Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương
Chương 467: Ngươi đã trở thành người của nàng ta?
Tiếu_Tiếu
13/09/2022
Đại điện Dục Dương.
Mộ Bạch đã quỳ trong điện được hơn một canh giờ.
Nam Dương cho gọi hắn ta đến nhưng lại chẳng chịu ra gặp mặt, chỉ lệnh cho hắn ta cứ quỳ ở đây.
Nam Bác Mẫn bước vào nội đường, khi hắn ta đi ra, Mộ Bạch vẫn đang quỳ thẳng lưng như cũ.
Hắn ta liếc nhìn chiếc đồng hồ cát, xem chừng còn phải quỳ thêm nửa canh giờ nữa.
"Ta... lại đi thỉnh mẫu thân lần nữa vậy." Nam Bác Mẫn lần thứ ba tiến vào trong nội đường.
Lần này cuối cùng cũng mời được Nam Dương ra ngoài.
"Mẫu thân." Mộ Bạch lập tức khấu đầu với nàng ta.
Nam Dương híp hai mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú đã một năm không gặp, giờ đây trổ mã lại càng thêm đẹp đến thoát tục này.
Trong số biết bao nhiêu nhi tử, nàng ta yêu thích nhất là Mộ Bạch, nhưng cũng chính Mộ Bạch lại là người khiến nàng ta thất vọng nhất. Đọc thê???? nhiều tru????ện ở -- tr u????tru????????n.Vn --
"Đã trở về rồi sao không tới gặp ta trước?" Mà lại đi báo cáo với Nữ hoàng bệ hạ trước?
"Thân là nhi tử của ta, ngươi tự thấy mình có chút trung thành tận tâm nào đối với ta hay không?"
"Mẫu thân, bệ hạ là Hoàng tổ mẫu, dù về tình hay về lý thì hài nhi cũng nên đến thỉnh an Bệ hạ trước tiên."
Mộ Bạch không khiêm ngạo cũng không siểm nịnh, ăn nói rõ ràng đâu ra đấy, trước sau luôn ôn tồn lễ độ.
Nam Bác Mẫn nhìn đôi chân đã quỳ gần hai canh giờ của hắn ta mà xót lòng thay.
"Mẫu thân, hài nhi nghe nói Bệ hạ biết Tam hoàng đệ trở về kinh thành đã sớm hạ lệnh cho Hàn Thượng cung tới mời người đến gặp mặt."
"Hàn Thượng cung mời ngươi đến điện Vĩnh An?" Nam Dương nheo mắt lại: "Tại sao ngươi không giải thích?"
Mộ Bạch vẫn thản nhiên như cũ: "Dù sao hài nhi cũng đã đến bái kiến Bệ hạ trước, hài nhi quả thật có chỗ không phải với mẫu thân."
Nam Dương ghét nhất cái dáng vẻ không vui không giận này của Mộ Bạch!
Tính tình Mộ Bạch từ nhỏ đến lớn đều như vậy, có lúc chỉ cần ngươi giải thích vài câu là có thể không bị trừng phạt, nhưng chỉ vài câu ấy thôi hắn ta cũng không thèm biện hộ cho chính mình!
Nếu đứa nhi tử này có thêm dù chỉ một chút thất tình lục dục thôi, phải chăng sẽ khiến người ta càng thêm yêu thương nó hơn?
“Bệ hạ triệu ngươi đến Vĩnh An điện là có dụng ý gì? Tại sao đến cả Cửu công chúa của nước Sở cũng được triệu tới?"
"Bệ hạ sắp xếp cho hài nhi cùng dùng bữa với Cửu công chúa."
"Cùng dùng bữa? Lúc dùng bữa đã nói cái gì?" Đương nhiên nàng ta không tin bọn họ chỉ dùng bữa cùng nhau đơn giản như vậy.
Thật không ngờ tới Mộ Bạch lại không mặn không nhạt mà nói: "Cùng nhau dùng bữa, chỉ vậy thôi."
“Mộ Bạch! Ngươi cậy được ta nuông chiều từ nhỏ nên bây giờ to gan dám đối nghịch với ta đúng không?"
Nam Dương thực sự tức giận, rõ ràng nó thừa biết mẫu thân nó muốn nghe điều gì.
Nhưng Mộ Bạch lại chỉ ngẩng đầu ngước nhìn nàng ta, ánh mắt ấy luôn vô cùng chân thành, cũng tràn đầy vẻ hờ hững xa cách.
"Mẫu thân, Bệ hạ không đến dùng bữa tối, quả thực không nói cái gì với ta cả."
"Trước khi ngươi và Sở Khuynh Ca cùng nhau dùng bữa tối, chẳng lẽ ngươi chưa từng gặp nàng ta bao giờ hay sao?" Cố ý triệu người đến lại không nói gì, nàng ta tin được chắc?
Đối với câu hỏi này, Mộ Bạch kiên quyết mím chặt môi không trả lời.
"Không thể nói?" Cái tên nhi tử chết tiệt này!
Lòng ngươi một mực hướng về Nữ hoàng bệ hạ có phải không?
"Mẫu thân, hài nhi không muốn nói dối người, nhưng Bệ hạ đã giao trọng trách, hài nhi không thể nói."
"Vậy nên cho dù ta chính miệng hỏi ngươi, ngươi cũng sẽ không nói?"
Nam Dương siết chặt hai tay, lửa giận trong mắt dần dần bùng lên.
“Mộ Bạch, có phải ngươi quên ai là người đã nuôi nấng ngươi, ai là người đã dạy dỗ ngươi thành tài rồi không? Giờ đủ lông đủ cánh rồi lập tức quay lại đối nghịch với ta đúng chứ?"
Mộ Bạch nhìn nàng ta, không giải thích cũng không thừa nhận.
Hắn ta chỉ mềm giọng mà nói: "Những gì Bệ hạ đã nói không có bất kỳ ý xấu nào với mẫu thân, cũng không liên quan đến mẫu thân. Mẫu thân, xin người hãy cứ yên tâm."
"Đến chuyện nàng ta nói cái gì ngươi còn không chịu nói cho ta biết, ngươi bảo ta yên tâm là yên tâm thế nào?"
Nam Dương phất tay áo.
"Xoảng" một tiếng, chiếc cốc trên bàn bị nàng ta hất văng xuống đất.
“Mộ Bạch, trong lòng ngươi có còn người mẫu thân này hay không? Có phải ngươi đã phản bội ta, trở thành người của Bệ hạ?"
Mộ Bạch đã quỳ trong điện được hơn một canh giờ.
Nam Dương cho gọi hắn ta đến nhưng lại chẳng chịu ra gặp mặt, chỉ lệnh cho hắn ta cứ quỳ ở đây.
Nam Bác Mẫn bước vào nội đường, khi hắn ta đi ra, Mộ Bạch vẫn đang quỳ thẳng lưng như cũ.
Hắn ta liếc nhìn chiếc đồng hồ cát, xem chừng còn phải quỳ thêm nửa canh giờ nữa.
"Ta... lại đi thỉnh mẫu thân lần nữa vậy." Nam Bác Mẫn lần thứ ba tiến vào trong nội đường.
Lần này cuối cùng cũng mời được Nam Dương ra ngoài.
"Mẫu thân." Mộ Bạch lập tức khấu đầu với nàng ta.
Nam Dương híp hai mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú đã một năm không gặp, giờ đây trổ mã lại càng thêm đẹp đến thoát tục này.
Trong số biết bao nhiêu nhi tử, nàng ta yêu thích nhất là Mộ Bạch, nhưng cũng chính Mộ Bạch lại là người khiến nàng ta thất vọng nhất. Đọc thê???? nhiều tru????ện ở -- tr u????tru????????n.Vn --
"Đã trở về rồi sao không tới gặp ta trước?" Mà lại đi báo cáo với Nữ hoàng bệ hạ trước?
"Thân là nhi tử của ta, ngươi tự thấy mình có chút trung thành tận tâm nào đối với ta hay không?"
"Mẫu thân, bệ hạ là Hoàng tổ mẫu, dù về tình hay về lý thì hài nhi cũng nên đến thỉnh an Bệ hạ trước tiên."
Mộ Bạch không khiêm ngạo cũng không siểm nịnh, ăn nói rõ ràng đâu ra đấy, trước sau luôn ôn tồn lễ độ.
Nam Bác Mẫn nhìn đôi chân đã quỳ gần hai canh giờ của hắn ta mà xót lòng thay.
"Mẫu thân, hài nhi nghe nói Bệ hạ biết Tam hoàng đệ trở về kinh thành đã sớm hạ lệnh cho Hàn Thượng cung tới mời người đến gặp mặt."
"Hàn Thượng cung mời ngươi đến điện Vĩnh An?" Nam Dương nheo mắt lại: "Tại sao ngươi không giải thích?"
Mộ Bạch vẫn thản nhiên như cũ: "Dù sao hài nhi cũng đã đến bái kiến Bệ hạ trước, hài nhi quả thật có chỗ không phải với mẫu thân."
Nam Dương ghét nhất cái dáng vẻ không vui không giận này của Mộ Bạch!
Tính tình Mộ Bạch từ nhỏ đến lớn đều như vậy, có lúc chỉ cần ngươi giải thích vài câu là có thể không bị trừng phạt, nhưng chỉ vài câu ấy thôi hắn ta cũng không thèm biện hộ cho chính mình!
Nếu đứa nhi tử này có thêm dù chỉ một chút thất tình lục dục thôi, phải chăng sẽ khiến người ta càng thêm yêu thương nó hơn?
“Bệ hạ triệu ngươi đến Vĩnh An điện là có dụng ý gì? Tại sao đến cả Cửu công chúa của nước Sở cũng được triệu tới?"
"Bệ hạ sắp xếp cho hài nhi cùng dùng bữa với Cửu công chúa."
"Cùng dùng bữa? Lúc dùng bữa đã nói cái gì?" Đương nhiên nàng ta không tin bọn họ chỉ dùng bữa cùng nhau đơn giản như vậy.
Thật không ngờ tới Mộ Bạch lại không mặn không nhạt mà nói: "Cùng nhau dùng bữa, chỉ vậy thôi."
“Mộ Bạch! Ngươi cậy được ta nuông chiều từ nhỏ nên bây giờ to gan dám đối nghịch với ta đúng không?"
Nam Dương thực sự tức giận, rõ ràng nó thừa biết mẫu thân nó muốn nghe điều gì.
Nhưng Mộ Bạch lại chỉ ngẩng đầu ngước nhìn nàng ta, ánh mắt ấy luôn vô cùng chân thành, cũng tràn đầy vẻ hờ hững xa cách.
"Mẫu thân, Bệ hạ không đến dùng bữa tối, quả thực không nói cái gì với ta cả."
"Trước khi ngươi và Sở Khuynh Ca cùng nhau dùng bữa tối, chẳng lẽ ngươi chưa từng gặp nàng ta bao giờ hay sao?" Cố ý triệu người đến lại không nói gì, nàng ta tin được chắc?
Đối với câu hỏi này, Mộ Bạch kiên quyết mím chặt môi không trả lời.
"Không thể nói?" Cái tên nhi tử chết tiệt này!
Lòng ngươi một mực hướng về Nữ hoàng bệ hạ có phải không?
"Mẫu thân, hài nhi không muốn nói dối người, nhưng Bệ hạ đã giao trọng trách, hài nhi không thể nói."
"Vậy nên cho dù ta chính miệng hỏi ngươi, ngươi cũng sẽ không nói?"
Nam Dương siết chặt hai tay, lửa giận trong mắt dần dần bùng lên.
“Mộ Bạch, có phải ngươi quên ai là người đã nuôi nấng ngươi, ai là người đã dạy dỗ ngươi thành tài rồi không? Giờ đủ lông đủ cánh rồi lập tức quay lại đối nghịch với ta đúng chứ?"
Mộ Bạch nhìn nàng ta, không giải thích cũng không thừa nhận.
Hắn ta chỉ mềm giọng mà nói: "Những gì Bệ hạ đã nói không có bất kỳ ý xấu nào với mẫu thân, cũng không liên quan đến mẫu thân. Mẫu thân, xin người hãy cứ yên tâm."
"Đến chuyện nàng ta nói cái gì ngươi còn không chịu nói cho ta biết, ngươi bảo ta yên tâm là yên tâm thế nào?"
Nam Dương phất tay áo.
"Xoảng" một tiếng, chiếc cốc trên bàn bị nàng ta hất văng xuống đất.
“Mộ Bạch, trong lòng ngươi có còn người mẫu thân này hay không? Có phải ngươi đã phản bội ta, trở thành người của Bệ hạ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.