Nhà Trọ Địa Ngục

Quyển 13 - Chương 5: Minh Hà

Hắc Sắc Hoả Chủng

16/03/2018

Liên thành nhìn Tề Mỹ Thiện bị treo trên không trung, lòng nóng như lửa đốt!

Nếu nữ nhân này chết đi, kế tiếp chỉ còn mình hắn sống sót trong tòa lâu đài khủng bố này! Chỉ ngẫm thôi hắn cũng cảm giác rất đáng sợ!

Quỷ... Tìm phải tìm một con quỷ sau đó treo cổ nó lên!

Nhưng mà đúng lúc này, sợi dây thừng trong tay Liên Thành bỗng nhiên biến lớn. Hắn cũng cảm thấy có chút kỳ quái, dây thừng như thế nào lại rời tay rồi. Sau đó...

Thời điểm kịp phản ứng lại thì sợi dây thừng đã thòng vào cổ hắn!

Trên cái cây treo đầy người chết này, bản thân những sợi dây thừng sẽ tự động treo cổ bọn hắn lên!

Sau đó, sợi dây thừng liền thít chặt lại! Liên thành lập tức dùng hai tay muốn nới lỏng ra, kết quả lại cùng bị xiết lại, sợi dây thừng hung hắn kéo hắn treo trên không trung!

Liên thành một lần nữa lại bị treo lên trên cây, dao găm vẫn giữ ở tay bên phải! Mà hắn bị treo lên, kéo tới gần thân thể của Tề Mỹ Thiện!

Mà hai mắt Tề Mỹ Thiện đã trắng dã, huyết sắc trên mặt bắt đầu rút đi, rõ ràng cho thấy đã hết thuốc chữa.

"Ah..." hai tay Liên Thành bị sợi dây thừng trói chặt, căn bản không thể nào cử động được. Tuy hai tay đã nhận lấy một bộ phận trọng lực, nhưng không thể kéo dài, sợi dây thừng càng ngày càng thít chặt!

Vô luận như thế nào hắn đều không muốn chết ah!

Mà đúng lúc này, tựa như có một hồi gió thổi tới, làm thân thể Tề Mỹ Thiện thổi hướng về phía Liên Thành!

Bỗng hắn chợt nghe trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm: "Chớ lộn xộn! Ta hiện tại giúp ngươi xuống dưới!"

Thời điểm Liên Thành nghe thấy giọng nói này, hắn cơ hồ không thể tin được!

Ngẩng đầu nhìn lại, dĩ nhiên là... Tề Mỹ Thiện đang bò trên nhánh cây, trong tay cầm dao găm, cố gắng cứa đứt sợi dây thừng!

Cái kia... Tề Mỹ Thiện bị treo cổ bên cạnh là ai?

Vừa nghĩ tới đây, hắn cũng cảm giác được cánh tay bị một bàn tay khác gắt gao nắm chặt! Mà hắn nhìn kỹ lại, cỗ thi thể của Tề Mỹ Thiện... chính là một cái đầu lâu cùng một thân thể rách nát!

"Ah!"

Đúng lúc đó thì sợi dây thừng bị đứt, Liên Thành lại lần nữa rơi xuống! Mà Tề Mỹ Thiện cũng nhảy xuống cùng một lúc!

Lúc rớt xuống vẫn là balo chạm đất trước, nhưng tay trái của Liên Thành nện xuống đất khá mạnh, tựa hồ gãy xương rồi, những nơi khác cũng không có gì trở ngại. Mà tựa hồ thần kinh vận động của Tề Mỹ Thiện rất tốt, trực tiếp nhảy xuống cũng không bị tổn thương quá lớn.

"Ngươi không sao chớ?" Tề Mỹ Thiện nâng Liên Thành dậy nói: "Nhanh lên, trốn a!"

Khá tốt là chân Liên Thành không bị tổn thương gì lớn, chỉ trầy da một chút.

"Đúng, chạy mau... Ngươi leo lên cây lúc nào vậy?" Liên thành đột nhiên hỏi.

"Ngay lần đầu tiên ngươi bị treo lên cây, ta đã từ phía sau bò lên rồi."

Tuy trong tòa thành này lúc nào cũng là chạy và chạy, thể lực tiêu hao nghiêm trọng, nhưng sống chết trước mắt, hai người vẫn là bộc phát ra tiềm lực rất mạnh!

Chạy được một khoảng thời gian khá lâu, Liên Thành quay đầu lại xem xét... Tức khắc trên mặt không còn chút huyết sắc!

Cái cây kia vẫn đang ở phía sau hai người, hắn và Tề Mỹ Thiện căn bản không chạy được bao xa cả!

Sau đó hắn lại phát hiện, trên cái cây kia có một nhánh cây treo một cái thòng lọng trống!

Bất quá, Liên Thành phát hiện bọn hắn thật sự là vẫn đang di dộng, bởi vì cảnh tượng chung quanh có thay đổi, hay nói một cách khác là... cái cây này vẫn một mực đuổi theo hai người!

Tề Mỹ Thiện quay đầu lại cũng phát hiện ra điểm này, cũng rất thất kinh!

"Cái cây kia... Một mực đi theo chúng ta?"

Cái cây này cách hai người không hơn 10m! Tựa hồ bọn hắn căn bản không có biện pháp chạy ra khỏi cái phạm vi này!

Ngay sau đó, cái dây thừng trống không kia dài ra sát mặt đất, lập tức hướng về phía Hoa Liên Thành và Tề Mỹ Thiện mà đến!

"Tách ra chạy!" dưới tình huống như vậy Tề Mỹ Thiện vẫn giữ được tỉnh táo, từ một phương hướng ngược lại chạy vòng qua cái cây mà trốn!

Liên thành cũng biết cái cây này đáng sợ, vội bảo vệ cổ rồi cũng hướng một phương khác mà chạy. Mà cái dây thừng kia, cuối cùng lại truy theo hắn!

"Vì cái gì? Vì cái gì lại đuổi theo ta?"

Chẳng lẽ bởi vì mình là người chấp hành Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị sao?

Cái dây thừng kia di động rất nhanh, hắn chạy vòng qua cái cây lại hướng tới một đầu khác, sợi dây thừng kia cũng vòng qua theo!

Không thể nào rời khỏi cái cây hơn 10m khoảng cách, nói cách khác chỉ có thể trong bán kính 10m di động hình vòng tròn..., sớm muộn cũng sẽ bị cái dây thừng này thòng vào cổ!

Không, nói cho cùng, không có sinh lộ... cái cây này chính là tử cục của hắn!

Hơn nữa, hắn vẫn chưa quên, có một dây thòng lọng trống, đại biểu cho một con quỷ đã thoát ra!



"Liên thành!" Bỗng nhiên Tề Mỹ Thiện hô: "Tại đây!"

Hắn vội vàng nhìn sang, chỉ thấy dưới chân Tề Mỹ Thiện đang đứng là một khối gạch sàn bị xốc lên! Mà ở dưới đó lộ ra một cái cầu thang!

Đây là cái gì? Là sinh lộ sao?

Hắn lập tức chạy vội tới, vừa chạy vừa hô: "Ngươi làm sao tìm được chỗ này?"

"Miếng gạch ở nơi này lớn hơn xung quanh rất nhiều, cho nên ta mới thử xốc lên nhìn!" sau đó nàng liền tiến xuống dưới: "Ngươi cũng nhanh lên! Không còn thời gian!"

Liên thành nhìn sợi dây thừng phía sau cũng đang ngày càng áp sát, lập tức nhẩy xuống, đóng nắp hầm lại.

Đây là một đoạn cầu thang rất dài, thỉnh thoảng còn vài chỗ rẽ. Ở trong cái không gian hẹp hòi này, hai bên đều là đá xây tường nham nhám.

Đi tới cuối cùng thì có một cánh cửa.

Liên thành và Tề Mỹ Thiện vừa bước ra ngoài, liền thấy... một đầu Hắc Hà vô biên vô hạn!

Phía trước hắc hà này có một đoạn bờ dài 6 thước rộng 5 mét, phía cuối là một nhóm hơn mười bậc thang dẫn xuống hắc hà, ở dưới cùng bậc thang có một con thuyền nhỏ.

"Con sông này..."

Liên thành ngẩng đầu nhìn trần nhà, ít nhất đã cao hơn mười mét, bị một mảnh hắc ám bao trùm. Thế nhưng vừa rồi hắn leo cầu thang đi xuống đâu có sâu tới như vậy?

Bất quá, cái lâu đài cổ này, tất nhiên không thể dùng lẽ thường để suy đoán.

Dọc theo bậc thang, hai người đi đến mép sông, Liên Thành lấy từ trong ba lô ra một sợi dây thừng dài, muốn đo chiều sâu con sông này.

Dây thừng không ngừng thả vào trong nước, nhưng qua rất lâu rồi vẫn chưa thấy điểm cuối cùng!

"Con sông này... Rất sâu!"

Liên thành cau chặt lông mày, hắn thậm chí hoài nghi... Con sông này căn bản không có điểm giới hạn!

"Liên thành!"

Hắn chợt nghe Tề Mỹ Thiện hô to một tiếng, quay đầu lại xem xét, cũng cảm thấy ngạc nhiên! Chỉ thấy ở chỗ cánh cửa sau lưng hai người, có một cánh tay đầy máu tươi đang cầm lòng lọng đưa ra ngoài!

Giờ đây chỉ còn con thuyền đang trôi nổi trên hắc hà là hy vọng cuối cùng của hai người! Trên thuyền còn có hai cái mái trèo.

Không có biện pháp, chỉ có thể leo lên rồi!

Liên thành và Tề Mỹ Thiện bước lên thuyền gỗ, sau đó nắm lấy mái chèo bắt đầu di động!

Tề Mỹ Thiện dùng mái chèo chống vào bậc thâng đẩy con thuyền rời ra xa, sau đó không ngừng gia tốc tay quạt chèo!

Chiếc thuyền gỗ này không lớn, hai người ngồi cũng có chút cảm giác chen chúc. Mà bởi hai người không ngừng di động tay quạt chèo, cho nên cách bờ cũng được một khoảng khá xa.

Quay đầu lại nhìn, cũng không thấy tung tích con quỷ cầm thòng lọng nữa.

"Chúng ta... Nên làm cái gì bây giờ?" Tề Mỹ Thiện lúc này biểu lộ cũng là dần chìm xuống: "Tiếp tục như vậy, khoảng cách tới cửa ra vào ngày càng xa!"

Liên thành cũng rất đồng tình với nàng, mặc dù mình có năng lực trực tiếp trở về nhà trọ, nhưng nếu đem theo nàng trở về mà nói... có thể biến nàng thành một hộ gia đình không? Nếu như nói đi vào cái loại địa phương như nhà trọ thì... chết ở trong lâu đài cổ này còn tốt hơn chút ít.

Theo thời gian không ngừng trôi qua, khoảng cách tới bờ cũng ngày càng xa.

Kế tiếp... chính là hy vọng trên con sông này không gặp phải tầng tầng lớp lớp quỷ hồn!

Nhất định có sinh lộ tồn tại! Vô luận như thế nào Liên Thành phải tìm ra một con đường sống!

Nước trên con sông này thuần túy là một màu đen, lực nước cũng không xiết mà còn có chút chậm chạp.

Cuối cùng, hoàn toàn không còn nhìn thấy bờ nữa, bốn phương tám hướng đều là nước sông vô biên vô hạn. Đây quả thực không giống như một dòng sông mà giống như một đại hải. Chiếc thuyền trên dòng hắc hà này cảm giác nhỏ bé như một hạt bụi.

"Ta... mỏi quá rồi." Tề Mỹ Thiện buông mái chèo nói: "Để cho ta nghỉ ngơi... Nghỉ ngơi một chút đã."

Sau đó nàng cúi đầu, bỗng nhiên che mặt khóc nức nở.

"Đây rốt cuộc là địa phương nào ah! Ta muốn về nhà, ta muốn về nhà!"

Tề Mỹ Thiện dù sao cũng là nữ hài tử, lúc này rốt cục nàng cũng không thể chịu nổi nữa rồi, khóc rống lên. Trên thực tế nàng có thể kiên trì đến bây giờ cũng không phải dễ dàng.

Liên thành vô cùng rõ ràng, có lẽ nữ nhân này, vĩnh viễn sẽ không thể ly khai khỏi tòa lâu đài này.

Nhưng chính bản thân hắn cũng có thể đồng dạng giống nữ nhân này...

Nội tâm của Liên Thành đối với nàng cũng có chút cố kỵ.

Nàng... Thật là người sống sao?

Người bình thường có thể sống ở trong lâu đài này cả ngày sao? Hơn nữa biết nhiều quy tắc như vậy... toàn bộ lời nàng nói, có thật hay không?



Nhưng những điều nàng nói cũng không hoàn toàn giả dối, riêng một điểm này, Liên Thành liền quyết định ở cùng một chỗ với nàng, như vậy cơ hội sống sót sẽ cao hơn một chút.

Liên thành vô cùng rõ ràng, ngoại trừ việc không thể tiến vào nhà trọ, hộ gia đình còn không có phương pháp khác để phân biệt quỷ hồn. Trước kia chỉ có huyết tự quỷ kính, mới dùng thói quen viết chữ để đoán ra được một lần.

Vạn nhất đang ở phía trên hắc hà, nữ nhân này đột nhiên hóa thân thành Lệ Quỷ thì làm sao bây giờ? Đây chính là trốn cũng không có cách nào trốn ah!

Cho dù biết bơi lặn, ai có thể chắc chắn dưới dòng sông này không có gì? Nếu như nói đây là một dòng hắc hà bình thường hắn như thế nào cũng không thể tin tưởng.

Lúc này Liên Thành ngẩng đầu lên nhìn nhìn, nhưng lại là lập tức há to miệng!

Trần nhà phía trên tuy rằng cách 10m nhưng vẫn có thể thấy được lờ mờ. Nhưng hiện tại ngẩng đầu lên, trần nhà chí ít phải cách hơn 100m, không thể nào nhìn thấy rõ ràng!

Ở giữa thiên địa, phảng phất chỉ còn lại phiến Hắc Hà này! Bởi vì không có vật để tham chiếu, ngay cả phương hướng cũng không thể phân biệt nổi.

"Tề tiểu thư..." Liên thành chỉ lên trời, nói: "Ngươi xem..."

Tề Mỹ Thiện cũng ngẩng đầu lên, mà ở trong mắt nàng, cái trần nhà kia...

"Sao, như thế nào lại..."

Trần nhà, căn bản chính là xa không thể chạm rồi! Cái này đã vượt qua cực hạn mắt thường có thể chứng kiến, tựa hồ cao cao như là đám mây vậy!

Liên thành cũng ngẳng đầu nhìn một màn!

Vừa rồi, miễn cưỡng còn có thể nhìn thấy trần nhà, nhưng bây giờ, một chút cũng nhìn không rõ!

Bỗng nhiên, hắn sinh ra một ý nghĩ. Chẳng lẽ đầu Hắc Hà này, đang không ngừng tiếp cận lòng đất? Bất quá, bóng dáng của hắn vẫn chưa khởi động nguyền rủa, như vậy nói lên nơi này vẫn trong phạm vi " Lâu đài Địa ngục cổ".

Cái đầu sông này đến tột cùng là...

Không khí quỷ dị bắt đầu không ngừng quanh quẩn lởn vởn, hai người đều cảm giác được khủng bố đang yên lặng tiếp cận.

Liên Thành huy động mái chèo vẫn không ngừng cảnh giác bốn phía, tùy thời chú ý trên mặt nước có xuất hiện bất luận động tĩnh nào!

Lúc này bỗng nhiên thân thể hắn lảo đảo suýt chút ngã vào trong nước!

"Làm sao vậy?" Tề Mỹ Thiện cũng chú ý tới dị biến của hắn, vội hỏi: "Chuyện gì phát sinh rồi?"

"Phía dưới..." Liên thành chỉ vào hắc Thủy, nói: "Phía dưới... Có cái gì đó đang bắt lấy mái chèo!”

Cuối cùng lực kéo kia càng lúc càng lớn, hắn chỉ có thể buông tay, để mái chèo bị kéo vào trong hắc hà!

"Đem một mái chèo khác cất kỹ!" Liên thành tức khắc đem một mái chèo khác gắt gao nắm chặt, trên dòng hắc hà mà phải dùng hai tay quạt nước, nghĩ tới đã đủ khủng bố rồi!

Kế tiếp, không khí trên thuyền như chết lặng. Không có mái chèo mà nói..., thuyền liền ngừng lại. Bản thân nước chảy cũng rất chậm chạp, không đưa được con thuyền di động nửa bước.

Nghĩ tới ở dưới nước có những thứ không biết, Liên Thành cũng không biết làm như thế nào mới tốt. Nếu như đem một mái chèo khác đặt vào trong nước, như vậy cũng sẽ bị kéo đi mất!

Nhưng mà, có một câu nói hay lắm. Phúc vô song chí ( phúc đến thì ít), họa vô đơn chí (*họa đến dồn dập).

"Liên thành!" Tề Mỹ Thiện lôi kéo tay Liên Thành nói: "Ngươi xem đằng sau!"

Liên thành quay đầu lại... Miệng tức khắc mở lớn!

ở mặt nước đằng sau có một còn thuyền màu đen cỡ hớn. Con thuyền đó có nhiều mái chèo, thoạt nhìn như là du thuyền cổ xưa, trên thuyền thậm chí còn nhìn thấy lầu các. Còn ở đầu thuyền là một cái đầu lâu màu đen!

Hai bên thuyền có rất nhiều hắc bào nhân đang khua động những mái chèo cực lớn, đẩy con thuyền tiến về phía trước!

Những mái chèo kia so với mái chèo gỗ trong tay bọn họ mà nói, lớn hơn rất nhiều, khoảng cách càng ngày càng tiếp cận bọn hắn rồi!

Trước mắt, con thuyền lớn này cách bọn hắn còn khá xa, khoảng chừng ba mươi thước. Nhưng dùng tốc độ của bọn nó mà nói, muốn tiếp cận con thuyền nhỏ này cũng không cần bao nhiêu thời gian!

Nhìn thấy một màn như vậy, Liên thành chỉ có thể đem mái chèo kia dốc sức mà quạt chèo!

Hắn cảm giác được, cái bóng đen cực lớn từ trong quan tài chui ra kia, cái bóng đen đem tất cả ánh sáng trong thiên địa triệt để thôn phệ...

Đang ở trên con thuyền đó!

Hơn nữa...

Không chỉ một cái!

Tề Mỹ Thiện cũng đem bàn tay nhập vào hắc hà không ngừng khua lên, hai người đều là dồn hết sức lực, kết quả đem bọt nước bắn tung tóe, quần áo trên người đều triệt để bị xối ướt. Nhưng bây giờ ai còn để ý cái này nữa chứ, bây giờ nên cân nhắc trốn như thế nào!

Nhưng dù sao tốc độ của bọn hắn cũng là kém quá xa. Những hắc bào nhân trên thuyền chèo rất thoái mái, càng ngày càng tiếp cận bọn hắn. quay đầu lại nhìn, đã không còn tới 10m nữa!

"Không, không muốn!" trên mặt Tề Mỹ Thiện cũng là tràn ngập sợ hãi, nàng cũng giống Liên Thành cảm giác được sự tồn tại khủng bố trên con thuyền kia.

"Địa ngục..." Liên thành bỗng nhiên giống như bệnh tâm thần đứng dậy: "Nơi này chân chính là địa ngục a! Quả nhiên, quả nhiên không nên tới , con sông này nhất định là Minh Hà, chúng ta... đang thông xuống tầng chót nhất của địa ngục!"

Lúc này con thuyền màu đen cách thuyền gỗ của bọn hắn không tới 5 mét!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Trọ Địa Ngục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook