Nhật Kí Thử Hôn Của Bác Sĩ Hàn
Chương 43: Yêu em
Cố Bắc Niệm Nam
18/10/2021
Hứa Thanh Nhiễm vốn định bảo chỉ ở lại một đêm, nhưng mẹ đã bắt đầu tìm quần áo, cô chỉ có thể ngồi trên giường chờ.
Khi Hứa Thanh Nhiễm ra ngoài, Hàn Trạc vẫn đang đánh cờ với Hứa Miểu Sinh.
Hàn Trạc vẫy tay: "Nhiễm Nhiễm, lại đây."
Hứa Thanh Nhiễm cầm quần áo, đi qua: "Hai người còn muốn đánh cờ bao lâu?"
Hàn Trạc cười nói: "Cờ nghệ của chú quá cao siêu, anh hoàn toàn bị dắt mũi, phải xem chú chừng nào để anh thua."
Hứa Miểu Sinh cũng cười cười, nhìn quần áo trên tay Hứa Thanh Nhiễm: "Con lấy quần áo ba làm gì?"
"Mẹ nói đưa cho Hàn Trạc thay."
Hứa Miểu Sinh gật đầu, lại hạ một quân cờ: "Ừ, năm phút nữa sẽ xong, sau đó đi nghỉ ngơi sớm chút."
Hứa Thanh Nhiễm đặt quần áo bên cạnh, sau đó trở về phòng ngủ.
Nửa tiếng sau, Hàn Trạc đẩy cửa vào, trên người mặc áo ngủ của Hứa Miểu Sinh.
Hứa Thanh Nhiễm đang nằm trên giường, giương mắt thấy anh lập tức bật cười, thậm chí ôm chăn lăn trên giường.
Hàn Trạc đóng cửa lại, khóa trái.
"Buồn cười đúng không?" Anh cũng cúi đầu nhìn xem, quần ngắn một nửa.
Cô cười ước chừng một phút, mới hoãn khẩu khí: "Đừng nói nữa, anh mặc quần áo ba em, xa xa nhìn hơi giống ba, quần quá ngắn."
Hàn Trạc đến mép giường ngồi xuống, ôm Hứa Thanh Nhiễm vào lòng: "Rất giống sao?"
Đôi mắt Hứa Thanh Nhiễm cong cong, cười gật đầu: "Nhìn gần thì không giống, nhưng ở xa, nhìn quần áo thì giống ba em, ha ha ha.."
Hàn Trạc mắt đen như hắc diệu thạch, nhìn nữ nhân cười đến run người, cúi đầu chôn ở cổ cô: "Vậy sao.. Anh đây cũng ôm em trong lòng bàn tay, sủng em như con gái thì tốt rồi."
Tầm mắt Hứa Thanh Nhiễm choáng váng nửa giây, bản thân đã bị Hàn Trạc đè dưới thân.
Cô đỏ mặt, khẩn trương nói: "Anh đừng xằng bậy."
Hàn Trạc cúi người hôn hôn, cười nhẹ: "Yên tâm, anh cũng không dám kích thích chú đâu."
Hai người náo loạn trong chốc lát, Hứa Thanh Nhiễm đột nhiên cảm thấy hứng thú với trò đấu địa chủ, cùng Hàn Trạc chơi hơn nửa giờ, còn đủ năm đồng tiền.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Thanh Nhiễm bị Lưu Phân Phương kêu ra ăn mì.
Hàn Trạc giúp cô đem quần áo đến mép giường, cô híp mắt ngáp, tùy ý để Hàn Trạc giúp mặc quần áo.
"Sao phải về nhà mẹ đẻ chứ, thật không thoải mái."
Hàn Trạc phụt cười, nhìn cửa phòng khép hờ: "Cẩn thận dì nghe được."
Hứa Thanh Nhiễm xoa mắt, ngữ khí mềm mại rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ: "Ở nhà anh, em có thể ngủ đến 12 giờ trưa, về nhà còn phải làm việc, ăn bữa sáng, hơ (tiếng ngáp).."
Lúc này, ngoài cửa lại nghe thấy tiếng Lưu Phân Phương: "Nhiễm Nhiễm, nhanh lên, mì chuẩn bị dọn lên rồi!"
Hứa Thanh Nhiễm bĩu môi, đáp: "Vâng, con dậy rồi!"
Ăn xong bữa sáng, Hứa Miểu Sinh đi dạo trong tiểu khu, Hứa Thanh Nhiễm và Hàn Trạc ngồi trong phòng khách.
Hàn Trạc xem TV, Hứa Thanh Nhiễm liền ghé vào anh híp mắt tiếp tục ngủ.
Trên đường Lý Lan Thuần tới đây một chuyến, nói với Hàn Trạc vài câu về tình huống Lý Liền Đường rồi về.
Buổi chiều, Hàn Trạc và Hứa Thanh Nhiễm đến sân bay đón Hứa Hoài Khiêm.
Ở bãi đỗ xe sân bay đợi nửa tiếng, Hứa Thanh Nhiễm ngồi ở ghế phụ đánh địa chủ, chờ Hứa Hoài Khiêm gọi điện thoại, hỏi bọn họ ở đâu, Hứa Thanh Nhiễm mới biết được em trai về rồi.
Bốn người gặp nhau tại MacDonald trong sảnh đợi của sân bay.
"Hứa Thanh Nhiễm, chị cũng quá không coi trọng em rồi, người nhà người ta tới đón đều đợi ở sân bay, chị lại tránh trong xe chơi game, có người như chị sao?" Từ xa nhìn thấy, Hứa Hoài Khiêm liền bắt đầu oán giận.
