Chương 30: Chương 30
Tựu Mộ
05/08/2015
Lâm Hạo Hải quả nhiên không lừa tôi, ngày hôm sau anh ta cho tôi và bản thân nghỉ một ngày, lái xe đến vùng ngoại thành của thành phố A.
Tôi nhìn phong cảnh hai bên đường, thấy vô cùng khó hiểu: “Anh đưa tôi đến chỗ này làm gì?”
“Gặp người.”
“Hả?”
“Vị đại sư kia.” Lâm Hạo Hải hờ hững giải thích, “Lắm tài thì nhiều tật. Thân thể đại sư không tốt, môi trường trong nội thành thành phố A thì kém, bởi thế tôi mới để ông ấy ở lại chỗ biệt thự này, xung quanh có sông có núi, rất thích hợp để điều dưỡng thân thể.”
Tôi: “!!!”
“Biệt thự?! Của anh?!” Tôi kinh ngạc.
Dường như Lâm Hạo Hải không thèm để ý đến thắc mắc của tôi, hỏi ngược lại: “Chứ không thì sao?”
“Ha, đúng là nhà àu nhiều tiền, lại có cả biệt thự, đã thế trước giờ còn bỏ không! Để đó sưu tầm bụi à?!” Tôi tức điên, “Thế thì cũng nên để tôi ở chứ!”
“Cô có thể tính toán một chút thời gian đi từ đây đến công ty.” Lâm Hạo Hải bình tĩnh trả lời tôi.
Tôi: “…”
Cũng đúng…
“Này, chắc ở thành phố A này anh có nhiều bất động sản lắm đúng không?” Tôi mở to mắt nhìn Lâm Hạo Hải.
Lâm Hạo Hải gật đầu, không nói rõ rốt cuộc có bao nhiêu. Tôi cũng không có tâm trạng để hỏi tiếp, chỉ cảm thấy địa vị đàn ông giàu có, đẹp trai của anh ta lại càng được củng cố thêm rồi…
Mà anh ta cũng thật kỳ lạ, bản thân cứ thích ở cái khu nhà chẳng ai thèm để mắt đến kia… Được rồi, tôi cũng biết giá nhà khu đó cao đến khó tin, tới một cái nhà vệ sinh trong đó tôi phải cố gắng phấn đấu cả đời, cũng biết có nhà khu đó cũng xem như nhà giàu rồi… Nhưng tôi cứ thấy Lâm Hạo Hải tựa như “cao nhân lánh mình nơi phố thị(*)” vậy!
(*) Nguyên văn: “Đại ẩn ẩn vu thị” (大隐隐于市), xuất phát từ câu “Tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triều” (小隐隐于野,中隐隐于市,大隐隐于朝) có nghĩa là: Những người có năng lực muốn nhờ vào hoàn cảnh mà quên đi thế sự, lánh đời ở nơi thế ngoại đào nguyên, đây là “tiểu ẩn”, còn những người có năng lực thực sự lại giấu mình nơi phố thị, ở những nơi ấy là đất ngọa hổ tàng long, đây là “trung ẩn”, và đạt tới trình độ cao nhất là những người giấu mình nơi triều đình, họ âm thầm lặng lẽ, không nổi bật nhưng lại là “đại trí giả ngu”, hững hờ với thế sự, đó mới là ẩn sĩ chân chính.
Không lộ liễu, nhưng rất lợi hại…
Lâm Hạo Hải đưa tôi thẳng đến biệt thự ở khu ngoại ô kia. Đây quả nhiên đúng như lời anh ta nói, có sông có núi có cảnh, không khí cũng trong lành hơn so với nội thành nhiều. Qua khoảng trống giữa những tòa biệt thự có thể trông thấy những góc sân golf xanh rì trải dài, tôi nhìn ngang ngó dọc mãi, hứng thú dạt dào. Lâm Hạo Hải hỏi: “Sao chẳng thấy cô buồn bã gì cả thế?”
“Hả? Tôi phải buồn bã về cái gì?” Tôi không hiểu.
Lâm Hạo Hải: “Chúng ta đến gặp vị đại sư kia chính là muốn tìm cách đổi lại thân thể cho cô và Lư Dĩ Sương đấy.”
“Tôi biết mà.” Tôi bĩu môi, “Nếu đã chấp nhận sự thật rồi thì tôi còn buồn bã làm gì? Dù sao vui vẻ kết quả cũng thế, buồn bã u sầu kết quả vẫn thế, chẳng bằng cứ vui lên cho rồi.”
Lâm Hạo Hải buồn cười: “Đây là đạo lý sinh tồn của Hạ Tiểu Mễ à?”
“Hứ.”
Chẳng bao lâu sau chúng tôi đã đến căn biệt thự của Lâm Hạo Hải. Căn biệt thự này hình như xây theo sở thích của Lâm Hạo Hải, từ ngoài nhìn vào vô cùng thoát tục, cây cối trong hoa viên cũng được cắt tỉa gọn gàng, trồng một loại hoa tôi không biết tên nhưng vừa đẹp lại có mùi hương nhẹ nhàng thu hút. Lâm Hạo Hải chắc đã báo trước, chúng tôi vừa đến cổng liền có người ra mở cửa. Lâm Hạo Hải lái xe vào trong, tôi ngắm nhìn bốn phía, có phần thất vọng: “Sao không thấy bồn phun nước?”
Lâm Hạo Hải: “Rốt cuộc cô đang nghĩ gì… Phía bên kia đúng là có một bể bơi lộ thiên.”
“Thế đợt rồi nóng như thế có thể đến đây cơ mà!”
Lâm Hạo Hải buồn cười: “Cô biết bơi?”
“… Không biết mới cần học chứ!” Tôi cứng miệng.
Lâm Hạo Hải cũng chẳng thèm ý kiến, đỗ xe xong liền dẫn tôi vào biệt thự. Căn biệt thự này rất sạch sẽ nhưng lại chỉ có mỗi hai người làm, chắc là bởi vì bình thường chẳng mấy khi dùng đến… Nói không chừng mọi khi chẳng có ma nào, chỉ có người đến quét dọn định kỳ thôi ấy chứ.
Bên trong được trang trí theo sở thích của Lâm Hạo Hải, lấy hai màu đen trắng làm chủ đạo, nhưng trong các góc cũng thêm một vài chi tiết rực rỡ, cách bố trí, sắp xếp đồ dùng đều thể hiện người thiết kế rất dụng tâm. Có điều tôi thấy đây chắc không phải công lao của Lâm Hạo Hải mà là của nhà thiết kế…
Một người đàn ông ngồi ở phòng khách, trên người mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn màu đen. Tuổi tác ông ta xem ra cũng không còn trẻ nhưng làn da lại căng đầy. Lúc chúng tôi vào ông ta đang cười híp mắt thưởng thức trà, nhìn vô cùng bình dị, gần gũi, đồng thời lại tạo ra một cảm giác áp bức không tên. Tôi hơi kinh ngạc, trước khi nhìn thấy ông ta tôi còn tưởng “đại sư” mà Lâm Hạo Hải nói là một ông sư trọc đầu, mình vận áo cà sa, tay chống gậy cơ…
Người đàn ông kia thấy tôi và Lâm Hạo Hải đến rồi thì cười cười, cũng không đứng dậy, chỉ gật đầu ra ý chào hỏi: “Anh Lâm, cô Hạ.”
A… Chắc Lâm Hạo Hải đã nói với ông ta chuyện của tôi rồi.
Lâm Hạo Hải cũng gật đầu: “Đại sư.”
Người kia cười cười, “Gọi ‘đại sư’ làm gì, anh Lâm khách sáo quá rồi. Tôi chẳng qua chỉ là cầm tiền của người khác, làm việc hộ người ta. Có người gọi tôi là thầy đồng, thầy mo tôi cũng chỉ cười mà nhận lấy thôi.”
Oa, suy nghĩ cũng đặc biệt ghê chứ…
Tôi hỏi: “Lâm Hạo Hải, Lâm Hạo Hải, nếu không gọi ông ấy là đại sư thì gọi là gì?”
Lâm Hạo Hải dở khóc dở cười nhìn tôi, người đàn ông kia lại mở miệng, cười đáp: “Tôi họ Tiền.”
Ui chao, thật đúng là cái họ hợp với việc “cầm tiền của người khác, làm việc hộ người ta”… Tôi dè dặt: “Chào ông Tiền.”
Ông Tiền cười: “Cô Hạ Tiểu Mễ đây xem ra cũng rất bình tĩnh, đâu có giống anh Lâm nói.”
Tôi: “…”
Tôi âm thầm nhìn sang Lâm Hạo Hải: Lâm Hạo Hải, anh nói gì về tôi thế hả?!
Lâm Hạo Hải cười, lắc đầu: “Trước mặt người lạ thì giả vờ thế thôi.”
Tôi mất hứng ngồi xuống cùng Lâm Hạo Hải, chủ động đánh lạc hướng nội dung câu chuyện: “Ông Tiền, xin hỏi làm thế nào để tôi và Lư Dĩ Sương đổi lại thân thể cho nhau được?”
Lâm Hạo Hải chắc cũng vui khi thấy tôi hỏi, khoanh tay im lặng ngồi một bên.
Ông Tiền: “Nói thì rất đơn giản nhưng thực ra lại không hề đơn giản.”
Tôi: “…”
Cao nhân quả nhiên ai cũng thích mấy câu lập lờ nước đôi này hết cả!!!
Ông Tiền dừng một chút mới chậm rãi nói tiếp: “Tôi đã nghe anh Lâm nói về chuyện lúc trước của hai người, cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Những chuyện tương tự như thế này lúc trước cũng đã xảy ra, và nó luôn có nguyên nhân, thế nhưng chuyện của cô và Lư Dĩ Sương lần này dường như hoàn toàn là vô tình, ngẫu nhiên. Có điều cũng may tôi rất tò mò nên mới nghe ngóng chuyện trước đây của các cô từ anh Lâm, nhờ đó mà biết khi đó người chuẩn bị thành hôn với cô Lư lại là người cô Hạ đây thích lúc trước.”
Tôi suýt nữa thì lấy nước mắt rửa mặt: “Không sai… nhưng, nhưng mà việc này thì liên quan gì đến chuyện tôi và Lư Dĩ Sương đổi thân thể cho nhau?”
“Nhưng người cô Lư thích lại không phải Tiền Chấn Hựu.” Ông Tiền dùng thái độ vô cùng bình thản “tám” lại câu chuyện của chúng tôi: “Cũng tức là, trong thời điểm đó, cô Lư có ý muốn rời đi, mà cô, thì lại chỉ mong mình trở thành cô Lư, là người sắp kết hôn với anh Tiền kia, đúng không?”
Tôi ngẩn ra: “Tôi cũng không chắc lắm, có lẽ thế…”
Ông Tiền lại tiếp: “Mà vừa vặn khi cô Lư nghỉ trưa trong phòng, phải biết lúc trước cũng có nhiều người linh hồn rời khỏi cơ thể trong khi ngủ, nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ, vì linh hồn chỉ đi dạo một vòng rồi lại trở về trong thân thể. Đồng thời lúc đó cô Hạ lại xảy ra tai nạn, bị thương nghiêm trọng, linh hồn rời khỏi thể xác, dẫn đến việc đổi linh hồn với cô Lư đang nghỉ trưa.”
Ông Tiền rút ra kết luận: “Từ đó có thể thấy, việc cô và cô Lư hoán đổi thân thể cho nhau thật ra không phải vô tình mà là chuyện đương nhiên.”
Tôi nghe mà phục sát ất: “Ra là thế… Đại sư ngài thật lợi hại, khả năng tưởng tượng cũng phong phú quá đi…”
Ông Tiền: “…”
Tôi hỏi ông: “Vậy… tôi là Lư Dĩ Sương, làm sao để đổi trở lại? Lẽ nào lần này tôi phải đi ngủ, còn Lư Dĩ Sương phải bị tai nạn, hay là cô ấy ngủ, còn tôi thì chịu đâm xe lần nữa?”
Ông Tiền gật đầu: “Tôi thấy cách này cũng không tồi, vấn đề là cả anh Lâm và anh Trịnh đều không đồng ý.”
“…” Tôi câm nín không biết đáp lại ra sao. Bọn họ mà đồng ý mới lạ ấy!
Ông Tiền tiếp: “Bởi vậy bây giờ chỉ có thể thử để cô và cô Lư ở cùng một gian phòng, đồng thời rơi vào trạng thái ngủ sâu, tiếp đó tôi sẽ giúp linh hồn hai người rời khỏi thân thể, nếu vận khí tốt… chắc là sẽ đổi lại được.”
Tôi ngây ra: “Đơn giản thế thôi á? Liệu, liệu có nguy hiểm gì không?”
Ông Tiền: “Nguy hiểm? Như thế nào cơ?”
“Ví như… ví như một trong hai người chúng tôi lại đổi thân thể với ông chẳng hạn.” Mặt mày tôi vô cùng kinh hãi.
Ông Tiền: “… Về điểm này thì cô có thể yên tâm.”
Lâm Hạo Hải vừa cười vừa lắc đầu, vỗ vỗ đầu tôi nói: “Được rồi, cô đang nghĩ cái gì thế. Tôi nói ông Tiền đây là đại sư, cô cứ tin tưởng ông ấy là được rồi. Hơn nữa ông ấy cũng đâu có ngủ cùng lúc với các cô, linh hồn không thể rời khỏi người được đâu.”
Tôi gãi đầu: “Ờ ha…”
Lâm Hạo Hải đứng dậy: “Ông Tiền, vậy mấy ngày này phiền ông cứ ở lại đây. Lư Dĩ Sương cũng sẽ đến sớm thôi, đến lúc đó chúng ta sẽ dùng căn phòng này, được chứ?”
“Được.” Ông Tiền gật đầu, “Thật ra tôi muốn ở ngoại ô, thật ra không phải do tật xấu gì của mình, chẳng qua là phong thủy chỗ này cũng rất phù hợp với việc để linh hồn thoát xác.”
Lâm Hạo Hải gật gù, vỗ vỗ đầu tôi: “Còn không đứng dậy chào ông Tiền đi.”
Nhất thời tôi có cảm giác mình là trẻ con mẫu giáo được phụ huynh đến đón, sau đó cha hay mẹ vỗ vỗ đầu bảo: “Còn không chào cô giáo đi!”
Tôi chậm chạp đứng dậy: “Chào ông Tiền, cảm ơn ông.”
Ông Tiền cười: “Việc còn chưa xong, câu cảm ơn này cứ để vài ngày nữa hẵng nói.”
Quả là tự tin vô đối.
Tôi gật đầu: “Vâng!”
Lâm Hạo Hải dẫn tôi ra khỏi biệt thự lên xe, tôi bảo: “Không ngờ lại nhanh thế… Thật ra hoàn toàn có thể nói chuyện điện thoại mà!”
Lâm Hạo Hải như cười như không liếc tôi một cái: “Ông Tiền vừa rồi cứ nhìn cô mãi, cô không để ý sao? Cô tưởng mấy điều ông ấy nói là bịa đặt cả à… Đương nhiên là dùng để đánh giá cô rồi, từ đó mới tìm ra được nguyên do ở đâu.”
Tôi kinh ngạc: “Nghe cũng quá kỳ quặc…”
“Ừ.” Lâm Hạo Hải gật đầu, “Nhưng những chuyện như thế này cũng không chắc có thể giải thích một cách khoa học, ông Tiền thật ra đã giải thích một cách có hệ thống với tôi rồi, chẳng qua vừa rồi… chắc là để chọc cô thôi.”
Tôi: “…”
Khó trách Lâm Hạo Hải lại có vẻ tin tưởng ông Tiền kia đến thế!
Tôi bó tay hoàn toàn, nhưng cũng yên tâm hơn nhiều, nói: “Aizzz, không biết mấy người Lư Dĩ Sương bao giờ mới tới… Có điều nói ra thì, Lư Dĩ Sương đã mất trí nhớ rồi còn gì? Thế nếu cô ấy quay lại thân thể của mình thì chẳng phải lại càng phiền phức hơn? Với cả… anh với Lư Dĩ Sương, vẫn tiếp tục diễn một đôi yêu nhau à?”
Lâm Hạo Hải liếc tôi một cái: “Diễn một đôi? Không muốn.”
Tôi: “… Anh kêu cái gì chứ? Nếu không làm thế thì anh định thế nào, đá Lư Dĩ Sương chắc? Cha cô ấy sẽ phát điên lên sau đó giết chết anh đấy!”
Lâm Hạo Hải: “… Cô yên tâm, người khôn ắt có kế hay.”
Tôi hoài nghi nhìn Lâm Hạo Hải, không thể tin được là anh ta nghĩ ra được kế gì, ấy thế mà Lâm Hạo Hải lại nói với vẻ tràn đầy tự tin thế kia…
Thôi kệ, dù thế nào thì với tính cách của Lâm Hạo Hải, chắc chắn sẽ không làm chuyện gì thiệt cho mình. Lúc đầu Lư Dĩ Sương theo đuổi anh ta bao nhiêu lâu thế mà anh ta có chịu gật đầu đâu, bây giờ chắc chắn cũng sẽ không tùy tiện đồng ý làm người yêu Lư Dĩ Sương… Về vấn đề này tôi thấy hơi khó hiểu. Phải biết là anh ta còn chịu đựng được tôi bấy lâu nay, thế thì tại sao từ đầu không chấp nhận Lư Dĩ Sương? Chẳng lẽ ở cùng tôi là vì phải diễn trò, còn với Lư Dĩ Sương thì không phải? Đáng ghét…
Tôi len lén quan sát Lâm Hạo Hải, bụng nghĩ, giờ tôi cũng không muốn diễn trò với anh, phải làm sao đây, làm sao đây!!!
Aizzz, thôi đi, tốt nhất là không nên nói ra vội…
Tôi buồn bực cúi đầu, đối với chuyện Lư Dĩ Sương sắp tới vừa mong đợi lại vừa lo lắng, mấy ngày sau đó quả thật phải gọi là dày vò hành hạ, mãi đến một ngày mới làm được nửa buổi, Lâm Hạo Hải đột nhiên nói với tôi: “Nghỉ thôi.”
Tôi kinh ngạc hỏi lại: “Nghỉ… nghỉ việc?”
Lâm Hạo Hải bình tĩnh: “Mấy người Lư Dĩ Sương chắc là đến nơi rồi.”
Tôi: “… Sao anh không nói sớm?!”
Lâm Hạo Hải lười biếng trả lời: “Cũng đâu phải không kịp đón, đi thôi.”
Tôi thở dài, bụng nghĩ cái tên này thật đúng là từ tốn thong thả thật đấy, bộ dạng dường như hoàn toàn chẳng để tâm…
Ra khỏi tập đoàn Lâm thị tôi mới phát hiện Tiền Chấn Tá và Tiền Chấn Hựu đều đến cả rồi. Tiền Chấn Hựu lái xe, Tiền Chấn Tá ngồi ghế lái phụ. Hai người thấy tôi đi ra thì mỗi người một vẻ mặt, Tiền Chấn Hựu đương nhiên là vô cùng vui vẻ, Tiền Chấn Tá lại là vẻ mặt vừa vui vẻ vừa khinh thường với tôi.
Tôi: “…”
Tiền Chấn Tá phiền phức quá đi mất…
Đã sắp đổi lại rồi, anh ta còn bất mãn cái gì với tôi nữa chứ!
Lâm Hạo Hải chở tôi đi, Tiền Chấn Hựu và Tiền Chấn Tá đi theo phía sau, cả bốn người cùng tới sân bay. Không thể không nói Lâm Hạo Hải tính toán thời gian quá tốt, chắc phải tra cả thời gian máy bay bị lùi giờ hạ cánh, nên chúng tôi vừa đến nơi chưa bao lâu thì di động Lâm Hạo Hải đã reo vang. Anh ta nghe máy, hướng dẫn đối phương đến chỗ gặp mặt. Ba người còn lại chúng tôi quay ngang ngó dọc một hồi, rất nhanh đã thấy Lư Dĩ Sương trong đám đông tấp nập.
Đương nhiên, là hình dáng của tôi.
Nếu nói chỉ nhìn ảnh tôi thì không dám khẳng định, nhưng lúc này tôi có thể dám chắc trăm phần trăm, đó chính là thân thể của tôi.
Hoàn toàn giống hệt mà!
Chẳng qua chắc có lẽ vì thói quen sinh hoạt của Lư Dĩ Sương tốt nên da dẻ của tôi nhìn đẹp hơn trước nhiều, tuy có hơi nhợt nhạt, cũng gầy đi không ít. Bên cạnh cô ấy còn một người đàn ông cao to đẹp trai… Đúng, nhìn kỹ thì đó là cái tên ngày đó đã đâm phải tôi chứ ai…
Tiền Chấn Tá lắc người tôi như điên: “Đó có phải là cô không? Không đúng, đó có phải là Lư Dĩ Sương không?!”
“Đúng thế.” Tôi gật đầu.
Lư Dĩ Sương và người đàn ông bên cạnh cô ta cũng nhìn thấy chúng tôi, bèn tiến lại gần. Nói thế nào nhỉ, đứng gần thân thể bản thân mình thế này, thật đúng là một chuyện vừa kỳ diệu lại vừa đáng sợ…
Lư Dĩ Sương nhìn chúng tôi, cũng không nói gì. Người đàn ông bên cạnh cô ta vội vàng mở miệng: “Tiểu Mễ thân thể không tốt lắm, không thích nói chuyện. Chào mọi người, tôi họ Trịnh.”
Lâm Hạo Hải cười, bắt tay với anh ta: “Chào anh Trịnh, tôi họ Lâm.”
“A… Mọi người đều là bạn của Tiểu Mễ à?” Anh ta nhìn chúng tôi một vòng, chắc cũng thấy khó hiểu sao bạn bè của Hạ Tiểu Mễ toàn là nam.
Tiền Chấn Tá nghiêm giọng bảo: “Tôi là người trước đây đã theo đuổi cô ấy, và tương lai cũng sẽ tiếp tục.”
Anh Trịnh: “…”
Tiền Chấn Hựu cười bảo: “Tôi đã từng là vị hôn phu của cô ấy.”
Anh Trịnh: “?!”
Tiền Chấn Hựu lại tiếp tục: “Có điều người cô ấy thích là anh này.”
Vừa nói vừa chỉ vào Lâm Hạo Hải.
Anh Trịnh xem ra sắp ngất luôn tại chỗ rồi.
Tôi dở khóc dở cười nhìn bọn họ. Đột nhiên Lư Dĩ Sương lại gần tôi, nhìn chăm chút.
Anh Trịnh hỏi: “Tiểu Mễ, sao thế?”
Lư Dĩ Sương nhíu mày: “Tôi chẳng ấn tượng gì với bọn họ cả, nhưng mà… với cô gái này thì có.”
Cô Lư, đương nhiên là thế rồi, đây là thân thể của cô cơ mà!
Tôi cười cười bảo: “Ừ, thật ra sự việc này có chút phức tạp…”
Tôi nhìn sang Lâm Hạo Hải, định hỏi anh ta rốt cuộc có muốn nói sự thật cho Lư Dĩ Sương và anh Trịnh này không.
Lâm Hạo Hải khẽ gật đầu, nhưng lại nói: “Anh Trịnh, thời gian này đã làm phiền anh chăm sóc Tiểu Mễ rồi. Trước tiên chúng ta lên xe đã, đến một chỗ riêng tư hơn sẽ nói chuyện.”
Đối phương gật đầu, theo chúng tôi ra xe. Tôi ngồi ở ghế lái phụ trên xe Lâm Hạo Hải, anh Trịnh và Lư Dĩ Sương ngồi hàng ghế sau. Tiền Chấn Tá cũng muốn chen vào nhưng bị tôi đá bay về xe Tiền Chấn Hựu.
Xe đi được một đoạn, tôi biết bây giờ là tới gặp mặt ông Tiền luôn, không ngờ lại nhanh như thế… Lâm Hạo Hải quả nhiên là chờ không nổi nữa rồi!
Nhìn vào gương chiếu hậu, gương mặt vốn nhợt nhạt của Lư Dĩ Sương đã chuyển thành trắng bệch, anh Trịnh bên cạnh quan tâm hỏi cô có phải bị say xe không. Lư Dĩ Sương gật đầu, lập tức thấy anh Trịnh xoa bóp hai bên thái dương cho cô ấy, đúng là cực kỳ dịu dàng thân thiế, quan hệ hai người dường như không phải bình thường…
Thật tốt!
Tôi nhịn không được, mở miệng: “Lâm Hạo Hải.”
Lâm Hạo Hải còn đang lái xe, không thể nhìn tôi, chỉ có thể “ừ” một tiếng.
Tôi nói: “Chuyện này… Anh lái xe cẩn thận nhé, tôi cứ nói chuyện của tôi, anh nghe là được rồi.”
“Ừ.”
“Lâm Hạo Hải, tôi thích anh.”
Tôi nhìn phong cảnh hai bên đường, thấy vô cùng khó hiểu: “Anh đưa tôi đến chỗ này làm gì?”
“Gặp người.”
“Hả?”
“Vị đại sư kia.” Lâm Hạo Hải hờ hững giải thích, “Lắm tài thì nhiều tật. Thân thể đại sư không tốt, môi trường trong nội thành thành phố A thì kém, bởi thế tôi mới để ông ấy ở lại chỗ biệt thự này, xung quanh có sông có núi, rất thích hợp để điều dưỡng thân thể.”
Tôi: “!!!”
“Biệt thự?! Của anh?!” Tôi kinh ngạc.
Dường như Lâm Hạo Hải không thèm để ý đến thắc mắc của tôi, hỏi ngược lại: “Chứ không thì sao?”
“Ha, đúng là nhà àu nhiều tiền, lại có cả biệt thự, đã thế trước giờ còn bỏ không! Để đó sưu tầm bụi à?!” Tôi tức điên, “Thế thì cũng nên để tôi ở chứ!”
“Cô có thể tính toán một chút thời gian đi từ đây đến công ty.” Lâm Hạo Hải bình tĩnh trả lời tôi.
Tôi: “…”
Cũng đúng…
“Này, chắc ở thành phố A này anh có nhiều bất động sản lắm đúng không?” Tôi mở to mắt nhìn Lâm Hạo Hải.
Lâm Hạo Hải gật đầu, không nói rõ rốt cuộc có bao nhiêu. Tôi cũng không có tâm trạng để hỏi tiếp, chỉ cảm thấy địa vị đàn ông giàu có, đẹp trai của anh ta lại càng được củng cố thêm rồi…
Mà anh ta cũng thật kỳ lạ, bản thân cứ thích ở cái khu nhà chẳng ai thèm để mắt đến kia… Được rồi, tôi cũng biết giá nhà khu đó cao đến khó tin, tới một cái nhà vệ sinh trong đó tôi phải cố gắng phấn đấu cả đời, cũng biết có nhà khu đó cũng xem như nhà giàu rồi… Nhưng tôi cứ thấy Lâm Hạo Hải tựa như “cao nhân lánh mình nơi phố thị(*)” vậy!
(*) Nguyên văn: “Đại ẩn ẩn vu thị” (大隐隐于市), xuất phát từ câu “Tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triều” (小隐隐于野,中隐隐于市,大隐隐于朝) có nghĩa là: Những người có năng lực muốn nhờ vào hoàn cảnh mà quên đi thế sự, lánh đời ở nơi thế ngoại đào nguyên, đây là “tiểu ẩn”, còn những người có năng lực thực sự lại giấu mình nơi phố thị, ở những nơi ấy là đất ngọa hổ tàng long, đây là “trung ẩn”, và đạt tới trình độ cao nhất là những người giấu mình nơi triều đình, họ âm thầm lặng lẽ, không nổi bật nhưng lại là “đại trí giả ngu”, hững hờ với thế sự, đó mới là ẩn sĩ chân chính.
Không lộ liễu, nhưng rất lợi hại…
Lâm Hạo Hải đưa tôi thẳng đến biệt thự ở khu ngoại ô kia. Đây quả nhiên đúng như lời anh ta nói, có sông có núi có cảnh, không khí cũng trong lành hơn so với nội thành nhiều. Qua khoảng trống giữa những tòa biệt thự có thể trông thấy những góc sân golf xanh rì trải dài, tôi nhìn ngang ngó dọc mãi, hứng thú dạt dào. Lâm Hạo Hải hỏi: “Sao chẳng thấy cô buồn bã gì cả thế?”
“Hả? Tôi phải buồn bã về cái gì?” Tôi không hiểu.
Lâm Hạo Hải: “Chúng ta đến gặp vị đại sư kia chính là muốn tìm cách đổi lại thân thể cho cô và Lư Dĩ Sương đấy.”
“Tôi biết mà.” Tôi bĩu môi, “Nếu đã chấp nhận sự thật rồi thì tôi còn buồn bã làm gì? Dù sao vui vẻ kết quả cũng thế, buồn bã u sầu kết quả vẫn thế, chẳng bằng cứ vui lên cho rồi.”
Lâm Hạo Hải buồn cười: “Đây là đạo lý sinh tồn của Hạ Tiểu Mễ à?”
“Hứ.”
Chẳng bao lâu sau chúng tôi đã đến căn biệt thự của Lâm Hạo Hải. Căn biệt thự này hình như xây theo sở thích của Lâm Hạo Hải, từ ngoài nhìn vào vô cùng thoát tục, cây cối trong hoa viên cũng được cắt tỉa gọn gàng, trồng một loại hoa tôi không biết tên nhưng vừa đẹp lại có mùi hương nhẹ nhàng thu hút. Lâm Hạo Hải chắc đã báo trước, chúng tôi vừa đến cổng liền có người ra mở cửa. Lâm Hạo Hải lái xe vào trong, tôi ngắm nhìn bốn phía, có phần thất vọng: “Sao không thấy bồn phun nước?”
Lâm Hạo Hải: “Rốt cuộc cô đang nghĩ gì… Phía bên kia đúng là có một bể bơi lộ thiên.”
“Thế đợt rồi nóng như thế có thể đến đây cơ mà!”
Lâm Hạo Hải buồn cười: “Cô biết bơi?”
“… Không biết mới cần học chứ!” Tôi cứng miệng.
Lâm Hạo Hải cũng chẳng thèm ý kiến, đỗ xe xong liền dẫn tôi vào biệt thự. Căn biệt thự này rất sạch sẽ nhưng lại chỉ có mỗi hai người làm, chắc là bởi vì bình thường chẳng mấy khi dùng đến… Nói không chừng mọi khi chẳng có ma nào, chỉ có người đến quét dọn định kỳ thôi ấy chứ.
Bên trong được trang trí theo sở thích của Lâm Hạo Hải, lấy hai màu đen trắng làm chủ đạo, nhưng trong các góc cũng thêm một vài chi tiết rực rỡ, cách bố trí, sắp xếp đồ dùng đều thể hiện người thiết kế rất dụng tâm. Có điều tôi thấy đây chắc không phải công lao của Lâm Hạo Hải mà là của nhà thiết kế…
Một người đàn ông ngồi ở phòng khách, trên người mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn màu đen. Tuổi tác ông ta xem ra cũng không còn trẻ nhưng làn da lại căng đầy. Lúc chúng tôi vào ông ta đang cười híp mắt thưởng thức trà, nhìn vô cùng bình dị, gần gũi, đồng thời lại tạo ra một cảm giác áp bức không tên. Tôi hơi kinh ngạc, trước khi nhìn thấy ông ta tôi còn tưởng “đại sư” mà Lâm Hạo Hải nói là một ông sư trọc đầu, mình vận áo cà sa, tay chống gậy cơ…
Người đàn ông kia thấy tôi và Lâm Hạo Hải đến rồi thì cười cười, cũng không đứng dậy, chỉ gật đầu ra ý chào hỏi: “Anh Lâm, cô Hạ.”
A… Chắc Lâm Hạo Hải đã nói với ông ta chuyện của tôi rồi.
Lâm Hạo Hải cũng gật đầu: “Đại sư.”
Người kia cười cười, “Gọi ‘đại sư’ làm gì, anh Lâm khách sáo quá rồi. Tôi chẳng qua chỉ là cầm tiền của người khác, làm việc hộ người ta. Có người gọi tôi là thầy đồng, thầy mo tôi cũng chỉ cười mà nhận lấy thôi.”
Oa, suy nghĩ cũng đặc biệt ghê chứ…
Tôi hỏi: “Lâm Hạo Hải, Lâm Hạo Hải, nếu không gọi ông ấy là đại sư thì gọi là gì?”
Lâm Hạo Hải dở khóc dở cười nhìn tôi, người đàn ông kia lại mở miệng, cười đáp: “Tôi họ Tiền.”
Ui chao, thật đúng là cái họ hợp với việc “cầm tiền của người khác, làm việc hộ người ta”… Tôi dè dặt: “Chào ông Tiền.”
Ông Tiền cười: “Cô Hạ Tiểu Mễ đây xem ra cũng rất bình tĩnh, đâu có giống anh Lâm nói.”
Tôi: “…”
Tôi âm thầm nhìn sang Lâm Hạo Hải: Lâm Hạo Hải, anh nói gì về tôi thế hả?!
Lâm Hạo Hải cười, lắc đầu: “Trước mặt người lạ thì giả vờ thế thôi.”
Tôi mất hứng ngồi xuống cùng Lâm Hạo Hải, chủ động đánh lạc hướng nội dung câu chuyện: “Ông Tiền, xin hỏi làm thế nào để tôi và Lư Dĩ Sương đổi lại thân thể cho nhau được?”
Lâm Hạo Hải chắc cũng vui khi thấy tôi hỏi, khoanh tay im lặng ngồi một bên.
Ông Tiền: “Nói thì rất đơn giản nhưng thực ra lại không hề đơn giản.”
Tôi: “…”
Cao nhân quả nhiên ai cũng thích mấy câu lập lờ nước đôi này hết cả!!!
Ông Tiền dừng một chút mới chậm rãi nói tiếp: “Tôi đã nghe anh Lâm nói về chuyện lúc trước của hai người, cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Những chuyện tương tự như thế này lúc trước cũng đã xảy ra, và nó luôn có nguyên nhân, thế nhưng chuyện của cô và Lư Dĩ Sương lần này dường như hoàn toàn là vô tình, ngẫu nhiên. Có điều cũng may tôi rất tò mò nên mới nghe ngóng chuyện trước đây của các cô từ anh Lâm, nhờ đó mà biết khi đó người chuẩn bị thành hôn với cô Lư lại là người cô Hạ đây thích lúc trước.”
Tôi suýt nữa thì lấy nước mắt rửa mặt: “Không sai… nhưng, nhưng mà việc này thì liên quan gì đến chuyện tôi và Lư Dĩ Sương đổi thân thể cho nhau?”
“Nhưng người cô Lư thích lại không phải Tiền Chấn Hựu.” Ông Tiền dùng thái độ vô cùng bình thản “tám” lại câu chuyện của chúng tôi: “Cũng tức là, trong thời điểm đó, cô Lư có ý muốn rời đi, mà cô, thì lại chỉ mong mình trở thành cô Lư, là người sắp kết hôn với anh Tiền kia, đúng không?”
Tôi ngẩn ra: “Tôi cũng không chắc lắm, có lẽ thế…”
Ông Tiền lại tiếp: “Mà vừa vặn khi cô Lư nghỉ trưa trong phòng, phải biết lúc trước cũng có nhiều người linh hồn rời khỏi cơ thể trong khi ngủ, nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ, vì linh hồn chỉ đi dạo một vòng rồi lại trở về trong thân thể. Đồng thời lúc đó cô Hạ lại xảy ra tai nạn, bị thương nghiêm trọng, linh hồn rời khỏi thể xác, dẫn đến việc đổi linh hồn với cô Lư đang nghỉ trưa.”
Ông Tiền rút ra kết luận: “Từ đó có thể thấy, việc cô và cô Lư hoán đổi thân thể cho nhau thật ra không phải vô tình mà là chuyện đương nhiên.”
Tôi nghe mà phục sát ất: “Ra là thế… Đại sư ngài thật lợi hại, khả năng tưởng tượng cũng phong phú quá đi…”
Ông Tiền: “…”
Tôi hỏi ông: “Vậy… tôi là Lư Dĩ Sương, làm sao để đổi trở lại? Lẽ nào lần này tôi phải đi ngủ, còn Lư Dĩ Sương phải bị tai nạn, hay là cô ấy ngủ, còn tôi thì chịu đâm xe lần nữa?”
Ông Tiền gật đầu: “Tôi thấy cách này cũng không tồi, vấn đề là cả anh Lâm và anh Trịnh đều không đồng ý.”
“…” Tôi câm nín không biết đáp lại ra sao. Bọn họ mà đồng ý mới lạ ấy!
Ông Tiền tiếp: “Bởi vậy bây giờ chỉ có thể thử để cô và cô Lư ở cùng một gian phòng, đồng thời rơi vào trạng thái ngủ sâu, tiếp đó tôi sẽ giúp linh hồn hai người rời khỏi thân thể, nếu vận khí tốt… chắc là sẽ đổi lại được.”
Tôi ngây ra: “Đơn giản thế thôi á? Liệu, liệu có nguy hiểm gì không?”
Ông Tiền: “Nguy hiểm? Như thế nào cơ?”
“Ví như… ví như một trong hai người chúng tôi lại đổi thân thể với ông chẳng hạn.” Mặt mày tôi vô cùng kinh hãi.
Ông Tiền: “… Về điểm này thì cô có thể yên tâm.”
Lâm Hạo Hải vừa cười vừa lắc đầu, vỗ vỗ đầu tôi nói: “Được rồi, cô đang nghĩ cái gì thế. Tôi nói ông Tiền đây là đại sư, cô cứ tin tưởng ông ấy là được rồi. Hơn nữa ông ấy cũng đâu có ngủ cùng lúc với các cô, linh hồn không thể rời khỏi người được đâu.”
Tôi gãi đầu: “Ờ ha…”
Lâm Hạo Hải đứng dậy: “Ông Tiền, vậy mấy ngày này phiền ông cứ ở lại đây. Lư Dĩ Sương cũng sẽ đến sớm thôi, đến lúc đó chúng ta sẽ dùng căn phòng này, được chứ?”
“Được.” Ông Tiền gật đầu, “Thật ra tôi muốn ở ngoại ô, thật ra không phải do tật xấu gì của mình, chẳng qua là phong thủy chỗ này cũng rất phù hợp với việc để linh hồn thoát xác.”
Lâm Hạo Hải gật gù, vỗ vỗ đầu tôi: “Còn không đứng dậy chào ông Tiền đi.”
Nhất thời tôi có cảm giác mình là trẻ con mẫu giáo được phụ huynh đến đón, sau đó cha hay mẹ vỗ vỗ đầu bảo: “Còn không chào cô giáo đi!”
Tôi chậm chạp đứng dậy: “Chào ông Tiền, cảm ơn ông.”
Ông Tiền cười: “Việc còn chưa xong, câu cảm ơn này cứ để vài ngày nữa hẵng nói.”
Quả là tự tin vô đối.
Tôi gật đầu: “Vâng!”
Lâm Hạo Hải dẫn tôi ra khỏi biệt thự lên xe, tôi bảo: “Không ngờ lại nhanh thế… Thật ra hoàn toàn có thể nói chuyện điện thoại mà!”
Lâm Hạo Hải như cười như không liếc tôi một cái: “Ông Tiền vừa rồi cứ nhìn cô mãi, cô không để ý sao? Cô tưởng mấy điều ông ấy nói là bịa đặt cả à… Đương nhiên là dùng để đánh giá cô rồi, từ đó mới tìm ra được nguyên do ở đâu.”
Tôi kinh ngạc: “Nghe cũng quá kỳ quặc…”
“Ừ.” Lâm Hạo Hải gật đầu, “Nhưng những chuyện như thế này cũng không chắc có thể giải thích một cách khoa học, ông Tiền thật ra đã giải thích một cách có hệ thống với tôi rồi, chẳng qua vừa rồi… chắc là để chọc cô thôi.”
Tôi: “…”
Khó trách Lâm Hạo Hải lại có vẻ tin tưởng ông Tiền kia đến thế!
Tôi bó tay hoàn toàn, nhưng cũng yên tâm hơn nhiều, nói: “Aizzz, không biết mấy người Lư Dĩ Sương bao giờ mới tới… Có điều nói ra thì, Lư Dĩ Sương đã mất trí nhớ rồi còn gì? Thế nếu cô ấy quay lại thân thể của mình thì chẳng phải lại càng phiền phức hơn? Với cả… anh với Lư Dĩ Sương, vẫn tiếp tục diễn một đôi yêu nhau à?”
Lâm Hạo Hải liếc tôi một cái: “Diễn một đôi? Không muốn.”
Tôi: “… Anh kêu cái gì chứ? Nếu không làm thế thì anh định thế nào, đá Lư Dĩ Sương chắc? Cha cô ấy sẽ phát điên lên sau đó giết chết anh đấy!”
Lâm Hạo Hải: “… Cô yên tâm, người khôn ắt có kế hay.”
Tôi hoài nghi nhìn Lâm Hạo Hải, không thể tin được là anh ta nghĩ ra được kế gì, ấy thế mà Lâm Hạo Hải lại nói với vẻ tràn đầy tự tin thế kia…
Thôi kệ, dù thế nào thì với tính cách của Lâm Hạo Hải, chắc chắn sẽ không làm chuyện gì thiệt cho mình. Lúc đầu Lư Dĩ Sương theo đuổi anh ta bao nhiêu lâu thế mà anh ta có chịu gật đầu đâu, bây giờ chắc chắn cũng sẽ không tùy tiện đồng ý làm người yêu Lư Dĩ Sương… Về vấn đề này tôi thấy hơi khó hiểu. Phải biết là anh ta còn chịu đựng được tôi bấy lâu nay, thế thì tại sao từ đầu không chấp nhận Lư Dĩ Sương? Chẳng lẽ ở cùng tôi là vì phải diễn trò, còn với Lư Dĩ Sương thì không phải? Đáng ghét…
Tôi len lén quan sát Lâm Hạo Hải, bụng nghĩ, giờ tôi cũng không muốn diễn trò với anh, phải làm sao đây, làm sao đây!!!
Aizzz, thôi đi, tốt nhất là không nên nói ra vội…
Tôi buồn bực cúi đầu, đối với chuyện Lư Dĩ Sương sắp tới vừa mong đợi lại vừa lo lắng, mấy ngày sau đó quả thật phải gọi là dày vò hành hạ, mãi đến một ngày mới làm được nửa buổi, Lâm Hạo Hải đột nhiên nói với tôi: “Nghỉ thôi.”
Tôi kinh ngạc hỏi lại: “Nghỉ… nghỉ việc?”
Lâm Hạo Hải bình tĩnh: “Mấy người Lư Dĩ Sương chắc là đến nơi rồi.”
Tôi: “… Sao anh không nói sớm?!”
Lâm Hạo Hải lười biếng trả lời: “Cũng đâu phải không kịp đón, đi thôi.”
Tôi thở dài, bụng nghĩ cái tên này thật đúng là từ tốn thong thả thật đấy, bộ dạng dường như hoàn toàn chẳng để tâm…
Ra khỏi tập đoàn Lâm thị tôi mới phát hiện Tiền Chấn Tá và Tiền Chấn Hựu đều đến cả rồi. Tiền Chấn Hựu lái xe, Tiền Chấn Tá ngồi ghế lái phụ. Hai người thấy tôi đi ra thì mỗi người một vẻ mặt, Tiền Chấn Hựu đương nhiên là vô cùng vui vẻ, Tiền Chấn Tá lại là vẻ mặt vừa vui vẻ vừa khinh thường với tôi.
Tôi: “…”
Tiền Chấn Tá phiền phức quá đi mất…
Đã sắp đổi lại rồi, anh ta còn bất mãn cái gì với tôi nữa chứ!
Lâm Hạo Hải chở tôi đi, Tiền Chấn Hựu và Tiền Chấn Tá đi theo phía sau, cả bốn người cùng tới sân bay. Không thể không nói Lâm Hạo Hải tính toán thời gian quá tốt, chắc phải tra cả thời gian máy bay bị lùi giờ hạ cánh, nên chúng tôi vừa đến nơi chưa bao lâu thì di động Lâm Hạo Hải đã reo vang. Anh ta nghe máy, hướng dẫn đối phương đến chỗ gặp mặt. Ba người còn lại chúng tôi quay ngang ngó dọc một hồi, rất nhanh đã thấy Lư Dĩ Sương trong đám đông tấp nập.
Đương nhiên, là hình dáng của tôi.
Nếu nói chỉ nhìn ảnh tôi thì không dám khẳng định, nhưng lúc này tôi có thể dám chắc trăm phần trăm, đó chính là thân thể của tôi.
Hoàn toàn giống hệt mà!
Chẳng qua chắc có lẽ vì thói quen sinh hoạt của Lư Dĩ Sương tốt nên da dẻ của tôi nhìn đẹp hơn trước nhiều, tuy có hơi nhợt nhạt, cũng gầy đi không ít. Bên cạnh cô ấy còn một người đàn ông cao to đẹp trai… Đúng, nhìn kỹ thì đó là cái tên ngày đó đã đâm phải tôi chứ ai…
Tiền Chấn Tá lắc người tôi như điên: “Đó có phải là cô không? Không đúng, đó có phải là Lư Dĩ Sương không?!”
“Đúng thế.” Tôi gật đầu.
Lư Dĩ Sương và người đàn ông bên cạnh cô ta cũng nhìn thấy chúng tôi, bèn tiến lại gần. Nói thế nào nhỉ, đứng gần thân thể bản thân mình thế này, thật đúng là một chuyện vừa kỳ diệu lại vừa đáng sợ…
Lư Dĩ Sương nhìn chúng tôi, cũng không nói gì. Người đàn ông bên cạnh cô ta vội vàng mở miệng: “Tiểu Mễ thân thể không tốt lắm, không thích nói chuyện. Chào mọi người, tôi họ Trịnh.”
Lâm Hạo Hải cười, bắt tay với anh ta: “Chào anh Trịnh, tôi họ Lâm.”
“A… Mọi người đều là bạn của Tiểu Mễ à?” Anh ta nhìn chúng tôi một vòng, chắc cũng thấy khó hiểu sao bạn bè của Hạ Tiểu Mễ toàn là nam.
Tiền Chấn Tá nghiêm giọng bảo: “Tôi là người trước đây đã theo đuổi cô ấy, và tương lai cũng sẽ tiếp tục.”
Anh Trịnh: “…”
Tiền Chấn Hựu cười bảo: “Tôi đã từng là vị hôn phu của cô ấy.”
Anh Trịnh: “?!”
Tiền Chấn Hựu lại tiếp tục: “Có điều người cô ấy thích là anh này.”
Vừa nói vừa chỉ vào Lâm Hạo Hải.
Anh Trịnh xem ra sắp ngất luôn tại chỗ rồi.
Tôi dở khóc dở cười nhìn bọn họ. Đột nhiên Lư Dĩ Sương lại gần tôi, nhìn chăm chút.
Anh Trịnh hỏi: “Tiểu Mễ, sao thế?”
Lư Dĩ Sương nhíu mày: “Tôi chẳng ấn tượng gì với bọn họ cả, nhưng mà… với cô gái này thì có.”
Cô Lư, đương nhiên là thế rồi, đây là thân thể của cô cơ mà!
Tôi cười cười bảo: “Ừ, thật ra sự việc này có chút phức tạp…”
Tôi nhìn sang Lâm Hạo Hải, định hỏi anh ta rốt cuộc có muốn nói sự thật cho Lư Dĩ Sương và anh Trịnh này không.
Lâm Hạo Hải khẽ gật đầu, nhưng lại nói: “Anh Trịnh, thời gian này đã làm phiền anh chăm sóc Tiểu Mễ rồi. Trước tiên chúng ta lên xe đã, đến một chỗ riêng tư hơn sẽ nói chuyện.”
Đối phương gật đầu, theo chúng tôi ra xe. Tôi ngồi ở ghế lái phụ trên xe Lâm Hạo Hải, anh Trịnh và Lư Dĩ Sương ngồi hàng ghế sau. Tiền Chấn Tá cũng muốn chen vào nhưng bị tôi đá bay về xe Tiền Chấn Hựu.
Xe đi được một đoạn, tôi biết bây giờ là tới gặp mặt ông Tiền luôn, không ngờ lại nhanh như thế… Lâm Hạo Hải quả nhiên là chờ không nổi nữa rồi!
Nhìn vào gương chiếu hậu, gương mặt vốn nhợt nhạt của Lư Dĩ Sương đã chuyển thành trắng bệch, anh Trịnh bên cạnh quan tâm hỏi cô có phải bị say xe không. Lư Dĩ Sương gật đầu, lập tức thấy anh Trịnh xoa bóp hai bên thái dương cho cô ấy, đúng là cực kỳ dịu dàng thân thiế, quan hệ hai người dường như không phải bình thường…
Thật tốt!
Tôi nhịn không được, mở miệng: “Lâm Hạo Hải.”
Lâm Hạo Hải còn đang lái xe, không thể nhìn tôi, chỉ có thể “ừ” một tiếng.
Tôi nói: “Chuyện này… Anh lái xe cẩn thận nhé, tôi cứ nói chuyện của tôi, anh nghe là được rồi.”
“Ừ.”
“Lâm Hạo Hải, tôi thích anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.