Chương 33:
Thẩm Trung Ngư
09/04/2024
Bốn người cùng uống bia, người say đầu tiên lại chính là Diêm Tư Niên, anh ta đi làm văn phòng mấy năm, bình thường cũng không có trường hợp nào cần xã giao, vừa uống say thì bắt đầu kể cho ba đứa nhóc còn lại nghe chuyện cười xảy ra ở trường học thời trẻ của mình.
"Thời bọn anh đi học, giáo viên chủ nhiệm của bọn anh không cho phép mang theo điện thoại di động, phát hiện ra ai mang theo sẽ lập tức bị tịch thu. Ngày hôm đó, thầy anh phát hiện một học sinh mang theo điện thoại trong ba hàng học sinh đứng xếp hàng ở cuối cùng, sau đó ông gửi tin nhắn cho từng học sinh, và ai trả lời tin nhắn thì thầy sẽ thu điện thoại của người đó."
Diêm Tư Niên lại uống một ngụm bia, líu lưỡi nhưng vẫn tiếp tục nói: "Các em đoán xem hôm đó ông ấy tịch thu được bao nhiêu chiếc?"
Ba người đồng loạt lắc đầu.
Diêm Tư Niên vươn tay ra hiệu con số tám, nói: "Tìm ra tám chiếc điện thoại di động."
"Thầy Cao của bọn anh bị chọc giận, đập vỡ tất cả chín chiếc điện thoại di động ngay trước mặt bọn anh."
"Tại sao lại có thêm một cái?"
Diêm Tư Niên cười haha, nói: "Thầy Cao cũng đập vỡ luôn chiếc điện thoại di động của mình, ha ha ha, sau đó ông ấy dùng chiếc máy cục gạch hơn nửa học kỳ sau."
Diêm Tư Niên nói xong thì muốn hút thuốc, anh lấy ra một điếu từ trong túi, kẹp thuốc lá vào miệng, cầm bật lửa muốn tới chỗ có gạt tàn.
Từ Lương Khoa vội vàng lấy bật lửa của anh ta bỏ xuống. Sau khi Diêm Tư Niên kể xong những câu chuyện cười từ nhiều năm trước thì anh lại tiếp tục kể về chuyện tình yêu, hoài niệm tuổi thanh xuân mà bản thân không thể quay về được.
Khâu Cự nghe xong thì liền nhìn vào mắt Diêm Tư Niên hỏi, “Anh Diêm, vậy tại sao bây giờ anh lại không yêu ai vậy?”
Diêm Tư Niên thở dài rót bia nói, “Haizz, crush của tôi cũng ở gần đây nhưng bằng thế lực nào đấy mà tôi và cậu ấy không bao giờ được ở cùng một chỗ được.”
Nghe vậy mặt ba người họ liền trở nên nghiêm túc.
Thầm nghĩ người anh ấy thích không phải là… Từ Lương Khoa và Khâu Cự đồng thời chuyển hướng nhìn lên Tỉnh Dĩ nói, “Là A Dĩ…?”
Diêm Tư Niên phẩy tay phủ nhận, “Không phải A Dĩ.”
Khâu Cự vừa nghe xong thì liền thở ra một hơi, nhưng sau đó liền cứng người, hoang mang hỏi, “Anh Diêm, người anh thích chắc cũng không phải là em đâu… ha?”
Diêm Tư Niên lại tiếp tục phẩy tay phủ nhận, “Đương nhiên.”
Sau đó Tỉnh Dĩ và Khâu Cự lại lia mắt tới Từ Lương Khoa. Họ thấy tóc anh ta dựng hết lên, miệng hét to, “Nhìn gì? Nhìn tôi làm gì? Không thể nào là tôi được!”
Diêm Tư Niên nghe xong lại không phủ nhận, mặt hiện rõ hai chữ “khinh bỉ” nói, “Đừng có đoán nữa, vợ anh là Violet! Ôi Violet của anh…”
*Violet: Tên đầy đủ là Violet Evergarden, nhân vật trung tâm trong bộ tiểu thuyết tiếng Nhật cùng tên của tác giả Akatsuki Kana và minh họa bởi Takase Akiko.
Từ Lương Khoa bất lực thở dài một hơi.
Diêm Tư Niên uống xong thì Khâu Cự cũng uống, nhưng tửu lượng của cậu ta tốt hơn Diêm Tư Niên một chút. “Tốt hơn một chút” chính là ôm chai rượu coi thành người để trút bầu tâm sự mà nói, “Mày nói xem mày sống cả đời này ruốt cuộc là vì ai?”
"Thời bọn anh đi học, giáo viên chủ nhiệm của bọn anh không cho phép mang theo điện thoại di động, phát hiện ra ai mang theo sẽ lập tức bị tịch thu. Ngày hôm đó, thầy anh phát hiện một học sinh mang theo điện thoại trong ba hàng học sinh đứng xếp hàng ở cuối cùng, sau đó ông gửi tin nhắn cho từng học sinh, và ai trả lời tin nhắn thì thầy sẽ thu điện thoại của người đó."
Diêm Tư Niên lại uống một ngụm bia, líu lưỡi nhưng vẫn tiếp tục nói: "Các em đoán xem hôm đó ông ấy tịch thu được bao nhiêu chiếc?"
Ba người đồng loạt lắc đầu.
Diêm Tư Niên vươn tay ra hiệu con số tám, nói: "Tìm ra tám chiếc điện thoại di động."
"Thầy Cao của bọn anh bị chọc giận, đập vỡ tất cả chín chiếc điện thoại di động ngay trước mặt bọn anh."
"Tại sao lại có thêm một cái?"
Diêm Tư Niên cười haha, nói: "Thầy Cao cũng đập vỡ luôn chiếc điện thoại di động của mình, ha ha ha, sau đó ông ấy dùng chiếc máy cục gạch hơn nửa học kỳ sau."
Diêm Tư Niên nói xong thì muốn hút thuốc, anh lấy ra một điếu từ trong túi, kẹp thuốc lá vào miệng, cầm bật lửa muốn tới chỗ có gạt tàn.
Từ Lương Khoa vội vàng lấy bật lửa của anh ta bỏ xuống. Sau khi Diêm Tư Niên kể xong những câu chuyện cười từ nhiều năm trước thì anh lại tiếp tục kể về chuyện tình yêu, hoài niệm tuổi thanh xuân mà bản thân không thể quay về được.
Khâu Cự nghe xong thì liền nhìn vào mắt Diêm Tư Niên hỏi, “Anh Diêm, vậy tại sao bây giờ anh lại không yêu ai vậy?”
Diêm Tư Niên thở dài rót bia nói, “Haizz, crush của tôi cũng ở gần đây nhưng bằng thế lực nào đấy mà tôi và cậu ấy không bao giờ được ở cùng một chỗ được.”
Nghe vậy mặt ba người họ liền trở nên nghiêm túc.
Thầm nghĩ người anh ấy thích không phải là… Từ Lương Khoa và Khâu Cự đồng thời chuyển hướng nhìn lên Tỉnh Dĩ nói, “Là A Dĩ…?”
Diêm Tư Niên phẩy tay phủ nhận, “Không phải A Dĩ.”
Khâu Cự vừa nghe xong thì liền thở ra một hơi, nhưng sau đó liền cứng người, hoang mang hỏi, “Anh Diêm, người anh thích chắc cũng không phải là em đâu… ha?”
Diêm Tư Niên lại tiếp tục phẩy tay phủ nhận, “Đương nhiên.”
Sau đó Tỉnh Dĩ và Khâu Cự lại lia mắt tới Từ Lương Khoa. Họ thấy tóc anh ta dựng hết lên, miệng hét to, “Nhìn gì? Nhìn tôi làm gì? Không thể nào là tôi được!”
Diêm Tư Niên nghe xong lại không phủ nhận, mặt hiện rõ hai chữ “khinh bỉ” nói, “Đừng có đoán nữa, vợ anh là Violet! Ôi Violet của anh…”
*Violet: Tên đầy đủ là Violet Evergarden, nhân vật trung tâm trong bộ tiểu thuyết tiếng Nhật cùng tên của tác giả Akatsuki Kana và minh họa bởi Takase Akiko.
Từ Lương Khoa bất lực thở dài một hơi.
Diêm Tư Niên uống xong thì Khâu Cự cũng uống, nhưng tửu lượng của cậu ta tốt hơn Diêm Tư Niên một chút. “Tốt hơn một chút” chính là ôm chai rượu coi thành người để trút bầu tâm sự mà nói, “Mày nói xem mày sống cả đời này ruốt cuộc là vì ai?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.