Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 162: Thiên Thú Kim Nha

Ngày Em Chết

15/01/2017

Bảo Nha Sơn bên trên, đang ngồi chờ đám người khi thấy Lạc Thiên lại một lần nữa đi tới lúc đều trầm mặc, hiển nhiên bọn họ đã biết chuyện gì xảy ra.

“Tự gây nghiệt không thể sống nha.” Hiên Viên Chân Quân nhìn thấy Lạc Thiên bình yên vô sự không khỏi cảm khái một câu.

“Đúng vậy, chuyện năm đó Tần Vô Ngân cũng sẽ không ngờ đi.” Bên cạnh hắn Lộ Dương Chân Quân cũng cười khổ nói.

Năm đó tham gia ngăn cản Thiên Tinh Cung bọn họ nhưng có tham gia, cho nên biết tinh tường chuyện năm đó, chỉ là không ngờ năm đó hậu bối bây giờ đã phát triển tới mức có thể ngang hàng với họ, đây quả thật là chuyện rất khó mà tiếp nhận mà.

“Tiểu hữu, chúng ta lại gặp mặt.” Khi Lạc Thiên đi tới Ma Đạo bên kia lúc Cơ Đại Sơn nhìn Lạc Thiên cười khẽ vuốt cằm nói.

Bọn họ tại rất lâu trước từng có duyên gặp mặt, chẳng qua lúc đó thân phận nhưng là cách xa nhau mấy con phố, bây giờ nhưng lại là ngang nhau địa vị, ngẫm lại quả thật khiến người xúc động mà.

Phải biết, năm đó Lạc Thiên nhưng chỉ là một cái tiểu tiểu con kiến hôi trong mắt hắn mà thôi, hắn khác biệt duy nhất đó là thân phận của hắn, nhưng dù vậy cũng chỉ đủ cho Cơ Đại Sơn liếc mắt hắn một cái mà thôi, còn chưa tới mức như bậy giờ.

Lạc Thiên cũng gật đầu không nói, hắn bây giờ tâm tình không hiểu sao có chút khó chịu, mặc dù thù hận đã giải quyết xong nhưng cũng không có cảm giác vui mừng nào.

Thấy người sau có vẻ tâm sự Cơ Đại Sơn cười trừ không nói nữa tiếp tục ngồi xếp bằng chờ đợi.

Trầm mặc, tất cả mọi người yên lặng chờ đợi lấy Bảo Nha Cung mở ra.

“Ông ông.” Từng tiếng như thiên địa nhịp điệu vang lên, chỉ thấy cái kia mờ ảo Bảo Nha Cung nhưng tản mát ra từng sợi tiên quang bao phủ cả vạn dặm không gian, mà khi nó tiên quang vờn quanh lúc cái này tòa Cung Điện nhưng lại bỗng nhiên mờ nhàn dần lên.

Đây là dấu hiệu Bảo Nha Cung sắp biến mất, cũng là thời điểm nó phòng ngự yếu nhất, nếu bây giờ ngươi không vào thì sẽ bị mất đi cơ hội.

“Đi.” Nhìn Bảo Nha Cung mờ nhạt đi lúc mấy người cũng không chần chờ lao vào Cung Điện.

Lạc Thiên nhìn thấy tình hình cũng không chần chờ, lấy tốc độ nhanh nhất trước khi nó biết mất lao vào.

“Vù vù.” Tất cả mọi người thân hình chớp động, một lần nữa xuất hiện đã xuyên qua Cung Điện rồi biến mất tại chỗ.

….

Bước vào tòa cung điện sau, Lạc Thiên ánh mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy nơi hắn đứng là một mảnh đất, rộng chừng mười trượng, xung quanh ngoại trừ vùng đất này ra hoàn toàn là một mảnh hắc ám.

Ở trong mảnh đất này trong, chỉ thấy có lấy một cái cây khổ không có lá, không có quả được đặt ở đấy, ngoài ra không có vật gì khác.

Lạc Thiên thấy cái cây này lúc khóe miệng nổi lên một tia ý cười, hắn cũng không chần chờ bay lên gốc cây khô này.

Trong tay hắn theo đó xuất hiện lấy một cái gốc cây màu xám, cái này gốc cây chính là năm đó hắn ở Vô Cực vũ trụ đấu giá được, chỉ thấy gốc cây này bây giờ không còn héo rũ như trước, mà nó xung quanh đã mọc lên một cái lá non ở đỉnh đầu.

Lạc Thiên cũng không chần chờ cắt xuống cái này lá non rồi đặt trên một cái cành cây sau đó đi xuống.

Làm xong hết thảy, Lạc Thiên đứng im chờ đợi, bởi vì hắn biết chuyện tiếp theo đã không phải do hắn có thể quyết định.

Cũng không biết bao lâu, đang đứng im chờ đợi Lạc Thiên ánh mắt bỗng nhiên nhìn lên cành cây khô kia.



Không biết từ lúc nào, bên trên cái cây héo rũ kia đã đỗ một con chim, này con chim to chừng năm trượng, quanh thân hoàn toàn là màu đen, đầu chim trên nhìn giống như một con quạ, trên thân nó cũng không tản mát ra cái gì kinh khủng khí tức, nhìn thấy thế nào cũng chỉ là một con chim hơi lớn mà thôi.

Thiên Thú Kim Nha, chính là nó, cũng là mục tiêu lần này của Lạc Thiên.

Bất kỳ ai, chỉ cần lấy ra đồ vật khiến nó ăn được thì đều sẽ được đổi một vật mà ngươi muốn, năm đó trong tộc Lạc Thiên cũng từng có vài người có duyên đi vào Bảo Nha Cung vài lần.

Khi con chim này đỗ trên cành cây lúc, nó cũng không nhìn Lạc Thiên mà nhìn lây cái lá non được Lạc Thiên đặt trên gốc cây kia, ánh mắt trong mang theo một loại khát vọng.

“Ta cần Luân Hồi Tuyền.” Lạc Thiên nhìn con chim kia cũng không kiêng dè gì, hắn trầm mặc một hồi rồi chậm rãi nói.

Luân Hồi Tuyền là một vật cực kỳ nghịch thiên, nghe đồn bất kỳ ai bị thương chỉ còn một hơi thở hoặc chết không quá mười ngày, như vậy nếu để cho người đó phục dụng Luân Hồi Tuyền thì có thể tại trong mộng cảnh luân hồi sáu thế, một lần nữa tỉnh lại sau không những đạo tâm tăng lên, thể chất còn được biến thành Luân Hồi Thần Thể.

Có thể nói, bất kỳ ai có Luân Hồi Tuyền, như vậy người đó sẽ có thêm một cái mạng cũng không quá đáng, như vậy có thể nghĩ nó quý giá thế nào.

Mà Lạc Thiên cần thứ này nhưng là để chữa thương cho Tần Nguyệt cùng một người nữa, cho nên lần này hắn nhưng không tiếc lấy cái này lá non ra để câu cá.

Phải biết cái này lá non nhưng là Vĩnh Hằng Thụ lá non, nó công dụng đã là không thể dùng bút mực để hình dung được nữa, mặc dù đổi Luân Hồi Tuyền có vẻ không đủ nhưng ai bảo con này Thiên Thú Kim Nha đang thèm nó đây.

Thiên Thú Kim Nha cũng không nói gì, ánh mắt hiện lên một tia dãy dụa, tựa hồ nó đang do dự gì đó.

Cuối cùng, nó vẫn là không nhịn được mổ xuống cây non kia rồi nuốt vào, sau đó nó nói: “Ăn một lá non, trả một hũ Luân Hồi Tuyền.”

Nói xong cũng không chờ Lạc Thiên phản ứng, nó lấy tốc độ nhanh tới dù là Lạc Thiên cũng không nhìn thấy quý tích rồi dùng hai trảo kẹp lấy vai Lạc Thiên rồi biến mất khỏi không gian.

Một lần nữa xuất hiện, Lạc Thiên đã bị nó đưa tới một cái hồ nước bên trên.

Lạc Thiên bình tĩnh thân hình quay đầu nhìn Thiên Thú Kim Nha, ánh mắt sâu trong mang theo kinh dị cùng kiêng kỵ, phải biết hắn phản ứng thần kinh nhưng cực kỳ kinh khủng, nhưng giờ đối mặt với tốc độ của Thiên Thú Kim Nha lại không kịp phản ứng chút nào trực tiếp bị trảo mang tới đây.

Nếu nó thật muốn mạng hắn vậy e rằng chỉ một ý nghĩ đi.

Cũng không biết năm đó con Rùa Thần ở Kim Quy không gian cùng con Thiên Thú Ngư Tinh phong ấn Lạc Quân Lang là mạnh cỡ nào nữa, ẩn dấu nhưng cũng đủ sâu.

“Không phải Quân Chủ, nhưng phía dưới Quân Chủ vô địch đi.” Lạc Thiên sợ hãi thán phục thực lực của Thiên Thú bọn này. Hắn thật không dám tưởng tượng, năm đó Lạc Quan Lang là cỡ nào vô địch mới không bị con Ngư Tinh kia giết.

Thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn tới một cái hồ nước đối diện, chỉ thấy cái kia hồ nước rộng chừng một thước vuông, sâu bao nhiêu thì Lạc Thiên cũng không thể nhìn xuyên.

Bề ngoài cái này hồ nước cũng như bao hồ nước khác có lấy màu xanh lục, khác biệt duy nhất đó là khi nhìn vào cái hồ nước này lúc nếu ngươi không cẩn thận đề phòng mà nói sẽ bị nó hút đi linh hồn, tựa hồ chỉ cần nhìn vào nó là sẽ bị nó đem đi luân hồi chuyển kiếp một dạng vậy.

Nhìn cái kia hồ nước, Lạc Thiên ánh mắt hiện lên nhàn nhạt kích động, bởi vì hắn biết, chỉ cần có thứ này mà nói, Tần Nguyệt chắc chắn sẽ có thể cứu sống, người kia cũng không cần phải khổ sở.

Hắn không chần chờ, trong tay lấy ra một cái bình ngọc rồi múc vào đó ba giọt.

Này đừng nghe Kim Nha nói là lấy hủ đi mà đựng, kỳ thật nếu như Lạc Thiên bây giờ mà tham lam múc đầy bình mà nói, chắc chắn sẽ bị nó xử lý, dù sao mọi việc luôn phải có đúng giá của nó, hắn Vĩnh Hằng lá non chỉ có thể đổi được hai giọt là đã miễn cưỡng, bây giờ tùy ý lấy thêm một giọt nữa, như vậy đã là cực hạn sức chịu đựng của Kim Nha rồi.



Lấy xong ba giọt Luân Hồi Tuyền, Lạc Thiên mới ngẩng đầu nhìn Thiên Thú Kim Nha một cái, hiển nhiên là muốn nó dẫn hắn rời đi khỏi đây.

Kim Nha như hiểu ý hắn, nó cũng không chần chờ bay tới bắt lấy vai Lạc Thiên rồi bay đi.

….

Một lần nữa xuất hiện, Lạc Thiên đã bị truyền tống đi ra khỏi Bảo Nha Cung.

“Ầm ầm.” Lạc Thiên vừa xuất hiện lúc đã bị từng làn dư uy chấn toái hư không xung kích tới, hắn cũng không dám chủ quan, thân hình chớp động rời đi chỗ khác.

Định trụ thân hình lại, Lạc Thiên ánh mắt nhìn về phương xa, chỉ thấy nơi đó là một mảnh quần ẩu, Ma Đạo, Chính Đạo, cùng Yêu Ma từ Thần Ma không gian đang cùng nhau quần ẩu một người.

Mà người bị đám người kia quần ẩu nhưng là Ma Tôn Vô Niệm, hắn giờ này một mình một kiếm độc chiến hơn mười vị mười cái Thần Ngân Chân Quân nhưng chỉ rơi vào một chút hạ phong.

Hư không một mảnh bị Thiên Phạt chi lực đánh toái không chịu nổi, hoang vu chi lực như muốn nghịch phản thương thiên khiến thiên địa trở thành một mảnh hoang vu.

“Thiên Phạt Chi Binh.”

Nhìn cái kia thanh kiếm trong tay Ma Tôn Vô Niệm tản mát ra hoang vu chi lực Lạc Thiên nội tâm một mảnh nóng rực.

Thiên Phạt Chi Binh, nó đẳng cấp có thể sánh ngang với Vũ Trụ Chi Binh, mà khác biệt duy nhất ở đây đó là Thiên Phạt Chi Binh nhưng là thuần túy công kích binh khí.

Nó lực công kích nhưng không phải là Vũ Trụ Chi Binh có thể so sánh, hoàn toàn không một đẳng cấp, tất nhiên cái này cũng không phải là Vũ Trụ Chi Binh không bằng Thiên Phạt Chi Binh, phải biết Vũ Trụ Chi Binh nhưng là có rất nhiều tính năng phụ trợ, mà Thiên Phạt Chi Binh ngoại trừ công kích vô song ra thì không còn cái khác.

Loại này binh khí cực kỳ hiếm có, bởi vì chúng nếu muốn trở thành thật sự Thiên Phạt Chi Binh thì phải trải qua Thiên Phạt thử thách mới được.

Thiên phạt thử thách, muốn vượt qua dễ vậy sao, tất nhiên là cực kỳ khó khăn, bao nhiêu trăm vạn năm trôi qua, còn rất ít thứ có thứ có thể tiến hóa thành Thiên Phạt Chi Binh, cũng chính vì vậy mà Thiên Phạt Chi Binh cực kỳ hiếm có.

Ma Tôn Vô Niệm trong tay thanh kiếm kia tên là Hoang Vu Kiếm.

Đây là binh khí tùy thân của ông nội hắn Lạc Chiến, năm đó Lạc Chiến từng nói qua thanh này là Thiên Phạt Chi Binh trong một trận chiến cuối cùng kia từng bị thất lạc đi tới Thần Ma vũ trụ.

Lạc Thiên cũng là từ hắn biết được Ma Tộc năm đó trong trận chiến từng đặt ấn ký vào Hoang Vu Kiếm này, bọn chúng chỉ chờ đợi thời cơ là sẽ cướp lấy nó.

Mà lần này Lạc Thiên vì không biết cụ thể địa điểm của Hoang Vu Kiếm nên mới cố ý không ngăn cản Ma Tôn Vô Niệm đi ra, mục đích là vì để hắn tìm Bảo Nha Cung cùng với Hoang Vu Kiếm, dù sao Ma Tộc năm đó nhưng từng lưu lại ấn ký trên thanh kiếm này.

“Tình hình có vẻ không kiểm soát được.” Lạc Thiên có chút đau đầu nhìn đám người kia quần ẩu một mình Ma Tôn Vô Niệm.

Vốn nghĩ rằng Ma Tôn Vô Niệm sẽ phải mất một chút thời gian mới có thể lấy ra, nhưng không ngờ Ma Tộc nội tình sâu như vậy, Thiên Phạt Chi Binh nói cầm là cầm, quả thật là đáng gờm mà.

Lạc Thiên bây giờ mà chạy ra cướp đoạt mà nói chắc chắn sẽ bị Ma Tôn Vô Niệm tập trung sức mạnh diệt sát, hơn nữa còn sẽ bị đám người kia quần công, dù sao có ai ngăn cản được Thiên Phạt Chi Binh vẫn còn đang trong tình trạng vô chủ mang tới dụ hoặc đâu.

Tâm tư suy tư một lát vẫn là quyết định đứng xa quan chiến thì hơn, Thiên Phạt Chi Binh vẫn chưa bị Ma Tôn Vô Niệm luyện hóa cho nên đám người kia mới dám vây công, mà hắn cũng không cần phải lo lắng làm gì, đợi lát nữa lưỡng bại câu thương rồi chạy ra ăn hôi cũng không muộn.

Còn cái gọi là hợp tác vừa nãy với Ma Đạo đám người hay là thôi đi, lợi ích trước mặt mọi thứ chẳng qua là lời nói suông mà thôi, Lạc Thiên còn không cổ hủ tới đi ra giúp, dù sao thứ hắn cần đã có, mình không cần phải để ý tới đám người đó sống chết

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Niệm Thiên Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook