Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi
Chương 60: Đi học.
Minh Giang (Táo)
20/06/2023
Hai ngày sau, kỳ nghỉ Tết kết thúc.
Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du phải đi học. Nhưng để mọi người trong trường không dòm ngó và dị nghị, cho nên hai người không đi học chung với nhau.
Hứa Nhan Du ngồi xe của anh đầu đinh, còn Tạ Hoằng Văn thì ngồi xe của đàn em anh đầu đinh. Hứa Nhan Du đến trường trước, còn Tạ Hoằng Văn đến chậm hơn cô khoảng năm phút.
Đến lúc Tạ Hoằng Văn lên đến lớp, Hứa Nhan Du đang ngồi đọc sách ở chỗ ngồi của cô. Anh liền đi lướt qua cô, sau đó giả bộ sơ ý mà chạm tay vào người cô rồi mời đi xuống chỗ ngồi.
Hứa Nhan Du phát hiện ra hành động của anh thì tủm tỉm cười.
Đúng lúc này, Đàm Vũ Trạch lại đi vào lớp.
Thấy Hứa Nhan Du đang vừa đọc sách vừa cười tủm tỉm, Đàm Vũ Trạch cũng mỉm cười theo cô.
Thật ra sau vụ hỏa hoạn xảy ra, anh ta đã suy nghĩ lại và cảm thấy hối hận về hành động của mình.
Thứ nhất là dù sao Tạ Hoằng Văn cũng lao vào đám cháy cứu Tô Tấn Bằng, vậy nên anh ta biết mình không nên nhục mạ Tạ Hoằng Văn. Vì thế, Hứa Nhan Du nổi giận rồi đánh mắng anh ta là đúng.
Thứ hai là anh ta không nên hung dữ với Hứa Nhan Du, càng không nên tức giận mà lớn tiếng đe dọa đánh cô.
Nhận ra lỗi sai của mình, anh ta vô cùng ăn năn và muốn đi xin lỗi cô. Anh ta cũng đã đến nhà họ Tô để tìm cô, nhưng cô không có nhà. Quản gia nói rằng cô đã về ký túc xá nữ, nhưng anh ta biết cô không hề ở ký túc xá nữ.
Anh ta biết cô vẫn luôn ở ký túc xá nam cùng Tạ Hoằng Văn, cho nên anh ta liền đến ký túc xá nam để tìm cô. Nhưng kết quả lại chẳng thấy cô, mà Tạ Hoằng Văn cũng chẳng thấy đâu.
Hai người cùng lúc không ở ký túc xá, anh ta đương nhiên vô cùng tức giận và hoài nghi giữa hai người có chuyện gì.
Vì thế, anh ta đã sai người đi nghe ngóng và quan sát khắp thành phố. Nhưng mấy người mà anh ta sai đi cũng chẳng chuyên nghiệp lắm, Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn lại ít khi ra ngoài nên bọn họ vẫn chưa tìm thấy nơi ở của hai người.
Có một lần bọn họ tình cờ bắt gặp hai người cùng nhau đi mua đồ ở siêu thị, nhưng đang định theo dõi hai người thì họ lại bị phát hiện. Hứa Nhan Du liền gọi điện cho anh đầu đinh, bảo anh ấy dẫn theo anh em đến xử lý.
Thế là mấy người mà Đàm Vũ Trạch sai đến bị đánh cho một trận rồi bị lôi lên đồn cảnh sát.
Đàm Vũ Trạch nhớ đến chuyện này thì cảm thấy vô cùng tức giận, ý cười trên khuôn mặt cũng nhanh chóng tiêu tan.
Anh ta đi về phía Hứa Nhan Du, nhưng còn chưa đi đến được trước mặt cô thì Tạ Hoằng Văn đã đứng phắt dậy, đi về phía anh ta.
Anh ta liền quay sang nhìn Tạ Hoằng Văn, Tạ Hoằng Văn cũng nhìn anh ta, ánh mắt anh lạnh lẽo đến đáng sợ.
