Chương 105: Bejeweled chuẩn bị về đích
Lập Địa Thành Lợn
21/01/2019
“Trailer? Ôi chết em quên mất! May mà có chị nhắc em mới nhớ.” Dương
Khoa giật mình khi nghe thấy Thu Lan chỉ ra thiếu sót. Xem ra hôm nay
không phải là ngày của hắn rồi, cứ tưởng dự án chế tác “Fruit Ninja” sắp đi tới hồi kết ai dè chỉ trong vài phút ngắn ngủi lại phát sinh thêm
nhiều công việc đến vậy.
“Thế tức là em chưa chuẩn bị một chút nào à? Vậy thì làm sao bọn chị có thể tiến hành quảng bá trò chơi được?” Thấy biểu cảm khoa trương của Dương Khoa Thu Lan tỏ vẻ hụt hẫng.
“Hình ảnh thì có sẵn mấy bức rồi chị ạ, cơ mà trailer trò chơi thì em chưa làm tý nào cả. Với cả cái đấy khó lắm chứ không phải dễ dàng gì đâu, có khi phải thuê một đội ngũ chuyên nghiệp bên ngoài xử lý chứ tầm bọn em tự làm lấy có vẻ không ổn. Vừa mất thời gian vừa không được chất lượng.”
“Có hình ảnh rồi thì đưa bọn chị dùng tạm trước đi Khoa. Về phần trailer thì không cần phải cầu kỳ phức tạp như thế đâu, theo chị tìm hiểu thì trò chơi điện tử ngoài trailer có nội dung dựng sẵn ra còn có một loại nữa là đi sâu vào giới thiệu lối chơi. Em suy nghĩ đi theo loại thứ hai thử xem, cái đấy chỉ cần em hay ai đó quay một vài clip ngắn về quá trình chơi “Fruit Ninja” là được rồi.”
“A đúng! Gameplay (lối chơi) trailer! Thế mà em không nghĩ tới, may mà có chị Lan nhanh trí.” Dương Khoa chắp tay tán thưởng: “Cái đấy thì đơn giản, em có thể lo liệu được trong lúc chờ trang web nhà mình hoàn thiện. Chắc không mất nhiều thời gian đâu chị ạ, tầm một hai ngày là xong.”
“Vậy thì được. Trong hai ngày tới bọn chị sẽ chuẩn bị sẵn nội dung, sau đó chị sẽ gửi em duyệt một lần cuối cùng rồi triển khai đăng tin.”
“Danh sách các trang web dùng để triển khai quảng bá trò chơi có cần bổ sung thêm không chị Lan?”
“Tạm thời chưa cần, với lại chuyện này em cứ để cho Tú và Ly làm. Em tập trung vào làm một việc thôi.”
“Ok chị.”
“Thế nhé, bây giờ thì tiện có em ở đây chị cần tham khảo ý kiến của em về mấy vấn đề này.”
“Nếu là liên quan đến giấy tờ văn phòng thì chị thấy cái nào phù hợp cứ thẳng tay tiến hành. Không cần phải hỏi ý kiến của em đâu.” Thấy Thu Lan chuẩn bị lôi ra một đống giấy tờ, Dương Khoa theo bản năng nhấp nhổm đứng dậy đánh bài chuồn.
“Ở yên đấy nào.” Nhanh tay níu Dương Khoa ngồi xuống Thu Lan quay sang cười khổ với Hương Ly và Cẩm Tú: “Đấy các em thấy sếp của chúng ta vô trách nhiệm chưa, nhất định không để ý xem phòng làm việc của mình đang vận hành các thứ ra làm sao, tình trạng trước mắt được cái gì mất cái gì. Cứ thế này chị em mình đem văn phòng bán đi chắc cũng không biết.”
“Cơ mà sếp như thế cũng được cái thoải mái chị ạ. Chị em mình được tự do tha hồ mà phát huy năng lực của mình.” Cẩm Tú cười khúc khích nói đỡ cho Dương Khoa.
“Thoải mái thì ừ công nhận, nhưng làm sếp phải nắm được tình hình cơ bản nhất của công ty mình thì mới có cơ sở đề ra phương hướng cho chị em ta chứ? Không thì làm sếp làm gì, cho chị em mình làm sếp luôn cho xong. Các em thấy có đúng không?”
“Chị Lan có lý.”
“Chuẩn đó chị.”
