Chương 209: Lại nhận được lời mời cố vấn
Lập Địa Thành Lợn
09/05/2019
“Đúng vậy, cho nên chị đoán rằng trong vụ việc vừa qua tờ báo TKgame này đã nhận lệnh từ phía tập đoàn mẹ để liên hợp với những tờ báo khác công kích Ninja Studio chúng ta. Mặc dù không có chứng cứ nhưng những chuyện như thế này chỉ cần suy xét xem ai sẽ là kẻ được lợi nhiều nhất, hoặc
vui vẻ nhất khi thấy chúng ta phải chật vật đối phó là có thể xác định
được ngay.”
“Chị Liễu có vẻ tinh tường nhỉ, hồi còn làm ở bên SmileIndie chị có gặp nhiều trường hợp tương tự như thế này xảy ra không?”
“Thường xuyên, mà gần đây nhất chính là vụ truyền thông quay lưng với trò chơi “Slither” của em đấy. Mười phần chắc chín vụ đó cũng do tập đoàn Thiên Không đứng sau tính kế.”
Thế rồi, Liễu nói qua về những điều mà Dương Khoa chưa biết liên quan tới rắc rối mà “Slither” đã từng phải đối mặt trong ngày mở cửa. Đại khái là sau khi mọi chuyện được xử lý êm đẹp Tịch và cô đã ngồi lại với nhau một buổi để tra rõ xem ai là kẻ đã gây khó dễ cho SmileIndie. Thế rồi sau một hồi khoanh vùng bọn họ nhận thấy những công ty trò chơi đã từng cử đại diện đến hỏi thăm tin tức về Dương Khoa vào những ngày trước đó là những kẻ khả nghi nhất.
“... Anh Tịch và chị tin là những công ty cử đại diện đến trong ngày hôm đó đều có một chân tham gia, song để đi đầu thao túng toàn bộ báo chí truyền thông thì chỉ có Navigame và Thiên Không là có khả năng làm được. Nhưng như em biết đấy Navigame thì lại không có cùng mục đích với những công ty cử người đến hôm đó cho nên bị loại trừ, thế là chỉ còn sót lại Thiên Không.” Nói đến đây Liễu chợt nhận thấy phản ứng khác thường của Dương Khoa. Mặc dù người sếp trẻ của cô không nói câu nào suốt từ khi cô bắt đầu kể chuyện đến giờ, nhưng cứ từ bàn tay đang nắm chặt lại thành hình quả đấm đặt trên bàn là có thể thấy được Dương Khoa đang vô cùng tức giận. Thấy vậy Liễu bèn chủ động khuyên nhủ:
“Mặc dù biết khả năng lớn là vậy nhưng suy cho cùng chúng ta không có chứng cứ nào để nắm thóp cả, lại thêm vào hiện tại Ninja Studio còn chưa có đủ thực lực để đối chọi với một công ty lớn như Thiên Không nên chị chỉ nói vậy để em nắm rõ được tình hình thôi Khoa. Bây giờ mình chưa làm gì được người ta đâu, cho nên theo chị trước mắt chúng ta hãy tạm thời nhẫn nhịn một thời gian. Đợi khi nào phòng làm việc phát triển lớn mạnh thì mới có thể chậm rãi tìm kiếm cơ hội trả thù sau.”
Không có cách nào, mặc dù bản thân Liễu cũng rất muốn tìm kiếm cơ hội san bằng tỷ số, tựa như những gì người sếp cũ của mình đã từng làm với kẻ thù một mất một còn BFG Company song cô vẫn tỉnh táo nhận thức được hoàn cảnh hiện tại của Ninja Studio. Phòng làm việc bây giờ vẫn còn quá non trẻ, lúc này nhảy ra đương đầu với một tập đoàn hùng mạnh trong cùng lĩnh vực chắc chắn không phải là một sự lựa chọn sáng suốt.
“Chị Liễu yên tâm, em còn chưa đến mức nóng giận mất khôn như chị nghĩ đâu. Ngày tháng còn dài, từ từ rồi em sẽ thu về đủ cả nợ mới lẫn nợ cũ. Ninja Studio cái gì có thể thiếu, duy có thời gian thì chả bao giờ thiếu.” Bàn tay nắm chặt chậm rãi xòe ra, Dương Khoa thở một hơi lấy lại tinh thần rồi chậm rãi đứng lên: “Cho đến chuyện công kích, nếu bọn chúng đã muốn cố đấm ăn xôi thì ta chiều lòng bọn chúng là được. Chị cứ để mặc bọn chúng tiếp tục bới móc khuyết điểm trò chơi đi, như em đã nói riêng với trường hợp “Flappy Bird” những lời chửi bới sẽ chỉ khiến cho trò chơi thêm nổi tiếng mà thôi. Chúng ta không cần phải ra mặt thanh minh làm gì hết.”
“Em suy nghĩ được vậy là tốt rồi.” Liễu gật đầu rồi nhanh chóng chuyển sang chuyện khác: “Còn lại chuyện này chị muốn thông báo cho em biết trước để em chuẩn bị tinh thần: trong thời gian sắp tới e là sẽ có vô số trò chơi ăn theo “Flappy Bird” xuất hiện trên thị trường đấy.”
“Ồ, chuyện này thì không sao hết. Em đã sớm lường trước là kiểu gì cũng sẽ có vô khối trò chơi ăn theo “Flappy Bird” xuất hiện rồi.”Dương Khoa gật đầu tỏ vẻ chuyện này đã nằm trong dự liệu của hắn. Xác thực, một trò chơi quá đơn giản như “Flappy Bird” chắc chắn sẽ không thoát khỏi vận mệnh bị sao chép. Cái mà hắn không biết chỉ là liệu sẽ có bao nhiêu phiên bản ăn theo trò chơi xuất xưởng mà thôi.
“Vậy nhưng... ngay cả SmileIndie cũng tham gia vào phong trào ăn theo này đó Khoa ạ.” Liễu ngần ngừ một lúc rồi thẳng thắn chia sẻ tin tức với Dương Khoa.
“SmileIndie? Không phải là bên đó đang chuẩn bị tung ra một trò chơi mới kế thừa tinh hoa của “Match 3 RPG” trong mùa hè này à? Sao lại có dư thừa tinh lực để ý tới “Flappy Bird” của em thế?” Dương Khoa nhếch mép tỏ vẻ tinh nghịch.
“Đổi ý rồi. Ông sếp lớn thấy “Flappy Bird” nổi tiếng quá, chế tác lại cực kỳ đơn giản nên cho ngay tổ chế tác trò chơi bỏ dở công đoạn hoàn thiện sản phẩm chuẩn bị ra lò để quay ra chế tác một phiên bản ăn theo của riêng mình.”
“Thế thì tuỳ hứng quá! Chuyện nào làm cho xong chuyện ấy đã chứ?”
“Thì đấy, sếp lớn tự dưng lên cơn thế thì biết làm thế nào? Anh Tịch cũng đang bực mình về chuyện này lắm đấy em.”
“Thương anh Tịch quá, vớ đúng phải dự án trắc trở trăm bề…. Cơ mà về chuyện sao chép trò chơi lần này thì vô tư, ai thích sao chép “Flappy Bird” của em cũng được chị ạ.
“Kể cả GVN cũng được?” Một giọng nói vang lên từ phía sau lưng làm Dương Khoa phải quay người lại. Không biết từ khi nào mà Thu Lan đã đứng tựa người bên cánh cửa phòng khoanh tay nhìn hắn.
“Chị Lan đấy à. GVN làm sao cơ hả chị?”
“Cũng muốn làm ra một trò chơi di động mới giống hệt như “Flappy Bird” của em.”
“Sao chị biết hay thế?”
“Thì bọn chị vừa mới từ bên đó về đây nè. Vừa mới mở miệng định hỏi tiền nong tháng này ra sao thì đã bị người ta phủ đầu luôn.”
“Ái chà, giờ đến cả đối tác “thân cận” cũng đỏ mắt cơ đấy.” Dương Khoa tỏ vẻ coi thường ra mặt: “Có điều không thành vấn đề, bọn họ muốn sao chép thì cứ để mặc bọn họ sao chép đi.”
Thế rồi hắn chắp tay ra sau lưng đi về phía cửa sổ làm ra vẻ cao thâm nói tiếp: “Riêng về trường hợp của những trò chơi quá đơn giản tựa như “Flappy Bird” thì người ta sẽ chỉ nhớ kẻ đi đầu mở đường mà thôi, trừ phi những phiên bản ăn theo nó có một khía cạnh nào đó vượt trội hơn hẳn.”
“Mà kể cả khi trường hợp đó xảy ra thì nó cũng chẳng gây ảnh hưởng gì đến chúng ta cả. Bởi vì tuổi thọ những trò chơi dạng này ngắn lắm, đến lúc đó thì chúng ta đã sớm hoàn thành được mục tiêu lấy nhỏ thắng lớn rồi, nhường lại sân chơi cho bọn chúng tự đánh lẫn nhau thì có làm sao?”
“Được rồi, đừng ra vẻ ông cụ nữa. Chuyện liên quan tới “Flappy Bird” chỉ có vậy thôi, bây giờ thì chị cũng phải quay trở lại với “Fruit Ninja” đây. Càng ngày cái trò “chém quả” đó của em càng bán chạy mới sợ chứ, không khéo nó cán mốc 5 triệu lượt tải xuống thật chứ chẳng đùa.”
“Hà hà, em đã nói rồi “Fruit Ninja” sẽ là một thành công lớn mà.” Dương Khoa chốt lại câu chuyện với Liễu bằng một nụ cười vui vẻ rồi để cho cô cùng Thu Lan tự nhiên bàn bạc chuyện công việc với nhau. Quay về bàn của Đức cầm chồng giấy lên, thuận tiện hắn hỏi thăm anh cho có lệ: “Phải rồi, mấy ngày hôm nay anh Đức thấy công việc ở đây thế nào?”
“Mọi thứ vẫn ổn cả, sếp Khoa đừng lo.” Đức trả lời kèm theo một ngón tay cái được giơ lên.
“Trong quá trình làm việc nếu gặp phải vấn đề gì thì anh Đức đừng ngại thông báo cho em biết nhé. Để em còn thu xếp giải quyết.” Dương Khoa gật đầu chào tạm biệt mọi người sau đó quay xuống dưới tầng. “Flappy Bird” coi như chính thức nối gót “Fruit Ninja” đi vào quỹ đạo rồi, giờ thì yên tâm trở lại với dự án dang dở thôi.
“Lâm đâu, thấy góc làm việc chỗ anh mày thế này đã đẹp chưa?” Dưới tầng một, lúc này Thiếu Hoàng đang đứng chống nạnh ngắm nhìn góc làm việc anh vừa bỏ công sức trang trí. Vừa ngắm anh vừa quay ra hỏi thăm ý kiến mọi người.
“Bừa bộn chứ chẳng thấy đẹp gì cả anh ạ. Bàn thì bé mà anh cứ giăng một đống báo chí ra làm gì, đến lúc làm việc vướng víu bỏ xừ đi được ấy.”
“Kệ chứ, để đấy ngắm cho có động lực.”
“Kể cả thế thì cũng in ra làm gì anh, dùng làm hình nền máy tính thôi là được rồi. Như của em đây này.”
“Hưng em có một bài mới làm thế được thôi, anh đây có thêm cả mấy bài từ hồi trả lời phỏng vấn về “Fruit Ninja” cơ. Màn hình nền sao mà đủ được?”