Hứa Nhan Du lúc này nhìn anh và Đàm Vũ Trạch giống như sắp lao đến đánh nhau thì thấy lo lắng. Cô đang định đứng dậy ra can hai người, nhưng anh lại lên tiếng, nói với Đàm Vũ Trạch: “Ra ngoài gặp tao một lát.”
Đàm Vũ Trạch lừ mắt nhìn Tạ Hoằng Văn. “Được. Tao cũng đang có chuyện muốn nói với mày.” Nói rồi, anh ta liền đi ra ngoài trước.
Hứa Nhan Du liền đi đến bên cạnh Tạ Hoằng Văn rồi hỏi nhỏ: “Anh hẹn cậu ta ra ngoài làm gì?”
“Anh có chuyện cần giải quyết thôi.” Tạ Hoằng Văn vừa nói thầm vừa mỉm cười với Hứa Nhan Du, sau đó liền bảo cô: “Anh không để mình bị bắt nạt đâu, em không cần lo lắng.”
Nghe vậy, Hứa Nhan Du đành phải gật đầu, sau đó dặn anh: “Anh phải cẩn thận với Đàm Vũ Trạch đấy!”
Anh khẽ cười, nói: “Ừm, anh sẽ cẩn thận với cậu ta.” rồ liền nhanh chóng rời khỏi lớp.
Đàm Vũ Trạch lúc này đang đứng đợi anh ở hành lang, thấy anh chạy ra thì anh ta liền quay người, đi về hướng dãy nhà dạy học cũ.
Anh liền đi theo.
Trong lúc đó, Hứa Nhan Du đã trở về chỗ ngồi của mình. Lý Kha Y lúc này cũng đến lớp, nhìn thấy Hứa Nhan Du thì cô ta vô cùng khó chịu.
Cái hôm xảy ra hỏa hoạn, cô ta đi gom củi nhỏ ở cách xa nhà nghỉ nên không biết gì. Thấy trên trời có khói, cô chỉ nghĩ là nhà ai đó bị cháy nên cũng không quan tâm lắm.
Kết quả, đến lúc gom củi xong rồi về nhà nghỉ thì liền thấy nhà nghỉ đang cháy lớn. Mà Tạ Hoằng Văn lúc đó đã cứu được Tô Tấn Bằng khỏi đám cháy được một lúc. Khi Lý Kha Y quay về thì đã thấy anh và Hứa Nhan Du đang ôm nhau, cho nên cô ta liền tức nổ mắt.
Sau đó nghe mọi người kể rằng Tạ Hoằng Văn lao vào đám cháy cứu Tô Tấn Bằng, Lý Kha Y không khỏi tức giận. Cô ta cảm thấy Tô Tấn Bằng vốn đã ốm yếu, không khéo cũng chẳng sống được bao lâu, Tạ Hoằng Văn cần gì phải lao vào cứu anh ấy chứ.
Cô ta cho rằng nhất định là Hứa Nhan Du ép Tạ Hoằng Văn phải cứu Tô Tấn Bằng. Cô ta nghĩ nhất định là Hứa Nhan Du lợi dụng tình cảm của Tạ Hoằng Văn để bắt anh cứu anh trai cô.
Vì thế, bây giờ cô ta lại càng căm ghét Hứa Nhan Du hơn nữa.
…
Lúc này, tại khu nhà dạy học cũ.
Đàm Vũ Trạch đi đến trước cửa một phòng học thì dừng lại. Tạ Hoằng Văn cũng dừng lại theo, sau đó vì không muốn mất thời gian nên anh liền đi thẳng vào vấn đề: “Từ nay mày đừng đến tìm cậu ấy nữa.”
“Cậu ấy?” Đàm Vũ Trạch nghe vậy thì nhăn mặt, ‘Mày đang nói đến Tô Thấm Di?”
Tạ Hoằng Văn không trả lời câu hỏi của Đàm Vũ Trạch mà chỉ lạnh lùng nhìn anh ta. Anh ta liền phát cáu, lớn tiếng mắng chửi: “Thằng khốn! Mày tưởng mày là cái thá gì mà dám yêu cầu tao làm vậy?”
