Chương 62: Cướp lấy & Trận Pháp
Ngày Em Chết
24/09/2016
“Chớ càn rõ” Huyền Viêm nhìn nhiều người như vậy lập tức bị giết thì cuồng hống, “Oanh” Tám cái Chân Ngã Thần Hỏa xuất hiện, kèm theo cuồn cuộn không dứt hỏa diễm từ hắn tản ra, một cỗ nóng cháy như có thể hết thế gian vạn vật, mọi thứ chỉ cần tiếp xúc với ngọn lửa này một cái là hóa thành tro.
“Rống” Một đầu hỏa long theo nhất kiếm bay về Thạch Nhân, mỗi nơi đi qua đều bị cháy rụi, đại địa đều bị mặc tan thành nham thạch, khí thế cuồng bạo lao về trước.
“Mở” Bên kia Triệu Cao, Mai Ngọc cùng Dương Quảng tất cả mọi người không chần chờ xuất ra Thần Hỏa, mỗi một Thẩn Hỏa đều thuộc tính khác nhau, như Kim Diễm, Mộc Diễm …!
“Oanh oanh” Từng công kích theo bốn phương tám hướng công tới, mỗi một công kích đều mang theo khí thế bá đạo, sắc bén…
Nhìn từng đợt công kích kia Thạch Nhân gầm lên một tiếng, thể thể vốn đã cao lớn năm trăm trượng lập tức to lớn thêm, một tôn Thạch Nhân như đỉnh thiên lập địa theo đó mà ra, nó trực tiếp dùng chân đá ra về công kích “Ầm” Từng tiếng va chạm kêu rên, thiên địa đều như muốn rên rỉ.
“Vù” Chân đá kia phá vỡ mọi công kích lao về đám người, tốc độ tuyệt luân vô bị, mỗi nơi đi qua đều bị kình phong xé rách, một chiêu này như có thể đụng sập tinh thần, đá bay một cái thế giới lao về trước.
“Mẹ kiếp, đầu này Thạch Nhân e rằng có thể so sánh với Đạo Thánh Thánh Tôn đi.” Nhìn một kích kia Triệu Cao chửi tục một cái, hiển nhiên theo hắn nghĩ nhiều người như vậy vây công một đầu Thạch Nhân đỉnh phong hẳn là có thể dễ dàng đánh bại, chỉ là không ngờ lại gặp một tôn biến thái như vậy Thạch Nhân.
“Còn chờ gì nữa các vị, nếu có át chủ bài vậy hãy vận dụng đi.” Dương Quảng nhìn xung quanh chỉ còn lại không tới hai mươi người thì lệ quát, hắn biết lần này làm không tốt thì nói không chừng cái mạng đều phải góp vào, chính vì thế hắn cũng không bảo trì nữa.
Chỉ thấy hắn lấy ra một cái trường kích, khi cái này trường kích xuất hiện thời điểm một cỗ sắc bén cùng sát phạt khí tức tản mát ma ra, cái này sát phạt khí tức như đã từng đồ sát thiên hạ thương sinh. Mấy người xung quanh khi thấy cái thương này xuất hiện lúc không hiểu trong lòng phát lạnh, tựa hồ chỉ cần cái thương này khẽ nhúc là có thể đâm vào tâm bọn họ vậy.
“leng keng” Từng tiếng binh khí vang lên, mỗi người đều xuất ra binh khí mạnh nhất của chính mình, từng đợt “Ngâm” vang lên, mỗi cái binh khí rung động như muốn ganh đua với nhau.
“Vù” Lại từng kích đánh tới, đại địa bây giờ ngoại trừ cái khi vực Thạch Mộc Diệp cùng chỗ Lạc Thiên ngồi xếp bằng kia còn lại tất cả đều bị đánh thành thâm uyên.
“Ầm” Chân Thạch Nhân cùng hơn hai mươi công kích đụng vào nhau, to lớn cái chân vậy mà bị đánh nát, khí thế không giảm còn lao về Thạch Nhân. “Vù vù” Nhưng mà những kình phong trong vụ nổ cũng tản ra về phía những người kia, “Aaa” vài tiếng hết thảm vang lên, những người đứng gần nhất đều bị kình phong đánh cho trọng thương bay về sau.
Hơn hai mươi kích, trong đó thậm chí còn có cả Phá Diệt đụng vào nhau, nếu bọn họ không bị luyên lụy mới là lạ.
Cuối cùng cả hai bên kiệt sức, tất cả đều bán quỳ xuống trên thiên không.
Mấy trăm vị Thánh Tôn đánh một đầu có thể so sánh với Đạo Thánh Thạch Nhân đều không thể chém giết nó, cái này làm bọn họ có chút nhụt chí.
“Lần này dù có thể lấy được Thạch Mộc Diệp cũng không thể bù đắp được tổn thất.” Nhìn mấy tên thủ vệ theo mình chết cũng đã chết, trọng thương cũng đã trọng thương Triệu Cao không khỏi cười khổ.
“Một đám phế vật mà thôi, chết thì đã chết, cần gì phải để ý.” Nghe Triệu Cao nói người khác không nói nhưng Dương Quảng lại khinh thường một cái, trong mắt hắn mạng của người khác đều không đáng một đồng mà thôi.
“Hư.” Nghe Dương Quảng nói những người còn lại ánh mắt phát lạnh nhìn về hắn, những hộ vệ kia vì bọn hắn mà chết, trong tâm còn tồn tại một chút áy náy, bây giờ Dương Quảng lại nói vậy làm sao không khiến mọi người nổi giận.
Cảm nhận mấy ánh mắt bất thiện Dương Quảng hừ một tiếng rồi không nói, bây giờ hắn đang bị thương, tốt nhất không cùng mấy người này trở mặt.
“Nha, lưỡng bại câu thương sao?” Đang mọi người âm thầm điệu trị thương thế thì một dọng nói vang lên, thanh âm hơi mang theo bất ngờ. Mọi người quay đầu lại thì thấy Lạc Thiên, một cái Nhân Tôn tiểu tử từ đầu tới cuối xem cuộc chiến, mà quỷ dị là khu vực mười trượng xung quanh hắn vậy mà không bị ảnh hưởng, cái này làm cho mấy người còn lại suy tư.
Dù sao cả khu vực trăm dặm xung quanh đều bị san thành bình địa, mà chỉ có chỗ Lạc Thiên ngồi là không bị ảnh hưởng, cái này không khỏi khiến mấy người đề phòng, dù sao bây giờ mọi người đều bị thương nặng, không thể không dề phòng.
"Nếu không ai có sức lực để lấy cây Thánh Dược kia, vậy ta lấy đi vậy" Lạc Thiên nhìn mấy người rồi không để ý nói.
"Vù" Một cái thủ án nhỏ tầm một trượng hướng về Thạch Mộc Diệp lao tới.
"Ngươi dám!" Mấy người còn sống nhìn thấy vậy ngoại trừ Mai Ngọc ra đều quát lớn, bọn họ đánh nhau sống chết chỉ vì cây này Thánh Dược, bây giờ lúc lưỡng bại câu thương lại bị một cái tiểu tử Nhân Tôn cướp đi làm sao không phẫn nộ, chỉ là bọn họ có quát thế nào cũng không thể làm gì, dù sao bọn họ bây giờ nguyên lực đã cạn kiệt, không thể làm gì được.
"Gào" Thạch Nhân cả người nứt ra nhìn thấy đại thủ ấn kia gào lên, hai mắt trợn trừng nhưng không thể làm gì.
"Pắc" Một tiếng vang lên, đại thủ không để ý mấy người phản ứng nắm lấy Thánh Dược rồi kéo về hướng Lạc Thiên.
Nhìn trong tay Thạch Mộc Diệp Lạc Thiên lách mình đã xuất hiện tại Mai Ngọc không để ý mọi người Đấu Chuyển Tinh Di rời đi.
Mấy người còn lại nhìn Lạc Thiên rời đi suýt phun lão huyết, đánh nhau long trời lở đất cái gì cũng không được, còn mất đi mấy cái hộ vệ, cuối cùng còn không bằng một cái Nhân Tôn tiểu tử ôm cây đợi thỏ.
"Cầm đi" Đi tới một đoạn đường, Lạc Thiên truyền vào một tia sinh cơ chữa trị cho Mai Ngọc rồi đưa Thạch Mộn Thảo cho nàng rồi không để ý, Huyễn Thế Cửu Ảnh vạn chuyển đi về trước.
"Đa tạ công tử." Nhìn cây Thánh Dược có thể khiến cho mình tăng lên thể chất Mai Ngọc cảm động nói, còn về đắc tội hay không mấy người kia nàng cũng không có nói, dù sao với Lạc Thiên mà nói mấy người kia cùng thế lực sau lưng họ đều không đáng để hắn bạn tâm.
...
Hai người xuất hiện một lần nữa đã là một vùng đất bằng, ở đây không giống các khu vực khác trong Thạch Đà toàn là Đá, mà ở đây xung quanh cây cối um tùm, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng chim hót.
"Tới" Lạc Thiên nhẹ nhàng nỉ non một tí, hai mắt đen đã biến thành màu xám tối, Hư Vô Chi Lực thao thao bất tuyệt truyền vào tròng mắt.
Phía trước mọi thứ đã bắt đầu rõ ràng, tại đôi mắt này phía dưới thiên địa trở về quý tích của nó, đôi mắt như có thể nhìn thấu vận mệnh vạn vật, xuyên thẳng tới tương lai.
Đôi mắt của hắn bây giờ đã vượt qua Nguyên Thiên Chi Mâu trong quá khứ, bây giờ hắn dùng Ban Sơ Phàm Thể làm môi giới, Hư Vô Chi Lực thôi động, như vậy từ một ý nghĩa nào đó đôi mắt này thậm chí đã vượt qua Thần Mâu.
Tại trước không gian Lạc Thiên thấy một bức tường vô hình đang hiển hiện, bức tường này nếu không phải có Ban Sơ Phàm Thể cùng Niệm Lực diễn hóa ra Hư Vô Chi Mâu thì không thể thấy được, dù là cái khác có Thần Mâu cũng không được, muốn thấy cái này bức tường ít nhất phải có Tôn Chủ cực hạn mới có thể cảm nhận được một chút, mà Tôn Chủ này ít ra phải là nhạy cảm nhất trong mấy vị mới được.
"Rốt cuộc là cái gì đẳng cấp tự nhiên trận pháp mới có thể mờ ảo như vậy?" Nhìn cái kia trận pháp Lạc Thiên không khỏi nỉ non, trên đời này trận pháp nhiều vô số kể, mà trong đó trận pháp mạnh nhất thường là do hoàn cảnh diễn hóa thành tự nhiên trận pháp, cái này là do sức mạnh trời đất trải qua các loại giao tế phức tạp mới có hình thành, chính vì thế mỗi một cái trận pháp đều là như vậy khó phá.
"Ngươi lui ra xa một chút" Lạc Thiên nhìn Mai Ngọc rồi khẽ nói một tiếng, trong cổ thư truyền thừa Lạc Tộc có nhắc qua rất nhiều cách phá giải trận pháp, nhưng mà cái này trận pháp hắn không biết là loại nào nên muốn trước công kích sau lại xem có thể hay không biết nó là cái gì trận pháp rồi phá giải.
"Vâng." Mai Ngọc gật đầu một cái rồi bay đi, nàng đã trải qua xem Lạc Thiên chiến đấu, cũng không muốn vì dư uy mà mất mạng nên rời đi.
Chờ Mai Ngọc đi Lạc Thiên hai mắt thoáng ngưng nhìn trận pháp trước. "Oành" Một luồng huy diệt chi lực từ Lạc Thiên tản ra, không gian cây cối xung quanh bắt đầu Khô Vinh, chúng mắt thường có thể thấy được bắt đầu héo rũ.
