Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương
Chương 406: Bạch y nam tử ở điện Khâm An
Tiếu_Tiếu
11/07/2022
Sở Vi Vân bị "mời" nàng ta trước một cung điện.
"Điện Khâm An?" Nhìn thấy tòa cung điện vừa ưu nhã vừa nghiêm trang trước mắt, đột nhiên Sở Vi Vân có cảm giác bất an trong lòng.
Hoàng cung Nam Tấn rất rộng lớn, nhưng điện Khâm An này, lại nằm ở một góc vắng vẻ hiu quạnh.
Ngồi xe ngựa từ trong cung nàng ta đây, cũng phải mất đến một canh giờ mới tới.
Trời đã nàng ta muộn, Hàn Thượng cung cho mời Sở Vi Vân nàng ta đây giờ này, rốt cuộc là muốn làm gì?
"Tiểu điện hạ đừng hoảng sợ, nơi này là chỗ Quốc sư ở." Hàn Thượng cung mỉm cười giải thích.
"Quốc sư?" Sở Vi Vân cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng không thể, nàng ta không thể trấn tĩnh nổi!
Lúc đi vào trong cùng Hàn Thượng cung, bước chân nàng ta có phần mềm nhuyễn rồi.
"Nếu bệ hạ muốn gặp ta, tại sao lại nàng ta nơi ở của Quốc sư chứ?"
Rốt cuộc Quốc sư muốn làm gì đây?
Sở quốc không có Quốc sư, nhưng trước đây nàng ta từng nghe nói, có vài Quốc sư của các nước còn biết những kỳ môn dị thuật.
Không chỉ để cầu phúc cho đất nước, thậm chí còn có lời đồn rằng, có vài vị Quốc sư còn có thể hô mưa gọi gió.
Ở một số nơi, địa vị của Quốc sư còn vô cùng tôn quý, có thể nói là dưới một người trên vạn người.
Đột nhiên muốn nàng ta nàng ta gặp loại người này, trong lòng Sở Vi Vân, thật sự thấy sợ hãi.
"Bệ hạ cũng đang ở trong điện Khâm An." Hàn Thượng cung nói.
"Bệ hạ cũng ở đây sao?" Sở Vi Vân càng hoảng sợ hơn, rốt cuộc bọn họ tính làm gì?
"Tiểu điện hạ, đừng để bệ hạ chờ nữa, mau vào đi."
Hàn Thượng cung không nói lời nào, cứ thế đẩy Sở Vi Vân tiến vào bên trong.
Nhìn cảnh tượng này, chẳng khác nào là đang áp giải phạm nhân.
Nhịp tim Sở Vi Vân đập loạn xạ, nàng ta bước vào đại đường của điện Khâm An, giương mắt nhìn quanh, nhìn thấy một đại đường rộng lớn, khắp nơi đều là những pho tượng, càng nhìn càng ghê.
Nàng ta đứng khựng lại, không muốn bước tiếp nữa.
"Tiểu điện hạ?" Hàn Thượng cung cau mày, trầm giọng xuống: "Bệ hạ đang đợi, tiểu điện hạ, đừng để người đợi lâu thêm nữa."
"Ta... ta không muốn đi..." Nàng ta không biết bọn họ muốn mình làm cái gì.
Nhưng, tóm lại là nàng ta không muốn đi.
Sắc mặt Hàn Thượng cung càng trở nên khó coi hơn: "Chỉ e, không đến lượt tiểu điện hạ lựa chọn rồi."
Hàn Thượng cung nắm lấy cánh tay Sở Vi Vân, bước nhanh lôi nàng ta vào trong.
Sâu bên trong đại đường, là bảy cây cột cao lớn đồ sộ.
Đại đường này, hình như cao nàng ta mức không ngờ nàng ta được, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức sẽ thấy có rất nhiều pho tượng lạnh lẽo quái đản cao lớn vô cùng.
Đứng ở giữa trông lên khiến người ta có cảm giác mình giống như đang bị nhiều loài yêu quá gớm ghiếc nhìn xuống chằm chằm, giống như mình là một con mồi cho bọn chúng tranh nhau vồ lấy.
Sở Vi Vân sợ hãi rụt cổ lại, theo bản năng trốn ra đằng sau Hàn Thượng cung.
Hàn Thượng cung hướng về phía trước, chắp tay cung kính: "Bệ hạ, ta đã dẫn tiểu điện hạ nàng ta rồi."
Nghe thấy vậy, Sở Vi Vân đang hoảng loạn mới bình tĩnh trở lại.
Nhìn lên, nàng ta thấy Nam Khánh đang đứng trước hai bức tượng.
Sở Vi Vân thẳng lưng, lập tức đi tới, cúi người chào: "Thỉnh an bệ hạ."
“Ừm.” Nam Thanh không nhìn lại, bà ta vẫn chăm chú nhìn hai bức tượng trước mặt.
Sở Vi Vân khẽ ngước mắt lên, sau khi nhìn kỹ hơn, hai bức tượng dường như không có gì khác biệt.
Nó rất nhỏ, chiều cao bằng người bình thường, không đáng sợ như những bức tượng khác.
Tượng là một nam nhân một nữ nhân, nữ ngồi nam đứng, nhưng khí chất thì không thua kém nhau là mấy.
“Bệ hạ?” Sở Vi Vân gọi lại, nàng ta bị lòng hiếu kỳ thúc giục, bèn thấp giọng hỏi: “Hai vị này...”
"Hai vị hoàng đế sáng lập ra triều đại Nam Tấn của chúng ta."
“Hai sao?” Hoàng đế sáng lập có đến hai người là điều chưa từng nàng ta.
Hàn Thượng cung giải thích: "Lúc đầu, hai vị hoàng đế cùng nhau chinh phạt giang sơn, sáng lập cục diện hai vị hoàng đế luôn cùng nhau nắm quyền. Vì vậy, vào thời Nam Tấn, địa vị của nam nhân và nữ nhân là như nhau, không phân biệt cao thấp. "
"Ha ha... Nhưng hiện tại, xem ra địa vị của nữ nhân so với nam nhân đã cao hơn rất nhiều."
Đột nhiên, một tiếng cười trầm thấp vang lên sau một bức tượng đá nào đó.
Bóng người màu trắng đơn giản, nhẹ nhàng.
Hắn ta mặc một chiếc bạch trường sam, mái tóc dài được vén ra sau đầu, tao nhã và toát lên vẻ tiên khí.
Hắn mỉm cười, vừa có vẻ lười biếng, vừa có vẻ tinh quái.
"Bệ hạ, ta nói có đúng không?"
"Điện Khâm An?" Nhìn thấy tòa cung điện vừa ưu nhã vừa nghiêm trang trước mắt, đột nhiên Sở Vi Vân có cảm giác bất an trong lòng.
Hoàng cung Nam Tấn rất rộng lớn, nhưng điện Khâm An này, lại nằm ở một góc vắng vẻ hiu quạnh.
Ngồi xe ngựa từ trong cung nàng ta đây, cũng phải mất đến một canh giờ mới tới.
Trời đã nàng ta muộn, Hàn Thượng cung cho mời Sở Vi Vân nàng ta đây giờ này, rốt cuộc là muốn làm gì?
"Tiểu điện hạ đừng hoảng sợ, nơi này là chỗ Quốc sư ở." Hàn Thượng cung mỉm cười giải thích.
"Quốc sư?" Sở Vi Vân cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng không thể, nàng ta không thể trấn tĩnh nổi!
Lúc đi vào trong cùng Hàn Thượng cung, bước chân nàng ta có phần mềm nhuyễn rồi.
"Nếu bệ hạ muốn gặp ta, tại sao lại nàng ta nơi ở của Quốc sư chứ?"
Rốt cuộc Quốc sư muốn làm gì đây?
Sở quốc không có Quốc sư, nhưng trước đây nàng ta từng nghe nói, có vài Quốc sư của các nước còn biết những kỳ môn dị thuật.
Không chỉ để cầu phúc cho đất nước, thậm chí còn có lời đồn rằng, có vài vị Quốc sư còn có thể hô mưa gọi gió.
Ở một số nơi, địa vị của Quốc sư còn vô cùng tôn quý, có thể nói là dưới một người trên vạn người.
Đột nhiên muốn nàng ta nàng ta gặp loại người này, trong lòng Sở Vi Vân, thật sự thấy sợ hãi.
"Bệ hạ cũng đang ở trong điện Khâm An." Hàn Thượng cung nói.
"Bệ hạ cũng ở đây sao?" Sở Vi Vân càng hoảng sợ hơn, rốt cuộc bọn họ tính làm gì?
"Tiểu điện hạ, đừng để bệ hạ chờ nữa, mau vào đi."
Hàn Thượng cung không nói lời nào, cứ thế đẩy Sở Vi Vân tiến vào bên trong.
Nhìn cảnh tượng này, chẳng khác nào là đang áp giải phạm nhân.
Nhịp tim Sở Vi Vân đập loạn xạ, nàng ta bước vào đại đường của điện Khâm An, giương mắt nhìn quanh, nhìn thấy một đại đường rộng lớn, khắp nơi đều là những pho tượng, càng nhìn càng ghê.
Nàng ta đứng khựng lại, không muốn bước tiếp nữa.
"Tiểu điện hạ?" Hàn Thượng cung cau mày, trầm giọng xuống: "Bệ hạ đang đợi, tiểu điện hạ, đừng để người đợi lâu thêm nữa."
"Ta... ta không muốn đi..." Nàng ta không biết bọn họ muốn mình làm cái gì.
Nhưng, tóm lại là nàng ta không muốn đi.
Sắc mặt Hàn Thượng cung càng trở nên khó coi hơn: "Chỉ e, không đến lượt tiểu điện hạ lựa chọn rồi."
Hàn Thượng cung nắm lấy cánh tay Sở Vi Vân, bước nhanh lôi nàng ta vào trong.
Sâu bên trong đại đường, là bảy cây cột cao lớn đồ sộ.
Đại đường này, hình như cao nàng ta mức không ngờ nàng ta được, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức sẽ thấy có rất nhiều pho tượng lạnh lẽo quái đản cao lớn vô cùng.
Đứng ở giữa trông lên khiến người ta có cảm giác mình giống như đang bị nhiều loài yêu quá gớm ghiếc nhìn xuống chằm chằm, giống như mình là một con mồi cho bọn chúng tranh nhau vồ lấy.
Sở Vi Vân sợ hãi rụt cổ lại, theo bản năng trốn ra đằng sau Hàn Thượng cung.
Hàn Thượng cung hướng về phía trước, chắp tay cung kính: "Bệ hạ, ta đã dẫn tiểu điện hạ nàng ta rồi."
Nghe thấy vậy, Sở Vi Vân đang hoảng loạn mới bình tĩnh trở lại.
Nhìn lên, nàng ta thấy Nam Khánh đang đứng trước hai bức tượng.
Sở Vi Vân thẳng lưng, lập tức đi tới, cúi người chào: "Thỉnh an bệ hạ."
“Ừm.” Nam Thanh không nhìn lại, bà ta vẫn chăm chú nhìn hai bức tượng trước mặt.
Sở Vi Vân khẽ ngước mắt lên, sau khi nhìn kỹ hơn, hai bức tượng dường như không có gì khác biệt.
Nó rất nhỏ, chiều cao bằng người bình thường, không đáng sợ như những bức tượng khác.
Tượng là một nam nhân một nữ nhân, nữ ngồi nam đứng, nhưng khí chất thì không thua kém nhau là mấy.
“Bệ hạ?” Sở Vi Vân gọi lại, nàng ta bị lòng hiếu kỳ thúc giục, bèn thấp giọng hỏi: “Hai vị này...”
"Hai vị hoàng đế sáng lập ra triều đại Nam Tấn của chúng ta."
“Hai sao?” Hoàng đế sáng lập có đến hai người là điều chưa từng nàng ta.
Hàn Thượng cung giải thích: "Lúc đầu, hai vị hoàng đế cùng nhau chinh phạt giang sơn, sáng lập cục diện hai vị hoàng đế luôn cùng nhau nắm quyền. Vì vậy, vào thời Nam Tấn, địa vị của nam nhân và nữ nhân là như nhau, không phân biệt cao thấp. "
"Ha ha... Nhưng hiện tại, xem ra địa vị của nữ nhân so với nam nhân đã cao hơn rất nhiều."
Đột nhiên, một tiếng cười trầm thấp vang lên sau một bức tượng đá nào đó.
Bóng người màu trắng đơn giản, nhẹ nhàng.
Hắn ta mặc một chiếc bạch trường sam, mái tóc dài được vén ra sau đầu, tao nhã và toát lên vẻ tiên khí.
Hắn mỉm cười, vừa có vẻ lười biếng, vừa có vẻ tinh quái.
"Bệ hạ, ta nói có đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.