Quyển 3 - Chương 257: Công bố chân tướng
Hắc Huyền
09/12/2017
Dịch giả: Trongkimtrn
Một cuộc hưng sư vấn tội khí thế hùng hổ, bị Từ Ngôn xáo trộn thành trò khôi hài, không những thế còn nhấc lên ân oán giữa hai nhà Lê Hứa. Sát khí trong bầu không khí ở đại sảnh Bàng gia hiện giờ tiêu bớt, nhưng phảng phất lại trở nên quỷ dị.
Lê Cảnh Điền phái ra cao thủ trong nhà ra làm cho Hứa Chí Khanh kiêng kị. Thực tế bộ dáng sợ hãi vừa rồi của Hứa Kính Chi càng làm đáy lòng lão ta chìm xuống.
Không thể tiếp tụp trì hoãn, nhất định phải phế bỏ tên nhãi Từ Ngôn trước lúc Lê gia đào ra thi cốt mới được!
Nghĩ tới đây, Hứa Chí Khanh liếc nhìn Vạn Đại Tài. Ánh mắt hai người chạm nhau, đồng thời nhẹ gật đầu.
"Giết người đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền, rất công bằng. Từ Ngôn, ngươi làm hại Kính Chi nhà ta ra bộ dáng như vậy; nếu hôm nay lão phu nếu không phế ngươi đi, thì còn gì là gia chủ Hứa gia nữa!"
Trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, lão ta tiếp tục:
"Truyền thừa mấy trăm qua của Hứa gia, hôm nay bị ngươi chặt đoạn. Khoản sổ sách này, sao có thể không tính được!?"
Nêu ra truyền thừa gia tộc, ý của Hứa Chí Khanh là chấn nhiếp hai nhà Bàng Lê tại đương trường. Một bên khác, gia chủ Vạn gia Vạn Đại Tài cười lạnh một tiếng, chêm thêm vào:
"Oan có đầu nợ có chủ. Một tên Thái Bảo tà phái hãm hại đệ tử rất có thiên phú của chính phái chúng ta thành bộ dáng như vậy. Từ Ngôn, hôm nay ai dám bảo vệ ngươi, chính là địch của chính phái Đại Phổ ta!"
Lời tru tâm* của Vạn Đại Tài quá mức âm độc, bằng tính cách thô kệch của lão căn bản không thể nghĩ ra lời độc địa như vậy. Chỉ có lí do để giải thích, là trên đường Hứa Chí Khanh đã dạy cho lão. Ngay lúc này phun ra những lời trên, là vì muốn chặn đứng cơ hội hai nhà Lê Bàng đứng ra bảo trụ Từ Ngôn.
(*) Từ gốc của từ này là “Tru ý”, nghĩa là phơi bày hay cáo buộc suy nghĩ của người khác. Nó không có nghĩa là “Làm tổn thương tâm trí con người”. Nguồn gốc của nó xuất từ sách《 Hậu Hán Thư · Hoắc Tư Truyện 》
Nói cho cùng, thân phận Từ Ngôn là Thái Bảo Quỷ Vương môn ở rể Bàng gia; còn Hứa Kính Chi lại là đệ tử Tiền tông. Hai bên vốn đã thù sâu như biển, hơn nữa còn là do hắn ra tay trước. Nói như thế nào thì bên có lý đều thuộc về Hứa gia.
Lúc này, bốn đại gia chủ, hai phe đội ngũ, lại đối nghịch lần nữa.
"Tả tướng đại nhân, nhờ ngài công bố án phạt của Đại Lý Tự một chút đi!"
Bàng Vạn Lý trầm ngâm từ lâu, cho tới bây giờ mới nói chuyện, vừa mở miệng là trực tiếp đưa Trình Dục lên.
Kỳ thực tâm tình Bàng Vạn Lý cực kỳ bất đắc dĩ. Lão biết rõ Từ Ngôn vì sao lại phế bỏ Hứa Kính Chi, cũng biết gã muốn hại khuê nữ mình. Thế nhưng cuối cùng Hứa Kính Chi không làm được gì, ngược lại rơi vào kết cục đoạn tử tuyệt tôn. Lão ngược lại rất muốn chất vấn Hứa gia sao lại ác độc như thế một phen. Nếu làm rõ chân tướng, chẳng những sẽ khiến bốn đại gia tộc từ nay về sau sinh ra mối thù truyền kiếp, còn làm tổn hại danh dự nữ nhi của mình nữa. Vừa là người cha, vừa là gia chủ đứng đầu một nhà, Bàng Vạn Lý cần cân nhắc đắn đo quá nhiều, những gút mắc lợi và hại kia càng làm cho lão bị bó tay bó chân.