"Vù vù" Nhất niệm hóa thành mười chỉ lao tới, mỗi chỉ đều mang theo hủy diệt chi lực như muốn hủy thiên diệt địa lao về mỗi góc của trận pháp.
Nếu là bình thường nếu không thể cảm nhận được nó thì không thể đánh trúng, nhưng mà Lạc Thiên được Hư Vô Chi Mâu trợ giúp thì có thể trực tiếp công kích.
"Oành oành" Từng tiếng vang lên thật lớn, dù từng chỉ đánh vào trận pháp mỗi góc nhưng sau khi đánh xong trận pháp vẫn không hề rung động một cái, tựa hồ dù thiên địa có phá diệt ngày nó vẫn cứ tồn tại như vậy, mà càng kỳ lạ là đại địa xung quanh đều không bị nứt ra, nó tựa như được trận pháp bảo vệ vậy.
"Oành" Thấy một lần không được hai mắt Lạc Thiên thao thao bất tuyệt quang mang tản ra, hai mắt hắn phun ra hai tia bạch quang lao thẳng tới trận pháp.
Bạch quang bá đạo đánh thủng thời không, vượt qua tuyên tổ mà tới, "Ầmm " Bạch quang đánh vào trận pháp rồi từ trên cắt xuống như muốn chẻ đôi cái này trận pháp.
"Ầm ầm" Từng tiếng vang lên, quản chi Bạch Quang như có thể đâm thủng Thập Thiên, cắt đứt thiên cổ kia cũng không thể để lại được một vết rung động nào.
"Vù" Một tiếng vang lên, từ trận pháp đánh ra một tia kim quang, cái này kim quang như từ quá khứ theo tới hiện tại, nó như vượt qua thời gian trường hà đi tới.
Khí thế lăng lệ như có thể đồ Tiền Thần diệt Yêu Ma một dạng, mỗi nơi đi qua thiên địa đều "rung rung" vài tiếng, nó lấy tốc độ tuyệt luân vô bỉ đánh tới Lạc Thiên.
Nhìn bỗng nhiên lao ra cái kia kim quang Lạc Thiên biến sắc, muốn phòng thủ nhưng đã quá muộn, "Oành" Một tiếng vang lên thật lớn, thiên địa đều rên rỉ, Thập Thiên vì đó mà rung động.
"Thiếu Chủ" Nhìn Lạc Thiên chỗ đứng bị một vụ nổ lớn Mai Ngọc hoa dung thất sắc kinh hô một tiếng nhưng không dám trái lời Lạc Thiên tiến tới.
Một lúc sau bụi bặm tán đi, không gian ở giữa dần dần hiện ra một cái quả trứng màu vàng, cái trứng này tản mát ra kim quang như muốn chiếu sáng như thiên. Khi nó xuất hiện lúc vạn vật vận chuyển quy luật như bị một cỗ sức mạnh kìm nén không thể tiếp tục.
Tại giờ khắc này thiên địa như trở thành Vĩnh Hằng, cái kia bọc trứng nằm ở đấy như thiên địa ban sơ trước nó đã ở đấy, nó như trường tồn cùng thời gian, bất diệt mà kiên cố triền miên giữa thiên địa nằm ở đấy.
"Leng keng" Một tiếng như sắt thép va chạm, cái bọc trứng kia bỗng nhiên tách ra từng cái sợi xích sắt, mỗi một xích sắt đều nổi lên từng loại phù văn cổ xưa, khi ngươi nhìn vào cái này cổ xưa phù văn lúc cơ thể ngươi như đang dần mất đi sức mạnh, tựa hồ bị cái này phù văn hút lấy một phần và phong ấn đi một phần vậy.
"Hô" Cảm nhận cơ thể không có thương thế gì Lạc Thiên thở nhẹ một hơi. Vừa rồi hắn không kịp đón đỡ lúc đã trực tiếp vận dụng Cửu Xích Phong Thiên bao bọc lấy mình để tránh né, cũng may Tam Xích trong Cửu Xích Phong Thiên có thể xuất hiện kịp mà đón đỡ.
Số từ: 3336
“Rống” Một đầu hỏa long theo nhất kiếm bay về Thạch Nhân, mỗi nơi đi qua đều bị cháy rụi, đại địa đều bị mặc tan thành nham thạch, khí thế cuồng bạo lao về trước.
“Mở” Bên kia Triệu Cao, Mai Ngọc cùng Dương Quảng tất cả mọi người không chần chờ xuất ra Thần Hỏa, mỗi một Thẩn Hỏa đều thuộc tính khác nhau, như Kim Diễm, Mộc Diễm …!
“Oanh oanh” Từng công kích theo bốn phương tám hướng công tới, mỗi một công kích đều mang theo khí thế bá đạo, sắc bén…
Nhìn từng đợt công kích kia Thạch Nhân gầm lên một tiếng, thể thể vốn đã cao lớn năm trăm trượng lập tức to lớn thêm, một tôn Thạch Nhân như đỉnh thiên lập địa theo đó mà ra, nó trực tiếp dùng chân đá ra về công kích “Ầm” Từng tiếng va chạm kêu rên, thiên địa đều như muốn rên rỉ.
“Vù” Chân đá kia phá vỡ mọi công kích lao về đám người, tốc độ tuyệt luân vô bị, mỗi nơi đi qua đều bị kình phong xé rách, một chiêu này như có thể đụng sập tinh thần, đá bay một cái thế giới lao về trước.
“Mẹ kiếp, đầu này Thạch Nhân e rằng có thể so sánh với Đạo Thánh Thánh Tôn đi.” Nhìn một kích kia Triệu Cao chửi tục một cái, hiển nhiên theo hắn nghĩ nhiều người như vậy vây công một đầu Thạch Nhân đỉnh phong hẳn là có thể dễ dàng đánh bại, chỉ là không ngờ lại gặp một tôn biến thái như vậy Thạch Nhân.
“Còn chờ gì nữa các vị, nếu có át chủ bài vậy hãy vận dụng đi.” Dương Quảng nhìn xung quanh chỉ còn lại không tới hai mươi người thì lệ quát, hắn biết lần này làm không tốt thì nói không chừng cái mạng đều phải góp vào, chính vì thế hắn cũng không bảo trì nữa.
Chỉ thấy hắn lấy ra một cái trường kích, khi cái này trường kích xuất hiện thời điểm một cỗ sắc bén cùng sát phạt khí tức tản mát ma ra, cái này sát phạt khí tức như đã từng đồ sát thiên hạ thương sinh. Mấy người xung quanh khi thấy cái thương này xuất hiện lúc không hiểu trong lòng phát lạnh, tựa hồ chỉ cần cái thương này khẽ nhúc là có thể đâm vào tâm bọn họ vậy.
“leng keng” Từng tiếng binh khí vang lên, mỗi người đều xuất ra binh khí mạnh nhất của chính mình, từng đợt “Ngâm” vang lên, mỗi cái binh khí rung động như muốn ganh đua với nhau.
“Vù” Lại từng kích đánh tới, đại địa bây giờ ngoại trừ cái khi vực Thạch Mộc Diệp cùng chỗ Lạc Thiên ngồi xếp bằng kia còn lại tất cả đều bị đánh thành thâm uyên.
“Ầm” Chân Thạch Nhân cùng hơn hai mươi công kích đụng vào nhau, to lớn cái chân vậy mà bị đánh nát, khí thế không giảm còn lao về Thạch Nhân. “Vù vù” Nhưng mà những kình phong trong vụ nổ cũng tản ra về phía những người kia, “Aaa” vài tiếng hết thảm vang lên, những người đứng gần nhất đều bị kình phong đánh cho trọng thương bay về sau.
Hơn hai mươi kích, trong đó thậm chí còn có cả Phá Diệt đụng vào nhau, nếu bọn họ không bị luyên lụy mới là lạ.
Cuối cùng cả hai bên kiệt sức, tất cả đều bán quỳ xuống trên thiên không.
Mấy trăm vị Thánh Tôn đánh một đầu có thể so sánh với Đạo Thánh Thạch Nhân đều không thể chém giết nó, cái này làm bọn họ có chút nhụt chí.
“Lần này dù có thể lấy được Thạch Mộc Diệp cũng không thể bù đắp được tổn thất.” Nhìn mấy tên thủ vệ theo mình chết cũng đã chết, trọng thương cũng đã trọng thương Triệu Cao không khỏi cười khổ.
“Một đám phế vật mà thôi, chết thì đã chết, cần gì phải để ý.” Nghe Triệu Cao nói người khác không nói nhưng Dương Quảng lại khinh thường một cái, trong mắt hắn mạng của người khác đều không đáng một đồng mà thôi.
“Hư.” Nghe Dương Quảng nói những người còn lại ánh mắt phát lạnh nhìn về hắn, những hộ vệ kia vì bọn hắn mà chết, trong tâm còn tồn tại một chút áy náy, bây giờ Dương Quảng lại nói vậy làm sao không khiến mọi người nổi giận.
Cảm nhận mấy ánh mắt bất thiện Dương Quảng hừ một tiếng rồi không nói, bây giờ hắn đang bị thương, tốt nhất không cùng mấy người này trở mặt.
“Nha, lưỡng bại câu thương sao?” Đang mọi người âm thầm điệu trị thương thế thì một dọng nói vang lên, thanh âm hơi mang theo bất ngờ. Mọi người quay đầu lại thì thấy Lạc Thiên, một cái Nhân Tôn tiểu tử từ đầu tới cuối xem cuộc chiến, mà quỷ dị là khu vực mười trượng xung quanh hắn vậy mà không bị ảnh hưởng, cái này làm cho mấy người còn lại suy tư.
Dù sao cả khu vực trăm dặm xung quanh đều bị san thành bình địa, mà chỉ có chỗ Lạc Thiên ngồi là không bị ảnh hưởng, cái này không khỏi khiến mấy người đề phòng, dù sao bây giờ mọi người đều bị thương nặng, không thể không dề phòng.
"Nếu không ai có sức lực để lấy cây Thánh Dược kia, vậy ta lấy đi vậy" Lạc Thiên nhìn mấy người rồi không để ý nói.
"Vù" Một cái thủ án nhỏ tầm một trượng hướng về Thạch Mộc Diệp lao tới.
"Ngươi dám!" Mấy người còn sống nhìn thấy vậy ngoại trừ Mai Ngọc ra đều quát lớn, bọn họ đánh nhau sống chết chỉ vì cây này Thánh Dược, bây giờ lúc lưỡng bại câu thương lại bị một cái tiểu tử Nhân Tôn cướp đi làm sao không phẫn nộ, chỉ là bọn họ có quát thế nào cũng không thể làm gì, dù sao bọn họ bây giờ nguyên lực đã cạn kiệt, không thể làm gì được.
"Gào" Thạch Nhân cả người nứt ra nhìn thấy đại thủ ấn kia gào lên, hai mắt trợn trừng nhưng không thể làm gì.
"Pắc" Một tiếng vang lên, đại thủ không để ý mấy người phản ứng nắm lấy Thánh Dược rồi kéo về hướng Lạc Thiên.
Nhìn trong tay Thạch Mộc Diệp Lạc Thiên lách mình đã xuất hiện tại Mai Ngọc không để ý mọi người Đấu Chuyển Tinh Di rời đi.
Mấy người còn lại nhìn Lạc Thiên rời đi suýt phun lão huyết, đánh nhau long trời lở đất cái gì cũng không được, còn mất đi mấy cái hộ vệ, cuối cùng còn không bằng một cái Nhân Tôn tiểu tử ôm cây đợi thỏ.
