Nhất Ngôn Thông Thiên

Quyển 4 - Chương 591: Hành trình Bí cảnh (trung)

Hắc Huyền

07/03/2019

Uy lực của con kiến đỏ quái dị khiến Từ Ngôn càng thêm kinh hãi.

Hắn không sợ, mà lo rằng một khi Sở Linh Nhi gặp phải loại kiến này, coi như cơ hội sống của cô nàng sẽ là con số không.

Từ Ngôn càng lo lắng, càng cuồng chân phi nhanh hơn, thế nhưng tốc độ đám kiến quái dị bay lên kia cũng tăng nhanh không ngừng.

Hơn một ngàn con kiến hợp lại thành một con quái điểu chẳng những có thể phi hành trong bí cảnh mà tốc độ còn mau hơn lúc bò trên mặt đất vài lần. Dần dần, chúng nó đã bắt kịp được Từ Ngôn.

Tinh văn trong mắt trái Từ Ngôn dần lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Thông qua thị giác tứ hồn, Từ Ngôn không cần không cần quay đầu lại cũng nhìn thấy con quái điểu kia tới gần. Đột nhiên hắn khẽ bắt pháp quyết, Viêm Hỏa quyết được thúc giục ra.

Hỏa diễm cỡ chậu nước vừa mới xuất hiện đã phân thành ba.

"Bạo!"

Bùm!!!

Một chữ Bạo ra khỏi miệng, một quầng lửa triệt để bao phủ con quái điểu. Hỏa diễm bạo liệt bùng lên một cơn sóng nhiệt đốt trọi sạch đám kiến không còn sót lại con nào.

Từ Ngôn không muốn lãng phí thời gian ở nơi này, cho nên đánh chết con quái điểu từ kiến đỏ tạo thành rồi, hắn lại lần nữa tung người lướt đi.

Một khắc sau, Từ Ngôn chạy ra khỏi vùng cỏ hoang, đi vào một khu rừng rậm vô cùng cổ quái. Tất cả cây cối nơi đây đều mọc ra một loại dây leo giống như chạc cây. Trên chạc cây không có lá cây, trụi lủi nhìn vô cùng quỷ dị.

Mới vừa đến rừng rậm, Từ Ngôn lập tức dừng bước.

Mắt trái hắn khẽ lóe lên, hàng mày kiếm dần nhăn lại.

Dùng mắt trái, hắn nhìn thấy nơi xa có một bóng người, nhìn kỹ lại thì đã không còn thấy tung tích gì nữa. Hơn nữa cái bóng kia rất cổ quái, dường như không phải là con người.

"Đây là nơi nào..."

Hắn thấp giọng lẩm bẩm một câu, rồi bình ổn lại tinh thần, cẩn thận đánh giá chung quanh một phen.

Rất nhanh, hắn phát hiện ra nơi này có điều bất thường. Vì vậy hắn cúi người, đưa tay chống xuống mặt đất, làm thành tư thế chồng cây chuối.

Một khi đảo ngược thân thể lại, thế giới trước mắt Từ Ngôn lập tức thay đổi. Đỉnh đầu hắn là thân cành cây chui vào trong lòng đất, mà dưới chân lại chính là rễ của gốc đại thụ này.



Cây cối trong rừng rậm không phải là mọc ra chạc cây quái dị, mà là rễ cây rẽ ra làm nhiều nhánh, còn tán cây lại chôn sâu dưới đất!

Rừng rậm kỳ dị này lại là cổ thụ mọc ngược! Từ Ngôn lại lần nữa cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Ngoại trừ khiếp sợ, còn có cảm giác cổ quái âm trầm.

Hai tay hắn vận sức, cả người đang chồng cây chuối trở ngược mình nhảy lện, hai chân hắn vững vàng đáp xuống mặt đất. Đồng thời hắn đưa tay nắm lấy Thanh Lân đao, Trường Phong kiếm lơ lửng bên người, tùy lúc có thể tế ra.

Nếu như rừng rậm có quái dị thì Từ Ngôn không thể không cẩn thận đối phó được.

Hai hàng lông mày của hắn cau chặt, bước chân không nhúc nhích. Hắn thúc giục Thiên Quỷ thất biến, khống chế bốn đầu Quỷ vật bay vào trong rừng.

Dùng bốn luyện hồn mở đường rồi, hắn mới bước chân xông vào rừng rậm.

Lúc bóng dáng Từ Ngôn dần dần biến mất trong rừng rậm, chợt có một bóng người từ từ xuất hiện ngay cái rễ cây nơi hắn vừa đứng yên lúc nãy.

Xác thực mà nói, đây không phải là người sống, mà là một người gỗ, bộ dáng tương tự như người thiếu nữ có khuôn mặt sạch sẽ màu xanh, nhìn qua chừng mười mấy tuổi. Nó có hai mắt thật to, lại không hề có thần thái như thể điêu khắc mà ra, mái tóc xanh cổ quái được cột thành hai bím tóc dài, trên tóc nở đầy bông hoa cũng màu xanh đầy cổ quái.

Nữ hài bằng gỗ mở to mắt nhìn chằm chằm vào nơi Từ Ngôn biến mất như thể chưa từng nháy mắt qua, cũng như không nói chuyện qua.

Trong rừng, bước chân Từ Ngôn bỗng nhiên ngừng lại, hắn mãnh liệt quay đầu lại nhìn về phía xa xa.

Dùng thị giác của mắt trái, tuy đi xa rồi nhưng Từ Ngôn có thể nhìn thấy được bên ngoài bìa rừng. Có điều nơi đó trống không, ngoại trừ quái thụ khắp nơi, không có điểm khả nghi nào cả.

Từ Ngôn khẽ cau mày, sắc mặt có chút âm trầm.

Từ khi tiến vào rừng cây cổ quái này, hắn vẫn luôn cảm giác như có một đôi mắt đang nhìn mình, nhưng hắn không cách nào phát giác ra ánh mắt đó xuất phát từ đâu cả.

Hắn khẽ dụng vào túi trữ vật, tay đã nắm một quyển họa dài.

Một tay nhấc đao, một tay nắm Sơn Hà đồ. Xem như Từ Ngôn đã đem tất cả bảo bối có uy lực cực lớn ra cả, dùng phòng ngừa vạn nhất.

"A!!!"

Hắn vừa lấy Sơn Hà đồ ra, bỗng nhiên trong rừng rậm truyền đến kêu rên ngắn ngủi.

Ánh mắt Từ Ngôn khẽ động, cả người phập phồng lao về phía có tiếng người kêu.



Không lâu sau đó, Từ Ngôn xuất hiện bên cạnh một thi thể. Dưới chân hắn là một người chết đeo mặt nạ đen, là một vị quỷ sứ Thiên Quỷ tông!

Trên người quỷ sứ này còn lưu lại mười mấy cái lỗ thủng lớn nhỏ không đều, xuyên thấu qua cơ thể y. Dường như dính phải đòn nghiêm trọng này, mà quỷ sứ kia đã chết đến không thể chết hơn được.

Từ Ngôn đưa Thanh Lân đao lật ngược thi thể lại, nhìn kỹ một chút miệng vết thương trên người đối phương. Hắn phát hiện miệng vết thương đều có hình trụ tròn, tuyệt không phải đao kiếm gây nên mà như bị mấy chục cái dùi cui dài đâm vào mà chết.

"Pháp khí dùi đục sao? Hay là răng nanh Yêu thú?"

Trong lúc suy tư về nguyên nhân cái chết của đối phương, Từ Ngôn còn không quên gỡ túi trữ vật của đối phương xuống. Một quỷ sứ cảnh giới Hư Đan, nhất định thân gia đầy xa xỉ.

Thu lấy túi trữ vật rồi, Từ Ngôn có thể xác định đối phương không phải là bị trưởng lão chính phái đánh chết mà là bị Yêu thú giết chết. Bởi vì túi trữ vật vẫn còn đây. Nếu do người của Kim Tiền tông gây nên, căn bản không thể lưu lại túi trữ vật của địch nhân như vậy.

Đạt tới cảnh giới Hư Đan thì sẽ không ai coi thường túi trữ vật của đối thủ cùng giai. Chỉ bằng điểm này cũng đủ để Từ Ngôn kết luận, quỷ sứ xui xẻo này đã gặp phải Yêu thú.

Hắn quét mắt nhìn bốn phía, lại không phát hiện có Yêu vật tồn tại. Thực ra hắn còn có chút nghi hoặc, bởi chung quanh không có lấy chút dấu vết đánh nhau, dường như vị quỷ sứ này đột nhiên bị một loạt răng nanh sắc nhọn xuyên qua.

Một cái cắn giết chết một quỷ sứ Hư Đan, loại trình độ này ít nhất phải là Yêu linh...

Hắn thầm tính toán một phen, lại tiếp tục đi về phía trước. Hắn phải tìm được bảo địa Dược Viên trong bí cảnh.

Tiến vào bí cảnh đã hơn một canh giờ vẫn không phát hiện tung tích Sở Linh Nhi, hơn nữa hắn đi một đoạn đường lớn cũng chỉ gặp thi thể của một quỷ sứ. Cho nên Từ Ngôn cho rằng có lẽ bí cảnh kỳ dị này rất lớn, cứ tìm kiếm thế này thì tỷ lệ đụng mặt Sở Linh Nhi là quá thấp.

Có lẽ Trưởng lão hai phái tiến vào bí cảnh này đều nhắm tới Dược Viên. Như vậy người đến Dược Viên sẽ không ít, cho dù Sở Linh Nhi không cách nào tìm được Dược Viên thì có lẽ sẽ hỏi dò được tung tích Sở Linh Nhi từ những người khác.

Hắn đã quyết định chủ ý xong xuôi, Từ Ngôn toan cất bước, mắt phải lóe ra tia sáng trắng mãnh liệt ngưng tụ lại.

Từ đầu đến cuối, mắt phải Từ Ngôn vẫn luôn vận dụng Tiên Mi Quỷ Nhãn, thị giác từ hồn hổ báo sài lang vẫn xuất hiện trong đầu Từ Ngôn. Lúc này, thông qua ánh mắt Lang hồn, Từ Ngôn nhìn thấy phần đầu rễ của một cây quái thụ bên người có nhuộm chút ít vết máu đỏ tươi.

Hắn ngẩng phắt đầu lên nhìn. Thấy đám rễ cây quái thụ trê đỉnh đầu như nhiễm một tầng phiếm đỏ. Nếu như đám rễ cây uốn lượn kia kéo dài, hẳn sẽ như một cái dùi. Mà xét về hình dạng, chúng nó hoàng toàn ăn khớp với miệng vết thương trên thi thể quỷ sứ kia.

Quỷ sứ xui xẻo kia không bị Yêu thú cắn giết, mà là bị rễ cây quái thụ xuyên thủng thân thể!

Vù!!!

Ngay lúc Từ Ngôn ngẩng đầu nhìn đám rễ cây quái dị trên đỉnh đầu, thì đám rễ cây cổ thụ kia như sống lại, hơn mười đầu rễ cây như thể mười sợi roi dài nhanh như chớp đâm tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Ngôn Thông Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook