Quyển 4 - Chương 472: Ra tay có chừng mực
Hắc Huyền
09/10/2018
Sáu miếng Thần Võ đạn nơi tay đủ khiến Chấn Thiên Hổ kinh hãi. Chẳng qua trong nháy mắt Chấn Thiên Hổ lại khôi phục, nhe răng cười.
“Tiểu tử, đừng quên, nơi này là khuê phòng của lão nương chứ không phải là Sát Huyết đài. Ngươi dám giết người ngay nơi ở của đệ tử thế này, chắc chắn phải nhận trừng phạt của tông môn."
Nữ nhân mập mạp lạnh giọng nói: "Giết, tất cả người bên ngoài đều biết, coi như ngươi còn mạng cũng chỉ trở thành đệ tử nô lệ, mặc người khi dễ, cuối cùng cũng không chết yên lành."
Không phải Thiên Quỷ tông không có môn quy giới luật. Cho dù có là tông môn tà phái thì cũng không có chuyện lại để môn hạ đệ tử tùy ý tàn sát lẫn nhau. Có thể tùy ý giết người trên Sát Huyết đài, thế nhưng bên ngoài tuyệt đối không được làm như vậy. Nếu không một khi bị điều tra ra, nặng thì bị đánh chết, nhẹ thì giáng xuống làm đệ tử nô lệ.
Đừng nhìn Chấn Thiên Hổ mập phì, thế nhưng tâm tư lại rất trầm ổn. Ả đóng kín phòng mình lại là định dùng một thân lực lượng hàng phục đối thủ.
Giết người trong phòng không được, thế nhưng không ai quản chuyện ngươi đả thương người cả.
Một tràng giãn gân giãn cốt rặc rặc vang lên, hai tay Chấn Thiên Hổ vận sức, một thanh đại đao to nặng bị ả nâng lên, không nói hai lời chém tới Từ Ngôn.
Lực sĩ Man tộc còn bị Thần Võ đạn đánh chết, Chấn Thiên Hổ kém xa với lực sĩ kia. Từ Ngôn có thể nắm chắc mười phần nổ chết ả nếu dùng Thần Võ đạn, có điều giết người ngay tại đây chắc chắn phải nhận trừng phạt của tông môn. Rơi vào đường cùng, Từ Ngôn đành phải cất Thần Võ đạn, rút trường đao ứng chiến.
Thần Võ đạn có thể một kích toi mạng lại không dùng được khiến Từ Ngôn ảo não không thôi. Thế nhưng hắn không e sợ gì, xuất một đao lạnh thấu xương, thân thủ linh động chiến đấu với Chấn Thiên Hổ.
Vừa mới giao thủ, Chấn Thiên Hổ lập tức lắp bắp kinh hãi.
Đối thủ khó chơi ngoài dự liệu của ả. Chẳng qua đây cũng không phải là vấn đề lớn. Bởi sàn đấu nhỏ hẹp như vậy, so xem khí lực ai lớn hơn, kẻ đó ắt chiếm cứ thượng phong. Kiếm Khí trong một không gian hẹp như vậy căn bản không có tác dụng lớn.
Muốn tụ tập linh khí cần phải có một khoảng thời gian nhỏ, cho nên khi chém giết với đối thủ am hiểu cận thân, tu hành giả dễ dàng bị đối phương ngăn cản. Lúc đó, e rằng còn chưa vung một kiếm ra thì người ta đã tiến đến gần rồi. Cho nên có thể nói cận thân chém giết kiểu này là loại phương thức chiến đấu mà tu hành giả không thích nhất.
Không chỉ có Chấn Thiên Hổ giật mình vì thân thủ của Từ Ngôn, mà Từ Ngôn cũng khẽ kinh ngạc.
Bởi vì thân thể của Chấn Thiên Hổ vô cùng mập phì, nhưng lúc tấn công lại trở nên vô cùng linh hoạt.
Tiên Thiên tứ mạch, thân nhẹ như yến!
Phát giác được đối phương có thân thủ tứ mạch, ánh mắt Từ Ngôn lập tức lạnh lẽo.
Dùng lồng sắt quây kín căn phòng, rồi dẫn dụ người khác vào trong đó. Một khi bị vậy trong không gian nhỏ hẹp như vậy, dù có kiếm pháp cường thịnh đến mấy cũng không thể xuất ra được uy lực chân chính. Thực tế đối mặt với loại người có lực lượng to lớn như Chấn Thiên Hổ lại có thiên phú thân nhẹ như yến thì đệ tử bình thường căn bản không phải đối thủ.
Thân người Từ Ngôn dịch chuyển, đồng thời cũng vận dụng thiên phú thân nhẹ như yến. Chẳng những hắn dùng ra thiên phú tứ mạch, mà còn khống chế xuất ra lực đạo kích đá vào bia của phá ngũ mạch.
Rộp!
Sau màn vung đao, một tay khác của Chấn Thiên Hổ đánh mạnh xuống dưới xương sườn của Từ Ngôn. Từ Ngôn cũng đồng thời vung khuỷu tay đánh trả. Trong tiếng trầm đục phát ra, cả hai đồng thời bị một lực cực lớn đánh văng ra, mỗi người mỗi hướng đâm thẳng vào lồng sắt.
Chỉ trong thời gian ngắn, hắn đã xuất ra lực lượng thiên phú Tiên Thiên ngũ mạch mang đến, kích đá vào bia!
“Ngươi là cao thủ phá ngũ mạch?"
Chấn Thiên Hổ vốn tưởng rằng dựa vào thân thủ nhẹ như yến của mình là có thể đơn giản chiến thắng, không nghĩ tới đối phương lại khó chơi như vậy. Đã vậy hắn còn là cao thủ tiên thiên phá ngũ mạch nữa. Với thực lực thế này, ả khó lòng thủ thắng được.
"Không phải!"
Từ Ngôn nói nhỏ, trở tay chém ra một đạo kiếm khí. Kiếm khí nổ vang bị cự đao đối phương ngăn cản được.
Một tiếng ầm vang. Chấn Thiên Hổ lại bay thẳng vào lồng sắt bên cạnh. Bị đau đớn, ả giận dữ gầm thét vung đao vọt tới.
Nhìn đối phương vọt tới, Từ Ngôn cũng không yếu thế, giơ cao đao, chân giẫm tại chỗ, một đạo kiếm khí mãnh liệt tràn lên.
"Hoành Thiên!"
Ầm ầm!
Cự đao rơi xuống, trường đao chém ra. Hai kiện pháp khí một lớn một nhỏ va chạm vào nhau.
Kiếm khí triệt tiêu lẫn nhau, chỉ còn sót lại lực đạo trên pháp khí mà thôi.
Một kích của Chấn Thiên Hổ dĩ nhiên hội tụ toàn lực. Thế nhưng vừa rồi nhìn thấy Từ Ngôn toàn lực thi triển, ả lại thầm vui vẻ.
Kiếm khí tan rã chỉ còn lại lực đạo chân chính. Chấn Thiên Hổ chưa từng gặp ai có man lực vượt trội hơn mình ở khu Tây này cả. Ả liều mạng đè nén lực phản chấn đau buốt của kiếm khí, mãnh liệt vung cự đao lên định dùng man lực đánh bay vũ khí của Từ Ngôn. Thế nhưng tích tắc sau, Chấn Thiên Hổ đã vô cùng khiếp sợ, tuy rằng kiếm khí trên trường đao của Từ Ngôn đã biến mất nhưng phía trên vẫn còn trải rộng một tầng cầu vồng.
Linh khí tản ra, chân khí gắn kết!
Điểm đáng sợ thực sự của tông sư lục mạch, kiếm xuất như cầu vồng!
Ầm ầm!
Trường kiếm mang theo chân khí như một con ác giao lao vào biển, đánh văng cự đao Chấn Thiên Hổ bay đi.
Một tiếng rặc rặc giòn vang, máu tươi bắn tung toé, một cánh tay của Chấn Thiên Hổ bị cắt rời ra.
Máu tươi xối xả, tiếng kêu rên thảm thiết.
"A!!!"
Chấn Thiên Hổ bị đau đến té ngã, lăn lộn kêu rên trên đất: "Ngươi có cảnh giới tông sư???"
Từ Ngôn đích xác là tông sư, chẳng qua không ai biết rõ mà thôi.
Nếu đã sớm biết đối thủ là tông sư, sẽ không kẻ nào dám liều mạng đấu với tông sư tại lồng giam nhỏ hẹp thế này cả.
Trừ phi tu vi cũng tới phá lục mạch, nếu không với thân thủ tông sư thì gần như vô địch trong cận thân đối chiến!
Trong giới tu hành này, tu vi Tông sư có hai điểm lợi thế.
Một là sau khi linh khí hao tổn không còn gì, chỉ có thể dùng thân thủ võ đạo thuần túy giao phong, tông sư có thể được xưng là vô địch trong đồng giai. Một điểm lợi thế nữa, chính là trong quá trình cận thân chém giết, thiên phú lục mạch mang đến càng được phát huy triệt để, đủ khiến tông sư ở thế bất bại.
Đừng nhìn Chấn Thiên Hổ có thể ngang nhiên hoành hành ở khu Tây thế nhưng ả cũng chỉ dựa vào một thân man lực và thiên phú Tiên Thiên tứ mạch mà thôi. Thực tế tuy thân thủ ả không quá yếu kém, nhưng cũng chỉ là một đệ tử bình thường trong khu cư trú. Dù thân thủ có mạnh mẽ thế nào cũng không chịu nổi một kích của đệ tử hạch tâm được. Với năng lực của Từ Ngôn, coi như không cần Thần Võ đạn cũng dễ dàng đánh chết loại đệ tử bình thường như Chấn Thiên Hổ này.
Lúc này Lưu Khuê trong góc tường tràn đầy khiếp sợ. Y không nói ra lời, nhưng không có nghĩa không nghe thấy âm thanh.
Từ Ngôn quét mắt nhìn qua Lưu Khuê, rồi quay lại nhìn vào Chấn Thiên Hổ, tay xách trường đao từng bước đi tới.
“Ngươi dám giết ta, ngươi cũng không sống được!"
Chấn Thiên Hổ nén đau nhức vì bị chặt đứt tay, nhe răng trợn mắt quát. Thân thể to béo không ngừng di chuyển về phía sau, một thân thịt mỡ run rẩy nhuộm đầy vết máu nhìn qua mà kinh người.
"Chỉ là phế bỏ ngươi mà thôi. Yên tâm, ta ra tay có chừng mực."
Từ Ngôn lạnh giọng nói, rồi nâng trường đao trong tay lên.
“Ngươi muốn chết!"
Chấn Thiên Hổ đã lùi ra đến góc tường, sau lưng không còn đường lùi nữa. Ả bèn rống lớn một tiếng, đột nhiên trong cánh tay bị cắt đứt của ả có một luồng khí đen ảm đạm vọt ra.
Khí đen vừa mới xuất hiện đã ngưng tụ thành một hình người, giương nanh múa vuốt đánh về phía đánh về phía Từ Ngôn.
“Hừ!"
Từ Ngôn hừ lạnh một tiếng, mắt trái lóe sáng. Quỷ ảnh đang bổ nhào đến gần lập tức bị xé nát, hóa thành một luồng khói đen tiêu tán đi mất.
“Dưỡng Quỷ Vi Hoạn?”
