Chương 13: Hài hòa về quan điểm
Jassica
12/02/2014
Dù phong tình vạn chủng thế nào, cũng không thể thiếu được một người đàn ông có ánh mắt biết nhìn người BY Nguyễn Thần.
“Anh biết, em chỉ vì giận anh mới kết hôn với Triệu tiên sinh…”
Trong phòng bệnh, người đàn ông có sắc mặt trắng bệch ôm chặt người trong lòng, đôi mắt chất chứa muộn phiền.
Triệu Thiên Cảnh chỉ đứng bên ngoài nhìn thoáng qua, rồi im lặng rời đi.
Ở cuối hành lang, anh dựa vào cửa sổ, lục lọi trong túi áo, bỗng nhiên muốn hút một điếu thuốc.
Đáng tiếc nhiều năm như vây, anh đã chịu ảnh hưởng của Ngô Vận, người nhà bọn họ luôn luôn coi trọng sức khỏe, tránh xa rượu và thuốc lá.
Ngoại trừ hồi học trung học, Triệu Thiên Cảnh vì tò mò mà thử qua một lần, cuối cùng cũng không chạm vào thuốc lá.
Đứng khoảng chừng mười phút đồng hồ, thấy ánh mắt lén nhìn của y tá, anh đi dọc theo cầu thang cách xa phòng bệnh nhất, rời khỏi bệnh viện.
Triệu Thiên Cảnh lần đầu tiên bỏ qua thói quen lái xe với tốc độ an toàn của mình, lấy hết sức dẫm vào chân ga, trở về nhà trong thời gian ngắn nhất.
Vừa mới đến cửa, Tần Lam đã gọi điện thoại tới: “Người kia thế nào rồi?”
Bạn tốt của anh làm Lâm Hưởng bị thương, Tần Lam không tiện ra mặt, chỉ có thể nhờ cậy Triệu Thiên Cảnh đến bệnh viện xem thương thế ra sao, thuận tiện nói chuyện bồi thường.
“Rất khỏe mạnh, đã có sức lực cua gái.” Nhắc đến việc này, Triệu Thiên Cảnh kéo cà vạt, tức giận mà không có chỗ để xả ra ngoài.
Gã đàn ông này đúng là quá vô sỉ, thừa dịp bị thương giả bộ khổ sở thâm tình lừa gạt Nguyễn Thần.
Triệu Thiên Cảnh chỉ hận không thể đánh Lâm Hưởng cho đến đầu ngón tay cũng không thể động đậy, nằm trên giường bệnh đau đến mức không còn tâm trạng để có ý nghĩ xấu xa.
Nghe được bạn tốt nổi giận, Tần Lam thấy thật ngạc nhiên.
Quen biết Triệu Thiên Cảnh mấy năm nay, tính tình của anh vừa tốt lại vừa kiên nhẫn, đây cũng là lý do Tần Lam tìm anh đứng ra thương lượng chuyện bồi thường với người bị thương.
Bây giờ người kia lại có thể chọc giận Triệu Thiên Cảnh, Tần Lam cảm thấy vô cùng tò mò: “Tên kia chọc giận cậu như thế nào?”
Có người ở sau lưng anh ăn đậu hũ của bà xã anh, trong lòng Triệu Thiên Cảnh thấy không thoải mái, nhưng cũng không muốn tạo cơ hội cho Tần Lam cười nhạo mình.
“Mình không muốn gặp mặt hắn, cậu tìm người khác giải quyết đi.”
Không đợi Tần Lam phản ứng gì, Triệu Thiên Cảnh đã tắt máy.
Anh ta ngẩn người một chút, xem ra cơn giận lần này của Triệu Thiên Cảnh không nhỏ, đành bất đắc dĩ mà nhờ người khác vậy.
Lúc Nguyễn Thần trở về, phòng khách không bật đèn, tối đen như mực, cô đang nghĩ rằng Triệu Thiên Cảnh chưa về nhà, ai ngờ vừa vào phòng ngủ, thấy anh đang nằm trên giường, cô lại càng hoảng sợ.
“Anh sao vậy, thấy không thoải mái ở đâu à?”