Tạ Hoằng Văn nghe thấy thế thì liền nở một nụ cười tự tin mà trả lời: “Tao chẳng là cái thá gì cả, tao chỉ là người yêu của cậu ấy thôi.”
Đàm Vũ Trạch nghe được lời này thì biểu cảm liền đông cứng lại. Ngay sau đó, anh ta nghiến răng nghiến lợi mà lớn tiếng: “Thằng khốn, mày vừa nói cái gì?”
“Tai mày bị điếc hay sao mà không nghe thấy?” Tạ Hoằng Văn bình thản nói, “Dù không nghe thấy thì không phải mày cũng nên biết rồi sao? Mày đã sai người đi theo dõi tao và cậu ấy mà, phải không?”
Đàm Vũ Trạch nghe thấy vậy thì trừng mắt nhìn Tạ Hoằng Văn. Lúc mấy người của anh ta bị bắt đến đồn cảnh sát, bọn họ không hề khai ra anh ta, vậy làm sao mà Tạ Hoằng Văn biết được.
Tạ Hoằng Văn liền nhếch mép cười, nói: “Chẳng cần bọn họ khai ra, tao cũng biết ngay là mày sai khiến bọn họ. Mà bọn họ chắc cũng nói cho mày biết rằng tao và cậu ấy cùng nhau đi đến siêu thị, còn vui vẻ nắm tay nhau nữa, đúng không?”
Đàm Vũ Trạch nghe đến đây thì đã tức điên lên, muốn lao đến đấm Tạ Hoằng Văn. Nhưng nhớ đến lần bị đẩy xuống cầu thang, lại còn lần bị dìm xuống dưới nước, anh ta đành phải nhịn lại.
Sau đó, anh ta bèn dùng lời nói để công kích Tạ Hoằng Văn: “Thằng khốn dơ bẩn! Mày đừng nghĩ mày đi chơi với Tô Thấm Di thì có thể làm người yêu của cậu ấy. Cậu ấy chỉ đang thương hại mày thôi!”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì trong lòng chẳng bị ảnh hưởng chút nào. Anh biết Hứa Nhan Du không thương hại anh, vậy nên những lời Đàm Vũ Trạch nói chẳng khiến anh có hề hấn gì.
Mà Đàm Vũ Trạch cũng phát hiện mấy lời của bản thân không chọc tức được anh, thế là anh ta liền nói: “Thằng khốn! Chẳng lẽ mày lại thật sự nghĩ Tô Thấm Di yêu mày sao?”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì bật cười, sau đó đi đến trước mắt Đàm Vũ Trạch mà tự tin nói: “Ờ. Cậu ấy bảo rằng cậu ấy yêu tao.”
Không ngờ Đàm Vũ Trạch lại cười phá lên, sau đó không ngừng mỉa mai: “Thằng ngu! Đó là vì mày cứu anh trai cậu ấy, cho nên cậu ấy cảm kích mày thôi. Mày như một con súc vật đần độn mà lao vào cứu anh trai cậu ấy, cậu ấy cảm thấy mắc nợ mày nên mới giả vờ yêu mày, vậy mà mày lại tin. Hahaha…”
Tạ Hoằng Văn nghe đến đây thì ánh mắt liền âm u đến đáng sợ. Nhưng anh vẫn biết rằng Hứa Nhan Du yêu anh, anh cảm nhận được tình yêu cô dành cho anh là thật.
Vì vậy, anh liền nói với Đàm Vũ Trạch:“Mày nghĩ cậu ấy chỉ vì muốn báo đáp mà sẽ nói yêu tao ư? Cậu ấy không phải người như vậy. Cậu ấy thật sự yêu tao, nên dù tao không cứu anh cậu ấy thì cậu ấy vẫn sẽ nói yêu tao. Còn mày…”
Nói đến đây, Tạ Hoằng Văn liền nở một nụ cười mỉa mai rồi bảo: “Dù mày có cứu Tô Tấn Bằng thì cậu ấy cũng sẽ chỉ ném cho mày một cục tiền mà thôi.”
Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du phải đi học. Nhưng để mọi người trong trường không dòm ngó và dị nghị, cho nên hai người không đi học chung với nhau.
Hứa Nhan Du ngồi xe của anh đầu đinh, còn Tạ Hoằng Văn thì ngồi xe của đàn em anh đầu đinh. Hứa Nhan Du đến trường trước, còn Tạ Hoằng Văn đến chậm hơn cô khoảng năm phút.
Đến lúc Tạ Hoằng Văn lên đến lớp, Hứa Nhan Du đang ngồi đọc sách ở chỗ ngồi của cô. Anh liền đi lướt qua cô, sau đó giả bộ sơ ý mà chạm tay vào người cô rồi mời đi xuống chỗ ngồi.
Hứa Nhan Du phát hiện ra hành động của anh thì tủm tỉm cười.
Đúng lúc này, Đàm Vũ Trạch lại đi vào lớp.
Thấy Hứa Nhan Du đang vừa đọc sách vừa cười tủm tỉm, Đàm Vũ Trạch cũng mỉm cười theo cô.
Thật ra sau vụ hỏa hoạn xảy ra, anh ta đã suy nghĩ lại và cảm thấy hối hận về hành động của mình.
Thứ nhất là dù sao Tạ Hoằng Văn cũng lao vào đám cháy cứu Tô Tấn Bằng, vậy nên anh ta biết mình không nên nhục mạ Tạ Hoằng Văn. Vì thế, Hứa Nhan Du nổi giận rồi đánh mắng anh ta là đúng.
Thứ hai là anh ta không nên hung dữ với Hứa Nhan Du, càng không nên tức giận mà lớn tiếng đe dọa đánh cô.
Nhận ra lỗi sai của mình, anh ta vô cùng ăn năn và muốn đi xin lỗi cô. Anh ta cũng đã đến nhà họ Tô để tìm cô, nhưng cô không có nhà. Quản gia nói rằng cô đã về ký túc xá nữ, nhưng anh ta biết cô không hề ở ký túc xá nữ.
Anh ta biết cô vẫn luôn ở ký túc xá nam cùng Tạ Hoằng Văn, cho nên anh ta liền đến ký túc xá nam để tìm cô. Nhưng kết quả lại chẳng thấy cô, mà Tạ Hoằng Văn cũng chẳng thấy đâu.
Hai người cùng lúc không ở ký túc xá, anh ta đương nhiên vô cùng tức giận và hoài nghi giữa hai người có chuyện gì.
Vì thế, anh ta đã sai người đi nghe ngóng và quan sát khắp thành phố. Nhưng mấy người mà anh ta sai đi cũng chẳng chuyên nghiệp lắm, Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn lại ít khi ra ngoài nên bọn họ vẫn chưa tìm thấy nơi ở của hai người.
Có một lần bọn họ tình cờ bắt gặp hai người cùng nhau đi mua đồ ở siêu thị, nhưng đang định theo dõi hai người thì họ lại bị phát hiện. Hứa Nhan Du liền gọi điện cho anh đầu đinh, bảo anh ấy dẫn theo anh em đến xử lý.
Thế là mấy người mà Đàm Vũ Trạch sai đến bị đánh cho một trận rồi bị lôi lên đồn cảnh sát.
Đàm Vũ Trạch nhớ đến chuyện này thì cảm thấy vô cùng tức giận, ý cười trên khuôn mặt cũng nhanh chóng tiêu tan.
Anh ta đi về phía Hứa Nhan Du, nhưng còn chưa đi đến được trước mặt cô thì Tạ Hoằng Văn đã đứng phắt dậy, đi về phía anh ta.
Anh ta liền quay sang nhìn Tạ Hoằng Văn, Tạ Hoằng Văn cũng nhìn anh ta, ánh mắt anh lạnh lẽo đến đáng sợ.
Hứa Nhan Du lúc này nhìn anh và Đàm Vũ Trạch giống như sắp lao đến đánh nhau thì thấy lo lắng. Cô đang định đứng dậy ra can hai người, nhưng anh lại lên tiếng, nói với Đàm Vũ Trạch: “Ra ngoài gặp tao một lát.”
Đàm Vũ Trạch lừ mắt nhìn Tạ Hoằng Văn. “Được. Tao cũng đang có chuyện muốn nói với mày.” Nói rồi, anh ta liền đi ra ngoài trước.
Hứa Nhan Du liền đi đến bên cạnh Tạ Hoằng Văn rồi hỏi nhỏ: “Anh hẹn cậu ta ra ngoài làm gì?”
“Anh có chuyện cần giải quyết thôi.” Tạ Hoằng Văn vừa nói thầm vừa mỉm cười với Hứa Nhan Du, sau đó liền bảo cô: “Anh không để mình bị bắt nạt đâu, em không cần lo lắng.”
Nghe vậy, Hứa Nhan Du đành phải gật đầu, sau đó dặn anh: “Anh phải cẩn thận với Đàm Vũ Trạch đấy!”
Anh khẽ cười, nói: “Ừm, anh sẽ cẩn thận với cậu ta.” rồ liền nhanh chóng rời khỏi lớp.
Đàm Vũ Trạch lúc này đang đứng đợi anh ở hành lang, thấy anh chạy ra thì anh ta liền quay người, đi về hướng dãy nhà dạy học cũ.
Anh liền đi theo.
Trong lúc đó, Hứa Nhan Du đã trở về chỗ ngồi của mình. Lý Kha Y lúc này cũng đến lớp, nhìn thấy Hứa Nhan Du thì cô ta vô cùng khó chịu.
Cái hôm xảy ra hỏa hoạn, cô ta đi gom củi nhỏ ở cách xa nhà nghỉ nên không biết gì. Thấy trên trời có khói, cô chỉ nghĩ là nhà ai đó bị cháy nên cũng không quan tâm lắm.
Kết quả, đến lúc gom củi xong rồi về nhà nghỉ thì liền thấy nhà nghỉ đang cháy lớn. Mà Tạ Hoằng Văn lúc đó đã cứu được Tô Tấn Bằng khỏi đám cháy được một lúc. Khi Lý Kha Y quay về thì đã thấy anh và Hứa Nhan Du đang ôm nhau, cho nên cô ta liền tức nổ mắt.
Sau đó nghe mọi người kể rằng Tạ Hoằng Văn lao vào đám cháy cứu Tô Tấn Bằng, Lý Kha Y không khỏi tức giận. Cô ta cảm thấy Tô Tấn Bằng vốn đã ốm yếu, không khéo cũng chẳng sống được bao lâu, Tạ Hoằng Văn cần gì phải lao vào cứu anh ấy chứ.
Cô ta cho rằng nhất định là Hứa Nhan Du ép Tạ Hoằng Văn phải cứu Tô Tấn Bằng. Cô ta nghĩ nhất định là Hứa Nhan Du lợi dụng tình cảm của Tạ Hoằng Văn để bắt anh cứu anh trai cô.
Vì thế, bây giờ cô ta lại càng căm ghét Hứa Nhan Du hơn nữa.
…
Lúc này, tại khu nhà dạy học cũ.
Đàm Vũ Trạch đi đến trước cửa một phòng học thì dừng lại. Tạ Hoằng Văn cũng dừng lại theo, sau đó vì không muốn mất thời gian nên anh liền đi thẳng vào vấn đề: “Từ nay mày đừng đến tìm cậu ấy nữa.”
“Cậu ấy?” Đàm Vũ Trạch nghe vậy thì nhăn mặt, ‘Mày đang nói đến Tô Thấm Di?”
Tạ Hoằng Văn không trả lời câu hỏi của Đàm Vũ Trạch mà chỉ lạnh lùng nhìn anh ta. Anh ta liền phát cáu, lớn tiếng mắng chửi: “Thằng khốn! Mày tưởng mày là cái thá gì mà dám yêu cầu tao làm vậy?”