“Sau này nếu thấy sếp Khoa như thế này nữa thì các em cứ quyết liệt vào cho chị, không thì đến lúc có chuyện xảy ra lại đổ trách nhiệm cho nhau.” Giảng vài câu xong, Thu Lan quay về phía Dương Khoa với vẻ mặt nghiêm túc: “Không mất nhiều thời gian đâu, ngồi trao đổi với chị mấy câu thôi Khoa. Nghe thấy chị nói rồi đấy, tình hình cơ bản của văn phòng em phải nắm được rõ ràng. Tập dần đi sau này còn làm sếp công ty lớn.”
“… Rồi, chị cứ nói đi em nghe. Đằng nào thì chị nói gì em cũng gật đầu tuốt thôi mà.” Dương Khoa miễn cưỡng tỏ ra chăm chú. Hôm nay có lòng tốt lên thăm mấy chị em mà chưa được mấy phút đã bị mang ra làm ví dụ phản diện. Phí cả công pha trà ngon cho bà chị uống!
Bất quá, Thu Lan càng phản ứng như vậy hắn lại càng thêm tin tưởng vào nhân phẩm của cô. Trong lòng thầm nghĩ nếu sau này hắn có cơ may làm sếp của công ty lớn như Thu Lan vừa nói thì chức vụ tổng quản của công ty ấy nhất định phải do cô đảm đương, chứ không thể là một ai khác.
“Vậy thì chị đem văn phòng sang tên cho người khác nhé?”
“... Thôi chị ạ, em hiểu ý chị rồi. Em nghiêm túc đây.”
“Tốt, nhớ cân nhắc cho cẩn thận rồi hãy gật đầu. Không là chị cũng mặc kệ em đấy. Đầu tiên....”
…
Nửa tiếng sau.
“Vậy mà nói là mấy câu thôi, hết cả một buổi rồi còn gì nữa?” Dương Khoa lầm bầm bê khay chén xuống dưới tầng thả vào bồn rửa, sau đó hắn quay lại góc làm việc của mình vỗ tay kêu gọi mọi người:
“Ba anh ơi, đem gửi cho em hết toàn bộ thành quả công việc để em ráp lại nhé. Sau đấy mọi người tạm nghỉ đi, công việc tạm thời sẽ phải hoãn lại để em tính toán xây dựng một đoạn gameplay trailer cho trò chơi.”
“Trailer? Anh tưởng Khoa có ý định thuê bên ngoài làm cơ mà?”
“Thôi anh Lâm ạ, chi phí cao lắm. Với cả đợi người ta làm cũng lâu, chị Lan đang cần gấp trong một hai ngày tới để triển khai kế hoạch tuyên truyền. Nào mọi người gửi cho em luôn đi.”
“Ok.”
“Chờ anh thêm tý nữa, năm phút thôi.”
“Anh gửi rồi đấy, bao giờ xong gọi anh nhé. (kéo chăn trùm kín đầu)”
“Được, anh Lâm cứ từ từ. Em sẽ ráp phần của anh sau cùng. Còn anh Hải anh Hoàng nghỉ ngơi đi.”
Thế rồi, Dương Khoa tất bật đem toàn bộ dữ liệu mới nhận được gắn kết lại với nhau thành một khối hoàn chỉnh, song song với đó hắn không quên sửa chữa một vài tiểu tiết sao cho phù hợp với ý của mình. Ước chừng nửa tiếng đồng hồ nữa trôi qua, hắn mới thở phào nhẹ nhõm đóng lại mã nguồn rồi khởi động trò chơi.
“Gần giống với nguyên bản tại thế giới cũ lắm rồi, hoàn thiện nốt phần giao diện và âm thanh còn thiếu nữa là có thể xuất xưởng.” Càng đánh giá Dương Khoa càng cảm thấy hài lòng, hắn thay đổi một lượt hình ảnh phông nền và các loại hiệu ứng đao để chắc chắn rằng chúng đạt yêu cầu rồi mới đóng lại trò chơi.
“Em làm xong rồi này các anh ơi, các anh đem gỡ phiên bản cũ trên điện thoại ra rồi mang tới đây em cài đặt phiên bản mới nhé. Sau đấy chúng ta sẽ thảo luận xây dựng trailer với nhau.”
“Nếu là gameplay trailer thì cần gì phải thảo luận?” Duy Hải băn khoăn đưa di động cho Dương Khoa: “Chỉ cần chú chơi vài ván rồi quay lại nối thành clip là được mà?”
