Chương 190: Chế tác Plants vs Zombies (3)
Lập Địa Thành Lợn
19/04/2019
Nhìn chung, tiểu đội ba người phụ trách mảng đồ hoạ của “Plants vs
Zombies” Hoàng Hiền Lam mặc dù có khởi đầu không được suôn sẻ cho lắm,
người phải dành nhiều thời gian chỉnh sửa người lại phải bỏ ra vài ngày
đi tìm cảm hứng sáng tác song điều đó không ảnh hưởng mấy đến tiến độ
chung của cả nhóm. Dương Khoa tin chắc rằng, một khi đã có cho mình
những mẫu nhân vật hoàn mỹ đầu tiên ba người bọn họ sẽ nhanh chóng bắt
kịp những thành viên còn lại của tổ thiết kế…
“Từ từ thôi anh Lâm ơi, anh viết nhanh thế này em không tài nào đọc kịp được đâu. Thư thả để cho mấy người bọn em chạy theo với, chứ chưa gì anh đã chuẩn bị hoàn thành xong hết thế này là bọn em nản chí đấy!”
… ngoại trừ Trọng Lâm. Lý do rất đơn giản, hiện tại khoảng cách giữa anh và những người còn lại là quá xa để có thể bắt kịp.
Kể từ sau cái lần được Dương Khoa tán thưởng ngay trước mặt mọi người, Trọng Lâm ngày càng tỏ ra hăng hái với công việc xây dựng từ điển bên trong trò chơi. Chẳng mấy chốc, tập bản thảo mô tả thông tin của những con zombie đã dày ngang bằng cuốn vở học sinh, và cứ theo như hiệu suất làm việc trước mắt thì chỉ vài ngày nữa thôi là anh có thể chuyển sang viết phần mô tả các loại cây cối được rồi.
“Nhanh quá hả, anh thấy có nhanh lắm đâu?” Trọng Lâm bối rối đưa tay gãi đầu khi thấy mọi người xung quanh quay sang nhìn mình với ánh mắt thán phục. Hiển nhiên là lời vừa rồi của Dương Khoa bọn họ nghe không sót lấy một chữ.
“Sao không nhanh? Anh đây chỉ vừa mới bắt tay vào làm mấy con zombie của phần chơi buổi đêm mà chưa gì mày đã viết gần xong quyển từ điển zombie rồi. Khá lắm, thế này mới xứng đáng làm em giai của anh đây chứ!” Thiếu Hoàng vỗ vai em họ mình khen ngợi, những người khác thấy vậy cũng tán thưởng Trọng Lâm vài câu.
“… Này anh Lâm, em thấy anh có năng khiếu viết lách lắm đấy. Hay là thế này đi, giờ em đổi ý rồi anh cứ bung hết sức mình ra cho em. Bao giờ anh làm xong nội dung miêu tả của toàn bộ quyển từ điển thì em sẽ giao cho anh thực hiện thêm một hạng mục mới. Được không?” Đánh hơi thấy được tiềm năng múa bút thành văn của Trọng Lâm, một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu Dương Khoa.
“Ồ, cụ thể là hạng mục gì vậy Khoa?”
“Xây dựng cốt truyện cho trò chơi này. Anh Lâm biết đấy, em mới chỉ nghĩ ra bối cảnh chung của “Plants vs Zombies” là phòng thủ vườn nhà mình trước đàn zombie “đói não” mà thôi. Chứ đi sâu vào từng khía cạnh chi tiết thì em chưa có bất kỳ ý tưởng nào đâu.”
“Cốt truyện? Khoa nhắc đến anh mới nhớ, cuối tuần trước anh cũng nghĩ đến chuyện bổ sung cốt truyện cho trò chơi rồi. Cơ mà khi thử viết ra thì kết quả không được khả quan lắm đâu.”
“Không khả quan ở chỗ nào hả anh?
“Bối cảnh bó hẹp quá, rất khó để xây dựng những tình tiết liên quan.” Đoạn Trọng Lâm lại từ chồng giấy trên bàn của mình lấy ra một cuốn sổ tay con con rồi nói tiếp: “Cho nên anh có thử đi theo một hướng khác, đó là chỉ xây dựng những đoạn độc thoại chứa đựng những chi tiết gợi mở của nhân vật ông hàng xóm. Từ đó người chơi có thể tự tưởng tượng ra cốt truyện mà không cần chúng ta phải nhọc công xây dựng làm gì.”