Nhìn ra được Chấn Thiên Hổ vừa rồi thúc giục ra một Quỷ vật trợ chiến, Từ Ngôn khẽ kinh ngạc, trường đao khẽ động kề sát cổ ả, trầm giọng chất vấn: "Ngươi biết Thiên Quỷ thất biến?"
“Tiểu tử, đừng quên, nơi này là khuê phòng của lão nương chứ không phải là Sát Huyết đài. Ngươi dám giết người ngay nơi ở của đệ tử thế này, chắc chắn phải nhận trừng phạt của tông môn."
Nữ nhân mập mạp lạnh giọng nói: "Giết, tất cả người bên ngoài đều biết, coi như ngươi còn mạng cũng chỉ trở thành đệ tử nô lệ, mặc người khi dễ, cuối cùng cũng không chết yên lành."
Không phải Thiên Quỷ tông không có môn quy giới luật. Cho dù có là tông môn tà phái thì cũng không có chuyện lại để môn hạ đệ tử tùy ý tàn sát lẫn nhau. Có thể tùy ý giết người trên Sát Huyết đài, thế nhưng bên ngoài tuyệt đối không được làm như vậy. Nếu không một khi bị điều tra ra, nặng thì bị đánh chết, nhẹ thì giáng xuống làm đệ tử nô lệ.
Đừng nhìn Chấn Thiên Hổ mập phì, thế nhưng tâm tư lại rất trầm ổn. Ả đóng kín phòng mình lại là định dùng một thân lực lượng hàng phục đối thủ.
Giết người trong phòng không được, thế nhưng không ai quản chuyện ngươi đả thương người cả.
Một tràng giãn gân giãn cốt rặc rặc vang lên, hai tay Chấn Thiên Hổ vận sức, một thanh đại đao to nặng bị ả nâng lên, không nói hai lời chém tới Từ Ngôn.
Lực sĩ Man tộc còn bị Thần Võ đạn đánh chết, Chấn Thiên Hổ kém xa với lực sĩ kia. Từ Ngôn có thể nắm chắc mười phần nổ chết ả nếu dùng Thần Võ đạn, có điều giết người ngay tại đây chắc chắn phải nhận trừng phạt của tông môn. Rơi vào đường cùng, Từ Ngôn đành phải cất Thần Võ đạn, rút trường đao ứng chiến.
Thần Võ đạn có thể một kích toi mạng lại không dùng được khiến Từ Ngôn ảo não không thôi. Thế nhưng hắn không e sợ gì, xuất một đao lạnh thấu xương, thân thủ linh động chiến đấu với Chấn Thiên Hổ.
Vừa mới giao thủ, Chấn Thiên Hổ lập tức lắp bắp kinh hãi.
Đối thủ khó chơi ngoài dự liệu của ả. Chẳng qua đây cũng không phải là vấn đề lớn. Bởi sàn đấu nhỏ hẹp như vậy, so xem khí lực ai lớn hơn, kẻ đó ắt chiếm cứ thượng phong. Kiếm Khí trong một không gian hẹp như vậy căn bản không có tác dụng lớn.
Muốn tụ tập linh khí cần phải có một khoảng thời gian nhỏ, cho nên khi chém giết với đối thủ am hiểu cận thân, tu hành giả dễ dàng bị đối phương ngăn cản. Lúc đó, e rằng còn chưa vung một kiếm ra thì người ta đã tiến đến gần rồi. Cho nên có thể nói cận thân chém giết kiểu này là loại phương thức chiến đấu mà tu hành giả không thích nhất.
Không chỉ có Chấn Thiên Hổ giật mình vì thân thủ của Từ Ngôn, mà Từ Ngôn cũng khẽ kinh ngạc.
Bởi vì thân thể của Chấn Thiên Hổ vô cùng mập phì, nhưng lúc tấn công lại trở nên vô cùng linh hoạt.
Tiên Thiên tứ mạch, thân nhẹ như yến!
Phát giác được đối phương có thân thủ tứ mạch, ánh mắt Từ Ngôn lập tức lạnh lẽo.
