Nhật Ký Rung Động Của Bác Sĩ Tống
Chương 9: Hiểu lầm
Phương Thường Hy
12/11/2024
Đêm xuống, bữa tiệc mừng thọ diễn ra tưng bừng với tiếng chén ly va chạm không ngớt.
Nhân vật chính của buổi tiệc là Giáo sư Triệu từ trường đại học y khoa địa phương, cũng là thầy hướng dẫn cũ của Tống Thừa Nhiên. Nhân dịp này, thầy Triệu gần như tập hợp hết các học trò xuất sắc mà mình từng dạy.
Dù tuổi đã cao, thân thể đã yếu, nhưng thầy vẫn không ngừng uống rượu. Nhìn thấy Tống Thừa Nhiên – học trò cưng năm nào – đến dự, thầy càng vui vẻ, ép anh uống thêm vài ly.
Uông Kỳ Mỹ cũng có mặt trong buổi tiệc, tuy cô không phải học trò của thầy Triệu nhưng vì có chút quan hệ bà con xa với thầy nên cũng được mời theo.
Tống Thừa Nhiên vốn tửu lượng kém, bình thường chẳng ai dám chuốc rượu anh. Nhưng hôm nay là một dịp đặc biệt, những lời mời rượu liên tục khiến anh khó lòng từ chối.
Giờ đây, anh đã bắt đầu ngà ngà say.
Thầy Triệu vẫn nhiệt tình mời rượu, khiến Tống Thừa Nhiên đành bất đắc dĩ uống thêm vài ly nữa.
Khi anh hơi ngửa đầu uống rượu, Uông Kỳ Mỹ lặng lẽ tiến lại gần.
Bàn tay cô khẽ động, một vật nhỏ đã được nhét vào túi áo vest của Tống Thừa Nhiên.
Ngày mai là ngày nghỉ, nhưng Lâm An lúc này vẫn chưa buồn ngủ, đang ở trong phòng xem phim dài tập.
Bình thường công việc bận rộn, hiếm lắm mới có thời gian rảnh rỗi để thư giãn. Trong khoảng thời gian một mình này, cô như quên hết mọi muộn phiền.
Không biết từ lúc nào, cốc nước bên cạnh đã cạn. Cô cầm cốc đứng dậy, chuẩn bị xuống tầng dưới rót thêm nước.
Khi bước ra hành lang, cô vô thức liếc về phía thư phòng. Cửa thư phòng không đóng, bên trong tối đen như mực, rõ ràng là không có ai.
Đi ngang qua phòng khách, Lâm An lại liếc nhìn đồng hồ treo tường. Kim giờ đã chỉ đúng vào con số cuối cùng.
Thì ra đã mười hai giờ rồi.
Tống Thừa Nhiên có nói trước là sẽ về muộn, nhưng Lâm An không ngờ đến giờ anh vẫn chưa về.
Người bình thường đúng mười giờ là đã lên giường nghỉ ngơi, hôm nay lại phá lệ một cách lạ thường.
Không biết rốt cuộc là chuyện gì đã khiến anh bị níu chân lại.
Nhận ra mình lại đang suy nghĩ về Tống Thừa Nhiên, Lâm An liền vội thu lại tâm trí, không nghĩ đến anh nữa.
Cô uống một ngụm nước nóng, vừa định quay về phòng thì nghe thấy tiếng mở khóa vang lên từ cửa chính.
Lâm An ngoảnh lại, liền thấy cánh cửa đã được mở ra, bóng dáng Tống Thừa Nhiên dần hiện rõ sau cánh cửa.
Người vốn luôn bước đi cẩn trọng, từng động tác chỉnh tề như anh, giờ đây lại lảo đảo, bước chân có phần xiêu vẹo.
Phía sau anh là một chàng trai trẻ. Cậu định đỡ lấy Tống Thừa Nhiên, nhưng vì kiêng dè thói quen sạch sẽ khắt khe của anh nên chỉ dám đi theo sát phía sau, không dám chạm vào.
Khi thấy Tống Thừa Nhiên đã an toàn về tới nhà, chàng trai dừng lại ở cửa và nói: “Giáo sư Tống, em đưa thầy đến đây thôi, em xin phép về trước.”
Tống Thừa Nhiên có dạy một số lớp tại trường y trong thành phố, và chàng trai trẻ này là sinh viên trong lớp anh phụ trách.
Do đã uống rượu và không thể tự lái xe, anh nhờ cậu sinh viên đưa về.
Vẫn còn giữ lại chút tỉnh táo, Tống Thừa Nhiên khẽ gật đầu cảm ơn rồi loạng choạng bước tới ghế sofa trong phòng khách.
Khi người bên ngoài vừa rời đi, Tống Thừa Nhiên liền không còn giữ vẻ nghiêm chỉnh nữa.
Anh bực bội kéo lỏng cà vạt, chẳng màng đến mọi thứ xung quanh, nhắm nghiền mắt và ngả người xuống sofa, chìm vào giấc ngủ nặng nề.
Lúc này, Lâm An mới nhận ra trên người anh nồng nặc mùi rượu, khuôn mặt phủ một lớp đỏ ửng đầy mơ màng.
Thấy Tống Thừa Nhiên sắp ngã khỏi sofa, cô hoảng hốt chạy đến đỡ anh.
Nhìn bề ngoài anh có vẻ gầy, nhưng không ngờ cơ thể lại nặng đến mức suýt nữa làm cô loạng choạng theo.
Lâm An cố gắng dùng sức đẩy anh vào sâu bên trong sofa, khiến cả chiếc sofa gần như bị anh chiếm trọn.
“Ưm…” Tống Thừa Nhiên khẽ rên lên vì khó chịu, âm thanh trầm thấp vang ra từ cơn say.
Đôi lông mày anh nhíu chặt, hàng mi dài và dày hơi rung nhẹ, ngay cả trong lúc say cũng toát lên vẻ lạnh lùng, xa cách.
Đôi môi mỏng ngày thường thường mím thành một đường thẳng, giờ đây hé mở nhẹ. Hơi thở nóng rẫy phả ra đều đặn lên cổ tay Lâm An.
Cô khựng lại khi định rút tay về, chỉ cảm thấy nơi cổ tay tê rần.
“Anh rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu thế này?” Lâm An lẩm bẩm, nhìn anh khó chịu đến mức không đành lòng, bèn tốt bụng tháo hẳn chiếc cà vạt của anh ra.
Tống Thừa Nhiên đã say đến mức này thì làm gì còn đủ tỉnh táo để đi tắm.
Nếu sáng mai anh tỉnh dậy và phát hiện mình nằm cả đêm trên sofa với đầy mùi rượu, e rằng ngay cả chiếc sofa này cũng sẽ bị anh ghét bỏ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm An quyết định giúp anh cởi bớt quần áo và lau người qua loa, ít nhất để anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Khi cô khó khăn lắm mới cởi được chiếc áo vest của anh, một vật nhỏ từ trong túi áo bỗng rơi xuống đất.
Lâm An vô tình liếc qua, nhưng khi nhận ra thứ vừa rơi ra, cô sững sờ.
Đó là một vật mỏng, hình vuông – thứ mà đàn ông vẫn hay dùng.
Giữa cô và Tống Thừa Nhiên, quan hệ hiện giờ không có lý do gì cần đến món đồ này.
Điều đó chỉ có thể nghĩa là… thứ này được chuẩn bị cho một người khác.
Một cơn nghẹn đắng đột nhiên dâng lên trong ngực Lâm An, khiến cổ họng cô như thắt lại, và lòng ngực quặn lên một nỗi chua xót mơ hồ.
Thì ra lý do anh về muộn như vậy là vì đã đi gặp người phụ nữ khác.
Không kìm được, cô siết chặt bàn tay. Khi nhận ra, chiếc áo vest trong tay đã bị cô vò đến mức hằn lên những nếp nhăn sâu.
Cơ thể của Tống Thừa Nhiên vốn không có vấn đề gì, anh chỉ đơn giản là không có hứng thú với cô mà thôi.
Lâm An hít sâu một hơi, cảm giác như ngũ tạng lục phủ vừa bị ai đó vặn xoắn đến nhức nhối.
Thật sự rất khó chịu.
Dù sao, họ cũng đã quyết định ly hôn, cuộc sống riêng tư của Tống Thừa Nhiên từ nay chẳng còn liên quan đến cô nữa.
Cầm món đồ tránh thai trong tay, cô chỉ thấy đầu ngón tay đau rát như bị thiêu đốt.
Không do dự, cô ném thẳng món đồ vào thùng rác bên cạnh mà không thèm nhìn lại.
Bên kia, Tống Thừa Nhiên cũng không dễ chịu gì hơn. Rượu dường như biến thành một lớp màn dày, kéo anh vào cơn mê man, làm lu mờ từng mảnh ý thức rời rạc.
Anh nằm đó, mơ hồ một lúc lâu, cho đến khi cảm giác tỉnh táo dần trở lại.
Khẽ mở mắt, qua tầm nhìn nhập nhòa, anh lờ mờ thấy Lâm An vừa ném thứ gì đó.
Không hiểu sao, anh lại để tâm đến hành động ấy.
Khi nhận ra đó là thứ gì, toàn thân Tống Thừa Nhiên lập tức cứng đờ.
Cơn phẫn nộ bùng lên từ sâu trong lòng, từng chút từng chút một dâng trào, cuộn chặt lấy trái tim anh như muốn nổ tung.
Trong đầu hỗn loạn của Tống Thừa Nhiên, hình ảnh người đàn ông hôm qua có vẻ thân thiết với Lâm An chợt hiện lên.
Dù trong lòng dâng đầy uất ức, Lâm An vẫn không nỡ bỏ mặc anh trên sofa, dù anh vừa làm chuyện khiến cô khó lòng chấp nhận.
Cô gắng gượng nuốt xuống mọi cảm xúc, cầm theo khăn ướt quay lại phòng khách thì thấy Tống Thừa Nhiên đã tỉnh dậy.
Anh ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, tóc mái đen phủ xuống trán, che khuất đi nét mặt khó đoán của mình.
Không khí xung quanh như đông cứng lại, lạnh lẽo chẳng khác gì giữa mùa đông, khiến da thịt trên cánh tay Lâm An nổi lên cảm giác rờn rợn.
Không hiểu sao, cô bất giác thấy căng thẳng, nuốt khan một cái, rồi đưa chiếc khăn ướt cho anh.
“Anh tỉnh rồi à? Lau mặt đi, lát nữa em sẽ nấu ít canh giải rượu cho anh.”
Tống Thừa Nhiên cúi đầu, hai tay đặt trên đầu gối, không có ý định nhận lấy chiếc khăn từ tay cô.
Lâm An cứ giữ tay lơ lửng giữa không trung, cho đến khi cánh tay bắt đầu tê mỏi vì giữ tư thế quá lâu.
Cô biết anh đã tỉnh, chỉ là không muốn nhận mà thôi.
Lâm An cười gượng, rồi tùy ý đặt chiếc khăn ướt lên bàn trà, vì dù sao anh cũng sẽ không đụng tới.
“Em đi nấu canh giải rượu ngay đây, lát nữa anh có thể…”
“Em thật sự muốn ly hôn đến vậy sao?” Giọng nói của Tống Thừa Nhiên đột ngột cắt ngang cô. Giọng anh trầm thấp, khàn khàn đặc trưng của người say.
“Anh nói gì cơ?”
Lời nói bất ngờ của Tống Thừa Nhiên khiến Lâm An ngơ ngác. Cô quay lại và bắt gặp biểu cảm khó hiểu trên khuôn mặt anh.
“Người đàn ông đó.”
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh ẩn chứa điều gì đó mà cô không tài nào nhìn thấu, nhưng sự lạnh lẽo trong giọng anh lại rõ ràng như lưỡi dao sắc bén.
“Anh ta là lý do em muốn ly hôn sao?”
Lâm An không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của anh, nhưng bầu không khí lúc này khiến cô cảm thấy bất an. “Anh đang nói gì vậy?”
Anh còn định tiếp tục giả vờ không biết đến bao giờ đây?
Tống Thừa Nhiên nhếch môi cười đầy chua chát, giọng nói càng thêm lạnh lẽo: “Em trách anh… vì anh không thỏa mãn được nhu cầu của em trong đời sống vợ chồng, đúng không?”
Những lời nói đó khiến Lâm An không khỏi nhớ đến thứ cô vừa tìm thấy trong túi áo khoác của anh.
Mặt cô lập tức tái xanh rồi lại chuyển sang trắng bệch, ánh mắt vô thức liếc về phía thùng rác.
Tống Thừa Nhiên không bỏ sót hành động nhỏ nhặt này, càng cảm thấy cô đang chột dạ.
Nhưng trong lòng Lâm An lại là một dòng suy nghĩ khác hẳn, cô còn chưa kịp nổi giận thì đột nhiên cảm thấy cổ tay đau nhói.
Chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra, một lực mạnh mẽ đã kéo cô lại gần. Thế giới xung quanh chao đảo, và ngay sau đó, cô bị hất ngã xuống sofa.
Thân thể cô bật nhẹ trên lớp da mềm mại của chiếc sofa, rồi lập tức bị đè nặng bởi một cơ thể rắn chắc và nóng bỏng.
Hơi thở của anh, lẫn mùi rượu nồng nàn, phả thẳng vào mặt cô, khiến đầu óc Lâm An trở nên mụ mị.
Gương mặt của anh gần trong gang tấc, chiếc áo sơ mi hơi xộc xệch, vài chiếc cúc ở cổ đã được mở ra, để lộ phần xương quai xanh tinh tế thường được giấu kín dưới lớp vải.
Người đàn ông vẫn luôn giữ khoảng cách với cô mỗi ngày… sao bây giờ lại đột nhiên đến gần như thế này?
Lâm An sững sờ trước hành động của anh, đến mức gần như không thốt nên lời. Chỉ khi hai tay mình bị anh nắm chặt đến mức không thể cử động, sự tủi nhục và phẫn uất trong lòng mới khiến cô bừng tỉnh.
“Thừa Nhiên, anh đang làm gì vậy!”
Ánh mắt của Tống Thừa Nhiên như ẩn chứa một cơn sóng dữ, giọng nói khô cứng và lạnh lùng: “Chẳng phải em vẫn luôn muốn anh làm như thế này sao?”
Anh say rồi, nhưng con người thường ngày trầm lặng, lạnh nhạt kia giờ đây lại mang một vẻ nguy hiểm tựa rắn độc hay mãnh thú, đầy cuồng nhiệt và hung tợn.
Lâm An kinh ngạc mở to mắt. Đúng là cô từng khao khát được gần gũi với anh, nhưng đó là chuyện từ trước khi cô đề nghị ly hôn.
Hiện tại, cô không còn mong đợi điều gì nữa.
“Anh say rồi…” Lâm An cố đẩy bàn tay mình lên lồng ngực nóng rực của anh, muốn tạo ra chút khoảng cách.
Cô nỗ lực giữ bình tĩnh, giọng nói thật nhỏ, như thể chỉ để trấn an chính mình.
“Nếu anh tỉnh táo, anh sẽ không bao giờ muốn chạm vào em.”
Xin hãy tỉnh lại.
Trái tim cô đã vỡ vụn đến mức chẳng thể nào ghép lại được nữa, xin anh đừng làm gì khiến cô đau thêm.
Nhưng Tống Thừa Nhiên lúc này dường như không có ý định buông tha.
“Anh không muốn chạm vào em?” Anh đảo mắt, đôi mắt đen sâu thẳm chứa đựng sự tức giận không thể đoán biết, “Người đàn ông đó thì sẵn lòng chạm vào em, đúng không?”
Hai chữ cuối cùng gần như được ép ra từ giữa những hàm răng nghiến chặt của anh.
Lâm An tức giận đến mức mặt nóng bừng. Tống Thừa Nhiên ở bên ngoài tìm phụ nữ, cô đã không vạch trần anh, vậy mà giờ anh lại nói những lời vô lý như thế trước mặt cô.
Cơn giận trong lòng cô dâng trào, cảm giác như muốn trút hết lên người anh. Nhưng anh rốt cuộc chỉ là một người say rượu, chẳng còn chút lý trí nào.
Cô nghiến răng, cuối cùng chỉ có thể kiềm chế mọi cảm xúc: “Em không muốn nói thêm gì nữa, anh tránh ra đi!”
Dù nghe thấy lời nói có phần tức giận của cô, nhưng Tống Thừa Nhiên vẫn không hề động lòng.
“Trái tim của em thật là hay thay đổi.”
Rõ ràng trước đó, tình cảm của cô vẫn còn dành cho anh, ánh mắt tràn đầy hình bóng của anh. Vậy mà chỉ sau vài ngày, cô đã nhanh chóng chuyển sang người khác.
E rằng chuyện ly hôn cũng chỉ là một âm thầm toan tính, tất cả đều là để rời xa anh.
Tống Thừa Nhiên nghĩ đến đây, liền hừ lạnh một tiếng. Anh đã hoàn toàn bỏ qua sự kháng cự của Lâm An, tay lớn nắm chặt lấy chiếc váy ngủ của cô, rồi lại kéo mạnh.
Dưới sức mạnh giận dữ của anh, chiếc váy ngủ mỏng manh không chịu nổi, nhanh chóng rách ra một đường lớn.
Cảm giác xấu hổ ập đến khiến Lâm An hoảng loạn: “Anh… anh rốt cuộc muốn làm gì!”
Cô khẩn thiết muốn che chắn thân thể đang phơi bày trước không khí, nhưng sức mạnh của anh quá lớn, cô chỉ có thể để mặc cho cơ thể mình hiện ra trước tầm nhìn của anh.
Tống Thừa Nhiên nhìn thấy tất cả, hơi thở anh dồn dập, lửa giận trong ngực gần như đạt đến ngưỡng bùng nổ, dường như không còn gì có thể kiềm chế được nữa. Ngọn lửa ghen tuông bùng cháy mạnh mẽ, thiêu rụi mọi lý trí còn lại.
“Lâm An, anh muốn… chạm vào em!”
Giọng nói lạnh lẽo nhưng đầy tức giận như một mũi kim đâm vào màng nhĩ của Lâm An, lan tỏa đến từng ngóc ngách trong cơ thể cô, cuối cùng chạm đến trái tim đang đập loạn nhịp.
Anh muốn chạm vào cô?
Xấu hổ và phẫn nộ trong khoảnh khắc này sụp đổ hoàn toàn, chỉ còn lại tình cảm suốt nhiều năm như một bàn tay khổng lồ từ đáy sâu thẳm bóp chặt trái tim Lâm An, khiến hành động kháng cự của cô bất giác chậm lại.
Còn lại chỉ là một cảm giác nóng bỏng kinh khủng…
Nhân vật chính của buổi tiệc là Giáo sư Triệu từ trường đại học y khoa địa phương, cũng là thầy hướng dẫn cũ của Tống Thừa Nhiên. Nhân dịp này, thầy Triệu gần như tập hợp hết các học trò xuất sắc mà mình từng dạy.
Dù tuổi đã cao, thân thể đã yếu, nhưng thầy vẫn không ngừng uống rượu. Nhìn thấy Tống Thừa Nhiên – học trò cưng năm nào – đến dự, thầy càng vui vẻ, ép anh uống thêm vài ly.
Uông Kỳ Mỹ cũng có mặt trong buổi tiệc, tuy cô không phải học trò của thầy Triệu nhưng vì có chút quan hệ bà con xa với thầy nên cũng được mời theo.
Tống Thừa Nhiên vốn tửu lượng kém, bình thường chẳng ai dám chuốc rượu anh. Nhưng hôm nay là một dịp đặc biệt, những lời mời rượu liên tục khiến anh khó lòng từ chối.
Giờ đây, anh đã bắt đầu ngà ngà say.
Thầy Triệu vẫn nhiệt tình mời rượu, khiến Tống Thừa Nhiên đành bất đắc dĩ uống thêm vài ly nữa.
Khi anh hơi ngửa đầu uống rượu, Uông Kỳ Mỹ lặng lẽ tiến lại gần.
Bàn tay cô khẽ động, một vật nhỏ đã được nhét vào túi áo vest của Tống Thừa Nhiên.
Ngày mai là ngày nghỉ, nhưng Lâm An lúc này vẫn chưa buồn ngủ, đang ở trong phòng xem phim dài tập.
Bình thường công việc bận rộn, hiếm lắm mới có thời gian rảnh rỗi để thư giãn. Trong khoảng thời gian một mình này, cô như quên hết mọi muộn phiền.
Không biết từ lúc nào, cốc nước bên cạnh đã cạn. Cô cầm cốc đứng dậy, chuẩn bị xuống tầng dưới rót thêm nước.
Khi bước ra hành lang, cô vô thức liếc về phía thư phòng. Cửa thư phòng không đóng, bên trong tối đen như mực, rõ ràng là không có ai.
Đi ngang qua phòng khách, Lâm An lại liếc nhìn đồng hồ treo tường. Kim giờ đã chỉ đúng vào con số cuối cùng.
Thì ra đã mười hai giờ rồi.
Tống Thừa Nhiên có nói trước là sẽ về muộn, nhưng Lâm An không ngờ đến giờ anh vẫn chưa về.
Người bình thường đúng mười giờ là đã lên giường nghỉ ngơi, hôm nay lại phá lệ một cách lạ thường.
Không biết rốt cuộc là chuyện gì đã khiến anh bị níu chân lại.
Nhận ra mình lại đang suy nghĩ về Tống Thừa Nhiên, Lâm An liền vội thu lại tâm trí, không nghĩ đến anh nữa.
Cô uống một ngụm nước nóng, vừa định quay về phòng thì nghe thấy tiếng mở khóa vang lên từ cửa chính.
Lâm An ngoảnh lại, liền thấy cánh cửa đã được mở ra, bóng dáng Tống Thừa Nhiên dần hiện rõ sau cánh cửa.
Người vốn luôn bước đi cẩn trọng, từng động tác chỉnh tề như anh, giờ đây lại lảo đảo, bước chân có phần xiêu vẹo.
Phía sau anh là một chàng trai trẻ. Cậu định đỡ lấy Tống Thừa Nhiên, nhưng vì kiêng dè thói quen sạch sẽ khắt khe của anh nên chỉ dám đi theo sát phía sau, không dám chạm vào.
Khi thấy Tống Thừa Nhiên đã an toàn về tới nhà, chàng trai dừng lại ở cửa và nói: “Giáo sư Tống, em đưa thầy đến đây thôi, em xin phép về trước.”
Tống Thừa Nhiên có dạy một số lớp tại trường y trong thành phố, và chàng trai trẻ này là sinh viên trong lớp anh phụ trách.
Do đã uống rượu và không thể tự lái xe, anh nhờ cậu sinh viên đưa về.
Vẫn còn giữ lại chút tỉnh táo, Tống Thừa Nhiên khẽ gật đầu cảm ơn rồi loạng choạng bước tới ghế sofa trong phòng khách.
Khi người bên ngoài vừa rời đi, Tống Thừa Nhiên liền không còn giữ vẻ nghiêm chỉnh nữa.
Anh bực bội kéo lỏng cà vạt, chẳng màng đến mọi thứ xung quanh, nhắm nghiền mắt và ngả người xuống sofa, chìm vào giấc ngủ nặng nề.
Lúc này, Lâm An mới nhận ra trên người anh nồng nặc mùi rượu, khuôn mặt phủ một lớp đỏ ửng đầy mơ màng.
Thấy Tống Thừa Nhiên sắp ngã khỏi sofa, cô hoảng hốt chạy đến đỡ anh.
Nhìn bề ngoài anh có vẻ gầy, nhưng không ngờ cơ thể lại nặng đến mức suýt nữa làm cô loạng choạng theo.
Lâm An cố gắng dùng sức đẩy anh vào sâu bên trong sofa, khiến cả chiếc sofa gần như bị anh chiếm trọn.
“Ưm…” Tống Thừa Nhiên khẽ rên lên vì khó chịu, âm thanh trầm thấp vang ra từ cơn say.
Đôi lông mày anh nhíu chặt, hàng mi dài và dày hơi rung nhẹ, ngay cả trong lúc say cũng toát lên vẻ lạnh lùng, xa cách.
Đôi môi mỏng ngày thường thường mím thành một đường thẳng, giờ đây hé mở nhẹ. Hơi thở nóng rẫy phả ra đều đặn lên cổ tay Lâm An.
Cô khựng lại khi định rút tay về, chỉ cảm thấy nơi cổ tay tê rần.
“Anh rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu thế này?” Lâm An lẩm bẩm, nhìn anh khó chịu đến mức không đành lòng, bèn tốt bụng tháo hẳn chiếc cà vạt của anh ra.
Tống Thừa Nhiên đã say đến mức này thì làm gì còn đủ tỉnh táo để đi tắm.
Nếu sáng mai anh tỉnh dậy và phát hiện mình nằm cả đêm trên sofa với đầy mùi rượu, e rằng ngay cả chiếc sofa này cũng sẽ bị anh ghét bỏ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm An quyết định giúp anh cởi bớt quần áo và lau người qua loa, ít nhất để anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Khi cô khó khăn lắm mới cởi được chiếc áo vest của anh, một vật nhỏ từ trong túi áo bỗng rơi xuống đất.
Lâm An vô tình liếc qua, nhưng khi nhận ra thứ vừa rơi ra, cô sững sờ.
Đó là một vật mỏng, hình vuông – thứ mà đàn ông vẫn hay dùng.
Giữa cô và Tống Thừa Nhiên, quan hệ hiện giờ không có lý do gì cần đến món đồ này.
Điều đó chỉ có thể nghĩa là… thứ này được chuẩn bị cho một người khác.
Một cơn nghẹn đắng đột nhiên dâng lên trong ngực Lâm An, khiến cổ họng cô như thắt lại, và lòng ngực quặn lên một nỗi chua xót mơ hồ.
Thì ra lý do anh về muộn như vậy là vì đã đi gặp người phụ nữ khác.
Không kìm được, cô siết chặt bàn tay. Khi nhận ra, chiếc áo vest trong tay đã bị cô vò đến mức hằn lên những nếp nhăn sâu.
Cơ thể của Tống Thừa Nhiên vốn không có vấn đề gì, anh chỉ đơn giản là không có hứng thú với cô mà thôi.
Lâm An hít sâu một hơi, cảm giác như ngũ tạng lục phủ vừa bị ai đó vặn xoắn đến nhức nhối.
Thật sự rất khó chịu.
Dù sao, họ cũng đã quyết định ly hôn, cuộc sống riêng tư của Tống Thừa Nhiên từ nay chẳng còn liên quan đến cô nữa.
Cầm món đồ tránh thai trong tay, cô chỉ thấy đầu ngón tay đau rát như bị thiêu đốt.
Không do dự, cô ném thẳng món đồ vào thùng rác bên cạnh mà không thèm nhìn lại.
Bên kia, Tống Thừa Nhiên cũng không dễ chịu gì hơn. Rượu dường như biến thành một lớp màn dày, kéo anh vào cơn mê man, làm lu mờ từng mảnh ý thức rời rạc.
Anh nằm đó, mơ hồ một lúc lâu, cho đến khi cảm giác tỉnh táo dần trở lại.
Khẽ mở mắt, qua tầm nhìn nhập nhòa, anh lờ mờ thấy Lâm An vừa ném thứ gì đó.
Không hiểu sao, anh lại để tâm đến hành động ấy.
Khi nhận ra đó là thứ gì, toàn thân Tống Thừa Nhiên lập tức cứng đờ.
Cơn phẫn nộ bùng lên từ sâu trong lòng, từng chút từng chút một dâng trào, cuộn chặt lấy trái tim anh như muốn nổ tung.
Trong đầu hỗn loạn của Tống Thừa Nhiên, hình ảnh người đàn ông hôm qua có vẻ thân thiết với Lâm An chợt hiện lên.
Dù trong lòng dâng đầy uất ức, Lâm An vẫn không nỡ bỏ mặc anh trên sofa, dù anh vừa làm chuyện khiến cô khó lòng chấp nhận.
Cô gắng gượng nuốt xuống mọi cảm xúc, cầm theo khăn ướt quay lại phòng khách thì thấy Tống Thừa Nhiên đã tỉnh dậy.
Anh ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, tóc mái đen phủ xuống trán, che khuất đi nét mặt khó đoán của mình.
Không khí xung quanh như đông cứng lại, lạnh lẽo chẳng khác gì giữa mùa đông, khiến da thịt trên cánh tay Lâm An nổi lên cảm giác rờn rợn.
Không hiểu sao, cô bất giác thấy căng thẳng, nuốt khan một cái, rồi đưa chiếc khăn ướt cho anh.
“Anh tỉnh rồi à? Lau mặt đi, lát nữa em sẽ nấu ít canh giải rượu cho anh.”
Tống Thừa Nhiên cúi đầu, hai tay đặt trên đầu gối, không có ý định nhận lấy chiếc khăn từ tay cô.
Lâm An cứ giữ tay lơ lửng giữa không trung, cho đến khi cánh tay bắt đầu tê mỏi vì giữ tư thế quá lâu.
Cô biết anh đã tỉnh, chỉ là không muốn nhận mà thôi.
Lâm An cười gượng, rồi tùy ý đặt chiếc khăn ướt lên bàn trà, vì dù sao anh cũng sẽ không đụng tới.
“Em đi nấu canh giải rượu ngay đây, lát nữa anh có thể…”
“Em thật sự muốn ly hôn đến vậy sao?” Giọng nói của Tống Thừa Nhiên đột ngột cắt ngang cô. Giọng anh trầm thấp, khàn khàn đặc trưng của người say.
“Anh nói gì cơ?”
Lời nói bất ngờ của Tống Thừa Nhiên khiến Lâm An ngơ ngác. Cô quay lại và bắt gặp biểu cảm khó hiểu trên khuôn mặt anh.
“Người đàn ông đó.”
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh ẩn chứa điều gì đó mà cô không tài nào nhìn thấu, nhưng sự lạnh lẽo trong giọng anh lại rõ ràng như lưỡi dao sắc bén.
“Anh ta là lý do em muốn ly hôn sao?”
Lâm An không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của anh, nhưng bầu không khí lúc này khiến cô cảm thấy bất an. “Anh đang nói gì vậy?”
Anh còn định tiếp tục giả vờ không biết đến bao giờ đây?
Tống Thừa Nhiên nhếch môi cười đầy chua chát, giọng nói càng thêm lạnh lẽo: “Em trách anh… vì anh không thỏa mãn được nhu cầu của em trong đời sống vợ chồng, đúng không?”
Những lời nói đó khiến Lâm An không khỏi nhớ đến thứ cô vừa tìm thấy trong túi áo khoác của anh.
Mặt cô lập tức tái xanh rồi lại chuyển sang trắng bệch, ánh mắt vô thức liếc về phía thùng rác.
Tống Thừa Nhiên không bỏ sót hành động nhỏ nhặt này, càng cảm thấy cô đang chột dạ.
Nhưng trong lòng Lâm An lại là một dòng suy nghĩ khác hẳn, cô còn chưa kịp nổi giận thì đột nhiên cảm thấy cổ tay đau nhói.
Chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra, một lực mạnh mẽ đã kéo cô lại gần. Thế giới xung quanh chao đảo, và ngay sau đó, cô bị hất ngã xuống sofa.
Thân thể cô bật nhẹ trên lớp da mềm mại của chiếc sofa, rồi lập tức bị đè nặng bởi một cơ thể rắn chắc và nóng bỏng.
Hơi thở của anh, lẫn mùi rượu nồng nàn, phả thẳng vào mặt cô, khiến đầu óc Lâm An trở nên mụ mị.
Gương mặt của anh gần trong gang tấc, chiếc áo sơ mi hơi xộc xệch, vài chiếc cúc ở cổ đã được mở ra, để lộ phần xương quai xanh tinh tế thường được giấu kín dưới lớp vải.
Người đàn ông vẫn luôn giữ khoảng cách với cô mỗi ngày… sao bây giờ lại đột nhiên đến gần như thế này?
Lâm An sững sờ trước hành động của anh, đến mức gần như không thốt nên lời. Chỉ khi hai tay mình bị anh nắm chặt đến mức không thể cử động, sự tủi nhục và phẫn uất trong lòng mới khiến cô bừng tỉnh.
“Thừa Nhiên, anh đang làm gì vậy!”
Ánh mắt của Tống Thừa Nhiên như ẩn chứa một cơn sóng dữ, giọng nói khô cứng và lạnh lùng: “Chẳng phải em vẫn luôn muốn anh làm như thế này sao?”
Anh say rồi, nhưng con người thường ngày trầm lặng, lạnh nhạt kia giờ đây lại mang một vẻ nguy hiểm tựa rắn độc hay mãnh thú, đầy cuồng nhiệt và hung tợn.
Lâm An kinh ngạc mở to mắt. Đúng là cô từng khao khát được gần gũi với anh, nhưng đó là chuyện từ trước khi cô đề nghị ly hôn.
Hiện tại, cô không còn mong đợi điều gì nữa.
“Anh say rồi…” Lâm An cố đẩy bàn tay mình lên lồng ngực nóng rực của anh, muốn tạo ra chút khoảng cách.
Cô nỗ lực giữ bình tĩnh, giọng nói thật nhỏ, như thể chỉ để trấn an chính mình.
“Nếu anh tỉnh táo, anh sẽ không bao giờ muốn chạm vào em.”
Xin hãy tỉnh lại.
Trái tim cô đã vỡ vụn đến mức chẳng thể nào ghép lại được nữa, xin anh đừng làm gì khiến cô đau thêm.
Nhưng Tống Thừa Nhiên lúc này dường như không có ý định buông tha.
“Anh không muốn chạm vào em?” Anh đảo mắt, đôi mắt đen sâu thẳm chứa đựng sự tức giận không thể đoán biết, “Người đàn ông đó thì sẵn lòng chạm vào em, đúng không?”
Hai chữ cuối cùng gần như được ép ra từ giữa những hàm răng nghiến chặt của anh.
Lâm An tức giận đến mức mặt nóng bừng. Tống Thừa Nhiên ở bên ngoài tìm phụ nữ, cô đã không vạch trần anh, vậy mà giờ anh lại nói những lời vô lý như thế trước mặt cô.
Cơn giận trong lòng cô dâng trào, cảm giác như muốn trút hết lên người anh. Nhưng anh rốt cuộc chỉ là một người say rượu, chẳng còn chút lý trí nào.
Cô nghiến răng, cuối cùng chỉ có thể kiềm chế mọi cảm xúc: “Em không muốn nói thêm gì nữa, anh tránh ra đi!”
Dù nghe thấy lời nói có phần tức giận của cô, nhưng Tống Thừa Nhiên vẫn không hề động lòng.
“Trái tim của em thật là hay thay đổi.”
Rõ ràng trước đó, tình cảm của cô vẫn còn dành cho anh, ánh mắt tràn đầy hình bóng của anh. Vậy mà chỉ sau vài ngày, cô đã nhanh chóng chuyển sang người khác.
E rằng chuyện ly hôn cũng chỉ là một âm thầm toan tính, tất cả đều là để rời xa anh.
Tống Thừa Nhiên nghĩ đến đây, liền hừ lạnh một tiếng. Anh đã hoàn toàn bỏ qua sự kháng cự của Lâm An, tay lớn nắm chặt lấy chiếc váy ngủ của cô, rồi lại kéo mạnh.
Dưới sức mạnh giận dữ của anh, chiếc váy ngủ mỏng manh không chịu nổi, nhanh chóng rách ra một đường lớn.
Cảm giác xấu hổ ập đến khiến Lâm An hoảng loạn: “Anh… anh rốt cuộc muốn làm gì!”
Cô khẩn thiết muốn che chắn thân thể đang phơi bày trước không khí, nhưng sức mạnh của anh quá lớn, cô chỉ có thể để mặc cho cơ thể mình hiện ra trước tầm nhìn của anh.
Tống Thừa Nhiên nhìn thấy tất cả, hơi thở anh dồn dập, lửa giận trong ngực gần như đạt đến ngưỡng bùng nổ, dường như không còn gì có thể kiềm chế được nữa. Ngọn lửa ghen tuông bùng cháy mạnh mẽ, thiêu rụi mọi lý trí còn lại.
“Lâm An, anh muốn… chạm vào em!”
Giọng nói lạnh lẽo nhưng đầy tức giận như một mũi kim đâm vào màng nhĩ của Lâm An, lan tỏa đến từng ngóc ngách trong cơ thể cô, cuối cùng chạm đến trái tim đang đập loạn nhịp.
Anh muốn chạm vào cô?
Xấu hổ và phẫn nộ trong khoảnh khắc này sụp đổ hoàn toàn, chỉ còn lại tình cảm suốt nhiều năm như một bàn tay khổng lồ từ đáy sâu thẳm bóp chặt trái tim Lâm An, khiến hành động kháng cự của cô bất giác chậm lại.
Còn lại chỉ là một cảm giác nóng bỏng kinh khủng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.