Sắc mặt Triệu Thiên Cảnh mệt mỏi, lắc đầu nói: “Không có việc gì, anh chỉ hơi mệt thôi.”
Nguyễn Thần thấy sắc mặt anh rất tệ, cô đau lòng mà nấu cho anh một bàn toàn đồ ăn ngon.
Triệu Thiên Cảnh vẫn lắc đầu: “Đã lâu chưa được ăn cháo.”
Nguyễn Thần đo nhiệt độ cơ thể anh, thấy không có vấn đề gì, nhẹ nhàng thở ra, lúc này cô lại thấy buồn bực, sao hôm nay cả hai người đều muốn ăn cháo?
Bệnh nhân là lớn nhất, cô vẫn nhanh chóng đến phòng bếp nấu cháo gan lợn thịt nạc mà Triệu Thiên Cảnh thích ăn.
Nguyễn Thần đang muốn đặt cái bàn nhỏ lên giường, thì bị Triệu Thiên Cảnh ngăn lại.
Anh chớp mắt làm bộ dáng đáng thương, Nguyễn Thần mềm lòng lập tức bưng lấy bát cháo thổi nguội, đút từng thìa từng thìa một.
Triệu Thiên Cảnh há mồm ăn, còn không quên khen một câu: “Ngon thật.”
Hiếm khi thấy anh làm nũng như vậy, Nguyễn Thần lo lắng hỏi: “Thật sự không có việc gì sao?”
“Không có việc gì, có lẽ gần đây nhiều việc quá nên mệt thôi.”
Khóe miệng Nguyễn Thần co lại, chín giờ đi làm, năm giờ về nhà, luôn luôn có hai ngày nghỉ cuối tuần, bình thường còn lười biếng đi sớm về muộn đưa đón cô đi làm.
Như thế còn mệt, vậy người khác suốt ngày tăng ca, không có ngày nghỉ cuối tuần còn có thể sống nổi sao?
Sau khi ăn xong, không có sức lực để vận động, hai người tắm rửa rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, vẻ mặt Triệu Thiên Cảnh tỏa sáng, giống như người tối qua vẻ mặt chán chường không phải là anh vậy.
Nguyễn Thần suy nghĩ, chẳng lẽ đàn ông mỗi tháng cũng có vài ngày như thế?
Cô không nghĩ ra…
Không nghĩ ra sẽ không suy nghĩ, Nguyễn Thần vẫn khá vui vẻ, sau khi đi làm nhìn thấy bao nhiêu bánh bao nhỏ trắng nõn, cô lập tức quẳng việc này sau đầu.
Đúng mười giờ, cô lén lút cầm theo giấy thử đi vào nhà vệ sinh, vẫn gặp cô giáo Lương ở trước cửa như cũ, hai người nhìn nhau cười như kẻ trộm, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Theo như Tiểu Quế nói, bộ dáng tười cười của các cô vào buổi tối vô cùng dọa người, có lẽ trở thành một thế hệ quỷ kiến sầu mới rất xấu xí.
Nguyễn Thần không nghe thấy Tiểu Quế nói đùa, tất cả tinh thần đều tập trung trên que thử.
Cô dụi nhẹ mắt, lại dụi thêm lần nữa.
Vào lúc nghỉ trưa lại kiểm tra thêm một lần nữa, Nguyễn Thần dứt khoát xin Hiệu trưởng cho phép được nghỉ.
Từ lúc Nguyễn Thần đến nhà trẻ, mưa gió không hề xin nghỉ, trừ khi có bão, thiên tai ngập lụt, phòng giáo dục không thể không cho nghỉ, có khi cô cảm mạo phát sốt, chưa hề một lần xin về sớm, lại càng không nói đến chuyện xin nghỉ phép.
Cô chỉ hận không thể một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, một ngày hai mươi tư giờ đứng ở chỗ này nhìn những bánh bao nhỏ đáng yêu vây quanh người.
Hiệu trưởng nhìn thấy vẻ mặt Nguyễn Thần vui vẻ, không giống như đang bị bệnh, lại càng không giống như trong nhà có việc, trong lòng buồn bực, nhưng vẫn thoải mái cho phép.
Nói cho cùng, hình tượng của Nguyễn Thần vẫn là cô gái ngoan ngoãn, sâu sắc, thấu tình đạt lý. Nếu không phải có rắc rối, chắc chắn cô cũng không vội vã trở về như vậy.
Nguyễn Thần đương nhiên có việc gấp, lại còn liên quan đến chuyện lớn của đời người.
Đó chính là màu của giấy thử đã chuyển thành đậm, dự đoán trứng sẽ rụng trong vòng hai mươi tư đến bốn mươi tám giờ tới.
Vừa đúng lúc mai là cuối tuần, Nguyễn Thần dự định liều mình bồi quân tử.
Dĩ nhiên, hoàn cảnh tốt đẹpmới có thể tạo ra bánh bao nhỏ trắng mềm xinh đẹp nhất.
Sau khi vội vàng ăn xong cơm trưa thì Nguyễn Thần đi siêu thị mua một đống thịt và rau dưa các loại, thứ nhất là để tích trữ đồ ăn, cuối tuần cũng không phải bước chân ra khỏi cửa. Thứ hai là phải ăn no mới có sức lực làm việc, ai đói bụng cũng được chứ không thể để Triệu Thiên Cảnh bị đói!
Xách túi lớn túi bé về nhà, người không biết chuyện chắc còn tưởng rằng trong nhà Nguyễn Thần có hơn mười miệng ăn đang kêu gào.
Cô mặc tạp dề, sử dụng toàn bộ sức lực, có dáng vẻ quyết tâm nấu ra một bữa mãn hán toàn tịch, cứ như vậy nấu xong một bữa cơm tối vô cùng thịnh soạn.
Triệu Thiên Cảnh đã nhận được điện thoại của Nguyễn Thần từ sớm, yêu cầu về nhà trước năm giờ, nhưng khi anh nhìn thấy khắp bàn ăn đã sớm không còn chỗ để được cái mâm nhỏ, sắc mặt anh cũng có chút bối rối.
Chẳng lẽ hôm qua Nguyễn Thần lừa anh lén lút hẹn hò với Lâm Hưởng, bây giờ chột dạ nên mới cố ý lấy lòng mình?
Tối hôm qua Triệu Thiên Cảnh vốn đã bình thường trở lại, cho dù Lâm Hưởng và Nguyễn Thần trước kia có tốt đẹp như thế nào, nhưng bây giờ Nguyễn Thần vẫn là bà xã của mình, Lâm Hưởng chỉ được coi là kẻ thứ ba, muốn gây chuyện ồn ào thế nào cũng không thể xảy ra chuyện gì được.
Nhưng nếu như Nguyễn Thần động lòng, thì mọi chuyện không giống như vậy.
Có thể tài ăn nói của Triệu Thiên Cảnh không được hay bằng, cho dù dùng nắm đấm để giải quyết thì cũng chỉ có thể hợp tình hợp lý cưỡng ép Lâm Hưởng rời đi.
Nhưng nếu lòng Nguyễn Thần đã bị Lâm Hưởng cướp đi mất, bản thân cô cũng muốn rời đi, Triệu Thiên Cảnh sẽ không có biện pháp gì.
Anh hối hận đến mức ruột cũng xanh lại, ngày hôm qua có lẽ mình nên vọt vào mà đánh Lâm Hưởng một trận, làm cho hắn bị thương càng thêm nặng, ít nhất cũng phải hai tháng không thể ra ngoài gây chuyện.
Nguyễn Thần thấy sắc mặt Triệu Thiên Cảnh thay đổi liên tục có vẻ như không vui, trong lòng cô không yên, vội cười lấy lòng: “Em nhất thời vui vẻ, nấu hơi nhiều thôi.”
Sắc mặt Triệu Thiên Cảnh lập tức đen thui, đây là cô vui vẻ vì Lâm Hưởng lãng tử hồi đầu, hay là vui vì sẽ nhanh chóng thoát khỏi anh?
Khi trường học anh được giáo sư khen ngợi, ra nước ngoài cũng được những người trong ngành tán dương, vốn trong lòng lúc nào cũng tràn đầy tự tin.
Chỉ tiếc là với Nguyễn Thần, Triệu Thiên Cảnh buồn bực không nói nên lời.
Nếu nói Nguyễn Thần không có tình cảm với anh, thì bình thường cô đối xử với anh cũng không tệ lắm. Nếu nói Nguyễn Thần không quan tâm đến anh, thì mỗi ngày cô đều thay đổi món ăn các loại, thời tiết bất ngờ trở lạnh liền dặn dò anh mặc nhiều thêm một chút. Nếu nói Nguyễn Thần đối với anh một lòng không đổi, Triệu Thiên Cảnh mò mẫm trong lòng mình, thật đúng là nói không nên lời.
Tuy Triệu Thiên Cảnh biết rằng hoàn cảnh lớn lên của mình và Nguyễn Thần là khác nhau, có thể hiểu được, có thể không quan tâm, nhưng cô luôn làm cho anh cảm thấy không an lòng.
Chỉ là Nguyễn Thần vì mình mà lén lút tạo ra rất nhiều con đường để lùi .
Điều này làm cho Triệu Thiên Cảnh trong lúc vô thức phát hiện ra cực kỳ buồn bực Cô cứ như vậy sao có thể làm cho người khác tin tưởng?
Khóe miệng Triệu Thiên Cảnh khẽ co lại mà không hề hé răng, Nguyễn Thần nhìn thấy lòng anh có vẻ không yên, lại nghĩ đến hôm nay là ngày vô cùng quan trọng, không thể bị phá hủy, cô kiên nhẫn đề nghị: “Nếu anh không thích những món này, em lại làm đồ ăn khác…”
“Không cần, đã nhiều lắm rồi.” Cuối cùng Triệu Thiên Cảnh lấy lại tinh thần, nhìn ánh mắt cô lóe sáng, trong lòng thầm than, anh ôm lấy vai Nguyễn Thần: “Nhưng nhiều như vậy, em và anh ăn mấy ngày mới hết đây?”
Nguyễn Thần liếc mắt, cho dù một ngày ba bữa, bàn đồ ăn này cũng đủ cho hai người ăn ba ngày còn thừa, cô xấu hổ mà đỏ mặt.
Vì muốn tạo không khí ái muội, Nguyễn Thần đã cố gắng hết sức, sau khi ăn xong, cô đề nghị chơi bài. Triệu Thiên Cảnh thấy có chỗ khác lạ nhưng vẫn không nói ra nghi ngờ.
Nguyễn Thần tính toán kế hoạch như sau:
Chơi bài Người thua phải cởi bỏ quần hoặc áo không còn quần áo thì phải hôn một cái!
Nguyễn Thần tự tin rằng trình độ chơi bài tú lơ khơ của cô cao hơn hẳn Triệu Thiên Cảnh, nghĩ đến cảnh anh thua đến mức trần trụi cô không khỏi âm thầm cười trộm.
Suy nghĩ thực tốt đẹp, nhưng sự thật thì luôn tàn khốc.
Nguyễn Thần thua đến mặt mày tái mét, ngược lại Triệu Thiên Cảnh lại không tập trung, xem ra không có hứng thú với bài tú lơ khơ, liên tiếp chiến thắng.
Bầu không khí rất hài hòa, chỉ đáng tiếc là không đủ nóng hổi.
Nguyễn Thần bất đắc dĩ mà bỏ dở trò giải trí này, đành phải xuất đòn sát thủ cuối cùng!
Cũng may sớm có chuẩn bị trước, Nguyễn Thần vọt vào phòng tắm một lúc, mặc quà của Trác Linh đưa từ nước ngoài về cho cô một bộ nội y gợi cảm mỏng manh trễ ngực, lại còn cực ngắn đi ra ngoài, trên mặt là nụ cười tự nhiên, không quên ném cho Triệu Thiên Cảnh một cái nhìn quyến rũ.
Triệu Thiên Cảnh ngồi ở trên giường tiện tay giở một cuốn tạp chí, chờ sau khi Nguyễn Thần bay ra bộ dáng tự nhận là vô cùng mê hoặc người ta, anh mới chậm rãi ngẩng đầu lên hỏi.
