Chương 2: Thông suốt
Nam Triêu Trần
10/04/2013
Lúc nãy vì đói bụng nên khi nhìn thấy cơm nước Diệp Quân Sinh theo bản năng cho rằng đây là cơm do muội muội nấu. Nhưng bây giờ ăn xong thì mới sực nhớ ra rằng muội muội còn chưa có về nhà. Hơn nữa hai đĩa thức ăn thì một đĩa là gà xào măng còn một đĩa là rau xào, đầy đủ hương thơm, màu sắc, mùi vị, không giống tay nghề của muội muội mình.
Ngoài ra, dựa theo trí nhớ của mọt sách thì nhà hắn rất nghèo, một ngày ba bữa đều ăn cháo với bánh bột ngô. Làm sao có bữa ăn thịnh soạn như vậy được?
Nghĩ tới đây, Diệp Quân Sinh lập tức cảm thấy bất thường, hắn vội nhìn xung quanh bốn phía xem có ai ẩn náu ở trong nhà hay không.
Nhà chỉ có bốn bức tường còn căn phòng thì trống rỗng, nhìn một cái là thấy rõ ràng chẳng có ai ngoài hắn cả.
Diệp Quân Sinh ngồi trên ghế , càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó rất quái lạ. Cơm không phải do muội muội nấu càng không phải là hàng xóm có lòng tốt bố thí - cái này thì dùng ngón chân cũng có thể đoán ra. Cho dù bố thí thì cũng không thể là một bữa ăn thịnh soạn như vậy được?
Hai đĩa thức ăn và một tô cơm tính sơ sơ cũng năm mươi đồng tiền, người bình thường làm sao có khả năng ăn nổi?
Sau khi loại trừ hết các khả năng, một ý nghĩ hoang đường xuất hiện trong đầu hắn, chẳng lẽ bữa cơm này là từ trên trời rơi xuống....
Hắn không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn nóc nhà.
Nóc nhà cũ kỹ, có vài tia nắng chiều xuyên qua các lỗ thủng trên mái ngói, nhưng hắn nhìn tới nhìn lui đều không thấy có chỗ nào có thể rơi xuống cơm nước.
Thực sự là kỳ quái !
Người "xuyên việt" bỗng cảm thấy đau đầu, những việc không thể tưởng tượng được cứ nối gót nhau mà tới, cho dù hắn là một thanh niên hiện đại cũng không thể hiểu được.
Linh quang chợt lóe lên trong đầu.
Lẽ nào giống như trong truyện thần thoại? Thư sinh nghèo vô tình cứu giúp hồ ly tinh, mà hồ ly kia là Yêu Tiên thiện lương biết tri ân báo đáp, lặng lẽ biến thành một cô gái xinh đẹp rồi lén lút nấu cơm cho thư sinh ăn?
Cũng không đúng, mọt sách từ trước đến giờ không hề bước chân ra khỏi cửa thì làm sao cứu được Hồ tiên, ngay cả kiến hắn đều chưa từng cứu một con nào nữa là.....
Hồ ly... Hồ ly...
Tư duy của Diệp Quân Sinh bắt đầu trở nên bay bổng, óc tưởng tượng ngày càng phong phú , bỗng nhiên hắn vỗ đùi một cái: trong nhà chả phải đang có một con hồ ly đó sao?
"Linh Hồ đồ"!
Trong nháy mắt, một bầu không khí quỷ dị tràn ngập khắp nơi, tạo ra cảm giác lạnh lẽo đến sởn tóc gáy.
Thật là quá sức tưởng tượng!
Hắn còn chưa kịp lấy Linh Hồ đồ ra quan sát thì ngoài sân có tiếng mở cửa, chắc là muội muội đã về.
Để khỏi mất công giải thích với muội muội, Diệp Quân Sinh vội vàng dọn dẹp bát đĩa trên bàn.
Muội muội của Diệp Phong tên là Quân Mi, năm nay mới mười lăm tuổi. Vì nhà nghèo nên dù còn nhỏ tuổi nàng đã phải đảm đương việc nhà. Mấy năm nay lúc nào nàng cũng phải làm việc rất vất vả cực nhọc để chèo chống cái nhà này. Thật không dám tưởng tượng nàng đã làm thế nào để sống được trong suốt những năm qua, là loại lực lượng nào đã giúp nàng chống đỡ được tới bây giờ.
Lúc này Diệp Quân Mi cầm trong tay một cái bọc giấy, trong bọc là một cái bánh báo do nàng ngồi may vá hơn một canh giờ mới kiếm được, nhưng nàng không nỡ ăn mà muốn đem về cho ca ca ăn thay cơm tối.
"Tính ra đã hơn nửa tháng nay ca ca không ăn bánh bao rồi. Huynh ấy nhất định sẽ rất vui, một khi vui vẻ thì huynh ấy sẽ không còn bị đả kích vì mất hết sách nữa, không còn thương tâm nữa ..."
Cứ nghĩ vậy, nàng bước vào trong nhà, liền thấy Diệp Quân Sinh đang ngẩn ngơ ngồi trên ghế ...
"Ca ca sao lại rời giường rồi? Huynh đang bị thương, thân thể còn rất yếu cần phải nằm nghỉ chứ."
Thấy tình hình có vẻ hơi bất thường, Diệp Quân Mi trong lòng quýnh lên. Nàng sợ rằng ca ca chịu không nổi đả kích vì việc sách vở bị lấy đi sẽ trở nên điên điên khùng khùng. Từ một kẻ vốn đã khờ khạo nay lại biến thành một người điên, phải làm thế nào bây giờ?
Ca ca khờ khạo cũng được, ngu ngốc cũng được. Dù thế nào huynh ấy vẫn là người thân nhất của nàng, là chỗ dựa tinh thần của nàng. Nếu huynh ấy có mệnh hệ gì, nàng cũng không thể tiếp tục sống được nữa.
Diệp Quân Mi vội vã đi đỡ Diệp Quân Sinh, lại luống cuống tay chân mở bọc giấy lấy ra bánh bao.
"Ca ca, đây là bánh bao của cửa hàng Hàm Phong mà ca ca thích ăn đó..."
Cô bé này có ngũ quan cực kỳ thanh tú thoát tục. Mắt to tròn trong veo như nước suối, trời sinh đã mang dáng dấp của một mỹ nhân. Nhưng vì một thời gian dài nàng không được ăn uống đầy đủ nên gầy yếu suy nhược, trông nàng giống như một ngọn cỏ dại mềm yếu nhưng kiên cường. Lúc này trên mặt nàng tràn đầy vẻ lo lắng.
Nhìn nàng, Diệp Quân Sinh vô cùng xúc động, một nỗi chua xót không lời lấp kín cả trái tim, cảm giác là lạ, vành mắt cũng lặng lẽ ửng đỏ.
Thấy thế, Diệp Quân Mi càng thêm hoảng loạn, vội vàng nói:
"Ca ca đừng khóc, đừng khóc. Ngày mai muội sẽ đi kiếm tiền giúp ca mua sách, mua đầy một phòng sách giống như trước."
Diệp Quân Sinh nhịn không được nữa, ôm muội muội vào lòng, yêu thương vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng:
"Quân Mi, mấy năm nay thật là khổ cho muội rồi!"
Hắn đã dung hợp ký ức lẫn suy nghĩ của mọt sách vì vậy máu mủ tình thâm, có một vài tình cảm là không thể tránh né thà rằng cứ đường đường chính chính mà biểu đạt nó ra còn hơn.
Tuỳ cơ ứng biến, cũng có thể giảm thiểu rất nhiều cản trở.
Ông!
Diệp Quân Mi cảm thấy trong đầu ong ong một lúc. Nàng quả thực không dám tin vào tai của mình: lời vừa rồi thực sự là từ trong miệng ca ca nói ra sao?
Trong phút chốc, nàng có chút hồ đồ.
Diệp Quân Sinh tiếp tục nói: "Muội muội tốt, ca ca ngu ngốc đần độn mất mười chín năm, bây giờ mới tỉnh ngộ. Ca biết sai rồi, muội tha thứ cho ca nhé."
Chuyện gì thế này?
Diệp Quân Mi vẫn không có phản ứng, hoặc là trong nhất thời nàng thực sự khó có thể tiếp nhận niềm hạnh phúc từ trên trời rơi xuống này.
Diệp Quân Sinh nâng khuôn mặt nhỏ bé của nàng lên và nghiêm túc nói: "Quân Mi, muội yên tâm. Ngày mai ca ca sẽ đi ra ngoài tìm việc làm, cũng sẽ tham gia kỳ thi đồng tử đầu xuân sang năm, cầu lấy công danh. Từ nay về sau sẽ đến phiên ca ca chăm sóc muội."
"Được, được..."
Diệp Quân Mi nói năng có chút lộn xộn, nàng hiện tại đã xác định ca ca thật sự tỉnh ngộ rồi. Không còn ngu ngốc nữa, càng không phải bị điên, mà là chân chính khôi phục lại bình thường. Lẽ nào vì huynh ấy tận mắt nhìn thấy một phòng sách bị bê đi, chịu đựng đả kích quá to lớn mà bỗng nhiên thông suốt chăng?
Rất có khả năng.
"Cha mẹ hiển linh, Bồ Tát phù hộ!"
Diệp Quân Mi rất vui mừng, vội vã kéo ca ca tới quỳ trước linh bài của cha mẹ.
Một phen vui mừng không cần nói tới nữa.
Về cái bánh bao đó, Diệp Quân Sinh muốn để muội muội ăn, lấy lý do là hắn đã ăn no rồi. Nhưng đối với lý do này, Diệp Quân Mi sao mà có thể tin chứ. Trong nhà căn bản không có đốt lửa,ca ca kiếm đồ ăn ở đâu chứ.
Nhưng mà đối với sự quan tâm săn sóc hiếm có này của ca ca, Diệp Quân Mi vẫn cảm thấy rất vui mừng và ấm lòng, nhiều năm cực khổ gian lao toàn bộ đều hóa thành mây khói tiêu tán đi.
Sau một hồi nhường nhau thì cuối cùng mỗi người một nửa.
Thực ra Diệp Quân Sinh rất no, sức ăn của hắn vốn là không lớn, lúc nãy lại ăn hai đĩa thức ăn và một tô cơm đã no căng cả bụng. Song hắn cũng biết nếu hắn không ăn nửa cái bánh bao thì muội muội cũng sẽ không ăn.
Ngày hôm nay đã định trước là ngày chuyển ngoặt của Diệp gia , đối với Diệp Quân Sinh cũng thế. Hắn thần kỳ xuyên qua thời không, sống lại tại một thế giới khác, bắt đầu cuộc sống mới, chỉ nghĩ thôi đã thấy vô cùng kỳ diệu rồi.
Đêm đã khuya, Diệp Quân Sinh nằm ở trên giường trằn trọc trở mình không thể ngủ được. Hắn đang suy nghĩ lung tung về hai đĩa thức ăn và một tô cơm còn cả “Linh Hồ đồ” có lai lịch cổ quái kia.
Hai "thứ" này có quan hệ với nhau không?
Không lẽ thế giới này có thần tiên quỷ quái? Nhưng nhìn bức tranh đó thì chả thấy xuất hiện đầu mối gì cả.
Diệp Quân Sinh mở mắt thật to, hắn nhất định phải nghĩ cách làm rõ việc này: Ừm, thử bắt chước vai nam chính trong truyện dân gian, làm một lần "đóng cửa bắt tiên" xem sao...
Ngoài ra, dựa theo trí nhớ của mọt sách thì nhà hắn rất nghèo, một ngày ba bữa đều ăn cháo với bánh bột ngô. Làm sao có bữa ăn thịnh soạn như vậy được?
Nghĩ tới đây, Diệp Quân Sinh lập tức cảm thấy bất thường, hắn vội nhìn xung quanh bốn phía xem có ai ẩn náu ở trong nhà hay không.
Nhà chỉ có bốn bức tường còn căn phòng thì trống rỗng, nhìn một cái là thấy rõ ràng chẳng có ai ngoài hắn cả.
Diệp Quân Sinh ngồi trên ghế , càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó rất quái lạ. Cơm không phải do muội muội nấu càng không phải là hàng xóm có lòng tốt bố thí - cái này thì dùng ngón chân cũng có thể đoán ra. Cho dù bố thí thì cũng không thể là một bữa ăn thịnh soạn như vậy được?
Hai đĩa thức ăn và một tô cơm tính sơ sơ cũng năm mươi đồng tiền, người bình thường làm sao có khả năng ăn nổi?
Sau khi loại trừ hết các khả năng, một ý nghĩ hoang đường xuất hiện trong đầu hắn, chẳng lẽ bữa cơm này là từ trên trời rơi xuống....
Hắn không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn nóc nhà.
Nóc nhà cũ kỹ, có vài tia nắng chiều xuyên qua các lỗ thủng trên mái ngói, nhưng hắn nhìn tới nhìn lui đều không thấy có chỗ nào có thể rơi xuống cơm nước.
Thực sự là kỳ quái !
Người "xuyên việt" bỗng cảm thấy đau đầu, những việc không thể tưởng tượng được cứ nối gót nhau mà tới, cho dù hắn là một thanh niên hiện đại cũng không thể hiểu được.
Linh quang chợt lóe lên trong đầu.
Lẽ nào giống như trong truyện thần thoại? Thư sinh nghèo vô tình cứu giúp hồ ly tinh, mà hồ ly kia là Yêu Tiên thiện lương biết tri ân báo đáp, lặng lẽ biến thành một cô gái xinh đẹp rồi lén lút nấu cơm cho thư sinh ăn?
Cũng không đúng, mọt sách từ trước đến giờ không hề bước chân ra khỏi cửa thì làm sao cứu được Hồ tiên, ngay cả kiến hắn đều chưa từng cứu một con nào nữa là.....
Hồ ly... Hồ ly...
Tư duy của Diệp Quân Sinh bắt đầu trở nên bay bổng, óc tưởng tượng ngày càng phong phú , bỗng nhiên hắn vỗ đùi một cái: trong nhà chả phải đang có một con hồ ly đó sao?
"Linh Hồ đồ"!
Trong nháy mắt, một bầu không khí quỷ dị tràn ngập khắp nơi, tạo ra cảm giác lạnh lẽo đến sởn tóc gáy.
Thật là quá sức tưởng tượng!
Hắn còn chưa kịp lấy Linh Hồ đồ ra quan sát thì ngoài sân có tiếng mở cửa, chắc là muội muội đã về.
Để khỏi mất công giải thích với muội muội, Diệp Quân Sinh vội vàng dọn dẹp bát đĩa trên bàn.
Muội muội của Diệp Phong tên là Quân Mi, năm nay mới mười lăm tuổi. Vì nhà nghèo nên dù còn nhỏ tuổi nàng đã phải đảm đương việc nhà. Mấy năm nay lúc nào nàng cũng phải làm việc rất vất vả cực nhọc để chèo chống cái nhà này. Thật không dám tưởng tượng nàng đã làm thế nào để sống được trong suốt những năm qua, là loại lực lượng nào đã giúp nàng chống đỡ được tới bây giờ.
Lúc này Diệp Quân Mi cầm trong tay một cái bọc giấy, trong bọc là một cái bánh báo do nàng ngồi may vá hơn một canh giờ mới kiếm được, nhưng nàng không nỡ ăn mà muốn đem về cho ca ca ăn thay cơm tối.
"Tính ra đã hơn nửa tháng nay ca ca không ăn bánh bao rồi. Huynh ấy nhất định sẽ rất vui, một khi vui vẻ thì huynh ấy sẽ không còn bị đả kích vì mất hết sách nữa, không còn thương tâm nữa ..."
Cứ nghĩ vậy, nàng bước vào trong nhà, liền thấy Diệp Quân Sinh đang ngẩn ngơ ngồi trên ghế ...
"Ca ca sao lại rời giường rồi? Huynh đang bị thương, thân thể còn rất yếu cần phải nằm nghỉ chứ."
Thấy tình hình có vẻ hơi bất thường, Diệp Quân Mi trong lòng quýnh lên. Nàng sợ rằng ca ca chịu không nổi đả kích vì việc sách vở bị lấy đi sẽ trở nên điên điên khùng khùng. Từ một kẻ vốn đã khờ khạo nay lại biến thành một người điên, phải làm thế nào bây giờ?
Ca ca khờ khạo cũng được, ngu ngốc cũng được. Dù thế nào huynh ấy vẫn là người thân nhất của nàng, là chỗ dựa tinh thần của nàng. Nếu huynh ấy có mệnh hệ gì, nàng cũng không thể tiếp tục sống được nữa.
Diệp Quân Mi vội vã đi đỡ Diệp Quân Sinh, lại luống cuống tay chân mở bọc giấy lấy ra bánh bao.
"Ca ca, đây là bánh bao của cửa hàng Hàm Phong mà ca ca thích ăn đó..."
Cô bé này có ngũ quan cực kỳ thanh tú thoát tục. Mắt to tròn trong veo như nước suối, trời sinh đã mang dáng dấp của một mỹ nhân. Nhưng vì một thời gian dài nàng không được ăn uống đầy đủ nên gầy yếu suy nhược, trông nàng giống như một ngọn cỏ dại mềm yếu nhưng kiên cường. Lúc này trên mặt nàng tràn đầy vẻ lo lắng.
Nhìn nàng, Diệp Quân Sinh vô cùng xúc động, một nỗi chua xót không lời lấp kín cả trái tim, cảm giác là lạ, vành mắt cũng lặng lẽ ửng đỏ.
Thấy thế, Diệp Quân Mi càng thêm hoảng loạn, vội vàng nói:
"Ca ca đừng khóc, đừng khóc. Ngày mai muội sẽ đi kiếm tiền giúp ca mua sách, mua đầy một phòng sách giống như trước."
Diệp Quân Sinh nhịn không được nữa, ôm muội muội vào lòng, yêu thương vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng:
"Quân Mi, mấy năm nay thật là khổ cho muội rồi!"
Hắn đã dung hợp ký ức lẫn suy nghĩ của mọt sách vì vậy máu mủ tình thâm, có một vài tình cảm là không thể tránh né thà rằng cứ đường đường chính chính mà biểu đạt nó ra còn hơn.
Tuỳ cơ ứng biến, cũng có thể giảm thiểu rất nhiều cản trở.
Ông!
Diệp Quân Mi cảm thấy trong đầu ong ong một lúc. Nàng quả thực không dám tin vào tai của mình: lời vừa rồi thực sự là từ trong miệng ca ca nói ra sao?
Trong phút chốc, nàng có chút hồ đồ.
Diệp Quân Sinh tiếp tục nói: "Muội muội tốt, ca ca ngu ngốc đần độn mất mười chín năm, bây giờ mới tỉnh ngộ. Ca biết sai rồi, muội tha thứ cho ca nhé."
Chuyện gì thế này?
Diệp Quân Mi vẫn không có phản ứng, hoặc là trong nhất thời nàng thực sự khó có thể tiếp nhận niềm hạnh phúc từ trên trời rơi xuống này.
Diệp Quân Sinh nâng khuôn mặt nhỏ bé của nàng lên và nghiêm túc nói: "Quân Mi, muội yên tâm. Ngày mai ca ca sẽ đi ra ngoài tìm việc làm, cũng sẽ tham gia kỳ thi đồng tử đầu xuân sang năm, cầu lấy công danh. Từ nay về sau sẽ đến phiên ca ca chăm sóc muội."
"Được, được..."
Diệp Quân Mi nói năng có chút lộn xộn, nàng hiện tại đã xác định ca ca thật sự tỉnh ngộ rồi. Không còn ngu ngốc nữa, càng không phải bị điên, mà là chân chính khôi phục lại bình thường. Lẽ nào vì huynh ấy tận mắt nhìn thấy một phòng sách bị bê đi, chịu đựng đả kích quá to lớn mà bỗng nhiên thông suốt chăng?
Rất có khả năng.
"Cha mẹ hiển linh, Bồ Tát phù hộ!"
Diệp Quân Mi rất vui mừng, vội vã kéo ca ca tới quỳ trước linh bài của cha mẹ.
Một phen vui mừng không cần nói tới nữa.
Về cái bánh bao đó, Diệp Quân Sinh muốn để muội muội ăn, lấy lý do là hắn đã ăn no rồi. Nhưng đối với lý do này, Diệp Quân Mi sao mà có thể tin chứ. Trong nhà căn bản không có đốt lửa,ca ca kiếm đồ ăn ở đâu chứ.
Nhưng mà đối với sự quan tâm săn sóc hiếm có này của ca ca, Diệp Quân Mi vẫn cảm thấy rất vui mừng và ấm lòng, nhiều năm cực khổ gian lao toàn bộ đều hóa thành mây khói tiêu tán đi.
Sau một hồi nhường nhau thì cuối cùng mỗi người một nửa.
Thực ra Diệp Quân Sinh rất no, sức ăn của hắn vốn là không lớn, lúc nãy lại ăn hai đĩa thức ăn và một tô cơm đã no căng cả bụng. Song hắn cũng biết nếu hắn không ăn nửa cái bánh bao thì muội muội cũng sẽ không ăn.
Ngày hôm nay đã định trước là ngày chuyển ngoặt của Diệp gia , đối với Diệp Quân Sinh cũng thế. Hắn thần kỳ xuyên qua thời không, sống lại tại một thế giới khác, bắt đầu cuộc sống mới, chỉ nghĩ thôi đã thấy vô cùng kỳ diệu rồi.
Đêm đã khuya, Diệp Quân Sinh nằm ở trên giường trằn trọc trở mình không thể ngủ được. Hắn đang suy nghĩ lung tung về hai đĩa thức ăn và một tô cơm còn cả “Linh Hồ đồ” có lai lịch cổ quái kia.
Hai "thứ" này có quan hệ với nhau không?
Không lẽ thế giới này có thần tiên quỷ quái? Nhưng nhìn bức tranh đó thì chả thấy xuất hiện đầu mối gì cả.
Diệp Quân Sinh mở mắt thật to, hắn nhất định phải nghĩ cách làm rõ việc này: Ừm, thử bắt chước vai nam chính trong truyện dân gian, làm một lần "đóng cửa bắt tiên" xem sao...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.