Nhân Vật Hắc Hóa Trong Nội Dung Kịch Bản
Chương 7: [Tg1] Công Lược Nam Thần Bệnh Kiều (6)
Quyển Thành Đoàn Tử
01/08/2022
Bạch Mộc Vũ nhìn thấy ánh mắt Tô Mạch nhìn mình không khác các nữ sinh khác là bao không khỏi có chút thất vọng, nụ cười trên mặt cô không thay đổi, hai tay đưa hoa tới trước mặt Tô Mạch, tư thái hào phóng ưu nhã không có chút gì là ngượng ngùng hay xấu hổ.
“Tô Mạch tớ vẫn luôn cảm thấy hoa bách hợp rất thích hợp với cậu, nó trông rất ôn nhu đồng thời cũng rất tốt đẹp. Nó nhẹ chập chờn ở trong gió vẫn rất hấp dẫn ánh mắt người khác, Tô Mạch tớ thích cậu lâu rồi.”
Bạch Mộc Vũ nhìn thẳng vào Tô Mạch, thần sắc trên mặt Tô Mạch hơi kinh ngạc, ý cười không khỏi càng thêm sâu.
“Nói thật thì, bạn học Bạch Mộc Vũ rất ưu tú.” Tô Mạch chân thành nói, nội tâm Bạch Mộc Vũ không khỏi vui vẻ.
“Nhưng, bản thân tôi đối với tình cảm tương đối nghiêm túc, nếu như trong lòng không có cảm giác rung động, tôi sẽ không tiếp nhận bất cứ ai. Cho nên, xin lỗi.”
Tay Bạch Mộc Vũ cầm hoa siết chặt, nụ cười trên mặt không thay đổi, thong dong đem bó hoa thu hồi lại: “Vậy bây giờ cậu đã có người mình thích rồi sao?"
“Tạm thời còn không có.” Tô Mạch tươi cười ôn hòa trả lời.
“Vậy sau này, xin giúp đỡ nhiều hơn.” Bạch Mộc Vũ chú ý Tô Mạch vẫn luôn cầm sách trong tay liền giương lên một nụ cười ấm áp vẫn luôn được mọi người tán thưởng: “Tô Mạch, cậu đang muốn đến thư viện sao? Vậy tớ không quấy rầy các cậu nữa."
Nói xong hướng Lưu Thiệu Triết lễ phép gật đầu, xoay người rời đi, cô ta cho tới bây giờ vẫn luôn là một cô gái biết lúc nào nên tiến lúc nào nên lùi.
Sau khi Bạch Mộc Vũ rời đi, Lưu Thiệu Triết nói với Tô Mạch: “Cô ấy thật thông minh, hơn nữa, nụ cười rất ấm áp nha~ Tớ cảm giác linh hồn mình giống như được cứu rỗi, A Mạch, cậu cảm thấy thế nào?"
Lúc này bọn họ đã đi đến phía dưới một cây đa lớn phía bắc trường học, ánh nắng theo kẽ lá rơi xuống, từng tia nắng theo bước chân của Tô Mạch khiến cho khuôn mặt hắn trở nên lúc sáng lúc tối: “Không cảm thấy gì.”
“Hả? Không cảm thấy gì sao? Trước kia không tiếp xúc gì quá nhiều, hôm nay mới рнάτ ніệи cô ấy cười lên trông rất giống thiên sứ, thuần khiết lại tốt đẹp. Cảm giác giống như bản thân có đang ở trong địa ngục u ám cũng bị một nụ cười sạch sẽ ấm áp của cô ấy cứu rỗi, từ đó thoát khỏi gông xiềng trên người.” Lưu Thiệu Triết khoa trương cho một ví dụ.
Tô Mạch cười cười, không nói gì.
Chỉ là trong mắt hắn trở nên đen tối không rõ, đường cong khóe miệng khẽ giương lên, cứu rỗi sao… Hắn không cần điều này.
Lưu Thiệu Triết nhìn đồng hồ trên tay, hướng Tô Mạch vẫy vẫy tay: “Hôm nay đi cùng cậu tới đây thôi, tớ có việc đi trước."
Tô Mạch một mình đứng tại chỗ trong chốc lát, xoay người nhìn về phía sau, nhìn chằm chằm một nơi nào đó đã không còn một bóng người trong vài giây, vành môi hơi hơi nhấc lên.