Hứa Thanh Nhiễm hừ hừ, nhìn vẻ mặt ghét bỏ của em trai mình, trong đầu không khỏi nhớ tới chuyện khi còn nhỏ và đời trước.
Khi nhỏ chị em họ không có ngày nào không cãi nhau, Hứa Hoài Khiêm cũng ít khi gọi cô là chị, Lưu Phân Phương còn nói hai người họ kiếp trước chắc là kẻ thù của nhau.
Nhưng sau khi lớn lên, quan hệ hai người tốt hơn, tuy miệng Hứa Hoài Khiêm vẫn không tốt đẹp gì, nhưng trong lòng vẫn rất thương cô.
Đời trước Hứa Hoài Khiêm còn vì cô mà đánh nhau với Tần Uông Dương, thậm chí đánh đến hai người đều vào bệnh viện.
Lúc ấy cô đau lòng cho Tần Uông Dương, còn tức giận mà tát cậu mấy bạt tai, thẹn quá thành giận nói chuyện của cô không cần cậu quản.
Hứa Hoài Khiêm quấn băng vải nằm trên giường bệnh, nổi giận đùng đùng mắng lại, tư thế kia giống như còn muốn đánh một trận: "Chị là chị của em, em mẹ nó sẽ quản chị đến chết, về sau hắn lại đến, em liền đập chết hắn!"
Hứa Thanh Nhiễm bị dọa đến chết đứng.
28 năm qua, lần đầu thấy Hứa Hoài Khiêm hung dữ như thế, cô mới biết trước kia đánh nhau, đều là Hứa Hoài Khiêm nhường cô, không cùng cô so đo.
Nhưng khi đó, trong lòng cô tất cả đều là Tần Uông Dương, oán giận cậu, thậm chí nhiều ngày không chịu nói chuyện với cậu.
Nhớ tới đó, vành mắt Hứa Thanh Nhiễm nóng nóng, xoay người chôn trong lòng ngực Hàn Trạc cọ cọ nước mắt.
Trên mặt Hứa Hoài Khiêm mang vẻ ghét bỏ, ôm bạn gái: "Hứa Thanh Nhiễm, chị đừng vậy chứ? Nói hai câu liền khóc, yếu ớt như vậy khi nào thế?"
Hứa Thanh Nhiễm trộm chùi nước mắt, điều chỉnh tốt cảm xúc mới trừng mắt lại: "Không mang kính áp tròng."
Hứa Hoài Khiêm tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không tiếp tục nói nữa, cậu nhìn về phía bạn gái, ánh mắt liền trở nên ôn nhu kiêu ngạo, giới thiệu: "Đây là bạn gái em, Thư Ngọt, người cũng như tên, siêu ngọt."
Hứa Thanh Nhiễm điều chỉnh tốt cảm xúc, duỗi tay ra hướng tới Thư Ngọt: "Xin chào, chị là chị Hoài Khiêm, Hứa Thanh Nhiễm, đây là bạn trai chị Hàn Trạc."
Thư Ngọt duỗi tay nắm một chút, khẽ cười: "Chị, anh Hàn."
Hàn Trạc chỉ gật đầu, xem như chào hỏi.
Thư Ngọt là đại mỹ nhân sáng chói, nhưng liếc mắt một cái nhìn qua cũng không điềm mỹ như Hứa Hoài Khiêm nói, mà là ngự tỷ giỏi giang hấp dẫn ánh mắt người khác. Nước da trắng bạch tôn lên ngũ quan lập thể, tóc đen ngang vai. Vóc dáng rất cao, dáng người gợi cảm nóng bỏng, vừa thấy chính là nữ cường nhân.
Đời trước Hứa Hoài Khiêm dẫn cô trở về, trong lòng Hứa Thanh Nhiễm đều là Tần Uông Dương, không chú ý đến người khác. Chỉ biết Thư Ngọt là người tốt, đối nhân xử thế EQ cao, Hứa Miểu Sinh và Lưu Phân Phương đều rất vừa lòng, hai người đầu năm liền lãnh chứng làm hôn lễ.
Bởi vậy, cô cũng rất vừa lòng với Thư Ngọt.
Đơn giản hàn huyên xong, đoàn người liền trở về nhà.
**
Hứa gia.
Hứa Miểu Sinh đứng ở cửa sổ phòng khách, mắt trông mong nhìn xung quanh. Lưu Phân Phương ở trong phòng bếp bận rộn cơm chiều, thường thường nhìn bạn già một cái, "Ông xem có ích lợi gì, nên về thì đã về rồi, hay là ông vào phòng bếp giúp tôi rửa rau, chờ lát nữa bọn nó về có cơm ăn."
Hứa Miểu Sinh chắp tay sau lưng đi tới đi lui bên cửa sổ, rốt cuộc hạ quyết tâm vào phòng bếp: "Muốn tôi làm gì?"
"Ông rửa đồ ăn trên bệ bếp." Lưu Phân Phương lại nhắc nhở một câu: "Ông nhớ nghiêm túc rửa, cho con với con dâu tương lai của ông ăn đó."
Hứa Miểu Sinh ngâm nga bài hát: "Đã biết, tôi tìm kính rồi tới rửa."
Ông nói, rồi thật sự vào thư phòng lấy kính viễn thị.
Khi bốn người về đến nhà, trong phòng khách đều là hương thơm ngào ngạt của đồ ăn.
Hứa Hoài Khiêm dẫn theo Thư Ngọt chào hỏi cha mẹ, Thư Ngọt cũng đưa lễ vật, người một nhà vô cùng náo nhiệt ngồi xuống, ăn một bữa cơm.
Buổi chiều ăn cơm xong, mọi người ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm, TV mở tin tức. Ánh mắt cha mẹ Hứa dán chặt trên người con trai, nhìn Thư Ngọt cũng là lòng tràn đầy vui mừng.
Hứa Thanh Nhiễm ngồi bên cạnh Hàn Trạc nhìn tầm mắt cha mẹ, trong lòng yên lặng hơi ghen tị, lại nghĩ tới khi còn nhỏ bộ dáng khóc nháo của mình khi ghen tị, đột nhiên bật cười.
Vẻ mặt Hứa Hoài Khiêm phòng bị nhìn cô: "Hứa Thanh Nhiễm, chị có phải gài bẫy gì muốn ảnh hưởng đến hạ bộ của em không?"
Nói xong, cảnh giác nhìn bên cạnh mình.
Thư Ngọt cũng nhảy dựng, màu da trắng nõn nhàn nhạt đỏ ửng.
Hứa Hoài Khiêm kiểm tra một vòng, phát hiện không có gì, ôm gối trên sô pha nhẹ nhàng thở ra. Thư Ngọt nhẹ nhàng đánh anh một chút, cho rằng anh cố ý làm trò hề.
Hứa Thanh Nhiễm cười nói: "Chị làm sao có thời gian gài em, hôm nay phải ra đón em mà."
Nói đến việc đón người, Hứa Hoài Khiêm lập tức báo cáo cho Lưu Phân Phương, nói Hứa Thanh Nhiễm không có thành ý, coi chừng là không chào đón cậu về nhà.
Hai chị em cãi nhau, Hứa Miểu Sinh và Lưu Phân Phương chỉ cười, cũng không xen mồm, nhưng Hàn Trạc và Thư Ngọt, xấu hổ đến mắt to trừng mắt nhỏ.
Loại trường hợp này, bọn họ vẫn là lần đầu thấy.
Lưu Phân Phương nhìn thấy, cười giải thích: "Không sao đâu, về sau hình ảnh này, lúc nào cũng được trình diễn."
Thư Ngọt gật đầu: "Quan hệ của chị em Hoài khiêm thật tốt."
Lưu Phân Phương cười nói: "Hai người bọn họ ở bên nhau, không có một ngày không cãi nhau, sảo sảo đều lớn như vậy."
Thư Ngọt nhìn Hứa Hoài Khiêm một cái, nam nhân này ở trước mặt cô, cũng không phải bộ dáng này, cẩn thận ôn nhu, nho nhã lễ độ.
Cậu ôn nhu cẩn thận đều dành cho mình, ở trước mặt cô, cậu là nam nhân yêu cầu phải gánh vác trách nhiệm. Nhưng ở trước mặt Hứa Thanh Nhiễm, cậu là em trai, có thể tùy hứng bậy bạ, như khi còn nhỏ.
Ăn xong cơm chiều, ngày mai Hàn Trạc còn phải đi làm, nhất định phải về chung cư bên kia.
Lưu Phân Phương có chút luyến tiếc, để lại một câu: "Nếu không Nhiễm Nhiễm ở lại đi, ban ngày Hàn Trạc đi làm con một người cũng lười nấu cơm mà."
Hứa Thanh Nhiễm từ trong phòng ngủ cầm đồ sạc ra, nghe Lưu Phân Phương nói, theo bản năng nhìn Hàn Trạc một cái.
Hàn Trạc ngồi trên sô pha, đôi tay đan lại gác trên đùi, nhìn cô: "Nhiễm Nhiễm, em nói đi?"
Hứa Thanh Nhiễm nhìn mẹ, lại nhìn anh, không nhịn cười: "Mẹ, con phải cùng Hàn Trạc trở về, bằng không anh ấy tan tầm về còn phải nấu cơm, quá mệt mỏi."
Lưu Phân Phương cũng không ép buộc, gật đầu: "Ừm, cũng đúng, trên đường chú ý an toàn."
Hàn Trạc khụ khụ, ôm Hứa Thanh Nhiễm đến bên người, nắm tay nữ nhân vẫn luôn cười này đến cửa: "Chú dì, chúng con về trước."
"Ha ha ha, ba mẹ, con đi trước.."
Xuống lầu, Hứa Thanh Nhiễm còn đang cười.
Hàn Trạc rốt cuộc nhịn không được, nhéo miệng cô: "Cười cái gì, cười lâu như vậy?"
Quai hàm Hứa Thanh Nhiễm cười đến mệt, dưới ánh đèn mờ nhạt ở hàng hiên, mắt đen của Hứa Thanh Nhiễm càng sáng hơn, cô trêu đùa: "Bác sĩ Hàn, động tác nhỏ của anh thật sự quá đáng yêu, khi còn nhỏ đi thi, có phải hay dùng động tác này truyền tin với bạn học?"
Hàn Trạc buông tay nhéo mặt cô: "Em nói gì vậy?"
Hứa Thanh Nhiễm lấy tay từ trong áo lông vươn ra, mới vừa tiếp xúc đến không khí bên ngoài, liền cảm thấy lạnh đến hoảng.
Cô giơ tay lên trước ngực, ôm thành quyền, ngón trỏ và ngón giữa bên ngoài nhẹ nhàng động, học động tác nhỏ của Hàn Trạc ở nhà.
Mắt đen Hàn Trạc hơi rũ, cười cười: "Gì vậy?"
Hứa Thanh Nhiễm thấy anh còn không thừa nhận, cố ý nói: "Anh không phải dùng động tác này bảo em về nhà với anh sao?"
"Không phải, anh hỏi em muốn đi hay không, là chính em lựa chọn cùng anh về nhà, lo lắng buổi tối anh trở về còn phải nấu cơm, quá mệt mỏi." Hàn Trạc dùng lời cô nói trả lời lại.
"À, nếu bác sĩ Hàn không yêu cầu em về nhà, em vẫn nên ở nhà mẹ đẻ, cùng anh về nhà thật đúng là lười nấu cơm."
Hứa Thanh Nhiễm làm bộ phải đi.
Nhưng vừa mới xoay người, cô liền bị Hàn Trạc ôm ngang lên, bước nhanh xuống lầu.
Hứa Thanh Nhiễm lo ngã xuống, ôm cổ anh, bị run mà tim đập loạn hai nhịp: "Bác sĩ Hàn, anh có ý gì?"
Hơi thở Hàn Trạc hơi gấp gáp, phun trên trán Hứa Thanh Nhiễm, ngứa.
Hàn Trạc nói: "Đoạt vợ về nhà ngủ."
Hứa Thanh Nhiễm chôn trong lòng ngực anh cười, sau khi bị bế lên xe, cô buông cổ anh, nghiêng đầu nháy mắt: "Bác sĩ Hàn, sao anh đáng yêu vậy?"
Hàn Trạc nhìn đôi mắt cô, dựa vào trong xe, Hứa Thanh Nhiễm ngồi trên ghế phụ. Hàn Trạc hôn đôi môi lạnh băng của cô, thẳng đến khi ấm áp: "Đáng yêu không phải kế lâu dài, yêu em mới là kế lâu dài."
Trái tim Hứa Thanh Nhiễm run lên, nhìn chằm chằm nam nhân gần trong gang tấc, ánh mắt lóe lóe.
Hàn Trạc nhìn bộ dáng ngốc manh của cô, tai không nhịn được đỏ hồng, lại hôn lên.
"Về nhà."
Qua hai giây, Hứa Thanh Nhiễm lại bật cười.
Hàn Trạc thắt đai an toàn, thúc giục cô cũng thắt đai, sau đó lái xe.
Cười đi, hiện tại cười nhiều một chút, chờ về nhà rồi khóc.
Dư quang quét qua ghế phụ, tâm tình rất tốt.
Hứa Thanh Nhiễm cuối cùng cũng nhịn cười, ánh mắt sáng lên, đột nhiên nghiêm túc nói một câu: "Hàn Trạc, ở bên anh, mỗi ngày em đều rất vui vẻ."
Vừa lúc phía trước có đèn đỏ không dài, anh chậm rãi dẫm phanh lại, thấp giọng "Ừm" một tiếng.
Hứa Thanh Nhiễm vịn cửa sổ, cửa kính phủ một tầng hơi nước mỏng, cô lau khô, nhìn ngoài cửa sổ xe chạy như nước, còn có cao ốc xa hoa truỵ lạc, trong lòng phá lệ hạnh phúc.
Về đến nhà đã hơn 9 giờ.
Hứa Thanh Nhiễm vào phòng muốn mở điều hòa, tay Hàn Trạc lại đoạt lấy điều khiển từ xa: "Đã trễ thế này, về phòng ngủ tắm rửa ngủ, không cần mở điều hòa phòng khách."
"Vậy được thôi." Hứa Thanh Nhiễm ngẫm lại cũng cảm thấy có đạo lý, trang thủ bản thân còn dư lại độ ấm, liền đi vào phòng ngủ, mở điều hòa.
Buông điều khiển từ xa, cô cầm quần áo vào phòng tắm: "Em tắm trước."
Hàn Trạc theo sau tiến vào, đóng cửa phòng ngủ, nhẹ giọng "Ừm", nhìn đèn trong phòng tắm mở, cửa kính mơ hồ xuất hiện dáng người kiều diễm, hầu kết anh ngứa ngứa, ho khan, cầm áo ngủ vào phòng tắm.
Cửa mở ra.
Hứa Thanh Nhiễm cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, trừng mắt nam nhân mới vào: "Anh làm gì vậy?"
"Ừm, làm."
* * *
Nước vòi hoa sen bắn tung tóe lên gạch sứ màu trắng, nóng bỏng lại thoải mái. Không gian nhỏ hẹp càng nóng, gương bị che kín, cái gì cũng mơ hồ.
Tắm rửa xong, đã qua một tiếng rưỡi, Hứa Thanh Nhiễm ậm ừ, vành mắt đỏ bừng.
Rõ ràng, lại bị khi dễ.
Hàn Trạc thần thanh khí sảng, tóc ướt đẫm, bên hông chỉ buộc khăn tắm màu trắng, lộ ra dáng người cường tráng.
Trên thân anh còn ướt, nhưng lóa mắt nhất vẫn là mấy vết cào trước ngực.
Hàn Trạc đặt Hứa Thanh Nhiễm trên giường, xoay người về phòng tắm, khi đi ra cầm theo máy sấy.
Anh khom lưng cắm điện, ngồi xổm xuống mép giường nghiêm túc giúp cô sấy khô tóc.
Gió nóng thổi lên mặt Hứa Thanh Nhiễm, Hàn Trạc càng nhìn càng thấy đẹp, cầm lòng không được cúi đầu hôn môi cô.
Ai ngờ, Hứa Thanh Nhiễm rõ ràng đang ngủ đột nhiên khóc lên.
"Hu hu, em không muốn.."
Khi Hứa Thanh Nhiễm ra ngoài, Hàn Trạc vẫn đang đánh cờ với Hứa Miểu Sinh.
Hàn Trạc vẫy tay: "Nhiễm Nhiễm, lại đây."
Hứa Thanh Nhiễm cầm quần áo, đi qua: "Hai người còn muốn đánh cờ bao lâu?"
Hàn Trạc cười nói: "Cờ nghệ của chú quá cao siêu, anh hoàn toàn bị dắt mũi, phải xem chú chừng nào để anh thua."
Hứa Miểu Sinh cũng cười cười, nhìn quần áo trên tay Hứa Thanh Nhiễm: "Con lấy quần áo ba làm gì?"
"Mẹ nói đưa cho Hàn Trạc thay."
Hứa Miểu Sinh gật đầu, lại hạ một quân cờ: "Ừ, năm phút nữa sẽ xong, sau đó đi nghỉ ngơi sớm chút."
Hứa Thanh Nhiễm đặt quần áo bên cạnh, sau đó trở về phòng ngủ.
Nửa tiếng sau, Hàn Trạc đẩy cửa vào, trên người mặc áo ngủ của Hứa Miểu Sinh.
Hứa Thanh Nhiễm đang nằm trên giường, giương mắt thấy anh lập tức bật cười, thậm chí ôm chăn lăn trên giường.
Hàn Trạc đóng cửa lại, khóa trái.
"Buồn cười đúng không?" Anh cũng cúi đầu nhìn xem, quần ngắn một nửa.
Cô cười ước chừng một phút, mới hoãn khẩu khí: "Đừng nói nữa, anh mặc quần áo ba em, xa xa nhìn hơi giống ba, quần quá ngắn."
Hàn Trạc đến mép giường ngồi xuống, ôm Hứa Thanh Nhiễm vào lòng: "Rất giống sao?"
Đôi mắt Hứa Thanh Nhiễm cong cong, cười gật đầu: "Nhìn gần thì không giống, nhưng ở xa, nhìn quần áo thì giống ba em, ha ha ha.."
Hàn Trạc mắt đen như hắc diệu thạch, nhìn nữ nhân cười đến run người, cúi đầu chôn ở cổ cô: "Vậy sao.. Anh đây cũng ôm em trong lòng bàn tay, sủng em như con gái thì tốt rồi."
Tầm mắt Hứa Thanh Nhiễm choáng váng nửa giây, bản thân đã bị Hàn Trạc đè dưới thân.
Cô đỏ mặt, khẩn trương nói: "Anh đừng xằng bậy."
Hàn Trạc cúi người hôn hôn, cười nhẹ: "Yên tâm, anh cũng không dám kích thích chú đâu."
Hai người náo loạn trong chốc lát, Hứa Thanh Nhiễm đột nhiên cảm thấy hứng thú với trò đấu địa chủ, cùng Hàn Trạc chơi hơn nửa giờ, còn đủ năm đồng tiền.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Thanh Nhiễm bị Lưu Phân Phương kêu ra ăn mì.
Hàn Trạc giúp cô đem quần áo đến mép giường, cô híp mắt ngáp, tùy ý để Hàn Trạc giúp mặc quần áo.
"Sao phải về nhà mẹ đẻ chứ, thật không thoải mái."
Hàn Trạc phụt cười, nhìn cửa phòng khép hờ: "Cẩn thận dì nghe được."
Hứa Thanh Nhiễm xoa mắt, ngữ khí mềm mại rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ: "Ở nhà anh, em có thể ngủ đến 12 giờ trưa, về nhà còn phải làm việc, ăn bữa sáng, hơ (tiếng ngáp).."
Lúc này, ngoài cửa lại nghe thấy tiếng Lưu Phân Phương: "Nhiễm Nhiễm, nhanh lên, mì chuẩn bị dọn lên rồi!"
Hứa Thanh Nhiễm bĩu môi, đáp: "Vâng, con dậy rồi!"
Ăn xong bữa sáng, Hứa Miểu Sinh đi dạo trong tiểu khu, Hứa Thanh Nhiễm và Hàn Trạc ngồi trong phòng khách.
Hàn Trạc xem TV, Hứa Thanh Nhiễm liền ghé vào anh híp mắt tiếp tục ngủ.
Trên đường Lý Lan Thuần tới đây một chuyến, nói với Hàn Trạc vài câu về tình huống Lý Liền Đường rồi về.
Buổi chiều, Hàn Trạc và Hứa Thanh Nhiễm đến sân bay đón Hứa Hoài Khiêm.
Ở bãi đỗ xe sân bay đợi nửa tiếng, Hứa Thanh Nhiễm ngồi ở ghế phụ đánh địa chủ, chờ Hứa Hoài Khiêm gọi điện thoại, hỏi bọn họ ở đâu, Hứa Thanh Nhiễm mới biết được em trai về rồi.
Bốn người gặp nhau tại MacDonald trong sảnh đợi của sân bay.
"Hứa Thanh Nhiễm, chị cũng quá không coi trọng em rồi, người nhà người ta tới đón đều đợi ở sân bay, chị lại tránh trong xe chơi game, có người như chị sao?" Từ xa nhìn thấy, Hứa Hoài Khiêm liền bắt đầu oán giận.
Hứa Thanh Nhiễm hừ hừ, nhìn vẻ mặt ghét bỏ của em trai mình, trong đầu không khỏi nhớ tới chuyện khi còn nhỏ và đời trước.
Khi nhỏ chị em họ không có ngày nào không cãi nhau, Hứa Hoài Khiêm cũng ít khi gọi cô là chị, Lưu Phân Phương còn nói hai người họ kiếp trước chắc là kẻ thù của nhau.
Nhưng sau khi lớn lên, quan hệ hai người tốt hơn, tuy miệng Hứa Hoài Khiêm vẫn không tốt đẹp gì, nhưng trong lòng vẫn rất thương cô.
Đời trước Hứa Hoài Khiêm còn vì cô mà đánh nhau với Tần Uông Dương, thậm chí đánh đến hai người đều vào bệnh viện.
Lúc ấy cô đau lòng cho Tần Uông Dương, còn tức giận mà tát cậu mấy bạt tai, thẹn quá thành giận nói chuyện của cô không cần cậu quản.
Hứa Hoài Khiêm quấn băng vải nằm trên giường bệnh, nổi giận đùng đùng mắng lại, tư thế kia giống như còn muốn đánh một trận: "Chị là chị của em, em mẹ nó sẽ quản chị đến chết, về sau hắn lại đến, em liền đập chết hắn!"
Hứa Thanh Nhiễm bị dọa đến chết đứng.
28 năm qua, lần đầu thấy Hứa Hoài Khiêm hung dữ như thế, cô mới biết trước kia đánh nhau, đều là Hứa Hoài Khiêm nhường cô, không cùng cô so đo.
Nhưng khi đó, trong lòng cô tất cả đều là Tần Uông Dương, oán giận cậu, thậm chí nhiều ngày không chịu nói chuyện với cậu.
Nhớ tới đó, vành mắt Hứa Thanh Nhiễm nóng nóng, xoay người chôn trong lòng ngực Hàn Trạc cọ cọ nước mắt.
Trên mặt Hứa Hoài Khiêm mang vẻ ghét bỏ, ôm bạn gái: "Hứa Thanh Nhiễm, chị đừng vậy chứ? Nói hai câu liền khóc, yếu ớt như vậy khi nào thế?"
Hứa Thanh Nhiễm trộm chùi nước mắt, điều chỉnh tốt cảm xúc mới trừng mắt lại: "Không mang kính áp tròng."
Hứa Hoài Khiêm tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không tiếp tục nói nữa, cậu nhìn về phía bạn gái, ánh mắt liền trở nên ôn nhu kiêu ngạo, giới thiệu: "Đây là bạn gái em, Thư Ngọt, người cũng như tên, siêu ngọt."
Hứa Thanh Nhiễm điều chỉnh tốt cảm xúc, duỗi tay ra hướng tới Thư Ngọt: "Xin chào, chị là chị Hoài Khiêm, Hứa Thanh Nhiễm, đây là bạn trai chị Hàn Trạc."
Thư Ngọt duỗi tay nắm một chút, khẽ cười: "Chị, anh Hàn."
Hàn Trạc chỉ gật đầu, xem như chào hỏi.
Thư Ngọt là đại mỹ nhân sáng chói, nhưng liếc mắt một cái nhìn qua cũng không điềm mỹ như Hứa Hoài Khiêm nói, mà là ngự tỷ giỏi giang hấp dẫn ánh mắt người khác. Nước da trắng bạch tôn lên ngũ quan lập thể, tóc đen ngang vai. Vóc dáng rất cao, dáng người gợi cảm nóng bỏng, vừa thấy chính là nữ cường nhân.
Đời trước Hứa Hoài Khiêm dẫn cô trở về, trong lòng Hứa Thanh Nhiễm đều là Tần Uông Dương, không chú ý đến người khác. Chỉ biết Thư Ngọt là người tốt, đối nhân xử thế EQ cao, Hứa Miểu Sinh và Lưu Phân Phương đều rất vừa lòng, hai người đầu năm liền lãnh chứng làm hôn lễ.
Bởi vậy, cô cũng rất vừa lòng với Thư Ngọt.
Đơn giản hàn huyên xong, đoàn người liền trở về nhà.
**
Hứa gia.
Hứa Miểu Sinh đứng ở cửa sổ phòng khách, mắt trông mong nhìn xung quanh. Lưu Phân Phương ở trong phòng bếp bận rộn cơm chiều, thường thường nhìn bạn già một cái, "Ông xem có ích lợi gì, nên về thì đã về rồi, hay là ông vào phòng bếp giúp tôi rửa rau, chờ lát nữa bọn nó về có cơm ăn."
Hứa Miểu Sinh chắp tay sau lưng đi tới đi lui bên cửa sổ, rốt cuộc hạ quyết tâm vào phòng bếp: "Muốn tôi làm gì?"
"Ông rửa đồ ăn trên bệ bếp." Lưu Phân Phương lại nhắc nhở một câu: "Ông nhớ nghiêm túc rửa, cho con với con dâu tương lai của ông ăn đó."
Hứa Miểu Sinh ngâm nga bài hát: "Đã biết, tôi tìm kính rồi tới rửa."
Ông nói, rồi thật sự vào thư phòng lấy kính viễn thị.
Khi bốn người về đến nhà, trong phòng khách đều là hương thơm ngào ngạt của đồ ăn.
Hứa Hoài Khiêm dẫn theo Thư Ngọt chào hỏi cha mẹ, Thư Ngọt cũng đưa lễ vật, người một nhà vô cùng náo nhiệt ngồi xuống, ăn một bữa cơm.
