hiện huyết tự chỉ thị sao?
"Không được!" Tinh Thần hét lớn một tiếng: "Ba ba mụ mụ không thể đến Trung Quốc!"
Nói đùa gì vậy? Tại lúc phát sinh huyết tự chỉ thị mà trở về biệt thự, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì đây, ngẫm cũng làm Tinh Thần cảm thấy khủng bố, nhưng biết nói như thế nào đây?
"Vì cái gì? Tinh Thần?" Tinh Viêm thoạt nhìn rất nghi hoặc: "Có phải bởi vì ngươi vẫn oán hận mụ mụ hay không?"
"Ta... Không phải, ca ca..."
Tinh Thần biết rõ giờ không phải là thời điểm nói những chuyện này, việc cấp bách là phải liên lạc ngay với cha mẹ! Dù thế nào cũng không thể để bọn hắn trở về trung quốc, việc đầu tiên hai người đó trở về chắc chắn sẽ tới biệt thự!
Hơn nữa phụ thân đang rất hi vọng có thể điều tra sự tình về Bồ Mỹ Linh!
Nếu như làm như vậy, chắc chắn sẽ phải tiến vào nhà trọ, sự tình như vậy hắn không thể để xảy ra!
Thật vất vả mới khuyên được ca ca ngày đó không nên ở trong nhà, nhưng cha mẹ đến mà nói...
Tinh Thần càng nghĩ càng lo lắng, hắn lập tức đứng lên lao ra khỏi văn phòng, lấy điện thoại gọi ngay cho phụ thân. Hắn chạy vội trên hành lang trường học, nội tâm không ngừng hô to: "Nhanh tiếp, nhanh tiếp ah!"
Lúc này, Thâm Vũ đang đứng ở cổng trường đại học Ưng Bác.
Nơi này là đại học hàng hiệu nổi tiếng, có thể nói trong phạm vi cả nước ai cũng biết.
Đi vào trường đại học, Thâm Vũ nhìn kỹ nơi này, hai bên con đường trồng rất nhiều cây xanh, từng tòa nhà dạy học chạy ngút tầm mắt, học sinh tụ lại từng tốp 5 tốp 3 đi lại.
Thâm Vũ chưa từng học đại học, lúc trước nàng không hề hứng thú với việc thi đại học, chỉ dành thời gian để vẽ tranh. Cho nên, cuộc sống đại học như thế nào, làm nàng rất tò mò.
Nhưng hôm nay, nàng có thể sống sót được hay không cũng không thể chắc chắn.
Cho dù vậy nàng cũng không cảm thấy hối hận. Cùng Tinh Thần ở chung mấy ngày qua là quãng thời gian trân quý nhất trong cuộc đời nàng. Dù quãng thời gian đó vô cùng ngắn ngủi, nhưng đối với nàng là hạnh phúc trân chính.
Giá trị của tánh mạng không phải dài hay ngắn, mà là trôi qua Vô Hối.
Phụ thân Tinh Thần nhận điện thoại, hắn nhanh chóng nói: "Ba ba, ngươi tuyệt đối đừng đến Trung Quốc! Tuyệt đối đừng đến!"
"Chuyện gì xảy ra?" Lúc này Biện Hoằng Thành đang đứng trong thang máy, cú điện thoại này của nhi tử làm hắn hiểu không thấu: "Vì cái gì ngươi lại nói như vậy? Là ngươi nói tình huống của mẹ ngươi có liên quan tới chủ nhân cũ của biệt thự. Ta muốn mang nàng đến Trung Quốc nhìn xem..."
"Lúc đó là ta tùy tiện nói bậy thôi, ba ba ngươi đừng tin lời ta, ba ba, ngươi ngàn vạn lần đừng đến!"
Biện Hoằng Thành lăn lộn thương trường nhiều năm sớm đã thành tinh , giọng nói của nhi tử bối rối như vậy... quá mức giấu đầu lòi đuôi rồi.
Hắn lập tức truy vấn: "Ngươi không phải nói bậy! Ta nghe được, ngươi có chuyện gạt ta! Đến cùng là chuyện gì đang xảy ra?"
"Không phải, ba ba, ngươi hãy nghe ta nói ah..."
"Đã đủ rồi! Ta đã điều tra người tên Bồ Mỹ Linh, hắn đã chết 20 năm, làm sao có thể ảnh hưởng tới mẹ ngươi ta cũng không biết được, nhưng nhất định có ẩn tàng bí mật, vô luận như thế nào ta cũng muốn tới Trung Quốc một lần!"