“Em biết, nhưng mọi người đóng góp ý kiến của mình thì vẫn tốt hơn chứ? Chẳng hạn độ dài của clip bao nhiêu thì phù hợp, rồi nên chơi như thế nào để gợi cho người ta thấy tò mò nữa, càng nhiều ý kiến khách quan thì trailer càng chất lượng mà.”
“Mấy vấn đề vụn vặt đấy Khoa tự quyết là được rồi.” Trọng Lâm lên tiếng: “Không cần phải tham khảo ý kiến của bọn anh đâu, trong lúc chờ trailer ra lò bọn anh sẽ tranh thủ làm những việc khác. Tiết kiệm thời gian như thế tốt hơn.”
“... Thôi được, nếu thế thì thời gian còn lại của ngày hôm nay hai anh chơi thử phiên bản mới này của “Fruit Ninja” xem có cần phải chỉnh sửa cái gì nữa không. Nếu có thì báo lại cho em luôn, ngày mai em sẽ phân công phần việc còn lại của trò chơi cho các anh. Anh Lâm cho em mượn di động.”
“Đây Khoa.”
“... À còn nữa, trang web hoàn thiện đến đâu rồi anh Hải? Chị Lan cũng giục phía trang web phải làm xong nhanh lên đấy, để người chơi còn biết đường liên hệ với mình.”
“Anh cũng đang định nói với chú đây. Giang nó vừa nhắn tin cho anh bảo ngày mai nó sẽ đến tận chỗ này để bàn giao tất cả các thứ, chú nhớ bảo Lan chuẩn bị thanh toán thù lao cho người ta.”
“Ok, không có vấn đề. Nếu đến tận đây thì ta chiêu đãi bạn anh nhiệt tình luôn nhé, để còn mời bạn anh gia nhập vào Ninja Studio.”
“E là không được đâu chú ạ. Hôm nọ đi nhậu anh hỏi dò rồi, sang năm bạn anh nó sẽ đi làm chính thức cho một công ty buôn bán vàng bạc đá quý.”
“Vậy à, tiếc nhỉ.... Thôi không sao, đây của hai anh đây, các anh chơi thử rồi ghi lại cho em thiếu sót để còn sửa lại kịp thời. Anh Hoàng thì thôi nhé, chắc anh ấy lại ngất rồi. “
“Ừm.”
“Được.”
Cài đặt xong phiên bản mới của “Fruit Ninja” vào điện thoại di động, Trọng Lâm và Duy Hải rủ nhau ra ghế sô pha ngồi thử chơi để khỏi ảnh hưởng tới Thiếu Hoàng đang ngủ gà ngủ gật tại bàn làm việc. Về phần Dương Khoa, hắn lưu lại phiên bản trò chơi vừa mới hoàn thành rồi bắt đầu mày mò tìm xem ở thế giới này người ta làm gameplay trailer như thế nào.
“Về cơ bản không khác gì thế giới cũ nhỉ, cứ cài phần mềm quay chụp cắt ghép phim ảnh rồi vừa chơi vừa quay lại. Như thế thì không thành vấn đề, cơ mà vẫn nên tham khảo một số clip người ta đã làm sẵn rồi tính tiếp.... Ê khoan! Tý thì lại quên, sao không lấy luôn mấy đoạn trailer của SmileIndie ra tham khảo nhỉ? Có hai trò chơi mới nhất đều là của mình mà, đồ họa quen thuộc nên theo dõi các chi tiết ngoài lề sẽ dễ dàng hơn.”
Nghĩ là làm, Dương Khoa mò vào trang chủ của SmileIndie với mục đích tải về máy hai đoạn gameplay trailer của hai trò chơi “Bejeweled” và “Slither”. Thế rồi trong lúc lăn chuột tìm kiếm thứ mình cần, một banner quảng cáo bắt mắt bỗng nhiên thu hút sự chú ý của hắn.
“Ồ, bọn họ đã bắt đầu triển khai sự kiện chào mừng Giáng sinh cho “Bejeweled” rồi sao? Có sớm quá không vậy, từ giờ đến 25 còn mấy ngày nữa cơ mà?”
Dương Khoa tò mò nhấn chuột vào banner, tức thì một trang web mới hiện ra trên trình duyệt. Đọc toàn bộ nội dung của sự kiện kỹ lưỡng từ đầu đến cuối, sau khi chắc chắn rằng không có bất cứ dấu hiệu gì liên quan tới chỉnh sửa dữ liệu tựa như sự kiện “Streamer đại chiến Slither” tháng trước hắn mới an tâm quay trở lại tìm kiếm trailer. Rốt cuộc thì Tịch cũng giữ được lời hứa không làm hắn thất vọng thêm một lần nữa.
“Giảm giá bán kết hợp với trao quà cho những thứ hạng cao nhất của phần chơi mới, đấy cứ tổ chức những sự kiện bình thường thế này thì làm sao? Chả việc gì phải chơi trội vẫn được người chơi hưởng ứng.” Dương Khoa gối tay ra sau đầu ngả người ra ghế trong lúc chờ tải xuống hai đoạn trailer: “Có vẻ rầm rộ, hy vọng sau đợt giảm giá này “Bejeweled” sẽ thành công cán đích 1 triệu lượt tải trước khi xuống đài.”
…
Dương Khoa vốn nghĩ rằng hiện tại “Bejeweled” vẫn còn một khoảng cách không nhỏ mới có thể chạm tới cột mốc 1 triệu bản – thành tựu mà hắn vô cùng mong muốn sản phẩm thương mại đầu tiên của hắn có thể đạt được. Tuy nhiên hắn lại không biết rằng, kỳ thực trò chơi đã cách vạch đích ấy rất gần rồi.
Ngày hôm qua, theo ước định là đợt phân phối lợi nhuận gần nhất Dương Khoa có yêu cầu SmileIndie cung cấp số liệu bán ra của “Bejeweled” tính đến thời điểm đó và nhận được câu trả lời là trò chơi đã sở hữu gần 850000 lượt tải. Sau một hồi tính toán hắn cảm thấy còn lại 150000 lượt tải hoàn toàn có thể đạt được nốt sau khi SmileIndie tung ra phiên bản cập nhật “Twist”, nhưng để điều đó xảy ra trong năm nay thì dù có là phép màu của Giáng sinh cũng chẳng được.
Nhưng một lần nữa, Dương Khoa lại đánh giá thấp mức độ điên cuồng của tín đồ thế giới ảo nơi đây trước sự xuất hiện của lối chơi đột phá do hắn mang tới. Không thể trách được, thói quen khiêm tốn tính toán cẩn thận khó mà bỏ được trong một sớm một chiều.
“Ghê gớm quá! Chơi kiểu gì thế này?”
“Oh sh*t! Xếp thành hàng ba cũng có thể xoay đi xoay lại một cụm như thế này sao?”
“Thú vị đấy, sao từ trước đến giờ không có ai nghĩ ra kiểu chơi này nhỉ. Làm một lượt đặt trước xem sao.”
“Này mày ơi, giờ thì mày phải tải game này về chơi cùng tao thôi. Không có lý do gì để từ chối nữa cả, vừa giảm giá lại còn thêm tính năng đặc sắc.”
“Ồ, chơi thế này thì ăn đứt “Starlight” rồi. Hạ giá 50% nữa, về phải bảo con bạn ngay mới được.”
“Đạt thứ hạng cao nhất có thưởng? Em giai! Dậy mau! Có nhiệm vụ đây, tải game này về chơi cho chị!”
Đám đông lại thêm một lần dậy sóng, những người đã sở hữu “Bejeweled” sau khi biết tin trò chơi chuẩn bị cập nhật một phiên bản hoàn toàn mới lạ nhanh chóng rỉ tai bạn bè của mình – những người chưa hề biết tới sự hiện diện của trò chơi đặt mua ngay nhân dịp khuyến mãi mùa lễ Giáng sinh. Thế là số lượng đặt trước của “Bejeweled” phiên bản mới nhất lại chậm rãi tăng lên từ con số 0, và vì Dương Khoa chỉ muốn biết số lượt tải xuống chính thức của trò chơi nên SmileIndie cũng chẳng dông dài trình bày thêm chi tiết bên lề làm gì. Bởi lẽ sau tất cả những gì đã xảy ra, mối quan hệ giữa hai bên không còn đủ thân mật để vô tư chia sẻ cho nhau mọi thứ nữa.
Do đó Dương Khoa không hề ngờ tới, chỉ vỏn vẹn một vài ngày sau khi SmileIndie công bố sự kiện chào đón Giáng sinh lượng đặt trước của “Bejeweled” đã lên tới hơn 100000. Điều này cũng có nghĩa là hiện tại chỉ còn không đầy 50000 lượt tải xuống nữa là trò chơi của hắn sẽ được như ý nguyện ban đầu – cán mốc 1 triệu bản bán ra.
Hay có lẽ, Dương Khoa hoàn toàn không biết phép màu của Giáng sinh kỳ diệu tới nhường nào.
“Thế tức là em chưa chuẩn bị một chút nào à? Vậy thì làm sao bọn chị có thể tiến hành quảng bá trò chơi được?” Thấy biểu cảm khoa trương của Dương Khoa Thu Lan tỏ vẻ hụt hẫng.
“Hình ảnh thì có sẵn mấy bức rồi chị ạ, cơ mà trailer trò chơi thì em chưa làm tý nào cả. Với cả cái đấy khó lắm chứ không phải dễ dàng gì đâu, có khi phải thuê một đội ngũ chuyên nghiệp bên ngoài xử lý chứ tầm bọn em tự làm lấy có vẻ không ổn. Vừa mất thời gian vừa không được chất lượng.”
“Có hình ảnh rồi thì đưa bọn chị dùng tạm trước đi Khoa. Về phần trailer thì không cần phải cầu kỳ phức tạp như thế đâu, theo chị tìm hiểu thì trò chơi điện tử ngoài trailer có nội dung dựng sẵn ra còn có một loại nữa là đi sâu vào giới thiệu lối chơi. Em suy nghĩ đi theo loại thứ hai thử xem, cái đấy chỉ cần em hay ai đó quay một vài clip ngắn về quá trình chơi “Fruit Ninja” là được rồi.”
“A đúng! Gameplay (lối chơi) trailer! Thế mà em không nghĩ tới, may mà có chị Lan nhanh trí.” Dương Khoa chắp tay tán thưởng: “Cái đấy thì đơn giản, em có thể lo liệu được trong lúc chờ trang web nhà mình hoàn thiện. Chắc không mất nhiều thời gian đâu chị ạ, tầm một hai ngày là xong.”
“Vậy thì được. Trong hai ngày tới bọn chị sẽ chuẩn bị sẵn nội dung, sau đó chị sẽ gửi em duyệt một lần cuối cùng rồi triển khai đăng tin.”
“Danh sách các trang web dùng để triển khai quảng bá trò chơi có cần bổ sung thêm không chị Lan?”
“Tạm thời chưa cần, với lại chuyện này em cứ để cho Tú và Ly làm. Em tập trung vào làm một việc thôi.”
“Ok chị.”
“Thế nhé, bây giờ thì tiện có em ở đây chị cần tham khảo ý kiến của em về mấy vấn đề này.”
“Nếu là liên quan đến giấy tờ văn phòng thì chị thấy cái nào phù hợp cứ thẳng tay tiến hành. Không cần phải hỏi ý kiến của em đâu.” Thấy Thu Lan chuẩn bị lôi ra một đống giấy tờ, Dương Khoa theo bản năng nhấp nhổm đứng dậy đánh bài chuồn.
“Ở yên đấy nào.” Nhanh tay níu Dương Khoa ngồi xuống Thu Lan quay sang cười khổ với Hương Ly và Cẩm Tú: “Đấy các em thấy sếp của chúng ta vô trách nhiệm chưa, nhất định không để ý xem phòng làm việc của mình đang vận hành các thứ ra làm sao, tình trạng trước mắt được cái gì mất cái gì. Cứ thế này chị em mình đem văn phòng bán đi chắc cũng không biết.”
“Cơ mà sếp như thế cũng được cái thoải mái chị ạ. Chị em mình được tự do tha hồ mà phát huy năng lực của mình.” Cẩm Tú cười khúc khích nói đỡ cho Dương Khoa.
“Thoải mái thì ừ công nhận, nhưng làm sếp phải nắm được tình hình cơ bản nhất của công ty mình thì mới có cơ sở đề ra phương hướng cho chị em ta chứ? Không thì làm sếp làm gì, cho chị em mình làm sếp luôn cho xong. Các em thấy có đúng không?”
“Chị Lan có lý.”
“Chuẩn đó chị.”
“Sau này nếu thấy sếp Khoa như thế này nữa thì các em cứ quyết liệt vào cho chị, không thì đến lúc có chuyện xảy ra lại đổ trách nhiệm cho nhau.” Giảng vài câu xong, Thu Lan quay về phía Dương Khoa với vẻ mặt nghiêm túc: “Không mất nhiều thời gian đâu, ngồi trao đổi với chị mấy câu thôi Khoa. Nghe thấy chị nói rồi đấy, tình hình cơ bản của văn phòng em phải nắm được rõ ràng. Tập dần đi sau này còn làm sếp công ty lớn.”
