Chương 25: Hoặc Thiên
Ngày Em Chết
23/09/2016
Đêm tối sau một ngọn núi, toàn bộ không gian xung quanh, vạn vật bỗng nhiên yên lặng hơn thường ngày. Cũng không biết lúc nào ngọn núi này trên phát ra một tiếng đàn nhàn nhạt thanh âm lanh lảnh, hấp dẫn cùng đau thương.
Cái kia đau thương là như vậy thấm nhuần lòng người, là như vậy khiến người không thở nổi. Nó tựa hồ diễn tả một đôi trẻ tuổi vừa biết thì bỗng nhiên phải chia ly, là như vậy bát đắc dĩ lại là như vậy thương cảm.
Tiếng đàn du dương như muốn hỏi thế gian “Tại Sao?”. Thanh âm giống như ai oán, như nhớ thương lại là như vậy hận ý.
Tiếng đàn như tố lên nỗi khổ lòng người, bất kỳ ai nghe đều kìm nén không thở nổi, tựa hồ khi nghe được tiếng đàn này lúc ngươi cũng chỉ có thể kêu rên, gào thét mới có thể phát tiết được trong lòng.
Chủ nhân của tiếng đàn này là Lạc Thiên, tiếng đàn của hắn như muốn giải tỏa mọi áp lực trong lòng trong thời gian qua.
Cũng không biết bao lâu tiếng đàn bỗng nhiên dừng lại, Lạc Thiên đứng dậy nhìn lên ánh trăng kia, ánh mắt bôi qua nhàn nhạt ưu thương, bất đắc dĩ lại mang theo một tia yêu hận đan xen.
Đàn đạo Lạc Thiên có thể nói là khá tinh thông, bởi vì trong cuộc sống dài dằng dặc của tu sĩ có ai không học qua một số tạp kỹ.
Cuối cùng Lạc Thiên thu hồi tâm tình bình tĩnh khẽ nói :” Ngươi vậy thật dám đếm!.”
Sau lưng Lạc Thiên không biết lúc nào xuất hiện một nữ tử cũng mặc bạch y.
Một nữ tử tuyệt mỹ không thể dùng bút mực để hình dung vẻ đẹp của nàng, nàng mỗi một đường cong, mỗi một chi tiết đều là như vậy tinh lệ, tựa hồ dù thương thiên nhìn thấy nàng cũng bị sắc đẹp của nàng hấp dẫn.
Nàng đẹp tới nỗi khi ngươi lần đầu nhìn thấy nàng ngươi sẽ tưởng tượng mình đang ở trong mơ, nàng là như vậy tinh lệ, lại là như vậy khi khó với tới. Giống như Lạc Tuyết là tuyệt mỹ của thương thiên chi tác, nhưng nàng vẫn đẹp thuộc về nhân gian, mà nữ tử này đẹp, nàng đẹp tới mức không nên xuất hiện trên thế gian này, tựa hồ chỉ cần từ xa nhìn nàng một cái đã có thể khiến ngươi mất hồn.
Nữ tử này là Hoặc Thiên, tên cũng giống như người, nàng là con gái của Thiên Tử Thiên đại tổ sư của Thiên Tinh Cung, cũng có thể nói là sư cô của Lạc Thiên.
“Ta nghe nói ngươi bị ám sát, ngươi không có chuyện gì chứ.” Hoặc Thiên có chút bận tâm nhìn Lạc Thiên hỏi.
Nhìn khuôn mặt lo lắng của nàng Lạc Thiên trong lòng khẽ thờ dài rồi lạnh nhạt nói :” Ngươi không nên tới đây.”
“Bao nhiêu năm qua đi ngươi vẫn hận ta như vậy sao.” Hoặc Thiên thanh âm như thiên nhiên âm thanh lại ưu thương mang theo một tia ai oán nhìn Lạc Thiên bất đắc dĩ khẽ nói.
“Hận ngươi?, hận ngươi thì lại như thế nào, không hận ngươi thì lại làm sao?.” Lạc Thiên không quay đầu lại vẫn nhìn lên ánh trăng ưu thương nói.
