Nhật Kí Tìm Đường Sống Của Nam Phụ
Chương 13: TG1-13: Em trai của bạn không dễ chọc
Redamancy106
18/03/2024
“Ôi trời, đứa nào viết ra cái yêu cầu chó má này vậy???” Nam sinh bị 'trúng chưởng' ở lượt đầu tiên gào lên sau khi bốc thăm, thái độ giống như dẫm trúng mìn của cậu ta khiến ai ai cũng tò mò nội dung trong tờ giấy kia.
Trước khi đối phương kịp thủ tiêu chứng cứ, Từ Khê đã nhanh nhẹn cướp lấy rồi đọc to: “Thách bạn cầm giày của người đối diện lên ngửi.”
“...”
Rốt cuộc mọi người cũng hiểu vì sao sắc mặt của nam sinh lại như vậy.
Từ Khê đọc xong câu cuối cũng khựng lại, ngồi đối diện cậu ta không phải là chính cô sao???
Oan gia đến thế là cùng.
“Tớ thà chịu phạt còn hơn, ai biết cậu ấy mấy ngày rồi chưa rửa chân.” Nam sinh tên gọi Tiết Khiêm, dùng ánh mắt khinh khỉnh nhìn Từ Khê.
“Ơ hay cái tên này, tưởng ai cũng ở bẩn như cậu chắc! Có muốn hít bà đây cũng không cho đâu nhá!”
“Biết ơn quá cơ...”
...
Cả bọn lại một lần nữa được chứng kiến cặp đôi chó mèo combat ngay tại màn chơi đầu tiên.
Mấy đứa khác vô cùng vui vẻ, chỉ lo không có chuyện để hóng, vẫn là Hứa Ngôn chịu khó đứng ra dẹp loạn: “Tiết Khiêm, nếu chịu phạt thì bây giờ cậu có thể ăn 10 lát chanh trên dĩa kia.”
Tiết Khiêm: “...”
Hình phạt gì vừa nhìn đã thấy ê hết cả răng. Tuy trước đó mạnh mồm, thời khắc này cậu ta vẫn không khỏi do dự.
Hay là... Hay là cứ làm tượng trưng thôi...
Cậu ta liếc sang Từ Khê, rồi hạ mắt xuống nhìn đôi giày búp bê cô đang mang.
Kết quả Từ Khê nói là làm, cô nhất quyết không hợp tác với đối phương. Cuối cùng Tiết Khiêm chẳng còn lựa chọn nào khác, ngoài việc cắn răng, đau khổ ăn hết cả 10 lát chanh.
Thời điểm ăn xong mặt cậu ta đã tái mét như tờ giấy trắng.
Có câu thà đắc tội với tiểu nhân, còn hơn là đắc tội với phụ nữ...
Khúc nhạc đệm cứ trôi qua như thế, đằng sau vẫn còn một đống câu hỏi lẫn yêu cầu kì quái không kém. Nào là “Gọi điện xin mượn sổ đỏ của phụ huynh”, “Kể chuyện quê nhất trong đời”, hay “Tỏ tình với nhân viên phục vụ quán“...
Chơi hết mấy màn, ai nấy đều cầu nguyện mình không phải người tiếp theo bị cái chai trên bàn xoay trúng.
Lại tiếp tục một vòng mới, hội những người đã ăn hành bắt đầu nhìn sang Trình Thanh- người vẫn chưa bị dính chưởng một lần nào.
Ngay cả Hứa Ngôn cũng đã bị xoay trúng hai lượt.
Hứa Quân Triệt ngồi một bên xem mọi người chơi, nó vừa thấp thỏm sợ Trình Thanh phải chịu phạt, vừa có chút gì đó mong chờ mỗi khi cái chai xoay gần về phía anh.
Thật lòng nó muốn hiểu thêm về người này, dù là bí mật nhỏ nhất của anh cũng khiến nó vô cùng hứng thú.
Nhưng tối nay Trình Thanh lại may mắn ngoài sức tưởng tượng.
Hệ thống:...Anh có sử dụng đạo cụ gì không thế?
Trình Thanh hết nói nổi: Tích phân chứ đâu phải lá mít, sao tao có thể tiêu tốn nhảm nhí như vậy.
Vật cực tất phản, rốt cuộc cái chai trên bàn ở lượt thứ n đã chỉa thẳng về phía anh.
“Truth or Dare?” Chưa gì mà một loạt giọng nói đã bắt đầu tấn công.
“Truth.” Trình Thanh đáp.
Có người lập tức đưa hộp thăm qua để anh bốc.
“Đối tượng yêu thích của bạn là nam hay nữ?” Trình Thanh mở giấy ra, chủ động đọc câu hỏi được ghi bên trong.
Vừa dứt câu đã nghe thấy một loạt tiếng la ó.
“Đậu má...”
“Vl, đây mà cũng gọi là câu hỏi hả???”
“Đứa ghi câu này là đồng bọn của Trình Thanh phải không?”
“...”
Trình Thanh dở khóc dở cười, mấy đứa nhóc này mong anh gặp hoạ thì mới vui được chắc.
Dù thế nào thì vẫn phải trả lời theo quy tắc trò chơi, anh khẽ hắng giọng đáp: “Cảm tình là chính, giới tính là phụ.”
Đám bạn học: “...”
Hệ thống:...
Ký chủ, anh lại lấy văn mẫu ở đâu ra thế? - Nó không nhịn được hỏi. Tiên Hiệp Hay
Trình Thanh tỏ vẻ ngạc nhiên, vặn ngược trở lại: Mày cảm thấy câu này có thể cho vào văn mẫu sao?
...
Thôi bỏ đi.
Khoảng lặng kì dị trôi qua, rốt cuộc cũng có đứa buộc miệng kêu lên: “Vậy có nghĩa là cậu cũng có thể thích con trai?!”
“Ừm.” Thiếu niên lười biếng dựa vào trên ghế lô, đôi mắt tựa bảo thạch khuất dưới hàng mi dài, cơ hồ không muốn bộc lộ quá nhiều tâm tình cho người khác biết, nốt ruồi đỏ tươi dưới mi mắt càng khiến khuôn mặt kia thêm vài phần dụ người, “Nếu đôi bên đã thích nhau, thì cần gì quan tâm đến việc đối phương là nam hay nữ.”
Thình thịch!
Không ít nam sinh vì cảnh tượng trên mà hít sâu một hơi, đáng ra họ phải cảm thấy chuyện yêu thích đồng giới kì quái mới đúng, nhưng không hiểu sao khi nghe Trình Thanh nói, trong lòng chỉ có mỗi sự kích động mơ hồ.
Thật ra, con người Trình Thanh lớn lên vô cùng có sức hút, chưa cần kể đến những thứ khác, chỉ mỗi gia thế của anh thôi cũng đủ để khiến bao nhiêu người phải trầm trồ ngưỡng mộ.
Nếu may mắn được kết giao, biết đâu bọn họ có thể một bước lên mây.
Hơn nữa, đối với thiếu niên ưu tú lại ưa nhìn trước mắt, có thể thử một lần cũng không tồi...
Hứa Quân Triệt để ý ánh mắt lăm le từ bốn phía đổ dồn vào một chỗ, thậm chí, nó còn hình dung ra được đại khái trong đầu của đám nam sinh kia đang cất giấu loại ý nghĩ gì.
Sau khi Trình Thanh nói xong câu vừa rồi, nó còn chưa kịp vui mừng đã phải lập tức cảnh giác.
Không được nhìn, anh ấy là của tôi...
Của tôi.
Của tôi!
Hứa Quân Triệt cắn răng, giống như con sói nhỏ đang sẵn sàng cắn đứt cổ kẻ nào dám lăm le lãnh địa của mình.
Xoảng!
Tiếng động đột ngột dời đi sự chú ý của tất cả mọi người, Trình Thanh nhanh chóng phát hiện ra nguyên nhân, vì anh cũng chính là người ngồi gần hiện trường nhất.
Đập vào mắt là cảnh tượng Hứa Quân Triệt với bộ quần áo bị dính đầy Coca, hiện đang ngơ ngác nhìn những mảnh vỡ thủy tinh dưới sàn.
“Em... Xin lỗi, em bị trượt tay.” Nó ngượng ngùng cất tiếng, đột ngột cúi xuống muốn nhặt những mảnh vỡ nọ.
“Khoan đã!” Trình Thanh toan ngăn cản.
Có lẽ câu nhắc nhở của anh ngược lại khiến thằng bé bị giật mình, tiếng “shhh” khẽ phát ra từ trong kẽ răng đối phương, tuy rằng đã bị chủ nhân của nó cố gắng đè nén, nhưng nếu chú ý kĩ vẫn có thể nhận ra được.
“Ngốc, em không sao chứ? Đưa tay anh xem nào!”
Hứa Quân Triệt nghe vậy, dáng vẻ rụt rè chìa tay qua cho Trình Thanh xem.
Trình Thanh quan sát vết thương trên ngón tay thằng bé. Không ngoài dự đoán, chỉ là bị rách da chảy máu, anh thở dài lấy giấy ăn lau hết máu đang chảy, sau đó vừa thổi thổi, vừa an ủi: “Không đau không đau, thổi một chút là hết đau ngay.”
Quần chúng ăn dưa không khỏi cảm thán, chiêu dỗ trẻ con này của lớp phó đột nhiên khiến bọn họ nhớ lại những lúc ông bà dỗ dành mình thời còn bé tí.
Rõ ràng là đồng trang lứa, lại có một loại ảo giác khoảng cách thế hệ vi diệu...
Hứa Quân Triệt vẫn đang ngước đôi mắt phiếm hồng lên đối diện với Trình Thanh, thậm chí trong đó còn long lanh ánh nước.
Dường như đang tự trách bản thân mình bất cẩn.
Biểu cảm như này là phạm quy rồi!!
“Lỡ rồi thì thôi, mấy cái này gọi người tới dọn là được, em đừng quá lo lắng.” Trình Thanh không nhịn được xoa đầu nó thêm vài cái.
Anh vừa dứt lời, Hứa Quân Triệt liền tiện đà áp má vào tay anh dụi dụi: “Hình như em buồn ngủ rồi, mình đi về nhà được không anh?”
Trình Thanh giơ tay nhìn đồng hồ, còn chưa tới 9 giờ...
Buồn ngủ cái rắm!
Tên công chính này đúng là biết diễn trò mà.
Nhưng với biểu tình kia, có lẽ đối phương cũng biết rằng anh không thể nào từ chối được.
Trước khi đối phương kịp thủ tiêu chứng cứ, Từ Khê đã nhanh nhẹn cướp lấy rồi đọc to: “Thách bạn cầm giày của người đối diện lên ngửi.”
“...”
Rốt cuộc mọi người cũng hiểu vì sao sắc mặt của nam sinh lại như vậy.
Từ Khê đọc xong câu cuối cũng khựng lại, ngồi đối diện cậu ta không phải là chính cô sao???
Oan gia đến thế là cùng.
“Tớ thà chịu phạt còn hơn, ai biết cậu ấy mấy ngày rồi chưa rửa chân.” Nam sinh tên gọi Tiết Khiêm, dùng ánh mắt khinh khỉnh nhìn Từ Khê.
“Ơ hay cái tên này, tưởng ai cũng ở bẩn như cậu chắc! Có muốn hít bà đây cũng không cho đâu nhá!”
“Biết ơn quá cơ...”
...
Cả bọn lại một lần nữa được chứng kiến cặp đôi chó mèo combat ngay tại màn chơi đầu tiên.
Mấy đứa khác vô cùng vui vẻ, chỉ lo không có chuyện để hóng, vẫn là Hứa Ngôn chịu khó đứng ra dẹp loạn: “Tiết Khiêm, nếu chịu phạt thì bây giờ cậu có thể ăn 10 lát chanh trên dĩa kia.”
Tiết Khiêm: “...”
Hình phạt gì vừa nhìn đã thấy ê hết cả răng. Tuy trước đó mạnh mồm, thời khắc này cậu ta vẫn không khỏi do dự.
Hay là... Hay là cứ làm tượng trưng thôi...
Cậu ta liếc sang Từ Khê, rồi hạ mắt xuống nhìn đôi giày búp bê cô đang mang.
Kết quả Từ Khê nói là làm, cô nhất quyết không hợp tác với đối phương. Cuối cùng Tiết Khiêm chẳng còn lựa chọn nào khác, ngoài việc cắn răng, đau khổ ăn hết cả 10 lát chanh.
Thời điểm ăn xong mặt cậu ta đã tái mét như tờ giấy trắng.
Có câu thà đắc tội với tiểu nhân, còn hơn là đắc tội với phụ nữ...
Khúc nhạc đệm cứ trôi qua như thế, đằng sau vẫn còn một đống câu hỏi lẫn yêu cầu kì quái không kém. Nào là “Gọi điện xin mượn sổ đỏ của phụ huynh”, “Kể chuyện quê nhất trong đời”, hay “Tỏ tình với nhân viên phục vụ quán“...
Chơi hết mấy màn, ai nấy đều cầu nguyện mình không phải người tiếp theo bị cái chai trên bàn xoay trúng.
Lại tiếp tục một vòng mới, hội những người đã ăn hành bắt đầu nhìn sang Trình Thanh- người vẫn chưa bị dính chưởng một lần nào.
Ngay cả Hứa Ngôn cũng đã bị xoay trúng hai lượt.
Hứa Quân Triệt ngồi một bên xem mọi người chơi, nó vừa thấp thỏm sợ Trình Thanh phải chịu phạt, vừa có chút gì đó mong chờ mỗi khi cái chai xoay gần về phía anh.
Thật lòng nó muốn hiểu thêm về người này, dù là bí mật nhỏ nhất của anh cũng khiến nó vô cùng hứng thú.
Nhưng tối nay Trình Thanh lại may mắn ngoài sức tưởng tượng.
Hệ thống:...Anh có sử dụng đạo cụ gì không thế?
Trình Thanh hết nói nổi: Tích phân chứ đâu phải lá mít, sao tao có thể tiêu tốn nhảm nhí như vậy.
Vật cực tất phản, rốt cuộc cái chai trên bàn ở lượt thứ n đã chỉa thẳng về phía anh.
“Truth or Dare?” Chưa gì mà một loạt giọng nói đã bắt đầu tấn công.
“Truth.” Trình Thanh đáp.
Có người lập tức đưa hộp thăm qua để anh bốc.
“Đối tượng yêu thích của bạn là nam hay nữ?” Trình Thanh mở giấy ra, chủ động đọc câu hỏi được ghi bên trong.
Vừa dứt câu đã nghe thấy một loạt tiếng la ó.
“Đậu má...”
“Vl, đây mà cũng gọi là câu hỏi hả???”
“Đứa ghi câu này là đồng bọn của Trình Thanh phải không?”
“...”
Trình Thanh dở khóc dở cười, mấy đứa nhóc này mong anh gặp hoạ thì mới vui được chắc.
Dù thế nào thì vẫn phải trả lời theo quy tắc trò chơi, anh khẽ hắng giọng đáp: “Cảm tình là chính, giới tính là phụ.”
Đám bạn học: “...”
Hệ thống:...
Ký chủ, anh lại lấy văn mẫu ở đâu ra thế? - Nó không nhịn được hỏi. Tiên Hiệp Hay
Trình Thanh tỏ vẻ ngạc nhiên, vặn ngược trở lại: Mày cảm thấy câu này có thể cho vào văn mẫu sao?
...
Thôi bỏ đi.
Khoảng lặng kì dị trôi qua, rốt cuộc cũng có đứa buộc miệng kêu lên: “Vậy có nghĩa là cậu cũng có thể thích con trai?!”
“Ừm.” Thiếu niên lười biếng dựa vào trên ghế lô, đôi mắt tựa bảo thạch khuất dưới hàng mi dài, cơ hồ không muốn bộc lộ quá nhiều tâm tình cho người khác biết, nốt ruồi đỏ tươi dưới mi mắt càng khiến khuôn mặt kia thêm vài phần dụ người, “Nếu đôi bên đã thích nhau, thì cần gì quan tâm đến việc đối phương là nam hay nữ.”
Thình thịch!
Không ít nam sinh vì cảnh tượng trên mà hít sâu một hơi, đáng ra họ phải cảm thấy chuyện yêu thích đồng giới kì quái mới đúng, nhưng không hiểu sao khi nghe Trình Thanh nói, trong lòng chỉ có mỗi sự kích động mơ hồ.
Thật ra, con người Trình Thanh lớn lên vô cùng có sức hút, chưa cần kể đến những thứ khác, chỉ mỗi gia thế của anh thôi cũng đủ để khiến bao nhiêu người phải trầm trồ ngưỡng mộ.
Nếu may mắn được kết giao, biết đâu bọn họ có thể một bước lên mây.
Hơn nữa, đối với thiếu niên ưu tú lại ưa nhìn trước mắt, có thể thử một lần cũng không tồi...
Hứa Quân Triệt để ý ánh mắt lăm le từ bốn phía đổ dồn vào một chỗ, thậm chí, nó còn hình dung ra được đại khái trong đầu của đám nam sinh kia đang cất giấu loại ý nghĩ gì.
Sau khi Trình Thanh nói xong câu vừa rồi, nó còn chưa kịp vui mừng đã phải lập tức cảnh giác.
Không được nhìn, anh ấy là của tôi...
Của tôi.
Của tôi!
Hứa Quân Triệt cắn răng, giống như con sói nhỏ đang sẵn sàng cắn đứt cổ kẻ nào dám lăm le lãnh địa của mình.
Xoảng!
Tiếng động đột ngột dời đi sự chú ý của tất cả mọi người, Trình Thanh nhanh chóng phát hiện ra nguyên nhân, vì anh cũng chính là người ngồi gần hiện trường nhất.
Đập vào mắt là cảnh tượng Hứa Quân Triệt với bộ quần áo bị dính đầy Coca, hiện đang ngơ ngác nhìn những mảnh vỡ thủy tinh dưới sàn.
“Em... Xin lỗi, em bị trượt tay.” Nó ngượng ngùng cất tiếng, đột ngột cúi xuống muốn nhặt những mảnh vỡ nọ.
“Khoan đã!” Trình Thanh toan ngăn cản.
Có lẽ câu nhắc nhở của anh ngược lại khiến thằng bé bị giật mình, tiếng “shhh” khẽ phát ra từ trong kẽ răng đối phương, tuy rằng đã bị chủ nhân của nó cố gắng đè nén, nhưng nếu chú ý kĩ vẫn có thể nhận ra được.
“Ngốc, em không sao chứ? Đưa tay anh xem nào!”
Hứa Quân Triệt nghe vậy, dáng vẻ rụt rè chìa tay qua cho Trình Thanh xem.
Trình Thanh quan sát vết thương trên ngón tay thằng bé. Không ngoài dự đoán, chỉ là bị rách da chảy máu, anh thở dài lấy giấy ăn lau hết máu đang chảy, sau đó vừa thổi thổi, vừa an ủi: “Không đau không đau, thổi một chút là hết đau ngay.”
Quần chúng ăn dưa không khỏi cảm thán, chiêu dỗ trẻ con này của lớp phó đột nhiên khiến bọn họ nhớ lại những lúc ông bà dỗ dành mình thời còn bé tí.
Rõ ràng là đồng trang lứa, lại có một loại ảo giác khoảng cách thế hệ vi diệu...
Hứa Quân Triệt vẫn đang ngước đôi mắt phiếm hồng lên đối diện với Trình Thanh, thậm chí trong đó còn long lanh ánh nước.
Dường như đang tự trách bản thân mình bất cẩn.
Biểu cảm như này là phạm quy rồi!!
“Lỡ rồi thì thôi, mấy cái này gọi người tới dọn là được, em đừng quá lo lắng.” Trình Thanh không nhịn được xoa đầu nó thêm vài cái.
Anh vừa dứt lời, Hứa Quân Triệt liền tiện đà áp má vào tay anh dụi dụi: “Hình như em buồn ngủ rồi, mình đi về nhà được không anh?”
Trình Thanh giơ tay nhìn đồng hồ, còn chưa tới 9 giờ...
Buồn ngủ cái rắm!
Tên công chính này đúng là biết diễn trò mà.
Nhưng với biểu tình kia, có lẽ đối phương cũng biết rằng anh không thể nào từ chối được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.