Chương 17: Anh cả và câu chuyện Mạc gia năm 12 tuổi
Nhỏ Nấm Nùn
10/05/2021
"Anh hai không được bắt nạt chị Tiểu Ly! Anh bắt nạt là em mách bác."
Thấy anh hai mình nhấc bổng chị dâu lên, cô le te mắng.
"Mày đừng có mà lắm mồm, tao..."
"Mày làm sao? Mày đừng có mà hở tí là bắt nạt em mày nữa."
"Anh Thiên?"
Mạc Kim Thiên bước vào dưới lớp đồ che kín, vã hết cả mồ hôi. Kim Thiên bỏ chiếc mũ lưỡi chai xuống, chiếc khẩu trang và kính râm lớn cũng được tháo ra để lộ khuôn mặt điển trai còn có nhiều phần đẹp hơn hẳn Mạc Kim Thần.
Cô vừa nhìn thấy Mạc Kim Thiên thì chạy ra nhảy lên ôm. Anh thấy vậy, khó chịu nên liền lập tức kéo cô lại chỗ mình. Ai cho cô thân thiết với người khác như vậy? Anh trai cô cũng không được phép như vậy.
Cô thấy anh như thế thì hậm hực. Rõ ràng là anh cô mà cũng không cho cô ôm. Hừm! Đúng là cái đồ đã không đẹp bằng người ta mà còn lòng dạ hẹp hòi. Anh cả của cô là đẹp trai nhất.
"Anh Thiên, sao anh lại ở đây?"
"Anh tới đây quay, tiện quay xong tới đây nghỉ vài hôm luôn. Lúc vào nhận phòng không cẩn thận cái cô lễ tân hét lên làm anh bị phát hiện. May là ban nãy thằng Thần với Tiêu Dương cãi nhau ngoài kia nên anh trốn vào đây được."
Cô cứ nhìn chằm chằm vào Mạc Kim Thiên. Anh cả cô đúng là đệ nhất. Bờ vai rộng, gương mặt góc cạnh, ngũ quan tinh xảo, đúng chất là đệ nhất mĩ nam của giới giải trí mà. Trời ơi hảo soái quá đi thôi!
"Em còn nhìn nữa? Em muốn thì tối nay anh cho em xem đã luôn."
Anh thấy cô thì máu ghen tuông lại nổi lên liền nói thầm vào tai cô.
"Chụt" - Cô kéo cravat anh xuống khiến cả nửa thân trên của anh bị kéo xuống theo. Thuận nước đẩy thuyền, cô hôn chụt một phát vào môi anh khiến anh đỏ mặt. Cô nói nhỏ:
"Cho em ngắm tí nữa, em trả tiền rồi!"
"Em còn đòi ngắm nữa!?"
Anh ban đầu thì thích thú nhưng nghe cô nói liền lập tức gắt gỏng, vác cô lên đi về phía khu nghỉ của lớp, bỏ mặc những người còn lại đứng đó.
"Này! Anh làm gì vậy?"
Anh không nói gì, cứ thế đem cô về phòng. Không ném, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Nằm xuống bên cạnh, anh nhắm mặt lại, ôm lấy cô.
"Ngủ thôi."
Cô khó hiểu. Cô đã buồn ngủ đâu?
Cô không chịu nằm yên, cứ ngọ nguậy trong lòng anh mà không biết rằng nơi đó của anh đã sắp không chịu nổi nữa rồi.
"Vợ! Nếu em mà còn không nằm yên nữa thì anh không thể đảm bảo được là hôm nay, ngày mai và cả ngày kia nữa, cả kì nghỉ này rằng em có thể vui vẻ chơi đùa đâu."
Cô nghe thế thì rùng mình, ngoan ngoãn nằm im trong vòng anh.
Một lúc lâu sau, anh mở mắt. Cô đã ngủ say. Đầu cô tựa lên lồng ngực anh, hơi thở của cô nhẹ nhàng, đều đều theo từng nhịp. Nãy giờ anh chưa ngủ, anh vẫn chưa ngủ được. Cơn ghen vẫn đang cuồn cuộn trong lòng. Điều hòa vẫn đang để ở nhiệt độ thấp nhất nhưng cơ thể anh lại vẫn đang nóng rực cả lên.
"Ưm..." Cô khó chịu, dụi dụi đầu vào người anh. Anh thấy cô như vậy, vội vuốt nhẹ vào lưng cô.
Anh nhớ ngày xưa cô rất hay ngủ gật trong lớp, nhưng chỉ một chút thôi là cô lại bị Kim Thần véo khiến giật mình tỉnh dậy mà ấm ức. Đến giờ ra chơi lại ngủ bù. Tiếng ồn ào của giờ ra chơi với tư thế ngồi thường hay làm cô khó chịu nhưng nên anh thường xoa lưng giúp cô dễ ngủ hơn. Năm cô khoảng mười hai tuổi là lúc cô hay ngủ gật nhất. Lúc đó là thời kì khó khăn nhất của cô. Khi đó ba mẹ cô đâm đơn kiện nhau ra tòa đòi ly hôn, lúc đó cô đã rất tức giận mà bỏ về nhà tổ Đình gia. Bác cả của cô thấy cô ở đó không nghỉ ngơi đầy đủ được nên đã gọi cô về Mạc gia. Dù đã về Mạc gia thì cô vẫn rất ít ăn ít ngủ. Trước năm mười hai tuổi, nửa đêm sẽ là lúc cô ngủ rất say, có gọi cũng chẳng tỉnh nhưng sau đó, mọi thứ đã thay đổi. Nửa đêm cô cứ y ỷ khóc mãi tới khi ngủ quên mới thôi.
Đêm đó, khi cô đang cố gắng ngủ, tiếng khóc cô khe khẽ vang lên. Kim Thần đi ngang qua nghe thấy tiếng cô thì dừng lại gõ cửa phòng. Cô ra mở cửa thấy người thì lau vội nước mắt. Đôi mắt của cô đỏ hoe nhìn Kim Thần. Kim Thần thấy thế vội dồ dành cô. Cậu xoa lưng cho cô tới khi cô ngủ say rồi mới về phòng ngủ. Từ đó, mỗi tối Kim Thần đều xoa lưng cho cô ngủ. Nhưng nhiều khi, chỉ cần cô giật mình tỉnh ngủ giữa đêm thì đêm đó cô lại nằm trằn trọc khóc. Nhiều lúc điều đó rõ rệt tới mức chỉ cần nhìn là nhận ra ngay. Vì buổi tối không thể ngủ được nên trên lớp chỉ cần có thời gian rảnh là cô gục xuống ngủ luôn. Nhưng vì ở trên lớp, Kim Thần không hay ở trong lớp chơi nên không để ý tới cô quá nhiều. Ban đầu thì anh cũng không biết là làm sao nhưng khi cùng cô và anh cô đi xe buýt về khu nhà mình, thấy hành động và lời nói của anh cô thì anh cũng hiểu ra vài phần. Sau đó trên lớp anh thường là người xoa lưng cho cô ngủ.
Anh nhìn cô bây giờ nhớ ngày xưa. Cô ngang tàn như vậy nhưng không phải trái tim cô là sắt đá, trái tim đó cũng rất nhỏ bé, mong manh. Trái tim đó không kiên cường như nhiều người nghĩ mà cũng chỉ như bao người khác mà thôi.
Anh vuốt tóc cô. Có lẽ anh nghĩ nhiều rồi. Sự hòa đồng, thân thiết với người khác của cô cũng chỉ là vì quá khứ mà thôi. Cô không muốn quá khứ lặp lại. Anh cũng không muốn quá khứ cô lặp lại. Kể cả là chỉ một lần mà thôi.
Thấy anh hai mình nhấc bổng chị dâu lên, cô le te mắng.
"Mày đừng có mà lắm mồm, tao..."
"Mày làm sao? Mày đừng có mà hở tí là bắt nạt em mày nữa."
"Anh Thiên?"
Mạc Kim Thiên bước vào dưới lớp đồ che kín, vã hết cả mồ hôi. Kim Thiên bỏ chiếc mũ lưỡi chai xuống, chiếc khẩu trang và kính râm lớn cũng được tháo ra để lộ khuôn mặt điển trai còn có nhiều phần đẹp hơn hẳn Mạc Kim Thần.
Cô vừa nhìn thấy Mạc Kim Thiên thì chạy ra nhảy lên ôm. Anh thấy vậy, khó chịu nên liền lập tức kéo cô lại chỗ mình. Ai cho cô thân thiết với người khác như vậy? Anh trai cô cũng không được phép như vậy.
Cô thấy anh như thế thì hậm hực. Rõ ràng là anh cô mà cũng không cho cô ôm. Hừm! Đúng là cái đồ đã không đẹp bằng người ta mà còn lòng dạ hẹp hòi. Anh cả của cô là đẹp trai nhất.
"Anh Thiên, sao anh lại ở đây?"
"Anh tới đây quay, tiện quay xong tới đây nghỉ vài hôm luôn. Lúc vào nhận phòng không cẩn thận cái cô lễ tân hét lên làm anh bị phát hiện. May là ban nãy thằng Thần với Tiêu Dương cãi nhau ngoài kia nên anh trốn vào đây được."
Cô cứ nhìn chằm chằm vào Mạc Kim Thiên. Anh cả cô đúng là đệ nhất. Bờ vai rộng, gương mặt góc cạnh, ngũ quan tinh xảo, đúng chất là đệ nhất mĩ nam của giới giải trí mà. Trời ơi hảo soái quá đi thôi!
"Em còn nhìn nữa? Em muốn thì tối nay anh cho em xem đã luôn."
Anh thấy cô thì máu ghen tuông lại nổi lên liền nói thầm vào tai cô.
"Chụt" - Cô kéo cravat anh xuống khiến cả nửa thân trên của anh bị kéo xuống theo. Thuận nước đẩy thuyền, cô hôn chụt một phát vào môi anh khiến anh đỏ mặt. Cô nói nhỏ:
"Cho em ngắm tí nữa, em trả tiền rồi!"
"Em còn đòi ngắm nữa!?"
Anh ban đầu thì thích thú nhưng nghe cô nói liền lập tức gắt gỏng, vác cô lên đi về phía khu nghỉ của lớp, bỏ mặc những người còn lại đứng đó.
"Này! Anh làm gì vậy?"
Anh không nói gì, cứ thế đem cô về phòng. Không ném, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Nằm xuống bên cạnh, anh nhắm mặt lại, ôm lấy cô.
"Ngủ thôi."
Cô khó hiểu. Cô đã buồn ngủ đâu?
Cô không chịu nằm yên, cứ ngọ nguậy trong lòng anh mà không biết rằng nơi đó của anh đã sắp không chịu nổi nữa rồi.
"Vợ! Nếu em mà còn không nằm yên nữa thì anh không thể đảm bảo được là hôm nay, ngày mai và cả ngày kia nữa, cả kì nghỉ này rằng em có thể vui vẻ chơi đùa đâu."
Cô nghe thế thì rùng mình, ngoan ngoãn nằm im trong vòng anh.
Một lúc lâu sau, anh mở mắt. Cô đã ngủ say. Đầu cô tựa lên lồng ngực anh, hơi thở của cô nhẹ nhàng, đều đều theo từng nhịp. Nãy giờ anh chưa ngủ, anh vẫn chưa ngủ được. Cơn ghen vẫn đang cuồn cuộn trong lòng. Điều hòa vẫn đang để ở nhiệt độ thấp nhất nhưng cơ thể anh lại vẫn đang nóng rực cả lên.
"Ưm..." Cô khó chịu, dụi dụi đầu vào người anh. Anh thấy cô như vậy, vội vuốt nhẹ vào lưng cô.
Anh nhớ ngày xưa cô rất hay ngủ gật trong lớp, nhưng chỉ một chút thôi là cô lại bị Kim Thần véo khiến giật mình tỉnh dậy mà ấm ức. Đến giờ ra chơi lại ngủ bù. Tiếng ồn ào của giờ ra chơi với tư thế ngồi thường hay làm cô khó chịu nhưng nên anh thường xoa lưng giúp cô dễ ngủ hơn. Năm cô khoảng mười hai tuổi là lúc cô hay ngủ gật nhất. Lúc đó là thời kì khó khăn nhất của cô. Khi đó ba mẹ cô đâm đơn kiện nhau ra tòa đòi ly hôn, lúc đó cô đã rất tức giận mà bỏ về nhà tổ Đình gia. Bác cả của cô thấy cô ở đó không nghỉ ngơi đầy đủ được nên đã gọi cô về Mạc gia. Dù đã về Mạc gia thì cô vẫn rất ít ăn ít ngủ. Trước năm mười hai tuổi, nửa đêm sẽ là lúc cô ngủ rất say, có gọi cũng chẳng tỉnh nhưng sau đó, mọi thứ đã thay đổi. Nửa đêm cô cứ y ỷ khóc mãi tới khi ngủ quên mới thôi.
Đêm đó, khi cô đang cố gắng ngủ, tiếng khóc cô khe khẽ vang lên. Kim Thần đi ngang qua nghe thấy tiếng cô thì dừng lại gõ cửa phòng. Cô ra mở cửa thấy người thì lau vội nước mắt. Đôi mắt của cô đỏ hoe nhìn Kim Thần. Kim Thần thấy thế vội dồ dành cô. Cậu xoa lưng cho cô tới khi cô ngủ say rồi mới về phòng ngủ. Từ đó, mỗi tối Kim Thần đều xoa lưng cho cô ngủ. Nhưng nhiều khi, chỉ cần cô giật mình tỉnh ngủ giữa đêm thì đêm đó cô lại nằm trằn trọc khóc. Nhiều lúc điều đó rõ rệt tới mức chỉ cần nhìn là nhận ra ngay. Vì buổi tối không thể ngủ được nên trên lớp chỉ cần có thời gian rảnh là cô gục xuống ngủ luôn. Nhưng vì ở trên lớp, Kim Thần không hay ở trong lớp chơi nên không để ý tới cô quá nhiều. Ban đầu thì anh cũng không biết là làm sao nhưng khi cùng cô và anh cô đi xe buýt về khu nhà mình, thấy hành động và lời nói của anh cô thì anh cũng hiểu ra vài phần. Sau đó trên lớp anh thường là người xoa lưng cho cô ngủ.
Anh nhìn cô bây giờ nhớ ngày xưa. Cô ngang tàn như vậy nhưng không phải trái tim cô là sắt đá, trái tim đó cũng rất nhỏ bé, mong manh. Trái tim đó không kiên cường như nhiều người nghĩ mà cũng chỉ như bao người khác mà thôi.
Anh vuốt tóc cô. Có lẽ anh nghĩ nhiều rồi. Sự hòa đồng, thân thiết với người khác của cô cũng chỉ là vì quá khứ mà thôi. Cô không muốn quá khứ lặp lại. Anh cũng không muốn quá khứ cô lặp lại. Kể cả là chỉ một lần mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.