“Trong bản thảo kế hoạch chi tiết của em thì ông hàng xóm này vừa là người hướng dẫn người chơi vừa là ông chủ tiệm bán những vật phẩm thiết yếu phải không? Thế thì để ông ta phụ trách thêm vai trò người kể chuyện nữa cũng được, mỗi màn chơi anh sẽ cho ông ta nói một vài câu thoại liên quan đến cốt truyện. Khoa thấy thế nào?”
“Ý kiến hay! Nếu như anh có thể đưa thêm những vật phẩm có chứa nội dung cốt truyện, tỷ như bức thư hay lời nhắn gì nữa để phối hợp với ông hàng xóm thì càng tuyệt vời hơn nữa.” Dương Khoa không chút do dự gật đầu đồng ý. Vốn dĩ trong phiên bản của trò chơi gốc người hàng xóm điên khùng Dave này thỉnh thoảng cũng sẽ nhảy ra nói vài câu liên quan tới bối cảnh chung rồi, nay Trọng Lâm đưa ra kiến nghị để nhân vật này giới thiệu thêm về cốt truyện quả thực là không thể nào hợp lý hơn được nữa.
“Bức thư? Bức thư của ai gửi mới được chứ? Zombie?”
“Chuẩn đấy, trò chơi của chúng ta mang hơi hướm hài hước mà. Hoàn toàn có thể đưa những bức thư có nội dung kiểu “Này, nghe nói bạn đang mở tiệc bể bơi ở sau nhà phải không? Có phiền không nếu zombie chúng tôi tạt qua?” vào trò chơi. Tóm lại là cứ quyết định đi theo con đường xây dựng cốt truyện qua những lời hội thoại như của anh đi, khi nào hoàn thành xong phần từ điển chúng ta sẽ ngồi với nhau thảo luận kỹ hơn về những vật phẩm này. Quên nữa, làm việc tốt lắm anh Lâm ạ.” Dương Khoa vừa lên tiếng khen ngợi Trọng Lâm vừa nâng cao tập bản thảo trong tay lên lắc lư vài cái.
Ngoài Trọng Lâm ra, hai thành viên còn lại của tổ thiết kế là Duy Hải và Hưng cũng có những biểu hiện không tệ. Mặc dù trong khoảng thời gian này hai người tạm thời chưa có đóng góp gì nhiều cho dự án mà chỉ dừng lại ở việc phụ trợ những người khác hoàn thành công việc, thế nhưng thành tích của hai người bọn họ vẫn đủ để khiến cho Dương Khoa cảm thấy hài lòng.
“Anh Hưng cứ giữ vững phong độ ấy nhé, bộ khung bình đài nền tảng tuyệt vời lắm. Anh cứ thoải mái đắp da đắp thịt vào đi, cứ tưởng tượng thế nào thì thiết kế thế đó…. Anh Hải à, giao diện chính của trò chơi như vậy là ổn rồi. Anh bàn giao lại cho em luôn đi để còn bắt tay vào làm công việc chính, bây giờ có một vài mẫu thiết kế nhân vật đạt chuẩn rồi thì thiết kế âm thanh cho chúng là vừa vặn đấy.”
“Ok. Thế ngoài hiệu ứng âm thanh ra thì trò chơi lần này có cần làm nhạc nền cho đủ bộ không chú?”
“Có chứ anh. Lần này chúng ta phải đầu tư kỹ lưỡng để còn tham gia tranh tài chứ?”
“Vậy được rồi, anh bắt tay vào việc ngay đây.” Duy Hải gật đầu rồi lại đeo lên chiếc tai nghe tuỳ thân, chỉ sau vài giây ngắn ngủi anh đã tiến vào trạng thái nhập tâm không còn để ý đến bất cứ điều gì xảy ra xung quanh.
...
Đó là tình hình công việc của tất cả các thành viên trong tổ thiết kế trò chơi của Ninja Studio. Về phần trưởng nhóm là Dương Khoa thì, như thường lệ hắn lại khiến cho tất cả mọi người phải ngả nón thán phục vì khả năng ăn gian đáng nể của mình.
Bất chấp việc phải kiêm nhiệm thêm công tác tiếp tục phát triển Game Engine “Ember” để mọi người còn có công cụ mà dùng, dẫn đến chuyện bản thân là người xuất phát sau cùng thế nhưng chỉ trong hai tuần lễ ngắn ngủi hắn đã cho ra lò thành quả lao động đầu tiên của mình: hai mô hình sân chơi chính được sử dụng xuyên suốt trò chơi “Plants vs Zombies”.
“Đây, sân chơi của em nó sẽ có hai loại: một loại năm làn đường và một loại sáu làn đường. Zombie sẽ di chuyển từ phải qua trái, tất nhiên là sẽ có một hai con ngoại lệ. Nhưng dù là gì đi nữa thì nó cũng chỉ chạy ngang dọc trên màn hình như thế này thôi.” Dương Khoa vừa nói vừa lấy tay chỉ vào mô hình thô sơ trên màn hình máy tính minh họa cho mọi người xem.
“Sao sếp lại phải thiết kế tận hai loại sân chơi thế? Một loại thôi là được rồi mà, hay là sếp còn đang phân vân không biết nên dùng loại nào?”
“Không đâu anh Hưng, cả hai loại này đều có đất diễn đấy. Loại năm làn là loại sân chơi phổ biến, còn loại sáu làn sẽ được đưa vào sử dụng trong những màn chơi có bể bơi.”
“Tức là bể bơi chiếm tận hai làn đường? Sao lại phải cơi nới ra thành như thế hả sếp, để một làn thôi cũng được mà?” Đến lượt Hiền lên tiếng thắc mắc.
“Phải cơi nới anh Hiền ạ. Để một làn thì phòng thủ bể bơi dễ quá, trong những trò chơi thuộc dạng thủ thành như thế này ta phải tìm cách tăng dần độ khó theo thời gian mới khiến cho người chơi cảm thấy hứng thú. Điều đó cũng sẽ được áp dụng với phần chơi mái nhà cuối cùng.”
Đoạn Dương Khoa đem một nửa sân chơi trên màn hình biến đổi rồi nói tiếp: “Mặc dù tại phần chơi mái nhà người chơi sẽ quay trở lại với sân chơi năm làn đường, thế nhưng em sẽ tăng độ khó lên bằng cách tạo độ dốc ở phía sân chơi bên trái như trên màn hình. Điều này sẽ khiến cho người chơi buộc phải sử dụng các loại cây thuộc dạng máy bắn đá thì mới có thể công kích được zombie. Nếu chỉ dùng các loại cây có tầm bắn thẳng thông thường thì viên đạn sẽ va phải gờ dốc, và tất nhiên là chúng không thể nào tìm đến mục tiêu.”
“Anh hiểu ý chú rồi. Càng về cuối các màn chơi sẽ ngày càng khó, và nó sẽ được thể hiện ngay ở mặt địa hình chứ chưa cần bàn đến những khía cạnh khác.” Duy Hải búng ngón tay chốt lại vấn đề.
“Đúng thế. Phối hợp với chậu hoa hay hoa súng trong danh sách cây cối của em thì những màn chơi về cuối sẽ có sự thử thách nhất định, chứ không chỉ đơn giản cứ trồng cây xuống là có thể vô tư chống trả zombie.... Này, các anh ghi chép gì vậy?”
“Lời vừa rồi của chú chứ còn gì nữa? Ý tưởng của thiên tài phải tranh thủ ghi lại ngay để sau này còn có cái mà dùng.” Thiếu Hoàng múa bút viết ngoáy lên cuốn sổ trong tay rồi nhanh chóng gập lại.
“Kinh nha, chưa gì đã chuẩn bị kỹ càng cho tương lại rồi.” Dương Khoa phì cười: “Cơ mà các anh không sợ mấy ý tưởng này của em sẽ bị cộng đồng người chơi phản đối giống “Flappy Bird” à?”
“Có chú tham gia vào dự án thì không sợ, bao giờ chú ném ý tưởng cho bọn anh để bọn anh tự làm thì mới đáng lo. Bọn anh rút ra được kinh nghiệm rồi.” Lời này của Thiếu Hoàng được toàn bộ các thành viên xung quanh gật đầu tán thành, nhất là bà chị ngây thơ tin người Thanh Lam càng là gật lấy gật để.
“Khiếp, lại còn như vậy nữa thì em chịu rồi.” Dương Khoa giả vờ buồn bực khoát tay: “Thôi, giải tán ai về làm việc người nấy đi. Bài giảng của thiên tài Dương Khoa kết thúc tại đây.”
…
- ---------
Tóm lại, dự án chế tác trò chơi “Plants vs Zombies” đang đi theo đúng quỹ đạo mà Dương Khoa đã vạch ra từ trước. Mặc dù đâu đó vẫn xuất hiện một vài chi tiết không được như ý muốn nhưng xét về tổng thể, mọi thứ vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Tạm thời không phải lo lắng về dự án lớn của năm, thế là Dương Khoa bèn chuyển dời sự quan tâm của mình đến những vấn đề trọng yếu khác.
Cuối tuần.
“... Vậy là trò chơi mới đã xây xong nền móng rồi hả Khoa, khi nào thì anh mới được chạm tay vào phiên bản chơi thử thế?”
“Còn nhiều thứ phải làm lắm anh Đức ạ, dễ phải đến cuối hè bọn em mới có demo. Phải rồi, bên kia có động tĩnh gì không anh?” Trong căn phòng của mình tại Dương gia, Dương Khoa tranh thủ thời gian rảnh rỗi hiếm hoi trao đổi với Đức về tình hình của trò chơi “Kỵ sĩ rau củ” mà anh đang theo dõi.
“Có. Bọn chúng nói rằng trong vòng một tuần nữa “Kỵ sĩ rau củ” sẽ cập nhật hệ thống bạn bè, qua bài viết hé lộ thông tin đăng tải trên trang chủ của bọn chúng thì có vẻ như nó cũng sẽ giống hệt với hệ thống trong “Fruit Ninja”.”
“Một tuần? Không tệ, đám này phản ứng nhanh lắm. Cơ mà hành hạ được bọn chúng hơn nửa tháng là đủ rồi, anh Đức thu tay lại đi. Chuyện còn lại cứ để cộng đồng người chơi làm nốt cho chúng ta.”
“Thu tay bây giờ có sớm quá không? Ý anh là, đến lúc trò chơi ấy cập nhật phiên bản mới anh vẫn có thể tiếp tục công kích nó với chiêu bài mọi thứ bắt chước y hệt trò chơi của em cũng được mà?”
“Không cần thiết, em vừa nói rồi cộng đồng người chơi sẽ làm điều đó hộ chúng ta. Bây giờ anh quay lại phối hợp với chị Liễu phòng truyền thông đi, dạo này chị ấy đang cần người chia sẻ gánh nặng lắm.”
“Được, không có vấn đề.”
“Thế nhé, giờ em phải đi giải quyết chút việc đây. Có thông tin gì mới em sẽ liên lạc với anh sau.”
“Ừ, chào Khoa nhé.”
“Từ từ thôi anh Lâm ơi, anh viết nhanh thế này em không tài nào đọc kịp được đâu. Thư thả để cho mấy người bọn em chạy theo với, chứ chưa gì anh đã chuẩn bị hoàn thành xong hết thế này là bọn em nản chí đấy!”
… ngoại trừ Trọng Lâm. Lý do rất đơn giản, hiện tại khoảng cách giữa anh và những người còn lại là quá xa để có thể bắt kịp.
Kể từ sau cái lần được Dương Khoa tán thưởng ngay trước mặt mọi người, Trọng Lâm ngày càng tỏ ra hăng hái với công việc xây dựng từ điển bên trong trò chơi. Chẳng mấy chốc, tập bản thảo mô tả thông tin của những con zombie đã dày ngang bằng cuốn vở học sinh, và cứ theo như hiệu suất làm việc trước mắt thì chỉ vài ngày nữa thôi là anh có thể chuyển sang viết phần mô tả các loại cây cối được rồi.
“Nhanh quá hả, anh thấy có nhanh lắm đâu?” Trọng Lâm bối rối đưa tay gãi đầu khi thấy mọi người xung quanh quay sang nhìn mình với ánh mắt thán phục. Hiển nhiên là lời vừa rồi của Dương Khoa bọn họ nghe không sót lấy một chữ.
“Sao không nhanh? Anh đây chỉ vừa mới bắt tay vào làm mấy con zombie của phần chơi buổi đêm mà chưa gì mày đã viết gần xong quyển từ điển zombie rồi. Khá lắm, thế này mới xứng đáng làm em giai của anh đây chứ!” Thiếu Hoàng vỗ vai em họ mình khen ngợi, những người khác thấy vậy cũng tán thưởng Trọng Lâm vài câu.
