Chương 376: Lần đầu tham dự triển lãm (2)
Lập Địa Thành Lợn
01/02/2020
“Ồ, gian hàng nhà mình trông ngon lành ra phết rồi đấy sếp ạ.”
Trải qua một hồi luồn lách giữa dòng người qua lại đông đúc, cuối cùng Dương Khoa và Xuân Quế dừng chân trước mặt tiền một gian hàng mang biểu tượng logo ninja cách điệu quen thuộc. Nhìn từ ngoài vào thì gian hàng triển lãm của công ty bọn họ đã được xây dựng và trang trí gần như hoàn thiện, chỉ cần chở vật dụng cần thiết vào để dựng nốt vách ngăn sâu bên trong nữa thôi là xong.
“Ừm, đẹp thế này mà không hiểu sao ông anh Hoàng cứ chê suốt.” Đảo mắt nhìn khắp một lượt Dương Khoa lên tiếng khen ngợi. Thực lòng mà nói thì mặc dù đây là lần đầu tiên Ninja Studio tham gia triển lãm sản phẩm song gian hàng của bọn họ thoạt trông không hề bị lép vế là bao so với những gian hàng lân cận, hoàn toàn có đủ khả năng thu hút du khách thập phương tìm đến. Chưa kể trang trí mặt tiền còn đặc biệt nổi bật với hình tượng hai con chim lạ kỳ Red và Chuck – nhân vật chính của “Angry Birds” đang tạo dáng lao đi vun vút.
Trông vừa đẹp mắt vừa khí phách!
Bất quá chỉ vài giây sau Dương Khoa chợt đổi giọng trầm ngâm: “Có điều không gian không được lý tưởng cho lắm, hơi có cảm giác là bề ngang bị hẹp anh ạ.”
“Vậy là ngon lành rồi sếp ơi.” Xuân Quế tỏ vẻ lạc quan: “Vẫn có đủ chỗ cho chúng ta giới thiệu trò chơi và tổ chức event các kiểu mà? Bao giờ giống mấy cái gian triển lãm “siêu bé tý hon” đặc sản của VNfun mới đáng lo sếp ạ. ┐(︶▽︶)┌ “
“Ầy, làm sao so sánh thế được anh Quế? Một cái dành cho cá nhân triển lãm sản phẩm còn một cái cho doanh nghiệp mà? Khập khiễng.”
“À há. (gãi đầu)… Cơ mà kệ, như thế này là tốt lắm rồi sếp ơi. Sếp cứ yên tâm, đảm bảo với sếp chừng này diện tích là đã đủ để triển lãm trò chơi ngon lành!”
Advertisement / Quảng cáo
“Ừ thì, đến bây giờ cũng chỉ đành cổ động nhau yên tâm chứ thay đổi lại làm sao được nữa? Thôi, dán áp phích nốt cho xong đi anh.”
“Ok sếp!”
Theo lênh của Dương Khoa, Xuân Quế nhanh chóng trải rộng tờ áp phích rồi đem nó dán lên khoảng trống duy nhất còn sót lại tại mặt tiền gian hàng triển lãm. Trong lúc đợi chờ anh hoàn thành công việc thì Dương Khoa quay người quan sát khung cảnh xung quanh xem “hàng xóm láng giềng” tại hội chợ năm nay thế nào, có thân thiện không để còn biết đường tính toán.
“Hừm, hai gian hàng liền kề trái phải là của công ty nào đấy mình chưa nghe thấy bao giờ. Chắc là công ty không mấy tiếng tăm hay mới thành lập, có thể bỏ qua…. Xa hơn về phía tay trái là lối rẽ không tính, còn tay phải là gian hàng của Zypress. Nghe anh Hiền bảo hình như công ty cũ này của anh ấy ưa điệu thấp thôi chứ cũng không khoa trương cho lắm, hay nói cách khác là không cần để ý đến làm gì cho nhọc xác.”
“Như vậy thì, chỉ còn lại một kẻ đồng hành đáng gờm.” Nhìn ngang nhìn dọc suy ngẫm một hồi, cuối cùng Dương Khoa quay đầu về phía gian hàng đối diện bên kia lối đi. Gian hàng này có bề ngang to bằng cả gian hàng của Ninja Studio cộng thêm hai gian hàng liền kề trái phải, trang trí cũng rất sặc sỡ và bắt mắt với tấm biển vàng sáng chói đề tên Hoasgame.
Đúng là ông lớn có khác, riêng chuyện thuê gian hàng triển lãm thôi đã được ưu tiên cấp cho miếng đất to rồi. Nghe nói quãng thời gian trước Cẩm Tú có từng xin đăng ký thuê gian hàng diện tích lớn đấy chứ, dù sao thì tiền bạc công ty đang một mực nằm trong trạng thái dư dả để chi tiêu. Ấy vậy mà cuối cùng Ninja Studio chỉ được cấp cho một gian hàng bé con con, với lý do là những gian hàng diện tích lớn đều bị các công ty lớn trong nước bao trọn hết rồi.
Lại còn là một gian hàng nằm ngay sát cái gian hàng mà mình muốn thuê nữa. Cũng chẳng biết là cố tình hay cố ý? Đoán chừng cả hai đều đúng đi.
... Mà thôi, chút khó khăn này trong mắt hắn chẳng là cái đinh! Tuần lễ triển lãm còn dài, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu. Có bản lĩnh thì cứ nhào vô mà cạnh tranh, ông đây chơi tuốt!
“À này, trò chơi “Angry Birds” thế nào rồi anh Quế? Đã hoàn thành xong toàn bộ nội dung theo như kế hoạch chưa? Mới về nước nên em chưa kịp hỏi thăm tình hình.” Cân nhắc xong xuôi, Dương Khoa quay người nối lại cuộc trò chuyện với Xuân Quế, người lúc này cũng vừa mới hoàn thành công việc điểm tô mặt tiền gian hàng của bản thân.
“Đã hoàn thành xong rồi sếp ạ, 100%! Đúng cả thời hạn chót một tuần trước khi hội chợ GamExpo khai mạc luôn!” Trong thoáng chốc Xuân Quế ưỡn ngực đầy tự hào, nhưng rồi rất nhanh anh lại mềm nhũn xuống: “Cơ mà khi chuyển sang phòng Tester cho mấy anh em nghiệm thu thì họ lại bảo là khâu vận hành của trò chơi chưa được mượt mà cho lắm, đồng thời họ đề nghị nên bỏ thêm công sức tối ưu hoá lại mã nguồn. Thế là anh lại phải mang trò chơi về tút tát lại, hôm qua hoàn thành xong rồi gửi sang cho bên đó thì chưa thấy phản hồi gì.”
“Hử, thế tức là đến bây giờ trò chơi vẫn chưa sẵn sàng để tung ra thị trường? Cái khuyết điểm ở khâu vận hành ấy có nghiêm trọng không?”
“Đương nhiên là nghiêm trọng rồi! Chuyển từ màn chơi này sang màn chơi khác toàn phải đợi một hai giây thôi, trải nghiệm không được liền mạch cảm giác khó chịu lắm!”
Đúng lúc này một thân áo quần sành điệu Kim Cúc từ trong gian hàng tiến bước ra phía bên ngoài, nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện giữa Dương Khoa và Xuân Quế cô bèn tiến lại gần góp vui: “Chào sếp Khoa, chào anh Quế.”
“Chào em.”
“Chị Cúc đó à. Chị cũng thử chơi trò chơi ấy rồi sao?”
“Đương nhiên, một trò chơi dễ thương như vậy làm sao mà chị có thể bỏ qua được? ( ̄~ ̄) Mà sếp Khoa này, sắp tới sếp có dự định sáng tác ca khúc chủ đề hay quảng bá nào cho trò chơi “Angry Birds” này không?”
“Ca khúc…. Rất tiếc là không có chị Cúc ạ. Em cũng muốn sáng tác một bài hát cho chị thể hiện lắm, cơ mà cảm hứng nó không tới.” Đoán được tâm tư bà chị streamer hồn nhiên thông qua lời hỏi dò, Dương Khoa làm bộ nhún vai ra vẻ bất đắc dĩ trả lời. Không nói đến chuyện trò chơi “Angry Birds” lần này được hắn tự mình lấy ra mà không thông qua Btop, xuyên suốt quãng đời ngắn ngủi của hắn khi xưa trò chơi này cũng không để lại bao nhiêu ấn tượng trong đầu hắn. Nhớ được ra nội dung cốt lõi để mà bàn giao cho Xuân Quế triển khai thôi đã là giỏi lắm rồi, hơi sức đâu mà lo thêm ca khúc chủ đề hay là nhạc nền nguyên gốc nữa chứ?
Thậm chí hắn còn chẳng biết liệu chúng có tồn tại không ấy.
“Ùi, tiếc thế. ( ´ д `) “
“Được rồi chị Cúc đừng buồn, em hứa khi nào sáng tác ra bài hát hay ho là sẽ ới chị để chị thể hiện ngay.” Thuận mồm hứa hẹn một câu, Dương Khoa nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác: “Công tác chuẩn bị tổ chức sự kiện ra sao rồi chị?”
“Chị chuẩn bị kỹ lưỡng lắm rồi sếp Khoa cứ yên tâm, cam đoan là mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ ( ̄ヘ ̄) Hon nữa chị còn nhân dịp này kêu gọi đội fan hâm mộ của chị và mấy anh chị em streamer đến ủng hộ cơ, không lo sự kiện của chúng ta không có người hưởng ứng.”
Advertisement / Quảng cáo
“Vậy thì tốt quá. Nhớ gọi thêm anh Hải đến ủng hộ nữa chị nhé. (cười)”
“Xời ơi, thôi đừng nhắc đến lão ấy làm gì cho mất vui sếp ạ. Chị đang điên đầu với lão ấy lắm rồi đây này. Mấy tháng nay lúc nào cũng đi suốt chẳng mấy khi có mặt ở công ty, mà có mặt ở công ty thì cũng vội vội vàng vàng rồi kêu bận bịu công việc. Gọi đến hội chợ cổ vũ tinh thần thì chỉ ậm ừ, không biết là bận thật hay là kiếm cớ trốn nữa.” Không hiểu sao động đến Duy Hải một cái là Kim Cúc lập tức chống nạnh huyên thuyên một tràng, vẻ mặt mơ hồ có chút bất mãn.
“”Lão ấy” rồi cơ đấy.” Cố gắng nín cười hết sức có thể, Dương Khoa lựa lời nói đỡ Duy Hải: “Anh Hải bận thật đó chị ạ, em là người trực tiếp giao công việc cho anh ấy mà. Đoán chừng anh ấy còn bận rộn đến hết năm cũng chưa xong được việc đâu.”
“Thật sao?”
“Thật mà, chị phải tin em chứ?... Mà thôi, đừng đứng đây làm gì vào trong kia nói chuyện cho thoải mái đi chị Cúc. Cả anh Quế nữa.” Đoạn Dương Khoa nhấc một bước chân định dẫn hai người tiến vào bên trong gian hàng.
“À, sếp Khoa với anh Quế cứ vào trước đi. Cúc còn phải ra ngoài kia xem hàng đã đến chưa đã, không có….” Lời còn chưa nói hết Kim Cúc đã ngừng lại. Chỉ thấy ngay lúc này đội thợ chuyển đồ ban nãy xuất hiện trong tầm mắt bọn họ với đồ đạc dụng cụ trong tay, theo sau là thân ảnh hai anh em Thiếu Hoàng đang khệ nệ khuân một thùng các-tông to vật vã.
“Hàng tới rồi đây Cúc ơi!” Thiếu Hoàng hô lớn.
“Ok, mang vào trong đây luôn đi anh. Để em kiểm kê xem đủ số lượng chưa.” Kim Cúc gật đầu, cả người quay ngoắt 180 độ thay Dương Khoa dẫn mọi người đi vào bên trong gian hàng. Đợi cho Thiếu Hoàng khó nhọc hạ thùng các-tông xuống đất, ở phía sau cùng đội ngũ Dương Khoa mới tò mò lên tiếng:
“Trong thùng là cái gì thế anh Hoàng?”
“Quà tặng du khách tham gia sự kiện.” Thiêu Hoàng vừa thở hồng hộc vừa trả lời, trong khi Trọng Lâm không biết lấy từ đâu một con dao rạch mở thùng ra. Chỉ thấy nằm gọn gàng ở bên trong thùng là những con thú bông nhỏ nhắn xinh xắn, mang tạo hình những chú chim ngổ ngáo trong trò chơi “Angry Birds” mà bọn họ đem đến giới thiệu tại triển lãm GamExpo lần này.
“Được đấy, trông cứ như là bước từ trong trò chơi ra vậy.” Cầm một con thú bông tròn tròn màu đỏ trắng, lông mày rậm liền thành một khối Red trong “Angry Birds” lên, Dương Khoa ngắm nghía một hồi rồi cất lời khen ngợi: “Mẻ thú bông này đặt làm ở đâu thế chị Cúc? Chị có biết không?”
“Cái Tú bảo là đặt ở chỗ cũ.”
“Cái xưởng mà công ty mình từng đặt làm thử một số mẫu nhân vật trong “Plants vs Zombies” ấy hả?”
“(Nghiêng đầu nhăn mặt) Ờờờ... chị cũng không biết nữa, nhưng chắc là nó đấy.”
“Chà chà, cái xưởng này của Mimi “tín” thật. Tiếc là nó không nhận sản xuất thú bông đại trà.” Trong lòng âm thầm tán thưởng, Dương Khoa hạ con thú bông xuống hỏi tiếp: “Vậy bây giờ chỗ thú bông này bày biện sao đây, chị có biết không?”
“Xem nào…. Cái Tú bảo là mỗi loại để một con lên quầy đằng kia rồi lấy giấy gói quà bọc ngoài cho trang nhã, còn đâu cứ để lại trong thùng đợi chị ấy về rồi tính tiếp.” Một ngón tay trắng nõn nà chỉ về phía quầy hàng hướng ra bên ngoài lối đi, nơi hiện tại đang có “viện quân” – mấy anh em rảnh rỗi trong công ty bày biện sửa soạn đồ đạc các thứ.
“Được.” Cầm con thú bông đưa cho một thành viên dưới trướng gói lại, Dương Khoa lùi lại một bước đảo mắt nhìn khắp khung cảnh xung quanh. Bên trong gian hàng thực ra cũng không đến nỗi chật chội cho lắm, hiện tại nhóm bọn hắn đang có tới mười người đứng khắp mọi nơi mà vẫn thừa đầy diện tích đi lại. Đoán chừng chứa thêm gần chục người nữa cũng không thành vấn đề.
Duy có bề ngang gian hàng trông từ phía nào cũng thấy có vẻ hơi bị "khiêm tốn", du khách lẻ tẻ còn đỡ chứ nếu túm tụm lại thành một cụm bên ngoài kiểu gì cũng sẽ lấn một ít sang gian hàng liền kề. Chỉ hy vọng là người ta thông cảm giúp cho mình đi, nếu như trường hợp ấy xảy ra.
“Vậy là quầy bên này sẽ dùng để quảng bá “Angry Birds” phải không? Thế còn cái quầy nhỏ ở phía bên kia dùng để làm gì thế?” Đánh mắt về phía quầy hàng nhỏ nhắn nằm trong góc đối diện, trông thấy sự hiện diện của một số vật phẩm liên quan tới “Fruit Ninja” và “Plants vs Zombies” Dương Khoa bèn kéo Kim Cúc lại gần hỏi han.
“À, quầy bên kia là để quảng bá các trò chơi cũ của Ninja Studio đó sếp. Chị Thủy bảo là nhân dịp triển lãm này nên tổ chức kích cầu một phen, biết đâu lại có thu hoạch bất ngờ.”
“Dạng này à?... Thôi cũng được, chu đáo vậy là tốt.... Mà chị Tú đâu rồi nhỉ? Từ lúc có mặt ở đây đến giờ em chưa thấy bóng dáng chị Tú đâu đấy.”
Advertisement / Quảng cáo
“Cái Tú đi lo công việc rồi, hình như quan trọng lắm thì phải. Chị cũng không rõ.”
“Tất bật ghê ta, giờ này vẫn phải chạy đi lo.... Thôi được, thế thì bây giờ ngoài việc lắp đặt nốt vách ngăn phía sau kia và bày biện nốt gian hàng còn gì nữa không hả chị?”
“Hết rồi, với cả trông gian hàng đợi cái Tú về nữa thôi.”
“Vậy chị đi làm việc của chị đi chị Cúc, gian hàng cứ để em trông cho.” Dương Khoa chủ động ôm việc vào người.
“Thế thì làm phiền sếp Khoa nhé! Chị chạy ra đây một chút rồi quay lại ngay!”
Được lời như cởi tấm lòng, Kim Cúc cười tươi hơn hớn sau đó xoay người chạy biến. Chỉ vài giây sau là không thấy tăm hơi đâu nữa, cũng không biết là có việc gì mà lại vội vàng đến vậy. Lắc lắc đầu, Dương Khoa tìm một góc ngồi xuống rồi cất tiếng gọi Xuân Quế: “Anh Quế đâu rồi, bây giờ tranh thủ cho em xem thành quả của anh đi xem nào. Cả hai phiên bản trước và sau khi anh tinh chỉnh lại mã nguồn nhé.”
“A?... Được, sếp chờ chút anh đi lấy laptop. (chạy nốt)”
Trải qua một hồi luồn lách giữa dòng người qua lại đông đúc, cuối cùng Dương Khoa và Xuân Quế dừng chân trước mặt tiền một gian hàng mang biểu tượng logo ninja cách điệu quen thuộc. Nhìn từ ngoài vào thì gian hàng triển lãm của công ty bọn họ đã được xây dựng và trang trí gần như hoàn thiện, chỉ cần chở vật dụng cần thiết vào để dựng nốt vách ngăn sâu bên trong nữa thôi là xong.
“Ừm, đẹp thế này mà không hiểu sao ông anh Hoàng cứ chê suốt.” Đảo mắt nhìn khắp một lượt Dương Khoa lên tiếng khen ngợi. Thực lòng mà nói thì mặc dù đây là lần đầu tiên Ninja Studio tham gia triển lãm sản phẩm song gian hàng của bọn họ thoạt trông không hề bị lép vế là bao so với những gian hàng lân cận, hoàn toàn có đủ khả năng thu hút du khách thập phương tìm đến. Chưa kể trang trí mặt tiền còn đặc biệt nổi bật với hình tượng hai con chim lạ kỳ Red và Chuck – nhân vật chính của “Angry Birds” đang tạo dáng lao đi vun vút.
Trông vừa đẹp mắt vừa khí phách!
Bất quá chỉ vài giây sau Dương Khoa chợt đổi giọng trầm ngâm: “Có điều không gian không được lý tưởng cho lắm, hơi có cảm giác là bề ngang bị hẹp anh ạ.”
“Vậy là ngon lành rồi sếp ơi.” Xuân Quế tỏ vẻ lạc quan: “Vẫn có đủ chỗ cho chúng ta giới thiệu trò chơi và tổ chức event các kiểu mà? Bao giờ giống mấy cái gian triển lãm “siêu bé tý hon” đặc sản của VNfun mới đáng lo sếp ạ. ┐(︶▽︶)┌ “
“Ầy, làm sao so sánh thế được anh Quế? Một cái dành cho cá nhân triển lãm sản phẩm còn một cái cho doanh nghiệp mà? Khập khiễng.”
“À há. (gãi đầu)… Cơ mà kệ, như thế này là tốt lắm rồi sếp ơi. Sếp cứ yên tâm, đảm bảo với sếp chừng này diện tích là đã đủ để triển lãm trò chơi ngon lành!”
Advertisement / Quảng cáo
“Ừ thì, đến bây giờ cũng chỉ đành cổ động nhau yên tâm chứ thay đổi lại làm sao được nữa? Thôi, dán áp phích nốt cho xong đi anh.”
“Ok sếp!”
Theo lênh của Dương Khoa, Xuân Quế nhanh chóng trải rộng tờ áp phích rồi đem nó dán lên khoảng trống duy nhất còn sót lại tại mặt tiền gian hàng triển lãm. Trong lúc đợi chờ anh hoàn thành công việc thì Dương Khoa quay người quan sát khung cảnh xung quanh xem “hàng xóm láng giềng” tại hội chợ năm nay thế nào, có thân thiện không để còn biết đường tính toán.
“Hừm, hai gian hàng liền kề trái phải là của công ty nào đấy mình chưa nghe thấy bao giờ. Chắc là công ty không mấy tiếng tăm hay mới thành lập, có thể bỏ qua…. Xa hơn về phía tay trái là lối rẽ không tính, còn tay phải là gian hàng của Zypress. Nghe anh Hiền bảo hình như công ty cũ này của anh ấy ưa điệu thấp thôi chứ cũng không khoa trương cho lắm, hay nói cách khác là không cần để ý đến làm gì cho nhọc xác.”
“Như vậy thì, chỉ còn lại một kẻ đồng hành đáng gờm.” Nhìn ngang nhìn dọc suy ngẫm một hồi, cuối cùng Dương Khoa quay đầu về phía gian hàng đối diện bên kia lối đi. Gian hàng này có bề ngang to bằng cả gian hàng của Ninja Studio cộng thêm hai gian hàng liền kề trái phải, trang trí cũng rất sặc sỡ và bắt mắt với tấm biển vàng sáng chói đề tên Hoasgame.
