Chương 57: Tình Cảm Gia Đình
Vương Thị Lâm Oanh
23/11/2024
Ngọc Uyển sau khi ăn xong thì ra ngoài cùng với mẹ ăn tráng miệng, trong bếp hai ba con Hạ Quốc nhất định không để cô đụng tay vào còn bảo rằng ra ngoài cho thư dãn còn trong đây không cần phải lo .
Xong xuôi tất cả cũng đến giờ đi ngủ Ngọc Uyển lên phòng riêng của mình, mở điện thoại ra cô cảm thấy lạ ngoài tin nhắn hỏi cô đến nơi chưa thì Diệc Thần không nhắn cho cô một tin nào nữa . Nghĩ rằng anh bận nên Ngọc Uyển cũng chỉ nhắn “ anh đang làm việc à “ thế nhưng anh vẫn không trả lời lại. Lúc này đây Ngọc Uyển vẫn không biết rằng anh đang trên đường về quê với cô nên cô vẫn cho rằng anh đang bận việc vậy là cô dưỡng da lại một chút sau đó bật đèn ngủ lên và nằm xuống giường nghỉ sau một ngày dài .
30 phút sau .
Đã hơn nửa tiếng trôi qua ấy vậy mà Ngọc Uyển vẫn không ngủ được, có lẽ là vì lạ chỗ nhưng phần nhiều hơn là vì không có Diệc Thần bên cạnh . Thất thần một lát Ngọc Uyển tự mỉm cười có lẽ cô đã quá phụ thuộc giấc ngủ vào anh
rồi .
Nằm vu vơ Ngọc Uyển vẫn không thể vào giấc ngủ được liền ngồi dậy củi xuống bụng nói chuyện với bé con.
- Có lẽ mẹ đã quá phụ thuộc vào ba con rồi .
Vừa nói Ngọc Uyển vừa vuốt ve bụng mình nhưng hôm nay khác hơn mọi khi tay cô cảm nhận như có nhịp đập lại tay cô như đứa bé trong bụng đang trả lời cô vậy .
- Bé con cũng nhớ ba như mẹ à ?
Ngọc Uyển lại tiếp tục xoa vào bụng rồi nói, lần này cô cảm nhận rõ bụng mình nhô lên là bé con đang dần biết đạp rồi . Có chút đau nhưng cô cảm thấy rất hạnh phúc, bây giờ cũng là mang thai ở tháng thứ 4 rồi bé con dần biết đạp rồi nhưng khoảng khắc này chỉ mình cô thấy còn Diệc Thần thì lại không .
- Bé con à đợi thêm vài ngày nữa về lại thành Q con sẽ được gặp ba nha, bây giờ hai mẹ con mình đi ngủ nhé cũng muộn rồi .
Ngọc Uyển vừa nói vừa xoa bụng mình, dường như bé con càng cảm nhận rõ càng đạp mạnh hơn. Có chút đau nhưng cô vẫn cảm thấy khoảnh khắc này thật hạnh phúc .
Sau đó Ngọc Uyển nằm xuống giường và tự dỗ dành mình vào giấc ngủ khi không có Diệc Thần, lúc này cô tự nghĩ sao lúc đi không mang theo một vài cái áo của anh theo để ngửi mùi nhỉ ? Sau một hồi suy nghĩ lung tung thì dần dần Ngọc Uyển cũng chìm vào giấc ngủ .
Ngày hôm sau .
Hồng Lan dậy từ rất sớm đi chợ sớm mua đồ bổ tươi nấu cho Ngọc Uyển, chính tay bà chọn từng con tôm, chọn từng miếng thịt lợn tươi ngon nhất để cho con gái mình .
Về nhà cũng đã 8 giờ sáng chưa thấy Ngọc Uyển ở dưới nhà bà biết con gái mình tối qua lạ chỗ khó ngủ vì thế mà bà lặng lẽ rửa sạch đồ chuẩn bị cho bữa trưa nay . Hạ Phong sáng sớm đi làm cũng đã bị mẹ nhắc nhở ở gần phòng em gái thì không được gây tiếng ồn, trưa tan ca thì về nhà ăn cơm cùng ba mẹ và em . Bây giờ Hạ Phong cũng biết thân phận của mình là phận con ghẻ nên chỉ lẳng lặng mà nghe lời và làm theo .
Sáng vì dậy muộn nên Ngọc Uyển chỉ uống cốc sữa và để bụng cho buổi trưa, 10 giờ trưa trong bếp hai mẹ con cùn nhau nấu ăn Hồng Lan đã ước khung cảnh này sảy ra từ rất lâu rồi cuối cùng bây giờ cũng thực hiện được .
Hơn 11 giờ trưa . Hạ Phong đi làm về vào trong nhà nhìn thấy mâm cơm do mẹ và em gái mình làm thì liền để túi đi làm sang một bên và ngồi xuống.
- Ôi tay nghề của mẹ vẫn là mãi đỉnh . Bữa cơm hôm nay em phụ mẹ à ?
Mẹ không cho em nấu đâu, em chỉ sơ chế đồ giúp mẹ thôi .
- Cái thằng nhóc này không biết chia cơm ra à ?
Đang nói chuyện vu vơ với em gái thì Hạ Phong bị mẹ đi ngang qua đánh vào vai mình, tuy không đau nhưng với tâm hồn của người đàn ông ngưỡng tuổi 30 anh cũng có chút tổn thương.
Mẹ đúng thật là, bây giờ con như người thừa trong nhà này vậy .
- Biết thể là tốt .
Hạ Quốc ở bên ngoài đi vào nói theo sau câu nói của Hạ Phong . Ngọc Uyển nhìn tình hình này thì chỉ cười cho qua và nói với anh trai mình .
- Ba mẹ chỉ nói vậy thôi, anh đưng để bụng .
- Vẫn là em gái anh thương anh .
Cả nhà ngồi cùng nhau ăn bữa cơm trưa rôm rả, Ngọc Uyển được hết tất cả sự quan tâm của cả ba mẹ và anh trai. Cô cảm thấy rằng cuối cùng giờ đây cô cũng đã có thể cảm nhận được thế nào là gia đình thực sự rồi.
Xong xuôi tất cả cũng đến giờ đi ngủ Ngọc Uyển lên phòng riêng của mình, mở điện thoại ra cô cảm thấy lạ ngoài tin nhắn hỏi cô đến nơi chưa thì Diệc Thần không nhắn cho cô một tin nào nữa . Nghĩ rằng anh bận nên Ngọc Uyển cũng chỉ nhắn “ anh đang làm việc à “ thế nhưng anh vẫn không trả lời lại. Lúc này đây Ngọc Uyển vẫn không biết rằng anh đang trên đường về quê với cô nên cô vẫn cho rằng anh đang bận việc vậy là cô dưỡng da lại một chút sau đó bật đèn ngủ lên và nằm xuống giường nghỉ sau một ngày dài .
30 phút sau .
Đã hơn nửa tiếng trôi qua ấy vậy mà Ngọc Uyển vẫn không ngủ được, có lẽ là vì lạ chỗ nhưng phần nhiều hơn là vì không có Diệc Thần bên cạnh . Thất thần một lát Ngọc Uyển tự mỉm cười có lẽ cô đã quá phụ thuộc giấc ngủ vào anh
rồi .
Nằm vu vơ Ngọc Uyển vẫn không thể vào giấc ngủ được liền ngồi dậy củi xuống bụng nói chuyện với bé con.
- Có lẽ mẹ đã quá phụ thuộc vào ba con rồi .
Vừa nói Ngọc Uyển vừa vuốt ve bụng mình nhưng hôm nay khác hơn mọi khi tay cô cảm nhận như có nhịp đập lại tay cô như đứa bé trong bụng đang trả lời cô vậy .
- Bé con cũng nhớ ba như mẹ à ?
Ngọc Uyển lại tiếp tục xoa vào bụng rồi nói, lần này cô cảm nhận rõ bụng mình nhô lên là bé con đang dần biết đạp rồi . Có chút đau nhưng cô cảm thấy rất hạnh phúc, bây giờ cũng là mang thai ở tháng thứ 4 rồi bé con dần biết đạp rồi nhưng khoảng khắc này chỉ mình cô thấy còn Diệc Thần thì lại không .
- Bé con à đợi thêm vài ngày nữa về lại thành Q con sẽ được gặp ba nha, bây giờ hai mẹ con mình đi ngủ nhé cũng muộn rồi .
Ngọc Uyển vừa nói vừa xoa bụng mình, dường như bé con càng cảm nhận rõ càng đạp mạnh hơn. Có chút đau nhưng cô vẫn cảm thấy khoảnh khắc này thật hạnh phúc .
Sau đó Ngọc Uyển nằm xuống giường và tự dỗ dành mình vào giấc ngủ khi không có Diệc Thần, lúc này cô tự nghĩ sao lúc đi không mang theo một vài cái áo của anh theo để ngửi mùi nhỉ ? Sau một hồi suy nghĩ lung tung thì dần dần Ngọc Uyển cũng chìm vào giấc ngủ .
Ngày hôm sau .
Hồng Lan dậy từ rất sớm đi chợ sớm mua đồ bổ tươi nấu cho Ngọc Uyển, chính tay bà chọn từng con tôm, chọn từng miếng thịt lợn tươi ngon nhất để cho con gái mình .
Về nhà cũng đã 8 giờ sáng chưa thấy Ngọc Uyển ở dưới nhà bà biết con gái mình tối qua lạ chỗ khó ngủ vì thế mà bà lặng lẽ rửa sạch đồ chuẩn bị cho bữa trưa nay . Hạ Phong sáng sớm đi làm cũng đã bị mẹ nhắc nhở ở gần phòng em gái thì không được gây tiếng ồn, trưa tan ca thì về nhà ăn cơm cùng ba mẹ và em . Bây giờ Hạ Phong cũng biết thân phận của mình là phận con ghẻ nên chỉ lẳng lặng mà nghe lời và làm theo .
Sáng vì dậy muộn nên Ngọc Uyển chỉ uống cốc sữa và để bụng cho buổi trưa, 10 giờ trưa trong bếp hai mẹ con cùn nhau nấu ăn Hồng Lan đã ước khung cảnh này sảy ra từ rất lâu rồi cuối cùng bây giờ cũng thực hiện được .
Hơn 11 giờ trưa . Hạ Phong đi làm về vào trong nhà nhìn thấy mâm cơm do mẹ và em gái mình làm thì liền để túi đi làm sang một bên và ngồi xuống.
- Ôi tay nghề của mẹ vẫn là mãi đỉnh . Bữa cơm hôm nay em phụ mẹ à ?
Mẹ không cho em nấu đâu, em chỉ sơ chế đồ giúp mẹ thôi .
- Cái thằng nhóc này không biết chia cơm ra à ?
Đang nói chuyện vu vơ với em gái thì Hạ Phong bị mẹ đi ngang qua đánh vào vai mình, tuy không đau nhưng với tâm hồn của người đàn ông ngưỡng tuổi 30 anh cũng có chút tổn thương.
Mẹ đúng thật là, bây giờ con như người thừa trong nhà này vậy .
- Biết thể là tốt .
Hạ Quốc ở bên ngoài đi vào nói theo sau câu nói của Hạ Phong . Ngọc Uyển nhìn tình hình này thì chỉ cười cho qua và nói với anh trai mình .
- Ba mẹ chỉ nói vậy thôi, anh đưng để bụng .
- Vẫn là em gái anh thương anh .
Cả nhà ngồi cùng nhau ăn bữa cơm trưa rôm rả, Ngọc Uyển được hết tất cả sự quan tâm của cả ba mẹ và anh trai. Cô cảm thấy rằng cuối cùng giờ đây cô cũng đã có thể cảm nhận được thế nào là gia đình thực sự rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.