Nhật Kí Đưa Vợ Về Nhà Của Tổng Giám Đốc
Chương 4: Tiền
Dịch Dương Thiên Vy
02/11/2018
Ánh nắng len lỏi qua các tán lá cây rơi xuống đất, trong một căn phòng Bạch Vy Vy vẫn chìm trong giấc ngủ. Sau khi cô được Hàn Nhất Quân cứu về thì vẫn hôn mê bất tỉnh.
"Anh hai, sao chị ấy vẫn chưa tỉnh lại?" Tiếng non nớt của một cậu bé vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Cậu bé là Hàn Nhất Thiên- em trai Hàn Nhất Quân, là con trai thứ của Hàn gia. Năm nay cậu bé ba tuổi nhưng đã rất thông minh. Tính tình lạnh lùng như anh trai của bé.
"Làm sao anh biết được? Cô ấy thích dậy khi nào thì cô ấy dậy thôi. Làm sao anh biết" anh nhún nhún vai trả lời đứa em
Đứa bé khinh thường nhìn anh trai mình lại nhìn vào cô. "Anh, chị ấy tỉnh dậy rồi" Thấy cô mở mắt bé kêu lên.
Anh vội kêu bác sĩ riêng rồi vội hỏi cô "Cô thấy sao rồi?"
"Sao tôi lại ở đây? Anh là ai? Đứa bé đi đâu rồi?" Cô vừa tỉnh lại đã lo lắng hỏi anh về đứa bé
"Chị, em ở đây" bé cầm lấy tay cô mừng rỡ nói
"Em không sao thì tốt. Cảm ơn anh đã giúp tôi. Tôi đi trước"
"Khoan đã" thấy cô sắp đi, anh lêm tiếng. "Cô cần thứ gì?"
"Hả" cô ngơ ngác nhìn anh. Anh ta đang nói cái quái gì vậy?
"Ý tôi là tôi muốn cảm ơn cô vì chuyện cô giúp em tôi" thấy cô không hiểu, anh kiên nhẫn giải thích.
"À. Không cần đâu. Tôi hiện tại không cần gì hết ah"
"Vậy không được. Nói đi cô cần gì?"
"Tiền. Hiện tại tôi cần tiền" bây giờ cô cần về nhà nên tất nhiên là phải cần tiền rồi nếu không làm sao về
"Tiền?" Anh nhíu mày, chẳng lẽ cô ấy cũng như bao người khác, chỉ vì tiền
"Sao? Không có? Vậy cũng không sao, anh đưa tôi về đi, tôi mất ví tiền rồi, không có tiền đi xe về"
Nhìn anh như vậy mà chút xíu tiền cũng không có, chẳng hiểu sao bọn bắt cóc lại nhằm vào nhà anh nữa. Haizz, thật xui mà
"Vậy tôi đưa cô về" Anh bước tới ghế sô pha, lấy áo khoác rồi bước ra khỏi phòng. Cô đi theo, anh đưa cô về
"Anh hai, sao chị ấy vẫn chưa tỉnh lại?" Tiếng non nớt của một cậu bé vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Cậu bé là Hàn Nhất Thiên- em trai Hàn Nhất Quân, là con trai thứ của Hàn gia. Năm nay cậu bé ba tuổi nhưng đã rất thông minh. Tính tình lạnh lùng như anh trai của bé.
"Làm sao anh biết được? Cô ấy thích dậy khi nào thì cô ấy dậy thôi. Làm sao anh biết" anh nhún nhún vai trả lời đứa em
Đứa bé khinh thường nhìn anh trai mình lại nhìn vào cô. "Anh, chị ấy tỉnh dậy rồi" Thấy cô mở mắt bé kêu lên.
Anh vội kêu bác sĩ riêng rồi vội hỏi cô "Cô thấy sao rồi?"
"Sao tôi lại ở đây? Anh là ai? Đứa bé đi đâu rồi?" Cô vừa tỉnh lại đã lo lắng hỏi anh về đứa bé
"Chị, em ở đây" bé cầm lấy tay cô mừng rỡ nói
"Em không sao thì tốt. Cảm ơn anh đã giúp tôi. Tôi đi trước"
"Khoan đã" thấy cô sắp đi, anh lêm tiếng. "Cô cần thứ gì?"
"Hả" cô ngơ ngác nhìn anh. Anh ta đang nói cái quái gì vậy?
"Ý tôi là tôi muốn cảm ơn cô vì chuyện cô giúp em tôi" thấy cô không hiểu, anh kiên nhẫn giải thích.
"À. Không cần đâu. Tôi hiện tại không cần gì hết ah"
"Vậy không được. Nói đi cô cần gì?"
"Tiền. Hiện tại tôi cần tiền" bây giờ cô cần về nhà nên tất nhiên là phải cần tiền rồi nếu không làm sao về
"Tiền?" Anh nhíu mày, chẳng lẽ cô ấy cũng như bao người khác, chỉ vì tiền
"Sao? Không có? Vậy cũng không sao, anh đưa tôi về đi, tôi mất ví tiền rồi, không có tiền đi xe về"
Nhìn anh như vậy mà chút xíu tiền cũng không có, chẳng hiểu sao bọn bắt cóc lại nhằm vào nhà anh nữa. Haizz, thật xui mà
"Vậy tôi đưa cô về" Anh bước tới ghế sô pha, lấy áo khoác rồi bước ra khỏi phòng. Cô đi theo, anh đưa cô về
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.