Chương 5
Thập Cửu Dao
23/09/2020
Nhờ cú điện thoại đêm khuya của Hạ Trí Viễn mà cả đêm Tụng Nhiên ngủ không ngon. Sáng hôm sau rời giường dưới mắt cậu còn mang hai quầng thâm to đùng. Tụng Nhiên soi gương lau chùi một hồi lâu cũng không biến mất, giống như đánh eyeshadow.
Nói cụ thể hơn, chủ yếu là giọng nói của Hạ ba ba quá sức quyến rũ, Tụng Nhiên bị rơi vào cảm xúc "Cầu hôn" mãi không thoát được, nửa đầu hôm thì diễn phim khoa học viễn tưởng, sau nửa đêm lại diễn một bộ phim tình cảm.
Trong mơ, nam thần Infiniti mặc tây trang đen thẳng thớm trên người, tay ôm một bó hồng đỏ rực thong thả bước đến trong biển hoa. Sau đó nam thần quỳ một chân xuống đất, móc một chiếc nhẫn ra cầu hôn cậu. Tụng Nhiên mặt mũi mê trai đồng ý, máu mũi phọt ra ngoài, chảy thành một biển đỏ. Sau đó, âu phục cởi xuống, áo gi lê cởi ra, sơ mi tuột hẳn, đồ lót văng ra.... Hai người lột đồ trần truồng, nắm tay nhau diễn một bộ GV chân thật mà mỗi chi tiết nhỏ đều không thể miêu tả.
Buổi sáng tỉnh lại sờ quần lót một cái, Tụng Nhiên sụp đổ.
What the fuck?
Mới mấy ngày không xóc lọ, tiết tháo dự trữ đã rớt thành dạng này rồi ư?! Đã nói phải rụt rè và cần liêm sỉ cơ mà?
Cậu quay đầu nhìn về phía Bố Bố đang ngủ say, trong đầu hiện lên một suy nghĩ: Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. Nếu bé Bố Bố không thay một người cha đáng tin cậy hơn, kiểu gì lớn lên cũng kế nghiệp cha ruột, cũng mang một thân thính đầy mình đi đến đâu rắc đến đó, hoa đào nở bốn phương tám hướng, cứ thế một hạt giống thuần khiết vô hại sẽ bị hủy hoại!
Hạt giống thuần khiết vô hại mở to đôi mắt sáng long lanh.
"Anh ơi buổi sáng tốt lành nha!"
Bố Bố chào hỏi.
Tụng Nhiên sợ đến nỗi lập tức đáp lại: "Chào.... Chào buổi sáng Bố... Bố Bố nhé!"
"Anh ơi, có phải anh mơ thấy ác mộng không?" Hạt giống tốt tiến lên quan tâm nhìn cậu: "Hồi nãy em tỉnh giấc thì thấy anh thở dốc ghê lắm!"
"Không có!"
Tụng Nhiên kiên quyết phủ nhận, một tay ôm chặt đũng quần rồi xấu hổ vùi mặt vào khe gối đầu.
Bảy giờ rưỡi, Bố Bố rửa mặt trong nhà tắm, Tụng Nhiên đứng trong bếp nấu một nồi vằn thắn thịt tươi nhỏ nóng hổi, lại thêm một phần canh trứng rong biển, lại rắc thêm mấy cọng hành lá xanh xanh.
Bố Bố ăn như hùm như sói giải quyết hết bữa sáng, sau đó ngồi trên chiếc xe đạp cũ của Tụng Nhiên đến nhà trẻ.
Xe đạp của Tụng Nhiên là một chiếc secondhand giá hai trăm tệ được sửa lại. Chủ cũ của nó có con, nên ghi đông phía sau cũng có một chiếc đệm bằng da. Bố Bố đeo cặp sách ngồi lên ôm eo Tụng Nhiên, bé cực kỳ tò mò với phương tiện đưa đón cũ kỹ và chậm rãi này.
Bánh xe hơi gỉ, lúc đi sẽ vang lên tiếng cọt kẹt có quy luật. Thi thoảng va phải một hai hòn đá nhỏ, bất ngờ lắc lư, Bố Bố lại "Á" to, ôm Tụng Nhiên càng chặt hơn.
Không khí buổi sáng rất sạch sẽ dễ chịu, gió mát mơn man nhẹ, mảng ngô đồng Pháp xanh ngắt rì rào trên đầu. Lúc bình minh trời có đổ cơn mưa nhỏ, tán lá đẫm nước rơi vài giọt xuống thấm ướt quần áo hai người.
Thành phố này vẫn chưa ồn ã, người trên đường thưa thớt, trên tường rào của căn nhà cũ ven đường có một con mèo hoang đang ngồi kiếm ăn. Chú công nhân vệ sinh mặc áo đồng phục màu xanh đang đẩy một chiếc xe nhỏ đi trên phố.
"Cháu chào chú ạ!"
Bố Bố vui vẻ vẫy tay với chú.
Mèo hoang nghe thấy tiếng người thì cảnh giác quay đầu qua rồi nhảy xuống tường, còn chú công nhân thì cầm chổi quay người lại cười vẫy vẫy tay với Bố Bố
Xe đạp đi qua một mặt tường dài vẽ graffiti, trên tường phun đầy những khối hình đủ màu sắc, những chữ tiếng Anh và chữ số Ả rập. Lúc trước Bố Bố ngồi xe của ba ba mình lướt vèo cái là qua, hôm nay ngồi trên xe đạp, bé mới lần đầu tiên nhìn thấy rõ ràng từng chi tiết của bức tường này.
Bé giơ tay chỉ mặt tường, ngạc nhiên kêu lên: "Anh ơi anh nhìn kìa, trên tường có nhiều tranh quá!"
Phía trước là một góc đường phải rẽ, Tụng Nhiên giảm tốc độ xe, dặn dò Bố Bố: "Ôm chắc vào nào, đừng buông tay."
Xe lắc nhẹ một cái, Bố Bố khẽ ui chao một tiếng rồi thu tay về nắm chặt lấy áo thun của Tụng Nhiên.
Nhà trẻ của Bố Bố ở đường Tư Nam, bao gồm tổ hợp một số khu nhà vườn đẹp đẽ, cách Bích Thủy Loan Cư chừng mười lăm phút đi xe đạp. Lúc hai người họ đến nơi, cô hiệu trưởng vườn trẻ hiền lành đang đứng ngay cổng đón học sinh.
Tụng Nhiên dừng xe lại ôm Bố Bố xuống rồi dắt tay bé đến trước mặt cô.
Cô hiệu trưởng hiền hòa nhìn Bố Bố, cúi người hỏi bé: "Hạ Duyệt Dương, hôm nay ai đưa con đến vậy?"
"Là anh ạ!" Bố Bố trả lời "Ba ba con không ở nhà nên anh đưa con đến trường."
Tụng Nhiên giải thích: "Tôi ở đối diện nhà Hạ Duyệt Dương, quan hệ... Khụ, rất thân thiết. Hai hôm nay Hạ tiên sinh đi công tác phải nửa tháng mới về, nên có dặn tôi đưa đón Bố Bố một chút."
"Vậy ư, thế bé con vào trước đi, anh trai ở lại nhé." Cô hiệu trưởng nở nụ cười hiền từ: "Xin cậu một chút thời gian để đăng ký thân phận."
Tụng Nhiên: "Được được được."
Bố Bố chào tạm biệt với cậu xong thì vui vẻ chạy vào nhà trẻ. Bé nhanh chóng nhập bọn với mấy bé gái xinh như đúc từ ngọc, ríu rít chuyện trò,
Xem ra từ nhỏ đã có thiên phú tán gái rồi.
Bất hạnh quá, giống cha.
Tụng Nhiên lén lút thầm đánh giá.
Cậu đưa thẻ căn cước ra, điền số điện thoại xong, quét gương mặt với nụ cười rạng rỡ ở chỗ cô hiệu trưởng, sau đó nhấn pê đan đi đến chợ bán thức ăn gần đây.
Nuôi trẻ con không phải là chuyện dễ, nuôi con nhà người khác lại càng khó hơn.
Tối qua lúc nghe điện thoại Tụng Nhiên vẫn đang mộng du, không cân nhắc quá nhiều. Cậu chỉ cảm thấy Bố Bố đáng yêu và ngoan ngoãn, không yên lòng giao cho người khác, nhất định phải tự mình nuôi. Hôm nay khi thật sự bước vào nhịp điệu làm vú em, cậu mới phát hiện mình thật sự không hợp với việc nuôi trẻ con.
Vì nghèo.
Ở thành phố S, thành phần tri thức thu nhập một tháng hai mươi nghìn tệ cũng dám tự xưng là người nghèo, nhưng Tụng Nhiên nghèo hàng thật giá thật, không lừa già gạt trẻ. Cậu chỉ có một tấm thẻ ngân hàng, số dư thường sẽ dao động trong bốn chữ số. Thi thoảng lại lên năm chữ số, ấy là khi tiền nhuận bút nợ mấy tháng trước được trả, nhưng hôm sau lại bị tiền thuê nhà vô tình đánh về bốn số.
Lúc vừa nhận nuôi Bố Đâu Đâu, cậu nhìn thấy một đống đồ hộp thức ăn Innova cho mèo. Tụng Nhiên bèn lên mạng tra mức giá, từ đây nhận rõ địa vị của chủ nhân cao quý, mình thì trở thành một con sen trung thành tận tâm.
Tụng Nhiên đã quen với những ngày nghèo khổ, chỉ mua táo Gala rẻ nhất, dâu tây chỉ dám mua một hai cân loại trồng trong nhà kính vào mùa cao điểm ăn cho đỡ thèm, anh đào thì khoảng hai năm chưa từng ăn, trứng gà có vỏ trắng thì tuyệt đối sẽ không mua vỏ nâu... Lúc điên cuồng chạy deadline, cậu có thể ăn cả tháng mì tôm thêm xúc xích, tiền tiết kiệm được toàn đốt vào giấy vẽ và màu vẽ.
Bây giờ trong nhà thêm một bé Bố Bố, Tụng Nhiên thay đổi phong cách mua thức ăn bần nông ngày xưa, tiền xòe ra ngoài liên tục.
Trứng gà phải chọn trứng gà ta, thịt bò phải chọn thịt chỗ sườn, tôm chỉ mua con tươi, thịt gà chỉ chọn cánh, bốn củ cà rốt cũng lựa đi lựa lại năm phút. Bà lão bán hàng mặt đầy ghét bỏ nhìn cậu, hỏi có phải vợ cậu mang thai rồi không. Tụng Nhiên sững sờ, nói mình còn chưa có vợ, nhưng có một đứa bé. Bà lão lập tức "Chậc chậc" hai tiếng, liếc nhìn cậu một cái, coi mòi càng ghét bỏ hơn.
Tụng Nhiên đáp sai, hết đường chối cãi, chỉ đành lúng túng trả tiền cà rốt.
"Răng, mệ thằng nhỏ chạy mất rồi hả? Tuổi còn trẻ rứa mà đã sinh con rồi, bố mệ cũng nỏ biết quản con chi cả."
(Sao hả, mẹ đứa bé bỏ đi rồi à? Còn trẻ thế mà đã sinh con, bố mẹ mày cũng không biết quản con gì cả.)
Bà lão lải nhải cằn nhằn không vui tìm một tệ từ trong hộp tiền lẻ, trừng mắt hỏi Tụng Nhiên: "Trả tiền thừa còn muốn nữa à?"
Ánh mắt cứ gọi là đằng đằng sát khí.
Tụng Nhiên nào dám muốn thêm nữa, luôn miệng nói: "Không cần, không cần đâu ạ!"
Nói xong cầm túi nilon khẩn cấp chuồn mất.
Chàng xử nam trong sạch Tụng Nhiên đi vào chợ đồ ăn, lúc rời đi đã biến thành ông bố chưa lập gia đình đã có con, trên trán dán một chữ "Oan" thật to.
Cậu cưỡi xe đạp về Bích Thủy Loan Cư, trong giỏ xe chất đầy một túi rau củ to, trái cây, thịt tươi, sữa bò, khi xe đổi hướng rất thử thách lực cánh tay.
Bên trong bãi đỗ xe đang có mười mấy cái, Tụng Nhiên lần lượt tìm một vòng như bình thường.
Không có Infiniti màu xám bạc.
Kể từ hôm chuyển vào Bích Thủy Loan Cư đến nay, cậu đã gặp được muôn hình muôn vẻ xe sang, nhưng chỉ có mỗi chiếc Infiniti kia là trừ cái lần đầu tiên gặp thì cậu không còn cơ hội nhìn thấy nữa.
Một lần cũng chẳng có.
Ngọn lửa trong lòng Tụng Nhiên càng lúc càng yếu ớt, cũng sắp không châm thêm dầu được nữa.
Mấy hôm trước cậu có một suy nghĩ kỳ lạ, rằng có lẽ nam thần Infiniti không ở đây. Hôm ấy nam thần của cậu chỉ đưa con đến chơi, cậu lại trùng hợp gặp được. Cậu còn chưa biết gì đã mơ màng giật lấy chìa khóa chuyển vào, nhưng lại bắt hụt.
Vì để kiểm chứng suy nghĩ này, Tụng Nhiên đã từng xuống lầu tìm xe vào bốn giờ sáng, liên tục hai ngày mà vẫn không thu hoạch được gì.
Tụng Nhiên mất ngủ.
Thành phố S có hơn hai mươi triệu người, trước con số khổng lồ này, tất cả cố gắng và duyên phận đều nhỏ bé đến nỗi không đáng để nhắc tới. Nếu như nam thần Infiniti thật sự không ở đây, vậy thì... Cả đời này Tụng Nhiên sẽ không được gặp anh thêm một lần nữa.
Tại sao lại thế được?
Tụng Nhiên siết chặt tay cầm xe đạp, phiền muộn nhìn chằm chằm vào giỏ đồ ăn trước xe, nghĩ thầm, trong vòng một đêm mình từ đàn ông độc thân biến thành vú em, thế mà lại nhảy cóc qua bước ở giữa lãng mạn và đáng chờ mong nhất, liệu có thảm quá không? Người ta ai cũng xuân hạ thu đông, còn cậu từ trước đến nay nộp bản thảo đúng hạn, nộp thuế đúng hạn, chưa từng nợ ông trời cái gì, tại sao lại không có lấy một mùa xuân.
Chờ đến khi sắp xếp xong tủ lạnh, đồng hồ đã chỉ mười giờ.
Ánh nắng ấm áp, phòng khách sáng sủa, là lúc thích hợp để bắt tay vẽ tranh.
Tụng Nhiên dọn xong giấy, bút, bảng màu vẽ. Cục lông bự đang nũng nịu quấy rầy trước mặt, cọ cọ bắp chân cậu, lại đi vòng vòng kêu meo meo xin ăn. Tụng Nhiên mở một hộp cá ngừ Cali ra dùng thìa múc vào bát mèo. Bố Đâu Đâu cực kỳ lãng phí, chỉ cúi đầu liếm mấy miếng rồi lại chạy đến chỗ có nắng để liếm láp rửa mặt. Tụng Nhiên đành phải dùng màng bọc thực phẩm bọc chỗ thừa trong hộp lại rồi bỏ vào tủ lạnh.
Cậu ngồi vào bàn làm việc, kéo ngăn kéo trên cùng rồi lấy một khung ảnh làm bằng gỗ ra.
Trong khung ảnh là bản phác thảo 1/2 gương mặt của một người. Nam thần Infiniti mắt nhìn thẳng về phía trước, khóe môi mỉm cười, mang theo chút gợi cảm biếng nhác và quyến rũ.
Cảnh tượng này đã khắc họa quá sâu trong trí nhớ của cậu, giống như chiếc bàn ủi mạnh mẽ đè lên trái tim non mềm nhất bằng nhiệt độ nóng bỏng khôn cùng. Lúc ấy thân xe vừa mới quay sang một góc độ nhỏ, ánh nắng xuyên qua cửa kính chắn gố chênh chếch nghiêng nghiêng, phác họa ngũ quan sắc sảo anh tuấn của người đàn ông, tựa như đèn chiếu sáng lên gương mặt người mẫu.
Trong phút chốc, đại não Tụng Nhiên đứng khựng lại, tư duy ngưng đọng, không thể nào chuyển động bình thường.
Lúc chạy về nhà vẽ tranh, tay cậu cầm bút cũng đang run rẩy.
Hình ảnh nhất kiến chung tình luôn luôn đẹp đẽ sống động đến vậy, cũng vì cảm xúc kích động mà có quá nhiều chi tiết trở nên mơ hồ.
Tụng Nhiên nhắm mắt lại, cậu có thể thấy được đến từng sợi tóc phía sau cổ nam thần, nhưng chỉ cần vừa đặt bút xuống, mỗi chi tiết đều như bị che mờ bằng mosaic. Trong lòng cậu rất hốt hoảng, nhưng vẫn không dám ngừng suy nghĩ, sợ chỉ cần ngừng một giây thì ký ức sẽ trôi mất một chút, lần gặp mặt đáng kinh ngạc kia sẽ dần dần sai lệch, cuối cũng không nhớ được nữa.
Vẽ hình dáng, khắc chi tiết, đánh bóng mờ.
Một bức tranh người vội vàng vẽ xong, Tụng Nhiên nhìn trái nhìn phải đều không thấy hài lòng. Cậu cảm thấy nét vẽ của mình cứ rối tinh rối mù, ánh sáng cực kỳ tệ hại khó coi, không thể hiện được một phần trăm độ đẹp trai của nam thần.
Nội tâm vừa xúc động một cái, suýt nữa là cậu đã vò tranh vứt đi.
Nhưng sau khi tỉnh táo lại, Tụng Nhiên đánh giá khách quan một phen, cảm thấy công lực của mình vẫn không tệ lắm. Nhìn thế nào cũng không vừa mắt hoàn toàn là vì cậu đang trong trạng thái si hán, yêu cầu cực cao. Đừng nói là tranh phác thảo, cho dù là một bức hình 3D cũng khiến cậu không hài lòng được – Trừ phi nam thần đứng trước mặt.
Thế là Tụng Nhiên giữ tấm phác họa này lại bỏ vào trong khung, coi như để làm tưởng niệm. Mỗi ngày trước khi làm việc cậu sẽ lấy ra xem xét kỹ càng năm phút đồng hồ, giả vờ như mình đang yêu đương với nam thần.
"Khụ, đã hơn mười giờ rồi, em phải bắt đầu làm việc đây."
Cách khung ảnh thủy tinh, Tụng Nhiên sờ sờ mặt nam thần, bày ra tư thế chính cung rộng lượng: "Nhất định hôm nay anh cũng bận công việc hơn cả em, em không quấy rầy anh nữa, buổi chiều... Buổi chiều liên lạc lại nhé."
Cậu kéo ngăn bàn ra đặt khung ảnh ngay ngắn lại.
Sau khi đóng ngăn kéo lại, Tụng Nhiên chợt cảm thấy vô cùng xấu hổ vì hành vi này của mình. Cậu che mặt nghĩ: Chắc là tháng này mình đã hại nam thần phải hắt xì nhiều lắm ấy nhỉ?
Haizz, xin lỗi nhé!
Khó lắm mới được một lần cây khô nở hoa, anh hãy tha thứ cho em nha.
Tụng Nhiên chắp tay trước ngực tạ lỗi với nam thần dấu yêu.
Cùng lúc đó, ở bộ phận kỹ thuật của SwordArc bên kia đại dương, nhóm lập trình viên đang tăng ca nghe thấy CTO* của họ đang hắt xì ba cái liên tục, cái sau vang hơn cái trước.
"Bless you, He."
"Bless you, He."
"Bless you, He."
....
Nhất thời cả phòng rộn ràng tiếng chúc phúc ấm áp.
*Một số người tin rằng hắt hơi khiến linh hồn thoát khỏi cơ thể thông qua mũi. Nói "bless you" sẽ ngăn ác quỷ nắm giữ linh hồn vừa được giải phóng
Hạ Trí Viễn rút một tờ khăn giấy ra nhìn chằm chằm vào tách cà phê lạnh trước mặt, cảm thấy bây giờ mình nên đi pha một tách trà gừng nóng rồi.
*CTO (Chief Technology Officer) là giám đốc công nghệ, một vị trí phụ trách các nhu cầu công nghệ của tổ chức cũng như nghiên cứu và phát triển (R&D) cho tổ chức.
___________________________
"Người ta ai cũng xuân hạ thu đông, còn cậu từ trước đến nay nộp bản thảo đúng hạn, nộp thuế đúng hạn, chưa từng nợ ông trời cái gì, tại sao lại không có lấy một mùa xuân."
Tui cũng muốn hỏi câu này:(((
Người post: Yến Nhi
Nói cụ thể hơn, chủ yếu là giọng nói của Hạ ba ba quá sức quyến rũ, Tụng Nhiên bị rơi vào cảm xúc "Cầu hôn" mãi không thoát được, nửa đầu hôm thì diễn phim khoa học viễn tưởng, sau nửa đêm lại diễn một bộ phim tình cảm.
Trong mơ, nam thần Infiniti mặc tây trang đen thẳng thớm trên người, tay ôm một bó hồng đỏ rực thong thả bước đến trong biển hoa. Sau đó nam thần quỳ một chân xuống đất, móc một chiếc nhẫn ra cầu hôn cậu. Tụng Nhiên mặt mũi mê trai đồng ý, máu mũi phọt ra ngoài, chảy thành một biển đỏ. Sau đó, âu phục cởi xuống, áo gi lê cởi ra, sơ mi tuột hẳn, đồ lót văng ra.... Hai người lột đồ trần truồng, nắm tay nhau diễn một bộ GV chân thật mà mỗi chi tiết nhỏ đều không thể miêu tả.
Buổi sáng tỉnh lại sờ quần lót một cái, Tụng Nhiên sụp đổ.
What the fuck?
Mới mấy ngày không xóc lọ, tiết tháo dự trữ đã rớt thành dạng này rồi ư?! Đã nói phải rụt rè và cần liêm sỉ cơ mà?
Cậu quay đầu nhìn về phía Bố Bố đang ngủ say, trong đầu hiện lên một suy nghĩ: Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. Nếu bé Bố Bố không thay một người cha đáng tin cậy hơn, kiểu gì lớn lên cũng kế nghiệp cha ruột, cũng mang một thân thính đầy mình đi đến đâu rắc đến đó, hoa đào nở bốn phương tám hướng, cứ thế một hạt giống thuần khiết vô hại sẽ bị hủy hoại!
Hạt giống thuần khiết vô hại mở to đôi mắt sáng long lanh.
"Anh ơi buổi sáng tốt lành nha!"
Bố Bố chào hỏi.
Tụng Nhiên sợ đến nỗi lập tức đáp lại: "Chào.... Chào buổi sáng Bố... Bố Bố nhé!"
"Anh ơi, có phải anh mơ thấy ác mộng không?" Hạt giống tốt tiến lên quan tâm nhìn cậu: "Hồi nãy em tỉnh giấc thì thấy anh thở dốc ghê lắm!"
"Không có!"
Tụng Nhiên kiên quyết phủ nhận, một tay ôm chặt đũng quần rồi xấu hổ vùi mặt vào khe gối đầu.
Bảy giờ rưỡi, Bố Bố rửa mặt trong nhà tắm, Tụng Nhiên đứng trong bếp nấu một nồi vằn thắn thịt tươi nhỏ nóng hổi, lại thêm một phần canh trứng rong biển, lại rắc thêm mấy cọng hành lá xanh xanh.
Bố Bố ăn như hùm như sói giải quyết hết bữa sáng, sau đó ngồi trên chiếc xe đạp cũ của Tụng Nhiên đến nhà trẻ.
Xe đạp của Tụng Nhiên là một chiếc secondhand giá hai trăm tệ được sửa lại. Chủ cũ của nó có con, nên ghi đông phía sau cũng có một chiếc đệm bằng da. Bố Bố đeo cặp sách ngồi lên ôm eo Tụng Nhiên, bé cực kỳ tò mò với phương tiện đưa đón cũ kỹ và chậm rãi này.
Bánh xe hơi gỉ, lúc đi sẽ vang lên tiếng cọt kẹt có quy luật. Thi thoảng va phải một hai hòn đá nhỏ, bất ngờ lắc lư, Bố Bố lại "Á" to, ôm Tụng Nhiên càng chặt hơn.
Không khí buổi sáng rất sạch sẽ dễ chịu, gió mát mơn man nhẹ, mảng ngô đồng Pháp xanh ngắt rì rào trên đầu. Lúc bình minh trời có đổ cơn mưa nhỏ, tán lá đẫm nước rơi vài giọt xuống thấm ướt quần áo hai người.
Thành phố này vẫn chưa ồn ã, người trên đường thưa thớt, trên tường rào của căn nhà cũ ven đường có một con mèo hoang đang ngồi kiếm ăn. Chú công nhân vệ sinh mặc áo đồng phục màu xanh đang đẩy một chiếc xe nhỏ đi trên phố.
"Cháu chào chú ạ!"
Bố Bố vui vẻ vẫy tay với chú.
Mèo hoang nghe thấy tiếng người thì cảnh giác quay đầu qua rồi nhảy xuống tường, còn chú công nhân thì cầm chổi quay người lại cười vẫy vẫy tay với Bố Bố
Xe đạp đi qua một mặt tường dài vẽ graffiti, trên tường phun đầy những khối hình đủ màu sắc, những chữ tiếng Anh và chữ số Ả rập. Lúc trước Bố Bố ngồi xe của ba ba mình lướt vèo cái là qua, hôm nay ngồi trên xe đạp, bé mới lần đầu tiên nhìn thấy rõ ràng từng chi tiết của bức tường này.
Bé giơ tay chỉ mặt tường, ngạc nhiên kêu lên: "Anh ơi anh nhìn kìa, trên tường có nhiều tranh quá!"
Phía trước là một góc đường phải rẽ, Tụng Nhiên giảm tốc độ xe, dặn dò Bố Bố: "Ôm chắc vào nào, đừng buông tay."
Xe lắc nhẹ một cái, Bố Bố khẽ ui chao một tiếng rồi thu tay về nắm chặt lấy áo thun của Tụng Nhiên.
Nhà trẻ của Bố Bố ở đường Tư Nam, bao gồm tổ hợp một số khu nhà vườn đẹp đẽ, cách Bích Thủy Loan Cư chừng mười lăm phút đi xe đạp. Lúc hai người họ đến nơi, cô hiệu trưởng vườn trẻ hiền lành đang đứng ngay cổng đón học sinh.
Tụng Nhiên dừng xe lại ôm Bố Bố xuống rồi dắt tay bé đến trước mặt cô.
Cô hiệu trưởng hiền hòa nhìn Bố Bố, cúi người hỏi bé: "Hạ Duyệt Dương, hôm nay ai đưa con đến vậy?"
"Là anh ạ!" Bố Bố trả lời "Ba ba con không ở nhà nên anh đưa con đến trường."
Tụng Nhiên giải thích: "Tôi ở đối diện nhà Hạ Duyệt Dương, quan hệ... Khụ, rất thân thiết. Hai hôm nay Hạ tiên sinh đi công tác phải nửa tháng mới về, nên có dặn tôi đưa đón Bố Bố một chút."
"Vậy ư, thế bé con vào trước đi, anh trai ở lại nhé." Cô hiệu trưởng nở nụ cười hiền từ: "Xin cậu một chút thời gian để đăng ký thân phận."
Tụng Nhiên: "Được được được."
Bố Bố chào tạm biệt với cậu xong thì vui vẻ chạy vào nhà trẻ. Bé nhanh chóng nhập bọn với mấy bé gái xinh như đúc từ ngọc, ríu rít chuyện trò,
Xem ra từ nhỏ đã có thiên phú tán gái rồi.
Bất hạnh quá, giống cha.
Tụng Nhiên lén lút thầm đánh giá.
Cậu đưa thẻ căn cước ra, điền số điện thoại xong, quét gương mặt với nụ cười rạng rỡ ở chỗ cô hiệu trưởng, sau đó nhấn pê đan đi đến chợ bán thức ăn gần đây.
Nuôi trẻ con không phải là chuyện dễ, nuôi con nhà người khác lại càng khó hơn.
Tối qua lúc nghe điện thoại Tụng Nhiên vẫn đang mộng du, không cân nhắc quá nhiều. Cậu chỉ cảm thấy Bố Bố đáng yêu và ngoan ngoãn, không yên lòng giao cho người khác, nhất định phải tự mình nuôi. Hôm nay khi thật sự bước vào nhịp điệu làm vú em, cậu mới phát hiện mình thật sự không hợp với việc nuôi trẻ con.
Vì nghèo.
Ở thành phố S, thành phần tri thức thu nhập một tháng hai mươi nghìn tệ cũng dám tự xưng là người nghèo, nhưng Tụng Nhiên nghèo hàng thật giá thật, không lừa già gạt trẻ. Cậu chỉ có một tấm thẻ ngân hàng, số dư thường sẽ dao động trong bốn chữ số. Thi thoảng lại lên năm chữ số, ấy là khi tiền nhuận bút nợ mấy tháng trước được trả, nhưng hôm sau lại bị tiền thuê nhà vô tình đánh về bốn số.
Lúc vừa nhận nuôi Bố Đâu Đâu, cậu nhìn thấy một đống đồ hộp thức ăn Innova cho mèo. Tụng Nhiên bèn lên mạng tra mức giá, từ đây nhận rõ địa vị của chủ nhân cao quý, mình thì trở thành một con sen trung thành tận tâm.
Tụng Nhiên đã quen với những ngày nghèo khổ, chỉ mua táo Gala rẻ nhất, dâu tây chỉ dám mua một hai cân loại trồng trong nhà kính vào mùa cao điểm ăn cho đỡ thèm, anh đào thì khoảng hai năm chưa từng ăn, trứng gà có vỏ trắng thì tuyệt đối sẽ không mua vỏ nâu... Lúc điên cuồng chạy deadline, cậu có thể ăn cả tháng mì tôm thêm xúc xích, tiền tiết kiệm được toàn đốt vào giấy vẽ và màu vẽ.
Bây giờ trong nhà thêm một bé Bố Bố, Tụng Nhiên thay đổi phong cách mua thức ăn bần nông ngày xưa, tiền xòe ra ngoài liên tục.
Trứng gà phải chọn trứng gà ta, thịt bò phải chọn thịt chỗ sườn, tôm chỉ mua con tươi, thịt gà chỉ chọn cánh, bốn củ cà rốt cũng lựa đi lựa lại năm phút. Bà lão bán hàng mặt đầy ghét bỏ nhìn cậu, hỏi có phải vợ cậu mang thai rồi không. Tụng Nhiên sững sờ, nói mình còn chưa có vợ, nhưng có một đứa bé. Bà lão lập tức "Chậc chậc" hai tiếng, liếc nhìn cậu một cái, coi mòi càng ghét bỏ hơn.
Tụng Nhiên đáp sai, hết đường chối cãi, chỉ đành lúng túng trả tiền cà rốt.
"Răng, mệ thằng nhỏ chạy mất rồi hả? Tuổi còn trẻ rứa mà đã sinh con rồi, bố mệ cũng nỏ biết quản con chi cả."
(Sao hả, mẹ đứa bé bỏ đi rồi à? Còn trẻ thế mà đã sinh con, bố mẹ mày cũng không biết quản con gì cả.)
Bà lão lải nhải cằn nhằn không vui tìm một tệ từ trong hộp tiền lẻ, trừng mắt hỏi Tụng Nhiên: "Trả tiền thừa còn muốn nữa à?"
Ánh mắt cứ gọi là đằng đằng sát khí.
Tụng Nhiên nào dám muốn thêm nữa, luôn miệng nói: "Không cần, không cần đâu ạ!"
Nói xong cầm túi nilon khẩn cấp chuồn mất.
Chàng xử nam trong sạch Tụng Nhiên đi vào chợ đồ ăn, lúc rời đi đã biến thành ông bố chưa lập gia đình đã có con, trên trán dán một chữ "Oan" thật to.
Cậu cưỡi xe đạp về Bích Thủy Loan Cư, trong giỏ xe chất đầy một túi rau củ to, trái cây, thịt tươi, sữa bò, khi xe đổi hướng rất thử thách lực cánh tay.
Bên trong bãi đỗ xe đang có mười mấy cái, Tụng Nhiên lần lượt tìm một vòng như bình thường.
Không có Infiniti màu xám bạc.
Kể từ hôm chuyển vào Bích Thủy Loan Cư đến nay, cậu đã gặp được muôn hình muôn vẻ xe sang, nhưng chỉ có mỗi chiếc Infiniti kia là trừ cái lần đầu tiên gặp thì cậu không còn cơ hội nhìn thấy nữa.
Một lần cũng chẳng có.
Ngọn lửa trong lòng Tụng Nhiên càng lúc càng yếu ớt, cũng sắp không châm thêm dầu được nữa.
Mấy hôm trước cậu có một suy nghĩ kỳ lạ, rằng có lẽ nam thần Infiniti không ở đây. Hôm ấy nam thần của cậu chỉ đưa con đến chơi, cậu lại trùng hợp gặp được. Cậu còn chưa biết gì đã mơ màng giật lấy chìa khóa chuyển vào, nhưng lại bắt hụt.
Vì để kiểm chứng suy nghĩ này, Tụng Nhiên đã từng xuống lầu tìm xe vào bốn giờ sáng, liên tục hai ngày mà vẫn không thu hoạch được gì.
Tụng Nhiên mất ngủ.
Thành phố S có hơn hai mươi triệu người, trước con số khổng lồ này, tất cả cố gắng và duyên phận đều nhỏ bé đến nỗi không đáng để nhắc tới. Nếu như nam thần Infiniti thật sự không ở đây, vậy thì... Cả đời này Tụng Nhiên sẽ không được gặp anh thêm một lần nữa.
Tại sao lại thế được?
Tụng Nhiên siết chặt tay cầm xe đạp, phiền muộn nhìn chằm chằm vào giỏ đồ ăn trước xe, nghĩ thầm, trong vòng một đêm mình từ đàn ông độc thân biến thành vú em, thế mà lại nhảy cóc qua bước ở giữa lãng mạn và đáng chờ mong nhất, liệu có thảm quá không? Người ta ai cũng xuân hạ thu đông, còn cậu từ trước đến nay nộp bản thảo đúng hạn, nộp thuế đúng hạn, chưa từng nợ ông trời cái gì, tại sao lại không có lấy một mùa xuân.
Chờ đến khi sắp xếp xong tủ lạnh, đồng hồ đã chỉ mười giờ.
Ánh nắng ấm áp, phòng khách sáng sủa, là lúc thích hợp để bắt tay vẽ tranh.
Tụng Nhiên dọn xong giấy, bút, bảng màu vẽ. Cục lông bự đang nũng nịu quấy rầy trước mặt, cọ cọ bắp chân cậu, lại đi vòng vòng kêu meo meo xin ăn. Tụng Nhiên mở một hộp cá ngừ Cali ra dùng thìa múc vào bát mèo. Bố Đâu Đâu cực kỳ lãng phí, chỉ cúi đầu liếm mấy miếng rồi lại chạy đến chỗ có nắng để liếm láp rửa mặt. Tụng Nhiên đành phải dùng màng bọc thực phẩm bọc chỗ thừa trong hộp lại rồi bỏ vào tủ lạnh.
Cậu ngồi vào bàn làm việc, kéo ngăn kéo trên cùng rồi lấy một khung ảnh làm bằng gỗ ra.
Trong khung ảnh là bản phác thảo 1/2 gương mặt của một người. Nam thần Infiniti mắt nhìn thẳng về phía trước, khóe môi mỉm cười, mang theo chút gợi cảm biếng nhác và quyến rũ.
Cảnh tượng này đã khắc họa quá sâu trong trí nhớ của cậu, giống như chiếc bàn ủi mạnh mẽ đè lên trái tim non mềm nhất bằng nhiệt độ nóng bỏng khôn cùng. Lúc ấy thân xe vừa mới quay sang một góc độ nhỏ, ánh nắng xuyên qua cửa kính chắn gố chênh chếch nghiêng nghiêng, phác họa ngũ quan sắc sảo anh tuấn của người đàn ông, tựa như đèn chiếu sáng lên gương mặt người mẫu.
Trong phút chốc, đại não Tụng Nhiên đứng khựng lại, tư duy ngưng đọng, không thể nào chuyển động bình thường.
Lúc chạy về nhà vẽ tranh, tay cậu cầm bút cũng đang run rẩy.
Hình ảnh nhất kiến chung tình luôn luôn đẹp đẽ sống động đến vậy, cũng vì cảm xúc kích động mà có quá nhiều chi tiết trở nên mơ hồ.
Tụng Nhiên nhắm mắt lại, cậu có thể thấy được đến từng sợi tóc phía sau cổ nam thần, nhưng chỉ cần vừa đặt bút xuống, mỗi chi tiết đều như bị che mờ bằng mosaic. Trong lòng cậu rất hốt hoảng, nhưng vẫn không dám ngừng suy nghĩ, sợ chỉ cần ngừng một giây thì ký ức sẽ trôi mất một chút, lần gặp mặt đáng kinh ngạc kia sẽ dần dần sai lệch, cuối cũng không nhớ được nữa.
Vẽ hình dáng, khắc chi tiết, đánh bóng mờ.
Một bức tranh người vội vàng vẽ xong, Tụng Nhiên nhìn trái nhìn phải đều không thấy hài lòng. Cậu cảm thấy nét vẽ của mình cứ rối tinh rối mù, ánh sáng cực kỳ tệ hại khó coi, không thể hiện được một phần trăm độ đẹp trai của nam thần.
Nội tâm vừa xúc động một cái, suýt nữa là cậu đã vò tranh vứt đi.
Nhưng sau khi tỉnh táo lại, Tụng Nhiên đánh giá khách quan một phen, cảm thấy công lực của mình vẫn không tệ lắm. Nhìn thế nào cũng không vừa mắt hoàn toàn là vì cậu đang trong trạng thái si hán, yêu cầu cực cao. Đừng nói là tranh phác thảo, cho dù là một bức hình 3D cũng khiến cậu không hài lòng được – Trừ phi nam thần đứng trước mặt.
Thế là Tụng Nhiên giữ tấm phác họa này lại bỏ vào trong khung, coi như để làm tưởng niệm. Mỗi ngày trước khi làm việc cậu sẽ lấy ra xem xét kỹ càng năm phút đồng hồ, giả vờ như mình đang yêu đương với nam thần.
"Khụ, đã hơn mười giờ rồi, em phải bắt đầu làm việc đây."
Cách khung ảnh thủy tinh, Tụng Nhiên sờ sờ mặt nam thần, bày ra tư thế chính cung rộng lượng: "Nhất định hôm nay anh cũng bận công việc hơn cả em, em không quấy rầy anh nữa, buổi chiều... Buổi chiều liên lạc lại nhé."
Cậu kéo ngăn bàn ra đặt khung ảnh ngay ngắn lại.
Sau khi đóng ngăn kéo lại, Tụng Nhiên chợt cảm thấy vô cùng xấu hổ vì hành vi này của mình. Cậu che mặt nghĩ: Chắc là tháng này mình đã hại nam thần phải hắt xì nhiều lắm ấy nhỉ?
Haizz, xin lỗi nhé!
Khó lắm mới được một lần cây khô nở hoa, anh hãy tha thứ cho em nha.
Tụng Nhiên chắp tay trước ngực tạ lỗi với nam thần dấu yêu.
Cùng lúc đó, ở bộ phận kỹ thuật của SwordArc bên kia đại dương, nhóm lập trình viên đang tăng ca nghe thấy CTO* của họ đang hắt xì ba cái liên tục, cái sau vang hơn cái trước.
"Bless you, He."
"Bless you, He."
"Bless you, He."
....
Nhất thời cả phòng rộn ràng tiếng chúc phúc ấm áp.
*Một số người tin rằng hắt hơi khiến linh hồn thoát khỏi cơ thể thông qua mũi. Nói "bless you" sẽ ngăn ác quỷ nắm giữ linh hồn vừa được giải phóng
Hạ Trí Viễn rút một tờ khăn giấy ra nhìn chằm chằm vào tách cà phê lạnh trước mặt, cảm thấy bây giờ mình nên đi pha một tách trà gừng nóng rồi.
*CTO (Chief Technology Officer) là giám đốc công nghệ, một vị trí phụ trách các nhu cầu công nghệ của tổ chức cũng như nghiên cứu và phát triển (R&D) cho tổ chức.
___________________________
"Người ta ai cũng xuân hạ thu đông, còn cậu từ trước đến nay nộp bản thảo đúng hạn, nộp thuế đúng hạn, chưa từng nợ ông trời cái gì, tại sao lại không có lấy một mùa xuân."
Tui cũng muốn hỏi câu này:(((
Người post: Yến Nhi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.