Buổi chiều ăn cơm xong, mọi người ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm, TV mở tin tức. Ánh mắt cha mẹ Hứa dán chặt trên người con trai, nhìn Thư Ngọt cũng là lòng tràn đầy vui mừng.
Hứa Thanh Nhiễm ngồi bên cạnh Hàn Trạc nhìn tầm mắt cha mẹ, trong lòng yên lặng hơi ghen tị, lại nghĩ tới khi còn nhỏ bộ dáng khóc nháo của mình khi ghen tị, đột nhiên bật cười.
Vẻ mặt Hứa Hoài Khiêm phòng bị nhìn cô: "Hứa Thanh Nhiễm, chị có phải gài bẫy gì muốn ảnh hưởng đến hạ bộ của em không?"
Nói xong, cảnh giác nhìn bên cạnh mình.
Thư Ngọt cũng nhảy dựng, màu da trắng nõn nhàn nhạt đỏ ửng.
Hứa Hoài Khiêm kiểm tra một vòng, phát hiện không có gì, ôm gối trên sô pha nhẹ nhàng thở ra. Thư Ngọt nhẹ nhàng đánh anh một chút, cho rằng anh cố ý làm trò hề.
Hứa Thanh Nhiễm cười nói: "Chị làm sao có thời gian gài em, hôm nay phải ra đón em mà."
Nói đến việc đón người, Hứa Hoài Khiêm lập tức báo cáo cho Lưu Phân Phương, nói Hứa Thanh Nhiễm không có thành ý, coi chừng là không chào đón cậu về nhà.
Hai chị em cãi nhau, Hứa Miểu Sinh và Lưu Phân Phương chỉ cười, cũng không xen mồm, nhưng Hàn Trạc và Thư Ngọt, xấu hổ đến mắt to trừng mắt nhỏ.
Loại trường hợp này, bọn họ vẫn là lần đầu thấy.
Lưu Phân Phương nhìn thấy, cười giải thích: "Không sao đâu, về sau hình ảnh này, lúc nào cũng được trình diễn."
Thư Ngọt gật đầu: "Quan hệ của chị em Hoài khiêm thật tốt."
Lưu Phân Phương cười nói: "Hai người bọn họ ở bên nhau, không có một ngày không cãi nhau, sảo sảo đều lớn như vậy."
Thư Ngọt nhìn Hứa Hoài Khiêm một cái, nam nhân này ở trước mặt cô, cũng không phải bộ dáng này, cẩn thận ôn nhu, nho nhã lễ độ.
Cậu ôn nhu cẩn thận đều dành cho mình, ở trước mặt cô, cậu là nam nhân yêu cầu phải gánh vác trách nhiệm. Nhưng ở trước mặt Hứa Thanh Nhiễm, cậu là em trai, có thể tùy hứng bậy bạ, như khi còn nhỏ.
Ăn xong cơm chiều, ngày mai Hàn Trạc còn phải đi làm, nhất định phải về chung cư bên kia.
Lưu Phân Phương có chút luyến tiếc, để lại một câu: "Nếu không Nhiễm Nhiễm ở lại đi, ban ngày Hàn Trạc đi làm con một người cũng lười nấu cơm mà."
Hứa Thanh Nhiễm từ trong phòng ngủ cầm đồ sạc ra, nghe Lưu Phân Phương nói, theo bản năng nhìn Hàn Trạc một cái.
Hàn Trạc ngồi trên sô pha, đôi tay đan lại gác trên đùi, nhìn cô: "Nhiễm Nhiễm, em nói đi?"
Hứa Thanh Nhiễm nhìn mẹ, lại nhìn anh, không nhịn cười: "Mẹ, con phải cùng Hàn Trạc trở về, bằng không anh ấy tan tầm về còn phải nấu cơm, quá mệt mỏi."
Lưu Phân Phương cũng không ép buộc, gật đầu: "Ừm, cũng đúng, trên đường chú ý an toàn."
Hàn Trạc khụ khụ, ôm Hứa Thanh Nhiễm đến bên người, nắm tay nữ nhân vẫn luôn cười này đến cửa: "Chú dì, chúng con về trước."
"Ha ha ha, ba mẹ, con đi trước.."
Xuống lầu, Hứa Thanh Nhiễm còn đang cười.
Hàn Trạc rốt cuộc nhịn không được, nhéo miệng cô: "Cười cái gì, cười lâu như vậy?"
Quai hàm Hứa Thanh Nhiễm cười đến mệt, dưới ánh đèn mờ nhạt ở hàng hiên, mắt đen của Hứa Thanh Nhiễm càng sáng hơn, cô trêu đùa: "Bác sĩ Hàn, động tác nhỏ của anh thật sự quá đáng yêu, khi còn nhỏ đi thi, có phải hay dùng động tác này truyền tin với bạn học?"
Hàn Trạc buông tay nhéo mặt cô: "Em nói gì vậy?"
Hứa Thanh Nhiễm lấy tay từ trong áo lông vươn ra, mới vừa tiếp xúc đến không khí bên ngoài, liền cảm thấy lạnh đến hoảng.
Cô giơ tay lên trước ngực, ôm thành quyền, ngón trỏ và ngón giữa bên ngoài nhẹ nhàng động, học động tác nhỏ của Hàn Trạc ở nhà.
Mắt đen Hàn Trạc hơi rũ, cười cười: "Gì vậy?"
Hứa Thanh Nhiễm thấy anh còn không thừa nhận, cố ý nói: "Anh không phải dùng động tác này bảo em về nhà với anh sao?"
"Không phải, anh hỏi em muốn đi hay không, là chính em lựa chọn cùng anh về nhà, lo lắng buổi tối anh trở về còn phải nấu cơm, quá mệt mỏi." Hàn Trạc dùng lời cô nói trả lời lại.
"À, nếu bác sĩ Hàn không yêu cầu em về nhà, em vẫn nên ở nhà mẹ đẻ, cùng anh về nhà thật đúng là lười nấu cơm."
Hứa Thanh Nhiễm làm bộ phải đi.
Nhưng vừa mới xoay người, cô liền bị Hàn Trạc ôm ngang lên, bước nhanh xuống lầu.
Hứa Thanh Nhiễm lo ngã xuống, ôm cổ anh, bị run mà tim đập loạn hai nhịp: "Bác sĩ Hàn, anh có ý gì?"
Hơi thở Hàn Trạc hơi gấp gáp, phun trên trán Hứa Thanh Nhiễm, ngứa.
Hàn Trạc nói: "Đoạt vợ về nhà ngủ."
Hứa Thanh Nhiễm chôn trong lòng ngực anh cười, sau khi bị bế lên xe, cô buông cổ anh, nghiêng đầu nháy mắt: "Bác sĩ Hàn, sao anh đáng yêu vậy?"
Hàn Trạc nhìn đôi mắt cô, dựa vào trong xe, Hứa Thanh Nhiễm ngồi trên ghế phụ. Hàn Trạc hôn đôi môi lạnh băng của cô, thẳng đến khi ấm áp: "Đáng yêu không phải kế lâu dài, yêu em mới là kế lâu dài."
Trái tim Hứa Thanh Nhiễm run lên, nhìn chằm chằm nam nhân gần trong gang tấc, ánh mắt lóe lóe.
Hàn Trạc nhìn bộ dáng ngốc manh của cô, tai không nhịn được đỏ hồng, lại hôn lên.
"Về nhà."
Qua hai giây, Hứa Thanh Nhiễm lại bật cười.
Hàn Trạc thắt đai an toàn, thúc giục cô cũng thắt đai, sau đó lái xe.
Cười đi, hiện tại cười nhiều một chút, chờ về nhà rồi khóc.
Dư quang quét qua ghế phụ, tâm tình rất tốt.
Hứa Thanh Nhiễm cuối cùng cũng nhịn cười, ánh mắt sáng lên, đột nhiên nghiêm túc nói một câu: "Hàn Trạc, ở bên anh, mỗi ngày em đều rất vui vẻ."
Vừa lúc phía trước có đèn đỏ không dài, anh chậm rãi dẫm phanh lại, thấp giọng "Ừm" một tiếng.
Hứa Thanh Nhiễm vịn cửa sổ, cửa kính phủ một tầng hơi nước mỏng, cô lau khô, nhìn ngoài cửa sổ xe chạy như nước, còn có cao ốc xa hoa truỵ lạc, trong lòng phá lệ hạnh phúc.
Về đến nhà đã hơn 9 giờ.
Hứa Thanh Nhiễm vào phòng muốn mở điều hòa, tay Hàn Trạc lại đoạt lấy điều khiển từ xa: "Đã trễ thế này, về phòng ngủ tắm rửa ngủ, không cần mở điều hòa phòng khách."
"Vậy được thôi." Hứa Thanh Nhiễm ngẫm lại cũng cảm thấy có đạo lý, trang thủ bản thân còn dư lại độ ấm, liền đi vào phòng ngủ, mở điều hòa.
Buông điều khiển từ xa, cô cầm quần áo vào phòng tắm: "Em tắm trước."
Hàn Trạc theo sau tiến vào, đóng cửa phòng ngủ, nhẹ giọng "Ừm", nhìn đèn trong phòng tắm mở, cửa kính mơ hồ xuất hiện dáng người kiều diễm, hầu kết anh ngứa ngứa, ho khan, cầm áo ngủ vào phòng tắm.
Cửa mở ra.
Hứa Thanh Nhiễm cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, trừng mắt nam nhân mới vào: "Anh làm gì vậy?"
"Ừm, làm."
* * *
Nước vòi hoa sen bắn tung tóe lên gạch sứ màu trắng, nóng bỏng lại thoải mái. Không gian nhỏ hẹp càng nóng, gương bị che kín, cái gì cũng mơ hồ.
Tắm rửa xong, đã qua một tiếng rưỡi, Hứa Thanh Nhiễm ậm ừ, vành mắt đỏ bừng.
Rõ ràng, lại bị khi dễ.
Hàn Trạc thần thanh khí sảng, tóc ướt đẫm, bên hông chỉ buộc khăn tắm màu trắng, lộ ra dáng người cường tráng.
Trên thân anh còn ướt, nhưng lóa mắt nhất vẫn là mấy vết cào trước ngực.
Hàn Trạc đặt Hứa Thanh Nhiễm trên giường, xoay người về phòng tắm, khi đi ra cầm theo máy sấy.
Anh khom lưng cắm điện, ngồi xổm xuống mép giường nghiêm túc giúp cô sấy khô tóc.
Gió nóng thổi lên mặt Hứa Thanh Nhiễm, Hàn Trạc càng nhìn càng thấy đẹp, cầm lòng không được cúi đầu hôn môi cô.
Ai ngờ, Hứa Thanh Nhiễm rõ ràng đang ngủ đột nhiên khóc lên.
"Hu hu, em không muốn.."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.