Nhân Gian Băng Khí

Quyển 6 - Chương 205: Đêm điên cuồng (hạ)

Khát Trí

05/04/2013

Ngồi trên chiếc xe vượt địa hình chỉ có 2 người, nhưng lại là hai người Mười Một hết sức quen thuộc, thành viên chủ yếu của Hắc Ám Thập Tự, Hầu Tử và Lãnh Dạ. Ngoài ra còn một người chưa bao giờ gặp mặt, chỉ liên lạc thông qua điện thoại chính là Cuồng Triều, toàn bộ thành viên chính yếu của Hắc Ám Thập Tự đều đã đến đông đủ.

Hầu Tử từ đầu tới chân quấn đầy băng trắng, nhìn qua giống như xác ướp “Sâm nãi y” trong truyền thuyết. Hắn lúc này hai tay nắm chặt hai khẩu tiểu liên, không ngừng rống to, hướng về bọn cao thủ Trần gia đang núp hai bên tường của đại sảnh điên cuồng xạ kích. Nếu bây giờ có người chụp tấm hình này, nhất định sẽ được đăng lên trang chính của báo với tựa đề: “Xác ướp Ai Cập sống lại, hai tay hai súng bắn giết trên đường phố.”

Lãnh Dạ phụ trách lái xe, hắn trông có vẻ tốt hơn Hầu Tử, chỉ là bên hông cánh tay lặc lè quấn đầy băng trắng, ngay khi xe vừa dừng lại, đã lao xuống, cùng với khẩu súng bắn tỉa phối hợp với Hầu Tử tiến hành xạ kích. Đạn tiểu liên của Hầu Tử tuy không thể bắn xuyên tường, nhưng Lãnh Dạ một phát liền giết một tên đang ẩn nấp phía sau tường, bọn cao thủ của Trần gia chưa biết chuyện gì xảy ra đã trúng đạn ngã xuống đất.

Mười Một bảo vệ Vịt Bầu, Nguyễn Thanh Ngữ và Trương Hân Hân ba người nhanh chóng xuyên qua mảng đất trống không người ở chính giữa. Đám cao thủ Trần gia ở hai bên vừa tính lao ra chặn lại đã bị hỏa lực điên cuồng từ 2 khẩu tiểu liên trên tay Hầu Tử áp chế chặn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn người bọn họ xuyên qua khoảng trống chính giữa.

Cũng không phải là bọn Trần gia cao thủ này sợ chết, bọn chúng có thể mạo hiểm lao vào sự uy hiếp giữa làn đạn từ hai khẩu súng lục của Mười Một lúc trước chứng tỏ là chúng không sợ chết. Nhưng nói rõ ra thì súng lục không thể đem so sánh với súng máy, cho dù là cường độ đạn, số lượng đạn, hay uy lực đều thua kém súng máy xa. Nếu lúc này trong tay Hầu Tử chỉ là hai khẩu súng lục, tin rằng bọn chúng đã lao ra cản nhóm 4 người của Mười Một. Đáng tiếc không phải là súng lục, súng máy tại khoảng cách gần như vậy uy lực quá mạnh mẽ, vô luận lao ra bao nhiêu người, chỉ cần đạn quét qua là không ai có thể sống sót. Cho nên đối với cái chết vô nghĩa khi lao ra như vậy, thà rằng tạm thời bỏ qua, chỉ cần còn mạng là còn cơ hội.

4 người dưới sự yểm hộ từ hỏa lực điên cuồng của Hầu Tử, từ trong đại sảnh lao. Gần đến cửa, Mười Một đột nhiên từ phía sau lao lên phía trước, đẩy Trương Hân Hân và Nguyễn Thanh Ngữ qua hai bên. Đồng thời ngực phải của Mười Một chợt vang lên một tiếng “Phốc!” nhỏ, sau đó một chùm máu phụt ra, lúc này hắn hoàn toàn che chắn ở trước người của Trương Hân Hân, máu từ ngực phải không ngừng phun ra ướt đẫm khuôn mặt Trương Hân Hân, cùng lúc toàn thân Trương Hân Hân run rẫy dữ dội.

Mới vừa nhảy lên ngồi ở vị trí tài xế, Lãnh Dạ ngay lúc Mười Một bị bắn mang khẩu súng ngắm lao ra khỏi xe, ngay lập tức một tiếng “Bang!” vang lên. Động tác của Lãnh Dạ phảng phất như đã trải qua trăm ngàn lần diễn luyện mà thành, từ lúc bắt đầu, ngắm cho tới nổ súng tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, vừa xong là hắn đã quay về lại bên trong hổ trợ Hầu Tử tiếp tục bắn giết, không thèm nhìn tới phía hắn vừa bắn.

“Sở Nguyên!” Nguyễn Thanh Ngữ thất thanh la lên, vừa muốn chạy tới thì Vịt Bầu đã chụp lấy nàng lôi lên xe. Vịt Bầu sau khi đẩy Nguyễn Thanh Ngữ vào xe thì không có vào cùng mà ngược lại dùng thân thể che ở cửa xe hét lớn: “Lão Đại! Mau lên xe!”

Lúc này trên xe chỉ có ba người, ngoại trừ Vịt Bầu đang đợi bọn Mười Một trước cửa xe. Mười Một và Trương Hân Hân hai người đều đứng tại chỗ, bất động nhìn đối phương.

Trương Hân Hân không quản đến trên mặt mình toàn là máu mà sợ hãi nhìn vào lỗ máu trên ngực phải của Mười Một.

Mười Một cũng nhìn nàng chằm chằm, mặc dù trên mặt không lộ ra biểu tình gì, nhưng trong nhãn thần lộ ra trận trận tinh mang. Nếu lúc này Hầu Tử và Lãnh Dạ nhìn vào mắt hắn, bọn họ sẽ kinh ngạc phát hiện ra trong mắt Mười Một chưa bao giờ có sát khí dày đặt đến như vậy.

Trương Hân Hân chậm chậm giơ tay lên khỏi đầu, khẽ nhếch môi há miệng như muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời. Đột nhiên thân thể nàng mềm nhũn ngã ra sau, Mười Một ngay lập tức vươn tay ôm lấy hông nàng kéo sát vào trong ngực.

Máu từ bên phải cổ của Trương Hân Hân không ngừng tràn ra, thấm xuống ướt đẫm cả áo nàng. Nàng nằm trong lòng ngực của Mười Một, hơi thở dồn dập, hai mắt từ từ nặng nề nhắm lại, bờ môi nàng lại khẽ mở ra nhưng không phát ra được một âm thanh nào.

Cùng lúc, xa xa lại có tiếng xe đang tiến về phía này.

“Lão Đại!” Hầu Tử cùng với Vịt Bầu hướng về phía Mười Một hét lớn.

Mười Một ôm lấy Trương Hân Hân tiến về phía xe bước tới. Sắc mặt hắn lúc nào cũng vô cùng lạnh lùng, giờ đây lại có thêm một chút gì đó khác thường. Trên mặt không lộ ra chút biểu tình nào, thanh âm lãnh lẽo vang lên:“Lãnh Dạ đổi chổ, Vịt Bầu lái xe.”

Không một chút dị nghị, Lãnh Dạ nhảy từ ghế trước ra phía sau, Vịt Bầu ngay lập tức vòng ra ghế trước.

Mười Một nhẹ nhàng đưa Trương Hân Hân qua cho Nguyễn Thanh Ngữ dìu đỡ. Hắn nhận lấy một khẩu tiểu liên từ Lãnh Dạ, hai chân vững vàng đứng giữa xe, không đóng cửa lại, một tay nắm lấy cửa xe, tay kia nắm khẩu tiểu liên, lạnh giọng: “Đi!”

Vịt Bầu đạp mạnh chân ga, quay đầu xe lại, đối mặt với những chiếc xe đang chạy tới.

Hai mắt Mười Một tỏa ra sát khí dày đặc, một tay giơ khẩu tiểu liên hướng về phía những chiếc xe đang lao tới bắn quét qua. Sau lượt đạn đầu tiên, cửa kính của chiếc xe đầu tiên trong đoàn hoàng toàn vỡ nát, để lộ ra toàn cảnh bên trong. Trên chiếc ghế tài xế và phụ lái, hai người gắn chặt vào ghế, trên người có mấy lỗ đạn không ngừng rỉ máu. Hàng ghế phía sau thấy loáng thoáng hai ba người hai tay ôm đầu nằm rạp người xuống. Chiếc xe mất tay lái, loạng choạng lao ra khỏi đường chính rồi đâm vào một chiếc xe đang đậu gần đó, dừng lại, mặc dù ba người ở hàng ghế sau xe tạm thời chưa có ý định phản kích nhưng Mười Một không hề có ý buông tha cho chúng, hắn nghiến răng điên cuồng xả đạn vào bên trong xe, xuyên qua cả đám người đang trốn sau ghế.

Hầu Tử vẻ mặt cổ quái liếc mắt nhìn Mười Một một cái rồi nhanh chóng lợi dụng lúc này thay đạn, phối hợp cùng với Mười Một đứng vững trong đám địch nhân. Không cho chúng có cơ hội lao ra ngoài.

Lãnh Dạ hạ kiếng ở bên kia của sổ phía sau xuống, nâng khẩu súng ngắm lên ngang người, nhắm vào bọn tài xế trên những chiếc xe đang lao tới, nã đạn.

Ba người, bốn súng, hỏa lực điên cuồng.

Dưới sự phối hợp của ba người bọn họ, bọn địch đang lao tới không có một chút lực để hoàn thủ, cứ như vậy để bọn hắn dễ dàng xông qua.

Bốn chiếc xe không có năng lực phản kích nhìn chiếc xe của địch nhân đang đến gần, một vài người bò ra khỏi xe, nhìn về phía Mười Một bọn họ đang tiến đến.

Mười Một quăng khẩu súng đã hết đạn đi, nói: “Lãnh Dạ, súng!”

Lãnh Dạ nhanh chóng quay ra phía sau xe, lấy ra một khẩu đột kích đưa tới. Mười Một với nửa người vẫn ở bên ngoài xe, một tay vừa nhận khẩu súng từ Lãnh Dạ lập tức nã đạn vế phía đối phương, những tên này lập tức nhuốm người trong máu, không chút nhúc nhích.



Vừa đi về phía trước một đoạn trên đường nhỏ, ngay tại nơi tiếp giáp với một con đường khác, Mười Một và Hầu Tử đồng thời hướng về phía con đường kia nã đạn, “những tiếng rống giận dữ vang lên”, vốn có một đám cao thủ Long gia và Trần gia đang đứng cùng một chổ nơi đó, chúng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bắn chết bởi hai người bọn họ.

Mười Một lúc này sắc mặt rất rất lạnh lẽo, làm cho cả xe cũng phát lạnh, nhất là đôi mắt của hắn, lạnh như băng, không chút cảm tình. Hắn tựa như là một thần chết, không ngừng tìm kiếm con mồi xung quanh, chỉ cần một người xuất ra, rơi vào trong mắt hắn đều bị hắn giết chết không chút lưu tình. Bất kể những người này chỉ là những người dân hiếu kỳ ở gần đó đến xem, hay chính là người của Long gia, phàm là nơi có bóng người chớp động, Mười Một không chút do dự “tặng” cho một loạt đạn tử thần.

Nguyễn Thanh Ngữ lo lắng nhìn Trương Hân Hân, tay giữ chặt một mảnh áo áp nơi vết thương trên cổ Trương Hân Hân, nhưng bết kể nàng làm như thế nào, máu vẫn không ngừng tuôn ra từ lổ đạn trên cổ, mảnh áo trong chốc lát đã thấm đẫm máu. Nàng vừa lo lắng, vừa sợ hãi, lúc thì nhìn Trương Hân Hân, lúc thì nhìn người có nửa thân đang lộ ra ngoài với vẻ mặt băng lãnh, Mười Một.

Đột nhiên nàng cảm thấy có tiếng động trong lòng ngực Trương Hân Hân, Nguyễn Thanh Ngữ vội vàng kêu lên: “Sở Nguyên......!”

Mặt lạnh lùng, Mười Một liếc mắt nhìn nàng một cái, chỉ cái liếc mắt cũng đủ làm cho trong lòng Nguyễn Thanh Ngữ dâng lên một cỗ hàn ý, làm nàng không thể chịu nỗi. Ánh mắt hàn lãnh đó phảng phất giống như ánh mắt một con độc xà đang nhìn con mồi, không sắc thái, không cảm tình, chỉ có vô tận sát ý.

Mục quang của Mười Một chiếu lên mặt Trương Hân Hân, lúc này hắn đã thu súng và đóng cửa xe lại. Hắn với động tác rất thành thục đoạt lấy Trương Hân Hân từ trong long của Nguyễn Thanh Ngữ. Để đầu nàng dựa vào ngực mình, vận dụng thủ pháp áp chế tại vị trí vết thương của nàng.

Trương Hân Hân sắc mặt trắng bệch vô lực, ba động nơi ngực ngày càng yếu, tựa hồ như có thể ngừng thở bất cứ lúc nào.

Có lẽ là do cảm giác được hơi thở của Mười Một, Trương Hân Hân hé mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đó, môi nàng khẽ hé mở, âm thanh yếu ớt vang lên: “Sở Nguyên ca ca.....”

“Đừng lên tiếng.” Âm thanh của Mười Một cũng lãnh đạm như vẻ mặt của hắn nói: “Ta đang đem cô đến bệnh viện.”

Trương Hân Hân khóe miệng khẽ lộ ra một tia mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Anh... không việc gì.... hay quá.”

“Ta không sao, cô cũng không sao hết.” Mặc dù đây là lời nói khích lệ, nhưng từ miệng của Mười Một nói ra lại hoàn toàn đem lại một ý vị khác, chính là một âm thanh hết sức lãnh đạm không chút cảm tình.

Trương Hân Hân cười cười, chỉ là nụ cười có chút khiên cưỡng, yếu ớt nói: “Sở Nguyên... ca.....”

Ánh mắt lãnh đạm của Mười Một nhìn thẳng vào mắt nàng, lạnh lẽo nói: “Đừng nói nữa, bảo trì thể lực.”

Trương Hân Hân nhẹ lắc đầu, có lẽ là chạm đến chổ đau, nàng khẽ nhíu mày, nhưng vẫn cố hết sức hỏi: “Anh là..... người như thê nào?”

Mười Một không trả lời, trong xe chỉ có tiếng đạp ga của Vịt Bầu và tiếng động cơ tăng tốc vang lên, cùng với tiếng súng chói tai của Hầu Tử. Lúc này những tiếng rống la hét kích thích của Hầu Tử cũng đã không còn nữa, hắn tận lực kiềm chế không phát ra tiếng rống.

Mặc dù bên cạnh vẫn còn vang lên những âm thanh phiền nhiễu, ở băng sau xe lại rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp.

Trầm mặc được một chút, Trương Hân Hân bỗng mở miệng ra, chồm lên như muốn hỏi gì đó, Mười Một lập tức nói: “Sát Thủ.” Dừng một chút rối tiếp: “Những kẻ đó bởi vì ta nên mới bắt cô đi.”

Trương Hân Hân khẽ mỉm cười: “Quả nhiên...... Sở Nguyên ca ca.... không có đơn giản chút nào....”

Mười Một nhìn nàng chằm chằm hỏi: “Không ghét ta sao?”

Vẫn đang cúi đầu cắn chặt môi tận lực giữ cho nướt mắt không tuôn ra, Nguyễn Thanh Ngữ bỗng ngước đầu lên liếc Mười Một một cái , rồi ánh mắt chuyển qua mặt Trương Hân Hân, sau đó nhắm mắt lại khẽ nhích đầu ra một chút, khóe mắt nàng chợt có giọt lệ rơi ra.

“Không...... anh là...... Sở Nguyên ca ca....”

“Nhưng mà chính bời vì ta cô mới bị thương.”

Trương Hân Hân nén đau cười thật tươi: “Không quan hệ..... Sở Nguyên ca ca...,”

“Đừng nói nữa.” Mười Một hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: “Vịt Bầu, với tốc độ nhanh nhất đi đến bệnh viện gần nhất.”

“Dạ.” Vịt Bầu trả lời, cùng lúc chân đạp mạnh chân ga, chiếc xe không ngừng tăng tốc lướt đi.

Trương Hân Hân khẽ kéo nhẹ tay áo Mười Một, chỉ là nàng bây giờ không có chút khí lực, động tác rất nhẹ. Đổi lại là người khác căn bản không cám giác được nàng đang kéo hắn. Nhưng Mười Một lại cảm giác được, hắn một lần nữa thu tầm mắt lại nhìn Trương Hân Hân với khuôn mặt nhiễm hồng bởi máu.

“Sở Nguyên ca ca.... em..... không thích..... anh giống như thế này....”

Mười Một mặt không chút thay đổi nhìn nàng, nhưng không có lên tiếng.



Trương Hân Hân tiếp tục nói với âm thanh yếu ớt mỏng manh của mình: “Dừng có...... như vậy...... cười lên..... được....... không.........”

Mười Một hít vào một hơi, vẫn không nói gì, nhưng nắm tay hắn ngày càng nắm chặt lại, chặt đến nổi máu không thể lưu thông được.

“Sở Nguyên ca ca...... em kể cho anh...... một chuyện cười nha.....”

“Đừng nói nữa.” Mười Một nhẹ giọng nói: “Em hãy nghỉ ngơi cho ta.”

Trương Hân Hân khẽ lắc đầu, tiếp tục nói: “Rất...... buồn cười...... chính là...... hồ nước..... trăng....... sắc thủy..... phiêu phiêu..... trư ...... ôm lấy...... Sở Nguyên.......”

Nói đến đây Trương Hân Hân đột nhiên thở dồn dập vài tiếng.

Mười Một nhíu mày cản: “Đừng nói nữa.”

Trương Hân Hân thở dồn thêm vài hơi nữa, song khoảng thời gian giữa các hơi thở ngày càng dài. Mà hơi thở lại ngày càng nhẹ đi.

Cuối cùng mắt Trương Hân Hân cũng chậm rãi nhắm lại, cánh tay đang đặt trên đùi Mười Một tuột ra, thõng xuống sàn xe.

Vẫn đang quan sát ở bên cạnh, Nguyễn Thanh Ngữ hai tay ôm miệng, toàn thân run lên, trên mặt nàng hai hàng nước mắt chảy dài xuống.

Lãnh Dạ hét lớn: “Vịt Bầu! Nhanh lên một chút.”

Đối với mọi việc phát sinh bên người, Mười Một tựa như không có phản ứng gì cả. Hắn nhẹ nhàng kéo Trương Hân Hân vào lòng, mặt nàng sát với mặt hắn, siết thật chặt, phảng phất như chỉ cần hắn buông tay ra Trương Hân Hân sẽ biến mất.

Mười Một hai tay nắm thật chặt, thậm chí khi móng tay cắm sâu vào trong thịt cũng không hay biết.

Mặt hắn vẫn rất lạnh, lạnh đấn độ không thấy được một chút biểu tình nào. Nhưng là, trên cái băng lãnh đó, nơi đôi mắt, tinh mang lóe ra ngày càng thịnh.

Lãnh Dạ lại lớn tiếng thúc giục, Nguyễn Thanh Ngữ thổn thức khóc, Vịt Bầu lại đạp lún ga, động cơ được đẩy lên tới tốc độ cao nhất phát ra âm thanh “Bùm Bùm”, bên cạnh đó Hầu Tử hai tay hai khẩu tiểu liên chỉa ra đằng sau xe cùng với tiếng xe nổ như âm thanh hắn đang bắn.

Tất cả những cái này đều không ảnh hưởng chút gì đến Mười Một, hắn chỉ thấy trong lòng rất là khó chịu, từ đó tới giờ chưa từng có cảm giác khó chịu như vậy, tưởng chừng như có bàn tay đang bóp chặt lấy tim hắn, làm cho hắn hô hấp hết sức khó khăn.

Sở Hải Lan vì cứu hắn, hi sinh chính bản thân mình. Mười Một đã từng thề sẽ luôn bảo vệ thân nhân của Sở Hải Lan, không để cho Sở Phàm và Trương Hân Hân bị thương tổn. Nhưng cũng chính vì vậy, vì sự xuất hiện của hắn, làm cho Trương Hân Hân bi cuốn vào cuộc chiến tranh vốn không liên quan gì tới nàng.

Hắn rốt cuộc đã làm đúng? Hay sai?

Mười Một cầm cái điện thoại trong tay, từ khi có cái điện thoại này, hắn chỉ dùng nó để gọi cho nàng, và cũng chỉ có Trương Hân Hân thường xuyên gọi cho hắn, cái điện thoại vẫn còn đây, nhưng người gọi, mắt đã nhắm, nằm trong lòng hắn.

Tim hắn không chịu nổi, tựa như tất cả không khí ở đây trong nháy mắt bị mất đi hết, làm cho hắn không thở được nữa.

Đây chính là tình cảm sao?

Sở Hải Lan trước khi chết hi vọng hắn sẽ tìm được cảm tình, bởi vì nàng tin rằng, chỉ cải tạo chiến sĩ có cảm tình mới là chiến sĩ hoàn mĩ nhất. Có lẽ Mười Một tìm được rồi, hắn đã có cảm tình. Cái gánh nặng tình cảm mà hắn luôn lựa chọn trốn tránh đã không thể thoát được, tránh không khỏi.

Đột nhiên trong lúc đó, Mười Một nhớ tới những lúc nửa đêm tiếng điện thoại di động bỗng vang lên, cùng một giong nói ngọt ngào: “Sở Nguyên ca ca.”

Hắn luôn nhớ nó.

Mười Một khẽ nhắm mắt lại, trong tay ôm chặt lấy Trương Hân Hân thân hình bây giờ đã lạnh băng.

Đột nhiên Mười Một một lần nữa mở mắt, nhiệt độ trong xe đột ngột giảm mạnh, mặc dù đang ở trong xe, Vịt Bầu, Hầu Tử, Lãnh Dạ và Nguyễn Thanh Ngữ đều không hẹn mà cùng run người.

Lãnh Dạ cùng với Hầu Tử thần sắc phức tạp nhìn Mười Một, bởi vì chỉ có hai người bọn họ mới cảm giác được trên người Mười Một tỏa ra sát khí nồng nặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Băng Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook