Nhãi Con Tiểu Long Lại Ăn Vạ Ta
Chương 26
Thải Thải Lai Liễu
23/08/2022
Edit: Vũ Kiều Phụng
Beta 1: Vũ Kiều Phụng
Beta 2:
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Mộc Hề cũng gật đầu phụ họa:
"Đúng vậy, em chỉ cần đi bên cạnh hai anh là được."
Trong mắt hai người, Diệp Lan cũng chỉ là một tiểu yêu quái, còn chưa có thành niên, cho nên, nếu bọn họ có khả năng thì không muốn cho cậu làm việc vất vả.
"Cho em cái này nè."
Tống Du đưa cho Diệp Lan một vật hình tròn, có vẻ là được thiết kế và chế tạo ra.
"Nếu vật tròn này rung động và sáng lên, là đã kiểm tra, đo lường được hơi thở của tiểu yêu quái ở gần đó, nó sẽ chỉ ra phương hướng, đi theo phương hướng đó thì có thể tìm được."
Diệp Lan nghe vậy, vội cẩn thận nắm chặt vật tròn, sợ sẽ đánh rơi mất.
Tống Du nhìn bộ dáng cẩn thận của cậu, cong cong đôi mắt:
"Diệp Diệp, em không cần sợ mất đâu, anh có rất nhiều."
Diệp Lan gật gật đầu, cảm thấy vật tròn này rất thần kỳ:
"Anh Du, cái này là ai làm ra vậy?"
"Tần Yến, bạn đời của anh trai anh, hắn rất lợi hại."
Tống Du giới thiệu với cậu:
"Bây giờ anh ấy không ở nhà, đang đi nghỉ phép với anh trai anh, nếu không thì em có thể nhìn thấy rồi."
Diệp Lan không có hứng thú với việc nhìn thấy Tần Yến kia, cậu cảm thấy ở chung với anh Du và anh Mộc là tốt lắm rồi.
Lần này, mục tiêu của mấy người là một ngọn núi hoang có lộ trình khá xa.
Ngọn núi đó thường xuyên có các yêu quái lui tới, xác suất nhặt được tiểu yêu quái ở nơi đó cũng cao nhất.
Dọc theo đường đi.
Giới thiệu [Hoắc Tiên Sinh Hắn Không Tìm Thế Thân - Tiểu Văn Đán] - Đề Cử Đam Mỹ Hay
Văn án
Một con mắt đui mù không thể nhận thức được vẻ đẹp dung mạo của tức phụ nhà mình, tức phụ bỏ chạy mới hoàn toàn hiểu ra sai lầm của bản thân.
Một câu giới thiệu vắn tắt: Không có cách nào ngăn đại mỹ nhân bỏ chạy.
Mục đích: Tiết kiệm nước, sống ít cacbon. Bảo vệ môi trường
***
Tống Du và Mộc Hề đều đi ở hai bên đường, ve chai thường bị vứt ở đó.
Bởi vì trên đường phủ một tầng tuyết mỏng, cho nên nhặt ve chai có hơi khó khăn, dễ bị trượt.
Diệp Lan nhìn hai người nhặt, cũng không nhàn rỗi mà góp một tay.
Đi đến trước núi hoang, túi phân hóa học đã chứa rất nhiều ve chai.
Tống Du ước lượng, rất có kinh nghiệm định giá nói:
"Số chúng ta vừa nhặt có thể được mười đồng."
Diệp Lan nhìn túi:
"Còn chưa nhặt đầy túi, lúc trở về có thể nhặt thêm một chút."
"Ừ!" Tống Du gật gật đầu:
"Cái này không gấp, đi nhặt tiểu yêu quái trước đi."
Thời tiết này, nếu tiểu yêu quái thân thể kém bị ném bên ngoài, đúng là chịu khổ.
Vì dễ dàng đi tìm tiểu yêu quái, bọn họ tạm thời giấu túi phân hóa học đi, chỉ xách theo một cái túi rỗng khác, xuất phát vào núi.
Đi vào, Tống Du liền dặn dò Diệp Lan:
"Diệp Diệp, em theo sát hai anh, tuyệt đối không được tách riêng."
