Nhất Ngôn Thông Thiên

Quyển 3 - Chương 271: Khách sạn Lâm Phúc

Hắc Huyền

06/01/2018

Dịch giả: Hoangtruc

Những người dân gặp được trên trấn đều mặc trang phục võ giả, lưng đeo đao kiếm sau lưng. Nhìn qua, bọn họ không phải là kẻ buôn bán thì cũng là người giang hồ. Có điều bộ dạng bọn họ đờ đẫn, khiến Từ Ngôn phải nghi hoặc khó hiểu.

Lúc này Bàng Hồng Nguyệt đã nhảy xuống xe ngựa, nhìn bảng hiệu quả thật là khách sạn Lâm Phúc bèn khẽ gật đầu rồi bước vào.

Bàng Hồng Nguyệt không tiếp xúc nhiều với chuyện làm ăn Bàng gia, nhưng thân phận đại tiểu thư Bàng gia đủ để chưởng quầy khách sạn phải khom người đón chào. Thật ra chưởng quầy không biết mặt đại tiểu thư Bàng gia, đây cũng là lần đầu Bàng Hồng Nguyệt đến Tê Phượng trấn, nhưng Tuyết ưng trên vai nàng là minh chứng tốt nhất việc nàng là người của Bàng gia.

Phàm những người có mang theo Tuyết ưng, đều là dòng chính của Bàng gia cả. Điểm này cả Đại Phổ không ai không biết.

“Đại tiểu thư, sao người tới mà không báo trước một tiếng, ta sẽ chuẩn bị sẵn mấy gian phòng thượng hạng cho người a.” Chưởng quầy mập mạp xoa xoa tay lúng túng nói: “Gần đây Tê Phượng trấn có quá nhiều người đến, khách sạn chúng ta ngày nào cũng chật ních, không thừa gian phòng nào cả.”

Khách sạn biên cảnh lại làm ăn tốt như vậy, vốn Bàng Hồng Nguyệt phải cao hứng mới đúng. Việc làm ăn của nhà mình, càng náo nhiệt mới kiếm được càng nhiều tiền. Thế nhưng Bàng Hồng Nguyệt và Từ Ngôn thật sự có chuyện quan trọng cần đi gấp, cho nên bọn họ rất cần được nghỉ ngơi và hồi phục một phen. Tình cảnh như hôm nay lại khiến Bàng Hồng Nguyệt ngoài ý không thôi.

“Dọn lấy phòng của ngươi không phải là xong sao?” Lúc này Từ Ngôn đi đến, tùy tiện nói với chưởng quầy: “Ngươi là người địa phương đúng không? Khuya thì đi về nhà đi, chỗ của ngươi chúng ta tạm trưng dụng.”

“Được, được.” Chưởng quầy mập mạp cười ngoác mặt nói: “Chỉ cần đại tiểu thư không chê, cứ tùy ý dùng gian hậu viện của ta bên kia. Tối nay ta về nhà ở.”

Chủ nhân người ta muốn nghỉ chân, mình cả đêm không chỗ ngủ cũng phải đi a.

Chưởng quầy béo có kinh nghiệm buôn bán dày dạn, nhưng nhìn Từ Ngôn gã vẫn cảm thấy khó xử: “Hậu viện chỉ có một gian phòng. Vị tiểu ca nhi này, hay ngươi vào chuồng ngựa ngủ tạm. Yên tâm, ta sẽ chuẩn bị hai tấm chăn nệm cho ngươi, nhất định không bị lạnh đâu.”

Coi Từ Ngôn thành hạ nhân đánh xe, chưởng quầy béo nói vậy, Bàng Hồng Nguyệt bật cười vui vẻ, trừng mắt hả giận liếc nhìn Từ Ngôn.

"Ta ngủ chuồng ngựa?" Từ Ngôn một phát túm lấy cổ áo của chưởng quầy, nhe răng trợn mắt nói: "Nhìn cho rõ. Ta là cô gia Bàng gia các ngươi, đại tiểu thư nhà ngươi là nương tử của ta!”



"Cô gia?" Chưởng quầy mập mạp sững sờ, sau đó vội thở ra một hơi, tươi cười nói: “Hóa ra là cô gia, cô gia chớ trách tội. Xin mời hai vị theo ta. Tiểu nhị! Nói nhà bếp làm thức ăn ngon đem lên, có khách quý đến.”

Trong tiếng thét to của chưởng quầy, Bàng Hồng Nguyệt và Từ Ngôn đi ra thẳng hậu viện khách sạn.

Kỳ thật hậu viện không lớn, chỉ là một gian nhà ngói nhưng sạch sẽ yên tĩnh, là chỗ nghỉ của chưởng quầy. Bình thường nơi này không người đi lại nên cũng tương đối thanh tĩnh.

“Chuyện làm ăn của Bàng gia các ngươi đều tốt vậy sao? Mở khách sạn nơi vắng vẻ thế này mà ngày nào cũng đầy kín người.”

Vào phòng, Từ Ngôn tùy ý ngồi đầu giường, vừa quan sát gian phòng vừa thuận miệng hỏi.

“Gần đây người bán hàng rong có hơi nhiều a. Nơi đây vốn không có nhiều người vậy chứ!”

Vừa vào gian phòng, Bàng Hồng Nguyệt có chút co quắp. Nàng phát hiện nơi đây chỉ có một cái giường, lại khá nhỏ. Một người nằm không vấn đề, nhưng hai người lại hơi chật.

Sắp đến Tê Phượng sơn, một nơi không phải đất lành gì. Nếu không thể nghỉ ngơi và hồi phục đàng hoàng, lỡ như gặp phải tình huống nguy hiểm, hai người càng khó ứng phó. Bàng Hồng Nguyệt định đuổi Từ Ngôn ra ngoài, nhưng do dự một lúc, vẫn không nói nên lời.

Nữ hài có tâm tư này không tính là kỳ lạ. Dù sao cũng không phải là vợ chồng thực sự, trước kia ở Bàng phủ là trên lầu và dưới lầu không sao, còn cùng giường chung gối như hiện nay lại khiến tâm tình Bàng Hồng Nguyệt nhất thời trở nên loạn như ma.

Từ trước đến nay, nàng còn chưa từng chung giường với một nam tử khác bao giờ.

“Nhiều người càng tốt. Càng nhiều khách trọ, kiếm được càng nhiều. Bàng gia các ngươi kiếm được càng nhiều, thức ăn của ta càng ngon, hắc hắc.”

Từ Ngôn lại không chút để ý. Dù sao đối với hắn mà nói, có một chỗ ở đã hạnh phúc lắm rồi. Hắn bèn vỗ vỗ giường nói: “Cũng may chưởng quản không cho thuê căn phòng này, bằng không chúng ta không có chỗ ngủ rồi.”

Nhìn bộ dáng không tim không phổi của hắn, Bàng Hồng Nguyệt càng thêm ngượng ngùng, mặt đỏ lên, không dám nhìn qua Từ Ngôn.

Không lâu sau, chưởng quầy mập mạp tự mình đưa rượu và đồ ăn tới. Ai dám coi nhẹ cơm tối của đại tiểu thư và cô gia được chứ? Vừa vào cửa, mặt lão đã đầy tươi cười nói: “Đại tiểu thư, cô gia, hai vị thong thả dùng cơm, cần gì cứ nói ta một tiếng là được. Nơi này không có ai, nhị vị ở đây bao lâu cũng không sao. Lát nữa ta sẽ phân phó tiểu nhị tránh xa hậu viện chút, sẽ không quấy rầy cô gia và đại tiểu thư nghỉ ngơi.”