Tạ Hoằng Văn nghe thấy thế thì liền nở một nụ cười tự tin mà trả lời: “Tao chẳng là cái thá gì cả, tao chỉ là người yêu của cậu ấy thôi.”
Đàm Vũ Trạch nghe được lời này thì biểu cảm liền đông cứng lại. Ngay sau đó, anh ta nghiến răng nghiến lợi mà lớn tiếng: “Thằng khốn, mày vừa nói cái gì?”
“Tai mày bị điếc hay sao mà không nghe thấy?” Tạ Hoằng Văn bình thản nói, “Dù không nghe thấy thì không phải mày cũng nên biết rồi sao? Mày đã sai người đi theo dõi tao và cậu ấy mà, phải không?”
Đàm Vũ Trạch nghe thấy vậy thì trừng mắt nhìn Tạ Hoằng Văn. Lúc mấy người của anh ta bị bắt đến đồn cảnh sát, bọn họ không hề khai ra anh ta, vậy làm sao mà Tạ Hoằng Văn biết được.
Tạ Hoằng Văn liền nhếch mép cười, nói: “Chẳng cần bọn họ khai ra, tao cũng biết ngay là mày sai khiến bọn họ. Mà bọn họ chắc cũng nói cho mày biết rằng tao và cậu ấy cùng nhau đi đến siêu thị, còn vui vẻ nắm tay nhau nữa, đúng không?”
Đàm Vũ Trạch nghe đến đây thì đã tức điên lên, muốn lao đến đấm Tạ Hoằng Văn. Nhưng nhớ đến lần bị đẩy xuống cầu thang, lại còn lần bị dìm xuống dưới nước, anh ta đành phải nhịn lại.
Sau đó, anh ta bèn dùng lời nói để công kích Tạ Hoằng Văn: “Thằng khốn dơ bẩn! Mày đừng nghĩ mày đi chơi với Tô Thấm Di thì có thể làm người yêu của cậu ấy. Cậu ấy chỉ đang thương hại mày thôi!”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì trong lòng chẳng bị ảnh hưởng chút nào. Anh biết Hứa Nhan Du không thương hại anh, vậy nên những lời Đàm Vũ Trạch nói chẳng khiến anh có hề hấn gì.
Mà Đàm Vũ Trạch cũng phát hiện mấy lời của bản thân không chọc tức được anh, thế là anh ta liền nói: “Thằng khốn! Chẳng lẽ mày lại thật sự nghĩ Tô Thấm Di yêu mày sao?”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì bật cười, sau đó đi đến trước mắt Đàm Vũ Trạch mà tự tin nói: “Ờ. Cậu ấy bảo rằng cậu ấy yêu tao.”
Không ngờ Đàm Vũ Trạch lại cười phá lên, sau đó không ngừng mỉa mai: “Thằng ngu! Đó là vì mày cứu anh trai cậu ấy, cho nên cậu ấy cảm kích mày thôi. Mày như một con súc vật đần độn mà lao vào cứu anh trai cậu ấy, cậu ấy cảm thấy mắc nợ mày nên mới giả vờ yêu mày, vậy mà mày lại tin. Hahaha…”
Tạ Hoằng Văn nghe đến đây thì ánh mắt liền âm u đến đáng sợ. Nhưng anh vẫn biết rằng Hứa Nhan Du yêu anh, anh cảm nhận được tình yêu cô dành cho anh là thật.
Vì vậy, anh liền nói với Đàm Vũ Trạch:“Mày nghĩ cậu ấy chỉ vì muốn báo đáp mà sẽ nói yêu tao ư? Cậu ấy không phải người như vậy. Cậu ấy thật sự yêu tao, nên dù tao không cứu anh cậu ấy thì cậu ấy vẫn sẽ nói yêu tao. Còn mày…”
Nói đến đây, Tạ Hoằng Văn liền nở một nụ cười mỉa mai rồi bảo: “Dù mày có cứu Tô Tấn Bằng thì cậu ấy cũng sẽ chỉ ném cho mày một cục tiền mà thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.