Dùng lồng sắt quây kín căn phòng, rồi dẫn dụ người khác vào trong đó. Một khi bị vậy trong không gian nhỏ hẹp như vậy, dù có kiếm pháp cường thịnh đến mấy cũng không thể xuất ra được uy lực chân chính. Thực tế đối mặt với loại người có lực lượng to lớn như Chấn Thiên Hổ lại có thiên phú thân nhẹ như yến thì đệ tử bình thường căn bản không phải đối thủ.
Thân người Từ Ngôn dịch chuyển, đồng thời cũng vận dụng thiên phú thân nhẹ như yến. Chẳng những hắn dùng ra thiên phú tứ mạch, mà còn khống chế xuất ra lực đạo kích đá vào bia của phá ngũ mạch.
Rộp!
Sau màn vung đao, một tay khác của Chấn Thiên Hổ đánh mạnh xuống dưới xương sườn của Từ Ngôn. Từ Ngôn cũng đồng thời vung khuỷu tay đánh trả. Trong tiếng trầm đục phát ra, cả hai đồng thời bị một lực cực lớn đánh văng ra, mỗi người mỗi hướng đâm thẳng vào lồng sắt.
Chỉ trong thời gian ngắn, hắn đã xuất ra lực lượng thiên phú Tiên Thiên ngũ mạch mang đến, kích đá vào bia!
“Ngươi là cao thủ phá ngũ mạch?"
Chấn Thiên Hổ vốn tưởng rằng dựa vào thân thủ nhẹ như yến của mình là có thể đơn giản chiến thắng, không nghĩ tới đối phương lại khó chơi như vậy. Đã vậy hắn còn là cao thủ tiên thiên phá ngũ mạch nữa. Với thực lực thế này, ả khó lòng thủ thắng được.
"Không phải!"
Từ Ngôn nói nhỏ, trở tay chém ra một đạo kiếm khí. Kiếm khí nổ vang bị cự đao đối phương ngăn cản được.
Một tiếng ầm vang. Chấn Thiên Hổ lại bay thẳng vào lồng sắt bên cạnh. Bị đau đớn, ả giận dữ gầm thét vung đao vọt tới.
Nhìn đối phương vọt tới, Từ Ngôn cũng không yếu thế, giơ cao đao, chân giẫm tại chỗ, một đạo kiếm khí mãnh liệt tràn lên.
"Hoành Thiên!"
Ầm ầm!
Cự đao rơi xuống, trường đao chém ra. Hai kiện pháp khí một lớn một nhỏ va chạm vào nhau.
Kiếm khí triệt tiêu lẫn nhau, chỉ còn sót lại lực đạo trên pháp khí mà thôi.
Một kích của Chấn Thiên Hổ dĩ nhiên hội tụ toàn lực. Thế nhưng vừa rồi nhìn thấy Từ Ngôn toàn lực thi triển, ả lại thầm vui vẻ.
Kiếm khí tan rã chỉ còn lại lực đạo chân chính. Chấn Thiên Hổ chưa từng gặp ai có man lực vượt trội hơn mình ở khu Tây này cả. Ả liều mạng đè nén lực phản chấn đau buốt của kiếm khí, mãnh liệt vung cự đao lên định dùng man lực đánh bay vũ khí của Từ Ngôn. Thế nhưng tích tắc sau, Chấn Thiên Hổ đã vô cùng khiếp sợ, tuy rằng kiếm khí trên trường đao của Từ Ngôn đã biến mất nhưng phía trên vẫn còn trải rộng một tầng cầu vồng.
Linh khí tản ra, chân khí gắn kết!
Điểm đáng sợ thực sự của tông sư lục mạch, kiếm xuất như cầu vồng!
Ầm ầm!
Trường kiếm mang theo chân khí như một con ác giao lao vào biển, đánh văng cự đao Chấn Thiên Hổ bay đi.
Một tiếng rặc rặc giòn vang, máu tươi bắn tung toé, một cánh tay của Chấn Thiên Hổ bị cắt rời ra.
Máu tươi xối xả, tiếng kêu rên thảm thiết.
"A!!!"
Chấn Thiên Hổ bị đau đến té ngã, lăn lộn kêu rên trên đất: "Ngươi có cảnh giới tông sư???"
Từ Ngôn đích xác là tông sư, chẳng qua không ai biết rõ mà thôi.
Nếu đã sớm biết đối thủ là tông sư, sẽ không kẻ nào dám liều mạng đấu với tông sư tại lồng giam nhỏ hẹp thế này cả.
Trừ phi tu vi cũng tới phá lục mạch, nếu không với thân thủ tông sư thì gần như vô địch trong cận thân đối chiến!
Trong giới tu hành này, tu vi Tông sư có hai điểm lợi thế.
Một là sau khi linh khí hao tổn không còn gì, chỉ có thể dùng thân thủ võ đạo thuần túy giao phong, tông sư có thể được xưng là vô địch trong đồng giai. Một điểm lợi thế nữa, chính là trong quá trình cận thân chém giết, thiên phú lục mạch mang đến càng được phát huy triệt để, đủ khiến tông sư ở thế bất bại.
Đừng nhìn Chấn Thiên Hổ có thể ngang nhiên hoành hành ở khu Tây thế nhưng ả cũng chỉ dựa vào một thân man lực và thiên phú Tiên Thiên tứ mạch mà thôi. Thực tế tuy thân thủ ả không quá yếu kém, nhưng cũng chỉ là một đệ tử bình thường trong khu cư trú. Dù thân thủ có mạnh mẽ thế nào cũng không chịu nổi một kích của đệ tử hạch tâm được. Với năng lực của Từ Ngôn, coi như không cần Thần Võ đạn cũng dễ dàng đánh chết loại đệ tử bình thường như Chấn Thiên Hổ này.
Lúc này Lưu Khuê trong góc tường tràn đầy khiếp sợ. Y không nói ra lời, nhưng không có nghĩa không nghe thấy âm thanh.
Từ Ngôn quét mắt nhìn qua Lưu Khuê, rồi quay lại nhìn vào Chấn Thiên Hổ, tay xách trường đao từng bước đi tới.
“Ngươi dám giết ta, ngươi cũng không sống được!"
Chấn Thiên Hổ nén đau nhức vì bị chặt đứt tay, nhe răng trợn mắt quát. Thân thể to béo không ngừng di chuyển về phía sau, một thân thịt mỡ run rẩy nhuộm đầy vết máu nhìn qua mà kinh người.
"Chỉ là phế bỏ ngươi mà thôi. Yên tâm, ta ra tay có chừng mực."
Từ Ngôn lạnh giọng nói, rồi nâng trường đao trong tay lên.
“Ngươi muốn chết!"
Chấn Thiên Hổ đã lùi ra đến góc tường, sau lưng không còn đường lùi nữa. Ả bèn rống lớn một tiếng, đột nhiên trong cánh tay bị cắt đứt của ả có một luồng khí đen ảm đạm vọt ra.
Khí đen vừa mới xuất hiện đã ngưng tụ thành một hình người, giương nanh múa vuốt đánh về phía đánh về phía Từ Ngôn.
“Hừ!"
Từ Ngôn hừ lạnh một tiếng, mắt trái lóe sáng. Quỷ ảnh đang bổ nhào đến gần lập tức bị xé nát, hóa thành một luồng khói đen tiêu tán đi mất.
“Dưỡng Quỷ Vi Hoạn?”
Nhìn ra được Chấn Thiên Hổ vừa rồi thúc giục ra một Quỷ vật trợ chiến, Từ Ngôn khẽ kinh ngạc, trường đao khẽ động kề sát cổ ả, trầm giọng chất vấn: "Ngươi biết Thiên Quỷ thất biến?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.