Chương 8: Góp nhặt lần thứ bảy: Mì nước
Công Tử Ưu
08/01/2023
Hoá ra Liễu Tức Phong dắt túi bò cay vào người từ lúc ấy. Thời điểm dầu sôi lửa bỏng người này vẫn còn tâm trí nghĩ đến chuyện cắp theo đồ ăn cùng mình đào vong!
Lý Kinh Trọc nghĩ thế nào cũng không thể tin được thứ cộm mình từ nãy đến giờ là một gói thịt bò, chứ không phải là thứ khác cũng bằng thịt. Bây giờ anh đứng đối diện Liễu Tức Phong, ngượng muốn chín người nhưng vẫn phải cực lực che giấu lý do mình ngượng, sầm sì mặt: "Tôi ngồi trên đó thấy khó chịu." Nói xong đã lập tức hối hận, trâu là do Liễu Tức Phong dắt về, anh không đụng tay làm gì cả, giờ thái độ lại như đang làm bộ làm tịch bắt bẻ người ta, vì thế vội sửa ngữ khí, "Hay là anh cứ ngồi đi, để tôi dắt trâu cho."
Liễu Tức Phong lắc đầu: "Thôi, lội bộ cả đi."
Hắn tháo đồ vật treo trên hai sừng trâu xuống, vỗ vỗ mông trâu thả nó đi. Con trâu này rất quen đường, kêu "mọ" một tiếng đã thủng thẳng trở về theo đường cũ.
Một bên vai Liễu Tức Phong vắt giày, vai kia treo trà lá, để mặc hai chân trần bước đi.
Giày Lý Kinh Trọc dù sao cũng đã bẩn nên dứt khoát không cởi ra nữa. Dọc đường anh vừa đi vừa suy nghĩ, bản thân mình không phải người lỗ mãng nôn nóng, thời còn đi học nếu câu hỏi nào chưa xác định được đáp án, anh nhất định sẽ không mở miệng. Vì sao mới tạm nghỉ học mấy ngày về quê gặp được Liễu Tức Phong, mọi thứ đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Anh nói nhiều lên, vừa biết nói đùa vừa hay nói thật, cũng trở nên cảm tính hơn, cảm xúc dễ dàng phập phồng lên xuống, cứ như một con người khác trốn bên trong phải chịu đè nén quá lâu bây giờ cuối cùng đã được giải thoát.
Lý Kinh Trọc nhìn sang sườn mặt Liễu Tức Phong.
Chỉ mới gặp hắn có một đêm, thêm một ngày hôm nay.
Dọc đường đi hai người không ai nói chuyện, lúc băng qua cầu đá, Lý Kinh Trọc nhìn lại nơi sáng nay Liễu Tức Phong chỉ cho anh, nước đã cuốn trôi hết những thứ không cần thiết, bờ sông bây giờ cỏ xanh non như mới.
Lại đi thêm một đoạn nữa là về đến nhà họ Lý, Lý Kinh Trọc chưa muốn tạm biệt, bèn thăm dò: "Anh có khát không? Hay là vào nhà tôi uống chén nước đã?"
Liễu Tức Phong đáp: "Nhà tôi cũng có nước."
Lý Kinh Trọc nghĩ thầm: Mời uống nước tất nhiên không chỉ có mỗi uống nước suông rồi. Rõ ràng Liễu Tức Phong không phải người ngây thơ chất phác, lúc này lại giả vờ nghe không hiểu, nhất định là vẫn còn giận anh.
Lý Kinh Trọc lại nói: "Ý tôi là anh có muốn dùng trà không? Tôi nhớ cha tôi được người ta tặng một bộ trà cụ khá giống chỗ dì Tông, để tôi pha trà cho anh."
Liễu Tức Phong: "Ban ngày uống rồi thây."
Người này giận dai thật đấy.
Lý Kinh Trọc: "Buổi chiều tôi mời trà rồi, thế tối nay anh mời tôi ăn thịt bò được không?"
Liễu Tức Phong nói: "Ban ngày tôi cũng mời cậu ăn mì."
Lý Kinh Trọc nghĩ thầm: Nói mà không biết xấu hổ. rõ ràng tiền mì là tôi trả. Còn dám ba hoa với Chu Lang mua một cân thịt bò cho hai người ăn, bây giờ về lại lật lọng không chia nữa.
Nhưng anh không dám nói ra miệng, sợ giống như mình đang tính toán chi li.
Mắt thấy cổng nhà ngày càng gần, Lý Kinh Trọc không muốn chia tay trong bầu không khí khó chịu thế này, nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được một cái cớ tốt để giữ chân Liễu Tức Phong.
Đau đầu một trận, đến sát cửa nhà Lý Kinh Trọc mới đột ngột nhớ ra: "À đúng rồi, anh nói anh đã chuẩn bị sẵn một bức tranh không người chỉ có con dấu, nói sẽ đưa cho tôi. Tranh đâu? Tôi muốn xem."
Liễu Tức Phong đáp: "Ngày mai đưa cho."
Rốt cuộc anh đã hết cách, chỉ có thể nói: "Được."
May mà vẫn có ngày mai.
Đến ngã rẽ chữ Đinh (丁) sát sườn phòng phía tây nhà họ Lý, Liễu Tức Phong chào: "Tạm biệt."
Lý Kinh Trọc: "Ngày mai gặp."
Mở cửa vào nhà rồi, Lý Kinh Trọc mới nhớ ra hôm nay lên chợ nhưng không mua bất kỳ nguyên liệu gì về nấu ăn, trong bếp chỉ còn dầu muối, lục lọi nửa ngày mới tìm thấy một ống mì sợi, trong góc nhà còn nửa túi gạo không biết đã quá hạn sử dụng chưa. Anh không muốn ăn mấy thứ này, hơn nữa cũng chưa bao giờ tự nấu cơm bằng bếp củi, liền quyết định tối nay nhịn luôn, dù sao buổi chiều đã nhét một bụng trà bánh no nê rồi.
Không phải bận rộn nấu nướng, thời gian dư dả rất nhiều, có thể vào phòng học đọc sách tiếp.
Đối với thể loại sách không phải chuyên ngành, Lý Kinh Trọc rất ít khi đọc lại lần thứ hai, nhưng giờ phút này anh vẫn mặc kệ một hàng sách chưa xem qua trên giá, mở ngăn kéo đọc lại quyển《 Cấm nói ra 》kia lần nữa.
Lần này đọc kỹ anh đột nhiên chú ý tới một chuyện, không ngừng lặp lại hành động mở sách xem chữ —— gấp lại nhìn bìa sách —— mở ra xem tiếp. Lý Kinh Trọc đang so sánh câu chữ với hình ảnh, bởi vì càng đọc anh càng cảm thấy nhân vật nữ chính trong truyện chính là người được in trên trang bìa.
Phần bìa được đổ màu lam giống như muốn dán kín miệng cô lại.
Nhất định là do người mẫu thể hiện và thiết kế trang bìa tương đối tốt mà thôi, Lý Kinh Trọc nghĩ, một câu chuyện thế này không nhất định phải là chuyện thật, mà cho dù thật sự có nguyên mẫu cũng không có khả năng dùng chính người đó làm bìa sách. Đây là một câu chuyện xuất sắc, nhưng cũng là một câu chuyện tuyệt vọng, hầu như tất cả mọi người đã xem đều sẽ hy vọng nó chỉ là chuyện hư cấu.
Lý Kinh Trọc xem đến giữa truyện, chú ý tới tình tiết nữ chính từng đi xem triển lãm tranh truyền thống cùng với một người bạn là con trai.
Mười lăm tuổi.
Trong văn hai người đi xem triển lãm cũng vào năm mười lăm tuổi.
Điểm trùng hợp quá nhiều.
Lý Kinh Trọc biết, một tác giả, đặc biệt là tác giả vừa bắt đầu chắp bút viết quyển sách đầu tiên của mình, nhất định tác phẩm sẽ nhuốm đầy dấu vết tự thân của người đó, cũng rất dễ dàng vay mượn kinh nghiệm cá nhân thoải mái cho vào truyện, nhưng loại hành vi này thường lập lờ nửa thật nửa giả, cũng không thể khẳng định toàn bộ nội dung truyện đều là sự việc tác giả từng trải qua.
Kỳ thật Lý Kinh Trọc hoàn toàn có thể mở điện thoại lên mạng tra cứu về Liễu Tức Phong và quyển sách này, nhưng anh lại không muốn tìm hiểu sau lưng hắn. Anh muốn dùng lòng thành của bản thân đổi lấy sự thành thật của Liễu Tức Phong. Lòng thành anh có đủ, chỉ không biết hắn có hay không.
"Thùng ——"
Tiếng đập cửa từ bên ngoài truyền vào không quá giống tiếng đập cửa bình thường, vừa mềm vừa nặng, lại hơi không rõ ràng.
"Thùng ——"
Tiếng đập cửa lặp lại.
Lý Kinh Trọc đặt sách xuống bàn, đẩy cửa sổ ra xem thử là ai.
Bên ngoài cửa lớn, mỗi tay Liễu Tức Phong đang bưng một cái bát, dùng khuỷu tay gõ.
Lý Kinh Trọc kinh ngạc trong lòng, vội chạy ra nhà chính mở cửa.
Anh cho rằng tối rồi không còn ai tới nữa nên lấy then khóa cửa lại. Cửa gỗ lớn có hai cái then, cái trên cắm từ trái sang phải, bên dưới xỏ từ phải sang trái, cả hai cái chốt vừa to vừa nặng, muốn mở ra phải phí chút thời gian.
Anh vừa kéo cửa, Liễu Tức Phong đã nói ngay: "Mau đỡ cho tôi, nóng quá."
Lý Kinh Trọc vội vàng đỡ hai bát mì trong tay hắn: "Đi sang phòng bếp bên kia đi, có bàn ăn."
Hai người đi vào phòng trà nước bên cạnh bếp, buông bát xuống. Lý Kinh Trọc tìm hai đôi đũa trong ống, tráng nước sôi rồi đưa một đôi cho Liễu Tức Phong.
Hai bát mì giống hệt nhau, bát ăn cũng giống, là loại bát lớn để múc canh toàn thân màu trắng, trên thành in một vòng hoa điểu. Loại mì trong bát là bún tàu* chan ngập nước dùng, mặt trên trải một lớp thịt bò cay, bên cạnh xếp một trái trứng lòng đào và sáu cọng cải thìa.
*Bún tàu 龙须面 (long tu diện): một loại mì của tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc. Tên gọi của chúng bắt nguồn từ hình dạng dài và mỏng, được cho là giống bộ râu rồng.
Liễu Tức Phong hỏi: "Không có trà à?"
Lý Kinh Trọc cười thầm trong lòng một tí xíu, thức thời không nhắc chuyện vừa nãy hắn từ chối vào nhà uống trà nữa, đứng lên đi rót nước. Anh nhớ rõ hắn thích uống nước ấm, liền rót hai ly nước mới nấu đặt lên bàn.
Hai người bắt đầu ăn, Lý Kinh Trọc gắp một miếng thịt bò, khen: "Ngon quá."
Liễu Tức Phong chỉ ăn phần mình, không đáp lời.
Lý Kinh Trọc lại ăn một gắp mì: "Mì vừa trơn vừa bóng, còn ngon hơn mì ở tiệm Chu Lang."
Liễu Tức Phong liếc anh một cái: "Miệng lưỡi trơn tru nhỉ. Bưng mì sang được nhà cậu cũng trương phình lên cả rồi."
Lý Kinh Trọc chửi thầm: Tôi bắt chước kiểu lịch sự của anh chứ đâu ra.
Thế nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Hay là sau này sang nhà tôi nấu cơm ăn chung đi?"
Liễu Tức Phong: "Cậu đang có ý đồ kêu tôi nấu cơm mỗi ngày cho cậu chứ gì? Tôi về đến nhà mới nghĩ ra, cậu vừa về đây chưa được hai ngày, trong nhà nhất định trống trơn cho nên mới có lòng tốt nấu cho cậu bát mì thôi."
Thì cũng là nghĩ đến mình còn gì.
Khóe môi Lý Kinh Trọc nhếch lên, lại nhanh chóng áp xuống: "Chúng ta cùng nhau nấu. Phòng bếp nhà tôi không thể nấu nướng một mình được."
Liễu Tức Phong hỏi: "Vì sao?"
Lý Kinh Trọc giải thích: "Nhà anh thuê có bếp kiểu mới đúng không? Nhà tôi là nhà kiểu cũ, ông bà nội ở quen rồi nên không sửa chữa. Bếp loại cũ phải có một người ngồi dưới nhóm lửa quạt gió, để ý độ lửa mạnh yếu, một người khác đứng phía trên xào nấu. Thực ra một người không phải không làm được, nhưng sẽ dễ luống cuống tay chân."
Liễu Tức Phong lập tức ném đũa muốn đi xem ngay: "Úi, nếu sớm biết thì tôi đã hỏi thuê nhà cậu rồi. Nhà chú Trần cũng là nhà cũ nhưng đồ đạc trang hoàng theo kiểu mới chẳng khác gì nhà ở thành phố, không còn hương vị nguyên bản nữa." Hắn vừa nói vừa đánh giá nhà họ Lý một vòng, trên xà nhà còn cột không ít dây thừng để gác thịt khô, chén bát trong tủ đều là loại tráng men thuần trắng, "Nhà này có phong vị hơn."
Lý Kinh Trọc giới thiệu: "Đây là phòng trà nước, bên kia là gian bếp, chờ ăn xong tôi dẫn anh đi xem. Nếu anh muốn xem nữa thì còn phòng ngủ, giường tủ trong phòng toàn bộ đều theo lối cũ, còn có thể lên lầu hai, trên đó cũng có vài gian phòng ngủ nữa."
Ánh mắt Liễu Tức Phong sáng rực, cầm đũa lên nói: "Cậu cũng ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta đi xem, phải xem hết một lượt."
Lý Kinh Trọc gật đầu, lùa nhanh cả mì cả nước vào bụng, anh muốn nói thật ra Liễu Tức Phong có thể ở lại đây luôn, dù sao trong nhà cũng có nhiều phòng ngủ trống. Nhưng một khi nói ra rồi sẽ đồng nghĩa với việc mời người ta ở chung, hình như quá đường đột.
Liễu Tức Phong ăn xong trước, nhìn vào bát Lý Kinh Trọc hỏi: "Vì sao cậu không ăn trứng?"
Lý Kinh Trọc luôn không ăn trứng lòng đào, thứ này dù đã luộc qua nước sôi vẫn có nguy cơ bị nhiễm khuẩn salmonella*.
*Nhiễm khuẩn Salmonella là một bệnh nhiễm khuẩn đường ruột do vi khuẩn gọi là Salmonella gây ra. Nhiễm khuẩn có thể lây lan từ ruột vào máu và các nơi khác trong cơ thể, trường hợp nặng có thể gây tử vong. Lý do nhiễm khuẩn chính là ăn đồ tươi sống không nấu chín bị nhiễm khuẩn hoặc tiếp xúc trực tiếp với động vật bị nhiễm khuẩn rồi cho tay vào miệng.
"Không ăn thì đưa đây." Liễu Tức Phong thò đũa vào bát anh.
"Ăn, tôi để dành ăn sau cùng." Lý Kinh Trọc vội bưng bát lên ăn hết cả trứng lẫn nước dùng còn sót lại.
Ăn sạch sẽ, dưới đáy bát mới lộ ra một chữ "Hỉ" to đùng đỏ chót.
Lý Kinh Trọc nhìn đáy bát của Liễu Tức Phong, cũng là một chữ "Hỉ" giống y hệt. Có lẽ hắn không biết ở vùng này, mấy thứ vật dụng như ly chén thau chậu có chữ "Hỉ" đều là đồ chỉ mua cho vợ chồng mới cưới.
Lý Kinh Trọc không dám suy nghĩ nhiều nữa, hôm nay đã nghĩ đủ nhiều rồi, nghĩ mãi sẽ thành nghĩ sai, cuối cùng tự mình đa tình. Anh thu dọn chén đũa hai người rồi mới gọi Liễu Tức Phong đi vào bếp tham quan.
Liễu Tức Phong ngồi xổm trước bếp lò, hỏi: "Thứ này cụ thể là dùng như thế nào?"
Lý Kinh Trọc trả lời: "Tôi nhớ là cho ít củi vào, nhóm lửa, quạt lên là được."
Liễu Tức Phong lại hỏi: "Thế làm sao để tắt lửa?"
Lý Kinh Trọc chịu thua: "Ngày mai tôi gọi điện hỏi thử."
Liễu Tức Phong trông thấy một thứ khác thú vị mình chưa từng thấy qua: "Bên kia là cái gì?"
Lý Kinh Trọc nói: "Giếng, chỉ là không lớn như giếng ngoài trời. Trước đây chưa có nước máy phải dùng thứ đó, kéo tay cầm là có nước bơm lên."
Liễu Tức Phong chạy ra kéo kéo được một chậu nước, nhúng tay vào khen: "Nước giếng mát quá."
"Cậu cũng mau tới đây." Liễu Tức Phong muốn Lý Kinh Trọc cũng cho hai tay vào nước, "Mùa hè trong nhà có cái giếng đúng là thoải mái."
Nghe thấy hai chữ "trong nhà", lần thứ hai trong ngày Lý Kinh Trọc sinh ra ý định hỏi hắn có muốn qua nhà mình ở không, nhưng trái lo phải nghĩ một hồi, vẫn không dám mở miệng.
Xem xong phòng bếp, anh lại đưa Liễu Tức Phong đi xem phòng khách nhỏ, nhà chính, phòng ngủ, hễ Liễu Tức Phong nhìn thấy một thứ mình chưa thấy bao giờ đều hưng phấn không thôi, cái gì cũng muốn hỏi một câu, học dùng thử một chút. Xem xong gian phòng ngủ cuối cùng dưới lầu một, Liễu Tức Phong hỏi căn phòng trong cùng phía đông đang sáng đèn dùng để làm gì.
"Phòng học." Lý Kinh Trọc đáp, "Vừa nãy ra mở cửa cho anh nên quên tắt đèn. Chắc anh không nhớ rõ, đêm hôm trước tôi đứng ở căn phòng đó lấy nến cho anh mượn."
Liễu Tức Phong gật đầu: "Hóa ra là nó. Cảm giác từ bên ngoài nhìn vào và bên trong nhìn ra hoàn toàn không giống nhau." Hắn đặt tay lên cạnh cửa, không kéo ra, "Có thể xem chứ?"
Lý Kinh Trọc nói: "Có thể."
Liễu Tức Phong kéo cửa ra, bấy giờ Lý Kinh Trọc mới nhớ tới cuốn sách trên bàn vẫn chưa được giấu vào ngăn kéo, vội vàng cản lại: "Chờ một chút."
Nhưng căn phòng này rộng cùng lắm chỉ có một tấc vuông, đập vào mắt là bàn học, trên mặt bàn gỗ đào chỉ đặt lẻ loi một quyển《 Cấm nói ra 》dễ thấy vô cùng.