“… Rồi, chị cứ nói đi em nghe. Đằng nào thì chị nói gì em cũng gật đầu tuốt thôi mà.” Dương Khoa miễn cưỡng tỏ ra chăm chú. Hôm nay có lòng tốt lên thăm mấy chị em mà chưa được mấy phút đã bị mang ra làm ví dụ phản diện. Phí cả công pha trà ngon cho bà chị uống!
Bất quá, Thu Lan càng phản ứng như vậy hắn lại càng thêm tin tưởng vào nhân phẩm của cô. Trong lòng thầm nghĩ nếu sau này hắn có cơ may làm sếp của công ty lớn như Thu Lan vừa nói thì chức vụ tổng quản của công ty ấy nhất định phải do cô đảm đương, chứ không thể là một ai khác.
“Vậy thì chị đem văn phòng sang tên cho người khác nhé?”
“... Thôi chị ạ, em hiểu ý chị rồi. Em nghiêm túc đây.”
“Tốt, nhớ cân nhắc cho cẩn thận rồi hãy gật đầu. Không là chị cũng mặc kệ em đấy. Đầu tiên....”
…
Nửa tiếng sau.
“Vậy mà nói là mấy câu thôi, hết cả một buổi rồi còn gì nữa?” Dương Khoa lầm bầm bê khay chén xuống dưới tầng thả vào bồn rửa, sau đó hắn quay lại góc làm việc của mình vỗ tay kêu gọi mọi người:
“Ba anh ơi, đem gửi cho em hết toàn bộ thành quả công việc để em ráp lại nhé. Sau đấy mọi người tạm nghỉ đi, công việc tạm thời sẽ phải hoãn lại để em tính toán xây dựng một đoạn gameplay trailer cho trò chơi.”
“Trailer? Anh tưởng Khoa có ý định thuê bên ngoài làm cơ mà?”
“Thôi anh Lâm ạ, chi phí cao lắm. Với cả đợi người ta làm cũng lâu, chị Lan đang cần gấp trong một hai ngày tới để triển khai kế hoạch tuyên truyền. Nào mọi người gửi cho em luôn đi.”
“Ok.”
“Chờ anh thêm tý nữa, năm phút thôi.”
“Anh gửi rồi đấy, bao giờ xong gọi anh nhé. (kéo chăn trùm kín đầu)”
“Được, anh Lâm cứ từ từ. Em sẽ ráp phần của anh sau cùng. Còn anh Hải anh Hoàng nghỉ ngơi đi.”
Thế rồi, Dương Khoa tất bật đem toàn bộ dữ liệu mới nhận được gắn kết lại với nhau thành một khối hoàn chỉnh, song song với đó hắn không quên sửa chữa một vài tiểu tiết sao cho phù hợp với ý của mình. Ước chừng nửa tiếng đồng hồ nữa trôi qua, hắn mới thở phào nhẹ nhõm đóng lại mã nguồn rồi khởi động trò chơi.
“Gần giống với nguyên bản tại thế giới cũ lắm rồi, hoàn thiện nốt phần giao diện và âm thanh còn thiếu nữa là có thể xuất xưởng.” Càng đánh giá Dương Khoa càng cảm thấy hài lòng, hắn thay đổi một lượt hình ảnh phông nền và các loại hiệu ứng đao để chắc chắn rằng chúng đạt yêu cầu rồi mới đóng lại trò chơi.
“Em làm xong rồi này các anh ơi, các anh đem gỡ phiên bản cũ trên điện thoại ra rồi mang tới đây em cài đặt phiên bản mới nhé. Sau đấy chúng ta sẽ thảo luận xây dựng trailer với nhau.”
“Nếu là gameplay trailer thì cần gì phải thảo luận?” Duy Hải băn khoăn đưa di động cho Dương Khoa: “Chỉ cần chú chơi vài ván rồi quay lại nối thành clip là được mà?”
“Em biết, nhưng mọi người đóng góp ý kiến của mình thì vẫn tốt hơn chứ? Chẳng hạn độ dài của clip bao nhiêu thì phù hợp, rồi nên chơi như thế nào để gợi cho người ta thấy tò mò nữa, càng nhiều ý kiến khách quan thì trailer càng chất lượng mà.”
“Mấy vấn đề vụn vặt đấy Khoa tự quyết là được rồi.” Trọng Lâm lên tiếng: “Không cần phải tham khảo ý kiến của bọn anh đâu, trong lúc chờ trailer ra lò bọn anh sẽ tranh thủ làm những việc khác. Tiết kiệm thời gian như thế tốt hơn.”
“... Thôi được, nếu thế thì thời gian còn lại của ngày hôm nay hai anh chơi thử phiên bản mới này của “Fruit Ninja” xem có cần phải chỉnh sửa cái gì nữa không. Nếu có thì báo lại cho em luôn, ngày mai em sẽ phân công phần việc còn lại của trò chơi cho các anh. Anh Lâm cho em mượn di động.”
“Đây Khoa.”
“... À còn nữa, trang web hoàn thiện đến đâu rồi anh Hải? Chị Lan cũng giục phía trang web phải làm xong nhanh lên đấy, để người chơi còn biết đường liên hệ với mình.”
“Anh cũng đang định nói với chú đây. Giang nó vừa nhắn tin cho anh bảo ngày mai nó sẽ đến tận chỗ này để bàn giao tất cả các thứ, chú nhớ bảo Lan chuẩn bị thanh toán thù lao cho người ta.”
“Ok, không có vấn đề. Nếu đến tận đây thì ta chiêu đãi bạn anh nhiệt tình luôn nhé, để còn mời bạn anh gia nhập vào Ninja Studio.”
“E là không được đâu chú ạ. Hôm nọ đi nhậu anh hỏi dò rồi, sang năm bạn anh nó sẽ đi làm chính thức cho một công ty buôn bán vàng bạc đá quý.”
“Vậy à, tiếc nhỉ.... Thôi không sao, đây của hai anh đây, các anh chơi thử rồi ghi lại cho em thiếu sót để còn sửa lại kịp thời. Anh Hoàng thì thôi nhé, chắc anh ấy lại ngất rồi. “
“Ừm.”
“Được.”
Cài đặt xong phiên bản mới của “Fruit Ninja” vào điện thoại di động, Trọng Lâm và Duy Hải rủ nhau ra ghế sô pha ngồi thử chơi để khỏi ảnh hưởng tới Thiếu Hoàng đang ngủ gà ngủ gật tại bàn làm việc. Về phần Dương Khoa, hắn lưu lại phiên bản trò chơi vừa mới hoàn thành rồi bắt đầu mày mò tìm xem ở thế giới này người ta làm gameplay trailer như thế nào.
“Về cơ bản không khác gì thế giới cũ nhỉ, cứ cài phần mềm quay chụp cắt ghép phim ảnh rồi vừa chơi vừa quay lại. Như thế thì không thành vấn đề, cơ mà vẫn nên tham khảo một số clip người ta đã làm sẵn rồi tính tiếp.... Ê khoan! Tý thì lại quên, sao không lấy luôn mấy đoạn trailer của SmileIndie ra tham khảo nhỉ? Có hai trò chơi mới nhất đều là của mình mà, đồ họa quen thuộc nên theo dõi các chi tiết ngoài lề sẽ dễ dàng hơn.”
Nghĩ là làm, Dương Khoa mò vào trang chủ của SmileIndie với mục đích tải về máy hai đoạn gameplay trailer của hai trò chơi “Bejeweled” và “Slither”. Thế rồi trong lúc lăn chuột tìm kiếm thứ mình cần, một banner quảng cáo bắt mắt bỗng nhiên thu hút sự chú ý của hắn.
“Ồ, bọn họ đã bắt đầu triển khai sự kiện chào mừng Giáng sinh cho “Bejeweled” rồi sao? Có sớm quá không vậy, từ giờ đến 25 còn mấy ngày nữa cơ mà?”
Dương Khoa tò mò nhấn chuột vào banner, tức thì một trang web mới hiện ra trên trình duyệt. Đọc toàn bộ nội dung của sự kiện kỹ lưỡng từ đầu đến cuối, sau khi chắc chắn rằng không có bất cứ dấu hiệu gì liên quan tới chỉnh sửa dữ liệu tựa như sự kiện “Streamer đại chiến Slither” tháng trước hắn mới an tâm quay trở lại tìm kiếm trailer. Rốt cuộc thì Tịch cũng giữ được lời hứa không làm hắn thất vọng thêm một lần nữa.