“… Này anh Lâm, em thấy anh có năng khiếu viết lách lắm đấy. Hay là thế này đi, giờ em đổi ý rồi anh cứ bung hết sức mình ra cho em. Bao giờ anh làm xong nội dung miêu tả của toàn bộ quyển từ điển thì em sẽ giao cho anh thực hiện thêm một hạng mục mới. Được không?” Đánh hơi thấy được tiềm năng múa bút thành văn của Trọng Lâm, một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu Dương Khoa.
“Ồ, cụ thể là hạng mục gì vậy Khoa?”
“Xây dựng cốt truyện cho trò chơi này. Anh Lâm biết đấy, em mới chỉ nghĩ ra bối cảnh chung của “Plants vs Zombies” là phòng thủ vườn nhà mình trước đàn zombie “đói não” mà thôi. Chứ đi sâu vào từng khía cạnh chi tiết thì em chưa có bất kỳ ý tưởng nào đâu.”
“Cốt truyện? Khoa nhắc đến anh mới nhớ, cuối tuần trước anh cũng nghĩ đến chuyện bổ sung cốt truyện cho trò chơi rồi. Cơ mà khi thử viết ra thì kết quả không được khả quan lắm đâu.”
“Không khả quan ở chỗ nào hả anh?
“Bối cảnh bó hẹp quá, rất khó để xây dựng những tình tiết liên quan.” Đoạn Trọng Lâm lại từ chồng giấy trên bàn của mình lấy ra một cuốn sổ tay con con rồi nói tiếp: “Cho nên anh có thử đi theo một hướng khác, đó là chỉ xây dựng những đoạn độc thoại chứa đựng những chi tiết gợi mở của nhân vật ông hàng xóm. Từ đó người chơi có thể tự tưởng tượng ra cốt truyện mà không cần chúng ta phải nhọc công xây dựng làm gì.”
“Trong bản thảo kế hoạch chi tiết của em thì ông hàng xóm này vừa là người hướng dẫn người chơi vừa là ông chủ tiệm bán những vật phẩm thiết yếu phải không? Thế thì để ông ta phụ trách thêm vai trò người kể chuyện nữa cũng được, mỗi màn chơi anh sẽ cho ông ta nói một vài câu thoại liên quan đến cốt truyện. Khoa thấy thế nào?”
“Ý kiến hay! Nếu như anh có thể đưa thêm những vật phẩm có chứa nội dung cốt truyện, tỷ như bức thư hay lời nhắn gì nữa để phối hợp với ông hàng xóm thì càng tuyệt vời hơn nữa.” Dương Khoa không chút do dự gật đầu đồng ý. Vốn dĩ trong phiên bản của trò chơi gốc người hàng xóm điên khùng Dave này thỉnh thoảng cũng sẽ nhảy ra nói vài câu liên quan tới bối cảnh chung rồi, nay Trọng Lâm đưa ra kiến nghị để nhân vật này giới thiệu thêm về cốt truyện quả thực là không thể nào hợp lý hơn được nữa.
“Bức thư? Bức thư của ai gửi mới được chứ? Zombie?”
“Chuẩn đấy, trò chơi của chúng ta mang hơi hướm hài hước mà. Hoàn toàn có thể đưa những bức thư có nội dung kiểu “Này, nghe nói bạn đang mở tiệc bể bơi ở sau nhà phải không? Có phiền không nếu zombie chúng tôi tạt qua?” vào trò chơi. Tóm lại là cứ quyết định đi theo con đường xây dựng cốt truyện qua những lời hội thoại như của anh đi, khi nào hoàn thành xong phần từ điển chúng ta sẽ ngồi với nhau thảo luận kỹ hơn về những vật phẩm này. Quên nữa, làm việc tốt lắm anh Lâm ạ.” Dương Khoa vừa lên tiếng khen ngợi Trọng Lâm vừa nâng cao tập bản thảo trong tay lên lắc lư vài cái.
Ngoài Trọng Lâm ra, hai thành viên còn lại của tổ thiết kế là Duy Hải và Hưng cũng có những biểu hiện không tệ. Mặc dù trong khoảng thời gian này hai người tạm thời chưa có đóng góp gì nhiều cho dự án mà chỉ dừng lại ở việc phụ trợ những người khác hoàn thành công việc, thế nhưng thành tích của hai người bọn họ vẫn đủ để khiến cho Dương Khoa cảm thấy hài lòng.
