Chương 1: Ngày đầu bên nhau
Nhỏ Nấm Nùn
10/05/2021
Hôm nay là ngày anh và cô đi tuần trăng mật trở về. Sau bao sóng gió cuối cùng cô và anh cũng bên nhau.
Bây giờ, họ trở về nhà cô để gặp ba mẹ cô. Anh cao một mét chín còn cô chỉ có một mét năm mươi lắm. Ba cô vừa thấy cô và anh liền nói:
"Hai đứa về rồi à? Nhìn như cái sào với cái kẹo ý nhỉ."
Cô vừa nghe thấy vậy liền tức giận. Ừ thì cô đúng là không cao lắm nhưng ba cô đâu cần phải nói vậy. Cô cãi lại:
"Đâu có! Nếu con là cây kẹo thì anh ấy là cái cột điện cao thế. Con hơi bị thông minh ý, còn anh ấy chỉ là đồ não bé thôi!"
Anh nghe thế, đen mặt, đặt đồ xuống, vòng tay qua eo cô cười và nói:
"Ba vợ, mẹ vợ, vợ con mệt rồi, bọn con đi nghỉ trước!"
"Này! Em đâu có mệt đâu! Em muốn ăn trước đã."
Anh cứ thế bế cô lên mặc cô vùng vẫy:
"Không! Em mệt rồi!"
Tiếp sau đó anh thì thầm vào tai cô:
"Một tên ngốc sẽ làm em phải van xin hắn dừng lại đấy, anh cho em thấy anh có ngốc không nhé! Muốn ăn thì anh sẽ cho em ăn, ăn đã chưa thôi!"
Anh nhanh chân bế cô về phòng...
[...]
Sáng hôm sau, anh bước xuống nhà một mình mà không có cô bên cạnh.
"A! Con xuống rồi à? Vào ăn cùng đi."
Anh nhanh chân bước tới bàn.
"Anh hai, chị dâu đâu rồi?"
Anh liếc nhìn thằng em trai kiêm luôn em rể của vợ mình. Tại hôm qua anh hơi quá đà nên vợ anh sáng nay vẫn chưa dậy được. Thế mà thằng em trai duy nhất của anh lại bán đứng anh thế. Thất vọng!
"Chú út à, vợ anh hôm nay hơi mệt thế còn dì út đâu?"
"Tại tối qua ồn quá, bọn em không ngủ được, tới gần sáng mới ngủ nên chắc cô ấy vẫn chưa tỉnh..."
Đang nói thì tiếng chuông điện thoại vang lên, chú út nhấc máy nghe.
"Gì vậy hả vợ?"
"Bật loa ngoài lên!"
Cậu bật loa ngoài...
"Anh bật rồi nè!"
"Cha tiên nhân nhà anh, phòng anh rể với chị hai là phòng cách âm, nghe tiếng thế nào được, thế mà anh bảo là ồn quá xong bảo ôm một lúc. Cái ôm một lúc của anh mà giờ vợ anh không bước nổi rồi! Lên dìu em xuống nhà! Mau!"
Anh và mọi người nghe thế thì chép miệng.
"Chú út hư quá, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Thôi, lên dìu vợ chú xuống đi!"
Anh quay ra nhìn thấy ba vợ và mẹ vợ hai mắt thâm quầng.
"Ừm...Hai người sao vậy ạ?"
"Không có gì đâu, chỉ là chênh lệch múi giờ thôi, dù sao chúng ta cũng mới từ Úc trở về ít hôm."
Đã về một tháng rồi mà làm sao không thích nghi được? Thực ra là phòng hai người họ ở ngay dưới phòng hai chị em, cả đêm cứ lạch cạch ồn quá thật sự là không ngủ được.
Một lát sau, chú út dìu dì út xuống nhà. Vừa thấy anh, dì út đã hỏi:
"Anh rể, hôm qua anh làm gì chị em thế? Thấy bả nằm không nhúc nhích nổi người luôn."
Chú út bồi thêm:
"Anh cũng vậy thôi, còn hơn cầm thú!"
Anh lườm, miệng lẩm bẩm:
"Có vài ba lần thôi mà, làm gì mà căng."
Đang ăn thì anh nhận được dòng tin nhắn từ cô:
"Tối nay ngủ sô pha!"
Thấy vậy, anh vội vã lên phòng, đóng chặt cửa.
"Hôm qua anh làm có vài lần thôi, cũng có làm gì quá đâu mà sao em bắt anh làm vậy?"
Giọng cô khàn khàn đáp lại:
"Ờ thì vài lần nhưng anh xem vài lần của anh là mấy lần? Đã không tính lần mà còn không tính thời gian à? Mỗi lần của anh gần nửa tiếng đồng hồ, từ gần tám giờ tối tới tận năm giờ sáng, anh bảo nhẹ nhàng cơ mà, một chút cơ mà? Thế này mà là một chút với nhẹ nhàng của anh à? Cứ đà này có khi phải cấm dục anh dài dài!"
Anh nhìn cô với vẻ thách thức:
"Em không dám đâu, vợ yêu à~"
Bây giờ, họ trở về nhà cô để gặp ba mẹ cô. Anh cao một mét chín còn cô chỉ có một mét năm mươi lắm. Ba cô vừa thấy cô và anh liền nói:
"Hai đứa về rồi à? Nhìn như cái sào với cái kẹo ý nhỉ."
Cô vừa nghe thấy vậy liền tức giận. Ừ thì cô đúng là không cao lắm nhưng ba cô đâu cần phải nói vậy. Cô cãi lại:
"Đâu có! Nếu con là cây kẹo thì anh ấy là cái cột điện cao thế. Con hơi bị thông minh ý, còn anh ấy chỉ là đồ não bé thôi!"
Anh nghe thế, đen mặt, đặt đồ xuống, vòng tay qua eo cô cười và nói:
"Ba vợ, mẹ vợ, vợ con mệt rồi, bọn con đi nghỉ trước!"
"Này! Em đâu có mệt đâu! Em muốn ăn trước đã."
Anh cứ thế bế cô lên mặc cô vùng vẫy:
"Không! Em mệt rồi!"
Tiếp sau đó anh thì thầm vào tai cô:
"Một tên ngốc sẽ làm em phải van xin hắn dừng lại đấy, anh cho em thấy anh có ngốc không nhé! Muốn ăn thì anh sẽ cho em ăn, ăn đã chưa thôi!"
Anh nhanh chân bế cô về phòng...
[...]
Sáng hôm sau, anh bước xuống nhà một mình mà không có cô bên cạnh.
"A! Con xuống rồi à? Vào ăn cùng đi."
Anh nhanh chân bước tới bàn.
"Anh hai, chị dâu đâu rồi?"
Anh liếc nhìn thằng em trai kiêm luôn em rể của vợ mình. Tại hôm qua anh hơi quá đà nên vợ anh sáng nay vẫn chưa dậy được. Thế mà thằng em trai duy nhất của anh lại bán đứng anh thế. Thất vọng!
"Chú út à, vợ anh hôm nay hơi mệt thế còn dì út đâu?"
"Tại tối qua ồn quá, bọn em không ngủ được, tới gần sáng mới ngủ nên chắc cô ấy vẫn chưa tỉnh..."
Đang nói thì tiếng chuông điện thoại vang lên, chú út nhấc máy nghe.
"Gì vậy hả vợ?"
"Bật loa ngoài lên!"
Cậu bật loa ngoài...
"Anh bật rồi nè!"
"Cha tiên nhân nhà anh, phòng anh rể với chị hai là phòng cách âm, nghe tiếng thế nào được, thế mà anh bảo là ồn quá xong bảo ôm một lúc. Cái ôm một lúc của anh mà giờ vợ anh không bước nổi rồi! Lên dìu em xuống nhà! Mau!"
Anh và mọi người nghe thế thì chép miệng.
"Chú út hư quá, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Thôi, lên dìu vợ chú xuống đi!"
Anh quay ra nhìn thấy ba vợ và mẹ vợ hai mắt thâm quầng.
"Ừm...Hai người sao vậy ạ?"
"Không có gì đâu, chỉ là chênh lệch múi giờ thôi, dù sao chúng ta cũng mới từ Úc trở về ít hôm."
Đã về một tháng rồi mà làm sao không thích nghi được? Thực ra là phòng hai người họ ở ngay dưới phòng hai chị em, cả đêm cứ lạch cạch ồn quá thật sự là không ngủ được.
Một lát sau, chú út dìu dì út xuống nhà. Vừa thấy anh, dì út đã hỏi:
"Anh rể, hôm qua anh làm gì chị em thế? Thấy bả nằm không nhúc nhích nổi người luôn."
Chú út bồi thêm:
"Anh cũng vậy thôi, còn hơn cầm thú!"
Anh lườm, miệng lẩm bẩm:
"Có vài ba lần thôi mà, làm gì mà căng."
Đang ăn thì anh nhận được dòng tin nhắn từ cô:
"Tối nay ngủ sô pha!"
Thấy vậy, anh vội vã lên phòng, đóng chặt cửa.
"Hôm qua anh làm có vài lần thôi, cũng có làm gì quá đâu mà sao em bắt anh làm vậy?"
Giọng cô khàn khàn đáp lại:
"Ờ thì vài lần nhưng anh xem vài lần của anh là mấy lần? Đã không tính lần mà còn không tính thời gian à? Mỗi lần của anh gần nửa tiếng đồng hồ, từ gần tám giờ tối tới tận năm giờ sáng, anh bảo nhẹ nhàng cơ mà, một chút cơ mà? Thế này mà là một chút với nhẹ nhàng của anh à? Cứ đà này có khi phải cấm dục anh dài dài!"
Anh nhìn cô với vẻ thách thức:
"Em không dám đâu, vợ yêu à~"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.