Nếu bảo vệ Từ Ngôn, thì chuyện Bàng gia có thể bị xuống dốc chưa nói, một khi tông môn hay biết việc này, không biết họ sẽ đối đãi thế nào với Bàng gia đây? Còn nếu không giữ được, tận mắt thấy Từ Ngôn bị Hứa gia phế bỏ thì Bàng Vạn Lý lại không đành lòng. Người ở đây không ít, nhưng kẻ lâm vào thế khó xử như vậy, chỉ sợ chỉ có một mình lão mà thôi.
Cũng may còn có Tả tướng ở đây, lúc này lão mới đẩy Trình Dục ra. Sau khi lão nói xong, những người khác mới phát hiện nguyên lai Tả tướng đương triều đang ở đây, lập tức có nhiều người tiến lên chào.
Trước đó Trình Dục theo sau lưng Bàng Vạn Lý, cũng không có mặc quan bào, nên mới bị mọi người bỏ qua.
"Về sự việc giữa Thiên Môn hầu và Hứa gia, Đại Lý Tự đã phán án."
Trình Dục mỉm cười, liếc nhìn bốn phía, nói tiếp:
"Án phạt là bắt giam Thiên Môn hầu bảy ngày. Hôm nay vừa vặn chấm dứt hình phạt, nên bản án Thiên Môn hầu đả thương người, xem như chấm dứt như vậy thôi."
Bắt giam bảy ngày thì xong rồi, Trình Dục mới mở miệng, cái mũi của Hứa Chí Khanh thiếu chút nữa bị tức lệch sang một bên.
"Tả tướng đại nhân, phán phạt này có quá bất công không đây!?"
Lão ta trầm giọng vặn hỏi, rồi phản đối nói:
"Hắn không chỉ đánh người, mà là phế đi tử tôn căn của cháu ta. Theo luật pháp Đại Phổ, hắn phải chịu kết cục đồng dạng mới đúng!"
"Chuyện vương hầu nước khác sinh sự tại Đại Phổ chưa có tiền lệ. Nên Đại Lý Tự đã phải tham khảo cổ luật, mới đưa ra phán phạt như thế."
Trình Dục đối mắt với Hứa Chí Khanh, không mặn không lạt bảo: "Nếu như Hứa gia chủ bất mãn, thì có thể đề đạt lên Thiên Thính, cáo ngự trạng là được, lại để cho thánh thượng giải quyết việc này."
Một câu giao lại cho Hoàng đế, nếu lão ta thực sự kháng cáo đối chọi với vị trọng thần cáo già như Trình Dục, thì căn bản là làm chuyện vô ích.
Mật chỉ của Hoàng đế còn chờ ở Hứa gia đấy, Hứa gia có thể cáo ngự trạng sao? Ngay cả Hoàng đế cũng đã hạ chỉ cảnh cáo, như vậy con đường tòa án là không thể thực hiện được rồi.
"Hảo hảo hảo, Tả tướng quả nhiên công chính nghiêm minh!"
Hứa Chí Khanh oán hận châm chọc một câu, rồi lão ta nói tiếp:
"Nếu như Thiên Môn hầu đã vô tội, như vậy tới phiên chúng ta sẽ giảng giải quy củ giang hồ thôi!"
Đường quan tòa không thông, lão ta đành phải dùng quy củ giang hồ đến luận sự. Rất rõ ràng, hôm nay lão ta quyết không bỏ qua cho Từ Ngôn.
"Người giang hồ, chỉ cầu ân oán rõ ràng. Từ Ngôn, ngươi hại cháu ta, hôm nay lão phu muốn thay người nhà báo thù. Cho dù thánh thượng có ở đây, cũng không thể cứu được ngươi đâu!"
Vỗ bàn gỗ, Hứa Chí Khanh bỗng nhiên đứng dậy, lão ta vận chuyển Linh khí trong cơ thể tới cực hạn, mềm không được, chỉ có thể dùng sức mạnh. Lão ta vừa khẽ động, ở một bên Vạn Đại Tài cũng tỏ thái độ hung dữ.
Người giang hồ nha, chém chém giết giết là chuyện thường tình. Loại ân oán giang hồ này, dù là Tả tướng cũng ngăn không được. Hai vị gia chủ Hứa Vạn động thân, các cao thủ hai nhà ở phía sau cũng thi nhau rút binh khí ra.
Với ân oán chính tà, Hứa Chí Khanh tin rằng Bàng Vạn Lý không dám ngăn trở. Chỉ cần Bàng gia có chỗ kiêng kị, lão ta vốn không để Lê Cảnh Điền vào mắt.
Sớm nên trực tiếp động thủ mới đúng, Hứa gia chủ thầm hận bản thân mình quá mức coi thường Từ Ngôn. Chỉ cần mình ỷ vào thân phận chính phái cưỡng ép động thủ, thì Bàng gia nào dám đánh trả. Một khi Bàng Vạn Lý đánh trả, cái mũ cấu kết với tà phái sẽ bị quy chụp lên đầu Bàng gia rồi.
"Đợi một chút!"
Bỗng có tiếng hô lớn thanh thúy của thiếu nữ vang lên, lấn át tiếng kiếm rít đao minh của cả đám người. Bàng Hồng Nguyệt với toàn thân áo đỏ, bước đi vào đại sảnh.
Nàng vẫn một mực đứng bên ngoài cửa sổ quan sát thế cục. Khi phát hiện Từ Ngôn rơi vào tình cảnh nguy hiểm, nàng không nghĩ nhiều nữa, sau khi quyết tâm liền quyết định tự mình ra mặt.
"Nha đầu Bàng gia, nơi đây không có chỗ cho bọn tiểu bối các ngươi xía vào, lui lại cho ta!"
Vạn Đại Tài phẫn nộ quát to một tiếng, trừng tròng mắt, thoạt nhìn rất hung thần ác sát.
"Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, chư vị gia chủ, thứ cho Hồng Nguyệt bất kính!"
Người thiếu quật cường chẳng những không lùi, ngược lại bước lên chắn trước người Từ Ngôn, hiên ngang nói ra:
"Vài ngày trước, ta cùng với nhị ca ở khách sạn Ngô gia ngoài thành, bị người dùng độc dược hãm hại, suýt nữa bị người khinh bạc. Mà kẻ chủ mưu phía sau màn, chính là Hứa Kính Chi!"
Bàng Hồng Nguyệt mở miệng công bố chân tướng, lại khiến cho mọi người xung quanh đều khiếp sợ không thôi. Bàng Vạn Lý nhíu chặt hai hàng lông mày, Lê Cảnh Điền tức thì phẫn nộ không nguôi, lửa giận của Hứa Chí Khanh và Vạn Đại Tài lập tức yếu đi.
"Nếu không nhờ Từ Ngôn chạy đến, Hứa Kính Chi đã thực hiện được. Hứa gia chủ, đứa cháu giỏi giang của ngài là thứ người gì, chính ngài hẳn rõ ràng. Từ Ngôn không sai, kẻ sai là Hứa Kính Chi. Nếu như ngài muốn trách tội, thì trách trên đầu Bàng Hồng Nguyệt ta là được rồi. Coi như hắn không ra tay, Bàng Hồng Nguyệt ta cũng sẽ đích thân phế đi kẻ tiểu nhân hèn hạ đó!"
Không cố kỵ thể diện gia tộc, không thèm để ý đến danh dự bản thân, người thiếu nữ quật cường đã nói rõ chân tướng. Lúc nàng nói xong, phía sau nàng, khóe miệng Từ Ngôn không khỏi nhếch lên nét hiểu ý vui vẻ.
Tại thời khắc này, hai người vợ chồng vốn chỉ lấy nhau cho có lệ, giống như thật sự đã thành một cặp vợ chồng không rời nửa bước.
Hứa Chí Khanh không ngờ nổi Bàng Hồng Nguyệt dám đích thân nói ra tình hình thực tế. Nên biết rằng một người nữ lưu, khi gặp loại sự tình này phần lớn sẽ mong tránh còn không kịp, nào có thể để người khác biết rõ. Ai ngờ Bàng Hồng Nguyệt vì một Thái Bảo tà phái, thậm chí ngay cả danh dự của mình cũng không thèm quan tâm.
"Tai họa không thể lưu, giữ hắn lại để tiếp tục hại người sao?"
Từ Ngôn bỏ mặc ánh mắt Hứa Chí Khanh, nhàn nhạt nói:
"Khi dễ vợ của ta, chẳng lẽ còn không cho phép ta đánh hắn ư?! Hứa lão đầu, nếu có người đánh chủ ý lên người phu nhân ngươi, chẳng lẽ ngươi sẽ làm rùa đen rút đầu?"
Một cuộc hưng sư vấn tội khí thế hùng hổ, bị Từ Ngôn xáo trộn thành trò khôi hài, không những thế còn nhấc lên ân oán giữa hai nhà Lê Hứa. Sát khí trong bầu không khí ở đại sảnh Bàng gia hiện giờ tiêu bớt, nhưng phảng phất lại trở nên quỷ dị.
Lê Cảnh Điền phái ra cao thủ trong nhà ra làm cho Hứa Chí Khanh kiêng kị. Thực tế bộ dáng sợ hãi vừa rồi của Hứa Kính Chi càng làm đáy lòng lão ta chìm xuống.
Không thể tiếp tụp trì hoãn, nhất định phải phế bỏ tên nhãi Từ Ngôn trước lúc Lê gia đào ra thi cốt mới được!
Nghĩ tới đây, Hứa Chí Khanh liếc nhìn Vạn Đại Tài. Ánh mắt hai người chạm nhau, đồng thời nhẹ gật đầu.
"Giết người đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền, rất công bằng. Từ Ngôn, ngươi làm hại Kính Chi nhà ta ra bộ dáng như vậy; nếu hôm nay lão phu nếu không phế ngươi đi, thì còn gì là gia chủ Hứa gia nữa!"
Trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, lão ta tiếp tục:
"Truyền thừa mấy trăm qua của Hứa gia, hôm nay bị ngươi chặt đoạn. Khoản sổ sách này, sao có thể không tính được!?"
Nêu ra truyền thừa gia tộc, ý của Hứa Chí Khanh là chấn nhiếp hai nhà Bàng Lê tại đương trường. Một bên khác, gia chủ Vạn gia Vạn Đại Tài cười lạnh một tiếng, chêm thêm vào:
"Oan có đầu nợ có chủ. Một tên Thái Bảo tà phái hãm hại đệ tử rất có thiên phú của chính phái chúng ta thành bộ dáng như vậy. Từ Ngôn, hôm nay ai dám bảo vệ ngươi, chính là địch của chính phái Đại Phổ ta!"
Lời tru tâm* của Vạn Đại Tài quá mức âm độc, bằng tính cách thô kệch của lão căn bản không thể nghĩ ra lời độc địa như vậy. Chỉ có lí do để giải thích, là trên đường Hứa Chí Khanh đã dạy cho lão. Ngay lúc này phun ra những lời trên, là vì muốn chặn đứng cơ hội hai nhà Lê Bàng đứng ra bảo trụ Từ Ngôn.
(*) Từ gốc của từ này là “Tru ý”, nghĩa là phơi bày hay cáo buộc suy nghĩ của người khác. Nó không có nghĩa là “Làm tổn thương tâm trí con người”. Nguồn gốc của nó xuất từ sách《 Hậu Hán Thư · Hoắc Tư Truyện 》
Nói cho cùng, thân phận Từ Ngôn là Thái Bảo Quỷ Vương môn ở rể Bàng gia; còn Hứa Kính Chi lại là đệ tử Tiền tông. Hai bên vốn đã thù sâu như biển, hơn nữa còn là do hắn ra tay trước. Nói như thế nào thì bên có lý đều thuộc về Hứa gia.
Lúc này, bốn đại gia chủ, hai phe đội ngũ, lại đối nghịch lần nữa.
"Tả tướng đại nhân, nhờ ngài công bố án phạt của Đại Lý Tự một chút đi!"
Bàng Vạn Lý trầm ngâm từ lâu, cho tới bây giờ mới nói chuyện, vừa mở miệng là trực tiếp đưa Trình Dục lên.
Kỳ thực tâm tình Bàng Vạn Lý cực kỳ bất đắc dĩ. Lão biết rõ Từ Ngôn vì sao lại phế bỏ Hứa Kính Chi, cũng biết gã muốn hại khuê nữ mình. Thế nhưng cuối cùng Hứa Kính Chi không làm được gì, ngược lại rơi vào kết cục đoạn tử tuyệt tôn. Lão ngược lại rất muốn chất vấn Hứa gia sao lại ác độc như thế một phen. Nếu làm rõ chân tướng, chẳng những sẽ khiến bốn đại gia tộc từ nay về sau sinh ra mối thù truyền kiếp, còn làm tổn hại danh dự nữ nhi của mình nữa. Vừa là người cha, vừa là gia chủ đứng đầu một nhà, Bàng Vạn Lý cần cân nhắc đắn đo quá nhiều, những gút mắc lợi và hại kia càng làm cho lão bị bó tay bó chân.
Nếu bảo vệ Từ Ngôn, thì chuyện Bàng gia có thể bị xuống dốc chưa nói, một khi tông môn hay biết việc này, không biết họ sẽ đối đãi thế nào với Bàng gia đây? Còn nếu không giữ được, tận mắt thấy Từ Ngôn bị Hứa gia phế bỏ thì Bàng Vạn Lý lại không đành lòng. Người ở đây không ít, nhưng kẻ lâm vào thế khó xử như vậy, chỉ sợ chỉ có một mình lão mà thôi.
Cũng may còn có Tả tướng ở đây, lúc này lão mới đẩy Trình Dục ra. Sau khi lão nói xong, những người khác mới phát hiện nguyên lai Tả tướng đương triều đang ở đây, lập tức có nhiều người tiến lên chào.
Trước đó Trình Dục theo sau lưng Bàng Vạn Lý, cũng không có mặc quan bào, nên mới bị mọi người bỏ qua.
"Về sự việc giữa Thiên Môn hầu và Hứa gia, Đại Lý Tự đã phán án."
Trình Dục mỉm cười, liếc nhìn bốn phía, nói tiếp:
"Án phạt là bắt giam Thiên Môn hầu bảy ngày. Hôm nay vừa vặn chấm dứt hình phạt, nên bản án Thiên Môn hầu đả thương người, xem như chấm dứt như vậy thôi."
Bắt giam bảy ngày thì xong rồi, Trình Dục mới mở miệng, cái mũi của Hứa Chí Khanh thiếu chút nữa bị tức lệch sang một bên.
"Tả tướng đại nhân, phán phạt này có quá bất công không đây!?"
Lão ta trầm giọng vặn hỏi, rồi phản đối nói:
"Hắn không chỉ đánh người, mà là phế đi tử tôn căn của cháu ta. Theo luật pháp Đại Phổ, hắn phải chịu kết cục đồng dạng mới đúng!"
"Chuyện vương hầu nước khác sinh sự tại Đại Phổ chưa có tiền lệ. Nên Đại Lý Tự đã phải tham khảo cổ luật, mới đưa ra phán phạt như thế."
Trình Dục đối mắt với Hứa Chí Khanh, không mặn không lạt bảo: "Nếu như Hứa gia chủ bất mãn, thì có thể đề đạt lên Thiên Thính, cáo ngự trạng là được, lại để cho thánh thượng giải quyết việc này."
Một câu giao lại cho Hoàng đế, nếu lão ta thực sự kháng cáo đối chọi với vị trọng thần cáo già như Trình Dục, thì căn bản là làm chuyện vô ích.
Mật chỉ của Hoàng đế còn chờ ở Hứa gia đấy, Hứa gia có thể cáo ngự trạng sao? Ngay cả Hoàng đế cũng đã hạ chỉ cảnh cáo, như vậy con đường tòa án là không thể thực hiện được rồi.
"Hảo hảo hảo, Tả tướng quả nhiên công chính nghiêm minh!"
Hứa Chí Khanh oán hận châm chọc một câu, rồi lão ta nói tiếp:
"Nếu như Thiên Môn hầu đã vô tội, như vậy tới phiên chúng ta sẽ giảng giải quy củ giang hồ thôi!"
Đường quan tòa không thông, lão ta đành phải dùng quy củ giang hồ đến luận sự. Rất rõ ràng, hôm nay lão ta quyết không bỏ qua cho Từ Ngôn.
"Người giang hồ, chỉ cầu ân oán rõ ràng. Từ Ngôn, ngươi hại cháu ta, hôm nay lão phu muốn thay người nhà báo thù. Cho dù thánh thượng có ở đây, cũng không thể cứu được ngươi đâu!"
Vỗ bàn gỗ, Hứa Chí Khanh bỗng nhiên đứng dậy, lão ta vận chuyển Linh khí trong cơ thể tới cực hạn, mềm không được, chỉ có thể dùng sức mạnh. Lão ta vừa khẽ động, ở một bên Vạn Đại Tài cũng tỏ thái độ hung dữ.
Người giang hồ nha, chém chém giết giết là chuyện thường tình. Loại ân oán giang hồ này, dù là Tả tướng cũng ngăn không được. Hai vị gia chủ Hứa Vạn động thân, các cao thủ hai nhà ở phía sau cũng thi nhau rút binh khí ra.
Với ân oán chính tà, Hứa Chí Khanh tin rằng Bàng Vạn Lý không dám ngăn trở. Chỉ cần Bàng gia có chỗ kiêng kị, lão ta vốn không để Lê Cảnh Điền vào mắt.
Sớm nên trực tiếp động thủ mới đúng, Hứa gia chủ thầm hận bản thân mình quá mức coi thường Từ Ngôn. Chỉ cần mình ỷ vào thân phận chính phái cưỡng ép động thủ, thì Bàng gia nào dám đánh trả. Một khi Bàng Vạn Lý đánh trả, cái mũ cấu kết với tà phái sẽ bị quy chụp lên đầu Bàng gia rồi.
"Đợi một chút!"
Bỗng có tiếng hô lớn thanh thúy của thiếu nữ vang lên, lấn át tiếng kiếm rít đao minh của cả đám người. Bàng Hồng Nguyệt với toàn thân áo đỏ, bước đi vào đại sảnh.
Nàng vẫn một mực đứng bên ngoài cửa sổ quan sát thế cục. Khi phát hiện Từ Ngôn rơi vào tình cảnh nguy hiểm, nàng không nghĩ nhiều nữa, sau khi quyết tâm liền quyết định tự mình ra mặt.
"Nha đầu Bàng gia, nơi đây không có chỗ cho bọn tiểu bối các ngươi xía vào, lui lại cho ta!"
Vạn Đại Tài phẫn nộ quát to một tiếng, trừng tròng mắt, thoạt nhìn rất hung thần ác sát.
"Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, chư vị gia chủ, thứ cho Hồng Nguyệt bất kính!"
Người thiếu quật cường chẳng những không lùi, ngược lại bước lên chắn trước người Từ Ngôn, hiên ngang nói ra:
"Vài ngày trước, ta cùng với nhị ca ở khách sạn Ngô gia ngoài thành, bị người dùng độc dược hãm hại, suýt nữa bị người khinh bạc. Mà kẻ chủ mưu phía sau màn, chính là Hứa Kính Chi!"
Bàng Hồng Nguyệt mở miệng công bố chân tướng, lại khiến cho mọi người xung quanh đều khiếp sợ không thôi. Bàng Vạn Lý nhíu chặt hai hàng lông mày, Lê Cảnh Điền tức thì phẫn nộ không nguôi, lửa giận của Hứa Chí Khanh và Vạn Đại Tài lập tức yếu đi.
"Nếu không nhờ Từ Ngôn chạy đến, Hứa Kính Chi đã thực hiện được. Hứa gia chủ, đứa cháu giỏi giang của ngài là thứ người gì, chính ngài hẳn rõ ràng. Từ Ngôn không sai, kẻ sai là Hứa Kính Chi. Nếu như ngài muốn trách tội, thì trách trên đầu Bàng Hồng Nguyệt ta là được rồi. Coi như hắn không ra tay, Bàng Hồng Nguyệt ta cũng sẽ đích thân phế đi kẻ tiểu nhân hèn hạ đó!"
Không cố kỵ thể diện gia tộc, không thèm để ý đến danh dự bản thân, người thiếu nữ quật cường đã nói rõ chân tướng. Lúc nàng nói xong, phía sau nàng, khóe miệng Từ Ngôn không khỏi nhếch lên nét hiểu ý vui vẻ.
Tại thời khắc này, hai người vợ chồng vốn chỉ lấy nhau cho có lệ, giống như thật sự đã thành một cặp vợ chồng không rời nửa bước.
Hứa Chí Khanh không ngờ nổi Bàng Hồng Nguyệt dám đích thân nói ra tình hình thực tế. Nên biết rằng một người nữ lưu, khi gặp loại sự tình này phần lớn sẽ mong tránh còn không kịp, nào có thể để người khác biết rõ. Ai ngờ Bàng Hồng Nguyệt vì một Thái Bảo tà phái, thậm chí ngay cả danh dự của mình cũng không thèm quan tâm.
"Tai họa không thể lưu, giữ hắn lại để tiếp tục hại người sao?"
Từ Ngôn bỏ mặc ánh mắt Hứa Chí Khanh, nhàn nhạt nói:
"Khi dễ vợ của ta, chẳng lẽ còn không cho phép ta đánh hắn ư?! Hứa lão đầu, nếu có người đánh chủ ý lên người phu nhân ngươi, chẳng lẽ ngươi sẽ làm rùa đen rút đầu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.