Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương
Chương 331: Có lẽ, cũng vô ích thôi
Tiếu_Tiếu
23/06/2022
“Có một nữ tử đang cầu cứu.”
“Trời ơi, nàng ấy quả nhiên là tuyệt sắc mỹ nhân!”
“Đấy chẳng phải là Cửu công chúa hay sao?”
“Trông nhan sắc đẹp thế kia, chắc hẳn là nàng ấy rồi!”
Đám người thúc ngựa phi tới, vây quanh Sở Khuynh Ca.
Trông dáng vẻ của nàng lúc này có vẻ đang rất sợ hãi, nàng hướng mắt nhìn về phía nam nhân vạm vỡ nhất trong đám đông, người không ngừng run lẩy bẩy.
“Cứu ta với, có sơn tặc muốn bắt ta, cứu ta với! Ta là công chúa của nước Sở, hộ tống ta về, ta sẽ ban cho các người nhiều tiền, cứu ta với.”
Đây là Cửu công chúa sao, thực sự là Cửu công chúa!
“Bang chủ, ta nhìn thấy bên kia quả thật có hai người lạ mặt, một trong số họ dường như là Nhị Đương Gia của Mục gia trại.”
“Gϊếŧ đi!” Hắc Lang lúc này không có tâm trạng để quan tâm tới mấy kẻ không liên quan kia.
Hắn ta phi ngựa đến trước mặt Sở Khuynh Ca, đưa mắt từ trên cao xuống, nhìn chằm chằm vào tiểu nha đầu đang hoảng sợ.
Khuôn mặt này, trắng mịn nõn nà, các đường nét trên khuôn mặt tinh xảo đến mức khiến người ta hận không thể nắm chặt trong lòng bàn tay, tuỳ ý trêu đùa!
Quá hoàn mỹ!
Mặc dù hắn ta đã làm bang chủ của bang Hắc Lang nhiều năm, đã đoạt về không biết bao mỹ nữ, nhưng hắn ta chưa bao giờ thấy giai nhân tuyệt sắc như thế này!
“Ngươi là Cửu công chúa của Nước Sở?” Hắc Lang cúi đầu cười hỏi.
“Đúng, ta là Cửu công chúa, cho ta trở lại doanh trại, Thế tử gia sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi.”
“Được rồi, ta đưa ngươi về ngay.” Hắc Lang cười to một tiếng, thúc ngựa về hướng nàng.
“A!” Sở Khuynh Ca có vẻ sợ hãi, hét lên rồi đưa hai tay ra chắn trước mặt.
Nhưng khi con ngựa sắp lao vào nàng, Hắc Lang đã chộp lấy nàng bằng bàn tay rắn chắc của hắn ta, nắm chặt thắt lưng của nàng rồi kéo lên, kéo vào trong lòng hắn ta.
“Đi! Quay về!”
Hắc Lang kéo dây cương, con ngựa hí lên một tiếng thật to, quay đầu nhanh chóng chạy trở lại.
“Đi! Quay về!”
Huynh đệ bọn chúng vui mừng đến mức hận không thể kéo Cửu công chúa ghì chặt vào lòng ngay lúc này.
Mỹ nhân như này, nếu bang chủ về sau đã chơi chán, có thể sẽ thưởng cho bọn họ chơi đùa, kể cả bảo họ đánh đổi mấy năm tuổi thọ của mình thì họ cũng nguyện ý!
“Đi!”
“Đi!”
Toàn bộ người của Hắc Lang bang rút lui, còn lại mấy người đang xử lý Nhị Đương Gia với Hương Lan, cũng nhanh chóng rút về, họ một chút cũng chẳng còn tinh thần ham chiến nữa.
Rất nhanh, cả đội đều đã đi hết.
Trên đường đi, họ thi nhau reo hò.
Ở một chỗ khác, Hương Lan bị ép nhảy từ vách đá xuống đất, đang nằm thở phì phò.
Còn Nhị Đương Gia thì bị thương, cánh tay không ngừng chảy máu.
Sắc mặt bây giờ của ông ta trông rất khó coi, không phải bởi vì do bị đánh trọng thương, mà vì chuyện nữ tử kia bị mang đi.
Liệu nàng có thể trốn thoát được không?
Tuy nhiên, với năng lực của hai người bọn họ, nếu đuổi theo đám người kia thì khó có thể bảo toàn mạng sống.
Hiện giờ, cả Đại Đương Gia và Thiếu trại chủ đều bị thương, rốt cuộc bọn họ nên làm gì đây?
“Trước tiên… trở về nói bàn với Thiếu trại chủ.” Nhị Đương Gia thấp giọng nói.
Hương Lan im lặng không nói gì, chỉ thấy nàng ta cứ nhìn chằm chằm về hướng Hắc Lang bang vừa rời đi, tâm tình nặng trĩu.
Bọn chúng mới là sơn tặc, đã đóng quân chiếm cử ở mấy đỉnh núi này nhiều năm, đều lĩnh ngộ được khả năng vượt qua khe núi rất cao.
Còn họ, dù có là nam nhân mạnh mẽ cường tráng đến đâu, cũng có thể bỏ mạng.
Điều này rất dễ xảy ra tai nạn, nó sẽ khiến nhóm bọn họ chết một cách oan uổng.
Đại Đương Gia và thiếu trại chủ cùng một ít người còn lại, đều đã phải nỗ lực rất nhiều, sử dụng hết may mắn của họ để trốn thoát ra khỏi đấy.
Hiện tại, ở Mục gia trại, phần lớn là trẻ em với người già đã có tuổi.
Để một đám người như bọn họ đi khiêu chiến với Băng Hắc Lang, không phải là đang bảo bọn họ đi tìm chết sao?
Tuy nhiên, Cửu công chúa chỉ có một mình… Liệu nàng có thể trốn thoát thành công không?
…
Lúc chạng vạng tối, Mục Uyên tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh, hắn ta thấy có mỗi Hương Lan cùng với Nhị Đương Gia.
Sắc mặt hắn ta bỗng trở nên u ám, không nói lời nào, cầm kiếm chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhị Đương Gia nhanh chóng chặn hắn ta lại: “Đã hơn nửa ngày, thiếu trại chủ, có thể nàng đã thành công tẩu thoát, hoặc là … không chừng đã sớm bỏ mạng rồi. Nếu bây giờ ngài đi, cũng vô ích thôi!”
“Trời ơi, nàng ấy quả nhiên là tuyệt sắc mỹ nhân!”
“Đấy chẳng phải là Cửu công chúa hay sao?”
“Trông nhan sắc đẹp thế kia, chắc hẳn là nàng ấy rồi!”
Đám người thúc ngựa phi tới, vây quanh Sở Khuynh Ca.
Trông dáng vẻ của nàng lúc này có vẻ đang rất sợ hãi, nàng hướng mắt nhìn về phía nam nhân vạm vỡ nhất trong đám đông, người không ngừng run lẩy bẩy.
“Cứu ta với, có sơn tặc muốn bắt ta, cứu ta với! Ta là công chúa của nước Sở, hộ tống ta về, ta sẽ ban cho các người nhiều tiền, cứu ta với.”
Đây là Cửu công chúa sao, thực sự là Cửu công chúa!
“Bang chủ, ta nhìn thấy bên kia quả thật có hai người lạ mặt, một trong số họ dường như là Nhị Đương Gia của Mục gia trại.”
“Gϊếŧ đi!” Hắc Lang lúc này không có tâm trạng để quan tâm tới mấy kẻ không liên quan kia.
Hắn ta phi ngựa đến trước mặt Sở Khuynh Ca, đưa mắt từ trên cao xuống, nhìn chằm chằm vào tiểu nha đầu đang hoảng sợ.
Khuôn mặt này, trắng mịn nõn nà, các đường nét trên khuôn mặt tinh xảo đến mức khiến người ta hận không thể nắm chặt trong lòng bàn tay, tuỳ ý trêu đùa!
Quá hoàn mỹ!
Mặc dù hắn ta đã làm bang chủ của bang Hắc Lang nhiều năm, đã đoạt về không biết bao mỹ nữ, nhưng hắn ta chưa bao giờ thấy giai nhân tuyệt sắc như thế này!
“Ngươi là Cửu công chúa của Nước Sở?” Hắc Lang cúi đầu cười hỏi.
“Đúng, ta là Cửu công chúa, cho ta trở lại doanh trại, Thế tử gia sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi.”
“Được rồi, ta đưa ngươi về ngay.” Hắc Lang cười to một tiếng, thúc ngựa về hướng nàng.
“A!” Sở Khuynh Ca có vẻ sợ hãi, hét lên rồi đưa hai tay ra chắn trước mặt.
Nhưng khi con ngựa sắp lao vào nàng, Hắc Lang đã chộp lấy nàng bằng bàn tay rắn chắc của hắn ta, nắm chặt thắt lưng của nàng rồi kéo lên, kéo vào trong lòng hắn ta.
“Đi! Quay về!”
Hắc Lang kéo dây cương, con ngựa hí lên một tiếng thật to, quay đầu nhanh chóng chạy trở lại.
“Đi! Quay về!”
Huynh đệ bọn chúng vui mừng đến mức hận không thể kéo Cửu công chúa ghì chặt vào lòng ngay lúc này.
Mỹ nhân như này, nếu bang chủ về sau đã chơi chán, có thể sẽ thưởng cho bọn họ chơi đùa, kể cả bảo họ đánh đổi mấy năm tuổi thọ của mình thì họ cũng nguyện ý!
“Đi!”
“Đi!”
Toàn bộ người của Hắc Lang bang rút lui, còn lại mấy người đang xử lý Nhị Đương Gia với Hương Lan, cũng nhanh chóng rút về, họ một chút cũng chẳng còn tinh thần ham chiến nữa.
Rất nhanh, cả đội đều đã đi hết.
Trên đường đi, họ thi nhau reo hò.
Ở một chỗ khác, Hương Lan bị ép nhảy từ vách đá xuống đất, đang nằm thở phì phò.
Còn Nhị Đương Gia thì bị thương, cánh tay không ngừng chảy máu.
Sắc mặt bây giờ của ông ta trông rất khó coi, không phải bởi vì do bị đánh trọng thương, mà vì chuyện nữ tử kia bị mang đi.
Liệu nàng có thể trốn thoát được không?
Tuy nhiên, với năng lực của hai người bọn họ, nếu đuổi theo đám người kia thì khó có thể bảo toàn mạng sống.
Hiện giờ, cả Đại Đương Gia và Thiếu trại chủ đều bị thương, rốt cuộc bọn họ nên làm gì đây?
“Trước tiên… trở về nói bàn với Thiếu trại chủ.” Nhị Đương Gia thấp giọng nói.
Hương Lan im lặng không nói gì, chỉ thấy nàng ta cứ nhìn chằm chằm về hướng Hắc Lang bang vừa rời đi, tâm tình nặng trĩu.
Bọn chúng mới là sơn tặc, đã đóng quân chiếm cử ở mấy đỉnh núi này nhiều năm, đều lĩnh ngộ được khả năng vượt qua khe núi rất cao.
Còn họ, dù có là nam nhân mạnh mẽ cường tráng đến đâu, cũng có thể bỏ mạng.
Điều này rất dễ xảy ra tai nạn, nó sẽ khiến nhóm bọn họ chết một cách oan uổng.
Đại Đương Gia và thiếu trại chủ cùng một ít người còn lại, đều đã phải nỗ lực rất nhiều, sử dụng hết may mắn của họ để trốn thoát ra khỏi đấy.
Hiện tại, ở Mục gia trại, phần lớn là trẻ em với người già đã có tuổi.
Để một đám người như bọn họ đi khiêu chiến với Băng Hắc Lang, không phải là đang bảo bọn họ đi tìm chết sao?
Tuy nhiên, Cửu công chúa chỉ có một mình… Liệu nàng có thể trốn thoát thành công không?
…
Lúc chạng vạng tối, Mục Uyên tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh, hắn ta thấy có mỗi Hương Lan cùng với Nhị Đương Gia.
Sắc mặt hắn ta bỗng trở nên u ám, không nói lời nào, cầm kiếm chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhị Đương Gia nhanh chóng chặn hắn ta lại: “Đã hơn nửa ngày, thiếu trại chủ, có thể nàng đã thành công tẩu thoát, hoặc là … không chừng đã sớm bỏ mạng rồi. Nếu bây giờ ngài đi, cũng vô ích thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.