Chương 10
Nguyên Huyền Khanh
10/09/2023
Trong cơn mơ màng, Nguyên Huyền Khanh cảm giác bản thân được ai đó bế lên. Mùi hương cơ thể người đó rất quen thuộc vì y đã ngửi nó rất nhiều lần. Áp mặt vào lồng ngực người nọ theo thói quen, Nguyên Huyền Khanh yếu ớt mở miệng hỏi.
- Họ Nhạc... Ngươi vì sao lại ở đây?
Sau đó cũng biết sẽ không có tiếng trả lời mà lịm đi mất.
Cả Hòa Quân Điện không ai ngạc nhiên với sự xuất hiện của họ Nhạc, vì hắn vốn đã ở đây từ đầu đến giờ. Nguyên Huyền Khanh được đưa đi, nhìn lên Thánh Tọa cũng đã không còn thấy Đế Vị ngồi đó nữa. Các Trưởng Lão, Chủ Vị lại tiếp tục với công việc của họ, có người còn giúp Nguyên Huyền Khanh lo liệu mấy việc trong khả năng của họ. Vũ Đức Văn đứng một bên thì lại nhíu mày, lòng thầm phỉ nhổ Nguyên Huyền Khanh mấy câu rồi lại tiếp tục với công việc của bản thân còn đang dang dở.
Thánh Giới ngoài Hòa Quân Điện, Vĩnh Hòa Điện thì còn có nhiều nơi khác. Hai trong số đó gồm: Thứ nhất là Nghị Sự Đường do Nguyên Huyền Khanh đứng ra thành lập trước đó khá lâu theo lệnh tiền triều, thứ hai là Nghị Chính Đường do Vũ Đức Văn đề xuất thành lập cách đây mấy hôm, và tất nhiên gã là người đứng ra thành lập nơi đó. Nghị Chính và Nghị Sự đối đầu, Vũ Đức Văn đã có ý nhắm vào Nghị Sự do nơi đó có Chiêu Thanh, có Nguyên Huyền Khanh, có phu thê Bạch Hồ Linh và Hoa Hạ Nguyệt, còn có cả Chu Tử Minh nữa. Nhưng người của Nghị Sự Đường ai cũng nhìn ra, cái mà gã muốn còn to lớn hơn cả Nghị Sự Đường của bọn họ nhiều lắm.
Thứ mà Vũ Đức Văn muốn có thể là quyền nhiếp chính, cũng có thể là Thánh Vị. Được xem là một kẻ tàn độc mưu mô từ khi mới nhận chức Vân Linh Cốc Chủ cho đến hôm qua 12 tấu chương ý đem Nghị Sự Đường toàn bộ diệt sạch. Hiện tại Vũ Đức Văn là người không ai dám đụng mặt, hay nói đúng hơn là không muốn đụng mặt gã.
Nguyên Huyền Khanh tỉnh lại khi mặt trời đã lặn, bên cạnh là họ Nhạc cùng với Chu Tử Minh. Mắt y hình như đã tốt hơn vài phần nhưng vẫn chưa thể thấy được dung nhan của họ Nhạc kia, vì hắn đang đeo mặt nạ.
- Chu Môn Chủ...
Nguyên Huyền Khanh khẽ gọi một tiếng khi lờ mờ thấy được dung nhan Chu Tử Minh xuất hiện trong tầm mắt. Mặc dù nói là cha của Nguyên Chiêu Võ nhưng hắn nhìn trông còn rất trẻ. Da vẫn trắng, tóc vẫn đen mượt không khác nam tử 25 tuổi dưới Nhân Giới là mấy. Chu Tử Minh nghe tiếng gọi liền đáp lại y một tiếng, lại ân cần đưa tay lên sờ trán của Nguyên Huyền Khanh để kiểm tra.
- Hầu Gia thấy thế nào? Còn khó chịu nữa không?
Nguyên Huyền Khanh lắc đầu, sau đó mới hỏi lại.
- Sao ngài lại ở đây? Công vụ còn nhiều lắm cơ mà?
Chu Tử Minh mỉm cười trả lời.
- Công vụ giải quyết không khó, ta làm một lát là xong ngay thôi. Lần trước nhờ ngài và Thái Thượng Trưởng Lão viết tấu chương đưa lên tiền triều, nhờ đó Chiêu Võ nhà ta mới được mang lại họ Nguyên. Ta phải cảm ơn đã chứ.
Chu Tử Minh ban đầu cũng mang họ Nguyên, tên hắn khi đó là Nguyên Chiếu Minh. Sau này lại vì lý do nào đó mà thay tên đổi họ thành Chu Tử Minh của bây giờ.
Nguyên Huyền Khanh xin được cho Nguyên Chiêu Võ, nghĩ thôi đã thấy khó tin. Bởi vì y là người không giỏi ăn nói, văn phong cũng không tốt đến mức có thể làm tiền triều động tâm. Vậy nên cái này chỉ có một khả năng duy nhất chính là do Hoa Hạ Nguyệt.
- Đâu phải do ta làm, với văn phong hiện tại của ta thì không thể làm tiền triều động tâm được đâu. Ngài nên cảm ơn Thái Thượng Trưởng Lão mới đúng.
Chu Tử Minh chỉ lắc đầu chứ không nói gì, giao Nguyên Huyền Khanh cho họ Nhạc chăm sóc rồi hắn đi chuẩn bị thuốc.
__________
Chu Tử Minh muốn nói: thân phận bí ẩn, nhưng để ý xíu là đoán ra ngay.
Nguyên Chiêu Võ muốn nói: họ Nhạc đó là ai chứ không phải ta.
__________
Mấy ngày sau khi Nguyên Huyền Khanh đã tạm hồi phục sức khỏe. Y lại lên triều nhưng gần đến nơi thì bị một đoàn người ngăn ở bên ngoài. Trong số này có Hoa Hạ Nguyệt, cũng có Chiêu Thanh và Nguyên Chiêu Võ. Nguyên Huyền Khanh hướng Nguyên Chiêu Võ hành lễ theo quy củ, đợi hắn cho miễn lễ rồi mới hỏi.
- Chẳng phải đến giờ thượng triều sao? Chư vị vì sao còn ở đây? Thánh Đế... Hôm nay ngài cũng không mặc Thánh Bào?
Nguyên Chiêu Võ thản nhiên đưa ngón tay chọc nhẹ lên trán của Nguyên Huyền Khanh rồi mới trả lời.
- Hôm nay không thượng triều, Hầu Gia nhớ nhầm rồi.
Nguyên Huyền Khanh nghe vậy liền tỉ mỉ nhớ lại một lượt, hôm nay không phải cũng như bao ngày khác hay sao? Có cái gì đặc biệt đâu nhỉ? Các chủ vị trông thấy bộ dạng này của y cũng không khỏi bật cười thành tiếng. Nguyên Huyền Khanh vào Hỏa Thần Môn năm 16 tuổi, y ở Thánh Giới hiện tại mới chỉ được có 6 năm. Hôm nay là ngày đặc biệt của y thì y lại chẳng nhớ, không thể trách y mà chỉ trách những năm qua vào ngày này ít ai ngó ngàng, có tổ chức cũng làm qua loa căn bản không thể gây được ấn tượng gì.
- Sinh thần bản thân cũng không nhớ, ngươi giả ngốc hay ngốc thật?
Nguyên Chiêu Võ thấy Nguyên Huyền Khanh hồi lâu vẫn còn bày ra vẻ mặt ngơ ngác thì liền nhíu mày hỏi y. Nguyên Huyền Khanh bấy giờ được nhắc mới nhớ ra... À, là ngày này nhưng ấn tượng thì y đúng thật là không có. Nhưng khoan đã, Nguyên Chiêu Võ bình thường đâu có để ý đến mấy ngày như này nhỉ?
- Sinh thần gì chứ, chẳng qua cũng như bao ngày khác. Thần không rõ ngày sinh cố định của bản thân là bao nhiêu nên cũng chỉ điền bừa vào mục thôi. Với lại công vụ tấu chương còn nhiều...
Chưa nói hết câu, miệng Nguyên Huyền Khanh đã bị một bàn tay chặn ngang. Nguyên Chiêu Võ nói với Nguyên Huyền Khanh bằng giọng điệu mang theo đầy ý bất lực.
- Đừng có làm mất hứng vui chơi của ta.
Các chủ vị đứng phía sau Nguyên Chiêu Võ vừa nghe xong câu kia thì không ai nhịn được cười, nhưng họ nào có dám cười ra tiếng đâu. Còn Nguyên Huyền Khanh thì thôi, lại càng phải nhịn vì Nguyên Chiêu Võ đang đứng ngay trước mặt y.
Thời tiết Thánh Giới trước may luôn ôn hòa dễ chịu, hiện tại tuy có nắng nhưng không hề nóng bức khó chịu, ngược lại mát mẻ rất thích hợp đi dạo. Nguyên Huyền Khanh được thay một bộ thường phục, tóc tai cũng được sửa lại cho phù hợp với bộ y phục đang mặc.
Mang tiếng là Hầu Vị nhưng thường phục của Nguyên Huyền Khanh rất đơn giản, đa phần đều là bạch y không thêu họa tiết. Lâu lâu mới thấy y mặc màu khác, có họa tiết cũng chỉ là vài chi tiết nhỏ không đáng nhắc đến. Hôm nay y mặc một bộ khác có phần tinh xảo hơn. Áo trong vẫn là màu trắng như bình thường, nhưng áo choàng bên ngoài lại khác biệt hơn. Áo màu lam nhạt được thêu hình chim Chu Tước bằng chỉ vàng và đỏ, còn có vài bông hoa màu trắng. Thắt lưng được đeo một ngọc bội hoa sen cùng chiếc chuông nhỏ. Tóc được buộc một nửa, cố định bằng dây cùng với trâm vàng. Phần còn lại chia làm hai rồi tết lại. Y phục cùng phụ kiện này đều là do Nguyên Chiêu Võ chuẩn bị riêng cho y.
- Trông giống người có tiền hơn rồi.
Chiêu Thanh đưa đến tay Nguyên Huyền Khanh một chiếc quạt có họa lá phong rồi nói đùa. Nguyên Huyền Khanh vốn đã có nhan sắc, mặc đồ thế nào cũng sẽ đều đẹp thôi. Chỉ tiếc đôi mắt kia, chính nó đã khiến y xấu đi nhiều chút.
Nguyên Huyền Khanh vừa nhận lấy chiếc quạt, chưa kịp nói lời cảm ơn thì đã bị ai đó nhấc lên cao. Lúc y định thần lại thì đã thấy mình đang ngồi trên lưng hạc, phía sau còn có người nữa ngồi cùng.
- A.... Thánh Đế??
- Họ Nhạc... Ngươi vì sao lại ở đây?
Sau đó cũng biết sẽ không có tiếng trả lời mà lịm đi mất.
Cả Hòa Quân Điện không ai ngạc nhiên với sự xuất hiện của họ Nhạc, vì hắn vốn đã ở đây từ đầu đến giờ. Nguyên Huyền Khanh được đưa đi, nhìn lên Thánh Tọa cũng đã không còn thấy Đế Vị ngồi đó nữa. Các Trưởng Lão, Chủ Vị lại tiếp tục với công việc của họ, có người còn giúp Nguyên Huyền Khanh lo liệu mấy việc trong khả năng của họ. Vũ Đức Văn đứng một bên thì lại nhíu mày, lòng thầm phỉ nhổ Nguyên Huyền Khanh mấy câu rồi lại tiếp tục với công việc của bản thân còn đang dang dở.
Thánh Giới ngoài Hòa Quân Điện, Vĩnh Hòa Điện thì còn có nhiều nơi khác. Hai trong số đó gồm: Thứ nhất là Nghị Sự Đường do Nguyên Huyền Khanh đứng ra thành lập trước đó khá lâu theo lệnh tiền triều, thứ hai là Nghị Chính Đường do Vũ Đức Văn đề xuất thành lập cách đây mấy hôm, và tất nhiên gã là người đứng ra thành lập nơi đó. Nghị Chính và Nghị Sự đối đầu, Vũ Đức Văn đã có ý nhắm vào Nghị Sự do nơi đó có Chiêu Thanh, có Nguyên Huyền Khanh, có phu thê Bạch Hồ Linh và Hoa Hạ Nguyệt, còn có cả Chu Tử Minh nữa. Nhưng người của Nghị Sự Đường ai cũng nhìn ra, cái mà gã muốn còn to lớn hơn cả Nghị Sự Đường của bọn họ nhiều lắm.
Thứ mà Vũ Đức Văn muốn có thể là quyền nhiếp chính, cũng có thể là Thánh Vị. Được xem là một kẻ tàn độc mưu mô từ khi mới nhận chức Vân Linh Cốc Chủ cho đến hôm qua 12 tấu chương ý đem Nghị Sự Đường toàn bộ diệt sạch. Hiện tại Vũ Đức Văn là người không ai dám đụng mặt, hay nói đúng hơn là không muốn đụng mặt gã.
Nguyên Huyền Khanh tỉnh lại khi mặt trời đã lặn, bên cạnh là họ Nhạc cùng với Chu Tử Minh. Mắt y hình như đã tốt hơn vài phần nhưng vẫn chưa thể thấy được dung nhan của họ Nhạc kia, vì hắn đang đeo mặt nạ.
- Chu Môn Chủ...
Nguyên Huyền Khanh khẽ gọi một tiếng khi lờ mờ thấy được dung nhan Chu Tử Minh xuất hiện trong tầm mắt. Mặc dù nói là cha của Nguyên Chiêu Võ nhưng hắn nhìn trông còn rất trẻ. Da vẫn trắng, tóc vẫn đen mượt không khác nam tử 25 tuổi dưới Nhân Giới là mấy. Chu Tử Minh nghe tiếng gọi liền đáp lại y một tiếng, lại ân cần đưa tay lên sờ trán của Nguyên Huyền Khanh để kiểm tra.
- Hầu Gia thấy thế nào? Còn khó chịu nữa không?
Nguyên Huyền Khanh lắc đầu, sau đó mới hỏi lại.
- Sao ngài lại ở đây? Công vụ còn nhiều lắm cơ mà?
Chu Tử Minh mỉm cười trả lời.
- Công vụ giải quyết không khó, ta làm một lát là xong ngay thôi. Lần trước nhờ ngài và Thái Thượng Trưởng Lão viết tấu chương đưa lên tiền triều, nhờ đó Chiêu Võ nhà ta mới được mang lại họ Nguyên. Ta phải cảm ơn đã chứ.
Chu Tử Minh ban đầu cũng mang họ Nguyên, tên hắn khi đó là Nguyên Chiếu Minh. Sau này lại vì lý do nào đó mà thay tên đổi họ thành Chu Tử Minh của bây giờ.
Nguyên Huyền Khanh xin được cho Nguyên Chiêu Võ, nghĩ thôi đã thấy khó tin. Bởi vì y là người không giỏi ăn nói, văn phong cũng không tốt đến mức có thể làm tiền triều động tâm. Vậy nên cái này chỉ có một khả năng duy nhất chính là do Hoa Hạ Nguyệt.
- Đâu phải do ta làm, với văn phong hiện tại của ta thì không thể làm tiền triều động tâm được đâu. Ngài nên cảm ơn Thái Thượng Trưởng Lão mới đúng.
Chu Tử Minh chỉ lắc đầu chứ không nói gì, giao Nguyên Huyền Khanh cho họ Nhạc chăm sóc rồi hắn đi chuẩn bị thuốc.
__________
Chu Tử Minh muốn nói: thân phận bí ẩn, nhưng để ý xíu là đoán ra ngay.
Nguyên Chiêu Võ muốn nói: họ Nhạc đó là ai chứ không phải ta.
__________
Mấy ngày sau khi Nguyên Huyền Khanh đã tạm hồi phục sức khỏe. Y lại lên triều nhưng gần đến nơi thì bị một đoàn người ngăn ở bên ngoài. Trong số này có Hoa Hạ Nguyệt, cũng có Chiêu Thanh và Nguyên Chiêu Võ. Nguyên Huyền Khanh hướng Nguyên Chiêu Võ hành lễ theo quy củ, đợi hắn cho miễn lễ rồi mới hỏi.
- Chẳng phải đến giờ thượng triều sao? Chư vị vì sao còn ở đây? Thánh Đế... Hôm nay ngài cũng không mặc Thánh Bào?
Nguyên Chiêu Võ thản nhiên đưa ngón tay chọc nhẹ lên trán của Nguyên Huyền Khanh rồi mới trả lời.
- Hôm nay không thượng triều, Hầu Gia nhớ nhầm rồi.
Nguyên Huyền Khanh nghe vậy liền tỉ mỉ nhớ lại một lượt, hôm nay không phải cũng như bao ngày khác hay sao? Có cái gì đặc biệt đâu nhỉ? Các chủ vị trông thấy bộ dạng này của y cũng không khỏi bật cười thành tiếng. Nguyên Huyền Khanh vào Hỏa Thần Môn năm 16 tuổi, y ở Thánh Giới hiện tại mới chỉ được có 6 năm. Hôm nay là ngày đặc biệt của y thì y lại chẳng nhớ, không thể trách y mà chỉ trách những năm qua vào ngày này ít ai ngó ngàng, có tổ chức cũng làm qua loa căn bản không thể gây được ấn tượng gì.
- Sinh thần bản thân cũng không nhớ, ngươi giả ngốc hay ngốc thật?
Nguyên Chiêu Võ thấy Nguyên Huyền Khanh hồi lâu vẫn còn bày ra vẻ mặt ngơ ngác thì liền nhíu mày hỏi y. Nguyên Huyền Khanh bấy giờ được nhắc mới nhớ ra... À, là ngày này nhưng ấn tượng thì y đúng thật là không có. Nhưng khoan đã, Nguyên Chiêu Võ bình thường đâu có để ý đến mấy ngày như này nhỉ?
- Sinh thần gì chứ, chẳng qua cũng như bao ngày khác. Thần không rõ ngày sinh cố định của bản thân là bao nhiêu nên cũng chỉ điền bừa vào mục thôi. Với lại công vụ tấu chương còn nhiều...
Chưa nói hết câu, miệng Nguyên Huyền Khanh đã bị một bàn tay chặn ngang. Nguyên Chiêu Võ nói với Nguyên Huyền Khanh bằng giọng điệu mang theo đầy ý bất lực.
- Đừng có làm mất hứng vui chơi của ta.
Các chủ vị đứng phía sau Nguyên Chiêu Võ vừa nghe xong câu kia thì không ai nhịn được cười, nhưng họ nào có dám cười ra tiếng đâu. Còn Nguyên Huyền Khanh thì thôi, lại càng phải nhịn vì Nguyên Chiêu Võ đang đứng ngay trước mặt y.
Thời tiết Thánh Giới trước may luôn ôn hòa dễ chịu, hiện tại tuy có nắng nhưng không hề nóng bức khó chịu, ngược lại mát mẻ rất thích hợp đi dạo. Nguyên Huyền Khanh được thay một bộ thường phục, tóc tai cũng được sửa lại cho phù hợp với bộ y phục đang mặc.
Mang tiếng là Hầu Vị nhưng thường phục của Nguyên Huyền Khanh rất đơn giản, đa phần đều là bạch y không thêu họa tiết. Lâu lâu mới thấy y mặc màu khác, có họa tiết cũng chỉ là vài chi tiết nhỏ không đáng nhắc đến. Hôm nay y mặc một bộ khác có phần tinh xảo hơn. Áo trong vẫn là màu trắng như bình thường, nhưng áo choàng bên ngoài lại khác biệt hơn. Áo màu lam nhạt được thêu hình chim Chu Tước bằng chỉ vàng và đỏ, còn có vài bông hoa màu trắng. Thắt lưng được đeo một ngọc bội hoa sen cùng chiếc chuông nhỏ. Tóc được buộc một nửa, cố định bằng dây cùng với trâm vàng. Phần còn lại chia làm hai rồi tết lại. Y phục cùng phụ kiện này đều là do Nguyên Chiêu Võ chuẩn bị riêng cho y.
- Trông giống người có tiền hơn rồi.
Chiêu Thanh đưa đến tay Nguyên Huyền Khanh một chiếc quạt có họa lá phong rồi nói đùa. Nguyên Huyền Khanh vốn đã có nhan sắc, mặc đồ thế nào cũng sẽ đều đẹp thôi. Chỉ tiếc đôi mắt kia, chính nó đã khiến y xấu đi nhiều chút.
Nguyên Huyền Khanh vừa nhận lấy chiếc quạt, chưa kịp nói lời cảm ơn thì đã bị ai đó nhấc lên cao. Lúc y định thần lại thì đã thấy mình đang ngồi trên lưng hạc, phía sau còn có người nữa ngồi cùng.
- A.... Thánh Đế??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.