"Hãy nghe ta nói, ba ba! Ngươi, ngươi đừng đến, nếu như đến sẽ..." trong lúc nhất thời Tinh Thần không biết phải nói như thế nào, chỉ có thể nói: "Vô luận như thế nào, ba ba, ta thỉnh ngươi đừng tới đây, xem như ta van ngươi, được không?"
Sự quan tâm của hắn tới cha mẹ, qua lỗ tai của Biện Hoằng Thành biến ra một ý vị khác.
Biện Hoằng Thành biết rõ, Tinh Thần đối với thê tử vẫn luôn ôm hận, nhất là lúc trước hắn bị mất đi mắt phải, hắn vẫn luôn cho rằng đó là trách nhiệm của nàng. Đương nhiên sau khi hắn biết rõ việc này cũng nghĩ rằng thê tử làm việc không thỏa đáng, nhưng trong nội tâm cũng ẩn ẩn cho rằng, Tinh Viêm chính xác quan trọng hơn Tinh Thần, dù sao Tinh Viêm cũng là người thừa kế tương lai của tập đoàn, hắn tuyệt đối không thể có bất kỳ tổn thương , cho dù một đầu ngón tay cũng không được! Tập đoàn Biện Thị là tâm huyết của Biện Hoằng Thành, vô luận như thế nào hắn đều hi vọng do Tinh Viêm tiếp tục phát dương quang đại! Cho nên, đối với cách làm của thê tử hắn cũng không nói nhiều.
Nhưng khi nghe thấy Tinh Thần bối rối như thế, hắn ẩn ẩn có suy đoán không tốt.
Chẳng lẽ... căn bệnh tâm thần phân liệt của thê tử có liên quan tới Tinh Thần? Bởi vì hắn oán hận mẫu thân nên đã làm ra cái gì sao? Hắn sợ hãi nếu mình đến trung quốc sẽ điều tra được điều gì đó, cho nên mới sợ hãi như vậy, không muốn mình đến?
Biện Hoằng Thành kỳ thật cũng chưa từng thích đứa con Tinh Thần này. Tuy trước kia thê tử quá nghiêm khắc với Tinh Thần hắn cũng có chút đồng tình, nhưng hắn chưa từng nói chuyện với Tinh Thần, cũng chưa từng chính thức quan tâm đến Tinh Thần, hắn chỉ lo lắng làm thế nào để giao phó tập đoàn cho Tinh Viêm mà thôi. Sự phát triển của tập đoàn Biện thị vẫn luôn là nhất, Tinh Thần căn bản không thể kế thừa tập đoàn, tương lai cho hắn một chức vụ trong công ty là được. Dù sao, gia tộc nuôi hắn, cũng không trông cậy hắn cống hiến được cái gì cho gia tộc, hắn còn đòi hỏi gì nữa?
"Tinh Thần, ngươi..." Biện Hoằng Thành cau mày: "Ngươi nói một cái lý do đi, vì cái gì chúng ta không nên đến?"
Lý do?
Lý do có thể nói sao? Chẳng lẽ nói, ta tiến vào một cái nhà trọ linh dị, nhà trọ này chuyên đưa chúng ta tới những địa phương xuất hiện quỷ hồn, mà biệt thự nhà chúng ta cũng là một trong những nơi đó, ngày mai ở đó sẽ xuất hiện quỷ hồn?
Làm như vậy, phản ứng đầu tiên của phụ thân chính là nói hắn bị tâm thần phân liệt.
Trí tuệ của Tinh Thần so ra kém với Lý Ẩn, Ngân Dạ hai kiểu yêu nghiệt kia, trong nháy mắt phải tìm ra một cái lý do logic không có lỗ thủng thuyết phục phụ thân, đúng là làm khó hắn. Cho nên, hắn tự nhiên lắp bắp. Mà cái này ngược lại càng làm cho Biện Hoằng Thành cảm giác hắn đang chột dạ, càng kiên định muốn tới Trung Quốc.
"Tốt rồi! Ta đã quyết định, Tinh Thần! Ta sẽ mang mẹ ngươi đến Trung Quốc, đến lúc đó, ta sẽ biết ngay ngươi đang nghĩ gì, làm gì!"
Những lời này làm Tinh Thần lâm vào một mảnh băng lãnh.
Cái gì gọi là "Nghĩ gì, làm gì" ? Phụ thân dường như đang ý chỉ hắn mưu đồ cái gì đó?
"Cha! Ngươi đây là ý gì?" Tinh Thần không cam lòng nói: "Ta là vì các ngươi ah, khi đó..."
"Vậy sao?" Phụ thân lạnh lùng: "Ngươi đã ở đó một năm rồi, không hảo hảo mà học tập, cũng không chịu tìm việc, cả ngày mò mẫm với những người không rõ lai lịch, ngươi cho rằng ta không hỏi đến, liền đại biểu ngươi có thể tùy tiện ném đi mặt mũi của gia tộc rồi hả? Ngươi là người Biện Gia, ở bên ngoài phải cân nhắc tới danh dự gia tộc! Biện Gia chúng ta trong giới hoa kiều, thanh danh cũng rất nổi tiếng đấy! Nếu ngươi làm ra chuyện gì làm gia tộc hổ thẹn, đến lúc đó đừng trách ta vô tình!"
"Đã đủ rồi!" Tinh Thần hô lớn: "Ta biết rồi, ngươi và mụ mụ đồng dạng, đều xem thường ta! Bởi vì ta không bằng ca ca, so sánh với ca ca ta cái gì cũng không phải, chỉ là một người dư thừa trong gia tộc mà thôi! Biện gia, ngươi cho rằng ta rất lưu luyến sao? Ngươi cho rằng ta thích làm người Biện gia sao? Cũng chỉ vì sinh ra trong hào phú mà phải tranh đoạt di sản, các ngươi cả ngày lục đục với nhau, trong đầu chỉ có tiền tài mà thôi! Như vậy ta là cái gì? Đối với các ngươi mà nói, ta xem như là gì?"
Biện Hoằng Thành giận dữ, quát: "Phóng tứ! Đây là thái độ ngươi nói chuyện với phụ thân sao?"
Biện Hoằng Thành là nhân vật bậc nào? Là một đại hào phú chưởng quản cả Biện thị gia tộc và một tập đoàn xí nghiệp lớn, vô luận ở nhà hay trong công ty , người nào nhìn thấy hắn mà chẳng không cúi đầu sợ hãi, nguyên một đám chẳng phải đều tâng bốc mã thí hắn sao? Ngay cả mấy vị thúc công trong gia tộc cũng phải cho hắn ba phần mặt mũi! Tinh Thần rõ ràng dám rống hắn? Lật trời rồi!
"Ngươi nghe kỹ cho ta, Tinh Thần! Lần này ta về nước, cũng sẽ đưa ngươi sang mỹ! Đến lúc đó ta sẽ an bài cho ngươi một công việc ở trong công ty, hi vọng ngươi sẽ an phận cho ta một chút, ta không trông cậy ngươi có thể phụ tá ca ca, chỉ yêu cầu ngươi đừng có bôi đen mặt mũi gia tộc!"
Điện thoại trong tay Tinh thần không ngừng run rẩy.
Lúc này hắn hoàn toàn không chú ý tới, Thâm Vũ đang đứng ngay sau lưng hắn.
"Cha... Tính là ta cầu ngươi, đừng đến Trung Quốc, hoặc là, cho dù đến, ngươi và mụ mụ nên ở khách sạn đừng tới biệt thự được không? Cả đời này ta chỉ một lần duy nhất cầu ngươi..."
"Ngươi đừng ra lệnh cho ta! Ta mới là Gia chủ Biện gia! Ta xem, ngươi chính là làm việc trái với lương tâm, sợ ta vạch trần ngươi! Lúc đầu ta cho ngươi tới trung quốc học hành, Đại học thi không đậu, hiện tại trong xã hội rảnh rỗi không việc làm, học xấu rồi sao? Ta biết ngươi oán hận mẹ ngươi, ngươi cho rằng người làm mắt phải ngươi bị mù là mụ mụ, nhưng ta xem đây là ngươi ganh tỵ. Nếu như ngươi so với Tinh Viêm càng thêm tài hoa, đương nhiên sẽ ưu tiên cứu ngươi! Huống chi ngươi chỉ mù một mắt phải, ngươi phải hiểu, không có thực lực, ngươi cái gì cũng không xứng!"
Bởi vì tiếng nói rất lớn, Thâm Vũ đứng đằng sau cũng có thể nghe được.
Nàng nhớ tới, lúc trước, Mẫn chán ghét, căm hận nàng như thế nào, thậm chí trước mặt mọi người nhục mạ nàng là "Ác ma chi tử", còn nói nếu không sinh ra nàng thì thật tốt...
Tinh Thần, hắn cũng phải đối mặt với ác mộng như vậy sao? Đây chính là phụ thân hắn sao?
"Cha... Tính là ta van ngươi, đừng đến..." Tinh Thần lúc này đã chảy nước mắt: "Nếu như các ngươi tới, sẽ gặp một cơn ác mộng cực kỳ đáng sợ, ngôi biệt thự kia tồn tại một thứ rất quỷ dị, nếu các ngươi tới mà nói..., sẽ phát sinh chuyện rất đáng sợ đó..."
"Ta xem là ngươi đầu óc không bình thường rồi! Nói chuyện bừa bãi như vậy!" Biện Hoằng Thành càng nghe càng tức giận, đứa con trai này nói chuyện cũng không sạch sẽ, không chịu học hành lại tin ba cái thứ mê tín! Lần này về nước, nhất định phải mang hắn về mỹ!
Lúc này cửa thang máy rốt cục mở ra, hắn đi bước ra ngoài, nói: "Tóm lại, ngươi nhớ kỹ cho ta, lần này ta nhất định sẽ đến! Đến lúc đó ta sẽ biết ngươi đang làm cái gì! Còn mối quan hệ giữa ngươi và Bồ Mỹ Linh, ta cũng sẽ tra ra manh mối! Ngươi chuẩn bị tâm lý cho thật tốt đi!"
"Ba ba!"
Tinh Thần liều mạng hô lớn: "Không muốn, tuyệt đối đừng tới! Ta đã van ngươi như vậy, chẳng lẽ trong lòng ngươi, ta không có vị trí nào hay sao? Đối với ngươi mà nói, ta không phải là con của ngươi sao?"
" Chính vì ngươi là con ta cho nên cơm áo không phải lo! Nếu như ngươi là nhi tử nhà khác, người chuyện gì cũng không làm, không có nửa điểm tài năng như ngươi, đã sớm lăn lộn không ngóc đầu lên nổi, ngay cả ấm no cũng thành vấn đề rồi! Ngươi nên cảm kích mình sinh ra ở Biện gia, nếu không ngươi cũng chỉ là một tên phế vật!" Bỗng nhiên điện thoại của Tinh Thần bị Thâm Vũ nhảy lên đoạt mất! Sau đó nàng lạnh lùng nói với đầu dây bên kia: "Ngươi là phụ thân của Tinh Thần?"
"Ân? Ngươi là ai?" Biện Hoằng Thành ngây ngẩn cả người, như thế nào lại đổi sang một giọng nữ?
"Tuy ngươi là phụ thân của Tinh Thần, nhưng ngươi cũng không có tư cách vũ nhục hắn!" Thâm Vũ nói trong cơn tức giận: "Ta không biết Biện gia các ngươi có bao nhiêu cường đại, các ngươi vĩ đại đến cỡ nào, ca ca của Tinh Thần tài năng ra sao, nhưng, ta nói cho ngươi biết, trong mắt ta, tất cả các ngươi cộng lại, còn không bằng một phần của Tinh Thần! Ngươi thực sự hiểu rõ con của ngươi sao? Ta có thể nói cho ngươi biết!"
Khi nói những lời này, hai mắt Thâm Vũ nhìn thẳng vào Tinh Thần, muốn hắn lắng nghe những lời từ đáy lòng nàng!
"Hắn là người thiện lương nhất, ôn nhu nhất! Các ngươi căn bản không có tư cách vũ nhục hắn!"
Sau đó, nàng hít sâu một hơi, tiếp tục nói: " Nếu ngươi có ý định muốn tới Trung Quốc thì tới đi, nhưng ta nói cho ngươi biết, ngươi... Nhất định sẽ phải hối hận!"
Sau đó nàng lập tức cúp điện thoại, lao tới ôm chặt Tinh Thần!
" Đem toàn bộ những lời vừa rồi quên hết đi! Tinh Thần, cho dù cha mẹ ngươi, gia tộc ngươi không để ý tới ngươi, nhưng ta nhất định sẽ ở bên cạnh ngươi! Ta sẽ cùng ngươi, vĩnh viễn trở thành hẫu thuận cho ngươi..."
"Đến chết không từ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.