“Thôi nào các anh ui, phỏng vấn xong xuôi hết rồi thì tập trung trở lại làm việc nào. Anh Lâm cho em xem bản thảo mô tả các loại cây đi. Anh Hoàng anh Hiền thì đã có bản phác họa mấy con zombie mặc đồ lặn chưa? Anh Hải nữa, nghe nói anh có sản phẩm cho em rồi à?” Cạn lời với góc làm việc khoa trương như chủ nhân của nó, Dương Khoa vỗ tay cho mọi người tập trung trở lại với dự án “Plants vs Zombies”.
“Đây, chú sang đây nghe luôn cho anh nè.”
“Đợi tý để anh nhờ Tú in ra Khoa nhé.”
“Chẹp, lại việc à. Chán thế, đang vui. ( ̄︿ ̄) “
“Việc đi anh Hoàng, cố gắng hoàn thành trò chơi đúng tiến độ để năm nay còn giật giải....” Đang định nói vài câu động viên mấy anh em thì điện thoại trong túi quần Dương Khoa bất chợt đổ chuông. Trông thấy số điện thoại lạ gọi tới, hắn đắn đo một lúc rồi chạy ra ngoài hiên thưa máy:
“A lô.”
“Khoa đó à, dạo này có khỏe không em?”
“Xin lỗi, anh là...?”
“Anh Nghĩa bên Navigame đây. Thế nào, lâu không gặp quên mất anh rồi à?”
“À thì… em đang làm việc nên chả để ý gì đâu anh, có người gọi là em thưa luôn thôi. Sao hôm nay anh lại gọi điện cho em thế này?”
“Ây dà, chả nhẽ nhớ em quá anh không được gọi điện đến hỏi thăm sức khoẻ một câu à?”
“Ha ha, anh cứ hay đùa.” Dương Khoa âm thầm bĩu môi một cái rồi nói tiếp: “Dạo này tình hình bên anh thế nào rồi, trò chơi vận hành tốt chứ?”
“Ý em là “Giang hồ truyền kỳ”? Trò ấy hiện tại đang “hot” lắm, đứng đầu danh sách những trò chơi trực tuyến nội địa đáng chơi mấy tháng liền đó. Mà đấy là bọn anh vẫn còn giữ lại mấy chiêu chú nói cho bọn anh chưa thèm tung ra đâu, giờ thì anh chả biết nên cảm ơn em thế nào cho phải nữa.”
“Anh Nghĩa cứ quá lời, em đã bảo rồi chỉ là một vài ý kiến đóng góp nhỏ nhặt thôi mà. Không đáng kể đâu.”
“Đấy em lại khiêm tốn rồi.... Thế bên em thì sao? Dạo này mọi thứ vẫn ổn chứ, mấy ngày gần đây anh cũng thấy phòng làm việc của em xuất hiện trên báo chí nhiều lắm.”
“Cũng tàm tạm anh ạ, nhưng sao mà bằng công ty của anh được. Giờ em đang chật vật lo liệu đủ thứ đây, khổ lắm!”
“Ừ, anh cũng biết là bây giờ em đang bận rộn đủ thứ chuyện. Thế thì anh đi thẳng vào vấn đề luôn nhé, hôm nay anh gọi điện tới cho em xác thực là có một chuyện cần nhờ em giúp đỡ.”
“Anh Nghĩa cứ nói.”
“Chắc em không biết là, cùng với dự án “Giang hồ truyền kỳ” Navigame còn triển khai song song một dự án chế tác nữa. Đó là một trò chơi bắn súng trực tuyến trên hệ máy PC, và trước mắt thì nó đang đi vào ngõ cụt vì không có điểm nhấn so với các trò chơi bắn súng khác đang lưu hành trên thị trường. Đó là còn chưa kể đến một “Chống khủng bố” vẫn luôn thống trị thể loại này trong cả chục năm nay.”
“Cho nên, các anh lại muốn em giúp đỡ về mặt ý tưởng?” Nghe đến đây Dương Khoa nhanh chóng đoán ra mục đích cuộc gọi tới lần này của Nghĩa.
“Ừ đúng, bọn anh cần em đảm nhiệm vai trò cố vấn ý tưởng thêm một lần nữa. Vì dự án này không phải do anh phụ trách nên chi tiết cụ thể mọi thứ ra sao anh cũng không rõ ràng cho lắm, thế nhưng anh tin là nó sẽ không làm khó được bộ óc thiên tài như em đâu. Cho nên, ý kiến của Khoa thế nào?”
“Chị Liễu có vẻ tinh tường nhỉ, hồi còn làm ở bên SmileIndie chị có gặp nhiều trường hợp tương tự như thế này xảy ra không?”
“Thường xuyên, mà gần đây nhất chính là vụ truyền thông quay lưng với trò chơi “Slither” của em đấy. Mười phần chắc chín vụ đó cũng do tập đoàn Thiên Không đứng sau tính kế.”
Thế rồi, Liễu nói qua về những điều mà Dương Khoa chưa biết liên quan tới rắc rối mà “Slither” đã từng phải đối mặt trong ngày mở cửa. Đại khái là sau khi mọi chuyện được xử lý êm đẹp Tịch và cô đã ngồi lại với nhau một buổi để tra rõ xem ai là kẻ đã gây khó dễ cho SmileIndie. Thế rồi sau một hồi khoanh vùng bọn họ nhận thấy những công ty trò chơi đã từng cử đại diện đến hỏi thăm tin tức về Dương Khoa vào những ngày trước đó là những kẻ khả nghi nhất.
“... Anh Tịch và chị tin là những công ty cử đại diện đến trong ngày hôm đó đều có một chân tham gia, song để đi đầu thao túng toàn bộ báo chí truyền thông thì chỉ có Navigame và Thiên Không là có khả năng làm được. Nhưng như em biết đấy Navigame thì lại không có cùng mục đích với những công ty cử người đến hôm đó cho nên bị loại trừ, thế là chỉ còn sót lại Thiên Không.” Nói đến đây Liễu chợt nhận thấy phản ứng khác thường của Dương Khoa. Mặc dù người sếp trẻ của cô không nói câu nào suốt từ khi cô bắt đầu kể chuyện đến giờ, nhưng cứ từ bàn tay đang nắm chặt lại thành hình quả đấm đặt trên bàn là có thể thấy được Dương Khoa đang vô cùng tức giận. Thấy vậy Liễu bèn chủ động khuyên nhủ:
“Mặc dù biết khả năng lớn là vậy nhưng suy cho cùng chúng ta không có chứng cứ nào để nắm thóp cả, lại thêm vào hiện tại Ninja Studio còn chưa có đủ thực lực để đối chọi với một công ty lớn như Thiên Không nên chị chỉ nói vậy để em nắm rõ được tình hình thôi Khoa. Bây giờ mình chưa làm gì được người ta đâu, cho nên theo chị trước mắt chúng ta hãy tạm thời nhẫn nhịn một thời gian. Đợi khi nào phòng làm việc phát triển lớn mạnh thì mới có thể chậm rãi tìm kiếm cơ hội trả thù sau.”
Không có cách nào, mặc dù bản thân Liễu cũng rất muốn tìm kiếm cơ hội san bằng tỷ số, tựa như những gì người sếp cũ của mình đã từng làm với kẻ thù một mất một còn BFG Company song cô vẫn tỉnh táo nhận thức được hoàn cảnh hiện tại của Ninja Studio. Phòng làm việc bây giờ vẫn còn quá non trẻ, lúc này nhảy ra đương đầu với một tập đoàn hùng mạnh trong cùng lĩnh vực chắc chắn không phải là một sự lựa chọn sáng suốt.
“Chị Liễu yên tâm, em còn chưa đến mức nóng giận mất khôn như chị nghĩ đâu. Ngày tháng còn dài, từ từ rồi em sẽ thu về đủ cả nợ mới lẫn nợ cũ. Ninja Studio cái gì có thể thiếu, duy có thời gian thì chả bao giờ thiếu.” Bàn tay nắm chặt chậm rãi xòe ra, Dương Khoa thở một hơi lấy lại tinh thần rồi chậm rãi đứng lên: “Cho đến chuyện công kích, nếu bọn chúng đã muốn cố đấm ăn xôi thì ta chiều lòng bọn chúng là được. Chị cứ để mặc bọn chúng tiếp tục bới móc khuyết điểm trò chơi đi, như em đã nói riêng với trường hợp “Flappy Bird” những lời chửi bới sẽ chỉ khiến cho trò chơi thêm nổi tiếng mà thôi. Chúng ta không cần phải ra mặt thanh minh làm gì hết.”
“Em suy nghĩ được vậy là tốt rồi.” Liễu gật đầu rồi nhanh chóng chuyển sang chuyện khác: “Còn lại chuyện này chị muốn thông báo cho em biết trước để em chuẩn bị tinh thần: trong thời gian sắp tới e là sẽ có vô số trò chơi ăn theo “Flappy Bird” xuất hiện trên thị trường đấy.”
“Ồ, chuyện này thì không sao hết. Em đã sớm lường trước là kiểu gì cũng sẽ có vô khối trò chơi ăn theo “Flappy Bird” xuất hiện rồi.”Dương Khoa gật đầu tỏ vẻ chuyện này đã nằm trong dự liệu của hắn. Xác thực, một trò chơi quá đơn giản như “Flappy Bird” chắc chắn sẽ không thoát khỏi vận mệnh bị sao chép. Cái mà hắn không biết chỉ là liệu sẽ có bao nhiêu phiên bản ăn theo trò chơi xuất xưởng mà thôi.
“Vậy nhưng... ngay cả SmileIndie cũng tham gia vào phong trào ăn theo này đó Khoa ạ.” Liễu ngần ngừ một lúc rồi thẳng thắn chia sẻ tin tức với Dương Khoa.
“SmileIndie? Không phải là bên đó đang chuẩn bị tung ra một trò chơi mới kế thừa tinh hoa của “Match 3 RPG” trong mùa hè này à? Sao lại có dư thừa tinh lực để ý tới “Flappy Bird” của em thế?” Dương Khoa nhếch mép tỏ vẻ tinh nghịch.
“Đổi ý rồi. Ông sếp lớn thấy “Flappy Bird” nổi tiếng quá, chế tác lại cực kỳ đơn giản nên cho ngay tổ chế tác trò chơi bỏ dở công đoạn hoàn thiện sản phẩm chuẩn bị ra lò để quay ra chế tác một phiên bản ăn theo của riêng mình.”
“Thế thì tuỳ hứng quá! Chuyện nào làm cho xong chuyện ấy đã chứ?”
“Thì đấy, sếp lớn tự dưng lên cơn thế thì biết làm thế nào? Anh Tịch cũng đang bực mình về chuyện này lắm đấy em.”
“Thương anh Tịch quá, vớ đúng phải dự án trắc trở trăm bề…. Cơ mà về chuyện sao chép trò chơi lần này thì vô tư, ai thích sao chép “Flappy Bird” của em cũng được chị ạ.
“Kể cả GVN cũng được?” Một giọng nói vang lên từ phía sau lưng làm Dương Khoa phải quay người lại. Không biết từ khi nào mà Thu Lan đã đứng tựa người bên cánh cửa phòng khoanh tay nhìn hắn.
“Chị Lan đấy à. GVN làm sao cơ hả chị?”
“Cũng muốn làm ra một trò chơi di động mới giống hệt như “Flappy Bird” của em.”
“Sao chị biết hay thế?”
“Thì bọn chị vừa mới từ bên đó về đây nè. Vừa mới mở miệng định hỏi tiền nong tháng này ra sao thì đã bị người ta phủ đầu luôn.”
“Ái chà, giờ đến cả đối tác “thân cận” cũng đỏ mắt cơ đấy.” Dương Khoa tỏ vẻ coi thường ra mặt: “Có điều không thành vấn đề, bọn họ muốn sao chép thì cứ để mặc bọn họ sao chép đi.”
Thế rồi hắn chắp tay ra sau lưng đi về phía cửa sổ làm ra vẻ cao thâm nói tiếp: “Riêng về trường hợp của những trò chơi quá đơn giản tựa như “Flappy Bird” thì người ta sẽ chỉ nhớ kẻ đi đầu mở đường mà thôi, trừ phi những phiên bản ăn theo nó có một khía cạnh nào đó vượt trội hơn hẳn.”
“Mà kể cả khi trường hợp đó xảy ra thì nó cũng chẳng gây ảnh hưởng gì đến chúng ta cả. Bởi vì tuổi thọ những trò chơi dạng này ngắn lắm, đến lúc đó thì chúng ta đã sớm hoàn thành được mục tiêu lấy nhỏ thắng lớn rồi, nhường lại sân chơi cho bọn chúng tự đánh lẫn nhau thì có làm sao?”
“Được rồi, đừng ra vẻ ông cụ nữa. Chuyện liên quan tới “Flappy Bird” chỉ có vậy thôi, bây giờ thì chị cũng phải quay trở lại với “Fruit Ninja” đây. Càng ngày cái trò “chém quả” đó của em càng bán chạy mới sợ chứ, không khéo nó cán mốc 5 triệu lượt tải xuống thật chứ chẳng đùa.”
“Hà hà, em đã nói rồi “Fruit Ninja” sẽ là một thành công lớn mà.” Dương Khoa chốt lại câu chuyện với Liễu bằng một nụ cười vui vẻ rồi để cho cô cùng Thu Lan tự nhiên bàn bạc chuyện công việc với nhau. Quay về bàn của Đức cầm chồng giấy lên, thuận tiện hắn hỏi thăm anh cho có lệ: “Phải rồi, mấy ngày hôm nay anh Đức thấy công việc ở đây thế nào?”
“Mọi thứ vẫn ổn cả, sếp Khoa đừng lo.” Đức trả lời kèm theo một ngón tay cái được giơ lên.
“Trong quá trình làm việc nếu gặp phải vấn đề gì thì anh Đức đừng ngại thông báo cho em biết nhé. Để em còn thu xếp giải quyết.” Dương Khoa gật đầu chào tạm biệt mọi người sau đó quay xuống dưới tầng. “Flappy Bird” coi như chính thức nối gót “Fruit Ninja” đi vào quỹ đạo rồi, giờ thì yên tâm trở lại với dự án dang dở thôi.
“Lâm đâu, thấy góc làm việc chỗ anh mày thế này đã đẹp chưa?” Dưới tầng một, lúc này Thiếu Hoàng đang đứng chống nạnh ngắm nhìn góc làm việc anh vừa bỏ công sức trang trí. Vừa ngắm anh vừa quay ra hỏi thăm ý kiến mọi người.
“Bừa bộn chứ chẳng thấy đẹp gì cả anh ạ. Bàn thì bé mà anh cứ giăng một đống báo chí ra làm gì, đến lúc làm việc vướng víu bỏ xừ đi được ấy.”
“Kệ chứ, để đấy ngắm cho có động lực.”
“Kể cả thế thì cũng in ra làm gì anh, dùng làm hình nền máy tính thôi là được rồi. Như của em đây này.”
“Hưng em có một bài mới làm thế được thôi, anh đây có thêm cả mấy bài từ hồi trả lời phỏng vấn về “Fruit Ninja” cơ. Màn hình nền sao mà đủ được?”
“Thôi nào các anh ui, phỏng vấn xong xuôi hết rồi thì tập trung trở lại làm việc nào. Anh Lâm cho em xem bản thảo mô tả các loại cây đi. Anh Hoàng anh Hiền thì đã có bản phác họa mấy con zombie mặc đồ lặn chưa? Anh Hải nữa, nghe nói anh có sản phẩm cho em rồi à?” Cạn lời với góc làm việc khoa trương như chủ nhân của nó, Dương Khoa vỗ tay cho mọi người tập trung trở lại với dự án “Plants vs Zombies”.
“Đây, chú sang đây nghe luôn cho anh nè.”
“Đợi tý để anh nhờ Tú in ra Khoa nhé.”
“Chẹp, lại việc à. Chán thế, đang vui. ( ̄︿ ̄) “
“Việc đi anh Hoàng, cố gắng hoàn thành trò chơi đúng tiến độ để năm nay còn giật giải....” Đang định nói vài câu động viên mấy anh em thì điện thoại trong túi quần Dương Khoa bất chợt đổ chuông. Trông thấy số điện thoại lạ gọi tới, hắn đắn đo một lúc rồi chạy ra ngoài hiên thưa máy:
“A lô.”
“Khoa đó à, dạo này có khỏe không em?”
“Xin lỗi, anh là...?”
“Anh Nghĩa bên Navigame đây. Thế nào, lâu không gặp quên mất anh rồi à?”
“À thì… em đang làm việc nên chả để ý gì đâu anh, có người gọi là em thưa luôn thôi. Sao hôm nay anh lại gọi điện cho em thế này?”
“Ây dà, chả nhẽ nhớ em quá anh không được gọi điện đến hỏi thăm sức khoẻ một câu à?”
“Ha ha, anh cứ hay đùa.” Dương Khoa âm thầm bĩu môi một cái rồi nói tiếp: “Dạo này tình hình bên anh thế nào rồi, trò chơi vận hành tốt chứ?”
“Ý em là “Giang hồ truyền kỳ”? Trò ấy hiện tại đang “hot” lắm, đứng đầu danh sách những trò chơi trực tuyến nội địa đáng chơi mấy tháng liền đó. Mà đấy là bọn anh vẫn còn giữ lại mấy chiêu chú nói cho bọn anh chưa thèm tung ra đâu, giờ thì anh chả biết nên cảm ơn em thế nào cho phải nữa.”
“Anh Nghĩa cứ quá lời, em đã bảo rồi chỉ là một vài ý kiến đóng góp nhỏ nhặt thôi mà. Không đáng kể đâu.”
“Đấy em lại khiêm tốn rồi.... Thế bên em thì sao? Dạo này mọi thứ vẫn ổn chứ, mấy ngày gần đây anh cũng thấy phòng làm việc của em xuất hiện trên báo chí nhiều lắm.”
“Cũng tàm tạm anh ạ, nhưng sao mà bằng công ty của anh được. Giờ em đang chật vật lo liệu đủ thứ đây, khổ lắm!”
“Ừ, anh cũng biết là bây giờ em đang bận rộn đủ thứ chuyện. Thế thì anh đi thẳng vào vấn đề luôn nhé, hôm nay anh gọi điện tới cho em xác thực là có một chuyện cần nhờ em giúp đỡ.”
“Anh Nghĩa cứ nói.”
“Chắc em không biết là, cùng với dự án “Giang hồ truyền kỳ” Navigame còn triển khai song song một dự án chế tác nữa. Đó là một trò chơi bắn súng trực tuyến trên hệ máy PC, và trước mắt thì nó đang đi vào ngõ cụt vì không có điểm nhấn so với các trò chơi bắn súng khác đang lưu hành trên thị trường. Đó là còn chưa kể đến một “Chống khủng bố” vẫn luôn thống trị thể loại này trong cả chục năm nay.”
“Cho nên, các anh lại muốn em giúp đỡ về mặt ý tưởng?” Nghe đến đây Dương Khoa nhanh chóng đoán ra mục đích cuộc gọi tới lần này của Nghĩa.
“Ừ đúng, bọn anh cần em đảm nhiệm vai trò cố vấn ý tưởng thêm một lần nữa. Vì dự án này không phải do anh phụ trách nên chi tiết cụ thể mọi thứ ra sao anh cũng không rõ ràng cho lắm, thế nhưng anh tin là nó sẽ không làm khó được bộ óc thiên tài như em đâu. Cho nên, ý kiến của Khoa thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.