“Giảm giá bán kết hợp với trao quà cho những thứ hạng cao nhất của phần chơi mới, đấy cứ tổ chức những sự kiện bình thường thế này thì làm sao? Chả việc gì phải chơi trội vẫn được người chơi hưởng ứng.” Dương Khoa gối tay ra sau đầu ngả người ra ghế trong lúc chờ tải xuống hai đoạn trailer: “Có vẻ rầm rộ, hy vọng sau đợt giảm giá này “Bejeweled” sẽ thành công cán đích 1 triệu lượt tải trước khi xuống đài.”
…
Dương Khoa vốn nghĩ rằng hiện tại “Bejeweled” vẫn còn một khoảng cách không nhỏ mới có thể chạm tới cột mốc 1 triệu bản – thành tựu mà hắn vô cùng mong muốn sản phẩm thương mại đầu tiên của hắn có thể đạt được. Tuy nhiên hắn lại không biết rằng, kỳ thực trò chơi đã cách vạch đích ấy rất gần rồi.
Ngày hôm qua, theo ước định là đợt phân phối lợi nhuận gần nhất Dương Khoa có yêu cầu SmileIndie cung cấp số liệu bán ra của “Bejeweled” tính đến thời điểm đó và nhận được câu trả lời là trò chơi đã sở hữu gần 850000 lượt tải. Sau một hồi tính toán hắn cảm thấy còn lại 150000 lượt tải hoàn toàn có thể đạt được nốt sau khi SmileIndie tung ra phiên bản cập nhật “Twist”, nhưng để điều đó xảy ra trong năm nay thì dù có là phép màu của Giáng sinh cũng chẳng được.
Nhưng một lần nữa, Dương Khoa lại đánh giá thấp mức độ điên cuồng của tín đồ thế giới ảo nơi đây trước sự xuất hiện của lối chơi đột phá do hắn mang tới. Không thể trách được, thói quen khiêm tốn tính toán cẩn thận khó mà bỏ được trong một sớm một chiều.
“Ghê gớm quá! Chơi kiểu gì thế này?”
“Oh sh*t! Xếp thành hàng ba cũng có thể xoay đi xoay lại một cụm như thế này sao?”
“Thú vị đấy, sao từ trước đến giờ không có ai nghĩ ra kiểu chơi này nhỉ. Làm một lượt đặt trước xem sao.”
“Này mày ơi, giờ thì mày phải tải game này về chơi cùng tao thôi. Không có lý do gì để từ chối nữa cả, vừa giảm giá lại còn thêm tính năng đặc sắc.”
“Ồ, chơi thế này thì ăn đứt “Starlight” rồi. Hạ giá 50% nữa, về phải bảo con bạn ngay mới được.”
“Đạt thứ hạng cao nhất có thưởng? Em giai! Dậy mau! Có nhiệm vụ đây, tải game này về chơi cho chị!”
Đám đông lại thêm một lần dậy sóng, những người đã sở hữu “Bejeweled” sau khi biết tin trò chơi chuẩn bị cập nhật một phiên bản hoàn toàn mới lạ nhanh chóng rỉ tai bạn bè của mình – những người chưa hề biết tới sự hiện diện của trò chơi đặt mua ngay nhân dịp khuyến mãi mùa lễ Giáng sinh. Thế là số lượng đặt trước của “Bejeweled” phiên bản mới nhất lại chậm rãi tăng lên từ con số 0, và vì Dương Khoa chỉ muốn biết số lượt tải xuống chính thức của trò chơi nên SmileIndie cũng chẳng dông dài trình bày thêm chi tiết bên lề làm gì. Bởi lẽ sau tất cả những gì đã xảy ra, mối quan hệ giữa hai bên không còn đủ thân mật để vô tư chia sẻ cho nhau mọi thứ nữa.
Do đó Dương Khoa không hề ngờ tới, chỉ vỏn vẹn một vài ngày sau khi SmileIndie công bố sự kiện chào đón Giáng sinh lượng đặt trước của “Bejeweled” đã lên tới hơn 100000. Điều này cũng có nghĩa là hiện tại chỉ còn không đầy 50000 lượt tải xuống nữa là trò chơi của hắn sẽ được như ý nguyện ban đầu – cán mốc 1 triệu bản bán ra.
Hay có lẽ, Dương Khoa hoàn toàn không biết phép màu của Giáng sinh kỳ diệu tới nhường nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.