Chương 138: Định Trận Thần Châm
Ngày Em Chết
17/11/2016
Tại một vùng tăm tối trong, không gian không có một tia sáng, tại trung
tâm trong Lạc Thiên đứng đấy ánh mắt khóa lấy một cái tọa độ, hắn cứ như vậy đứng đấy nhìn lấy cái này tọa độ, thần sắc đầy suy tư.
Cũng không bao lâu lắm Lạc Thiên hai tay kết ấn, quanh thân hắn từng đạo phù văn như từ thương thiên rủ xuống, những này phù văn đều trần ngập lấy không gian chi lực, mỗi một sợi phù văn trên khi xuất hiện lúc lập tức biến mất như chúng đã đồng hóa cùng không gian nơi đây.
Lạc Thiên thủ tâm bình tĩnh đứng đấy, cũng không bao lâu sau, hắn một tay dơ ra, khi hắn dơ ra lúc phía trước như có một bức tường vô hình ngăn chặn lấy bàn tay của hắn, bức tường này mười phần mờ ảo, khi chạm vào nó lúc sẽ khiến người cảm giác nó đang ở trước mặt ngươi nhưng kỳ thật đang ở lấy một khoảng cách cực kỳ xa xôi.
“Mở.” Cũng không bao lâu đang đứng im Lạc Thiên bỗng nhiên quát lớn một tiếng, theo đó không gian phía trước rung rung từng đợt như muốn phá toái.
“Rắc rắc.” Một tiếng vang lên trong không gian, theo đó bức tường vô hình kia lập tức phá toái để lộ ra một cái thông đạo.
Nhìn này thông này Lạc Thiên cũng không chần chờ lập tức bước vào, mà khi hắn bước vào lúc không gian thông đạo kia lập tức khép lại như chưa từng xuất hiện vậy.
Bước vào thông đạo trong, hoàn cảnh ở đây cũng không có cái gì thay đổi, có chăng chỉ là ở trung tâm không gian có lấy một vật đang phát sáng, nó ánh sáng trên tuy rằng có vẻ ảm đạm nhưng khi đặt ở trong không gian này lúc lại như một ngọn Hải Đăng chiếu sáng để con thuyền có thể tìm được đường về vậy.
Ấnh sáng tỏa ra kia là bắt nguồn từ một vật, mà vật này nó bề ngoài hình dáng giống như một cái cột sống của con người vậy, trên cái này xương sườn có lấy tám đốt, mỗi một đót trên đều khắc lấy những phù văn cổ xưa, nó cổ xưa tới mức tựa hồ dù là ai cũng không thể ngược dòng tìm hiểu được vậy, là như vậy mười phần xa xôi.
“Định Trận Thần Cốt.” Nhìn cái vật giống như xương cột sống trên thân huyết nhục chi khu của nhân tộc này Lạc Thiên khẽ nỉ non, vật này hắn là biết đến đấy.
Định Trận Thần Cốt, nó là do hoàn cảnh tự nhiên sinh ra mà không phải là cái gì người tạo ra. Nó xuất hiện lúc thường ở một nơi có nhiều người chết, bởi vì vật này là hấp thu lấy vô số tinh túy của những người đã chết mới có thể hình thành, nó hình thành quá trình rất là giống như Nội Tâm Chi Quang năm đó Lạc Thiên ở Ma Uyên Cấm Địa đạt được.
Nhưng có một cái khác biệt là vật này không phải do tu sĩ tạo thành, mà nó là do thiên địa tự nhiên hình thành, hơn nữa nó muốn hình thành vậy phải cần huyết nhục cùng xương tủy của rất nhiều sinh linh, mà cái này số lượng đã không cách nào để đếm được, theo Lạc Thiên đoán vật này muốn hình thành vậy phải có trên trăm vạn ức người chết mới có thể thành hình, hơn nữa những người chết kia đều phải Đế Tôn cảnh trở lên mới được.
Như vậy có thể thấy được nó hình thành độ khó là như thế nào.
Công dụng thì Lạc Thiên có biết đến, vật này thường dùng để làm nơi trung tâm chống đỡ trận pháp, nếu dùng nó để gia trì cho trận pháp vậy thì trận pháp sẽ được tăng phúc lên ba thành hiệu quả, quản chi là chung cực đại trận cũng là công hiệu như vậy.
Nhìn vật này một vòng rồi Lạc Thiên hai tay kết quấn, theo đó mi tâm hiện ra một cái xích làm bằng đại đạo lao ra quấn về Định Trận Thần Cốt, hiển nhiên hắn là biết tới cách nhận chủ vật này.
Theo chúng quấn lấy với nhau lúc Lạc Thiên cùng Định Trận Thần Cốt dần dần nối liền liên hệ, “Vù” một tiếng, Định Trận Thần Cốt khi nhận Lạc Thiên làm chủ xong lập tức bay tới bàn tay của hắn, trên thân nó ánh sáng càng phát ra chói lọi, tựa như đang vui mừng vì có chủ vậy.
“Năm đó bọn họ không có cách nào để thu phục được ngươi, như vậy bây giờ hãy theo ta đi.” Lạc Thiên nhìn Định Trận Thần Cốt khẽ nói. Năm đó hắn nghe Kiếm Nhất nói Ma Thần Điện đám người tuy là có được nó nhưng không cách nào khiến nó nhận chủ, chính vì vậy trong trận chiến cuối cùng cũng không thấy họ đem vật này ra.
Còn nếu bọn họ có thể vận dụng được nó vậy thì trong trận chiến cuối cùng kia cũng không tới nỗi thảm bại như vậy.
“Cũng là lúc nên rời khỏi đây.” Thu hồi tâm tình Lạc Thiên khẽ nỉ non, vật hắn muốn đều đã đạt tới, ở lại Ma Thần Điện trong cũng không còn ý nghĩa.
……
Tại một cung điện có sáu bức tượng trong, Cơ Lang thần sắc hoảng hốt đi đi lại lại, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Mà một bên vốn đứng đấy Tà Nguyệt bây giờ đã không thấy đâu, hiển nhiên là đã biến mất tại cung điện.
“Nha đầu, có chuyện gì sao.” Đang lo lắng Cơ Lang bỗng nhiên nghe được một âm thanh, nghe thanh âm này lúc nàng thần sắc vui mừng.
Quản nhiên chỉ thấy Lạc Thiên không biết từ lúc nào đã xuất hiện tại trong cung điện, thần thái vẫn là như vậy bình tĩnh.
“Lạc Thiên.” Cơ Lang nhìn thấy hắn vui mừng kêu lên, nhưng sau lập tức khuôn mặt nàng chuyển thành lo lắng: “Lạc Thiên, Tà Nguyệt bị bắt đi rồi.” Mấy ngày này khi Tà Nguyệt bị bắt nàng sắp lo lắng chết rồi, làm sao cũng chỉ cầu mong Lạc Thiên nhanh chóng trở về một chút.
Cũng không bao lâu lắm Lạc Thiên hai tay kết ấn, quanh thân hắn từng đạo phù văn như từ thương thiên rủ xuống, những này phù văn đều trần ngập lấy không gian chi lực, mỗi một sợi phù văn trên khi xuất hiện lúc lập tức biến mất như chúng đã đồng hóa cùng không gian nơi đây.
Lạc Thiên thủ tâm bình tĩnh đứng đấy, cũng không bao lâu sau, hắn một tay dơ ra, khi hắn dơ ra lúc phía trước như có một bức tường vô hình ngăn chặn lấy bàn tay của hắn, bức tường này mười phần mờ ảo, khi chạm vào nó lúc sẽ khiến người cảm giác nó đang ở trước mặt ngươi nhưng kỳ thật đang ở lấy một khoảng cách cực kỳ xa xôi.
“Mở.” Cũng không bao lâu đang đứng im Lạc Thiên bỗng nhiên quát lớn một tiếng, theo đó không gian phía trước rung rung từng đợt như muốn phá toái.
“Rắc rắc.” Một tiếng vang lên trong không gian, theo đó bức tường vô hình kia lập tức phá toái để lộ ra một cái thông đạo.
Nhìn này thông này Lạc Thiên cũng không chần chờ lập tức bước vào, mà khi hắn bước vào lúc không gian thông đạo kia lập tức khép lại như chưa từng xuất hiện vậy.
Bước vào thông đạo trong, hoàn cảnh ở đây cũng không có cái gì thay đổi, có chăng chỉ là ở trung tâm không gian có lấy một vật đang phát sáng, nó ánh sáng trên tuy rằng có vẻ ảm đạm nhưng khi đặt ở trong không gian này lúc lại như một ngọn Hải Đăng chiếu sáng để con thuyền có thể tìm được đường về vậy.
Ấnh sáng tỏa ra kia là bắt nguồn từ một vật, mà vật này nó bề ngoài hình dáng giống như một cái cột sống của con người vậy, trên cái này xương sườn có lấy tám đốt, mỗi một đót trên đều khắc lấy những phù văn cổ xưa, nó cổ xưa tới mức tựa hồ dù là ai cũng không thể ngược dòng tìm hiểu được vậy, là như vậy mười phần xa xôi.
“Định Trận Thần Cốt.” Nhìn cái vật giống như xương cột sống trên thân huyết nhục chi khu của nhân tộc này Lạc Thiên khẽ nỉ non, vật này hắn là biết đến đấy.
Định Trận Thần Cốt, nó là do hoàn cảnh tự nhiên sinh ra mà không phải là cái gì người tạo ra. Nó xuất hiện lúc thường ở một nơi có nhiều người chết, bởi vì vật này là hấp thu lấy vô số tinh túy của những người đã chết mới có thể hình thành, nó hình thành quá trình rất là giống như Nội Tâm Chi Quang năm đó Lạc Thiên ở Ma Uyên Cấm Địa đạt được.
Nhưng có một cái khác biệt là vật này không phải do tu sĩ tạo thành, mà nó là do thiên địa tự nhiên hình thành, hơn nữa nó muốn hình thành vậy phải cần huyết nhục cùng xương tủy của rất nhiều sinh linh, mà cái này số lượng đã không cách nào để đếm được, theo Lạc Thiên đoán vật này muốn hình thành vậy phải có trên trăm vạn ức người chết mới có thể thành hình, hơn nữa những người chết kia đều phải Đế Tôn cảnh trở lên mới được.
Như vậy có thể thấy được nó hình thành độ khó là như thế nào.
Công dụng thì Lạc Thiên có biết đến, vật này thường dùng để làm nơi trung tâm chống đỡ trận pháp, nếu dùng nó để gia trì cho trận pháp vậy thì trận pháp sẽ được tăng phúc lên ba thành hiệu quả, quản chi là chung cực đại trận cũng là công hiệu như vậy.
Nhìn vật này một vòng rồi Lạc Thiên hai tay kết quấn, theo đó mi tâm hiện ra một cái xích làm bằng đại đạo lao ra quấn về Định Trận Thần Cốt, hiển nhiên hắn là biết tới cách nhận chủ vật này.
Theo chúng quấn lấy với nhau lúc Lạc Thiên cùng Định Trận Thần Cốt dần dần nối liền liên hệ, “Vù” một tiếng, Định Trận Thần Cốt khi nhận Lạc Thiên làm chủ xong lập tức bay tới bàn tay của hắn, trên thân nó ánh sáng càng phát ra chói lọi, tựa như đang vui mừng vì có chủ vậy.
“Năm đó bọn họ không có cách nào để thu phục được ngươi, như vậy bây giờ hãy theo ta đi.” Lạc Thiên nhìn Định Trận Thần Cốt khẽ nói. Năm đó hắn nghe Kiếm Nhất nói Ma Thần Điện đám người tuy là có được nó nhưng không cách nào khiến nó nhận chủ, chính vì vậy trong trận chiến cuối cùng cũng không thấy họ đem vật này ra.
Còn nếu bọn họ có thể vận dụng được nó vậy thì trong trận chiến cuối cùng kia cũng không tới nỗi thảm bại như vậy.
“Cũng là lúc nên rời khỏi đây.” Thu hồi tâm tình Lạc Thiên khẽ nỉ non, vật hắn muốn đều đã đạt tới, ở lại Ma Thần Điện trong cũng không còn ý nghĩa.
……
Tại một cung điện có sáu bức tượng trong, Cơ Lang thần sắc hoảng hốt đi đi lại lại, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Mà một bên vốn đứng đấy Tà Nguyệt bây giờ đã không thấy đâu, hiển nhiên là đã biến mất tại cung điện.
“Nha đầu, có chuyện gì sao.” Đang lo lắng Cơ Lang bỗng nhiên nghe được một âm thanh, nghe thanh âm này lúc nàng thần sắc vui mừng.
Quản nhiên chỉ thấy Lạc Thiên không biết từ lúc nào đã xuất hiện tại trong cung điện, thần thái vẫn là như vậy bình tĩnh.
“Lạc Thiên.” Cơ Lang nhìn thấy hắn vui mừng kêu lên, nhưng sau lập tức khuôn mặt nàng chuyển thành lo lắng: “Lạc Thiên, Tà Nguyệt bị bắt đi rồi.” Mấy ngày này khi Tà Nguyệt bị bắt nàng sắp lo lắng chết rồi, làm sao cũng chỉ cầu mong Lạc Thiên nhanh chóng trở về một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.