—------------------------------
Đuma tôi thích nhất là trứng luộc lòng đào đấy, xin bác sĩ Tiểu Lý đừng gây thù với hội mê ăn trứng lòng đàoooo 。・゚゚*(>д
Lý Kinh Trọc nghĩ thế nào cũng không thể tin được thứ cộm mình từ nãy đến giờ là một gói thịt bò, chứ không phải là thứ khác cũng bằng thịt. Bây giờ anh đứng đối diện Liễu Tức Phong, ngượng muốn chín người nhưng vẫn phải cực lực che giấu lý do mình ngượng, sầm sì mặt: "Tôi ngồi trên đó thấy khó chịu." Nói xong đã lập tức hối hận, trâu là do Liễu Tức Phong dắt về, anh không đụng tay làm gì cả, giờ thái độ lại như đang làm bộ làm tịch bắt bẻ người ta, vì thế vội sửa ngữ khí, "Hay là anh cứ ngồi đi, để tôi dắt trâu cho."
Liễu Tức Phong lắc đầu: "Thôi, lội bộ cả đi."
Hắn tháo đồ vật treo trên hai sừng trâu xuống, vỗ vỗ mông trâu thả nó đi. Con trâu này rất quen đường, kêu "mọ" một tiếng đã thủng thẳng trở về theo đường cũ.
Một bên vai Liễu Tức Phong vắt giày, vai kia treo trà lá, để mặc hai chân trần bước đi.
Giày Lý Kinh Trọc dù sao cũng đã bẩn nên dứt khoát không cởi ra nữa. Dọc đường anh vừa đi vừa suy nghĩ, bản thân mình không phải người lỗ mãng nôn nóng, thời còn đi học nếu câu hỏi nào chưa xác định được đáp án, anh nhất định sẽ không mở miệng. Vì sao mới tạm nghỉ học mấy ngày về quê gặp được Liễu Tức Phong, mọi thứ đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Anh nói nhiều lên, vừa biết nói đùa vừa hay nói thật, cũng trở nên cảm tính hơn, cảm xúc dễ dàng phập phồng lên xuống, cứ như một con người khác trốn bên trong phải chịu đè nén quá lâu bây giờ cuối cùng đã được giải thoát.
Lý Kinh Trọc nhìn sang sườn mặt Liễu Tức Phong.
Chỉ mới gặp hắn có một đêm, thêm một ngày hôm nay.
Dọc đường đi hai người không ai nói chuyện, lúc băng qua cầu đá, Lý Kinh Trọc nhìn lại nơi sáng nay Liễu Tức Phong chỉ cho anh, nước đã cuốn trôi hết những thứ không cần thiết, bờ sông bây giờ cỏ xanh non như mới.
Lại đi thêm một đoạn nữa là về đến nhà họ Lý, Lý Kinh Trọc chưa muốn tạm biệt, bèn thăm dò: "Anh có khát không? Hay là vào nhà tôi uống chén nước đã?"
Liễu Tức Phong đáp: "Nhà tôi cũng có nước."
Lý Kinh Trọc nghĩ thầm: Mời uống nước tất nhiên không chỉ có mỗi uống nước suông rồi. Rõ ràng Liễu Tức Phong không phải người ngây thơ chất phác, lúc này lại giả vờ nghe không hiểu, nhất định là vẫn còn giận anh.
Lý Kinh Trọc lại nói: "Ý tôi là anh có muốn dùng trà không? Tôi nhớ cha tôi được người ta tặng một bộ trà cụ khá giống chỗ dì Tông, để tôi pha trà cho anh."
Liễu Tức Phong: "Ban ngày uống rồi thây."
Người này giận dai thật đấy.
Lý Kinh Trọc: "Buổi chiều tôi mời trà rồi, thế tối nay anh mời tôi ăn thịt bò được không?"
Liễu Tức Phong nói: "Ban ngày tôi cũng mời cậu ăn mì."
Lý Kinh Trọc nghĩ thầm: Nói mà không biết xấu hổ. rõ ràng tiền mì là tôi trả. Còn dám ba hoa với Chu Lang mua một cân thịt bò cho hai người ăn, bây giờ về lại lật lọng không chia nữa.
Nhưng anh không dám nói ra miệng, sợ giống như mình đang tính toán chi li.
Mắt thấy cổng nhà ngày càng gần, Lý Kinh Trọc không muốn chia tay trong bầu không khí khó chịu thế này, nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được một cái cớ tốt để giữ chân Liễu Tức Phong.
Đau đầu một trận, đến sát cửa nhà Lý Kinh Trọc mới đột ngột nhớ ra: "À đúng rồi, anh nói anh đã chuẩn bị sẵn một bức tranh không người chỉ có con dấu, nói sẽ đưa cho tôi. Tranh đâu? Tôi muốn xem."
Liễu Tức Phong đáp: "Ngày mai đưa cho."
Rốt cuộc anh đã hết cách, chỉ có thể nói: "Được."
May mà vẫn có ngày mai.
Đến ngã rẽ chữ Đinh (丁) sát sườn phòng phía tây nhà họ Lý, Liễu Tức Phong chào: "Tạm biệt."
Lý Kinh Trọc: "Ngày mai gặp."
Mở cửa vào nhà rồi, Lý Kinh Trọc mới nhớ ra hôm nay lên chợ nhưng không mua bất kỳ nguyên liệu gì về nấu ăn, trong bếp chỉ còn dầu muối, lục lọi nửa ngày mới tìm thấy một ống mì sợi, trong góc nhà còn nửa túi gạo không biết đã quá hạn sử dụng chưa. Anh không muốn ăn mấy thứ này, hơn nữa cũng chưa bao giờ tự nấu cơm bằng bếp củi, liền quyết định tối nay nhịn luôn, dù sao buổi chiều đã nhét một bụng trà bánh no nê rồi.
Không phải bận rộn nấu nướng, thời gian dư dả rất nhiều, có thể vào phòng học đọc sách tiếp.
Đối với thể loại sách không phải chuyên ngành, Lý Kinh Trọc rất ít khi đọc lại lần thứ hai, nhưng giờ phút này anh vẫn mặc kệ một hàng sách chưa xem qua trên giá, mở ngăn kéo đọc lại quyển《 Cấm nói ra 》kia lần nữa.
Lần này đọc kỹ anh đột nhiên chú ý tới một chuyện, không ngừng lặp lại hành động mở sách xem chữ —— gấp lại nhìn bìa sách —— mở ra xem tiếp. Lý Kinh Trọc đang so sánh câu chữ với hình ảnh, bởi vì càng đọc anh càng cảm thấy nhân vật nữ chính trong truyện chính là người được in trên trang bìa.
Phần bìa được đổ màu lam giống như muốn dán kín miệng cô lại.
Nhất định là do người mẫu thể hiện và thiết kế trang bìa tương đối tốt mà thôi, Lý Kinh Trọc nghĩ, một câu chuyện thế này không nhất định phải là chuyện thật, mà cho dù thật sự có nguyên mẫu cũng không có khả năng dùng chính người đó làm bìa sách. Đây là một câu chuyện xuất sắc, nhưng cũng là một câu chuyện tuyệt vọng, hầu như tất cả mọi người đã xem đều sẽ hy vọng nó chỉ là chuyện hư cấu.
Lý Kinh Trọc xem đến giữa truyện, chú ý tới tình tiết nữ chính từng đi xem triển lãm tranh truyền thống cùng với một người bạn là con trai.
Mười lăm tuổi.
Trong văn hai người đi xem triển lãm cũng vào năm mười lăm tuổi.
Điểm trùng hợp quá nhiều.
Lý Kinh Trọc biết, một tác giả, đặc biệt là tác giả vừa bắt đầu chắp bút viết quyển sách đầu tiên của mình, nhất định tác phẩm sẽ nhuốm đầy dấu vết tự thân của người đó, cũng rất dễ dàng vay mượn kinh nghiệm cá nhân thoải mái cho vào truyện, nhưng loại hành vi này thường lập lờ nửa thật nửa giả, cũng không thể khẳng định toàn bộ nội dung truyện đều là sự việc tác giả từng trải qua.
Kỳ thật Lý Kinh Trọc hoàn toàn có thể mở điện thoại lên mạng tra cứu về Liễu Tức Phong và quyển sách này, nhưng anh lại không muốn tìm hiểu sau lưng hắn. Anh muốn dùng lòng thành của bản thân đổi lấy sự thành thật của Liễu Tức Phong. Lòng thành anh có đủ, chỉ không biết hắn có hay không.
"Thùng ——"
Tiếng đập cửa từ bên ngoài truyền vào không quá giống tiếng đập cửa bình thường, vừa mềm vừa nặng, lại hơi không rõ ràng.
"Thùng ——"
Tiếng đập cửa lặp lại.
Lý Kinh Trọc đặt sách xuống bàn, đẩy cửa sổ ra xem thử là ai.
Bên ngoài cửa lớn, mỗi tay Liễu Tức Phong đang bưng một cái bát, dùng khuỷu tay gõ.
Lý Kinh Trọc kinh ngạc trong lòng, vội chạy ra nhà chính mở cửa.
Anh cho rằng tối rồi không còn ai tới nữa nên lấy then khóa cửa lại. Cửa gỗ lớn có hai cái then, cái trên cắm từ trái sang phải, bên dưới xỏ từ phải sang trái, cả hai cái chốt vừa to vừa nặng, muốn mở ra phải phí chút thời gian.
Anh vừa kéo cửa, Liễu Tức Phong đã nói ngay: "Mau đỡ cho tôi, nóng quá."
Lý Kinh Trọc vội vàng đỡ hai bát mì trong tay hắn: "Đi sang phòng bếp bên kia đi, có bàn ăn."
Hai người đi vào phòng trà nước bên cạnh bếp, buông bát xuống. Lý Kinh Trọc tìm hai đôi đũa trong ống, tráng nước sôi rồi đưa một đôi cho Liễu Tức Phong.
Hai bát mì giống hệt nhau, bát ăn cũng giống, là loại bát lớn để múc canh toàn thân màu trắng, trên thành in một vòng hoa điểu. Loại mì trong bát là bún tàu* chan ngập nước dùng, mặt trên trải một lớp thịt bò cay, bên cạnh xếp một trái trứng lòng đào và sáu cọng cải thìa.
*Bún tàu 龙须面 (long tu diện): một loại mì của tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc. Tên gọi của chúng bắt nguồn từ hình dạng dài và mỏng, được cho là giống bộ râu rồng.
Liễu Tức Phong hỏi: "Không có trà à?"
Lý Kinh Trọc cười thầm trong lòng một tí xíu, thức thời không nhắc chuyện vừa nãy hắn từ chối vào nhà uống trà nữa, đứng lên đi rót nước. Anh nhớ rõ hắn thích uống nước ấm, liền rót hai ly nước mới nấu đặt lên bàn.
Hai người bắt đầu ăn, Lý Kinh Trọc gắp một miếng thịt bò, khen: "Ngon quá."
Liễu Tức Phong chỉ ăn phần mình, không đáp lời.
Lý Kinh Trọc lại ăn một gắp mì: "Mì vừa trơn vừa bóng, còn ngon hơn mì ở tiệm Chu Lang."
Liễu Tức Phong liếc anh một cái: "Miệng lưỡi trơn tru nhỉ. Bưng mì sang được nhà cậu cũng trương phình lên cả rồi."
Lý Kinh Trọc chửi thầm: Tôi bắt chước kiểu lịch sự của anh chứ đâu ra.
Thế nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Hay là sau này sang nhà tôi nấu cơm ăn chung đi?"
Liễu Tức Phong: "Cậu đang có ý đồ kêu tôi nấu cơm mỗi ngày cho cậu chứ gì? Tôi về đến nhà mới nghĩ ra, cậu vừa về đây chưa được hai ngày, trong nhà nhất định trống trơn cho nên mới có lòng tốt nấu cho cậu bát mì thôi."
Thì cũng là nghĩ đến mình còn gì.
Khóe môi Lý Kinh Trọc nhếch lên, lại nhanh chóng áp xuống: "Chúng ta cùng nhau nấu. Phòng bếp nhà tôi không thể nấu nướng một mình được."
Liễu Tức Phong hỏi: "Vì sao?"
Lý Kinh Trọc giải thích: "Nhà anh thuê có bếp kiểu mới đúng không? Nhà tôi là nhà kiểu cũ, ông bà nội ở quen rồi nên không sửa chữa. Bếp loại cũ phải có một người ngồi dưới nhóm lửa quạt gió, để ý độ lửa mạnh yếu, một người khác đứng phía trên xào nấu. Thực ra một người không phải không làm được, nhưng sẽ dễ luống cuống tay chân."
Liễu Tức Phong lập tức ném đũa muốn đi xem ngay: "Úi, nếu sớm biết thì tôi đã hỏi thuê nhà cậu rồi. Nhà chú Trần cũng là nhà cũ nhưng đồ đạc trang hoàng theo kiểu mới chẳng khác gì nhà ở thành phố, không còn hương vị nguyên bản nữa." Hắn vừa nói vừa đánh giá nhà họ Lý một vòng, trên xà nhà còn cột không ít dây thừng để gác thịt khô, chén bát trong tủ đều là loại tráng men thuần trắng, "Nhà này có phong vị hơn."
Lý Kinh Trọc giới thiệu: "Đây là phòng trà nước, bên kia là gian bếp, chờ ăn xong tôi dẫn anh đi xem. Nếu anh muốn xem nữa thì còn phòng ngủ, giường tủ trong phòng toàn bộ đều theo lối cũ, còn có thể lên lầu hai, trên đó cũng có vài gian phòng ngủ nữa."
Ánh mắt Liễu Tức Phong sáng rực, cầm đũa lên nói: "Cậu cũng ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta đi xem, phải xem hết một lượt."
Lý Kinh Trọc gật đầu, lùa nhanh cả mì cả nước vào bụng, anh muốn nói thật ra Liễu Tức Phong có thể ở lại đây luôn, dù sao trong nhà cũng có nhiều phòng ngủ trống. Nhưng một khi nói ra rồi sẽ đồng nghĩa với việc mời người ta ở chung, hình như quá đường đột.
Liễu Tức Phong ăn xong trước, nhìn vào bát Lý Kinh Trọc hỏi: "Vì sao cậu không ăn trứng?"
Lý Kinh Trọc luôn không ăn trứng lòng đào, thứ này dù đã luộc qua nước sôi vẫn có nguy cơ bị nhiễm khuẩn salmonella*.
*Nhiễm khuẩn Salmonella là một bệnh nhiễm khuẩn đường ruột do vi khuẩn gọi là Salmonella gây ra. Nhiễm khuẩn có thể lây lan từ ruột vào máu và các nơi khác trong cơ thể, trường hợp nặng có thể gây tử vong. Lý do nhiễm khuẩn chính là ăn đồ tươi sống không nấu chín bị nhiễm khuẩn hoặc tiếp xúc trực tiếp với động vật bị nhiễm khuẩn rồi cho tay vào miệng.
"Không ăn thì đưa đây." Liễu Tức Phong thò đũa vào bát anh.
"Ăn, tôi để dành ăn sau cùng." Lý Kinh Trọc vội bưng bát lên ăn hết cả trứng lẫn nước dùng còn sót lại.
Ăn sạch sẽ, dưới đáy bát mới lộ ra một chữ "Hỉ" to đùng đỏ chót.
Lý Kinh Trọc nhìn đáy bát của Liễu Tức Phong, cũng là một chữ "Hỉ" giống y hệt. Có lẽ hắn không biết ở vùng này, mấy thứ vật dụng như ly chén thau chậu có chữ "Hỉ" đều là đồ chỉ mua cho vợ chồng mới cưới.
Lý Kinh Trọc không dám suy nghĩ nhiều nữa, hôm nay đã nghĩ đủ nhiều rồi, nghĩ mãi sẽ thành nghĩ sai, cuối cùng tự mình đa tình. Anh thu dọn chén đũa hai người rồi mới gọi Liễu Tức Phong đi vào bếp tham quan.
Liễu Tức Phong ngồi xổm trước bếp lò, hỏi: "Thứ này cụ thể là dùng như thế nào?"
Lý Kinh Trọc trả lời: "Tôi nhớ là cho ít củi vào, nhóm lửa, quạt lên là được."
Liễu Tức Phong lại hỏi: "Thế làm sao để tắt lửa?"
Lý Kinh Trọc chịu thua: "Ngày mai tôi gọi điện hỏi thử."
Liễu Tức Phong trông thấy một thứ khác thú vị mình chưa từng thấy qua: "Bên kia là cái gì?"
Lý Kinh Trọc nói: "Giếng, chỉ là không lớn như giếng ngoài trời. Trước đây chưa có nước máy phải dùng thứ đó, kéo tay cầm là có nước bơm lên."
Liễu Tức Phong chạy ra kéo kéo được một chậu nước, nhúng tay vào khen: "Nước giếng mát quá."
"Cậu cũng mau tới đây." Liễu Tức Phong muốn Lý Kinh Trọc cũng cho hai tay vào nước, "Mùa hè trong nhà có cái giếng đúng là thoải mái."
Nghe thấy hai chữ "trong nhà", lần thứ hai trong ngày Lý Kinh Trọc sinh ra ý định hỏi hắn có muốn qua nhà mình ở không, nhưng trái lo phải nghĩ một hồi, vẫn không dám mở miệng.
Xem xong phòng bếp, anh lại đưa Liễu Tức Phong đi xem phòng khách nhỏ, nhà chính, phòng ngủ, hễ Liễu Tức Phong nhìn thấy một thứ mình chưa thấy bao giờ đều hưng phấn không thôi, cái gì cũng muốn hỏi một câu, học dùng thử một chút. Xem xong gian phòng ngủ cuối cùng dưới lầu một, Liễu Tức Phong hỏi căn phòng trong cùng phía đông đang sáng đèn dùng để làm gì.
"Phòng học." Lý Kinh Trọc đáp, "Vừa nãy ra mở cửa cho anh nên quên tắt đèn. Chắc anh không nhớ rõ, đêm hôm trước tôi đứng ở căn phòng đó lấy nến cho anh mượn."
Liễu Tức Phong gật đầu: "Hóa ra là nó. Cảm giác từ bên ngoài nhìn vào và bên trong nhìn ra hoàn toàn không giống nhau." Hắn đặt tay lên cạnh cửa, không kéo ra, "Có thể xem chứ?"
Lý Kinh Trọc nói: "Có thể."
Liễu Tức Phong kéo cửa ra, bấy giờ Lý Kinh Trọc mới nhớ tới cuốn sách trên bàn vẫn chưa được giấu vào ngăn kéo, vội vàng cản lại: "Chờ một chút."
Nhưng căn phòng này rộng cùng lắm chỉ có một tấc vuông, đập vào mắt là bàn học, trên mặt bàn gỗ đào chỉ đặt lẻ loi một quyển《 Cấm nói ra 》dễ thấy vô cùng.
—------------------------------
Đuma tôi thích nhất là trứng luộc lòng đào đấy, xin bác sĩ Tiểu Lý đừng gây thù với hội mê ăn trứng lòng đàoooo 。・゚゚*(>д
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.