Chưởng quầy hảo tâm như vậy, khiến Từ Ngôn cười hắc hắc không thôi, còn Bàng Hồng Nguyệt nghe được đỏ bừng xuống cả cần cổ, hung hăng trợn mắt nhìn Từ Ngôn đang cười đầy xấu xa. Rồi nàng phân phó chưởng quầy: “Chúng ta ở đây nhiều lắm là hai ngày sẽ đi. Ngươi bận rộn thì cứ đi đi.”

“Được rồi, hai vị cứ thong thả dùng cơm, thong thả a.”

Chưởng quầy mập mạp vừa định rời đi, lại bị Từ Ngôn cản lại.

“Chưởng quầy, những người khách trọ gần đây là thế nào? Vừa rồi ta nhìn thấy có không ít dân giang hồ a.” Từ Ngôn tò mò hỏi: "Có phải thị trấn xuất hiện chuyện mới lạ gì không? Hay bình thường cũng có nhiều khách đến trọ như vậy hả?”

Nhìn Từ Ngôn như tùy tiện, thực ra tâm tính lại rất tỉ mỉ. Hắn nhìn thấy ngoài cửa khách sạn có mấy võ giả, ánh mắt chăm chăm, trong khách sạn lại chật cứng người. Loại tình huống này có thể vì trong trấn xảy ra một sự kiện gì đó đặc biệt, cho nên vẫn là nghe kể rõ ràng mới thỏa đáng.

Một năm ở trong Quỷ Vương môn đủ để Từ Ngôn học được mười phần kinh nghiệm trên giang hồ. Kinh nghiệm của hắn hơn xa loại đại tiểu thư thế gia như Bàng Hồng Nguyệt. Loại chuyện này Bàng Hồng Nguyệt không phát giác có gì lạ, nhưng hắn lại sớm nhìn thấy rồi.

Nghe cô gia hỏi thăm, chưởng quầy mập mạp không khỏi dựng ngón tay cái lên, khen ngợi: “Cô gia nói chính xác a, bình thường khách sạn Lâm Phúc không có nhiều khách trọ như vậy. Gần đây quả có sự tình mới lạ, hấp dẫn đám người bán hàng rong và võ giả xung quanh đến đây.”

Quả vậy! Từ Ngôn khẽ gật đầu. Bàng Hồng Nguyệt bên kia không khỏi nghi hoặc: “Trong trấn xuất hiện Man tộc sao?”

Thật sự Bàng Hồng Nguyệt không nghĩ ra được trấn nhỏ nơi biên cảnh sẽ xuất hiện chuyện gì mới lạ, cho nên mới nghĩ tới Man tộc đầu tiên. Vừa hỏi câu này ra đã thấy được lịch duyệt của Bàng Hồng Nguyệt không đủ. Nếu là Từ Ngôn, tuyệt đối không hỏi một vấn đề ngốc nghếch như vậy.

Bàng Hồng Nguyệt chưa từng tận mắt nhìn thấy Man tộc, nhưng Từ Ngôn đã sớm cùng thiết kỵ Man tộc chém giết. Nếu Man tộc ở biên cảnh, một đám thiết kỵ giết qua, đừng nói khách sạn, mà cả dân chúng trong tiểu trấn này đã chạy sạch không còn chút tung tích rồi.

"Không phải Man tộc, là Lưu Lan cốc."

Một câu nói của chưởng quầy mập mạp, không chỉ khiến Từ Ngôn ngây ngẩn cả người, mà Bàng Hồng Nguyệt cũng khẽ giật mình.

Mục đích chuyến đi này của hai người là Lưu Lan cốc. Cho đến giờ Bàng Hồng Nguyệt và Từ Ngôn vẫn còn chưa rõ vị trí chính xác của Lưu Lan cốc. Vốn định nghỉ ngơi hồi phục tinh thần trong một hai ngày tới, sau đó hai người bắt đầu tìm kiếm manh mối Lưu Lan cốc. Không nghĩ tới vừa mới tới khách sạn Lâm Phúc, rõ ràng đã nghe được tin tức của Lưu Lan cốc từ chính chưởng quầy mập mạp này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Ngôn Thông Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook