Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi
Chương 16: Rung động.
Minh Giang (Táo)
15/05/2023
Đàm Vũ Trạch từ nhỏ đã được gia đình chiều chuộng, đi học thì được thầy cô và bạn bè chào đón. Vậy mà bây giờ Hứa Nhan Du dám chê bai anh ta, còn nói anh ta không bằng Tạ Hoằng Văn.
Đàm Vũ Trạch tức gần chết nhưng lại chẳng làm gì được. Anh ta điên tiết chỉ tay vào mặt Hứa Nhan Du: “Cậu dám nói chuyện với tôi như vậy, cậu có tin tôi sẽ khiến cho cậu phải hối hận không?”
“Ồ! Vậy cơ hả?” Hứa Nhan Du nở một nụ cười khiêu khích, rõ ràng là không bị uy hiếp bởi lời nói của Đàm Vũ Trạch.
Đàm Vũ Trạch thấy cô như vậy lại càng tức hơn, nhưng anh ta cũng chẳng thể xử lý được cô vì cô là người nhà họ Tô. Hơn nữa, anh ta tự nhiên cũng cảm thấy bản thân sẽ không nỡ ra tay với cô.
Thế là anh ta liền chuyển sang đe dọa: “Tôi không trị được cậu thì cũng trị được Tạ Hoằng Văn. Nếu cậu mà còn có thái độ không tốt với tôi thì tôi sẽ nhắm vào thằng đó, khiến cho nó mãi mãi không ngóc đầu dậy được.”
Đàm Vũ Trạch nói đến đây thì tưởng sẽ dọa được Hứa Nhan Du. Ai ngờ, cô liền cười lớn như đang chế nhạo Đàm Vũ Trạch.
Sau đó, cô quay sang nói với anh ta: “Cậu không làm gì được Tạ Hoằng Văn đâu. Bởi vì…” Hứa Nhan Du tự tin mà nói: “Cậu ấy đã có tôi bảo vệ rồi.”
Nghe đến đây, Đàm Vũ Trạch đã sắp phát khùng lên nhưng không có chỗ nào phát tiết. Cuối cùng, anh ta cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn Hứa Nhan Du rồi quát: “Cậu cứ đợi đấy!”, sau đó liền hậm hực bỏ đi.
Hứa Nhan Du thấy anh ta như vậy thì thầm mắng anh ta trẻ trâu, ấu trĩ, nhìn mà ngứa cả mắt.
Nói chuyện với anh ta đúng là vừa mất thời giờ lại vừa làm cô khó chịu. Thế là để thư giãn tâm trạng, cô liền lấy điện thoại rồi bật nhạc lên, sau đó vừa nghe nhạc vừa quay lại sân thể dục.
Mà lúc này, Tạ Hoằng Văn đứng ở gần đó thấy Hứa Nhan Du rời đi thì cũng đi theo cô.
Hứa Nhan Du đang mải mê nghe nhạc nên không biết có người đang đi phía sau mình. Thế là cô vừa bước đi, vừa ngân nga theo tiếng nhạc.
...
Sau đó, cô lại bắt đầu hát.
…
“Yêu anh, không biết yêu từ bao giờ, chỉ biết là rất yêu anh.”
…
“Yêu anh, yêu những ưu điểm của anh, yêu cả những khuyết điểm của anh.”
…
Hứa Nhan Du vui vẻ hát.
…
Tạ Hoằng Văn ở phía sau lặng lẽ lắng nghe.
…
“Em yêu anh, anh cũng yêu em. Em biết rằng anh luôn ở phía sau dõi theo em.”
…
“Em biết rằng chỉ cần quay đầu lại, em liền có thể nhìn thấy anh.”
Hát đến đoạn này, Hứa Nhan Du tự nhiên cao hứng nên liền làm theo lời bài hát mà quay đầu lại.
Không ngờ rằng quả thật là như vậy.
Chỉ cần quay đầu lại, cô liền có thể nhìn thấy anh.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của anh dưới ánh nắng trông thật dịu dàng. Vẻ dịu dàng ấy vô tình khiến cho cô ngây ngẩn, vô tình mà từ từ in sâu vào trái tim cô.
Lúc này, lời bài hát vẫn còn đang vang lên. Thế nhưng Hứa Nhan Du dường như lại không nghe thấy gì cả, chỉ nhìn thấy trước mắt mình là Tạ Hoằng Văn.
Mà Tạ Hoằng Văn bỗng nhiên thấy cô quay lại nhìn mình thì liền ngây người. Anh hơi mất tự nhiên nên định né tránh ánh mắt của cô, vậy nhưng không hiểu sao anh lại vô thức mà nhìn cô không rời.
Thế là hai người cứ nhìn nhau. Nhìn đến khi bầu trời nổi gió, lá cây bị gió thổi bay tạo ra tiếng xào xạc, Hứa Nhan Du mới giống như sực tỉnh.
Cô liền lên tiếng hỏi Tạ Hoằng Văn: “Sao tự nhiên cậu lại ở phía sau tôi thế?”
Tạ Hoằng Văn nhận được câu hỏi này thì ngơ người trong giây lát, sau đó liền nhanh chóng giơ chai nước trên tay cho Hứa Nhan Du xem rồi bảo: “Tôi đi mua nước cho cậu nhưng trở về lại không thấy cậu đâu. Vì thế… Vì thế tôi đi tìm cậu.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì nhìn vào chai nước rồi mỉm cười, sau đó liền bước về phía Tạ Hoằng Văn rồi cầm lấy nước, “Cảm ơn nha.”
Tạ Hoằng Văn gật đầu, sau đó liền cùng Hứa Nhan Du quay lại sân thể dục.
Anh không nói cho Hứa Nhan Du biết chuyện mình đã nghe thấy những lời cô nói. Mà Hứa Nhan Du cũng không nói cho anh biết rằng vào khoảnh khắc quay đầu lại và nhìn thấy anh, trái tim cô dường như đã loạn nhịp.
…
Buổi tối.
Tạ Hoằng Văn nằm trên giường một lúc nhưng vẫn không ngủ được. Anh nhớ đến những lời Hứa Nhan Du đã nói với Đàm Vũ Trạch hôm nay, trong lòng liền không khỏi thổn thức.
Nhìn sang giường bên cạnh, Hứa Nhan Du đang say giấc, anh chợt ước mình và Hứa Nhan Du có thể mãi mãi giống như bây giờ, mãi mãi là bạn cùng phòng của nhau, mãi mãi ở bên cạnh nhau.
Thế rồi không biết bao lâu trôi qua, Tạ Hoằng Văn cuối cùng cũng ngủ được. Thế nhưng anh lại mơ nữa, lại mơ thấy Hứa Nhan Du phiên bản nữ.
Cô đang cùng anh nằm trên một chiếc giường, mà anh thì lại đang ôm cô .
Tạ Hoằng Văn thật sự rất ngại, anh muốn rời khỏi giường nhưng cơ thể không nghe theo anh. Sau đó ánh mắt anh lại ghim trên khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Nhan Du, còn bàn tay thì lại vuốt ve eo cô.
Eo cô vừa mềm vừa nhỏ.
Tạ Hoằng Văn nghĩ như vậy thì lại thấy xấu hổ, ánh mắt lại vô tình di chuyển xuống chiếc cổ trắng nõn của cô, xuống xương quai xanh của cô, xuống phần ngực đầy đặn được giấu dưới lớp áo của cô.
Tạ Hoằng Văn nhìn đến đây thì vội vàng muốn rời mắt đi nhưng lại không được. Ánh mắt anh vẫn tham lam mà nhìn vào phần ngực của cô, thế rồi bàn tay lại di chuyển lên trên mà nắm lấy một bên ngực.
Hứa Nhan Du lúc này liền khẽ rên lên một tiếng, Tạ Hoằng Văn thì cảm thấy mình đúng là điên rồi. Sau đó anh lại thấy Hứa Nhan Du ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh khiến cho lòng anh tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Thế rồi cô mím môi rồi bảo: “Anh bỏ tay ra khỏi ngực em ngay!”
Tạ Hoằng Văn muốn nghe theo cô lắm, nhưng bàn tay anh lại chợt bóp mạnh một cái.
Hứa Nhan Du khẽ cau mày kêu “A!”, Tạ Hoằng Văn liền hoang mang vô cùng. Anh muốn ngay lập tức xin lỗi cô, thế nhưng cổ họng lại không thể nào thốt ra tiếng nói được.
Hứa Nhan Du lúc này hơi giận rồi. Cô nằm quay sang hướng khác, đưa lưng về phía anh. Tạ Hoằng Văn liền ôm lấy cô từ phía sau, kéo cơ thể cô áp sát với cơ thể mình.
Hứa Nhan Du đã mệt nên cũng không giãy giụa gì, chỉ nằm yên một lát rồi từ từ đi vào giấc ngủ.
Tạ Hoằng Văn thì vẫn chưa ngủ, chỉ yên lặng ôm cô vào lòng.
Ôm cô, anh cảm thấy thật yên bình, cũng cảm thấy thật hạnh phúc. Anh không biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy, thế nhưng anh thật sự không nỡ buông cô ra.
Hơn nữa dù có muốn buông thì cũng không buông được, cơ thể này không nghe theo sự điều khiển của anh. Anh cảm thấy giường như có một Tạ Hoằng Văn khác đang điều khiển cơ thể này vậy.
Tuy nhiên, lúc ôm Hứa Nhan Du anh cảm thấy rất thân thuộc, khiến cho anh cảm thấy không hẳn là mình đang bị điều khiển, mà giống như… anh đã từng ôm cô trong quá khứ.
Rồi bỗng nhiên, anh lại chợt nghe thấy mình bảo: “Nhan Du… Anh yêu em.”
Nghe thấy bản thân mình nói câu này, Tạ Hoằng Văn sửng sốt. Thế nhưng ngay sau đó, anh lại nghe thấy mình nói tiếp: “Nhan Du, em nói đúng rồi.”
“Em là người yêu anh nhất, và cũng là người anh yêu nhất.”
“Nhan Du, anh yêu em.”
…
Buổi sáng, Tạ Hoằng Văn tỉnh giấc.
Anh vội vàng ngồi dậy, hồi tưởng về giấc mơ kỳ lạ.
Rồi nhớ đến câu nói “Anh yêu em”, hai tai anh liền đỏ bừng.
Lại nhìn sang giường bên cạnh, anh liền thấy Hứa Nhan Du vẫn còn đang ngủ.
Nhìn khuôn mặt say giấc của Hứa Nhan Du, hình ảnh của Hứa Nhan Du phiên bản nữ đêm qua lại càng hiện lên rõ ràng hơn trong tâm trí anh.
Anh nghĩ mình thật sự điên rồi! Anh lại mơ thấy Hứa Nhan Du biến thành con gái nữa rồi! Anh còn nói lời yêu với cô, còn thân mật ôm cô, vuốt ve cô, thậm chí còn cùng cô ngủ trên một chiếc giường.
Nghĩ đến đây, hai tai anh lại càng đỏ hơn. Làm sao anh lại có thể làm thế với bạn cùng phòng của mình chứ?
Tạ Hoằng Văn thật sự muốn đánh cho bản thân một trận, trong lòng lại thầm chửi rủa bản thân: Mày đúng là một tên không ra gì. Sao mày dám biến cậu ấy thành con gái trong giấc mơ mày, mày lại còn nói mày yêu cậu ấy…
Nghĩ đến đây, Tạ Hoằng Văn liền khựng người lại.
Anh lại từ từ quay sang nhìn Hứa Nhan Du, nhìn khuôn mặt yêu kiều đang chìm trong giấc ngủ của cô.
Thật đẹp…
Tạ Hoằng Văn lại nghĩ mình điên rồi, anh thật sự điên rồi!
Ngay cả trái tim của anh cũng đang phát điên, bởi vì khi nhìn cô thì tim anh lại đập vô cùng nhanh, vô cùng mạnh.
Rốt cuộc… anh đang làm sao thế này?
Đàm Vũ Trạch tức gần chết nhưng lại chẳng làm gì được. Anh ta điên tiết chỉ tay vào mặt Hứa Nhan Du: “Cậu dám nói chuyện với tôi như vậy, cậu có tin tôi sẽ khiến cho cậu phải hối hận không?”
“Ồ! Vậy cơ hả?” Hứa Nhan Du nở một nụ cười khiêu khích, rõ ràng là không bị uy hiếp bởi lời nói của Đàm Vũ Trạch.
Đàm Vũ Trạch thấy cô như vậy lại càng tức hơn, nhưng anh ta cũng chẳng thể xử lý được cô vì cô là người nhà họ Tô. Hơn nữa, anh ta tự nhiên cũng cảm thấy bản thân sẽ không nỡ ra tay với cô.
Thế là anh ta liền chuyển sang đe dọa: “Tôi không trị được cậu thì cũng trị được Tạ Hoằng Văn. Nếu cậu mà còn có thái độ không tốt với tôi thì tôi sẽ nhắm vào thằng đó, khiến cho nó mãi mãi không ngóc đầu dậy được.”
Đàm Vũ Trạch nói đến đây thì tưởng sẽ dọa được Hứa Nhan Du. Ai ngờ, cô liền cười lớn như đang chế nhạo Đàm Vũ Trạch.
Sau đó, cô quay sang nói với anh ta: “Cậu không làm gì được Tạ Hoằng Văn đâu. Bởi vì…” Hứa Nhan Du tự tin mà nói: “Cậu ấy đã có tôi bảo vệ rồi.”
Nghe đến đây, Đàm Vũ Trạch đã sắp phát khùng lên nhưng không có chỗ nào phát tiết. Cuối cùng, anh ta cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn Hứa Nhan Du rồi quát: “Cậu cứ đợi đấy!”, sau đó liền hậm hực bỏ đi.
Hứa Nhan Du thấy anh ta như vậy thì thầm mắng anh ta trẻ trâu, ấu trĩ, nhìn mà ngứa cả mắt.
Nói chuyện với anh ta đúng là vừa mất thời giờ lại vừa làm cô khó chịu. Thế là để thư giãn tâm trạng, cô liền lấy điện thoại rồi bật nhạc lên, sau đó vừa nghe nhạc vừa quay lại sân thể dục.
Mà lúc này, Tạ Hoằng Văn đứng ở gần đó thấy Hứa Nhan Du rời đi thì cũng đi theo cô.
Hứa Nhan Du đang mải mê nghe nhạc nên không biết có người đang đi phía sau mình. Thế là cô vừa bước đi, vừa ngân nga theo tiếng nhạc.
...
Sau đó, cô lại bắt đầu hát.
…
“Yêu anh, không biết yêu từ bao giờ, chỉ biết là rất yêu anh.”
…
“Yêu anh, yêu những ưu điểm của anh, yêu cả những khuyết điểm của anh.”
…
Hứa Nhan Du vui vẻ hát.
…
Tạ Hoằng Văn ở phía sau lặng lẽ lắng nghe.
…
“Em yêu anh, anh cũng yêu em. Em biết rằng anh luôn ở phía sau dõi theo em.”
…
“Em biết rằng chỉ cần quay đầu lại, em liền có thể nhìn thấy anh.”
Hát đến đoạn này, Hứa Nhan Du tự nhiên cao hứng nên liền làm theo lời bài hát mà quay đầu lại.
Không ngờ rằng quả thật là như vậy.
Chỉ cần quay đầu lại, cô liền có thể nhìn thấy anh.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của anh dưới ánh nắng trông thật dịu dàng. Vẻ dịu dàng ấy vô tình khiến cho cô ngây ngẩn, vô tình mà từ từ in sâu vào trái tim cô.
Lúc này, lời bài hát vẫn còn đang vang lên. Thế nhưng Hứa Nhan Du dường như lại không nghe thấy gì cả, chỉ nhìn thấy trước mắt mình là Tạ Hoằng Văn.
Mà Tạ Hoằng Văn bỗng nhiên thấy cô quay lại nhìn mình thì liền ngây người. Anh hơi mất tự nhiên nên định né tránh ánh mắt của cô, vậy nhưng không hiểu sao anh lại vô thức mà nhìn cô không rời.
Thế là hai người cứ nhìn nhau. Nhìn đến khi bầu trời nổi gió, lá cây bị gió thổi bay tạo ra tiếng xào xạc, Hứa Nhan Du mới giống như sực tỉnh.
Cô liền lên tiếng hỏi Tạ Hoằng Văn: “Sao tự nhiên cậu lại ở phía sau tôi thế?”
Tạ Hoằng Văn nhận được câu hỏi này thì ngơ người trong giây lát, sau đó liền nhanh chóng giơ chai nước trên tay cho Hứa Nhan Du xem rồi bảo: “Tôi đi mua nước cho cậu nhưng trở về lại không thấy cậu đâu. Vì thế… Vì thế tôi đi tìm cậu.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì nhìn vào chai nước rồi mỉm cười, sau đó liền bước về phía Tạ Hoằng Văn rồi cầm lấy nước, “Cảm ơn nha.”
Tạ Hoằng Văn gật đầu, sau đó liền cùng Hứa Nhan Du quay lại sân thể dục.
Anh không nói cho Hứa Nhan Du biết chuyện mình đã nghe thấy những lời cô nói. Mà Hứa Nhan Du cũng không nói cho anh biết rằng vào khoảnh khắc quay đầu lại và nhìn thấy anh, trái tim cô dường như đã loạn nhịp.
…
Buổi tối.
Tạ Hoằng Văn nằm trên giường một lúc nhưng vẫn không ngủ được. Anh nhớ đến những lời Hứa Nhan Du đã nói với Đàm Vũ Trạch hôm nay, trong lòng liền không khỏi thổn thức.
Nhìn sang giường bên cạnh, Hứa Nhan Du đang say giấc, anh chợt ước mình và Hứa Nhan Du có thể mãi mãi giống như bây giờ, mãi mãi là bạn cùng phòng của nhau, mãi mãi ở bên cạnh nhau.
Thế rồi không biết bao lâu trôi qua, Tạ Hoằng Văn cuối cùng cũng ngủ được. Thế nhưng anh lại mơ nữa, lại mơ thấy Hứa Nhan Du phiên bản nữ.
Cô đang cùng anh nằm trên một chiếc giường, mà anh thì lại đang ôm cô .
Tạ Hoằng Văn thật sự rất ngại, anh muốn rời khỏi giường nhưng cơ thể không nghe theo anh. Sau đó ánh mắt anh lại ghim trên khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Nhan Du, còn bàn tay thì lại vuốt ve eo cô.
Eo cô vừa mềm vừa nhỏ.
Tạ Hoằng Văn nghĩ như vậy thì lại thấy xấu hổ, ánh mắt lại vô tình di chuyển xuống chiếc cổ trắng nõn của cô, xuống xương quai xanh của cô, xuống phần ngực đầy đặn được giấu dưới lớp áo của cô.
Tạ Hoằng Văn nhìn đến đây thì vội vàng muốn rời mắt đi nhưng lại không được. Ánh mắt anh vẫn tham lam mà nhìn vào phần ngực của cô, thế rồi bàn tay lại di chuyển lên trên mà nắm lấy một bên ngực.
Hứa Nhan Du lúc này liền khẽ rên lên một tiếng, Tạ Hoằng Văn thì cảm thấy mình đúng là điên rồi. Sau đó anh lại thấy Hứa Nhan Du ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh khiến cho lòng anh tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Thế rồi cô mím môi rồi bảo: “Anh bỏ tay ra khỏi ngực em ngay!”
Tạ Hoằng Văn muốn nghe theo cô lắm, nhưng bàn tay anh lại chợt bóp mạnh một cái.
Hứa Nhan Du khẽ cau mày kêu “A!”, Tạ Hoằng Văn liền hoang mang vô cùng. Anh muốn ngay lập tức xin lỗi cô, thế nhưng cổ họng lại không thể nào thốt ra tiếng nói được.
Hứa Nhan Du lúc này hơi giận rồi. Cô nằm quay sang hướng khác, đưa lưng về phía anh. Tạ Hoằng Văn liền ôm lấy cô từ phía sau, kéo cơ thể cô áp sát với cơ thể mình.
Hứa Nhan Du đã mệt nên cũng không giãy giụa gì, chỉ nằm yên một lát rồi từ từ đi vào giấc ngủ.
Tạ Hoằng Văn thì vẫn chưa ngủ, chỉ yên lặng ôm cô vào lòng.
Ôm cô, anh cảm thấy thật yên bình, cũng cảm thấy thật hạnh phúc. Anh không biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy, thế nhưng anh thật sự không nỡ buông cô ra.
Hơn nữa dù có muốn buông thì cũng không buông được, cơ thể này không nghe theo sự điều khiển của anh. Anh cảm thấy giường như có một Tạ Hoằng Văn khác đang điều khiển cơ thể này vậy.
Tuy nhiên, lúc ôm Hứa Nhan Du anh cảm thấy rất thân thuộc, khiến cho anh cảm thấy không hẳn là mình đang bị điều khiển, mà giống như… anh đã từng ôm cô trong quá khứ.
Rồi bỗng nhiên, anh lại chợt nghe thấy mình bảo: “Nhan Du… Anh yêu em.”
Nghe thấy bản thân mình nói câu này, Tạ Hoằng Văn sửng sốt. Thế nhưng ngay sau đó, anh lại nghe thấy mình nói tiếp: “Nhan Du, em nói đúng rồi.”
“Em là người yêu anh nhất, và cũng là người anh yêu nhất.”
“Nhan Du, anh yêu em.”
…
Buổi sáng, Tạ Hoằng Văn tỉnh giấc.
Anh vội vàng ngồi dậy, hồi tưởng về giấc mơ kỳ lạ.
Rồi nhớ đến câu nói “Anh yêu em”, hai tai anh liền đỏ bừng.
Lại nhìn sang giường bên cạnh, anh liền thấy Hứa Nhan Du vẫn còn đang ngủ.
Nhìn khuôn mặt say giấc của Hứa Nhan Du, hình ảnh của Hứa Nhan Du phiên bản nữ đêm qua lại càng hiện lên rõ ràng hơn trong tâm trí anh.
Anh nghĩ mình thật sự điên rồi! Anh lại mơ thấy Hứa Nhan Du biến thành con gái nữa rồi! Anh còn nói lời yêu với cô, còn thân mật ôm cô, vuốt ve cô, thậm chí còn cùng cô ngủ trên một chiếc giường.
Nghĩ đến đây, hai tai anh lại càng đỏ hơn. Làm sao anh lại có thể làm thế với bạn cùng phòng của mình chứ?
Tạ Hoằng Văn thật sự muốn đánh cho bản thân một trận, trong lòng lại thầm chửi rủa bản thân: Mày đúng là một tên không ra gì. Sao mày dám biến cậu ấy thành con gái trong giấc mơ mày, mày lại còn nói mày yêu cậu ấy…
Nghĩ đến đây, Tạ Hoằng Văn liền khựng người lại.
Anh lại từ từ quay sang nhìn Hứa Nhan Du, nhìn khuôn mặt yêu kiều đang chìm trong giấc ngủ của cô.
Thật đẹp…
Tạ Hoằng Văn lại nghĩ mình điên rồi, anh thật sự điên rồi!
Ngay cả trái tim của anh cũng đang phát điên, bởi vì khi nhìn cô thì tim anh lại đập vô cùng nhanh, vô cùng mạnh.
Rốt cuộc… anh đang làm sao thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.