Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương
Chương 427: Ngoan ngoãn như vậy
Tiếu_Tiếu
12/07/2022
"Gia!" Phong Tảo nhìn ra kế hoạch của Nam Dương, đã sợ tới mức lòng tràn đầy sợ hãi và lo lắng.
Lại nhìn Thế tử gia, ánh mắt hắn tối sầm lại, một luồng sát khí xẹt qua đáy mắt hắn.
Ánh mắt này, càng làm Phong Tảo sợ hãi đến mức hồn phi phách tán.
Thế tử gia tuyệt đối sẽ không cho phép Nam Dương chạm vào mình, nếu Nam Dương thực sự làm tới, thì Thế tử gia thà rằng ngọc bội, cũng muốn cùng nàng ta chết chung!
Vào lúc Nam Dương sắp sửa xuất chưởng kia ra, nàng ta thấy rõ sự điên cuồng trong mắt của Phong Ly Dạ.
Trong lòng nàng ta kinh hãi, đột nhiên dừng bước chân!
Nam nhân này, cứng đầu hơn bất kỳ nam nhân nào mà nàng ta từng gặp trước đây!
Một chưởng này, nếu hắn không giết được nàng ta, thì đó cũng là trực tiếp hại chết hắn!
Tình nguyện chết chứ không chịu trở về cùng nàng ta!
Tại sao lại khó thế này?
Phong Ly Dạ vung tay lên, cơn tức giận gần như làm cho hắn mất lý trí!
"Gia! Không được!" Phong Tảo dùng một chưởng đẩy Nam Minh Nguyệt ra, lập tức chạy tới.
Sắc mặt Nam Dương khẽ thay đổi, ngay khi bước chân vừa dừng lại, lập tức lùi về sau!
Thế tử gia sắp phát điên rồi!
Ngay lúc đôi mắt của Phong Ly Dạ trở nên đỏ ngầu, khó có thể khống chế sức mạnh chưởng của mình, thì đột nhiên, một giọng nói thanh thúy, truyền vào tai hắn: "Không phải đã đáp ứng cùng ta đi ra ngoài rồi sao? Sao lại đột nhiên muốn cùng Trưởng công chúa dùng bữa? Thế tử gia, làm người không thể không tuân thủ chữ tín!"
Cửu công chúa?
Phong Tảo sửng sốt, đột nhiên quay đầu lại, nhìn Sở Khuynh Ca đang bước xuống bậc thềm hành lang, đi về phía bọn họ.
Giọng nói không nhẹ cũng không nặng kia, sảng khoái như cơn gió ban mai, khi nó thổi qua bên tai, nhè nhẹ từng đợt xâm nhập vào tận đáy lòng.
Màu đỏ tươi trong mắt Phong Ly Dạ dần dần biến mất.
Quay đầu lại nhìn lại bóng dáng mảnh mai đang đi tới, hắn có vài phần ngạc nhiên.
Cùng nàng đi ra ngoài ư?
Nàng… Chưa bao giờ từng đề cập qua.
Sở Khuynh Ca liếc nhìn hắn một cái, gia hỏa này, khóe môi còn đang chảy ra một tia máu.
Bị thương đến mức như vậy, hắn vẫn còn dám khiêu chiến với Nam Dương, rõ ràng là hắn thật sự không muốn sống nữa.
Chỉ là muốn hắn đi ăn sáng với những người khác thôi, mà như thể muốn giết chết hắn vậy.
Nữ tử cũng không kiên định bằng hắn! Tại sao nam nhân thời đại này, lại vừa bảo thủ vừa cứng đầu như vậy?
Thật là, không biết nên mắng hắn là đồ ngốc, hay là nên cười hắn vì hắn ngu ngốc!
Chỉ ăn bữa cơm thôi có thể thiếu hắn một miếng thịt sao?
Sở Khuynh Ca đi đến trước mặt Nam Dương, cũng không nhìn Phong Ly Dạ.
Nàng cười nhẹ: "Tối hôm qua xoa xoa huyệt thái dương xong, thế tử gia hứa hôm nay sẽ đi ra ngoài đi chơi với ta, cái gọi là quân tử chỉ nói một lời, lời đã nói ra thì không thể thu lại, Trưởng công chúa cũng không muốn Thế tử gia trở thành người không biết giữ lời đâu nhỉ?"
Nàng vẫy vẫy tay, giống như đang tiễn khách: "Trưởng công chúa nếu muốn mời, thì lần sau mời đến sớm!"
Quay người lại, liếc mắt nhìn nam nhân đã tái nhợt đến mức dường như sẽ gục xuống bất cứ lúc nào: "Còn chưa đi nữa sao?"
Phong Ly Dạ nâng ống tay áo lên, lau khóe môi, đẩy Phong Tảo đang muốn dìu hắn ra, nhẹ giọng nói: "Ừm."
Sở Khuynh Ca cười với Nam Dương, xem như chào, chuẩn bị rời đi.
Phong Ly Dạ đi theo phía sau nàng, lại ngoan ngoãn như thế!
Dáng vẻ ngoan ngoãn kia, so với lúc hắn đối mặt với Nam Dương, thà chết chứ kiên quyết không chịu khuất phục, khác một trời một vực!
Bé ngoan đáng yêu như thế, Nam Dương không phải hâm mộ, mà yêu đến mức gần như điên cuồng!
"Cửu công chúa muốn mang nam nhân bản công chúa nhìn trúng đi như thế, có phải quá dễ dàng không?"
Bước chân của Phong Ly Dạ dừng lại, lòng bàn tay hắn lập tức siết chặt lại.
Sở Khuynh Ca liếc mắt một cái, hừ lạnh: "Nếu người chết, có người khác muốn làm nhục thi thể của người, người có vui không?"
Nghe vậy, khuôn mặt tái nhợt của hắn đột nhiên chuyển sang lúc xanh lúc đỏ, tức giận đến nỗi hộc máu!
Nữ chết chết tiệt, hiểu cách nào có thể khiến hắn tức chết!
Tương lai ở cùng với nàng, thì đa phần sẽ không thể sống được lâu.
Lại nhìn Thế tử gia, ánh mắt hắn tối sầm lại, một luồng sát khí xẹt qua đáy mắt hắn.
Ánh mắt này, càng làm Phong Tảo sợ hãi đến mức hồn phi phách tán.
Thế tử gia tuyệt đối sẽ không cho phép Nam Dương chạm vào mình, nếu Nam Dương thực sự làm tới, thì Thế tử gia thà rằng ngọc bội, cũng muốn cùng nàng ta chết chung!
Vào lúc Nam Dương sắp sửa xuất chưởng kia ra, nàng ta thấy rõ sự điên cuồng trong mắt của Phong Ly Dạ.
Trong lòng nàng ta kinh hãi, đột nhiên dừng bước chân!
Nam nhân này, cứng đầu hơn bất kỳ nam nhân nào mà nàng ta từng gặp trước đây!
Một chưởng này, nếu hắn không giết được nàng ta, thì đó cũng là trực tiếp hại chết hắn!
Tình nguyện chết chứ không chịu trở về cùng nàng ta!
Tại sao lại khó thế này?
Phong Ly Dạ vung tay lên, cơn tức giận gần như làm cho hắn mất lý trí!
"Gia! Không được!" Phong Tảo dùng một chưởng đẩy Nam Minh Nguyệt ra, lập tức chạy tới.
Sắc mặt Nam Dương khẽ thay đổi, ngay khi bước chân vừa dừng lại, lập tức lùi về sau!
Thế tử gia sắp phát điên rồi!
Ngay lúc đôi mắt của Phong Ly Dạ trở nên đỏ ngầu, khó có thể khống chế sức mạnh chưởng của mình, thì đột nhiên, một giọng nói thanh thúy, truyền vào tai hắn: "Không phải đã đáp ứng cùng ta đi ra ngoài rồi sao? Sao lại đột nhiên muốn cùng Trưởng công chúa dùng bữa? Thế tử gia, làm người không thể không tuân thủ chữ tín!"
Cửu công chúa?
Phong Tảo sửng sốt, đột nhiên quay đầu lại, nhìn Sở Khuynh Ca đang bước xuống bậc thềm hành lang, đi về phía bọn họ.
Giọng nói không nhẹ cũng không nặng kia, sảng khoái như cơn gió ban mai, khi nó thổi qua bên tai, nhè nhẹ từng đợt xâm nhập vào tận đáy lòng.
Màu đỏ tươi trong mắt Phong Ly Dạ dần dần biến mất.
Quay đầu lại nhìn lại bóng dáng mảnh mai đang đi tới, hắn có vài phần ngạc nhiên.
Cùng nàng đi ra ngoài ư?
Nàng… Chưa bao giờ từng đề cập qua.
Sở Khuynh Ca liếc nhìn hắn một cái, gia hỏa này, khóe môi còn đang chảy ra một tia máu.
Bị thương đến mức như vậy, hắn vẫn còn dám khiêu chiến với Nam Dương, rõ ràng là hắn thật sự không muốn sống nữa.
Chỉ là muốn hắn đi ăn sáng với những người khác thôi, mà như thể muốn giết chết hắn vậy.
Nữ tử cũng không kiên định bằng hắn! Tại sao nam nhân thời đại này, lại vừa bảo thủ vừa cứng đầu như vậy?
Thật là, không biết nên mắng hắn là đồ ngốc, hay là nên cười hắn vì hắn ngu ngốc!
Chỉ ăn bữa cơm thôi có thể thiếu hắn một miếng thịt sao?
Sở Khuynh Ca đi đến trước mặt Nam Dương, cũng không nhìn Phong Ly Dạ.
Nàng cười nhẹ: "Tối hôm qua xoa xoa huyệt thái dương xong, thế tử gia hứa hôm nay sẽ đi ra ngoài đi chơi với ta, cái gọi là quân tử chỉ nói một lời, lời đã nói ra thì không thể thu lại, Trưởng công chúa cũng không muốn Thế tử gia trở thành người không biết giữ lời đâu nhỉ?"
Nàng vẫy vẫy tay, giống như đang tiễn khách: "Trưởng công chúa nếu muốn mời, thì lần sau mời đến sớm!"
Quay người lại, liếc mắt nhìn nam nhân đã tái nhợt đến mức dường như sẽ gục xuống bất cứ lúc nào: "Còn chưa đi nữa sao?"
Phong Ly Dạ nâng ống tay áo lên, lau khóe môi, đẩy Phong Tảo đang muốn dìu hắn ra, nhẹ giọng nói: "Ừm."
Sở Khuynh Ca cười với Nam Dương, xem như chào, chuẩn bị rời đi.
Phong Ly Dạ đi theo phía sau nàng, lại ngoan ngoãn như thế!
Dáng vẻ ngoan ngoãn kia, so với lúc hắn đối mặt với Nam Dương, thà chết chứ kiên quyết không chịu khuất phục, khác một trời một vực!
Bé ngoan đáng yêu như thế, Nam Dương không phải hâm mộ, mà yêu đến mức gần như điên cuồng!
"Cửu công chúa muốn mang nam nhân bản công chúa nhìn trúng đi như thế, có phải quá dễ dàng không?"
Bước chân của Phong Ly Dạ dừng lại, lòng bàn tay hắn lập tức siết chặt lại.
Sở Khuynh Ca liếc mắt một cái, hừ lạnh: "Nếu người chết, có người khác muốn làm nhục thi thể của người, người có vui không?"
Nghe vậy, khuôn mặt tái nhợt của hắn đột nhiên chuyển sang lúc xanh lúc đỏ, tức giận đến nỗi hộc máu!
Nữ chết chết tiệt, hiểu cách nào có thể khiến hắn tức chết!
Tương lai ở cùng với nàng, thì đa phần sẽ không thể sống được lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.