Mà chính lúc này Cố Thiên Ngôn đã trở lại phòng học không biết việc mình theo dõi kỳ thật đã sớm bị рнάτ ніệи.
Cha Đồng làm việc ở nơi khác, rất ít khi về nhà. Trong nhà cũng chỉ có Đồng An An và mẹ Đồng, bữa sáng ở Đồng gia vẫn luôn là mẹ Đồng làm, bữa sáng rất đơn giản chỉ có sữa đậu nành và Sandwich, từ nhỏ đến lớn Cố Thiên Ngôn vẫn luôn trải qua sinh hoạt cẩm y ngọc thực*, Cố Thiên Ngôn trước sau như một mặt không đổi sắc đem những cái Cố gia cho là đồ ăn thô ráp, cho vào miệng tinh tế nhai nuốt.
Cố Thiên Ngôn cũng không có suy nghĩ gì, điều duy nhất Cố Thiên Ngôn tương đối nhớ là trong nhà tùy thời có thể được uống hồng trà, vừa nghĩ tới cái này Cố Thiên Ngôn từ bé vẫn luôn không có cảm xúc không khỏi mím môi.
Sau khi ăn xong bữa sáng, cô liền nói với mẹ Đồng: “Con đi học.” Dừng một chút, vẫn là không đem từ ‘Mẹ’ kêu ra miệng, cũng may có hệ thống động tay động chân cho nên mẹ đồng không рнάτ ніệи con gái có bất cứ thay đổi gì: “Ừm, An An, trên đường đi học con cẩn thận một chút.” Ánh mắt và ngữ khí vẫn giống như bình thường.
Cố Thiên Ngôn nhìn một chút thần sắc tràn đầy ôn nhu từ ái của mẹ Đồng đối với con gái, hạ mí mắt thấp giọng nói: “Vâng.”
Hành lang nhà Đồng An An có một cái ban công, Cố Thiên Ngôn mỗi lần đi học đều đi qua chỗ này.
Ánh mắt chạm tới bồn hoa nằm trên ban công, bước chân cô dừng lại. Trong đầu nghĩ đến câu nói hôm qua của Tô Mạch, không chớp mắt nhìn chậu hoa hành tây đã nở ra một đóa hoa màu trắng, ở trong gió mát có vẻ phá lệ tươi mát thoát tục, Cố Thiên Ngôn duỗi ra cánh tay ra, đem chúng nó hái xuống toàn bộ.
*Cẩm y ngọc thực: Kiểu như ăn sung mặc sướng, không cần làm việc nhiều.
“Tô Mạch tớ vẫn luôn cảm thấy hoa bách hợp rất thích hợp với cậu, nó trông rất ôn nhu đồng thời cũng rất tốt đẹp. Nó nhẹ chập chờn ở trong gió vẫn rất hấp dẫn ánh mắt người khác, Tô Mạch tớ thích cậu lâu rồi.”
Bạch Mộc Vũ nhìn thẳng vào Tô Mạch, thần sắc trên mặt Tô Mạch hơi kinh ngạc, ý cười không khỏi càng thêm sâu.
“Nói thật thì, bạn học Bạch Mộc Vũ rất ưu tú.” Tô Mạch chân thành nói, nội tâm Bạch Mộc Vũ không khỏi vui vẻ.
“Nhưng, bản thân tôi đối với tình cảm tương đối nghiêm túc, nếu như trong lòng không có cảm giác rung động, tôi sẽ không tiếp nhận bất cứ ai. Cho nên, xin lỗi.”
Tay Bạch Mộc Vũ cầm hoa siết chặt, nụ cười trên mặt không thay đổi, thong dong đem bó hoa thu hồi lại: “Vậy bây giờ cậu đã có người mình thích rồi sao?"
“Tạm thời còn không có.” Tô Mạch tươi cười ôn hòa trả lời.
“Vậy sau này, xin giúp đỡ nhiều hơn.” Bạch Mộc Vũ chú ý Tô Mạch vẫn luôn cầm sách trong tay liền giương lên một nụ cười ấm áp vẫn luôn được mọi người tán thưởng: “Tô Mạch, cậu đang muốn đến thư viện sao? Vậy tớ không quấy rầy các cậu nữa."
Nói xong hướng Lưu Thiệu Triết lễ phép gật đầu, xoay người rời đi, cô ta cho tới bây giờ vẫn luôn là một cô gái biết lúc nào nên tiến lúc nào nên lùi.
Sau khi Bạch Mộc Vũ rời đi, Lưu Thiệu Triết nói với Tô Mạch: “Cô ấy thật thông minh, hơn nữa, nụ cười rất ấm áp nha~ Tớ cảm giác linh hồn mình giống như được cứu rỗi, A Mạch, cậu cảm thấy thế nào?"
Lúc này bọn họ đã đi đến phía dưới một cây đa lớn phía bắc trường học, ánh nắng theo kẽ lá rơi xuống, từng tia nắng theo bước chân của Tô Mạch khiến cho khuôn mặt hắn trở nên lúc sáng lúc tối: “Không cảm thấy gì.”
“Hả? Không cảm thấy gì sao? Trước kia không tiếp xúc gì quá nhiều, hôm nay mới рнάτ ніệи cô ấy cười lên trông rất giống thiên sứ, thuần khiết lại tốt đẹp. Cảm giác giống như bản thân có đang ở trong địa ngục u ám cũng bị một nụ cười sạch sẽ ấm áp của cô ấy cứu rỗi, từ đó thoát khỏi gông xiềng trên người.” Lưu Thiệu Triết khoa trương cho một ví dụ.
Tô Mạch cười cười, không nói gì.
Chỉ là trong mắt hắn trở nên đen tối không rõ, đường cong khóe miệng khẽ giương lên, cứu rỗi sao… Hắn không cần điều này.
Lưu Thiệu Triết nhìn đồng hồ trên tay, hướng Tô Mạch vẫy vẫy tay: “Hôm nay đi cùng cậu tới đây thôi, tớ có việc đi trước."
Tô Mạch một mình đứng tại chỗ trong chốc lát, xoay người nhìn về phía sau, nhìn chằm chằm một nơi nào đó đã không còn một bóng người trong vài giây, vành môi hơi hơi nhấc lên.
Mà chính lúc này Cố Thiên Ngôn đã trở lại phòng học không biết việc mình theo dõi kỳ thật đã sớm bị рнάτ ніệи.
Cha Đồng làm việc ở nơi khác, rất ít khi về nhà. Trong nhà cũng chỉ có Đồng An An và mẹ Đồng, bữa sáng ở Đồng gia vẫn luôn là mẹ Đồng làm, bữa sáng rất đơn giản chỉ có sữa đậu nành và Sandwich, từ nhỏ đến lớn Cố Thiên Ngôn vẫn luôn trải qua sinh hoạt cẩm y ngọc thực*, Cố Thiên Ngôn trước sau như một mặt không đổi sắc đem những cái Cố gia cho là đồ ăn thô ráp, cho vào miệng tinh tế nhai nuốt.
Cố Thiên Ngôn cũng không có suy nghĩ gì, điều duy nhất Cố Thiên Ngôn tương đối nhớ là trong nhà tùy thời có thể được uống hồng trà, vừa nghĩ tới cái này Cố Thiên Ngôn từ bé vẫn luôn không có cảm xúc không khỏi mím môi.
Sau khi ăn xong bữa sáng, cô liền nói với mẹ Đồng: “Con đi học.” Dừng một chút, vẫn là không đem từ ‘Mẹ’ kêu ra miệng, cũng may có hệ thống động tay động chân cho nên mẹ đồng không рнάτ ніệи con gái có bất cứ thay đổi gì: “Ừm, An An, trên đường đi học con cẩn thận một chút.” Ánh mắt và ngữ khí vẫn giống như bình thường.
Cố Thiên Ngôn nhìn một chút thần sắc tràn đầy ôn nhu từ ái của mẹ Đồng đối với con gái, hạ mí mắt thấp giọng nói: “Vâng.”
Hành lang nhà Đồng An An có một cái ban công, Cố Thiên Ngôn mỗi lần đi học đều đi qua chỗ này.
Ánh mắt chạm tới bồn hoa nằm trên ban công, bước chân cô dừng lại. Trong đầu nghĩ đến câu nói hôm qua của Tô Mạch, không chớp mắt nhìn chậu hoa hành tây đã nở ra một đóa hoa màu trắng, ở trong gió mát có vẻ phá lệ tươi mát thoát tục, Cố Thiên Ngôn duỗi ra cánh tay ra, đem chúng nó hái xuống toàn bộ.
*Cẩm y ngọc thực: Kiểu như ăn sung mặc sướng, không cần làm việc nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.