“Anh Hưng cứ giữ vững phong độ ấy nhé, bộ khung bình đài nền tảng tuyệt vời lắm. Anh cứ thoải mái đắp da đắp thịt vào đi, cứ tưởng tượng thế nào thì thiết kế thế đó…. Anh Hải à, giao diện chính của trò chơi như vậy là ổn rồi. Anh bàn giao lại cho em luôn đi để còn bắt tay vào làm công việc chính, bây giờ có một vài mẫu thiết kế nhân vật đạt chuẩn rồi thì thiết kế âm thanh cho chúng là vừa vặn đấy.”
“Ok. Thế ngoài hiệu ứng âm thanh ra thì trò chơi lần này có cần làm nhạc nền cho đủ bộ không chú?”
“Có chứ anh. Lần này chúng ta phải đầu tư kỹ lưỡng để còn tham gia tranh tài chứ?”
“Vậy được rồi, anh bắt tay vào việc ngay đây.” Duy Hải gật đầu rồi lại đeo lên chiếc tai nghe tuỳ thân, chỉ sau vài giây ngắn ngủi anh đã tiến vào trạng thái nhập tâm không còn để ý đến bất cứ điều gì xảy ra xung quanh.
...
Đó là tình hình công việc của tất cả các thành viên trong tổ thiết kế trò chơi của Ninja Studio. Về phần trưởng nhóm là Dương Khoa thì, như thường lệ hắn lại khiến cho tất cả mọi người phải ngả nón thán phục vì khả năng ăn gian đáng nể của mình.
Bất chấp việc phải kiêm nhiệm thêm công tác tiếp tục phát triển Game Engine “Ember” để mọi người còn có công cụ mà dùng, dẫn đến chuyện bản thân là người xuất phát sau cùng thế nhưng chỉ trong hai tuần lễ ngắn ngủi hắn đã cho ra lò thành quả lao động đầu tiên của mình: hai mô hình sân chơi chính được sử dụng xuyên suốt trò chơi “Plants vs Zombies”.
“Đây, sân chơi của em nó sẽ có hai loại: một loại năm làn đường và một loại sáu làn đường. Zombie sẽ di chuyển từ phải qua trái, tất nhiên là sẽ có một hai con ngoại lệ. Nhưng dù là gì đi nữa thì nó cũng chỉ chạy ngang dọc trên màn hình như thế này thôi.” Dương Khoa vừa nói vừa lấy tay chỉ vào mô hình thô sơ trên màn hình máy tính minh họa cho mọi người xem.
“Sao sếp lại phải thiết kế tận hai loại sân chơi thế? Một loại thôi là được rồi mà, hay là sếp còn đang phân vân không biết nên dùng loại nào?”
“Không đâu anh Hưng, cả hai loại này đều có đất diễn đấy. Loại năm làn là loại sân chơi phổ biến, còn loại sáu làn sẽ được đưa vào sử dụng trong những màn chơi có bể bơi.”
“Tức là bể bơi chiếm tận hai làn đường? Sao lại phải cơi nới ra thành như thế hả sếp, để một làn thôi cũng được mà?” Đến lượt Hiền lên tiếng thắc mắc.
“Phải cơi nới anh Hiền ạ. Để một làn thì phòng thủ bể bơi dễ quá, trong những trò chơi thuộc dạng thủ thành như thế này ta phải tìm cách tăng dần độ khó theo thời gian mới khiến cho người chơi cảm thấy hứng thú. Điều đó cũng sẽ được áp dụng với phần chơi mái nhà cuối cùng.”
Đoạn Dương Khoa đem một nửa sân chơi trên màn hình biến đổi rồi nói tiếp: “Mặc dù tại phần chơi mái nhà người chơi sẽ quay trở lại với sân chơi năm làn đường, thế nhưng em sẽ tăng độ khó lên bằng cách tạo độ dốc ở phía sân chơi bên trái như trên màn hình. Điều này sẽ khiến cho người chơi buộc phải sử dụng các loại cây thuộc dạng máy bắn đá thì mới có thể công kích được zombie. Nếu chỉ dùng các loại cây có tầm bắn thẳng thông thường thì viên đạn sẽ va phải gờ dốc, và tất nhiên là chúng không thể nào tìm đến mục tiêu.”
“Anh hiểu ý chú rồi. Càng về cuối các màn chơi sẽ ngày càng khó, và nó sẽ được thể hiện ngay ở mặt địa hình chứ chưa cần bàn đến những khía cạnh khác.” Duy Hải búng ngón tay chốt lại vấn đề.
“Đúng thế. Phối hợp với chậu hoa hay hoa súng trong danh sách cây cối của em thì những màn chơi về cuối sẽ có sự thử thách nhất định, chứ không chỉ đơn giản cứ trồng cây xuống là có thể vô tư chống trả zombie.... Này, các anh ghi chép gì vậy?”
“Lời vừa rồi của chú chứ còn gì nữa? Ý tưởng của thiên tài phải tranh thủ ghi lại ngay để sau này còn có cái mà dùng.” Thiếu Hoàng múa bút viết ngoáy lên cuốn sổ trong tay rồi nhanh chóng gập lại.
“Kinh nha, chưa gì đã chuẩn bị kỹ càng cho tương lại rồi.” Dương Khoa phì cười: “Cơ mà các anh không sợ mấy ý tưởng này của em sẽ bị cộng đồng người chơi phản đối giống “Flappy Bird” à?”
“Có chú tham gia vào dự án thì không sợ, bao giờ chú ném ý tưởng cho bọn anh để bọn anh tự làm thì mới đáng lo. Bọn anh rút ra được kinh nghiệm rồi.” Lời này của Thiếu Hoàng được toàn bộ các thành viên xung quanh gật đầu tán thành, nhất là bà chị ngây thơ tin người Thanh Lam càng là gật lấy gật để.
“Khiếp, lại còn như vậy nữa thì em chịu rồi.” Dương Khoa giả vờ buồn bực khoát tay: “Thôi, giải tán ai về làm việc người nấy đi. Bài giảng của thiên tài Dương Khoa kết thúc tại đây.”
…
- ---------
Tóm lại, dự án chế tác trò chơi “Plants vs Zombies” đang đi theo đúng quỹ đạo mà Dương Khoa đã vạch ra từ trước. Mặc dù đâu đó vẫn xuất hiện một vài chi tiết không được như ý muốn nhưng xét về tổng thể, mọi thứ vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Tạm thời không phải lo lắng về dự án lớn của năm, thế là Dương Khoa bèn chuyển dời sự quan tâm của mình đến những vấn đề trọng yếu khác.
Cuối tuần.
“... Vậy là trò chơi mới đã xây xong nền móng rồi hả Khoa, khi nào thì anh mới được chạm tay vào phiên bản chơi thử thế?”
“Còn nhiều thứ phải làm lắm anh Đức ạ, dễ phải đến cuối hè bọn em mới có demo. Phải rồi, bên kia có động tĩnh gì không anh?” Trong căn phòng của mình tại Dương gia, Dương Khoa tranh thủ thời gian rảnh rỗi hiếm hoi trao đổi với Đức về tình hình của trò chơi “Kỵ sĩ rau củ” mà anh đang theo dõi.
“Có. Bọn chúng nói rằng trong vòng một tuần nữa “Kỵ sĩ rau củ” sẽ cập nhật hệ thống bạn bè, qua bài viết hé lộ thông tin đăng tải trên trang chủ của bọn chúng thì có vẻ như nó cũng sẽ giống hệt với hệ thống trong “Fruit Ninja”.”
“Một tuần? Không tệ, đám này phản ứng nhanh lắm. Cơ mà hành hạ được bọn chúng hơn nửa tháng là đủ rồi, anh Đức thu tay lại đi. Chuyện còn lại cứ để cộng đồng người chơi làm nốt cho chúng ta.”
“Thu tay bây giờ có sớm quá không? Ý anh là, đến lúc trò chơi ấy cập nhật phiên bản mới anh vẫn có thể tiếp tục công kích nó với chiêu bài mọi thứ bắt chước y hệt trò chơi của em cũng được mà?”
“Không cần thiết, em vừa nói rồi cộng đồng người chơi sẽ làm điều đó hộ chúng ta. Bây giờ anh quay lại phối hợp với chị Liễu phòng truyền thông đi, dạo này chị ấy đang cần người chia sẻ gánh nặng lắm.”
“Được, không có vấn đề.”
“Thế nhé, giờ em phải đi giải quyết chút việc đây. Có thông tin gì mới em sẽ liên lạc với anh sau.”
“Ừ, chào Khoa nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.