“Đã muộn rồi, em không thấy lạnh à?”
“Anh biết, em chỉ vì giận anh mới kết hôn với Triệu tiên sinh…”
Trong phòng bệnh, người đàn ông có sắc mặt trắng bệch ôm chặt người trong lòng, đôi mắt chất chứa muộn phiền.
Triệu Thiên Cảnh chỉ đứng bên ngoài nhìn thoáng qua, rồi im lặng rời đi.
Ở cuối hành lang, anh dựa vào cửa sổ, lục lọi trong túi áo, bỗng nhiên muốn hút một điếu thuốc.
Đáng tiếc nhiều năm như vây, anh đã chịu ảnh hưởng của Ngô Vận, người nhà bọn họ luôn luôn coi trọng sức khỏe, tránh xa rượu và thuốc lá.
Ngoại trừ hồi học trung học, Triệu Thiên Cảnh vì tò mò mà thử qua một lần, cuối cùng cũng không chạm vào thuốc lá.
Đứng khoảng chừng mười phút đồng hồ, thấy ánh mắt lén nhìn của y tá, anh đi dọc theo cầu thang cách xa phòng bệnh nhất, rời khỏi bệnh viện.
Triệu Thiên Cảnh lần đầu tiên bỏ qua thói quen lái xe với tốc độ an toàn của mình, lấy hết sức dẫm vào chân ga, trở về nhà trong thời gian ngắn nhất.
Vừa mới đến cửa, Tần Lam đã gọi điện thoại tới: “Người kia thế nào rồi?”
Bạn tốt của anh làm Lâm Hưởng bị thương, Tần Lam không tiện ra mặt, chỉ có thể nhờ cậy Triệu Thiên Cảnh đến bệnh viện xem thương thế ra sao, thuận tiện nói chuyện bồi thường.
“Rất khỏe mạnh, đã có sức lực cua gái.” Nhắc đến việc này, Triệu Thiên Cảnh kéo cà vạt, tức giận mà không có chỗ để xả ra ngoài.
Gã đàn ông này đúng là quá vô sỉ, thừa dịp bị thương giả bộ khổ sở thâm tình lừa gạt Nguyễn Thần.
Triệu Thiên Cảnh chỉ hận không thể đánh Lâm Hưởng cho đến đầu ngón tay cũng không thể động đậy, nằm trên giường bệnh đau đến mức không còn tâm trạng để có ý nghĩ xấu xa.
Nghe được bạn tốt nổi giận, Tần Lam thấy thật ngạc nhiên.
Quen biết Triệu Thiên Cảnh mấy năm nay, tính tình của anh vừa tốt lại vừa kiên nhẫn, đây cũng là lý do Tần Lam tìm anh đứng ra thương lượng chuyện bồi thường với người bị thương.
Bây giờ người kia lại có thể chọc giận Triệu Thiên Cảnh, Tần Lam cảm thấy vô cùng tò mò: “Tên kia chọc giận cậu như thế nào?”
Có người ở sau lưng anh ăn đậu hũ của bà xã anh, trong lòng Triệu Thiên Cảnh thấy không thoải mái, nhưng cũng không muốn tạo cơ hội cho Tần Lam cười nhạo mình.
“Mình không muốn gặp mặt hắn, cậu tìm người khác giải quyết đi.”
Không đợi Tần Lam phản ứng gì, Triệu Thiên Cảnh đã tắt máy.
Anh ta ngẩn người một chút, xem ra cơn giận lần này của Triệu Thiên Cảnh không nhỏ, đành bất đắc dĩ mà nhờ người khác vậy.
Lúc Nguyễn Thần trở về, phòng khách không bật đèn, tối đen như mực, cô đang nghĩ rằng Triệu Thiên Cảnh chưa về nhà, ai ngờ vừa vào phòng ngủ, thấy anh đang nằm trên giường, cô lại càng hoảng sợ.
“Anh sao vậy, thấy không thoải mái ở đâu à?”
Sắc mặt Triệu Thiên Cảnh mệt mỏi, lắc đầu nói: “Không có việc gì, anh chỉ hơi mệt thôi.”
Nguyễn Thần thấy sắc mặt anh rất tệ, cô đau lòng mà nấu cho anh một bàn toàn đồ ăn ngon.
Triệu Thiên Cảnh vẫn lắc đầu: “Đã lâu chưa được ăn cháo.”
Nguyễn Thần đo nhiệt độ cơ thể anh, thấy không có vấn đề gì, nhẹ nhàng thở ra, lúc này cô lại thấy buồn bực, sao hôm nay cả hai người đều muốn ăn cháo?
Bệnh nhân là lớn nhất, cô vẫn nhanh chóng đến phòng bếp nấu cháo gan lợn thịt nạc mà Triệu Thiên Cảnh thích ăn.
Nguyễn Thần đang muốn đặt cái bàn nhỏ lên giường, thì bị Triệu Thiên Cảnh ngăn lại.
Anh chớp mắt làm bộ dáng đáng thương, Nguyễn Thần mềm lòng lập tức bưng lấy bát cháo thổi nguội, đút từng thìa từng thìa một.
Triệu Thiên Cảnh há mồm ăn, còn không quên khen một câu: “Ngon thật.”
Hiếm khi thấy anh làm nũng như vậy, Nguyễn Thần lo lắng hỏi: “Thật sự không có việc gì sao?”
“Không có việc gì, có lẽ gần đây nhiều việc quá nên mệt thôi.”
Khóe miệng Nguyễn Thần co lại, chín giờ đi làm, năm giờ về nhà, luôn luôn có hai ngày nghỉ cuối tuần, bình thường còn lười biếng đi sớm về muộn đưa đón cô đi làm.
Như thế còn mệt, vậy người khác suốt ngày tăng ca, không có ngày nghỉ cuối tuần còn có thể sống nổi sao?
Sau khi ăn xong, không có sức lực để vận động, hai người tắm rửa rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, vẻ mặt Triệu Thiên Cảnh tỏa sáng, giống như người tối qua vẻ mặt chán chường không phải là anh vậy.
Nguyễn Thần suy nghĩ, chẳng lẽ đàn ông mỗi tháng cũng có vài ngày như thế?
Cô không nghĩ ra…
Không nghĩ ra sẽ không suy nghĩ, Nguyễn Thần vẫn khá vui vẻ, sau khi đi làm nhìn thấy bao nhiêu bánh bao nhỏ trắng nõn, cô lập tức quẳng việc này sau đầu.
Đúng mười giờ, cô lén lút cầm theo giấy thử đi vào nhà vệ sinh, vẫn gặp cô giáo Lương ở trước cửa như cũ, hai người nhìn nhau cười như kẻ trộm, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Theo như Tiểu Quế nói, bộ dáng tười cười của các cô vào buổi tối vô cùng dọa người, có lẽ trở thành một thế hệ quỷ kiến sầu mới rất xấu xí.
Nguyễn Thần không nghe thấy Tiểu Quế nói đùa, tất cả tinh thần đều tập trung trên que thử.
Cô dụi nhẹ mắt, lại dụi thêm lần nữa.
Vào lúc nghỉ trưa lại kiểm tra thêm một lần nữa, Nguyễn Thần dứt khoát xin Hiệu trưởng cho phép được nghỉ.
Từ lúc Nguyễn Thần đến nhà trẻ, mưa gió không hề xin nghỉ, trừ khi có bão, thiên tai ngập lụt, phòng giáo dục không thể không cho nghỉ, có khi cô cảm mạo phát sốt, chưa hề một lần xin về sớm, lại càng không nói đến chuyện xin nghỉ phép.
Cô chỉ hận không thể một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, một ngày hai mươi tư giờ đứng ở chỗ này nhìn những bánh bao nhỏ đáng yêu vây quanh người.
Hiệu trưởng nhìn thấy vẻ mặt Nguyễn Thần vui vẻ, không giống như đang bị bệnh, lại càng không giống như trong nhà có việc, trong lòng buồn bực, nhưng vẫn thoải mái cho phép.
Nói cho cùng, hình tượng của Nguyễn Thần vẫn là cô gái ngoan ngoãn, sâu sắc, thấu tình đạt lý. Nếu không phải có rắc rối, chắc chắn cô cũng không vội vã trở về như vậy.
Nguyễn Thần đương nhiên có việc gấp, lại còn liên quan đến chuyện lớn của đời người.
Đó chính là màu của giấy thử đã chuyển thành đậm, dự đoán trứng sẽ rụng trong vòng hai mươi tư đến bốn mươi tám giờ tới.
Vừa đúng lúc mai là cuối tuần, Nguyễn Thần dự định liều mình bồi quân tử.
Dĩ nhiên, hoàn cảnh tốt đẹpmới có thể tạo ra bánh bao nhỏ trắng mềm xinh đẹp nhất.
Sau khi vội vàng ăn xong cơm trưa thì Nguyễn Thần đi siêu thị mua một đống thịt và rau dưa các loại, thứ nhất là để tích trữ đồ ăn, cuối tuần cũng không phải bước chân ra khỏi cửa. Thứ hai là phải ăn no mới có sức lực làm việc, ai đói bụng cũng được chứ không thể để Triệu Thiên Cảnh bị đói!
Xách túi lớn túi bé về nhà, người không biết chuyện chắc còn tưởng rằng trong nhà Nguyễn Thần có hơn mười miệng ăn đang kêu gào.
Cô mặc tạp dề, sử dụng toàn bộ sức lực, có dáng vẻ quyết tâm nấu ra một bữa mãn hán toàn tịch, cứ như vậy nấu xong một bữa cơm tối vô cùng thịnh soạn.
Triệu Thiên Cảnh đã nhận được điện thoại của Nguyễn Thần từ sớm, yêu cầu về nhà trước năm giờ, nhưng khi anh nhìn thấy khắp bàn ăn đã sớm không còn chỗ để được cái mâm nhỏ, sắc mặt anh cũng có chút bối rối.
Chẳng lẽ hôm qua Nguyễn Thần lừa anh lén lút hẹn hò với Lâm Hưởng, bây giờ chột dạ nên mới cố ý lấy lòng mình?
Tối hôm qua Triệu Thiên Cảnh vốn đã bình thường trở lại, cho dù Lâm Hưởng và Nguyễn Thần trước kia có tốt đẹp như thế nào, nhưng bây giờ Nguyễn Thần vẫn là bà xã của mình, Lâm Hưởng chỉ được coi là kẻ thứ ba, muốn gây chuyện ồn ào thế nào cũng không thể xảy ra chuyện gì được.
Nhưng nếu như Nguyễn Thần động lòng, thì mọi chuyện không giống như vậy.
Có thể tài ăn nói của Triệu Thiên Cảnh không được hay bằng, cho dù dùng nắm đấm để giải quyết thì cũng chỉ có thể hợp tình hợp lý cưỡng ép Lâm Hưởng rời đi.
Nhưng nếu lòng Nguyễn Thần đã bị Lâm Hưởng cướp đi mất, bản thân cô cũng muốn rời đi, Triệu Thiên Cảnh sẽ không có biện pháp gì.
Anh hối hận đến mức ruột cũng xanh lại, ngày hôm qua có lẽ mình nên vọt vào mà đánh Lâm Hưởng một trận, làm cho hắn bị thương càng thêm nặng, ít nhất cũng phải hai tháng không thể ra ngoài gây chuyện.
Nguyễn Thần thấy sắc mặt Triệu Thiên Cảnh thay đổi liên tục có vẻ như không vui, trong lòng cô không yên, vội cười lấy lòng: “Em nhất thời vui vẻ, nấu hơi nhiều thôi.”
Sắc mặt Triệu Thiên Cảnh lập tức đen thui, đây là cô vui vẻ vì Lâm Hưởng lãng tử hồi đầu, hay là vui vì sẽ nhanh chóng thoát khỏi anh?
Khi trường học anh được giáo sư khen ngợi, ra nước ngoài cũng được những người trong ngành tán dương, vốn trong lòng lúc nào cũng tràn đầy tự tin.
Chỉ tiếc là với Nguyễn Thần, Triệu Thiên Cảnh buồn bực không nói nên lời.
Nếu nói Nguyễn Thần không có tình cảm với anh, thì bình thường cô đối xử với anh cũng không tệ lắm. Nếu nói Nguyễn Thần không quan tâm đến anh, thì mỗi ngày cô đều thay đổi món ăn các loại, thời tiết bất ngờ trở lạnh liền dặn dò anh mặc nhiều thêm một chút. Nếu nói Nguyễn Thần đối với anh một lòng không đổi, Triệu Thiên Cảnh mò mẫm trong lòng mình, thật đúng là nói không nên lời.
Tuy Triệu Thiên Cảnh biết rằng hoàn cảnh lớn lên của mình và Nguyễn Thần là khác nhau, có thể hiểu được, có thể không quan tâm, nhưng cô luôn làm cho anh cảm thấy không an lòng.
Chỉ là Nguyễn Thần vì mình mà lén lút tạo ra rất nhiều con đường để lùi .
Điều này làm cho Triệu Thiên Cảnh trong lúc vô thức phát hiện ra cực kỳ buồn bực Cô cứ như vậy sao có thể làm cho người khác tin tưởng?
Khóe miệng Triệu Thiên Cảnh khẽ co lại mà không hề hé răng, Nguyễn Thần nhìn thấy lòng anh có vẻ không yên, lại nghĩ đến hôm nay là ngày vô cùng quan trọng, không thể bị phá hủy, cô kiên nhẫn đề nghị: “Nếu anh không thích những món này, em lại làm đồ ăn khác…”
“Không cần, đã nhiều lắm rồi.” Cuối cùng Triệu Thiên Cảnh lấy lại tinh thần, nhìn ánh mắt cô lóe sáng, trong lòng thầm than, anh ôm lấy vai Nguyễn Thần: “Nhưng nhiều như vậy, em và anh ăn mấy ngày mới hết đây?”
Nguyễn Thần liếc mắt, cho dù một ngày ba bữa, bàn đồ ăn này cũng đủ cho hai người ăn ba ngày còn thừa, cô xấu hổ mà đỏ mặt.
Vì muốn tạo không khí ái muội, Nguyễn Thần đã cố gắng hết sức, sau khi ăn xong, cô đề nghị chơi bài. Triệu Thiên Cảnh thấy có chỗ khác lạ nhưng vẫn không nói ra nghi ngờ.
Nguyễn Thần tính toán kế hoạch như sau:
Chơi bài Người thua phải cởi bỏ quần hoặc áo không còn quần áo thì phải hôn một cái!
Nguyễn Thần tự tin rằng trình độ chơi bài tú lơ khơ của cô cao hơn hẳn Triệu Thiên Cảnh, nghĩ đến cảnh anh thua đến mức trần trụi cô không khỏi âm thầm cười trộm.
Suy nghĩ thực tốt đẹp, nhưng sự thật thì luôn tàn khốc.
Nguyễn Thần thua đến mặt mày tái mét, ngược lại Triệu Thiên Cảnh lại không tập trung, xem ra không có hứng thú với bài tú lơ khơ, liên tiếp chiến thắng.
Bầu không khí rất hài hòa, chỉ đáng tiếc là không đủ nóng hổi.
Nguyễn Thần bất đắc dĩ mà bỏ dở trò giải trí này, đành phải xuất đòn sát thủ cuối cùng!
Cũng may sớm có chuẩn bị trước, Nguyễn Thần vọt vào phòng tắm một lúc, mặc quà của Trác Linh đưa từ nước ngoài về cho cô một bộ nội y gợi cảm mỏng manh trễ ngực, lại còn cực ngắn đi ra ngoài, trên mặt là nụ cười tự nhiên, không quên ném cho Triệu Thiên Cảnh một cái nhìn quyến rũ.
Triệu Thiên Cảnh ngồi ở trên giường tiện tay giở một cuốn tạp chí, chờ sau khi Nguyễn Thần bay ra bộ dáng tự nhận là vô cùng mê hoặc người ta, anh mới chậm rãi ngẩng đầu lên hỏi.
“Đã muộn rồi, em không thấy lạnh à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.