Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Chương 39: Vạn Quỷ đại trận

Vô Danh

08/07/2016

Phùng Đại Trụ, là một thợ rèn.

Chính xác mà nói, 200 năm trước, hắn là một thợ rèn.

Tại thời điểm đó, lò rèn của Phùng gia là một trong hai thủ nghệ tốt nhất. Ngay cả quân đội cũng thường làm rất nhiều binh khí trong cửa hàng của hắn, làm lò rèn Phùng gia, nhanh chóng phát triển, trở thành một đại lò rèn.

Nhưng có một chuyện đã xả ra, một vị tướng quân đi vào cửa hàng hắn, thấy vẻ đẹp của nương tử hắn, rồi xảy ra biến hóa thật lớn.

Một ngày, khi hắn thấy thi thể của nương tử trong phòng, hắn phẫn nộ liều mạng lao ra tìm kẻ thù, lại bị một đám binh lính đã sớm chuẩn bị bao vây, bắt hắn cùng đám đệ tử trong lò rèn đi, tống vào đại lao, vu khống bọn họ tự tàng binh khí, âm mưu tạo phản.

Quan viẻn phụ trách thẩm án, lại có quan hệ tốt viên tướng quân kia, không phân thị phi, liền định cho bọn họ tội danh mưu phản đại nghịch, không đợi sau mùa thu mới xử trảm, đã lén bỏ độc dược trong cơm, làm hắn cùng mười lăm người đệ tử đều bị độc chết trong phòng gia. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Hắn là oán tử quỷ(quỷ chết oan), vốn chưa hết dương thọ, sau khi chết oán khí tận trời, háo thành lệ quỷ, dẫn theo đám đệ tử chết oan, phá tan phù chú trấn áp trong lao của pháp sư, xông vào trong phủ của tướng quân kia, phẫn nộ lấy mạng hơn mười nhân mạng trong nhà tướng quân kia, ngay cả vị quan thẩm án kia cũng không buông tha, giết người như ma, lệ quỷ trong thành Kim Lăng cũng đều tự hào.

Phạm vào tội lớn ngập trời này, ngay cả lệ quỷ cũng không đảm đương nổi. Từ đó Phùng Đại Trụ cũng không dám đến địa phủ báo danh, đến khí dương thọ hết, vẫn trà trận trong nhân gian, mang theo không ít đệ tử du lai đãng khứ(lang thang), cũng thu nhận không ít tiểu đệ, trộm ăn hương hỏa do nhân gian cung phụng, khi thì cùng Quỷ Hồn phát sinh tranh đấu, nhưng không dám mưu hại đến mạng người, để tránh sự chú ý của Địa phủ, phái xuất âm binh tiêu diệt tổ chức dã quỷ của chúng.

Vào đêm này, chẳng biết vì sao, Phùng Đại Trụ chung quy cảm thấy tâm thần không yên, dường như có âm thanh gì ở nơi xa xa gọi mình, làm mình không tự chủ được muốn hướng về nơi ấy.

Trong lòng hắn biết khác thường, âm thầm chống cự ý nghĩ muốn rời khỏi địa bạn của mình, nhưng không chú ý đến, bộ hạ đệ tử của mình đã lặng lẽ chuồn ra ngoài.

Lúc hắn chú ý đến thì, tên đệ tử cuối cùng ánh mắt ngơ ngốc bay ra bên ngoài. Phùng Đại Trụ chấn động, hắn biết bộ hạ của mình cũng trúng phải mê chú, vừa bỏ đi, không biết còn có thể quay về không nữa.

Tâm thân phân tán, lập tức hắn cũng bị chú ngữ mê hoặc, mơ mơ màng màng ra khỏi địa bàn, bay thẳng đến thành nam, bay đến trong bãi tha ma của thành nam, linh khi bức tới, thì thấy chung quanh mờ mịt, bản thân mình đã ở trong một trận pháp rất lớn, bên ngoài đông dày đặc, đều là những khuôn mặt có chút quen thuộc, đều là những nhân vật xưng vương xưng bá ở thành Kim Lăng, dẫn theo đám bộ hạ tiểu đệ, tương đối hoảng sợ, không biết có chuyện gì xảy ra.

Trận pháp này, chiếm cả địa hình rộng lớn chung quanh bãi tha ma, thành hình bát quái, bốn phương tám hướng, nơi nơi đều có vô số Quỷ Hồn vây quanh bên trong trận pháp, bị vây ngay sát nhau, quỷ kề bên quỷ, quỷ bóp quỷ, Qủy Hồn dù muốn thanh tỉnh tìm đường chạy ra khỏi trận pháp, cũng ra không được, bay tới trận pháp bên cạnh, liền cạnh hắc khí ngăn lại, bắt bọn họ quay trở lại trong trận.

Trong lòng Phùng Đại Trụ biết không ổn, vội tìm kiếm khắp nơi trong trận, tìm vài tên bộ hạ, tụ họp lại một chỗ, lại cùng với lãnh đạo của các nhóm bắt chuyện, nơi nơi tìm kiếm điểm mấu chốt để phá trận, và cao nhân thiệt lập trận pháp.

Không bao lâu, đã thấy một lão đạo sĩ nhỏ khô gầy tại trung tâm bát quái trận, đứng trên đỉnh núi cao nhất, đưa mắt nhìn quanh, nhìn vô số Quỷ Hồn bị nhốt trong trận, ngửa mặt lên trời cười lớn: "Tôt tốt tốt, quả nhiên là đất Kim Lăng thịnh vượng, tùy tiện triệu một cái, liền có ngay trên vạn du hồn dã quỷ(âm hồn lang thang) đến đây! Chỉ buồn cười là phái Quy sơn ngu ngốc, đang ở trên bảo sơn(núi châu báu) mà không biết tự tìm kiếm, quả thực là cầm bát vàng ăn xin, ngu muội ngu muội!"

Phùng Đại Trụ đương nhiên biết uy danh của phái Quy Sơn, lúc trước chính pháp sư phái Quy Sơn đã dùng chú pháp trấn áp bọn họ. May mắn đó là một tiêu đồ đệ không ra gì của phái Quy Sơn, pháp lực không mạnh, nhưng phù chú đó cũng làm cho Phùng Đại Trụ vất vả nhiều ngày mới có thể chạy thoát, bởi vậy đối với pháp sư phái Quy Sơn luôn vừa kính lại vừa sợ. Hôm nay nghe lão đạo sĩ kia bất kính với phái Quy Sơn như vậy, hiển nhiên là hắn thiết lập trận pháp lừa mình đến đây, không khỏi vừa giận vừa sợ, đoán không ra lai lịch tên đạo tặc này là gì.



Đạo nhân lời vừa nói ra, làm đám lệ quỷ thanh tỉnh sắc mặc vô cùng giận dữ, hét gào hướng vào đạo nhân đánh tới. Tiếc rằng đạo nhân sớm đã có phòng bị, chung quanh hơn mười trượng, một bực cứ như đang bày tường đồng vách sắt, lệ quỷ một khi vọt tới hình vòng cung đó, đều bị dội ngược trở lại, linh thể kịch chấn, cũng bị thương tổn không nhỏ.

Đạo nhân phất nhẹ phất trần, mỉm cười nói: "Đám tiểu quỷ nghe đây: Ta là trưởng lão phái Âm Sơn, là pháp sư do hoàng đế Đại Đường cung thỉnh tới, ta là Đông Khôi Tử! Hôm nay phụng hoàng mệnh, đến để thu phục các ngươi, các ngươi không phục sao?"

Phùng Đại Trụ thấy pháp lực hắn như vậy, hiển nhiên mình không thể kháng lại, lập tức trầm ngâm không nói. Một tên lệ quỷ đầu lĩnh nổi trận lôi đình, lớn tiếng hét: "Không phục, không phục! Lão là đạo tặc, căn bản không có hảo tâm tốt lành gì, muốn gạt bọn ta làm quỷ nô bán lãng cho lão, ông nội chết cũng không theo!"

Đông Khôi Tử sắc mặt trầm xuống, ngón tay bắn nhẹ, liền thấy dưới chân lệ quỷ kia bùng lên một ngọn lửa từ trong bùn đất, từ đất bốc lên, hóa thành liệt hỏa vạn trượng, nhất thời cuốn lấy tên lệ quỷ kia cùng mấy du hồn bên cạnh hắn vào trong, trong tiếng kêu la thảm thiết của chúng quỷ chỉ trong khoảng khắc, cháy sạch biến mất, mấy Quỷ Hồn kia, đã hồn phi phách tán, một chút bột phấn cũng không lưu lại.

Đông Khôi Tử sử dụng một chiêu ấy, làm cho trên vạn Quỷ Hồn khắp dãy núi, tất cả trong lòng đều run sợ, đứng tụm lại một chỗ run rẩy, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn hắn, không có tên quỷ nào dám nói một lời.

Đông Khôi Tử mỉm cười, hắn hao tổn tâm cơ, thiết kế vạn quỷ đại trận này, linh quỷ trong trận đương nhiên là do hắn xử trí. Chỉ cần hắn tâm niệm vừa động, địa ngục chân hỏa lập tức trong trận phát ra,

Hắn búng nhẹ một ngón tay, trầm giọng nói: "Bản tiên sư pháp lực cao cường, vừa đi tới Kim Lăng, muốn giúp dân chúng Kim Lăng có một thế giới thanh bình! Các ngươi mau mau quy hàng, tránh bổn tiên sư giận dữ đem các ngươi đốt cháy thành tro!"

Chúng quỷ đối mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Phùng Đại Trụ lớn gan từ trong đám quỷ kia, chắp tay hỏi: "Xin hỏi pháp sư, muốn chúng tiểu quỷ làm việc gì?"

Đông Khôi Tử mỉm cười, hắn búng nhẹ một ngón tay tạo thành một viên trận(trận hình vòng cung) hắc quang bao phủ, nói: "Chỉ cần các ngươi tiến vào bên trong trận pháp nọ, liền trở thành bộ hạ trung thành của bổn tiên sư, bổn tiên sư sẽ xem các ngươi như tay chân vậy, tuyệt không bạc đãi!"

Phùng Đại Trụ nhìn về trận pháp kia, nhưng thấy trong ma trận bát quái đại trận, trung tâm phụ cận hắc vụ(sương mù đen) tràn ngập, bao phủ trận pháp kia lại, không biết quang cảnh bên trong là gì, lập tức trầm ngâm không nói.

Bộ hạ hắn có một tên đệ tử thấy bản lĩnh Đông Khôi Tử như thế, tim sinh sợ hãi, liền tiến đến bên hắn, thấp giọng nói: "Sư phụ, không bằng để đệ tử đi thử một lần?"

Phùng Đại Trụ hơi trầm ngâm, gật đầu nói: "Cũng tốt, ngươi đi trước, phải hết sức cẩn thận!"

Đệ tử kia vâng một tiếng, nhẹ nhàng bay ra, hướng Đông Khôi Tử hành lễ nói: "Tiên sư, tiểu quỷ nguyện vào trận thử một lần!"

Đông Khôi Tử khẽ chau mày, đối với việc chỉ có một tiểu quỷ tiến vào trong tận không hề thỏa mãn, nhưng lại ha ha cười nói: "Cũng tốt, ngươi chịu làm bộ hạ trung thành của bản tiên sư, ta sẽ đối tốt với ngươi!"

Đệ tử kia làm một lễ, phiêu nhiên bay về phía trong hắc vụ, chỉ nghe một tiếng đau đớn, linh thể hắn nhanh chóng bị trận pháp hấp thu vào, cửu chuyển luân hồi, chậm rãi từ bên trong bay ra, linh thể biến thành màu đen, sắc mặt ngu ngốc, chậm rãi bay về hướng Đông Khôi Tử, đứng ở phía sau hắn, bất động không nói.



Phùng Đại Trụ thấy vậy kinh ngạc, ngưng thần chăm chú nhìn đệ tử kia, đột nhiên thất thanh kêu lên: "Tiểu Điêu! Linh thức của ngươi đã bị xóa đi rồi sao?"

Tiểu Điêu chậm rãi quay đầu, mặt không chút thay đổi nhìn hắn, dùng ngữ âm trầm trầm nói: "Sư phụ! Tiên sư pháp lực thông thiên, sư phụ hãy sớm quy thuận, miễn cho hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh!"

Phùng Đại Trụ vừa giận vừa sợ, cả người run rẩy, ánh mắt phẫn nộ nhìn về Đông Khôi Tử, run giọng nói: "Pháp sư, ngươi muốn chúng ta quy thuận ngươi, vì cái gì lãi xóa đi linh thức đệ tử ta, làm hắn trở thành một Khôi Lôi quỷ vô tri vô thức!"

Đông Khôi Tử sắc mặt trầm xuống, quát: "Nói bậy! Bổn tiên sư diệu pháp, đám tiểu quỷ các ngươi há có thể lĩnh hội được! Nếu quy thuận theo ta, tương lai thật tốt đang chờ! Ngươi còn không mau quy hàng!"

Hắn quơ phất trần, hướng vào dã quỷ tứ phương. Tất cả quần quỷ lúc đó đều sắc mặc giận dữ, nhưng lại không có tên quỷ nào có can đảm chống lại hắn, lập tức không dám lên tiếng, dùng trầm mặc tỏ sự kháng nghị!"

Đông Khôi Tử đợi một lúc, thấy không có tên quỷ nào lên tiếng, cảm thấy tức giận, quát: "Hôm nay đến đây đã không do các ngươi quyết nữa! Phong lai(gió tới)!"

Hắn vung phất trần lên, chỉ lên một chỗ. Ở chỗ đó, cuồng phong bắt đầu xuất hiện, đem Bát Quái trận vây khốn chúng quỷ thổi trúng làm chúng ngã trái ngã phải, kêu la thảm thiết không ngừng.

Cuồng phong nổi lên, lúc đầu thổi loạn tứ phía, về sau liền có phương hướng, đem tất cả ngàn lệ quỷ ở bên trong thổi tới viên trận màu đen. Quần quỷ tuy dùng hết linh lực ngăn cản, nhưng làm sao chống được pháp lực của Vạn Quỷ đại trận, bị cuồng phong từng cái một thổi tới trận pháp kia, chỉ có số ít lệ qury có linh lực cường đại, mới có thể chống đỡ được cuồng phong, miễn cưỡng bay đi hướng khác, không rơi vào Tẩy Linh Trận mà Đông Khôi Tử đã tỉ mỉ bày ra.

Gần ngàn Quỷ Hồn, hét lên một tiếng không cam lòng, liền bị Tẩy Linh Trận hút vào bên trong, không bao lâu sau, lại một lúc từ bên trong không một tiếng động bay ra, trên người sắc đen bao phủ ảm đạm, dừng ở phía sau của Đông Khôi Tử, im lặng không nói, nhìn qua một loạt đều như nhau là bùn khắc tượng gỗ.

Xa xa quần quỷ thấy mà kinh hãi run sợ, tất cả kinh sợ không thôi, liền quay về sau chạy trốn, lại bị Vạn Quỷ trận ngăn trở, không thể bỏ chạy. Nhất thời lê quỷ kêu gào, vang vọng trên bãi tha ma.

Đông Khôi Tử ngửa mặt lên trời cười lớn, trong lòng hưng phấn không hiểu. Nhiều Quỷ Hồn như thế bị giốt trong trận của mình, lúc này thu hoạch của mình quá lớn. Quả nhiên là vượng địa âm trạch(nơi có âm khí tốt) nổi danh thiên hạ, trong Kim Lăng thành, lại có nhiều Quỷ Hồn chưa đầu thai như vậy, thật là ngoài dự kiến của hắn. Chuyện hỉ ngoài ý muốn, đủ để hắn cảm thấy may mắn vạn phần.

Nghĩ đến đây, hắn thầm đắc ý với sự bố trí của mình. Mặc dù tới chậm một chút, nhưng mình sau khi đã an bài tốt sự vụ trong môn phái, liền tức tốc chạy tới Kim Lăng, thành công đàm phán với Hòa Đan Dương vương Lý Hùng, song phương ăn nhịp với nhau, mượn thế lực của Lý Hùng, lại làm lại vụ quỷ sự nháo loạn thành Kim Lăng, lúc này thành công được Lý Ngư đích thân mời làm pháp sư, bởi vậy mới có thể ở trên bãi tha ma, mượn lực lượng quân đội, lấy danh nghĩa trấn quỷ, bày là trận pháp khổng lồ bực này. Nếu không có việc các vị cao thủ trong Quy Sơn phái đánh nhau tới sống tới chết, bị những cao thủ đã chết trong Quy Sơn phái phản phác đánh cho bị thương, không thể không về tĩnh dưỡng, chuyện tốt như vậy cũng chưa chắc đã rơi xuống đầu mình.

Chỉ là, sư huynh đến sớm hơn mình một chút lại chết một cách khó hiểu, điều này làm cho Đông Khôi Tử có chút mơ hồ hồ nghi, không biết có phải hắn giả chết, nhân cơ hội mà lừa gạt hoàng phi tới chỗ bí mật để hưởng dùng.

Hắn cũng từng đi đào mộ vị Tiêu Thục Phi bị ban cho cái chết, quả nhiên phát hiện bên trong trống rỗng không có cái gì, thi thể không biết chạy đi đâu rồi, bây giờ nghĩ lại, hơn phân nữa là bị vị sư huynh đam mê luyện chế cương thi của mình khai quật lên để lặng lẽ luyện chế.

Nghĩ tới đây, Đông Khôi Tử không khỏi thầm cười lạnh. Bất quá dùng một mỹ nhân làm đỉnh lô làm cương thi ưu chất, sao bằng được mình mượn một ít lực lượng quân đội, liền có thể thu phục trên vạn quỷ nô để cung dịch, lực lượng cường đại như vậy, lại chẳng có thể so với các vị sư huynh đệ trong môn phái sao?

Hiện tại, hắn đã đem đám quân đội chướng mắt đuổi đi hết, nơi này chỉ có quỷ nô tâm phúc của hắn, đã bị mất hết thần hết, chỉ cần Quỷ Hồn trong Vạn Quỷ đại trận đều bị Tẩy Linh trận luyện hóa, thực lực của mình liền trở nên cường đại đến cực điểm! Khi đó đã lực lượng vạn quỷ, khống chế thành Kim Lăng, cũng không phải không có khả năng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook