Chương 106: Loạn quyền đánh chết sư phụ già
Mạc Mặc
03/11/2022
Đao quang lấp lánh, Lục Diệp lại bổ tới một đao, Chu sư huynh nhấc kiếm ngăn cản, đổi lại trước đây, hắn nhất định phải đâm tới tay cầm đao của đối phương, hắn có lòng tin chọc thương đối phương trước khi một đao kia bổ xuống.
Nhưng giờ hắn không dám, bởi vì hắn biết làm vậy vô dụng, đối phương chẳng hề có nửa điểm lùi bước, dù bị đâm, một đao kia vẫn sẽ tiếp tục bổ xuống.
Một đao này bị trường kiếm của hắn ngăn lại, nhưng lực lượng khổng lồ cũng xung kích khiến thân hình hắn bất ổn, Lục Diệp nhấc chân đạp mạnh, chính trúng vào bắp đùi máu chảy đầm đìa của Chu sư huynh.
Đó là một trong những thương thế Lục Diệp tạo thành với hắn trước đây, vết thương cực sâu.
Chu sư huynh kêu thảm một tiếng, thân hình bất ổn, bị đạp cho nửa quỳ trên đất, nhưng hắn cũng một kiếm thuận thế cắt ra một đạo vết thương dài ngoằng nơi bắp chân Lục Diệp.
Lục Diệp lại tựa như không cảm thấy đau đớn, lần nữa giết đến, trường đao trong tay cuốn lên một mảnh đao quang, đương đầu chụp xuống Chu sư huynh.
Đang đang đang...
Tiếng binh khí giao phong truyền ra, từng cú chém của Lục Diệp bị Chu sư huynh lần lượt ngăn lại, thẳng đến lúc một tiếng răng rắc giòn vang, trường kiếm trong tay Chu sư huynh ứng thanh mà đứt, chỉ còn lại một đoạn thân kiếm dài không tới nửa xích...
Trường kiếm vốn không thích hợp dùng để phách chặt, cho nên Lục Diệp mới sẽ chuyển sang dùng trường đao, như thế phách chặt kiểu này, mặc dù phẩm chất trường kiếm của Chu sư huynh càng tốt thì cũng không chịu được giày vò.
Vũ khí trong tay hư hại, đối với Chu sư huynh mà nói, đây không nghi ngờ là tin dữ.
Giương mắt nhìn lên, thấy được trường đao Lục Diệp chẻ xuống, hắn lại đã không còn vốn liếng để ngăn cản.
Lát sau, Lục Diệp cả người đầy máu đứng ngây ra đó, tay phải cầm đao run rẩy kịch liệt, đại lượng mất máu khiến sắc mặt hắn trở nên tái mét.
Trước mặt hắn, Chu sư huynh té nằm trong vũng máu, thân thể co quắp liên hồi, trong miệng tràn ngập máu tươi, thỉnh thoảng ho nhẹ, kim quang vốn bao trùm trên người sớm đã bị mấy đao của Lục Diệp chặt nạt, trên thân hiện rõ từng đạo vết thương sâu tới tận xương, đạo nghiêm trọng nhất nằm ngay cổ, đao kia suýt nữa chém bay đầu hắn.
Hắn nhất thời còn chưa chết, sinh mệnh lực của Linh Khê ngũ trọng rất ngoan cường, nhưng cũng đã mất đi sức phản kháng, Lục Diệp nâng lên trường đao trong tay, đâm thẳng tới.
Tiếng ma sát khi lợi khí đâm xuyên máu thịt vang lên, Chu sư huynh lần nữa co quắp kịch liệt, sau đó liền không còn động tĩnh.
Mắt thấy chút hồng quang trên mu bàn tay đối phương dần dần tuột đi, lúc này Lục Diệp mới triệt để thả lỏng tâm thần.
Hắn thắng!
Thật phải kể ra, trận chiến này Lục Diệp có thể thắng được, hoàn toàn là một trường loạn quyền đánh chết sư phụ già, vô luận là tu vi hay kỹ xảo, Chu sư huynh đều vượt xa Lục Diệp, nhưng hắn đại khái chưa từng chém giết kiểu này với ai, đối thủ trừ hộ chặt hai nơi yếu hại, những vị trí khác hoàn toàn không làm phòng thủ, trường đao sắc bén đến cực điểm không ngừng phách chặt, bộ dạng như thể ngươi không chết thì là ta vong, dẫn đến một thân tu vi và kỹ xảo của hắn hoàn toàn không có chỗ để dụng võ.
Cheng một tiếng, trường đao trong tay rớt đất, thân thể lảo đảo ngã ngữa ra sau.
- Lục Diệp!
Tiếng kinh hô của Y Y vang lên, kịp thời vọt tới phía sau hắn, dùng thân thể nhỏ nhắn của chính mình đỡ lấy hắn, để Lục Diệp chậm rãi trượt ngồi trên đất.
Hổ Phách cũng tập tễnh bước đến, đụng tới trước mặt Lục Diệp, dụi dụi đầu lên người hắn.
Lục Diệp thở dốc hổn hển, vết thương đâm xuyên nơi ngực phải khiến hắn hô hấp khó khăn, phổi đã tê dại, hắn gian nan lấy ra hai viên Liệu Thương Đan từ trong túi trữ vật để nuốt vào, đồng thời yên ắng cảm giác tình trạng bản thân.
Rất tồi tệ, trên thân chồng chất đủ loại vết thương, lớn lớn nhỏ nhỏ không dưới hai mươi đạo, Liệu Thương Đan tuy hữu dụng, nhưng không đủ để khôi phục thương thế nghiêm trọng như vậy.
Một thân linh lực cũng chỉ còn lại chừng khoảng một thành, chiến đấu trong thời gian ngắn ngủi một chén trà, nhưng tiêu hao lại thực sự quá lớn, hắn thầm hô may mắn, may mà đương thời chỉ thúc giục hai mặt Ngự Thủ linh văn bảo vệ yếu hại, nếu thúc giục nhiều thêm một mặt, sợ rằng đã không kiên trì được đến thắng lợi sau cùng.
Y Y ở bên nôn nóng nhìn vào hắn, có lòng giúp đỡ lại không biết nên bắt tay từ chỗ nào.
Lục Diệp run rẩy lấy ra một bộ đồ mới từ trong túi trữ vật, thở dốc hổn hển nói:
- Băng bó vết thương...
Y Y vội vàng đưa tay xé bộ quần áo kia thành mảnh nhỏ, giúp Lục Diệp băng bó kỹ càng vết thương khắp toàn thân, hiển nhiên trước kia nàng chưa làm qua loại chuyện này, băng bó lung tung hết cả, được cái chí ít cũng có chút tác dụng cầm máu.
- Dẫn ta đi, nơi này không thể ở lâu.
Khí tức Lục Diệp đã hư nhược đi nhiều, tựa hồ lúc nào cũng có thể ngất đi, mặc dù Chu sư huynh đến chết vẫn chưa thể truyền ra tin tức gì cả, nhưng động tĩnh từ trận chiến trước đó hoàn toàn không tính nhỏ, rất có thể sẽ dẫn tới tu sĩ ở quanh phụ cận.
Còn nữa, nơi đây nằm ở giữa rừng, có rất nhiều yêu thú mãnh thú, mùi máu tươi sẽ dẫn chúng qua đây.
Y Y gật đầu, hướng về phía Hổ Phách phân phó một tiếng, Hổ Phách lập tức cúi người xuống, đợi Y Y dời Lục Diệp đến lên lưng, lúc này mới đứng dậy.
Y Y lại nhặt lên trường kiếm Lục Diệp rơi trên đất trường đao, đồng thời chạy đi thu hồi linh khí chuông nhỏ và túi trữ vật của đám người Chu sư huynh.
Lục Diệp nằm trên lưng hổ thấy được cảnh này, trong lòng tràn đầy an vui.
Không buông bỏ bất kỳ chiến lợi phẩm nào, đây là truyền thống vô cùng tốt đẹp...
- Lục Diệp, chúng ta đi đâu?
Y Y hỏi.
Lục Diệp đưa tay chỉ về một hướng, Hổ Phách lập tức lao đi, Y Y cũng ngồi trên lưng nó, tay vịn thân thể Lục Diệp, tránh miễn cho hắn rơi xuống.
Cảnh sắc bốn phía không ngừng giật lùi, ý thức Lục Diệp càng lúc càng mơ hồ, hắn cảm thấy mình chẳng mấy chốc liền sẽ hôn mê, Y Y không biết cứu người, nếu mình ngất đi, chỉ bằng hai viên Liệu Thương Đan nuốt vào trước đó sợ rằng chưa hẳn đã có thể phát huy tác dụng quá lớn, không chừng sẽ chết cũng nên.
Cho nên việc cần gấp bây giờ vẫn phải là tìm người cứu trị cho mình.
Trong đầu hắn lập tức hiện ra thân ảnh một mỹ nhân tiếng nói mềm nhẹ, trước mắt đã là sau nửa đêm, cách hừng đông chỉ còn hơn một canh giờ, nếu tốc độ Hổ Phách đủ nhanh, hẳn sẽ có thể theo kịp.
- Cách trăm dặm, Anh Sơn, tìm Hoa Từ!
Sau cùng Lục Diệp lấy ra Thập Phân Đồ từ trong túi trữ vật, giao cho Y Y, nói xong liền triệt để hôn mê bất tỉnh.
Y Y không biết Hoa Từ là ai, nhưng nếu Lục Diệp đã phân phó như thế, vậy nàng chỉ cần làm theo là được.
Một tay đỡ lấy Lục Diệp, một tay tra tìm Thập Phân Đồ, xác định vị trí Anh Sơn, chỉ dẫn Hổ Phách chạy về hướng đó.
...
Một chiếc xe ngựa hành tẩu trên đường, mục tiêu là Lưu Tô Phường, đánh xe chính là Khổng Ngưu, người ngồi trong toa xe là Hoa Từ, cuộc sống như vậy đã diễn ra rất lâu, nếu không có gì ngoài ý, mỗi ngày Hoa Từ đều sẽ tới Lưu Tô Phường cứu trị cho những tu sĩ bị thương kia.
Trong toa xe, không biết nàng suy nghĩ điều gì mà ánh mắt có vẻ thất thần, thỉnh thoảng lại lộ ra ý cười, tựa hồ nhớ đến chuyện gì đó rất vui vẻ.
Đột nhiên, nàng cúi đầu nhìn xuống mu bàn tay phải, có người truyền tin tới, mà có thể liên lạc với nàng, vậy liền chỉ có mấy người Tán Du Xã.
Tra tìm một phen, Hoa Từ đột nhiên vọt ra toa xe.
Khổng Ngưu đang đánh xe phát giác được động tĩnh, vội vàng ghìm chặt thớt ngựa, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hoa Từ đi ngược trở về, phía xa xa có thanh âm truyền đến:
- Hôm nay không ra thị, ngươi cũng về đi.
- Vâng!
Khổng Ngưu ứng tiếng, đổi hướng xe ngựa, hắn không hỏi xảy ra chuyện gì, với hắn mà nói, lời của Hoa Từ chính là mệnh lệnh, hắn chỉ để ý tuân theo là được, rốt cuộc, mạng này của hắn đều là Hoa Từ ban cho.
…
Nhưng giờ hắn không dám, bởi vì hắn biết làm vậy vô dụng, đối phương chẳng hề có nửa điểm lùi bước, dù bị đâm, một đao kia vẫn sẽ tiếp tục bổ xuống.
Một đao này bị trường kiếm của hắn ngăn lại, nhưng lực lượng khổng lồ cũng xung kích khiến thân hình hắn bất ổn, Lục Diệp nhấc chân đạp mạnh, chính trúng vào bắp đùi máu chảy đầm đìa của Chu sư huynh.
Đó là một trong những thương thế Lục Diệp tạo thành với hắn trước đây, vết thương cực sâu.
Chu sư huynh kêu thảm một tiếng, thân hình bất ổn, bị đạp cho nửa quỳ trên đất, nhưng hắn cũng một kiếm thuận thế cắt ra một đạo vết thương dài ngoằng nơi bắp chân Lục Diệp.
Lục Diệp lại tựa như không cảm thấy đau đớn, lần nữa giết đến, trường đao trong tay cuốn lên một mảnh đao quang, đương đầu chụp xuống Chu sư huynh.
Đang đang đang...
Tiếng binh khí giao phong truyền ra, từng cú chém của Lục Diệp bị Chu sư huynh lần lượt ngăn lại, thẳng đến lúc một tiếng răng rắc giòn vang, trường kiếm trong tay Chu sư huynh ứng thanh mà đứt, chỉ còn lại một đoạn thân kiếm dài không tới nửa xích...
Trường kiếm vốn không thích hợp dùng để phách chặt, cho nên Lục Diệp mới sẽ chuyển sang dùng trường đao, như thế phách chặt kiểu này, mặc dù phẩm chất trường kiếm của Chu sư huynh càng tốt thì cũng không chịu được giày vò.
Vũ khí trong tay hư hại, đối với Chu sư huynh mà nói, đây không nghi ngờ là tin dữ.
Giương mắt nhìn lên, thấy được trường đao Lục Diệp chẻ xuống, hắn lại đã không còn vốn liếng để ngăn cản.
Lát sau, Lục Diệp cả người đầy máu đứng ngây ra đó, tay phải cầm đao run rẩy kịch liệt, đại lượng mất máu khiến sắc mặt hắn trở nên tái mét.
Trước mặt hắn, Chu sư huynh té nằm trong vũng máu, thân thể co quắp liên hồi, trong miệng tràn ngập máu tươi, thỉnh thoảng ho nhẹ, kim quang vốn bao trùm trên người sớm đã bị mấy đao của Lục Diệp chặt nạt, trên thân hiện rõ từng đạo vết thương sâu tới tận xương, đạo nghiêm trọng nhất nằm ngay cổ, đao kia suýt nữa chém bay đầu hắn.
Hắn nhất thời còn chưa chết, sinh mệnh lực của Linh Khê ngũ trọng rất ngoan cường, nhưng cũng đã mất đi sức phản kháng, Lục Diệp nâng lên trường đao trong tay, đâm thẳng tới.
Tiếng ma sát khi lợi khí đâm xuyên máu thịt vang lên, Chu sư huynh lần nữa co quắp kịch liệt, sau đó liền không còn động tĩnh.
Mắt thấy chút hồng quang trên mu bàn tay đối phương dần dần tuột đi, lúc này Lục Diệp mới triệt để thả lỏng tâm thần.
Hắn thắng!
Thật phải kể ra, trận chiến này Lục Diệp có thể thắng được, hoàn toàn là một trường loạn quyền đánh chết sư phụ già, vô luận là tu vi hay kỹ xảo, Chu sư huynh đều vượt xa Lục Diệp, nhưng hắn đại khái chưa từng chém giết kiểu này với ai, đối thủ trừ hộ chặt hai nơi yếu hại, những vị trí khác hoàn toàn không làm phòng thủ, trường đao sắc bén đến cực điểm không ngừng phách chặt, bộ dạng như thể ngươi không chết thì là ta vong, dẫn đến một thân tu vi và kỹ xảo của hắn hoàn toàn không có chỗ để dụng võ.
Cheng một tiếng, trường đao trong tay rớt đất, thân thể lảo đảo ngã ngữa ra sau.
- Lục Diệp!
Tiếng kinh hô của Y Y vang lên, kịp thời vọt tới phía sau hắn, dùng thân thể nhỏ nhắn của chính mình đỡ lấy hắn, để Lục Diệp chậm rãi trượt ngồi trên đất.
Hổ Phách cũng tập tễnh bước đến, đụng tới trước mặt Lục Diệp, dụi dụi đầu lên người hắn.
Lục Diệp thở dốc hổn hển, vết thương đâm xuyên nơi ngực phải khiến hắn hô hấp khó khăn, phổi đã tê dại, hắn gian nan lấy ra hai viên Liệu Thương Đan từ trong túi trữ vật để nuốt vào, đồng thời yên ắng cảm giác tình trạng bản thân.
Rất tồi tệ, trên thân chồng chất đủ loại vết thương, lớn lớn nhỏ nhỏ không dưới hai mươi đạo, Liệu Thương Đan tuy hữu dụng, nhưng không đủ để khôi phục thương thế nghiêm trọng như vậy.
Một thân linh lực cũng chỉ còn lại chừng khoảng một thành, chiến đấu trong thời gian ngắn ngủi một chén trà, nhưng tiêu hao lại thực sự quá lớn, hắn thầm hô may mắn, may mà đương thời chỉ thúc giục hai mặt Ngự Thủ linh văn bảo vệ yếu hại, nếu thúc giục nhiều thêm một mặt, sợ rằng đã không kiên trì được đến thắng lợi sau cùng.
Y Y ở bên nôn nóng nhìn vào hắn, có lòng giúp đỡ lại không biết nên bắt tay từ chỗ nào.
Lục Diệp run rẩy lấy ra một bộ đồ mới từ trong túi trữ vật, thở dốc hổn hển nói:
- Băng bó vết thương...
Y Y vội vàng đưa tay xé bộ quần áo kia thành mảnh nhỏ, giúp Lục Diệp băng bó kỹ càng vết thương khắp toàn thân, hiển nhiên trước kia nàng chưa làm qua loại chuyện này, băng bó lung tung hết cả, được cái chí ít cũng có chút tác dụng cầm máu.
- Dẫn ta đi, nơi này không thể ở lâu.
Khí tức Lục Diệp đã hư nhược đi nhiều, tựa hồ lúc nào cũng có thể ngất đi, mặc dù Chu sư huynh đến chết vẫn chưa thể truyền ra tin tức gì cả, nhưng động tĩnh từ trận chiến trước đó hoàn toàn không tính nhỏ, rất có thể sẽ dẫn tới tu sĩ ở quanh phụ cận.
Còn nữa, nơi đây nằm ở giữa rừng, có rất nhiều yêu thú mãnh thú, mùi máu tươi sẽ dẫn chúng qua đây.
Y Y gật đầu, hướng về phía Hổ Phách phân phó một tiếng, Hổ Phách lập tức cúi người xuống, đợi Y Y dời Lục Diệp đến lên lưng, lúc này mới đứng dậy.
Y Y lại nhặt lên trường kiếm Lục Diệp rơi trên đất trường đao, đồng thời chạy đi thu hồi linh khí chuông nhỏ và túi trữ vật của đám người Chu sư huynh.
Lục Diệp nằm trên lưng hổ thấy được cảnh này, trong lòng tràn đầy an vui.
Không buông bỏ bất kỳ chiến lợi phẩm nào, đây là truyền thống vô cùng tốt đẹp...
- Lục Diệp, chúng ta đi đâu?
Y Y hỏi.
Lục Diệp đưa tay chỉ về một hướng, Hổ Phách lập tức lao đi, Y Y cũng ngồi trên lưng nó, tay vịn thân thể Lục Diệp, tránh miễn cho hắn rơi xuống.
Cảnh sắc bốn phía không ngừng giật lùi, ý thức Lục Diệp càng lúc càng mơ hồ, hắn cảm thấy mình chẳng mấy chốc liền sẽ hôn mê, Y Y không biết cứu người, nếu mình ngất đi, chỉ bằng hai viên Liệu Thương Đan nuốt vào trước đó sợ rằng chưa hẳn đã có thể phát huy tác dụng quá lớn, không chừng sẽ chết cũng nên.
Cho nên việc cần gấp bây giờ vẫn phải là tìm người cứu trị cho mình.
Trong đầu hắn lập tức hiện ra thân ảnh một mỹ nhân tiếng nói mềm nhẹ, trước mắt đã là sau nửa đêm, cách hừng đông chỉ còn hơn một canh giờ, nếu tốc độ Hổ Phách đủ nhanh, hẳn sẽ có thể theo kịp.
- Cách trăm dặm, Anh Sơn, tìm Hoa Từ!
Sau cùng Lục Diệp lấy ra Thập Phân Đồ từ trong túi trữ vật, giao cho Y Y, nói xong liền triệt để hôn mê bất tỉnh.
Y Y không biết Hoa Từ là ai, nhưng nếu Lục Diệp đã phân phó như thế, vậy nàng chỉ cần làm theo là được.
Một tay đỡ lấy Lục Diệp, một tay tra tìm Thập Phân Đồ, xác định vị trí Anh Sơn, chỉ dẫn Hổ Phách chạy về hướng đó.
...
Một chiếc xe ngựa hành tẩu trên đường, mục tiêu là Lưu Tô Phường, đánh xe chính là Khổng Ngưu, người ngồi trong toa xe là Hoa Từ, cuộc sống như vậy đã diễn ra rất lâu, nếu không có gì ngoài ý, mỗi ngày Hoa Từ đều sẽ tới Lưu Tô Phường cứu trị cho những tu sĩ bị thương kia.
Trong toa xe, không biết nàng suy nghĩ điều gì mà ánh mắt có vẻ thất thần, thỉnh thoảng lại lộ ra ý cười, tựa hồ nhớ đến chuyện gì đó rất vui vẻ.
Đột nhiên, nàng cúi đầu nhìn xuống mu bàn tay phải, có người truyền tin tới, mà có thể liên lạc với nàng, vậy liền chỉ có mấy người Tán Du Xã.
Tra tìm một phen, Hoa Từ đột nhiên vọt ra toa xe.
Khổng Ngưu đang đánh xe phát giác được động tĩnh, vội vàng ghìm chặt thớt ngựa, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hoa Từ đi ngược trở về, phía xa xa có thanh âm truyền đến:
- Hôm nay không ra thị, ngươi cũng về đi.
- Vâng!
Khổng Ngưu ứng tiếng, đổi hướng xe ngựa, hắn không hỏi xảy ra chuyện gì, với hắn mà nói, lời của Hoa Từ chính là mệnh lệnh, hắn chỉ để ý tuân theo là được, rốt cuộc, mạng này của hắn đều là Hoa Từ ban cho.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.