Dưới ánh trăng bóng lưng hắn càng trở thêm tang thương, càng trở thêm thê mỹ, tựa hồ hắn gánh chịu quá nhiều đau khổ tại trong nhân sinh đều được thể hiện qua bóng lưng vậy.
“Năm đó là ta sai, là ta tùy hứng, nhưng lẽ nào với tình cảm từ nhỏ tới lớn của chúng ta ngươi cũng không thể tha thứ ta một lần sao?.” Hoặc Thiên vẫn là như vậy ưu thương nhìn Lạc Thiên nói.
Nàng là con gái duy của Thiên Tử Thiên, năm đó khi Lạc Thiên còn mới mười tuổi đã được đưa về Thiên Tinh Cung lúc, Hoặc Thiên vẫn còn là một bé gái, hai người có thể xem như là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã như hình với bóng.
“Ngươi nói thử xem?.” Lạc Thiên quay đầu bình tĩnh nhìn khuôn mặt mà bất kỳ ai cũng phải động tâm kia lạnh nhạt nói.
Hắn và nàng đích thật là thanh mai trúc mã, năm đó vì nàng là tiểu công chúa của Thiên Tinh Cung nên rất nhiều người tiếp cận nàng vì lấy lòng Thiên Tử Thiên, điều này làm cho nàng cảm thấy chán ghét, cho tới một ngày Lạc Thiên xuất hiện, hắn khác hẳn với mọi người, tuổi nhỏ nhưng mang theo nhàn nhạt ưu thương cùng thành thục, hắn nhìn nàng bình tĩnh cùng hờ hững.
Điều này làm cho nàng tò mò lại đáng ghét, khi biết Lạc Thiên là tiểu sư điệt của mình Hoặc Thiên thường xuyên tới tìm Lạc Thiên chơi cùng bắt nạt hắn, nhưng vì thiên phú Lạc Thiên có thể nói là đương thời hiếm có nên lần nào nàng cũng bị hắn trả đũa, điều này làm nàng càng quyết tâm tu luyện hơn để sau này có thể bát nạt Lạc Thiên.
Lúc đó tuổi nhỏ là hồn nhiên như vậy, chính là lúc lớn lên hai người dần dần sinh tình, chỉ tiếc Lạc Thiên một lòng tu đạo, đối với tình càm lúc đó hắn biết đế nhưng cũng không quá để ý, lúc đó hắn nghĩ sau này cả hai đi lên đỉnh cao lúc lại để ý tới chuyện này cũng không muộn.
“Lẽ nào trong ngươi ta không bằng nàng sao?.” Hoặc Thiên có chút kích động nhìn Lạc Thiên rồi nói.Thần thái ở giữa mang theo nhàn nhạt ủy khuất cùng kích động, khi nàng ủy khuất càng tôn thêm phong thái mê người, quả thật là một họa nước ương dân
Hoặc Thiên nói nàng là một nữ tử khi Lạc Thiên ra ngoài lịch lẫm gặp được.
Nữ tử tên Tần Nguyệt. Sắc đẹp của nàng có thể nói chỉ kém Hoặc Thiên một tia, làm người ổn trọng thành thục, biết quan tâm người.
Thân phận của nàng không kém gì Hoặc Thiên, là con gái của một vô địch cự đầu trong Thái Châu Cung tồn tại từ rất lâu trước, chỉ tiếc đứng trên lập trường nên Thiên Tinh Cung cùng Thái Châu Cung có thể xem như là kẻ thù truyền kiếp.
Chính vì cả hai đều là truyền nhân của hai cung nên tình yêu của họ có thể nói là gặp nhiều trắc trở, cho tới một ngày cả hai bọn họ quyết định đi tới với nhau lúc thì một chuyện xảy ra.
Hoặc Thiên vì ghen tỵ cùng không cam lòng với hai người nên khi Lạc Thiên trở về Thiên Tinh Cung lúc đã trong đêm tối lẻn vào phòng bỏ xuân dược cho Lạc Thiên uống, lúc đó nàng dùng Cân Hắc Điếu Ti, loại này xuân dược dù là Tôn Chủ cũng sẽ bị mất kiểm soát chứ đừng nói chi là mới Phong Giả cảnh như Lạc Thiên.
Cũng trong đêm đó Hoặc Thiên cùng Lạc Thiên gạo nấu thành cơm, khi tỉnh lại Lạc Thiên biết mình bị bỏ thuốc đã nổi giận đùng đùng, hắn biết việc này cho dù Hoặc Thiên chủ động nhưng nếu không có đại sư tổ mở một mắt nhắm một mắt thì chuyện đã không xảy ra.
Vốn dĩ hắn tính muốn suy nghĩ vài ngày rồi sẽ chịu trách nhiệm với Hoặc Thiên, dù sao hắn cũng có tình cảm với nàng, nhưng không biết làm sao chuyện này lại truyền khắp mọi nơi, việc này khi phụ thân của Tần Nguyệt biết được lúc, vốn đã nhắm con mắt mở con mắt cho hai người ở bên thì đổi ý, cưỡng ép Tần nguyệt không cho nàng rời đi.
Cuối cùng Tần Nguyệt dùng cái chết để uy hiếp phụ thân mình thả mình ra, nhưng phụ thân của Tần Nguyệt lại không ngờ nàng vậy mà muốn dùng tính mạng để uy hiếp mình, dưới cơn nóng giận đã không để ý Tần Nguyệt uy hiếp trực tiếp rời đi.
Mà Tần Nguyệt lúc đó vốn đã tuyệt vọng vì chuyện của Lạc Thiên cùng Hoặc Thiên nên tự sát ngay tại trong phòng, khi Lạc Thiên cảm nhận được Hồn Thạch của Tần Nguyệt đang dần dần mất đi ánh sáng lúc giận giữ cầm kiếm xông vào Thái Châu Cung, cuối cùng Thiên Tinh Cung cũng phái ra cao thủ can thiệp chuyện này.
Khi Lạc Thiên đến được phòng của Tần Nguyệt hấp hối, chỉ còn lại một tia sức sống, nhưng vì nàng tự hủy đi thân thể cùng Linh Hồn mà bị thương quá nặng, cái này khiến Lạc Thiên phải dùng Thời Không Vĩnh Phong phông ấn lại nàng mới có thể dữ được một tia tính mệnh.
Chuyện sau đó Lạc Thiên ôm theo Tần Nguyệt rời đi, chỉ để lại Thái Châu Cung cùng Thiên Tinh Cung. Một đoạn thời gian sau lúc Lạc Thiên trở về Thiên Tinh Cung lúc, tóc đen đã hóa thành tóc bạc như tuyết.
Không ai biết hắn trở về làm gì, chỉ biết lúc đó trong đại điện người ngoài nghe được Thiên Tử Thiên cùng Lạc Thiên cãi cọ với nhau, khí tức kinh động vạn giới, cả hai suýt trở mặt, cuối cùng vẫn mấy vị Cung Chủ khác khuyên can nên mới dừng lại.
Mà từ đó về sau Lạc Thiên chưa bao giờ cho Hoặc Thiên sắc mặt, điều này khiến nàng thương tâm rời đi Thiên Tinh Cung tới nhà ngoại để ở lại, cũng chính là Vô Cực Vũ Trụ.
“Đây không phải là ai quan trọng hơn ai, mà là ngươi sai, nếu đã sai lầm vậy thì phải gánh chịu lấy hậu quả của mình.” Lạc Thiên vẫn bình tĩnh nhìn nàng nói.
Kỳ thực trong lòng hắn cũng yêu nàng, chẳng qua nếu không thể cứu sống được Tần Nguyệt vậy thì hai người rất khó đến với nhau, hắn khúc mắc sẽ không được giải tỏa.
“Phải, ta sai, nhưng ta không hối hận, dù chuyện một lần nữa xảy ra ta cũng sẽ làm như vậy, không vì cái gì khác, chỉ vì ta yêu ngươi.” Hoặc Thiên thu hồi tâm tình bình tĩnh nhìn Lạc Thiên rồi nhu tình như nước cười nói.
Trong đêm tối, dưới ánh trăng, nàng là như vậy tiểu nữ tử tư thái, là như vậy nhu tình mỉm cười.
Với nàng mà nói đã không quan trọng đúng sai, chỉ cần nàng cố gắng, chỉ cần nàng có được hắn thì sử dụng mọi thủ đoạn nàng cũng sẽ không từ bỏ, đây là tính cách của nàng, tùy hứng mà cố chấp.
“Ngươi đi đi, có lẽ một ngày nào đó khi Tần Nguyệt tỉnh lại lúc cũng là lúc ta cho ngươi một câu trả lời.” Lạc Thiên quay đầu nhìn ánh trăng trong đêm khó có được một tia ôn nhu khẽ nói.
Cảm nhận trong giọng nói mang theo nhàn nhạt ôn nhu kia Hoặc Thiên mỉm cười, nàng cười là như vậy khiến thiên địa thất sắc, sinh linh ảm đạm, cuối cùng nàng ôn nhu mang theo một tia lưu luyến khẽ nói:” Ta sẽ chờ tới ngày đó, dù thiên địa có phá diệt ngày ta vẫn sẽ chờ ngươi!.”
Lần này nàng tới chỉ muốn nhìn hắn một cái để giải tỏa trong lòng nhớ nhung, nhưng rồi lại cảm nhận được một tia ôn nhu Lạc Thiên tỏa ra, cái này đã khiến nàng vui sướng hơn tất cả, đối với nàng chỉ cần Lạc Thiên vẫn còn tình cảm với nàng là đủ rồi.
Cảm nhận được Hoặc Thiên đã rời đi, Lạc Thiên không khỏi quay đầu lại tiến thêm năm bước, nàng trong đêm đã đứng tại chỗ này, mùi thơm như hoa mai lan vẫn còn bay lượn trong tối.
Kỳ thực hắn không muốn như thế này, chẳng qua trong lòng hắn không bỏ được khúc mắc lúc trước nên không thể chân chính tiếp nhận nàng mà thôi, có lẽ một đoạn thời gian sau đó hắn sẽ cho nàng một cái đáp án, nhưng bây giờ lại không phải lúc, hắn có quá nhiều chuyện phải làm.
“Hi vọng ngươi vẫn sống tốt.” Nhẹ nhàng nỉn non một câu rồi biến mất trong đêm tối, chỉ để lại một vùng yên tĩnh dưới ánh trăng.
Lần này Thiên Đồ đại lục đã xong xuôi, hắn cũng là lúc chuẩn bị lên đường, mục đích lần này của hắn là đệ nhị tầng Cửu Xích Phong Thiên, nó nằm tại một đại lục khác của Vô Cực Vũ Trụ, ở đó cao thủ khá nhiều nên hắn không thể chủ quan.
Tiến vào trong phòng Lạc Thiên bắt nhất tâm nhị dụng tìm hiểu Hư Vô Thiên Kinh cùng vận chuyển công pháp hấp thu nguyên lực.
Tại lúc đột phá tới Trúc Cơ trước lúc hắn Hư Vô Thiên Kinh đã tìm hiểu được sáu phần sáu, bây giờ khi đột phá Trúc Cơ sau Hư Vô Thiên Kinh đã tăng lên sáu phần bảy, hiển nhiên nếu cảnh giới càng cao thì hiểu Hư Vô Thiên Kinh càng thêm dẽ dàng.
Cái này giống như một đứa trẻ ba tuổi học tính toán, mà người lớn dù không học tính toán nhưng bọn họ đã trải qua sự đời nên cũng biết một cộng một bằng hai. Mặc Dù kiếp trước Lạc Thiên cảnh giới có cao tới đâu nhưng khi hắn sử dụng Thời Gian chi lực lên thân thể để nó trở về thời kỳ thai nhi lúc thì đã bị một tầng ràng buộc khiến hắn rất khó tìm hiểu một số phù văn cao hơn cảnh giới quá nhiều
Số từ: 2468
Cái kia đau thương là như vậy thấm nhuần lòng người, là như vậy khiến người không thở nổi. Nó tựa hồ diễn tả một đôi trẻ tuổi vừa biết thì bỗng nhiên phải chia ly, là như vậy bát đắc dĩ lại là như vậy thương cảm.
Tiếng đàn du dương như muốn hỏi thế gian “Tại Sao?”. Thanh âm giống như ai oán, như nhớ thương lại là như vậy hận ý.
Tiếng đàn như tố lên nỗi khổ lòng người, bất kỳ ai nghe đều kìm nén không thở nổi, tựa hồ khi nghe được tiếng đàn này lúc ngươi cũng chỉ có thể kêu rên, gào thét mới có thể phát tiết được trong lòng.
Chủ nhân của tiếng đàn này là Lạc Thiên, tiếng đàn của hắn như muốn giải tỏa mọi áp lực trong lòng trong thời gian qua.
Cũng không biết bao lâu tiếng đàn bỗng nhiên dừng lại, Lạc Thiên đứng dậy nhìn lên ánh trăng kia, ánh mắt bôi qua nhàn nhạt ưu thương, bất đắc dĩ lại mang theo một tia yêu hận đan xen.
Đàn đạo Lạc Thiên có thể nói là khá tinh thông, bởi vì trong cuộc sống dài dằng dặc của tu sĩ có ai không học qua một số tạp kỹ.
Cuối cùng Lạc Thiên thu hồi tâm tình bình tĩnh khẽ nói :” Ngươi vậy thật dám đếm!.”
Sau lưng Lạc Thiên không biết lúc nào xuất hiện một nữ tử cũng mặc bạch y.
Một nữ tử tuyệt mỹ không thể dùng bút mực để hình dung vẻ đẹp của nàng, nàng mỗi một đường cong, mỗi một chi tiết đều là như vậy tinh lệ, tựa hồ dù thương thiên nhìn thấy nàng cũng bị sắc đẹp của nàng hấp dẫn.
Nàng đẹp tới nỗi khi ngươi lần đầu nhìn thấy nàng ngươi sẽ tưởng tượng mình đang ở trong mơ, nàng là như vậy tinh lệ, lại là như vậy khi khó với tới. Giống như Lạc Tuyết là tuyệt mỹ của thương thiên chi tác, nhưng nàng vẫn đẹp thuộc về nhân gian, mà nữ tử này đẹp, nàng đẹp tới mức không nên xuất hiện trên thế gian này, tựa hồ chỉ cần từ xa nhìn nàng một cái đã có thể khiến ngươi mất hồn.
Nữ tử này là Hoặc Thiên, tên cũng giống như người, nàng là con gái của Thiên Tử Thiên đại tổ sư của Thiên Tinh Cung, cũng có thể nói là sư cô của Lạc Thiên.
“Ta nghe nói ngươi bị ám sát, ngươi không có chuyện gì chứ.” Hoặc Thiên có chút bận tâm nhìn Lạc Thiên hỏi.
Nhìn khuôn mặt lo lắng của nàng Lạc Thiên trong lòng khẽ thờ dài rồi lạnh nhạt nói :” Ngươi không nên tới đây.”
“Bao nhiêu năm qua đi ngươi vẫn hận ta như vậy sao.” Hoặc Thiên thanh âm như thiên nhiên âm thanh lại ưu thương mang theo một tia ai oán nhìn Lạc Thiên bất đắc dĩ khẽ nói.
“Hận ngươi?, hận ngươi thì lại như thế nào, không hận ngươi thì lại làm sao?.” Lạc Thiên không quay đầu lại vẫn nhìn lên ánh trăng ưu thương nói.
Dưới ánh trăng bóng lưng hắn càng trở thêm tang thương, càng trở thêm thê mỹ, tựa hồ hắn gánh chịu quá nhiều đau khổ tại trong nhân sinh đều được thể hiện qua bóng lưng vậy.
“Năm đó là ta sai, là ta tùy hứng, nhưng lẽ nào với tình cảm từ nhỏ tới lớn của chúng ta ngươi cũng không thể tha thứ ta một lần sao?.” Hoặc Thiên vẫn là như vậy ưu thương nhìn Lạc Thiên nói.
Nàng là con gái duy của Thiên Tử Thiên, năm đó khi Lạc Thiên còn mới mười tuổi đã được đưa về Thiên Tinh Cung lúc, Hoặc Thiên vẫn còn là một bé gái, hai người có thể xem như là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã như hình với bóng.
“Ngươi nói thử xem?.” Lạc Thiên quay đầu bình tĩnh nhìn khuôn mặt mà bất kỳ ai cũng phải động tâm kia lạnh nhạt nói.
Hắn và nàng đích thật là thanh mai trúc mã, năm đó vì nàng là tiểu công chúa của Thiên Tinh Cung nên rất nhiều người tiếp cận nàng vì lấy lòng Thiên Tử Thiên, điều này làm cho nàng cảm thấy chán ghét, cho tới một ngày Lạc Thiên xuất hiện, hắn khác hẳn với mọi người, tuổi nhỏ nhưng mang theo nhàn nhạt ưu thương cùng thành thục, hắn nhìn nàng bình tĩnh cùng hờ hững.
Điều này làm cho nàng tò mò lại đáng ghét, khi biết Lạc Thiên là tiểu sư điệt của mình Hoặc Thiên thường xuyên tới tìm Lạc Thiên chơi cùng bắt nạt hắn, nhưng vì thiên phú Lạc Thiên có thể nói là đương thời hiếm có nên lần nào nàng cũng bị hắn trả đũa, điều này làm nàng càng quyết tâm tu luyện hơn để sau này có thể bát nạt Lạc Thiên.
Lúc đó tuổi nhỏ là hồn nhiên như vậy, chính là lúc lớn lên hai người dần dần sinh tình, chỉ tiếc Lạc Thiên một lòng tu đạo, đối với tình càm lúc đó hắn biết đế nhưng cũng không quá để ý, lúc đó hắn nghĩ sau này cả hai đi lên đỉnh cao lúc lại để ý tới chuyện này cũng không muộn.
“Lẽ nào trong ngươi ta không bằng nàng sao?.” Hoặc Thiên có chút kích động nhìn Lạc Thiên rồi nói.Thần thái ở giữa mang theo nhàn nhạt ủy khuất cùng kích động, khi nàng ủy khuất càng tôn thêm phong thái mê người, quả thật là một họa nước ương dân
Hoặc Thiên nói nàng là một nữ tử khi Lạc Thiên ra ngoài lịch lẫm gặp được.
Nữ tử tên Tần Nguyệt. Sắc đẹp của nàng có thể nói chỉ kém Hoặc Thiên một tia, làm người ổn trọng thành thục, biết quan tâm người.
Thân phận của nàng không kém gì Hoặc Thiên, là con gái của một vô địch cự đầu trong Thái Châu Cung tồn tại từ rất lâu trước, chỉ tiếc đứng trên lập trường nên Thiên Tinh Cung cùng Thái Châu Cung có thể xem như là kẻ thù truyền kiếp.
Chính vì cả hai đều là truyền nhân của hai cung nên tình yêu của họ có thể nói là gặp nhiều trắc trở, cho tới một ngày cả hai bọn họ quyết định đi tới với nhau lúc thì một chuyện xảy ra.
Hoặc Thiên vì ghen tỵ cùng không cam lòng với hai người nên khi Lạc Thiên trở về Thiên Tinh Cung lúc đã trong đêm tối lẻn vào phòng bỏ xuân dược cho Lạc Thiên uống, lúc đó nàng dùng Cân Hắc Điếu Ti, loại này xuân dược dù là Tôn Chủ cũng sẽ bị mất kiểm soát chứ đừng nói chi là mới Phong Giả cảnh như Lạc Thiên.
Cũng trong đêm đó Hoặc Thiên cùng Lạc Thiên gạo nấu thành cơm, khi tỉnh lại Lạc Thiên biết mình bị bỏ thuốc đã nổi giận đùng đùng, hắn biết việc này cho dù Hoặc Thiên chủ động nhưng nếu không có đại sư tổ mở một mắt nhắm một mắt thì chuyện đã không xảy ra.
Vốn dĩ hắn tính muốn suy nghĩ vài ngày rồi sẽ chịu trách nhiệm với Hoặc Thiên, dù sao hắn cũng có tình cảm với nàng, nhưng không biết làm sao chuyện này lại truyền khắp mọi nơi, việc này khi phụ thân của Tần Nguyệt biết được lúc, vốn đã nhắm con mắt mở con mắt cho hai người ở bên thì đổi ý, cưỡng ép Tần nguyệt không cho nàng rời đi.
Cuối cùng Tần Nguyệt dùng cái chết để uy hiếp phụ thân mình thả mình ra, nhưng phụ thân của Tần Nguyệt lại không ngờ nàng vậy mà muốn dùng tính mạng để uy hiếp mình, dưới cơn nóng giận đã không để ý Tần Nguyệt uy hiếp trực tiếp rời đi.
Mà Tần Nguyệt lúc đó vốn đã tuyệt vọng vì chuyện của Lạc Thiên cùng Hoặc Thiên nên tự sát ngay tại trong phòng, khi Lạc Thiên cảm nhận được Hồn Thạch của Tần Nguyệt đang dần dần mất đi ánh sáng lúc giận giữ cầm kiếm xông vào Thái Châu Cung, cuối cùng Thiên Tinh Cung cũng phái ra cao thủ can thiệp chuyện này.
Khi Lạc Thiên đến được phòng của Tần Nguyệt hấp hối, chỉ còn lại một tia sức sống, nhưng vì nàng tự hủy đi thân thể cùng Linh Hồn mà bị thương quá nặng, cái này khiến Lạc Thiên phải dùng Thời Không Vĩnh Phong phông ấn lại nàng mới có thể dữ được một tia tính mệnh.
Chuyện sau đó Lạc Thiên ôm theo Tần Nguyệt rời đi, chỉ để lại Thái Châu Cung cùng Thiên Tinh Cung. Một đoạn thời gian sau lúc Lạc Thiên trở về Thiên Tinh Cung lúc, tóc đen đã hóa thành tóc bạc như tuyết.
Không ai biết hắn trở về làm gì, chỉ biết lúc đó trong đại điện người ngoài nghe được Thiên Tử Thiên cùng Lạc Thiên cãi cọ với nhau, khí tức kinh động vạn giới, cả hai suýt trở mặt, cuối cùng vẫn mấy vị Cung Chủ khác khuyên can nên mới dừng lại.
Mà từ đó về sau Lạc Thiên chưa bao giờ cho Hoặc Thiên sắc mặt, điều này khiến nàng thương tâm rời đi Thiên Tinh Cung tới nhà ngoại để ở lại, cũng chính là Vô Cực Vũ Trụ.
“Đây không phải là ai quan trọng hơn ai, mà là ngươi sai, nếu đã sai lầm vậy thì phải gánh chịu lấy hậu quả của mình.” Lạc Thiên vẫn bình tĩnh nhìn nàng nói.
Kỳ thực trong lòng hắn cũng yêu nàng, chẳng qua nếu không thể cứu sống được Tần Nguyệt vậy thì hai người rất khó đến với nhau, hắn khúc mắc sẽ không được giải tỏa.
“Phải, ta sai, nhưng ta không hối hận, dù chuyện một lần nữa xảy ra ta cũng sẽ làm như vậy, không vì cái gì khác, chỉ vì ta yêu ngươi.” Hoặc Thiên thu hồi tâm tình bình tĩnh nhìn Lạc Thiên rồi nhu tình như nước cười nói.
Trong đêm tối, dưới ánh trăng, nàng là như vậy tiểu nữ tử tư thái, là như vậy nhu tình mỉm cười.
Với nàng mà nói đã không quan trọng đúng sai, chỉ cần nàng cố gắng, chỉ cần nàng có được hắn thì sử dụng mọi thủ đoạn nàng cũng sẽ không từ bỏ, đây là tính cách của nàng, tùy hứng mà cố chấp.
“Ngươi đi đi, có lẽ một ngày nào đó khi Tần Nguyệt tỉnh lại lúc cũng là lúc ta cho ngươi một câu trả lời.” Lạc Thiên quay đầu nhìn ánh trăng trong đêm khó có được một tia ôn nhu khẽ nói.
Cảm nhận trong giọng nói mang theo nhàn nhạt ôn nhu kia Hoặc Thiên mỉm cười, nàng cười là như vậy khiến thiên địa thất sắc, sinh linh ảm đạm, cuối cùng nàng ôn nhu mang theo một tia lưu luyến khẽ nói:” Ta sẽ chờ tới ngày đó, dù thiên địa có phá diệt ngày ta vẫn sẽ chờ ngươi!.”
Lần này nàng tới chỉ muốn nhìn hắn một cái để giải tỏa trong lòng nhớ nhung, nhưng rồi lại cảm nhận được một tia ôn nhu Lạc Thiên tỏa ra, cái này đã khiến nàng vui sướng hơn tất cả, đối với nàng chỉ cần Lạc Thiên vẫn còn tình cảm với nàng là đủ rồi.
Cảm nhận được Hoặc Thiên đã rời đi, Lạc Thiên không khỏi quay đầu lại tiến thêm năm bước, nàng trong đêm đã đứng tại chỗ này, mùi thơm như hoa mai lan vẫn còn bay lượn trong tối.
Kỳ thực hắn không muốn như thế này, chẳng qua trong lòng hắn không bỏ được khúc mắc lúc trước nên không thể chân chính tiếp nhận nàng mà thôi, có lẽ một đoạn thời gian sau đó hắn sẽ cho nàng một cái đáp án, nhưng bây giờ lại không phải lúc, hắn có quá nhiều chuyện phải làm.
“Hi vọng ngươi vẫn sống tốt.” Nhẹ nhàng nỉn non một câu rồi biến mất trong đêm tối, chỉ để lại một vùng yên tĩnh dưới ánh trăng.
Lần này Thiên Đồ đại lục đã xong xuôi, hắn cũng là lúc chuẩn bị lên đường, mục đích lần này của hắn là đệ nhị tầng Cửu Xích Phong Thiên, nó nằm tại một đại lục khác của Vô Cực Vũ Trụ, ở đó cao thủ khá nhiều nên hắn không thể chủ quan.
Tiến vào trong phòng Lạc Thiên bắt nhất tâm nhị dụng tìm hiểu Hư Vô Thiên Kinh cùng vận chuyển công pháp hấp thu nguyên lực.
Tại lúc đột phá tới Trúc Cơ trước lúc hắn Hư Vô Thiên Kinh đã tìm hiểu được sáu phần sáu, bây giờ khi đột phá Trúc Cơ sau Hư Vô Thiên Kinh đã tăng lên sáu phần bảy, hiển nhiên nếu cảnh giới càng cao thì hiểu Hư Vô Thiên Kinh càng thêm dẽ dàng.
Cái này giống như một đứa trẻ ba tuổi học tính toán, mà người lớn dù không học tính toán nhưng bọn họ đã trải qua sự đời nên cũng biết một cộng một bằng hai. Mặc Dù kiếp trước Lạc Thiên cảnh giới có cao tới đâu nhưng khi hắn sử dụng Thời Gian chi lực lên thân thể để nó trở về thời kỳ thai nhi lúc thì đã bị một tầng ràng buộc khiến hắn rất khó tìm hiểu một số phù văn cao hơn cảnh giới quá nhiều
Số từ: 2468
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.