Chương 27: Quỹ Đạo Thời Gian
Vương Thị Lâm Oanh
05/10/2024
Nhìn vào hình thức hộp cơm nói Ngọc Uyển có thể biết được đây là do Diệc Thần làm người ngoài có thể bảo cô sai nhưng khi ăn đến hương vị của hộp cơm ấy không thể nào sai được. Cứ như thế trong suốt một tuần Ngọc Uyển nằm viện Diệc Thần nghe theo lời cô không đến gặp cô nhưng khi màn đêm đến Diệc Thần lẻn Iẻn vào phòng bệnh ở cạnh cô ít nhất cũng phải 30 phút rồi mới rời đi, cơm ăn hàng ngày anh vẫn nấu đưa đều đến cho cô . Ngọc Uyển biết là Ngọc Dao cũng đang tiếp tay cho Diệc Thần thì cũng không nói gì vì chính bản thân cô cũng biết nói đoạn tình cảm này bảo buông là không thể buông được chỉ đành cho nhau thời gian .
Hôm nay tròn 1 tuần Ngọc Uyển nằm viện cuối cùng thì cô cũng được xuất viện ra về, đến khi thanh toán viện phí thì cả cô với Ngọc Dao mới biết rằng tất cả mọi dịch vụ đã được Diệc Thần thanh toán . Trên đường đi về hai cô bạn ngồi trên xe nói chuyện với nhau vì quãng đường từ viện đến phòng trọ Ngọc Uyển cũng phải đi mất 20 phút.
- Cậu có định cho anh ta cơ hội không ?
Đang ngồi trên xe thì bất chợt Ngọc Dao hỏi bạn mình .
Hai bọn tớ cũng là người lớn cả rồi tớ năm nay cũng đã 24 tuổi rồi , chuyện sau này cũng nên suy nghĩ nhưng gia cảnh tớ và anh ấy quả thật không hợp gia đình anh ấy liệu chấp nhận trẻ mồ côi làm con dâu không ?Cậu đừng tiêu cực như thế , cậu lấy anh ta chứ đâu phải là lấy ba mẹ anh ta đâu .Cậu xuất phát khác tớ , cậu không hiểu được đâu Ngọc Dao à .Vậy chuyện của cậu tớ không can thiệp nữa , tớ mong hai người nhìn lại quãng thời gian vừa qua mà bỏ qua cho nhau nhé .Ngọc Dao à , tớ nhớ không nhầm trước kia cậu không thích anh ấy mà sao giờ lại nói đỡ cho người ta rồi ?Hứ, tớ cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi .Thôi đi cô nương ơi .Ngọc Dao cũng không thể nào qua mắt được Ngọc Uyền, hai cô gái đến nhà Ngọc Uyển thì Ngọc Dao giúp bạn vào nhà vì đầu Ngọc Uyển được tháo gạc nhưng chân thì vẫn phải bó bột rất khó cho việc đi lại .
Cậu hôm nay là nghỉ tròn một tuần rồi thực sự phép của cậu nhiều vậy sao ?Tớ đi rồi ai chăm cho cậu đây ?Tớ vẫn có thể đi lại được mà , chỉ là chậm một chút thôi .Tớ không an tâm .Mai cậu cứ đi làm đi, tối qua với mình cũng được cậu nghỉ nhiều như thế thực sự không ốn .Được rồi , được rồi vậy từ mai tối tớ sẽ qua .
Ngọc Uyển thực sự cảm thây thật may mắn khi có cô bạn như Ngọc Dao , cô nàng chỉ hơi lanh tính một chút nhưng thực sự rất tốt với bạn bè xung quanh . Cả hai đến phòng thì cũng gần trưa nghỉ ngơi một chút thì Ngọc Dao lại đi xuống dưới lấy cơm trưa cho Ngọc Uyển cô cũng biết hôm nay lại là Diệc Thần mang đến , nhìn đến điện thoại Ngọc Uyển mới cầm lên mục tin nhắn của anh và cô từ hôm sảy ra sự việc cô đã không trả lời lại mặc dù ngày nào anh cũng nhắn tin thậm chí cô còn nghĩ anh không làm việc mà dành thời gian đế nhắn tin cho cô .
Ngọc Dao mang cơm lên trên phòng sau đó cả hai cùng nhau ăn trưa , xế chiều thì Ngọc Dao cũng phải về nhà vì ngày mai cô nàng còn phải đi làm . Ngọc Dao ra về chưa được bao lâu thì chuông nhà Ngọc Uyển lại reo lên , cô khập khễnh đi ra ngoài mở cửa thì là Diệc Thần . Thấy Ngọc Uyển mở cửa thì anh có chút bối rối .
- Anh ...... anh đến để đưa đồ cho em sau đó anh về luôn thôi thật đấy .
Thấy Diệc Thần lúng túng thì Ngọc Uyển phì cười, ngay cả 5 năm về trước anh theo đuổi cô cũng không lúng túng đến mức này .
- Chả phải một tuần em nằm viện đêm nào cũng nửa đêm anh vào phòng em phải 30 phút sau đó mới rời đi mà, sao bây giờ lại làm như hôm nay mới đền gặp vậy ?
Bị Ngọc Uyển bắt bài Diệc Thần vội vàng lúng túng không biết trả lời sao .
- Vào nhà đi , dạo này tay nghề nấu nướng của anh cũng lên rồi đấy .
Diệc Thần ngơ luôn, những việc anh lén lút đều bị Ngọc Uyển vạch ra luôn ngay lúc này, thấy anh đứng đấy
Ngọc Uyến quay lại hỏi .
Em nói không đúng sao ?À , đúng vậy . Anh xin lỗi .Vì?Vì tất cả .Được rồi , em cũng không cấm cản anh nhưng thực sự chúng ta vẫn cần có thời gian để suy nghĩ .Nhưng thời gian đó anh có thể gặp em không ?Có thế .Nhận được câu trả lời Diệc Thần liền mỉm cười đi đến bàn đặt cơm xuống rồi quay trở lại dìu Ngọc Uyển lại bàn ăn trưa . Trong lòng Ngọc Uyển cũng không nỡ khắt khe với người con trai ấy nhìn anh cô lại phải tự nhủ bản thân phải luôn cố gắng để có thể là một hậu phương nhỏ cho anh .
Cả hai ăn trưa xong Diệc Thần liền dọn dẹp hết mọi ngóc ngách mặc cho Ngọc Uyển ngăn cản, xong xuôi anh cũng không về nhà mà ngủ lại nhà Ngọc Uyển luôn với muôn vàn lý do mà Ngọc Uyển không thể nói lại được đành để anh ở lại đêm nay
Khoảng thời gian này cả hai cứ như trở về lúc mới bắt đầu yêu vậy, Diệc Thần chăm sóc cô cẩn thận từng chút một, bữa cơm cả hai cũng đã nói chuyện cởi mở hơn như không có chút khúc mắc nào trước đó vậy .
Hôm nay tròn 1 tuần Ngọc Uyển nằm viện cuối cùng thì cô cũng được xuất viện ra về, đến khi thanh toán viện phí thì cả cô với Ngọc Dao mới biết rằng tất cả mọi dịch vụ đã được Diệc Thần thanh toán . Trên đường đi về hai cô bạn ngồi trên xe nói chuyện với nhau vì quãng đường từ viện đến phòng trọ Ngọc Uyển cũng phải đi mất 20 phút.
- Cậu có định cho anh ta cơ hội không ?
Đang ngồi trên xe thì bất chợt Ngọc Dao hỏi bạn mình .
Hai bọn tớ cũng là người lớn cả rồi tớ năm nay cũng đã 24 tuổi rồi , chuyện sau này cũng nên suy nghĩ nhưng gia cảnh tớ và anh ấy quả thật không hợp gia đình anh ấy liệu chấp nhận trẻ mồ côi làm con dâu không ?Cậu đừng tiêu cực như thế , cậu lấy anh ta chứ đâu phải là lấy ba mẹ anh ta đâu .Cậu xuất phát khác tớ , cậu không hiểu được đâu Ngọc Dao à .Vậy chuyện của cậu tớ không can thiệp nữa , tớ mong hai người nhìn lại quãng thời gian vừa qua mà bỏ qua cho nhau nhé .Ngọc Dao à , tớ nhớ không nhầm trước kia cậu không thích anh ấy mà sao giờ lại nói đỡ cho người ta rồi ?Hứ, tớ cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi .Thôi đi cô nương ơi .Ngọc Dao cũng không thể nào qua mắt được Ngọc Uyền, hai cô gái đến nhà Ngọc Uyển thì Ngọc Dao giúp bạn vào nhà vì đầu Ngọc Uyển được tháo gạc nhưng chân thì vẫn phải bó bột rất khó cho việc đi lại .
Cậu hôm nay là nghỉ tròn một tuần rồi thực sự phép của cậu nhiều vậy sao ?Tớ đi rồi ai chăm cho cậu đây ?Tớ vẫn có thể đi lại được mà , chỉ là chậm một chút thôi .Tớ không an tâm .Mai cậu cứ đi làm đi, tối qua với mình cũng được cậu nghỉ nhiều như thế thực sự không ốn .Được rồi , được rồi vậy từ mai tối tớ sẽ qua .
Ngọc Uyển thực sự cảm thây thật may mắn khi có cô bạn như Ngọc Dao , cô nàng chỉ hơi lanh tính một chút nhưng thực sự rất tốt với bạn bè xung quanh . Cả hai đến phòng thì cũng gần trưa nghỉ ngơi một chút thì Ngọc Dao lại đi xuống dưới lấy cơm trưa cho Ngọc Uyển cô cũng biết hôm nay lại là Diệc Thần mang đến , nhìn đến điện thoại Ngọc Uyển mới cầm lên mục tin nhắn của anh và cô từ hôm sảy ra sự việc cô đã không trả lời lại mặc dù ngày nào anh cũng nhắn tin thậm chí cô còn nghĩ anh không làm việc mà dành thời gian đế nhắn tin cho cô .
Ngọc Dao mang cơm lên trên phòng sau đó cả hai cùng nhau ăn trưa , xế chiều thì Ngọc Dao cũng phải về nhà vì ngày mai cô nàng còn phải đi làm . Ngọc Dao ra về chưa được bao lâu thì chuông nhà Ngọc Uyển lại reo lên , cô khập khễnh đi ra ngoài mở cửa thì là Diệc Thần . Thấy Ngọc Uyển mở cửa thì anh có chút bối rối .
- Anh ...... anh đến để đưa đồ cho em sau đó anh về luôn thôi thật đấy .
Thấy Diệc Thần lúng túng thì Ngọc Uyển phì cười, ngay cả 5 năm về trước anh theo đuổi cô cũng không lúng túng đến mức này .
- Chả phải một tuần em nằm viện đêm nào cũng nửa đêm anh vào phòng em phải 30 phút sau đó mới rời đi mà, sao bây giờ lại làm như hôm nay mới đền gặp vậy ?
Bị Ngọc Uyển bắt bài Diệc Thần vội vàng lúng túng không biết trả lời sao .
- Vào nhà đi , dạo này tay nghề nấu nướng của anh cũng lên rồi đấy .
Diệc Thần ngơ luôn, những việc anh lén lút đều bị Ngọc Uyển vạch ra luôn ngay lúc này, thấy anh đứng đấy
Ngọc Uyến quay lại hỏi .
Em nói không đúng sao ?À , đúng vậy . Anh xin lỗi .Vì?Vì tất cả .Được rồi , em cũng không cấm cản anh nhưng thực sự chúng ta vẫn cần có thời gian để suy nghĩ .Nhưng thời gian đó anh có thể gặp em không ?Có thế .Nhận được câu trả lời Diệc Thần liền mỉm cười đi đến bàn đặt cơm xuống rồi quay trở lại dìu Ngọc Uyển lại bàn ăn trưa . Trong lòng Ngọc Uyển cũng không nỡ khắt khe với người con trai ấy nhìn anh cô lại phải tự nhủ bản thân phải luôn cố gắng để có thể là một hậu phương nhỏ cho anh .
Cả hai ăn trưa xong Diệc Thần liền dọn dẹp hết mọi ngóc ngách mặc cho Ngọc Uyển ngăn cản, xong xuôi anh cũng không về nhà mà ngủ lại nhà Ngọc Uyển luôn với muôn vàn lý do mà Ngọc Uyển không thể nói lại được đành để anh ở lại đêm nay
Khoảng thời gian này cả hai cứ như trở về lúc mới bắt đầu yêu vậy, Diệc Thần chăm sóc cô cẩn thận từng chút một, bữa cơm cả hai cũng đã nói chuyện cởi mở hơn như không có chút khúc mắc nào trước đó vậy .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.