Đúng là ông lớn có khác, riêng chuyện thuê gian hàng triển lãm thôi đã được ưu tiên cấp cho miếng đất to rồi. Nghe nói quãng thời gian trước Cẩm Tú có từng xin đăng ký thuê gian hàng diện tích lớn đấy chứ, dù sao thì tiền bạc công ty đang một mực nằm trong trạng thái dư dả để chi tiêu. Ấy vậy mà cuối cùng Ninja Studio chỉ được cấp cho một gian hàng bé con con, với lý do là những gian hàng diện tích lớn đều bị các công ty lớn trong nước bao trọn hết rồi.
Lại còn là một gian hàng nằm ngay sát cái gian hàng mà mình muốn thuê nữa. Cũng chẳng biết là cố tình hay cố ý? Đoán chừng cả hai đều đúng đi.
... Mà thôi, chút khó khăn này trong mắt hắn chẳng là cái đinh! Tuần lễ triển lãm còn dài, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu. Có bản lĩnh thì cứ nhào vô mà cạnh tranh, ông đây chơi tuốt!
“À này, trò chơi “Angry Birds” thế nào rồi anh Quế? Đã hoàn thành xong toàn bộ nội dung theo như kế hoạch chưa? Mới về nước nên em chưa kịp hỏi thăm tình hình.” Cân nhắc xong xuôi, Dương Khoa quay người nối lại cuộc trò chuyện với Xuân Quế, người lúc này cũng vừa mới hoàn thành công việc điểm tô mặt tiền gian hàng của bản thân.
“Đã hoàn thành xong rồi sếp ạ, 100%! Đúng cả thời hạn chót một tuần trước khi hội chợ GamExpo khai mạc luôn!” Trong thoáng chốc Xuân Quế ưỡn ngực đầy tự hào, nhưng rồi rất nhanh anh lại mềm nhũn xuống: “Cơ mà khi chuyển sang phòng Tester cho mấy anh em nghiệm thu thì họ lại bảo là khâu vận hành của trò chơi chưa được mượt mà cho lắm, đồng thời họ đề nghị nên bỏ thêm công sức tối ưu hoá lại mã nguồn. Thế là anh lại phải mang trò chơi về tút tát lại, hôm qua hoàn thành xong rồi gửi sang cho bên đó thì chưa thấy phản hồi gì.”
“Hử, thế tức là đến bây giờ trò chơi vẫn chưa sẵn sàng để tung ra thị trường? Cái khuyết điểm ở khâu vận hành ấy có nghiêm trọng không?”
“Đương nhiên là nghiêm trọng rồi! Chuyển từ màn chơi này sang màn chơi khác toàn phải đợi một hai giây thôi, trải nghiệm không được liền mạch cảm giác khó chịu lắm!”
Đúng lúc này một thân áo quần sành điệu Kim Cúc từ trong gian hàng tiến bước ra phía bên ngoài, nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện giữa Dương Khoa và Xuân Quế cô bèn tiến lại gần góp vui: “Chào sếp Khoa, chào anh Quế.”
“Chào em.”
“Chị Cúc đó à. Chị cũng thử chơi trò chơi ấy rồi sao?”
“Đương nhiên, một trò chơi dễ thương như vậy làm sao mà chị có thể bỏ qua được? ( ̄~ ̄) Mà sếp Khoa này, sắp tới sếp có dự định sáng tác ca khúc chủ đề hay quảng bá nào cho trò chơi “Angry Birds” này không?”
“Ca khúc…. Rất tiếc là không có chị Cúc ạ. Em cũng muốn sáng tác một bài hát cho chị thể hiện lắm, cơ mà cảm hứng nó không tới.” Đoán được tâm tư bà chị streamer hồn nhiên thông qua lời hỏi dò, Dương Khoa làm bộ nhún vai ra vẻ bất đắc dĩ trả lời. Không nói đến chuyện trò chơi “Angry Birds” lần này được hắn tự mình lấy ra mà không thông qua Btop, xuyên suốt quãng đời ngắn ngủi của hắn khi xưa trò chơi này cũng không để lại bao nhiêu ấn tượng trong đầu hắn. Nhớ được ra nội dung cốt lõi để mà bàn giao cho Xuân Quế triển khai thôi đã là giỏi lắm rồi, hơi sức đâu mà lo thêm ca khúc chủ đề hay là nhạc nền nguyên gốc nữa chứ?
Thậm chí hắn còn chẳng biết liệu chúng có tồn tại không ấy.
“Ùi, tiếc thế. ( ´ д `) “
“Được rồi chị Cúc đừng buồn, em hứa khi nào sáng tác ra bài hát hay ho là sẽ ới chị để chị thể hiện ngay.” Thuận mồm hứa hẹn một câu, Dương Khoa nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác: “Công tác chuẩn bị tổ chức sự kiện ra sao rồi chị?”
“Chị chuẩn bị kỹ lưỡng lắm rồi sếp Khoa cứ yên tâm, cam đoan là mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ ( ̄ヘ ̄) Hon nữa chị còn nhân dịp này kêu gọi đội fan hâm mộ của chị và mấy anh chị em streamer đến ủng hộ cơ, không lo sự kiện của chúng ta không có người hưởng ứng.”
Advertisement / Quảng cáo
“Vậy thì tốt quá. Nhớ gọi thêm anh Hải đến ủng hộ nữa chị nhé. (cười)”
“Xời ơi, thôi đừng nhắc đến lão ấy làm gì cho mất vui sếp ạ. Chị đang điên đầu với lão ấy lắm rồi đây này. Mấy tháng nay lúc nào cũng đi suốt chẳng mấy khi có mặt ở công ty, mà có mặt ở công ty thì cũng vội vội vàng vàng rồi kêu bận bịu công việc. Gọi đến hội chợ cổ vũ tinh thần thì chỉ ậm ừ, không biết là bận thật hay là kiếm cớ trốn nữa.” Không hiểu sao động đến Duy Hải một cái là Kim Cúc lập tức chống nạnh huyên thuyên một tràng, vẻ mặt mơ hồ có chút bất mãn.
“”Lão ấy” rồi cơ đấy.” Cố gắng nín cười hết sức có thể, Dương Khoa lựa lời nói đỡ Duy Hải: “Anh Hải bận thật đó chị ạ, em là người trực tiếp giao công việc cho anh ấy mà. Đoán chừng anh ấy còn bận rộn đến hết năm cũng chưa xong được việc đâu.”
“Thật sao?”
“Thật mà, chị phải tin em chứ?... Mà thôi, đừng đứng đây làm gì vào trong kia nói chuyện cho thoải mái đi chị Cúc. Cả anh Quế nữa.” Đoạn Dương Khoa nhấc một bước chân định dẫn hai người tiến vào bên trong gian hàng.
“À, sếp Khoa với anh Quế cứ vào trước đi. Cúc còn phải ra ngoài kia xem hàng đã đến chưa đã, không có….” Lời còn chưa nói hết Kim Cúc đã ngừng lại. Chỉ thấy ngay lúc này đội thợ chuyển đồ ban nãy xuất hiện trong tầm mắt bọn họ với đồ đạc dụng cụ trong tay, theo sau là thân ảnh hai anh em Thiếu Hoàng đang khệ nệ khuân một thùng các-tông to vật vã.
“Hàng tới rồi đây Cúc ơi!” Thiếu Hoàng hô lớn.
“Ok, mang vào trong đây luôn đi anh. Để em kiểm kê xem đủ số lượng chưa.” Kim Cúc gật đầu, cả người quay ngoắt 180 độ thay Dương Khoa dẫn mọi người đi vào bên trong gian hàng. Đợi cho Thiếu Hoàng khó nhọc hạ thùng các-tông xuống đất, ở phía sau cùng đội ngũ Dương Khoa mới tò mò lên tiếng:
“Trong thùng là cái gì thế anh Hoàng?”
“Quà tặng du khách tham gia sự kiện.” Thiêu Hoàng vừa thở hồng hộc vừa trả lời, trong khi Trọng Lâm không biết lấy từ đâu một con dao rạch mở thùng ra. Chỉ thấy nằm gọn gàng ở bên trong thùng là những con thú bông nhỏ nhắn xinh xắn, mang tạo hình những chú chim ngổ ngáo trong trò chơi “Angry Birds” mà bọn họ đem đến giới thiệu tại triển lãm GamExpo lần này.
“Được đấy, trông cứ như là bước từ trong trò chơi ra vậy.” Cầm một con thú bông tròn tròn màu đỏ trắng, lông mày rậm liền thành một khối Red trong “Angry Birds” lên, Dương Khoa ngắm nghía một hồi rồi cất lời khen ngợi: “Mẻ thú bông này đặt làm ở đâu thế chị Cúc? Chị có biết không?”
“Cái Tú bảo là đặt ở chỗ cũ.”
“Cái xưởng mà công ty mình từng đặt làm thử một số mẫu nhân vật trong “Plants vs Zombies” ấy hả?”
“(Nghiêng đầu nhăn mặt) Ờờờ... chị cũng không biết nữa, nhưng chắc là nó đấy.”
“Chà chà, cái xưởng này của Mimi “tín” thật. Tiếc là nó không nhận sản xuất thú bông đại trà.” Trong lòng âm thầm tán thưởng, Dương Khoa hạ con thú bông xuống hỏi tiếp: “Vậy bây giờ chỗ thú bông này bày biện sao đây, chị có biết không?”
“Xem nào…. Cái Tú bảo là mỗi loại để một con lên quầy đằng kia rồi lấy giấy gói quà bọc ngoài cho trang nhã, còn đâu cứ để lại trong thùng đợi chị ấy về rồi tính tiếp.” Một ngón tay trắng nõn nà chỉ về phía quầy hàng hướng ra bên ngoài lối đi, nơi hiện tại đang có “viện quân” – mấy anh em rảnh rỗi trong công ty bày biện sửa soạn đồ đạc các thứ.
“Được.” Cầm con thú bông đưa cho một thành viên dưới trướng gói lại, Dương Khoa lùi lại một bước đảo mắt nhìn khắp khung cảnh xung quanh. Bên trong gian hàng thực ra cũng không đến nỗi chật chội cho lắm, hiện tại nhóm bọn hắn đang có tới mười người đứng khắp mọi nơi mà vẫn thừa đầy diện tích đi lại. Đoán chừng chứa thêm gần chục người nữa cũng không thành vấn đề.
Duy có bề ngang gian hàng trông từ phía nào cũng thấy có vẻ hơi bị "khiêm tốn", du khách lẻ tẻ còn đỡ chứ nếu túm tụm lại thành một cụm bên ngoài kiểu gì cũng sẽ lấn một ít sang gian hàng liền kề. Chỉ hy vọng là người ta thông cảm giúp cho mình đi, nếu như trường hợp ấy xảy ra.
“Vậy là quầy bên này sẽ dùng để quảng bá “Angry Birds” phải không? Thế còn cái quầy nhỏ ở phía bên kia dùng để làm gì thế?” Đánh mắt về phía quầy hàng nhỏ nhắn nằm trong góc đối diện, trông thấy sự hiện diện của một số vật phẩm liên quan tới “Fruit Ninja” và “Plants vs Zombies” Dương Khoa bèn kéo Kim Cúc lại gần hỏi han.
“À, quầy bên kia là để quảng bá các trò chơi cũ của Ninja Studio đó sếp. Chị Thủy bảo là nhân dịp triển lãm này nên tổ chức kích cầu một phen, biết đâu lại có thu hoạch bất ngờ.”
“Dạng này à?... Thôi cũng được, chu đáo vậy là tốt.... Mà chị Tú đâu rồi nhỉ? Từ lúc có mặt ở đây đến giờ em chưa thấy bóng dáng chị Tú đâu đấy.”
Advertisement / Quảng cáo
“Cái Tú đi lo công việc rồi, hình như quan trọng lắm thì phải. Chị cũng không rõ.”
“Tất bật ghê ta, giờ này vẫn phải chạy đi lo.... Thôi được, thế thì bây giờ ngoài việc lắp đặt nốt vách ngăn phía sau kia và bày biện nốt gian hàng còn gì nữa không hả chị?”
“Hết rồi, với cả trông gian hàng đợi cái Tú về nữa thôi.”
“Vậy chị đi làm việc của chị đi chị Cúc, gian hàng cứ để em trông cho.” Dương Khoa chủ động ôm việc vào người.
“Thế thì làm phiền sếp Khoa nhé! Chị chạy ra đây một chút rồi quay lại ngay!”
Được lời như cởi tấm lòng, Kim Cúc cười tươi hơn hớn sau đó xoay người chạy biến. Chỉ vài giây sau là không thấy tăm hơi đâu nữa, cũng không biết là có việc gì mà lại vội vàng đến vậy. Lắc lắc đầu, Dương Khoa tìm một góc ngồi xuống rồi cất tiếng gọi Xuân Quế: “Anh Quế đâu rồi, bây giờ tranh thủ cho em xem thành quả của anh đi xem nào. Cả hai phiên bản trước và sau khi anh tinh chỉnh lại mã nguồn nhé.”
“A?... Được, sếp chờ chút anh đi lấy laptop. (chạy nốt)”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.