Yêu quái lui tới loại núi hoang này, có nhiều con không biết nguy hiểm là gì.
Trên người Tống Du lưu lại hơi thở hung thú của anh trai, cả người Mộc Hề đều mang theo khí vị nồng đậm của đại long nhà hắn, cho nên, hai người ra ngoài đều rất an toàn.
Không ai dám chọc bọn hắn, trừ khi kẻ đó lo ngại mệnh mình quá dài.
Diệp Lan theo sau thì không giống, bán yêu thì so không nổi với thuần yêu, huống chi, tuổi Diệp Lan lại nhỏ, lỡ đâu gặp phải yêu quái hư hỏng, không có bọn họ thì sẽ rất nguy hiểm.
"Được, em đã biết, em không chạy lung tung."
Diệp Lan nghe lời đi theo bọn họ, nắm chặt vật tròn trong tay, nỗ lực tìm kiếm tiểu yêu quái bị vứt bỏ.
Trên núi hoang gió lạnh thấu xương.
Tuy rằng mọi người đi cũng không lạnh, nhưng khuôn mặt vẫn bị gió thổi đến phiếm hồng.
Diệp Lan chà xát mặt, ánh mắt nhìn khắp bốn phía.
Bỗng nhiên.
Vật tròn trên tay sáng lên.
"Bên này__"
"Bên kia __"
Diệp Lan và Tống Du đồng thời mở miệng, chỉ phương hướng một trái một phải, hoàn toàn bất đồng.
Mỗi người nhìn vật tròn trên tay mình, đều há miệng muốn nói.
"Hẳn là hai hướng đều có tiểu yêu quái, Du Du, chúng ta phải tách ra để làm."
Ánh sáng trên vật tròn còn cảm ứng sinh mệnh của tiểu yêu quái, nếu ánh sáng ảm đạm, vậy chứng minh tiểu yêu quái cách đó không xa sắp tử vong.
Tống Du "ừ" một tiếng:
"Chúng ta tách ra đi."
"Anh và Diệp Diệp đi chung, Du Du, lúc em đi qua đó cẩn thận một chút nha."
Trong núi này, Diệp Lan không thể tách riêng một mình, Mộc Hề lo lắng nếu Diệp Lan đi theo Tống Du, xảy ra chuyện gì, hai người đều không thể thoát thân, cho nên dứt khoát mang theo Diệp Lan bên mình.
Mộc Hề có xương của Long Dực, là Long Dực chính tay chặt long cốt của bản thân làm thành cái còi cho hắn, để hắn mang theo phòng thân.
"Diệp Diệp, chúng ta đi thôi."
Mộc Hề một tay cầm vật tròn, một tay túm cái còi treo ở trong cổ ra.
Tách ra được một đoạn, Diệp Lan chú ý chặt chẽ cảnh tượng lọt vào trong tầm mắt.
Gió gào thét, tựa hồ mang theo thanh âm nức nở như có như không.
Vì có thể nghe được càng nhiều thanh âm, Diệp Lan cũng lộ ra đôi tai nhỏ, bản thể của mình.
Cặp lỗ tai lông xù xù dựng lên, thỉnh thoảng còn động một chút, nhìn rất đẹp và mềm mại.
Mộc Hề nhìn nhìn, nhịn không nổi nên duỗi tay sờ sờ, hắn không có sức chống cự đối với lông xù xù.
"Diệp Diệp, em lớn lên thật đáng yêu."
Mộc Hề sờ sờ lỗ tai nhỏ của Diệp Lan, nhìn khuôn mặt cậu nháy mắt đỏ bừng, cảm thán từ đáy lòng.
Đáng tiếc, hắn và Long Dực không sinh được tiểu yêu quái đáng yêu như vậy, chỉ có thể sinh được một cái trứng rồng là Hỗn Thế Ma Vương.
Diệp Lan được khen, lộ ra lúm đồng tiền, không biết nói gì.
Mộc Hề tiếp tục đi, nhưng ánh mắt lại vô tình liếc tới chỗ cổ mà Diệp Lan khi túm khăn quàng cổ không cẩn thận bị lộ ra.
"Diệp Diệp."
Mộc Hề hoài nghi:
"Em bị ai cắn?"
Diệp Lan sờ sờ cổ, muốn nói hình như là bị chiêu tài cắn, nhưng không có bằng chứng thì không thể nói.
"Em cũng không biết."
Cậu chỉ có thể trả lời qua loa có lệ.
May mắn là thanh âm nức nở của tiểu yêu quái trong gió càng ngày càng rõ ràng nên lực chú ý của Mộc Hề bị dời đi.
Bọn họ theo tiếng cẩn thận tìm kiếm, phát hiện được một vách đá thiên nhiên thẳng đứng, địa hình chênh vênh, xác định nơi phát ra thanh âm:
"Anh Mộc, ở đáy vực."
Diệp Lan nằm sấp nhìn xuống đáy vực, trên lưng là ánh sáng, đáy vực rất tối, nhìn không rõ lắm.
Hơn nữa, đáy vực này muốn đi vòng cũng không được, nó giống như thợ săn vì đi săn mà đào xuống bẫy rập, chỉ có thể đi từ trên xuống dưới, không có cách nào khác.
Tiếng nức nở càng ngày càng yếu, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng.
Diệp Lan có thể nghe được tiếng nức nở còn mang giọng sữa, rõ ràng là một ấu tể.
Mùa đông, thời kỳ ấu tể bị vứt bỏ cao nhất.
Diệp Lan nghe giọng sữa nức nở kia, tim như bị bóp chặt:
"Anh Mộc, em nhảy xuống ôm nó lên."
Mộc Hề nhíu mày:
"Chúng ta không có dây thừng."
Nếu Diệp Lan nhảy xuống như vậy, chút nữa còn phải ôm ấu tể, không thể nào leo lên được.
Suy tư một lát.
Mộc Hề nhìn Diệp Lan, có biện pháp.
"Anh làm dây thừng, buộc em rồi thả xuống, sau đó lại kéo em và ấu tể lên."
Nói làm liền làm, Mộc Hề và Diệp Lan đều hóa thành bản thể.
Mộc Hề là yêu quái hệ thực vật, hắn kéo dài cành lá của mình, bó chặt Diệp Lan đã biến thành nắm nhỏ.
Bản thể Diệp Lan rất nhẹ, Mộc Hề bó cậu thả xuống, cũng không tốn sức lắm.
Không bao lâu, Diệp Lan tới đáy vực.
Quả nhiên có tiểu yêu quái mang bộ dáng trẻ sơ sinh, tiểu yêu quái nhỏ nhỏ gầy gầy, trên người không có một món quần áo, cả người đông lạnh xanh tím, hô hấp cực yếu.
Diệp Lan vươn trảo trảo ôm nó, truyền cho nó độ ấm.
Làm ấm được thân mình sắp đông cứng của tiểu yêu quái, Diệp Lan mới ngẩng đầu, hướng về phía Mộc Hề ở trên vách đá, lớn tiếng nói:
"Anh Mộc, em đã tìm được ấu tể!"
"Em bó nó lại, anh kéo nó lên trước đi."
Hai người cùng đi lên, Diệp Lan cảm thấy quá nặng.
Mộc Hề trả lời:
"Được".
Diệp Lan dùng cái cành trụi lủi bó chặt ấu tể, sau đó kêu Mộc Hề kéo lên.
Kéo đến một nửa.
Mộc Hề chuyên tâm nhìn chằm chằm đáy vực, cảm thấy sau lưng một trận gió lạnh.
Hắn còn không kịp quay đầu lại, đã bị một bóng trắng củng xuống dưới.
Diệp Lan: "!"
Diệp Lan nhìn anh Mộc cùng ấu tể đột nhiên rơi xuống, phản xạ có điều kiện chạy đến đỡ.
Ấu tể nhỏ như vậy, không thể bị ngã chết!
"Ức__"
Ấu tể cho dù nhỏ, dưới tác dụng của trọng lực, vẫn làm Diệp Lan bị nghẹn ở cổ họng.
Mộc Hề bị củng xuống trong bộ dáng của thực vật, cho nên không bị ngã đau, nhưng bản thể bị hòn đá đập bị thương.
Mộc Hề bị thương, phồng mặt, giận dữ nói:. Tiên Hiệp Hay
"Bạch Hổ!!! Đời mày hết rồi!"
Bên trong núi hoang này vẫn còn chưa hoàn toàn khai hoá, nhưng có Bạch Hổ có chút linh khí, tu thành chủng loại như Mộc Hề, tác phong của con Bạch Hổ đẹp đẽ này vô cùng xấu hổ.
Ngày thường ngẫu nhiên gặp Mộc Hề cùng Tống Du, sẽ đến gần củng một chút, ngứa da thì bảo bọn họ chơi cùng nó.
Lần này nhìn thấy Mộc Hề, nó lại ngứa da.
"Anh Mộc, anh bình tĩnh......"
Diệp Lan nhìn Mộc Hề từ trước đến giờ tính tình ôn hòa, bị tức đến bốc hỏa, có hơi sợ hãi.
Ấu tể được cậu đỡ tựa hồ cũng bị thanh âm Mộc Hề dọa đến trợn mắt, nó ngẩng đầu, nhìn thấy người đầu tiên là Diệp Lan.
"Ba ba."
Ấu tể hé miệng, mềm mại kêu Diệp Lan.
Diệp Lan: "?"
Cậu nghe giọng sữa gọi 'ba ba', khuôn mặt nhỏ ngây ra:
"Em gọi tôi là gì?"
Ấu tể vươn tay, nắm lông xù xù của cậu, ánh mắt ướt dầm dề tràn đầy ánh sáng:
"Ba ba", nó lại kêu lên.
Lần này Diệp Lan nghe rõ, hoàn toàn hóa đá.
Hỏi: Đột nhiên không kịp chuẩn bị, phải làm cha thì làm sao bây giờ?!
Online chờ, rất gấp.
"Tôi... tôi không phải ba ba của em."
Yết hầu Diệp Lan căng thẳng, giải thích với nó:
"Tôi chỉ là đi nhặt tiểu yêu quái mà thôi."
Lúc Diệp Lan và ấu tể nói chuyện, Mộc Hề ngồi ở đáy vực, khuôn mặt căng chặt, cầm cái còi Long Dực cho, dốc hết sức lực mà thổi.
Tiếng còi vang.
Long Dực đang ở bên ngoài bí cảnh của Long Cung, sắc mặt đột biến:
"Ba ba con xảy ra chuyện, bây giờ ta phải bay qua."
Tiểu long đối mặt với hắn, trong lòng cũng đánh cái đột.
Bí cảnh bị tạc một lỗ, nó đang định trở lại chân thân, nhưng mà đột nhiên nhớ tới, Diệp Lan, ba ba của nó và cha nuôi ở chung một chỗ.
Nếu ba ba xảy ra chuyện......
Không rảnh lo cho chân thân bị tạc, tiểu long bò lên lưng cha nó, trảo trảo nắm chặt vảy của cha:
"Cha, ta cũng muốn qua đó!"
Nó muốn xem Diệp Diệp thế nào mới có thể yên tâm về bí cảnh.
Đầy đầu Long Dực đều là Mộc Hề, không còn tinh lực đi ép con trai mà ném nó về bí cảnh.
Trong tầng mây dày đặc, rồng bay nhảy ngàn dặm.
Ngửi được vị trí của bạn đời, Long Dực chuẩn xác mà ngừng lại.
Hắn biến về hình người, xuất hiện ở đáy vực, tiểu long trên lưng hắn cũng bị chấn động rớt xuống bên cạnh.
Diệp Lan đang ôm ấu tể, nhìn tiểu long quen thuộc đột nhiên xuất hiện, thần sắc hoảng hốt.
Đêm qua nằm mơ còn chưa tính.
Bây giờ vẫn là ban ngày ban mặt, sao lại bắt đầu xuất hiện ảo giác.
"Ba ba?"
Ấu tể nhìn Diệp Lan ngây người, trảo nhỏ chọc chọc cậu.
- Còn tiếp -
Tất cả truyện ở nơi này đều được dịch bởi Team Đề Cử Đam Mỹ Hay. Vui lòng không re-up.
Hãy Follow + Vote + Like + Comment nhiệt tình bạn nhé!
Beta 1: Vũ Kiều Phụng
Beta 2:
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Mộc Hề cũng gật đầu phụ họa:
"Đúng vậy, em chỉ cần đi bên cạnh hai anh là được."
Trong mắt hai người, Diệp Lan cũng chỉ là một tiểu yêu quái, còn chưa có thành niên, cho nên, nếu bọn họ có khả năng thì không muốn cho cậu làm việc vất vả.
"Cho em cái này nè."
Tống Du đưa cho Diệp Lan một vật hình tròn, có vẻ là được thiết kế và chế tạo ra.
"Nếu vật tròn này rung động và sáng lên, là đã kiểm tra, đo lường được hơi thở của tiểu yêu quái ở gần đó, nó sẽ chỉ ra phương hướng, đi theo phương hướng đó thì có thể tìm được."
Diệp Lan nghe vậy, vội cẩn thận nắm chặt vật tròn, sợ sẽ đánh rơi mất.
Tống Du nhìn bộ dáng cẩn thận của cậu, cong cong đôi mắt:
"Diệp Diệp, em không cần sợ mất đâu, anh có rất nhiều."
Diệp Lan gật gật đầu, cảm thấy vật tròn này rất thần kỳ:
"Anh Du, cái này là ai làm ra vậy?"
"Tần Yến, bạn đời của anh trai anh, hắn rất lợi hại."
Tống Du giới thiệu với cậu:
"Bây giờ anh ấy không ở nhà, đang đi nghỉ phép với anh trai anh, nếu không thì em có thể nhìn thấy rồi."
Diệp Lan không có hứng thú với việc nhìn thấy Tần Yến kia, cậu cảm thấy ở chung với anh Du và anh Mộc là tốt lắm rồi.
Lần này, mục tiêu của mấy người là một ngọn núi hoang có lộ trình khá xa.
Ngọn núi đó thường xuyên có các yêu quái lui tới, xác suất nhặt được tiểu yêu quái ở nơi đó cũng cao nhất.
Dọc theo đường đi.
Giới thiệu [Hoắc Tiên Sinh Hắn Không Tìm Thế Thân - Tiểu Văn Đán] - Đề Cử Đam Mỹ Hay
Văn án
Một con mắt đui mù không thể nhận thức được vẻ đẹp dung mạo của tức phụ nhà mình, tức phụ bỏ chạy mới hoàn toàn hiểu ra sai lầm của bản thân.
Một câu giới thiệu vắn tắt: Không có cách nào ngăn đại mỹ nhân bỏ chạy.
Mục đích: Tiết kiệm nước, sống ít cacbon. Bảo vệ môi trường
***
Tống Du và Mộc Hề đều đi ở hai bên đường, ve chai thường bị vứt ở đó.
Bởi vì trên đường phủ một tầng tuyết mỏng, cho nên nhặt ve chai có hơi khó khăn, dễ bị trượt.
Diệp Lan nhìn hai người nhặt, cũng không nhàn rỗi mà góp một tay.
Đi đến trước núi hoang, túi phân hóa học đã chứa rất nhiều ve chai.
Tống Du ước lượng, rất có kinh nghiệm định giá nói:
"Số chúng ta vừa nhặt có thể được mười đồng."
Diệp Lan nhìn túi:
"Còn chưa nhặt đầy túi, lúc trở về có thể nhặt thêm một chút."
"Ừ!" Tống Du gật gật đầu:
"Cái này không gấp, đi nhặt tiểu yêu quái trước đi."
Thời tiết này, nếu tiểu yêu quái thân thể kém bị ném bên ngoài, đúng là chịu khổ.
Vì dễ dàng đi tìm tiểu yêu quái, bọn họ tạm thời giấu túi phân hóa học đi, chỉ xách theo một cái túi rỗng khác, xuất phát vào núi.
Đi vào, Tống Du liền dặn dò Diệp Lan:
"Diệp Diệp, em theo sát hai anh, tuyệt đối không được tách riêng."
Yêu quái lui tới loại núi hoang này, có nhiều con không biết nguy hiểm là gì.
Trên người Tống Du lưu lại hơi thở hung thú của anh trai, cả người Mộc Hề đều mang theo khí vị nồng đậm của đại long nhà hắn, cho nên, hai người ra ngoài đều rất an toàn.
Không ai dám chọc bọn hắn, trừ khi kẻ đó lo ngại mệnh mình quá dài.
Diệp Lan theo sau thì không giống, bán yêu thì so không nổi với thuần yêu, huống chi, tuổi Diệp Lan lại nhỏ, lỡ đâu gặp phải yêu quái hư hỏng, không có bọn họ thì sẽ rất nguy hiểm.
"Được, em đã biết, em không chạy lung tung."
Diệp Lan nghe lời đi theo bọn họ, nắm chặt vật tròn trong tay, nỗ lực tìm kiếm tiểu yêu quái bị vứt bỏ.
Trên núi hoang gió lạnh thấu xương.
Tuy rằng mọi người đi cũng không lạnh, nhưng khuôn mặt vẫn bị gió thổi đến phiếm hồng.
Diệp Lan chà xát mặt, ánh mắt nhìn khắp bốn phía.
Bỗng nhiên.
Vật tròn trên tay sáng lên.
"Bên này__"
"Bên kia __"
Diệp Lan và Tống Du đồng thời mở miệng, chỉ phương hướng một trái một phải, hoàn toàn bất đồng.
Mỗi người nhìn vật tròn trên tay mình, đều há miệng muốn nói.
"Hẳn là hai hướng đều có tiểu yêu quái, Du Du, chúng ta phải tách ra để làm."
Ánh sáng trên vật tròn còn cảm ứng sinh mệnh của tiểu yêu quái, nếu ánh sáng ảm đạm, vậy chứng minh tiểu yêu quái cách đó không xa sắp tử vong.
Tống Du "ừ" một tiếng:
"Chúng ta tách ra đi."
"Anh và Diệp Diệp đi chung, Du Du, lúc em đi qua đó cẩn thận một chút nha."
Trong núi này, Diệp Lan không thể tách riêng một mình, Mộc Hề lo lắng nếu Diệp Lan đi theo Tống Du, xảy ra chuyện gì, hai người đều không thể thoát thân, cho nên dứt khoát mang theo Diệp Lan bên mình.
Mộc Hề có xương của Long Dực, là Long Dực chính tay chặt long cốt của bản thân làm thành cái còi cho hắn, để hắn mang theo phòng thân.
"Diệp Diệp, chúng ta đi thôi."
Mộc Hề một tay cầm vật tròn, một tay túm cái còi treo ở trong cổ ra.
Tách ra được một đoạn, Diệp Lan chú ý chặt chẽ cảnh tượng lọt vào trong tầm mắt.
Gió gào thét, tựa hồ mang theo thanh âm nức nở như có như không.
Vì có thể nghe được càng nhiều thanh âm, Diệp Lan cũng lộ ra đôi tai nhỏ, bản thể của mình.
Cặp lỗ tai lông xù xù dựng lên, thỉnh thoảng còn động một chút, nhìn rất đẹp và mềm mại.
Mộc Hề nhìn nhìn, nhịn không nổi nên duỗi tay sờ sờ, hắn không có sức chống cự đối với lông xù xù.
"Diệp Diệp, em lớn lên thật đáng yêu."
Mộc Hề sờ sờ lỗ tai nhỏ của Diệp Lan, nhìn khuôn mặt cậu nháy mắt đỏ bừng, cảm thán từ đáy lòng.
Đáng tiếc, hắn và Long Dực không sinh được tiểu yêu quái đáng yêu như vậy, chỉ có thể sinh được một cái trứng rồng là Hỗn Thế Ma Vương.
Diệp Lan được khen, lộ ra lúm đồng tiền, không biết nói gì.
Mộc Hề tiếp tục đi, nhưng ánh mắt lại vô tình liếc tới chỗ cổ mà Diệp Lan khi túm khăn quàng cổ không cẩn thận bị lộ ra.
"Diệp Diệp."
Mộc Hề hoài nghi:
"Em bị ai cắn?"
Diệp Lan sờ sờ cổ, muốn nói hình như là bị chiêu tài cắn, nhưng không có bằng chứng thì không thể nói.
"Em cũng không biết."
Cậu chỉ có thể trả lời qua loa có lệ.
May mắn là thanh âm nức nở của tiểu yêu quái trong gió càng ngày càng rõ ràng nên lực chú ý của Mộc Hề bị dời đi.
Bọn họ theo tiếng cẩn thận tìm kiếm, phát hiện được một vách đá thiên nhiên thẳng đứng, địa hình chênh vênh, xác định nơi phát ra thanh âm:
"Anh Mộc, ở đáy vực."
Diệp Lan nằm sấp nhìn xuống đáy vực, trên lưng là ánh sáng, đáy vực rất tối, nhìn không rõ lắm.
Hơn nữa, đáy vực này muốn đi vòng cũng không được, nó giống như thợ săn vì đi săn mà đào xuống bẫy rập, chỉ có thể đi từ trên xuống dưới, không có cách nào khác.
Tiếng nức nở càng ngày càng yếu, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng.
Diệp Lan có thể nghe được tiếng nức nở còn mang giọng sữa, rõ ràng là một ấu tể.
Mùa đông, thời kỳ ấu tể bị vứt bỏ cao nhất.
Diệp Lan nghe giọng sữa nức nở kia, tim như bị bóp chặt:
"Anh Mộc, em nhảy xuống ôm nó lên."
Mộc Hề nhíu mày:
"Chúng ta không có dây thừng."
Nếu Diệp Lan nhảy xuống như vậy, chút nữa còn phải ôm ấu tể, không thể nào leo lên được.
Suy tư một lát.
Mộc Hề nhìn Diệp Lan, có biện pháp.
"Anh làm dây thừng, buộc em rồi thả xuống, sau đó lại kéo em và ấu tể lên."
Nói làm liền làm, Mộc Hề và Diệp Lan đều hóa thành bản thể.
Mộc Hề là yêu quái hệ thực vật, hắn kéo dài cành lá của mình, bó chặt Diệp Lan đã biến thành nắm nhỏ.
Bản thể Diệp Lan rất nhẹ, Mộc Hề bó cậu thả xuống, cũng không tốn sức lắm.
Không bao lâu, Diệp Lan tới đáy vực.
Quả nhiên có tiểu yêu quái mang bộ dáng trẻ sơ sinh, tiểu yêu quái nhỏ nhỏ gầy gầy, trên người không có một món quần áo, cả người đông lạnh xanh tím, hô hấp cực yếu.
Diệp Lan vươn trảo trảo ôm nó, truyền cho nó độ ấm.
Làm ấm được thân mình sắp đông cứng của tiểu yêu quái, Diệp Lan mới ngẩng đầu, hướng về phía Mộc Hề ở trên vách đá, lớn tiếng nói:
"Anh Mộc, em đã tìm được ấu tể!"
"Em bó nó lại, anh kéo nó lên trước đi."
Hai người cùng đi lên, Diệp Lan cảm thấy quá nặng.
Mộc Hề trả lời:
"Được".
Diệp Lan dùng cái cành trụi lủi bó chặt ấu tể, sau đó kêu Mộc Hề kéo lên.
Kéo đến một nửa.
Mộc Hề chuyên tâm nhìn chằm chằm đáy vực, cảm thấy sau lưng một trận gió lạnh.
Hắn còn không kịp quay đầu lại, đã bị một bóng trắng củng xuống dưới.
Diệp Lan: "!"
Diệp Lan nhìn anh Mộc cùng ấu tể đột nhiên rơi xuống, phản xạ có điều kiện chạy đến đỡ.
Ấu tể nhỏ như vậy, không thể bị ngã chết!
"Ức__"
Ấu tể cho dù nhỏ, dưới tác dụng của trọng lực, vẫn làm Diệp Lan bị nghẹn ở cổ họng.
Mộc Hề bị củng xuống trong bộ dáng của thực vật, cho nên không bị ngã đau, nhưng bản thể bị hòn đá đập bị thương.
Mộc Hề bị thương, phồng mặt, giận dữ nói:. Tiên Hiệp Hay
"Bạch Hổ!!! Đời mày hết rồi!"
Bên trong núi hoang này vẫn còn chưa hoàn toàn khai hoá, nhưng có Bạch Hổ có chút linh khí, tu thành chủng loại như Mộc Hề, tác phong của con Bạch Hổ đẹp đẽ này vô cùng xấu hổ.
Ngày thường ngẫu nhiên gặp Mộc Hề cùng Tống Du, sẽ đến gần củng một chút, ngứa da thì bảo bọn họ chơi cùng nó.
Lần này nhìn thấy Mộc Hề, nó lại ngứa da.
"Anh Mộc, anh bình tĩnh......"
Diệp Lan nhìn Mộc Hề từ trước đến giờ tính tình ôn hòa, bị tức đến bốc hỏa, có hơi sợ hãi.
Ấu tể được cậu đỡ tựa hồ cũng bị thanh âm Mộc Hề dọa đến trợn mắt, nó ngẩng đầu, nhìn thấy người đầu tiên là Diệp Lan.
"Ba ba."
Ấu tể hé miệng, mềm mại kêu Diệp Lan.
Diệp Lan: "?"
Cậu nghe giọng sữa gọi 'ba ba', khuôn mặt nhỏ ngây ra:
"Em gọi tôi là gì?"
Ấu tể vươn tay, nắm lông xù xù của cậu, ánh mắt ướt dầm dề tràn đầy ánh sáng:
"Ba ba", nó lại kêu lên.
Lần này Diệp Lan nghe rõ, hoàn toàn hóa đá.
Hỏi: Đột nhiên không kịp chuẩn bị, phải làm cha thì làm sao bây giờ?!
Online chờ, rất gấp.
"Tôi... tôi không phải ba ba của em."
Yết hầu Diệp Lan căng thẳng, giải thích với nó:
"Tôi chỉ là đi nhặt tiểu yêu quái mà thôi."
Lúc Diệp Lan và ấu tể nói chuyện, Mộc Hề ngồi ở đáy vực, khuôn mặt căng chặt, cầm cái còi Long Dực cho, dốc hết sức lực mà thổi.
Tiếng còi vang.
Long Dực đang ở bên ngoài bí cảnh của Long Cung, sắc mặt đột biến:
"Ba ba con xảy ra chuyện, bây giờ ta phải bay qua."
Tiểu long đối mặt với hắn, trong lòng cũng đánh cái đột.
Bí cảnh bị tạc một lỗ, nó đang định trở lại chân thân, nhưng mà đột nhiên nhớ tới, Diệp Lan, ba ba của nó và cha nuôi ở chung một chỗ.
Nếu ba ba xảy ra chuyện......
Không rảnh lo cho chân thân bị tạc, tiểu long bò lên lưng cha nó, trảo trảo nắm chặt vảy của cha:
"Cha, ta cũng muốn qua đó!"
Nó muốn xem Diệp Diệp thế nào mới có thể yên tâm về bí cảnh.
Đầy đầu Long Dực đều là Mộc Hề, không còn tinh lực đi ép con trai mà ném nó về bí cảnh.
Trong tầng mây dày đặc, rồng bay nhảy ngàn dặm.
Ngửi được vị trí của bạn đời, Long Dực chuẩn xác mà ngừng lại.
Hắn biến về hình người, xuất hiện ở đáy vực, tiểu long trên lưng hắn cũng bị chấn động rớt xuống bên cạnh.
Diệp Lan đang ôm ấu tể, nhìn tiểu long quen thuộc đột nhiên xuất hiện, thần sắc hoảng hốt.
Đêm qua nằm mơ còn chưa tính.
Bây giờ vẫn là ban ngày ban mặt, sao lại bắt đầu xuất hiện ảo giác.
"Ba ba?"
Ấu tể nhìn Diệp Lan ngây người, trảo nhỏ chọc chọc cậu.
- Còn tiếp -
Tất cả truyện ở nơi này đều được dịch bởi Team Đề Cử Đam Mỹ Hay. Vui lòng không re-up.
Hãy Follow + Vote + Like + Comment nhiệt tình bạn nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.