"Cầm đi" Đi tới một đoạn đường, Lạc Thiên truyền vào một tia sinh cơ chữa trị cho Mai Ngọc rồi đưa Thạch Mộn Thảo cho nàng rồi không để ý, Huyễn Thế Cửu Ảnh vạn chuyển đi về trước.
"Đa tạ công tử." Nhìn cây Thánh Dược có thể khiến cho mình tăng lên thể chất Mai Ngọc cảm động nói, còn về đắc tội hay không mấy người kia nàng cũng không có nói, dù sao với Lạc Thiên mà nói mấy người kia cùng thế lực sau lưng họ đều không đáng để hắn bạn tâm.
...
Hai người xuất hiện một lần nữa đã là một vùng đất bằng, ở đây không giống các khu vực khác trong Thạch Đà toàn là Đá, mà ở đây xung quanh cây cối um tùm, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng chim hót.
"Tới" Lạc Thiên nhẹ nhàng nỉ non một tí, hai mắt đen đã biến thành màu xám tối, Hư Vô Chi Lực thao thao bất tuyệt truyền vào tròng mắt.
Phía trước mọi thứ đã bắt đầu rõ ràng, tại đôi mắt này phía dưới thiên địa trở về quý tích của nó, đôi mắt như có thể nhìn thấu vận mệnh vạn vật, xuyên thẳng tới tương lai.
Đôi mắt của hắn bây giờ đã vượt qua Nguyên Thiên Chi Mâu trong quá khứ, bây giờ hắn dùng Ban Sơ Phàm Thể làm môi giới, Hư Vô Chi Lực thôi động, như vậy từ một ý nghĩa nào đó đôi mắt này thậm chí đã vượt qua Thần Mâu.
Tại trước không gian Lạc Thiên thấy một bức tường vô hình đang hiển hiện, bức tường này nếu không phải có Ban Sơ Phàm Thể cùng Niệm Lực diễn hóa ra Hư Vô Chi Mâu thì không thể thấy được, dù là cái khác có Thần Mâu cũng không được, muốn thấy cái này bức tường ít nhất phải có Tôn Chủ cực hạn mới có thể cảm nhận được một chút, mà Tôn Chủ này ít ra phải là nhạy cảm nhất trong mấy vị mới được.
"Rốt cuộc là cái gì đẳng cấp tự nhiên trận pháp mới có thể mờ ảo như vậy?" Nhìn cái kia trận pháp Lạc Thiên không khỏi nỉ non, trên đời này trận pháp nhiều vô số kể, mà trong đó trận pháp mạnh nhất thường là do hoàn cảnh diễn hóa thành tự nhiên trận pháp, cái này là do sức mạnh trời đất trải qua các loại giao tế phức tạp mới có hình thành, chính vì thế mỗi một cái trận pháp đều là như vậy khó phá.
"Ngươi lui ra xa một chút" Lạc Thiên nhìn Mai Ngọc rồi khẽ nói một tiếng, trong cổ thư truyền thừa Lạc Tộc có nhắc qua rất nhiều cách phá giải trận pháp, nhưng mà cái này trận pháp hắn không biết là loại nào nên muốn trước công kích sau lại xem có thể hay không biết nó là cái gì trận pháp rồi phá giải.
"Vâng." Mai Ngọc gật đầu một cái rồi bay đi, nàng đã trải qua xem Lạc Thiên chiến đấu, cũng không muốn vì dư uy mà mất mạng nên rời đi.
Chờ Mai Ngọc đi Lạc Thiên hai mắt thoáng ngưng nhìn trận pháp trước. "Oành" Một luồng huy diệt chi lực từ Lạc Thiên tản ra, không gian cây cối xung quanh bắt đầu Khô Vinh, chúng mắt thường có thể thấy được bắt đầu héo rũ.
"Vù vù" Nhất niệm hóa thành mười chỉ lao tới, mỗi chỉ đều mang theo hủy diệt chi lực như muốn hủy thiên diệt địa lao về mỗi góc của trận pháp.
Nếu là bình thường nếu không thể cảm nhận được nó thì không thể đánh trúng, nhưng mà Lạc Thiên được Hư Vô Chi Mâu trợ giúp thì có thể trực tiếp công kích.
"Oành oành" Từng tiếng vang lên thật lớn, dù từng chỉ đánh vào trận pháp mỗi góc nhưng sau khi đánh xong trận pháp vẫn không hề rung động một cái, tựa hồ dù thiên địa có phá diệt ngày nó vẫn cứ tồn tại như vậy, mà càng kỳ lạ là đại địa xung quanh đều không bị nứt ra, nó tựa như được trận pháp bảo vệ vậy.
"Oành" Thấy một lần không được hai mắt Lạc Thiên thao thao bất tuyệt quang mang tản ra, hai mắt hắn phun ra hai tia bạch quang lao thẳng tới trận pháp.
Bạch quang bá đạo đánh thủng thời không, vượt qua tuyên tổ mà tới, "Ầmm " Bạch quang đánh vào trận pháp rồi từ trên cắt xuống như muốn chẻ đôi cái này trận pháp.
"Ầm ầm" Từng tiếng vang lên, quản chi Bạch Quang như có thể đâm thủng Thập Thiên, cắt đứt thiên cổ kia cũng không thể để lại được một vết rung động nào.
"Vù" Một tiếng vang lên, từ trận pháp đánh ra một tia kim quang, cái này kim quang như từ quá khứ theo tới hiện tại, nó như vượt qua thời gian trường hà đi tới.
Khí thế lăng lệ như có thể đồ Tiền Thần diệt Yêu Ma một dạng, mỗi nơi đi qua thiên địa đều "rung rung" vài tiếng, nó lấy tốc độ tuyệt luân vô bỉ đánh tới Lạc Thiên.
Nhìn bỗng nhiên lao ra cái kia kim quang Lạc Thiên biến sắc, muốn phòng thủ nhưng đã quá muộn, "Oành" Một tiếng vang lên thật lớn, thiên địa đều rên rỉ, Thập Thiên vì đó mà rung động.
"Thiếu Chủ" Nhìn Lạc Thiên chỗ đứng bị một vụ nổ lớn Mai Ngọc hoa dung thất sắc kinh hô một tiếng nhưng không dám trái lời Lạc Thiên tiến tới.
Một lúc sau bụi bặm tán đi, không gian ở giữa dần dần hiện ra một cái quả trứng màu vàng, cái trứng này tản mát ra kim quang như muốn chiếu sáng như thiên. Khi nó xuất hiện lúc vạn vật vận chuyển quy luật như bị một cỗ sức mạnh kìm nén không thể tiếp tục.
Tại giờ khắc này thiên địa như trở thành Vĩnh Hằng, cái kia bọc trứng nằm ở đấy như thiên địa ban sơ trước nó đã ở đấy, nó như trường tồn cùng thời gian, bất diệt mà kiên cố triền miên giữa thiên địa nằm ở đấy.
"Leng keng" Một tiếng như sắt thép va chạm, cái bọc trứng kia bỗng nhiên tách ra từng cái sợi xích sắt, mỗi một xích sắt đều nổi lên từng loại phù văn cổ xưa, khi ngươi nhìn vào cái này cổ xưa phù văn lúc cơ thể ngươi như đang dần mất đi sức mạnh, tựa hồ bị cái này phù văn hút lấy một phần và phong ấn đi một phần vậy.
"Hô" Cảm nhận cơ thể không có thương thế gì Lạc Thiên thở nhẹ một hơi. Vừa rồi hắn không kịp đón đỡ lúc đã trực tiếp vận dụng Cửu Xích Phong Thiên bao bọc lấy mình để tránh né, cũng may Tam Xích trong Cửu Xích Phong Thiên có thể xuất hiện kịp mà đón đỡ.
Số từ: 3336
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.